Trăng lưỡi liềm đã lặng lẽ ẩn đi, bầu trời đêm đen kịt như mực. Tiếng chuỳ đánh vào giờ Tý vang lên, từng tiếng từng tiếng đập vào lòng mọi người.
Lúc này Hoàng hậu, sắc mặt héo úa, sức lực trên người như bị rút cạn, không còn chút đoan trang nào như ngày trước, nàng ta ngồi phịch xuống đất, dựa vào chiếc ghế bành, chỉ biết thì thào lẩm bẩm.
“Ta không phục, không có chứng cứ, ta không phục…”
Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, bị tiếng la hét làm cho đau đầu, lập tức quát lớn một tiếng: “Đại thần nội các ở đây, Tam pháp ty đều có mặt, mọi người nhìn thấy chính miệng ngươi thừa nhận, làm sao để ngươi đổi ý được?”
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt thất vọng, buồn bã nói: “Bây giờ ngươi giãy giụa có ích lợi gì? Dù sao cũng đã làm Hoàng hậu mười năm, không thể nhận lỗi một cách đàng hoàng sao?”
Ánh mắt Hoàng hậu hoảng loạn, nàng ta mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ im lặng mím chặt đôi môi tái nhợt, âm thầm rơi lệ.
Cuối cùng Chu Hành Xuân cũng tìm thấy dấu vết của một loại cỏ ô thanh dưới bình phong, nó được thêu vào một số lá cây, nằm rải rác ở khắp nơi, chỉ là loại cỏ ô thanh này cuối cùng không phải là sợi chỉ thêu, trải qua mười năm, nó đã héo rũ thành tro, Chu Hành Xuân cố gắng tìm kiếm một số dấu vết, cho bột đó vào một chiếc hộp thủy tinh nhỏ, trình lên cho Hoàng đế xem.
“Bệ hạ, lão thần đã thử, đúng là độc ô thanh, khớp với loại độc trên người đại điện hạ.
Hoàng đế nhắm mắt, nặng nề hít sâu mấy hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Hoàng hậu.
“Ngươi còn lời gì để nói?”
Hoàng hậu như không nghe thấy gì, khuôn mặt đờ đẫn, hốc mắt chứa nước mắt, sắp rơi đến nơi, duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Phó Nhiêu đột nhiên nhớ tới quyển y thư mới kiếm được gần đây, lập tức tiến lên thì thầm với Chu Hành Xuân một lát, hai vị thái y nhỏ giọng bàn luận một hồi, Chu Hành Xuân yêu cầu lấy máu ở đầu ngón tay của Hoàng hậu, giao cho Phó Nhiêu thẩm tra.
Hoàng đế đồng ý, Tôn Chiêu giữ chặt cổ tay của Hoàng hậu, Phó Nhiêu đích thân quỳ xuống lấy máu, nửa chừng Hoàng hậu lộ vẻ dữ tợn giãy giụa, “Thả ta ra, bây giờ ta vẫn chưa bị phế, một hoạn quan như ngươi không có tư cách chạm vào ta.”
Tôn Chiêu thờ ơ, chỉ bắt lấy cổ tay nàng ta, giơ những ngón tay lạnh lẽo đó về phía Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu lẳng lặng liếc Hoàng hậu một cái, nghiêm giọng nói: "Nương nương, không phải người muốn chứng cứ sao? Ta và Chu thái y sẽ cho người."
Phó Nhiêu dứt khoát lấy hai giọt máu ở đầu ngón tay nàng ta, nhỏ vào một dụng cụ đựng nhỏ, tìm một cái bàn nhỏ ngồi xuống, lấy châm ra khỏi túi thuốc, rồi sai tiểu hoàng môn đốt đèn sáng, bắt đầu kiểm tra thực hư.
Chu Hành Xuân ra lệnh cho dược đồng: “Đến dược phòng lấy ba tiền Oải Hương, ba tiền Phúc Hoa, hai tiền Trạch Lan, nấu thành nước, nhanh chóng mang tới đây."
