Bóng đêm dần tối lại, một cột khói đặc âm thầm bốc lên từ hậu viện của Trần phủ, dần dần bao phủ lấy không trung.
Trước đó, Công chúa Bình Khang đã sai vú già quan sát động tĩnh của Phó gia, vú già kia rất kích động, lẳng lặng đi hết cửa nhà này đến cửa nhà kia.
Bà ta mượn cơ hội núp sau một cánh cửa của nhà nọ, trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cửa sau Phó phủ qua kẹt cửa, giây lát, một hình bóng thon dài đi vào hậu trạch của Phó phủ, đi về phía viện Phó Nhiêu.
Vú già thấy thế im lặng đi ra, giả vờ đi mua sắm trở lại phủ Công chúa Bình Khang, vội vàng báo cáo lại chuyện bí mật này.
Đây là yêu đương vụng trộm thật, quyết không thể giữ lại Phó Nhiêu.
Công chúa Bình Khang lập tức triệu tập nữ quan và thị nữ thân tín, mấy người hợp lại đưa ra một kế sách chu toàn.
Một bên thì phóng hỏa ở hậu viện, thế lửa chắc chắn sẽ lướt qua đầu tường đốt đến Phó gia, lấy chuyện này để che giấu tai mắt người ta, dẫn dắt hết thị vệ và người hầu đi. Một bên thì xếp tay chân dẫn láng giềng đến trước nhà họ Phó, chặn kín phố lớn ngõ nhỏ lại.
Cùng lúc đó, Công chúa Bình Khang tự tay dẫn hai vú già đến tiểu trúc Thính Hương bắt gian.
Từ sau khi Phó Nhiêu và Từ Gia tách ra, cánh cửa nhỏ giữa hai phủ lúc trước đã bị gạch đá lấp lại. Vì để đề phòng Từ Gia và Phó Nhiêu lén lút gặp gỡ, Công chúa Bình Khang cho người quan sát chỗ dưới bức tường một thước, phát hiện trong đám cỏ sum sê có một cái lỗ chó không lớn không nhỏ.
Đám người Trần phủ cứ thế âm thầm di chuyển tường gạch mới xây không lâu, bò qua từ lỗ chó.
Cũng may mà Phó Nhiêu chuyển đến tiểu trúc Thính Hương, trùng hợp giáp với Trần phủ, chỉ cách nhau một bức tường.
Công chúa Bình Khang thò đầu ra, lập tức nhìn thấy nước chảy cầu nhỏ, sau nhà chính là ánh đèn mờ mờ.
Từ trong phòng truyền ra chút động tĩnh, ba tên thị vệ tránh đi rất xa, một ám vệ ở gần nhất trốn trên chạc cây lớn của cây hòe ngoài tiểu trúc Thính Hương, tai hắn rất thính, thấp thoáng nghe thấy động tĩnh ở đầu tường bên kia, hắn ló đầu nhìn, chỉ thấy sâu trong lớp cỏ hình như đang có gì đong đưa.
Như có mèo hoang chạy loạn, lắng nghe lại nhạy bén phát hiện tiếng hít thở.
Có người.
Trong tay đã cầm ám khí, đang định ném ra, bỗng nhiên hậu viện truyền đến tiếng hét: “Đi lấy nước, đi lấy nước!”
Người hầu ngủ ở dãy nhà sau của Phó phủ nhao nhao bừng tỉnh, hai ám vệ còn lại lặng lẽ đi xem xét tình hình.
Ám vệ lại một lần nữa nhìn đống bụi cỏ trong đêm tối, chỉ thấy một hình bóng quen thuộc chậm rãi thò người ra từ trong bụi cỏ.
Tên ám vệ này bảo vệ ở Phó phủ đã lâu, nhận ra thân hình của Công chúa Bình Khang.
Ám khí trong tay hơi chần chừ, chỉ trì hoãn một giây này, Công chúa Bình Khang đã lách mình đi đến sau một cái cây, rời khỏi tầm nhìn của hắn.
Nhưng hắn cũng rất quyết đoán mà bắn ngã hai vú già đi theo sau Công chúa Bình Khang.
Công chúa Bình Khang đang thập thò tra xét động tĩnh ở ngoài nhà chính, đột ngột nghe thấy tiếng kêu thảm ngắn ngủi truyền ra từ phía sau, hai vú già kia hét lên rồi ngã xuống, ả hoảng sợ, có ngu cũng biết gian phu dẫn theo ám vệ.
