Trăng buông xuống lớp sa mỏng, nghe nước chảy vờn quanh tiểu trúc(*) Thính Hương, như nằm trên một bến tàu trong sương ở Giang Nam.
(*)Một dạng kiến trúc nhà cổ của Trung Quốc, nhỏ nhắn trang nhã yên tĩnh nên được gọi là tiểu trúc
Trong phòng yên bình tĩnh lặng, than thú kim âm thầm cháy, Thu Hương dựa vào ghế bành ngủ gật, Phó Nhiêu dựa nghiêng trên sạp mềm lật sách.
Nhiều năm như vậy Thái Y viện cũng lần lượt biên soạn được một quyển “Sách thuốc”, mỗi một vị Thái y chịu trách nhiệm cho một phần, mấy chục quyển sách đủ thứ, nàng mới tới Thái Y viện, tiếp nhận việc này, nàng lật xem hết toàn bộ các quyển sách một lần, bên trong đầy đủ nhưng không đồng nhất, sai lệch không ít, muốn luân phiên điều chỉnh hợp thành một quyển thư tịch thống nhất cũng không dễ.
Trong thời gian này, nàng luôn bàn luận về đề cương của quyển sách này với các vị Thái y, nên dùng thể lệ gì để biên soạn cuốn sách này.
Cuối cùng quyết định, lấy tên thuốc làm mục, lấy các bệnh thường dùng thuốc này để chữa trị, liệt kê thêm một ít trường hợp chẩn bệnh, kèm theo đó là phương thuốc tương ứng, khi Phó Nhiêu định lấy bài thuốc chữa bệnh mà tổ mẫu mình nghiên cứu nhiều năm kèm theo, các vị Thái y trong Thái Y viện rất tán thưởng.
Bởi vậy, đã không chỉ còn là một quyển sách thuốc.
Bất kì quyển sách gì cũng không thể bao quát mọi thứ, sẽ có phương hướng chính, sách này vẫn lấy dược liệu làm chính, chẩn bệnh làm phụ.
Nhiều ngày qua, nàng sửa sang lại hết các sách có thể sử dụng trong Thái Y viện, trước mắt cần mời một nhóm quan ghi chép sao chép lại theo đề cương thống nhất, gộp lại thành một quyển, nàng dần dần có thể đối chiếu chỉnh sửa, cuối cùng giao cho mấy vị Thái y lớn tuổi đức cao vọng trọng như Hạ Du, Chu Hành Xuân kiểm định là xong sách.
Không mất hai năm e không hoàn thành nổi.
Cũng may, nếu thật sự vào cung, có thể dùng nó để giết thời gian trong đêm dài đằng đẵng.
Chỉ là Lại bộ vẫn chưa chịu điều người tới, việc này bèn gác lại, Phó Nhiêu và Điển Dược sứ của Điển Dược cục đã gấp đến nỗi phát sầu.
Cửa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt một tiếng, Phó Nhiêu ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy một bóng hình cao dài đứng ở chỗ sáng tối giao thoa, thường phục đế vương hoa văn mãng long màu đen của chàng như một vách núi nguy nga trong đêm tối, đứng sừng sững giữa nhân gian.
Hoàng đế thong thả bước vào, Tiểu Kim Tử đi theo sau chàng đang ôm một chồng tấu chương.
Phó Nhiêu nhìn thấy cảnh này thì ngây người, cùng lúc đó, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Giọng điệu ban ngày của chàng như muốn giày vò nàng, nàng hoảng loạn vô cùng, trước mắt tấu chương cũng đã bê tới, chẳng lẽ tới đây xem sổ con, vậy cũng được.
Thu Hương vội vàng trượt từ ghế bành xuống, quỳ thỉnh an, Tiểu Kim Tử đặt tấu chương trên bàn trước sạp mềm, âm thầm quơ tay với Thu Hương, hai người đồng thời lui ra, khép chặt cửa.
Phó Nhiêu đã đi giày xuống giường, chậm rãi đi đến trước mặt chàng, trịnh trọng hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy mặc ở nhà cũ, màu sắc cũng không tươi, nhưng vóc dáng nàng xinh đẹp cao gầy, nhìn thế nào cũng ra phong thái thướt tha.