Dược đồng ghi nhớ, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh và Hình bộ Thượng thư Hà Chí Lập đều tụ tập ở bên cạnh Phó Nhiêu quan sát, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại vắng lặng đến đáng sợ. Những người trong cung ai nấy đều nín thở không dám nói một lời, ngay cả các phi tần thấp kém hơn cũng phải run rẩy sợ hãi hoặc âm thầm rơi lệ, đều bị vụ án từ mười năm trước dọa cho phát sợ.
Hoàng hậu ngồi trên mặt đất, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Phó Nhiêu, dần dần trước mắt nàng ta xuất hiện vô số hình ảnh chồng chéo, khiến nàng ta như rơi vào ảo giác.
Khoảng một khắc sau, dược đồng vội vàng nấu một ít nước thuốc đem tới, Phó Nhiêu lấy một giọt nước thuốc trộn với một ít máu đen trên đầu ngón tay của Hoàng hậu, một lúc sau, điều kỳ diệu đã xảy ra, máu đen đó bị nước thuốc nhuộm dần thành màu đỏ tươi.
Hình bộ Thượng thư kinh ngạc chỉ vào vết máu nhỏ đó rồi hỏi Phó Nhiêu: “Như vậy chứng minh điều gì?”
Phó Nhiêu thở dài một hơi, gật đầu nói: “Điều này chứng minh Hoàng hậu cũng bị trúng độc cỏ ô thanh.”
Phó Nhiêu chống tay vào bàn nhỏ, chậm rãi đứng dậy, ngoảnh đầu, nhìn về phía Hoàng hậu đang kinh ngạc, chậm rãi nói: “Ta đoán năm đó nương nương đích thân lấy cỏ ô thanh này, lén đưa cho lão tú nương này, khi đó nương nương mới sảy thai không lâu, thân thể cực kỳ suy nhược, độc tố của cỏ ô thanh thấm vào cơ thể người, khiến bệnh thiếu máu của người càng nghiêm trọng, triền miên không ngừng. Chỉ là người rất yếu, mạch tượng không rõ ràng, bị triệu chứng mất máu che giấu, cho nên ngày thường chỉ dựa vào mạch tượng cũng không thể biết được, mà bản thân người cũng không hề hay biết gì.”
Chu Hành Xuân đứng bên cạnh nói thêm: “Cỏ ô thanh gần giống như xạ hương, thậm chí còn khó trị hơn, nếu khỏe mạnh thì ngửi không sao, nhưng hễ nữ nhân có thai hay vừa mới sảy thai, sinh nở, gặp phải loại độc này thì khó mà sống nổi, năm xưa lão thần mất nửa năm trời bận rộn cứu chữa đại hoàng tử, lơ là không để ý đến độc tính của loại thuốc này, về sau xem mạch cho nương nương nhiều lần, đều không tra ra được manh mối, chỉ cho rằng không liên quan đến nương nương, không ngờ hôm nay chân tướng đã sáng tỏ, nương nương tự chuốc lấy hậu quả, cũng coi như là báo ứng.”
Hoàng hậu đột ngột mở to mắt, đục ngầu và dữ tợn như con quỷ dữ vậy, nàng ta đột ngột bóp cổ mình, khó khăn thốt ra vài tiếng "A", như tiếng vải lụa bị xé rách, muốn nói điều gì đó nhưng mãi không thành tiếng. Chốc lát, mặt nàng ta đỏ bừng, biểu cảm méo mó đáng sợ, giãy giụa một hồi, hơi thở bị dồn lại ở cổ họng, hai mắt trợn lên, bất tỉnh tại chỗ.
Cơn gió lạnh thổi qua, ngọn nến tối đi một lúc, đại điện chết lặng, chỉ còn tiếng gió thổi phần phật, mạng nhện giăng đầy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Hoàng đế nặng nề nhìn cảnh này, im lặng một lát, lớn tiếng nói: “Tả đô Ngự sử Trình Khang, Hình bộ Thượng thư Hà Chí Lập, hai người có ý kiến gì không?”