Lúc đó lửa ở hậu viện đã nổi lên, khắp nơi có bóng người đi qua, tiếng động dần lớn hơn.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn nữa.
Công chúa Bình Khang dùng thân thủ nhanh nhẹn nhất từ lúc sinh ra, lăn vào hành lang ở nhà chính.
Cùng lúc đó, ả bóp họng hô to về phía hậu viện đang ồn ào: “Ngời đâu, người đâu… Tới bắt…” Bốn chữ “gian phu dâm phụ” còn chưa rời khỏi miệng, chỉ thấy một viên đá bắn trúng đầu gối ả, Công chúa Bình Khang chịu đau, quỳ rạp xuống đất.
So với kết cục của hai bà vú già, ả chỉ bị thương, có thể thấy ám vệ kia đã nhận ra thân phận của ả, cũng có sự kiêng kị.
Rất tốt, đây là cơ hội.
Vì thế ả không màng đầu gối đang đau nhức, đột ngột đâm đầu vào cánh cửa gỗ.
Cửa mở ra theo tiếng.
Ả cũng ngã người vào trong.
Xuyên qua tấm rèm châu buông rũ, ả nhìn thấy ngọn đèn dầu chiếu lờ mờ trên đất, một ít giày vớ rơi rụng… cùng nửa tấm lụa mỏng…
Tròng mắt của Công chúa Bình Khang trợn to, một sự ngạc nhiên bất ngờ xưa nay chưa từng có trào dâng trong lòng, Phó Nhiêu này, quả nhiên đang yêu đương vụng trộm với người khác.
Cuối cùng ả cũng nắm được nhược điểm của nàng.
Từ khi tính kế mối hôn sự kia, ả đã bị nữ nhân này đè chặt, ả và mẫu phi vắt hết óc muốn chỉnh nàng, nàng đều chạy thoát, không chỉ như thế, cuối cùng còn rước lấy một thân hôi hám cho mình.
Bên ngoài tiếng người ồn ã, hỗn loạn như khói.
Chắc nữ quan của ả đã đưa toàn bộ hàng xóm tới, bao vây phố lớn ngõ nhỏ xung quanh Phó phủ như nêm cối.
Gian phu này có chạy đằng trời Phó Nhiêu cũng không có chỗ giấu.
Công chúa Bình Khang mang theo sự phấn chấn cực điểm, đẩy cửa đứng dậy, kéo cái chân đau dùng sức vén rèm đi vào.
Trong phòng đốt địa long, sóng nhiệt hôi hổi xộc đến, ả suýt nữa không mở được mắt, trong căn phòng không lớn không nhỏ bày mấy gia cụ tinh xảo, không gọi là trống trải, lại cũng không gọi là tù túng, như là đã vội vàng bố trí không lâu.
Trong nháy mắt từ bóng tối bước vào ánh sáng vàng chói lòa này, đôi mắt ả hơi đau đớn, vịn kệ gỗ lê vàng vòng vào phòng trong, quả nhiên nhìn thấy trên chiếc sạp mềm ở hướng Bắc kia, một bóng hình sừng sững ngồi ngay ngắn, tầm mắt ả hơi mơ hồ, mới nhìn qua vẫn chưa nhìn rõ là ai.
Ả nâng tay áo che mắt, quay đầu nhìn thấy một đôi ủng thêu mãng long năm móng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giày này… hơi quen mắt nha.
Tầm mắt dịch chuyển, thoáng nhìn thấy mãng long năm móng dệt chỉ vàng trên đầu gối…
Công chúa Bình Khang chợt thấy lạnh trong lòng…
Ai to gan muốn tạo phản, dám mặc đồ theo quy chế đế vương của phụ hoàng ả…
Không… Cho dù thật sự tạo phản cũng không thể mặc tới đây yêu đương vụng trộm…
Một suy nghĩ đáng sợ quanh quẩn trong trái tim.
Ả không tin, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ ý định mà liếc nhìn gương mặt một cái.
Chỉ một cái nhìn này, sức mạnh trước đó tích tụ từ tứ chi lập tức vụt tan, tay ả vịn trên kệ gỗ lê vàng, lung lay muốn ngã.
Đó là một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, uy nghiêm, đoan chính, ít nói ít cười, thỉnh thoảng toát ra vài phần ôn hòa, cũng mang theo một chút chân thành cảnh giác.
Không, không thể nào, chắc chắn là gần đây sợ phụ hoàng quá nên giờ mới có ảo ảnh xuất hiện trước mắt.