Biểu cảm của Hoàng đế vô cùng thảnh thơi, trong tay còn cầm một chuỗi tử đàn tiểu diệp, ánh nến hắt lên tạo thành đốm sáng, Phó Nhiêu nhớ rõ lần đó ở hang động, nàng xin chàng buông tay đã chọc giận chàng, chàng ném chuỗi hạt trong tay vào đống lửa, nhìn có vẻ như là làm từ cùng một chuỗi, nhưng chuỗi này không sáng bóng óng ánh như chuỗi trước đó, chắc mới đeo không lâu.
Hoàng đế thấy tâm tư nàng hơi xao động, cười nhạt nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Kéo nàng ngồi xuống sạp mềm, thuận tay ném chuỗi tử đàn kia lên bàn, chàng đỡ Phó Nhiêu, như sợ nàng bị té.
Ánh mắt đặt trên y thư bên cạnh sạp, chàng hơi nheo mắt: “Buổi tối ít đọc sách thôi, đau mắt.”
Phó Nhiêu ngồi quỳ bên cạnh chàng, nhớ tới chuyện quan ghi chép, tinh thần chợt dâng lên: “Bệ hạ, thần nữ có việc muốn bẩm.”
“À?” Hoàng đế dựa vào gối tròn, cầm quyển y thư kia tùy tiện lật xem, thấy bộ dạng trịnh trọng của nàng, chàng ngước mắt nhìn: “Nàng nói đi.”
“Bên Thái Y viện đang biên soạn quyển “sách thuốc”, cần mời một nhóm quan ghi chép đến giúp đỡ sao chép sách, ngài cũng biết, người của chúng ta không đủ, cho dù có vài phần học thức, nhưng không thể sánh bằng quan ghi chép có thâm niên của lục bộ, lần trước Hạ đại nhân đến Lại bộ, xin điều một nhóm người đến giúp đỡ, lại bị Lại bộ lấy lí do việc nhiều phiền phức mà từ chối.”
Phó Nhiêu lộ ra vài phần khó xử, “Ta cũng biết Lại bộ bận rộn, chuyện nhỏ này của chúng ta trong mắt họ thật sự không tính là gì, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt tạo phúc muôn đời, cho nên xin bệ hạ nghĩ cách, giúp Thái Y viện điều tạm một nhóm quan ghi chép qua, nếu nhiều người thì không cần lâu, chậm lắm một tháng là có thể sao chép xong quyển sách kia.”
Hoàng đế nghe vậy hơi suy tư: “Cuối năm, lục bộ xoay như con quay cũng là lẽ thường, nhưng mà việc sao chép sách trẫm có cách, dán thông báo ở nha môn các bộ, dựa theo số chữ sao chép được để thưởng, hoặc cấp tiền, hoặc ủy thác, tất sẽ có người đến nhận, rất nhanh là có thể giải quyết được ưu phiền này của nàng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu nghe vậy mắt sáng lên, vui mừng cười ra tiếng, vội vàng dập đầu: “Tạ bệ hạ, cách này của bệ hạ thật tốt, vừa không làm chậm trễ việc quan trọng của lục bộ, vừa không cần điều động người, các quan lục bộ sẽ không dị nghị, đám quan nhỏ phía dưới có được cơ hội này, có thể lấy chút tiền lương, cớ sao không làm?”
“Bệ hạ anh minh.”
Nỗi buồn rầu vì đề bài khó giải hồi lâu của Thái Y viện bị một câu nhẹ nhàng của Hoàng đế bóc ra.
Hoàng đế thấy nàng rất vui thì thầm thở dài, duỗi tay nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng: “Trẫm đã nói với nàng mấy lần, trong lòng không được giấu chuyện gì, có gì khó xử cứ nói với trẫm, giờ nàng mang thai, chăm sóc tốt cho bản thân mới là chuyện quan trọng, nàng hiểu chưa?”
Phó Nhiêu nằm trong lồng ngực chàng, sống lưng hơi căng lên, hiểu thì hiểu, nhưng chưa chắc đã làm được, từ trước tới nay nàng không phải người có tính thích nhờ cậy người khác, chưa đến lúc bất đắc dĩ, nàng sẽ không khom lưng.
