Dưới chân tường phía Tây của Đông viện có một gốc cây mai già uốn lượn, thân cây to thô, cong về một bên, héo rũ ở giữa, trái phải mỗi bên nhô ra một cành nhỏ và ở giữa đâm ra những cành non, vài chùm xanh tươi đón gió.
Phó Nhiêu vịn vào cánh tay Thu Hương, sải bước nhanh tới Đông sảnh tiếp khách, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở phía trước cây mai già, dùng tay trần gảy cành non ở giữa, chàng mặc y phục có hoa văn tre xanh, dáng người mảnh khảnh, không có long bào vàng óng khiến chàng mất đi một chút uy nghiêm, nhìn lướt qua không khác gì nam tử bình thường, chỉ là cử chỉ và động tác của chàng vẫn không che giấu được sự thận trọng đoan trang được tích lũy qua năm tháng.
Tim Phó Nhiêu đập mạnh trong nháy mắt, ngực nảy lên một chút phức tạp, rõ ràng là có thể dễ dàng ứng phó lời mời của mẹ nàng, thế mà chàng lại tới.
Đang muốn tiến lên thỉnh an, nàng chợt nhìn thấy hai người.
Một người cao lớn lạnh lùng vịn đao đứng ở dưới hành lang, mặt mày lạnh lẽo, chính là Cẩm Y vệ Đô chỉ huy sứ Lưu Đồng.
Người còn lại mặt mày thanh tú, hai tay khoanh tay lại, đứng dựa vào cột hành lang, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lùng và mệt mỏi, đó là Đề đốc Tư lễ giám Tôn Chiêu.
Phó Nhiêu dừng bước, trước mắt biến thành màu đen.
Hoàng đế đến thì thôi, làm sao mà ngay cả hai vị tôn đại Phật này cũng đến, Tiểu Kim Tử lúc trước không phải cũng tốt sao?
Chẳng lẽ là xuất cung làm việc, thuận đường nên tới? Chắc là như thế.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu cũng nhìn thấy Phó Nhiêu, hai người lần lượt thu lại thần sắc, thi lễ với nàng.
Phó Nhiêu đáp lễ.
Thoáng thấy hàng chục chiếc rương gỗ sơn mài đủ kích cỡ đặt dưới hành lang, đó đều là tùy lễ Hoàng đế đưa tới.
Cảm thấy bất đắc dĩ, nàng chậm rãi bước xuống bậc thang đi vào trong viện, quỳ lạy Hoàng đế: “Thỉnh an Tứ gia.”
Hoàng đế đã sớm nghe được tiếng bước chân, chậm rãi xoay người, mỉm cười, muốn đỡ nàng nhưng đưa tay tới nửa đường lại dừng rồi thu tay lại: “Miễn lễ.”
Phó Nhiêu nặn ra vẻ tươi cười, thấp giọng hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
Hoàng đế hơi cảm thấy nghi hoặc: “Không phải mẫu thân nàng mời ta tới sao?”
Phó Nhiêu bất đắc dĩ liếc chàng một cái, cố ý đè thấp giọng oán giận nói: “Mẹ ta không biết rõ, sao ngài lại làm thật...”
Hoàng đế chắp tay hừ nhẹ một tiếng: “Giọng điệu này của nàng là không chào đón ta?”
Phó Nhiêu bị chàng nhìn thấu, hai má hơi ửng đỏ, tránh ánh mắt thăm dò của chàng, cười gượng nói: “Ngài cứ nói đùa, ngài đại giá quang lâm, chúng ta mong còn không được, sao có thể không hoan nghênh, mời ngài vào trong uống trà.”
Phó Nhiêu dẫn Hoàng đế và đám người đi theo vào sảnh, muốn mời cả Lưu Đồng và Tôn Chiêu vào nhưng hai người đều từ chối, dừng lại ở cửa rồi không đi vào.
Hoàng đế theo Phó Nhiêu ngồi xuống ghế dựa bên cửa sổ, Thu Hương pha trà và đặt chậu than ở dưới chân Hoàng đế, Hoàng đế lại nhẹ nhàng đẩy chậu than sang bên cạnh Phó Nhiêu.
“Ngồi đi.”
Phó Nhiêu nào dám ngồi xuống.
Đúng lúc này Đào Nhi chạy tới cửa, nhìn thấy hai vị nam nhân tuấn tú, nhất thời vô cùng kinh ngạc, nhịn không được liếc nhìn vài lần rồi lặng lẽ vén rèm nhìn Phó Nhiêu một cái.
Phó Nhiêu hiểu ý, lập tức quỳ gối với Hoàng đế rồi bước nhanh tới cửa, thấy hai người Lưu Đồng đứng ở bên ngoài liền kéo Đào Nhi vào trong, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Đào Nhi ánh mắt đảo quanh, hướng vào bên trong thăm dò, nhỏ giọng nói: “Hôm qua người nói chắc nịch rằng người ta không đến, phu nhân chẳng sai người đi mua sắm, bây giờ phu nhân đang nóng lòng đi sang nhà thím Vương bên cạnh xem xem thím Vương có món gì ngon. Eo thím Vương không tốt, phu nhân muốn đưa thuốc mỡ của người cho thím nhưng bên trên không có nhãn, nô tỳ xin người phân biệt một chút...”