Trình Khang nghiêm nghị, tiến ra khỏi hàng: “Lão thần không có ý kiến gì.”
Hạ Chí Lập tiếp tục chắp tay: “Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ, chính thân Hoàng hậu nương nương thừa nhận, thần cũng không có ý kiến gì."
Cuối cùng Hoàng đế nheo mắt nhìn về phía Tưởng Nam Sinh: “Đại lý tự khanh Tưởng Nam Sinh, có điều gì muốn nói không?"
Thân hình cứng đờ của Tưởng Nam Sinh hơi khựng lại, bất chợt hai hàng nước mắt tuôn rơi, phịch một tiếng quỳ xuống, lúc trước định biện hộ đôi câu thay Hoàng hậu, nhưng có thể biện hộ được gì đây, ông thân là Đường quan Đại lý tự, gánh vác trách nhiệm bình phục oan sai trên khắp thiên hạ, dẹp loạn phản chính, chỉ còn cách khuất phục trước sự thật.
Ông nặng nề dập đầu mấy cái, tiếng kêu ùng ùng thanh thúy, lần sau mạnh hơn lần trước cùng với tiếng khóc nức nở của ông vang vọng khắp cung điện rộng lớn, nghe sao mà đau lòng, chẳng mấy chốc, trán đã đầy máu.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, nhắm mắt, mở miệng.
“Truyền chỉ, Hoàng hậu Kiều thị thất đức, tàn hại hoàng tự cung phi khiến hơn trăm cung nhân chết oan, hạ chiếu phế hậu, giáng xuống làm thứ dân rồi đày vào lãnh cung.”
Chàng đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng hậu, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như ngàn quân tới gần đôi mắt khô khốc của nàng ta.
“Trẫm sẽ không giết ngươi, giết ngươi quá dễ dàng cho ngươi, trẫm không cho thái y chăm sóc ngươi, để ngươi nếm trải đau đớn cay đắng thì mới giải tỏa được mối hận trong lòng trẫm.”
Sau khi Hoàng Thái hậu tự vẫn, hầu như ngày nào Hoàng hậu cũng quỳ trước cung chàng khóc lóc kể lể, ám chỉ những chuyện đó đều do cô cô của mình làm, còn mình thì trong sạch. Lúc đó, Hoàng hậu mất con, đau đớn vô cùng, là một người cha, chàng cũng rất đau lòng nên đã tin Hoàng hậu.
Suốt bao năm qua, thỉnh thoảng chàng cũng nghi ngờ, nhưng chỉ là nghi ngờ mà thôi, không có chứng cứ, Hoàng hậu vẫn giữ đúng lễ nghĩa, giả vờ nhu mì hiền dịu, vua cũng không thể phế hậu vô cớ.
Cho đến gần đây, chàng phát hiện ra một số hành động của Hoàng hậu, dần dần phơi bày chân tướng của nàng ta.
Hoàng hậu nghe vậy, mặt mày đau khổ co giật, nơi đáy mắt cằn cỗi mãi lâu mới ứa ra một giọt nước mắt, rồi nàng ta cười gằn vài tiếng, tiếp theo như một chiếc lá khô rơi xuống đất.
Tôn Chiêu ra lệnh cho bốn nội giam dẫn Hoàng hậu đến lãnh cung rồi đích thân đến cung Khôn Ninh đóng cửa, thu hồi phượng ấn Hoàng hậu.
Bốn gã nội giam kéo Hoàng hậu ra khỏi Trân Châu các, khi xuống tới bậc thang thì đụng phải Thẩm Dữu đang tới đón Thái Hoàng Thái Hậu.
Thẩm Dữu đưa mắt nhìn Hoàng hậu, rõ ràng là kinh ngạc, sắc mặt Hoàng hậu hốc hác, như thể già đi mười mấy tuổi, nếu không phải là trang phục và trang sức của Hoàng hậu, thì Thẩm Dữu cũng không nhận ra nàng ta.