Trước mắt chàng nói như vậy, nàng chỉ ấp úng đáp lại trong lồng ngực chàng.
Hoàng đế phát hiện nàng chỉ nói cho có, nhẹ nhàng nhéo tai nàng: “Lời của trẫm, nàng chẳng chịu để trong lòng, hại tim trẫm ngày ngày treo lơ lửng, ưu tư thay nàng, nàng cho rằng trẫm năm lần bảy lượt đưa đồ tới là vì cái gì, còn không phải là bảo nàng bớt lo lắng, yên tâm dưỡng thai sao? Nàng thì hay rồi, không hề suy nghĩ cho con của trẫm chút nào, con vua chính là chuyện lớn của xã tắc, nàng đừng để vì nhỏ mất lớn.”
Phó Nhiêu nghe vậy mở to đôi mắt ướt át, nhìn chàng một hồi lâu mới lĩnh hội được ý của câu này.
Nàng xuất thân từ gia đình bình dân, đàn bà con gái láng giềng ở quê mang thai là chuyện bình thường, không thấy ai vừa mới mang thai đã được cung phụng như tổ tông, nên làm cái gì thì vẫn cứ làm, đến khi lâm bồn còn sinh nhanh, ít gặp khó khăn.
Nàng cũng biết chàng cực kỳ coi trọng đứa nhỏ này, bình thường vô cùng cẩn thận, chưa từng nghĩ tới sẽ bị chàng quở trách.
“Bệ hạ, ta biết sai rồi, nhưng nữ nhân mang thai nằm hoài cũng không tốt, ngược lại khi sinh sẽ chịu khổ, ngài yên tâm, lòng ta hiểu rõ, mệt rồi sẽ không cố gắng chịu đựng.”
Hoàng đế chọc trán nàng: “Không phải trẫm không cho nàng đi lại, chẳng phải trẫm không hề cản nàng đến Thái Y viện sao? Trẫm là không muốn nàng mang tâm trạng quá nặng nề.”
Phó Nhiêu hiểu ngay ngụ ý của chàng, vùi đầu trong lòng chàng không nói lời nào.
Nói trắng ra là, nàng vẫn không tin tưởng chàng, không thể hoàn toàn giao bản thân mình ra.
Sao có thể được đây?
Vào cung, nàng chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của chàng để tồn tại, nhưng sủng ái không kéo dài mãi, một khi suy tàn sẽ như bùn đất, để người người giẫm đạp.
Nếu nàng giữ được trái tim trầm tĩnh, trong năm tháng vô ích dài đằng đẵng ít nhất cũng sẽ không tự coi thường mình, sẽ không hèn mọn mà đau khổ cầu xin chút thương xót của chàng.
Hoàng đế nhận ra cảm xúc đìu hiu của nàng, chậm rãi kéo nàng ra khỏi lồng ngực, cụp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nàng: “Lo lắng sau khi vào cung, thân không do mình quyết à?”
Phó Nhiêu khẽ run, ánh nến sáng chiếu rọi một gợn sóng trong đáy mắt nàng, muốn kể tâm sự ra, cổ họng lại như bị dính chặt, làm thế nào cũng không dùng nổi sức, cuối cùng chỉ ngơ ngác gật đầu, cơ thể cũng cứng như bức điêu khắc bằng đá.
Hoàng đế nhớ tới lời hôm nay của Trịnh thị, nếu không phải chàng, có lẽ nàng nên gả cho một nam tử bình thường, giúp chồng dạy con, trải qua cuộc sống bình yên vui vẻ.
Nàng thông minh như vậy, có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ sắp xếp trong ngoài cực kì tốt.
Chỉ là, có thể làm thế nào đây?
Chưa nói đến chuyện bây giờ nàng mang thai con của chàng, cho dù không có, chàng cũng không buông tay nổi.
Lòng bàn tay vẽ trên khuôn mặt ngọc của nàng, bất tri bất giác cô nương này đã đi vào lòng chàng, trở thành chấp niệm chàng không thể không có.