Ả thở ra một ngụm khí nặng nề từ trong phế phủ, nuốt nước miếng, một lần nữa nhìn chằm chằm người kia, chỉ thấy mặt mày chàng hời hợt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm ả, thậm chí còn ngồi yên nâng chung trà từ trên bàn, không chút quan tâm mà nhấp một ngụm, rồi đặt lại chung trà kia xuống bàn, phát ra một tiếng bén nhọn.
Tiếng động này dọa ả run lên, kéo lí trí về.
Không sai, động tác uống trà này, ả nhắm hai mắt cũng có thể miêu tả.
Rầm một tiếng, sắc mặt Công chúa Bình Khang trắng bệch, hai đầu gối gập lại, bổ nhào quỳ gối xuống, chẳng màng đầu gối đau nhức, run rẩy: “Phụ… Phụ hoàng, sao người lại ở đây?”
“Con nói xem?”
Giọng nói như từ hầm băng bay ra, nặng nề lạnh băng.
Công chúa Bình Khang tuyệt vọng nhắm mắt, nước mắt tràn mi, dịch đầu gối bò lên trước, không biết nhớ tới cái gì lại hơi sợ hãi, vội ngừng động tác, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Phụ hoàng, phụ hoàng… Nữ nhi không biết người ở đây, nữ nhi…”
Nói thế nào cũng không nói ra được.
Ả ra sức muốn bắt gian phu, thế mà lại là cha ruột mình, cửu ngũ chí tôn, đương kim Thánh Thượng.
Sao có thể chứ.
Mặc cho Công chúa Bình Khang vắt hết óc cũng không liên tưởng nổi, sao Phó Nhiêu lại yêu đương vụng trộm với phụ hoàng ả… À không, không phải yêu đương vụng trộm, thiên tử lâm sủng thần nữ, là nắng hạn gặp mưa rào…
Nhưng nếu người thích nàng, cứ triệu nàng vào hoàng cung, vì sao lại lẻn tới Phó phủ, hại ả làm ra chuyện xấu lớn như vậy.
Tưởng tượng đến kết cục có thể xảy ra, Công chúa Bình Khang nằm trên đất nức nở thành tiếng.
“Phụ hoàng, nữ nhi sai rồi, nữ nhi thật sự sai rồi…”
Chắc là đầu bị cửa kẹp, ả tới bắt gian của cha ruột…
Hoàng đế bật ra một tiếng cười lạnh từ kẽ răng, lười biếng mà siết chuỗi tử đàn tiểu diệp trong tay, lạnh lùng nói: “Sao ngươi sai được, màn diễn này không phải ngươi hát rất tốt sao? Lửa là ngươi đốt, người bên ngoài cũng là ngươi gọi…”
Công chúa Bình Khang nghe vậy như cha mẹ chết mà òa khóc lớn, dập đầu như giã tỏi: “Phụ hoàng tha mạng, phụ hoàng tha mạng…” Khóc lớn hu hu, nhớp nháp vô cùng, dần dần, chỉ còn lại tiếng khóc.
Khóe mắt ả quét loạn khắp nơi, chỉ thấy chỗ đặt chân phía trước còn để một đôi giày thêu…
Phó Nhiêu đâu?
Cũng không biết có phải lợn chết không sợ nước sôi không, ả ngẩn ngơ chậm rãi hơi nâng đầu, tò mò tìm kiếm bóng hình Phó Nhiêu…
Dưới bình phong cũng không có chân, chỗ khác nhìn một cái là nhìn được hết, nếu không phải bên chân phụ hoàng còn có một bộ áo lụa mỏng của nữ, ả còn nghi ngờ đây là Ngự thư phòng.
Hoàng đế phát hiện động tác nhỏ của ả, khẽ cười lạnh: “Tìm cái gì?”
“Không không không, không tìm cái gì hết ạ…” Công chúa Bình Khang vội cúi thấp người, dưới cơn sợ hãi còn nói không mạch lạc.
“Phụ hoàng, nữ nhi tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài, nữ nhi không biết gì hết, nữ nhi chưa nhìn thấy gì hết…”
Hoàng đế nghe vậy suýt chút nữa giận đến bật cười, giọng nói lạnh nhạt: “Trẫm sợ ngươi nói?”
“Cũng đúng, cũng đúng…” Công chúa Bình Khang khựng lại, mồ hôi đầy đầu, giơ tay lau mồ hôi đổ trên trán.