Hoàng hậu cũng liếc nhìn Thẩm Dữu, đôi mắt của nàng ta đột nhiên xoay chuyển, ngay lập tức lóe sáng, lại nhỏ tiếng bật cười. Khi đi ngang qua Thẩm Dữu, nàng ta nghiến răng nói một câu.
"Ngươi cũng chỉ là làm áo cưới cho người ta!"
Thẩm Dữu nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ một lúc nhưng không hiểu, lúc quay trở lại nhìn Hoàng hậu, nàng ta đã bị nội thị lôi đi xa rồi.
Đêm đó, Hoàng đế đi thăm đại hoàng tử Bùi Trừng, ôn tồn trấn an một hồi, sai đại hoàng tử ngày mai đến hoàng lăng tế bái Trân phi, đồng thời cho chùa Đại Báo Ân làm lễ cầu siêu trong bảy ngày, siêu độ cho vong linh Trân phi.
Phó Nhiêu đeo túi thuốc, xuyên qua một lâm viên, chậm rãi bước ra khỏi hậu cung, sắc mặt nàng ngẩn ngơ, hai chân như đổ chì, mỗi bước đi vô cùng khó khăn.
Khi rời khỏi Trân Châu các, dường như Hoàng đế có ý giữ nàng lại, nàng giả vờ ngây ngốc ngó lơ.
Chu Hành Xuân đi trước nàng, quay đầu lại nhìn nàng, trong đầu trăm mối ngổn ngang, âm thầm thở dài.
Thấy Phó Nhiêu dựa vào bức tường hoàng cung thông từ Thái Y viện, thân gầy yếu như cánh ve, lão đau lòng cực độ, đồng thời cũng hơi bực bội, bước tới trước mặt nàng, nhỏ giọng quát.
“Ngươi lại miên man suy nghĩ chuyện gì?”
Phó Nhiêu kinh ngạc, ngơ ngác nhìn lão, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay đột nhiên lăn ra khỏi hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Chu Thái Y, ngài có thể giúp ta không?"
Nàng còn chưa dứt lời, Chu Hành Xuân vội liếc nhìn xung quanh, nhíu mày quát: “Hồ đồ!”
Lão hít một hơi thật sâu, sắc mặt căng thẳng, từng chữ khuyên nàng: “Bệ hạ đối xử với ngươi đã quá ưu ái rồi, ngươi đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của bậc đế vương. Ta theo bệ hạ nhiều năm, ngài hùng tài đại lược, tuyệt đối không thể để ngươi làm bậy!”
Lão nhìn thấy Phó Nhiêu lộ ra vẻ cay đắng, lại lo lắng an ủi: “Ngươi không phải là Trân phi năm xưa, ngươi sở hữu tuyệt kỹ, không ai có thể hại ngươi, bệ hạ cũng không phải là bệ hạ lúc trước, khi đó ngài mới lên ngôi, loạn trong giặc ngoài, hậu cung bị Hoàng Thái hậu khống chế, ngài không dành ra thời gian được. Bây giờ, người đã ngồi vững trên hoàng vị hơn mười năm, huống chi cả hậu cung đều bị ngài nắm chắc trong tay, dù cho khắp thiên hạ cũng không còn ai dám nảy sinh lòng xấu, ngươi gặp được ngài bây giờ là phúc khí của ngươi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, đừng tự hại mình rồi liên lụy đến người nhà.”
Lời cuối cùng của Chu Hành Xuân đã thức tỉnh Phó Nhiêu, mi mắt Phó Nhiêu run lên, nàng lúng túng gật đầu.