Chàng lật tay để bên dái tai nàng, gáy dài như ngọc, ôm má nàng nhìn chăm chú không nói gì.
Trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, nàng chỉ mặc một bộ nhu quần lót trong bằng lụa mỏng, dáng người lả lướt như ẩn như hiện, chàng có ý muốn khiến nàng thả lỏng cơ thể, Phó Nhiêu lại bị ép nằm trong lòng chàng, giọt lệ kéo dài trượt vào cổ chàng, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ta sợ, ta thật sự sợ hãi.”
“Đừng sợ…” Chàng nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi, như dỗ, lại như nuông chiều.
Tiếng nói như sóng nước lan ra, chậm rãi vang lên: “Lần trước nàng nói, tách khỏi Từ Gia còn có thể có tự do, nếu trẫm vứt bỏ nàng, nàng chỉ có thể tranh đấu giữ mạng trong thâm cung, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, sẽ đưa cho nàng một thánh chỉ.”
Chàng ôm eo nhỏ của nàng, một tay thò ra khỏi bàn, từ tay đó lấy một thánh chỉ màu vàng tươi ra, đưa vào tay nàng.
Đôi mắt trong veo nặng trĩu như sao trời cuồn cuộn, mang theo tràn đầy độ lượng và tự tin, chậm chạp mở miệng: “Lấy mười năm làm kì hạn, mười năm sau, nếu nàng không muốn ở lại bên cạnh trẫm, trẫm thả nàng ra khỏi cung, lấy chiếu chỉ này làm chứng. Nàng tin Từ Gia mười năm, cũng tin trẫm mười năm được chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu nghe vậy ngẩn ra tại chỗ, mắt hạnh ngập nước ngơ ngẩn nhìn chàng, giờ khắc này trong lòng nàng bị chàng vẽ ra từng chùm gợn sóng sâu xa, thật lâu cũng không bình tĩnh nổi.
Nam nhân trước mặt, hình dáng ngũ quan đều hoàn mĩ, đặt trong đám sĩ tử trẻ tuổi vẫn là sự tồn tại như hạc giữa bầy gà, trên người chàng đã có sẵn sự uy nghiêm bẩm sinh, cùng với ánh mắt khoan dung nuông chiều giao nhau dung hòa, cuối cùng hóa thành một sức mạnh làm người ta chấn động hồn phách, từng chút khuấy vỡ sự băn khoăn trong lòng nàng.
Tờ thánh chỉ này không chỉ là một lời hứa với kì hạn mười năm, còn là sự yêu quý và cẩn trọng của một vị đế vương với nàng.
Mặt nàng nóng bỏng, mắt hạnh chứa đầytình cảm, lại không kiềm chế được, vụng về đi lên phía trước một bước, bắt được đôi môi mềm mại lại lạnh lẽo của chàng, run rẩy mà bao phủ lên.
Không biết tự khi nào, mười ngón tay đan nhau, xiết chặt, thánh chỉ màu vàng kia cũng lặng yên rớt xuống sạp.
Bóng sáng lay động, sáng tối chập chờn.
Trong khi tình nồng, Hoàng đế như chợt nhớ tới cái gì đó, kiềm chế mà đẩy nàng ra: “Nhiêu Nhiêu, nàng đừng làm loạn…”
Chàng nặng nề thở dài, ngồi cứng đờ trên sạp, cũng không nhìn đôi mắt ướt át của nàng, chỉ nhắm mắt trầm giọng nói: “Nàng đang mang thai…” Nghe ra được, giọng điệu đó cực kì kìm nén.
Gương mặt Phó Nhiêu lập tức nổi lên rặng mây đỏ, quỳ gối ở đó không có chỗ dung thân.
Nàng cũng không có ý đó, chỉ là… nhất thời xúc động thôi. Phó Nhiêu xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, lặng lẽ dịch người vào trong, yên lặng nghiêng người dựa vào gối tròn mà không hé răng.
Vì để đè xuống máu nóng, Hoàng đế dứt khoát ngồi dậy lật xem tấu chương dưới đèn.
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn bóng lưng cao lớn của chàng, trong lòng cuối cùng lại dâng lên một chút ngọt ngào.