Màn này với bất kì kẻ nào cũng là yêu đương vụng trộm, nhưng xảy ra trên người phụ hoàng ả thì là điều đương nhiên, đồ trong thiên hạ này đều thuộc quyền sở hữu của phụ hoàng, phụ hoàng coi trọng ai, sủng hạnh ai, đều là vinh hạnh của người đó.
Cho dù là vợ của thần tử cũng phải ngoan ngoãn đưa vào cung, huống chi là kẻ hèn Phó Nhiêu.
“Ngươi có thể nói lớn tiếng một chút, trùng hợp vừa ý trẫm!” Hoàng đế căn bản không đặt kỹ xảo nhỏ này của ả vào mắt.
Công chúa Bình Khang khóc không ra nước mắt.
Giờ cuối cùng ả cũng hiểu, vì sao mấy lần ả nhắm vào Phó Nhiêu, Phó Nhiêu đều có thể may mắn chạy thoát, cũng phản công thành công, thì ra từ đầu chí cuối đều có phụ hoàng ả chống lưng.
Tưởng tưởng trước đó không lâu ả còn từng muốn nạp Phó Nhiêu làm thiếp của Từ Gia, cũng khó trách phụ hoàng muốn đánh chết Từ Gia, mạnh tay trừng trị ả…
Thì ra ả vẫn luôn đá vào cái ván sắt cứng nhất trên đời.
Công chúa Bình Khang không kịp đối phó với cục diện trước mắt, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần.
Bá tánh ả sắp xếp xem kịch vui đã tới.
Cơn tuyệt vọng ập vào mặt.
Ám vệ có thể giết người, nhưng lại không thể ngăn cản láng giềng dũng mãnh vào Phó phủ cứu hỏa.
Công chúa Bình Khang muốn khóc cũng không nổi, chưa đợi Hoàng đế sai bảo đã nhanh chóng kéo chân đau chạy ra ngoài, mọi người ở đây vọt tới như thủy triều, ả lấy tư thế sét đánh, khép cánh cửa lại, ngăn cản tất cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, một mình chắn trước cửa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ánh lửa chiếu bầu trời đêm đến đỏ hồng, trên cây cầu phiến đá trước viện có đầy người đứng, cao thấp gì cũng đứng đó, người già trẻ em đều ở đó, mỗi người đều đầy sự đề phòng cùng tò mò mà nhìn chằm chằm ả.
Công chúa Bình Khang hít sâu một hơi, quát lên với đám người đứng đầy viện đang không rõ đầu đuôi mọi sự: “Các ngươi làm gì vậy, không phải hậu viện đang cháy sao? Sao lại chạy tới đây!”
Nữ quan đang cải trang ở trong đám người nghe lời này lập tức cứng người như gà gỗ.
Sao lại thế?
Nàng ta vất vả lắm, hao hết tâm sức mới dẫn đám hàng xóm vào đây, sao chủ tử lại giở quẻ trước?
Một bà cụ đi đầu ánh mắt tò mò xem xét chỗ cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Không phải có người nói chỗ này có ăn cắp sao?”
Sắc mặt của Công chúa Bình Khang thay đổi, như thần giữ cửa mà quát lên the thé: “Nói bậy, kẻ cắp gì? Là hậu viện phủ Công chúa của ta cháy, lan đến Phó gia, bản Công chúa thẹn trong lòng, đặc biệt tới phân trần với Phó cô nương, mong nàng đừng so đo, đâu ra kẻ cắp? Đám tiểu dân vô tri các ngươi, chẳng lẽ coi bản Công chúa là kẻ cắp?”
Mọi người nghe vậy hai mặt nhìn nhau.
Ai chẳng biết Công chúa Bình Khang và Phó Nhiêu không chết không dừng, còn nói cái gì mà đặc biệt tới đây xin lỗi, bênh vực?
Chẳng lẽ Công chúa Bình Khang mượn cơ hội này làm Phó Nhiêu bị thương, bây giờ đã thực hiện được, sợ mọi người phát hiện, nên mới cản trở không cho đi vào?
Vương thẩm nhà bên từng được Phó Nhiêu cứu giúp, đi từ trong đám người ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tuy Công chúa điện hạ là quân, nhưng chúng ta cũng không phải tiểu dân vô tri, cớ gì nửa đêm điện hạ lại chạy đến Phó phủ, chẳng lẽ lại muốn nhằm vào Nhiêu Nhiêu?”
Hàng xóm xung quanh cũng biết thái độ làm người của Phó Nhiêu, tuy bình thường có bàn ra tán vào một chút, nhưng đại để vẫn thương cho cô nương lương thiện này bỏ lỡ một mối hôn sự tốt, so với cô Công chúa ương ngạnh kia, đương nhiên bọn họ càng dễ đứng về phe Phó Nhiêu.