Chu Hành Xuân vẫn chưa yên tâm, lại khuyên can: “Bệ hạ hết lòng lo cho ngươi chu toàn, nếu như bây giờ ngươi có lòng khác, ắt sẽ khiến bệ hạ đau lòng, nhưng ngài là thiên tử.” Cuối cùng, lão nói với giọng nặng nề: “Sứ thần Bắc Yến vẫn còn ở kinh thành, chuyện phế hậu e là phải mất vài ngày nữa mới có thể công bố, bệ hạ còn phải bận một thời gian, ta sai người đưa ngươi về phủ, ngươi ở nhà nghỉ ngơi ba ngày cho khỏe, bên phía bệ hạ thì ta sẽ nói thay ngươi, ngươi dưỡng thân thể cho tốt, bình an hạ sinh hoàng tự mới phải.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu xuất thần nhìn mũi chân mình, lặng lẽ gật đầu.
Ba ngày sau, sứ thần Bắc Yến rời khỏi kinh thành, chỉ để lại Công chúa Mẫn Mẫn đợi gả cho Minh quận vương.
Sau đó, Hoàng đế hạ chiếu phế hậu, văn võ bá quan chấn động, yêu cầu Tam pháp ty trình công văn, mấy vị Đường quan của Tam pháp ty công bố sự thật vụ án Trân Phi cho mọi người biết, quần thần im lặng.
Ngoài Hoàng hậu là tội đồ gây ra sự việc, những kẻ liên quan năm xưa đều đã bị Hoàng Thái hậu diệt cỏ tận gốc. Còn bà lão thì sau đó đã tự vẫn trước lăng mộ Trân phi. Hoàng đế thấy bà có công tố giác nên giữ lại toàn thây, tha cho cả họ tộc.
Triều đình đã nghị luận về việc này trong nhiều ngày nhưng quan tâm hơn đến tương lai của tân Hoàng hậu, nhiều triều thần ngầm ủng hộ Lý tần - mẹ đẻ của tam hoàng tử làm Hoàng hậu, cũng có người đề cử để quý nữ thế gia là Thẩm Dữu làm Hoàng hậu, còn có triều thần lại cho rằng, Hoàng đế nên nhân cơ hội này tuyển chọn để chọn người tài đức vẻ vang, diện mạo xinh đẹp làm Hoàng hậu.
Hoàng đế giải quyết mọi việc không ngơi tay mấy ngày liên tục, đích thân viết chiếu thư lập hậu ở Ngự thư phòng.
Lãnh Hoài An đứng bên cạnh cười mỉm, mài mực cho chàng.
“Bệ hạ, ngài có thể đợi một thời gian không, vừa mới phế hậu đày vào lãnh cung, trong triều bàn luận không ngừng, đợi gió lặng rồi mới hạ chỉ chẳng phải tốt hơn sao?”
Hoàng đế cầm ngự bút, nhìn ra bầu trời xa xăm bên ngoài cửa sổ, thở dài than rằng.
“Ngươi không biết đâu, gần đây trong lòng trẫm hơi bất an, đêm đó, sắc mặt nàng không tốt lắm, trẫm không muốn trì hoãn thêm nữa, huống chi hài nhi của trẫm cũng đợi không được nữa rồi. Theo Khâm thiên giám, ngày tốt nhất gần đây là vào sáng sớm mùng sáu năm mới, trẫm phải hạ chiếu trước, lại còn phải thuyết phục các văn võ bá quan, e rằng phải mất một ít thời gian.”
Lãnh Hoài An suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng phải.”
Hoàng đế cầm bút, viết một mạch chiếu chỉ lập hậu, cuối cùng trịnh trọng đóng ngọc tỷ vào. Chàng cầm thánh chỉ vàng chói, cẩn thận xem xét lại, thấy không có sai sót, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Qua mồng một và ngày rằm, trẫm sẽ tuyên bố lập nàng làm hậu, với danh vọng của nàng, bá quan nhất định không có dị nghị.”