Khóe mắt dừng trên thánh chỉ vàng, lặng lẽ kéo qua, muốn mở ra, lại không biết vì sao, cuối cùng kiềm chế mà nhét nó xuống đệm lót giấu đi.
Bên này Hoàng đế đang lật hai cuốn sổ con, quay đầu thoáng nhìn thấy Phó Nhiêu cong người đi qua, eo nặng nề, cong thành một biên độ mềm mại, khóe môi chàng cong lên, thầm nghĩ, chờ cô nương ngốc này nhìn thấy thánh chỉ, hẳn hiểu rõ tấm lòng của chàng.
Mười mấy quyển tấu chương đã phê xong, Hoàng đế vươn vai, nhìn thoáng qua đồng hồ cát ở góc tường, thấy thời gian còn sớm, chàng định ở cùng Phó Nhiêu, quay người nhìn nàng lại thấy tiểu cô nương đã nhắm mắt ngủ say, lông mi đen dài phủ trước mắt, ngoan ngoãn dịu dàng, so với dáng vẻ bình thường càng khiến người ta yêu mến hơn.
Hoàng đế đứng lên, lặng lẽ khảy hàng mi dài của nàng, Phó Nhiêu nhíu mày, theo bản năng duỗi tay phủi tay chàng đi, ngược lại còn bị chàng nắm lấy mà miết nhẹ.
Nhận được bài học lần trước, Hoàng đế khống chế hai chân nàng trước, Phó Nhiêu bị nhốt, dần mở đôi mắt mông lung.
Mặt đẹp tựa xuân, mặt mày như tơ, như một lưỡi câu, từng chút từng chút cắn nuốt lý trí chàng.
Chàng nhẹ nhàng cúi đầu.
Bất tri bất giác, Phó Nhiêu phát hiện ra chỗ không đúng, lập tức hoảng hốt vô cùng, vội đẩy chàng ra.
“Bệ hạ… Hay là, ngài về cung đi…”
Sắc mặt Hoàng đế bỗng thay đổi: “Nàng muốn đẩy trẫm cho người khác?”
Phó Nhiêu sững lại, như đờ ra: “Không phải, ta…”
Nàng cũng không biết nói thế nào, nàng mang thai sao có thể làm chuyện đó, hơn nữa, chàng cũng không thể dây dưa trên người nàng.
Phó Nhiêu luống cuống chân tay, trong lòng mùi vị lẫn lộn.
Tất nhiên nàng không muốn chia sẻ cùng một người đàn ông với người khác, nhưng chàng là Hoàng đế.
Nàng cụp mắt, ánh mắt trống rỗng mông lung, đáy mắt hơi chứa ánh nước.
Hoàng đế kề sát nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần hung hăng không cho kháng cự: “Nhiêu Nhiêu, trẫm đã có nàng, chưa từng chạm lại vào người khác…”
Phó Nhiêu nghe vậy, cơ thể khó khăn lắm mới mềm xuống, thân thể xinh đẹp lả lướt dán một bên lồng ngực của chàng, mái tóc đen nặng trĩu phủ kín gối.
Nàng là người học y, cũng từng đọc một vài quyển y thư ghi lại, không phải người không rành chuyện đời.
Nàng nép trong lồng ngực chàng, đứt quãng nói vài chữ.
Hoàng đế cười trầm một tiếng, trong giọng nói hỗn loạn mang theo vài phần dễ chịu ấm áp lẫn tự đắc: “Không cần, trẫm nằm một lúc là được…”
Lời còn chưa dứt, không biết nhớ tới điều gì, chàng thầm cong môi.
...
Thị vệ tránh đi rất xa, Thu Hương cũng không biết đã bị Tiểu Kim Tử dẫn đi đâu.
Trong chỗ tối om, tường của Trần phủ và Phó phủ chỉ cách nhau một khoảng sân, trong bụi cỏ dại có ít động tĩnh, khẽ rung rinh.
Công chúa Bình Khang dẫn theo hai bà vú già, thò đầu ra từ cái lỗ chó giữa hai nhà.
Vì để giẫm chết Phó Nhiêu, ả không từ bất cứ giá nào.