Đặc biệt đương kim bệ hạ còn liên tục trừng trị Công chúa Bình Khang, có thể thấy được bệ hạ tài đức sáng suốt, sẽ không để tùy cho Công chúa xảo quyệt này làm bậy, bây giờ nói năng cũng có chút tự tin.
“Ngoài ra, người luôn coi Phó Nhiêu là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, dựa vào cái gì để tối nay đặc biệt đến phân trần, nhìn như là có ý bênh vực? Thứ cho ta thật sự không hiểu nổi…”
Công chúa Bình Khang ngay cả lòng muốn chết cũng đã có, bèn quyết tâm liều mạng, hất cao cằm nói: “Hôm nay bản Công chúa được phụ hoàng dạy dỗ, đặc biệt tới bắt tay giảng hòa với Phó Nhiêu không được à? Các ngươi không thích nhìn bản Công chúa tốt sao? Không có việc gì đâu, mau về đi, đừng ầm ĩ ở đây!”
Hành vi lần này của ả quá kì quặc, cứ thế hàng xóm đều mang lòng nghi ngờ.
Bà cụ kia chỉ vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi thử: “Hay là, gọi Phó cô nương ra đây gặp một lần đi, nếu không ta không yên tâm…”
Trong đầu Công chúa Bình Khang hiện lên một màn kia, trang phục của phụ hoàng ả nhìn thì gọn gàng, nhưng đã gấp đến nỗi nút cài ủng cũng không cài, cúc áo cổ chéo cũng cài sai một cái, dùng ngón chân cũng đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, sao Phó Nhiêu có thể ra gặp người?
Ả hắng giọng, nghiêm mặt, hai mắt nhìn trời: “Ta giả làm quỷ, dọa nàng ta hôn mê rồi.”
Hàng xóm: “…”
Nói rồi mà, sao Công chúa Bình Khang có thể bắt tay giảng hòa, xác định chắc chắn là bắt nạt người ta.
Vương thẩm giận đến mặt mày xanh mét, đè lửa giận mà chất vấn: “Điện hạ, sao người có thể như vậy? Nàng là một cô nương gia mà phải xuất đầu lộ diện, chèo chống gia đình này đã cực kỳ khó khăn, sao người cứ mãi không bỏ qua cho nàng? Xin người buông tha cho nàng đi…”
“Đúng vậy, xin người tha cho nàng đi…”
Tốp năm tốp ba láng giềng đi đầu quỳ xuống, cuối cùng trừ vài gián điệp của phủ Công chúa, các bá tánh khác đều quỳ xuống.
Công chúa Bình Khang mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến nỗi không phun được một tiếng.
Bây giờ không phải ả có thể buông tha cho Phó Nhiêu hay không, mà là phụ hoàng có thể buông tha ả hay không…
Thở ra, hít vào, lại thở ra.
Công chúa Bình Khang lấy nghị lực suốt đời ra để đè tâm tình xuống, biết nghe lời phải mà nói: “Được, tối nay đúng là bản Công chúa sai rồi, sau này bản Công chúa sẽ không bao giờ nhắm vào Phó Nhiêu nữa, các ngươi có thể tản đi chưa?”
Mọi người nghe vậy ánh mắt vù vù dựng thẳng.
Vội vã giải tán bọn họ như vậy, còn đồng ý dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Phó Nhiêu xảy ra chuyện lớn?
Tẩu tẩu Phó gia không biết vì sao tới giờ vẫn chưa tỉnh, Vương thẩm không yên tâm về Phó Nhiêu, nhất quyết muốn vào xem một chút cho yên tâm.
Bà ấy nuốt nước miếng, cúi đầu đi về phía trước, giọng điệu cung kính nói: “Điện hạ, thời gian không còn sớm, hay là người về nghỉ ngơi trước đi?”
Công chúa Bình Khang đảo mắt một cái, lửa giận vất vả đè xuống lại hơi bốc lên lại, ả tăng khí thế mà tiến lên, rút chủy thủ bên người ám vệ ra, sắc mặt hung hãn nói: “Các ngươi cứ dây dưa mãi không đi, tới một người bản Công chúa chém một người!”
Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ truyền từ bên hiên hành lang đến.
“Điện hạ muốn chém thì chém ta trước.”
Chỉ thấy Trịnh thị được Chung ma ma đỡ, váy áo bay bay sắc mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh trụ nhà.