Sau khi triều nghị được thông qua, thánh chỉ này được chuyển đến Tư lễ giám và nội các để đóng dấu, cuối cùng chuyển đến các bộ, do Thông chính ty trải khắp thiên hạ, nàng sẽ là Hoàng hậu chính thức của chàng.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế lộ ra nụ cười đã lâu rồi mới xuất hiện, như thể vừa trút được nỗi muộn phiền trong lòng, mặt mày sáng bừng.
Năm đó chàng lập được nhiều chiến công, phụ hoàng muốn chàng kế vị, Kiều thị kia biết tin lập tức gả chất nữ cho chàng làm chính phi, phụ hoàng muốn xoa dịu cơn giận của Kiều thị vì không lập cửu hoàng tử nên đã đồng ý mối hôn sự này, lúc đó chàng đang chinh chiến bên ngoài cũng ngơ ngác.
Chàng bị Hoàng Thái hậu chế ngự nhiều năm, sau này giữ lời hứa, cho phép phế hậu sống an ổn mười năm, giờ đây vụ án cũ được minh oan, cũng coi như trút được gánh nặng trong lòng.
Hoàng đế nghĩ đến Phó Nhiêu, trong mắt chàng không khỏi hiện lên đôi chút dịu dàng.
Phó Nhiêu nên là Hoàng hậu tốt nhất mà ông trời ban cho chàng.
Tính tình lương thiện, quả cảm tháo vát, con nhà danh môn, dung mạo xinh đẹp hiền thục.
Phó gia nổi tiếng khắp thiên hạ, Phó Khôn chính trực ngay thẳng, cũng không có nỗi lo bên ngoài.
Có được thê tử như vậy, còn cầu gì hơn.
Hoàng hậu bị phế truất, trong triều dâng lên sóng gió dữ dội, các thế gia trước kia có ý định đưa nữ nhi vào cung đều rục rịch.
Những ngày này, Thẩm Dữu hầu hạ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, các cung nhân âm thầm khẳng định nàng ta sẽ vào cung làm hậu, nhưng nàng ta lại lo lắng không thôi, thấp thỏm không yên.
Lời nói của Hoàng hậu đêm đó khiến Thẩm Dữu bồn chồn, nàng ta do dự rất lâu, cuối cùng khi màn đêm buông xuống đã cải trang thành cung nữ, tránh khỏi tai mắt của Hoàng đế, lặng lẽ đi đến lãnh cung.
Trải qua nhiều năm sinh sống trong hoàng cung, Thẩm Dữu đã có thêm chút bản lĩnh, đặc biệt là dạo gần đây trong cung đồn rằng nàng ta sắp trở thành tân Hoàng hậu, một số cung nhân còn khách khí với nàng ta. Thẩm Dữu mất khá nhiều thời gian mới có thể tiến vào lãnh cung, gặp được phế hậu Kiều thị.
Kiều thị một bộ y phục màu trắng, cơ thể gầy rộc co ro ở góc tường, đầu tóc rũ rượi, khắp mặt đầy máu, đã không còn chút phong thái như trước nữa.
Nàng ta vốn đã mang bệnh trong người, hiện tại lại gặp đại nạn, không ngừng ho ra máu, chỉ còn là sống tạm bợ mà thôi, Hoàng đế không giết nàng ta, thực ra chỉ là không muốn dính máu mà thôi, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ chết.
Nhưng mà nàng ta không cam lòng một chút nào, thứ mà nàng ta không có được, thì người khác cũng đừng hòng mơ được.
Nàng ta không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thẩm Dữu, ngược lại khóe môi còn nhếch lên đầy đắc ý.
Không ai biết Hoàng hậu đã nói gì với Thẩm Dữu, khi rời khỏi lãnh cung, khuôn mặt nàng ta như phủ đầy băng, loạng choạng bước đi, gần như không đứng vững được.
Nàng ta chỉ cách vị trí kia một bước ngắn, chỉ còn một bước chân nữa là đến được với nam nhân mình ao ước từ lâu.
Nàng ta không thể bỏ lỡ, cũng không muốn bỏ lỡ.