Nói xong, Đào Nhi lấy ra hai cái bình từ dưới tay áo, để cho Phó Nhiêu phân biệt, ngoại hình giống nhau như đúc, Phó Nhiêu vặn mở một cái trong đó ngửi ngửi: “Là cái này...” Nàng dở khóc dở cười đẩy Đào Nhi ra bên ngoài.
Sau khi đẩy Đào Nhi đi, nàng trở lại trước mặt Hoàng đế, khuôn mặt xinh đẹp cũng lúng túng vô cùng: “Bệ hạ, xin ngài thứ lỗi...” Phó Nhiêu quỳ xuống dập đầu.
Hoàng đế vội vàng đỡ nàng lên, không vui nói: “Đang mang thai không được hành lễ.” Chàng vẫn đỡ nàng chưa buông, đẩy nàng về phía trước, thấp giọng nói: “Trẫm đều nghe được, mẫu thân nàng nhất định sẽ không làm như vậy, kẻ ngốc như nàng muốn làm hỏng chuyện của trẫm phải không?”
Hai má Phó Nhiêu nóng bừng, nàng ngốc nghếch lúc nào? Từ nhỏ đến lớn ai cũng khen nàng thông minh hiểu chuyện, thế mà trong mắt chàng ngược lại thành người không hiểu chuyện. Nàng muốn thoát khỏi tay của chàng nhưng lại không dám, chỉ cười bĩu môi: “Ta đâu cố ý...”
Hoàng đế không giận mà cười, chép chép miệng tự giễu: “Trẫm mới là người sai, người bên ngoài mời trẫm, lẽ ra trẫm không nên tới...”
Bàn tay chàng rộng ấm, những nốt chai sần vuốt ve mu bàn tay nàng như muốn bỏng, trái tim giống như bị chàng nhốt lại, mềm mại không chỗ tựa vào.
Phó Nhiêu chăm chú nhìn chàng, cúi đầu buồn bực xấu hổ nói: “Không phải ta có ý này, nếu ngài mất hứng, ta tự mình xuống bếp nấu ăn cho ngài, coi như bù tội cho ngài.”
Nàng đang mang thai, chàng làm sao để nàng vất vả, nhưng có lời này, tức giận trong lòng cũng tiêu tan.
“Không cần, trẫm cũng không kén chọn, trước kia hành quân ngay cả rễ cỏ cũng đều ăn qua, nào có món gì không thể ăn, nếu thật sự không có đồ ăn, mang gốc cây mai già kia ra chặt nấu chút nước canh uống cũng được.”
Phó Nhiêu ngượng ngùng giậm chân: “Ngài đừng mỉa mai ta, ta đi xuống bếp nấu cho ngài...”
Lúc sắp lui ra, nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó là giọng nói dịu dàng của Trịnh thị vang lên.
“Sao lại đứng ở cửa, gió rất lớn, mau vào uống trà đi.”
Phó Nhiêu nhanh chóng rút tay ra, lui vài bước đến đón Trịnh thị.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu phong thái lẫm liệt không giống như người bình thường, Trịnh thị mặc dù chưa từng ra trận nhưng cũng có mắt nhìn, kiểu gì cũng phải mời hai người vào.
Hai vị thiết diện đao phủ khiến mọi người khiếp sợ, vậy mà không chịu nổi sự nhiệt tình của Trịnh thị, bước vào ngưỡng cửa.
Trịnh thị thấy trong sảnh chỉ có Phó Nhiêu và một nam nhân, cảm thấy hơi sửng sốt, nhìn chung quanh một lần không thấy vị gia quyến Tứ gia kia, hơi có chút kinh ngạc, tầm mắt lúc này mới rơi vào trên người Hoàng đế Bùi Tấn.
Lúc đó Hoàng đế đã chậm rãi đứng dậy, dáng người thư thả đứng dưới cửa sổ.
Mặt mày chàng thanh nhuận, làm cho người ta ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thật là một người đàn ông thanh lịch và xa cách, lại nhìn lần thứ hai liền thấy có phong thái của một người vững vàng điềm tĩnh.
Cả đời này Trịnh thị chưa từng gặp qua nhân vật cao quý như thế.
“Vị này chắc hẳn là Trần tiên sinh.” Trịnh thị hành lễ trước.
Hoàng đế ung dung chắp tay: “Bái kiến Phó phu nhân.”
Trịnh thị cười cười, theo bản năng ngồi ở ghế đối diện Hoàng đế, Phó Nhiêu nhìn mẫu thân mình, trong lòng vô thức hốt hoảng.
Hoàng đế cũng vô tư ngồi xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trịnh thị liếc mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng ngẩn ngơ, âm thầm liếc nàng một cái, ý bảo Thu Hương lại đây rót trà rồi lại ôn hòa nhìn Hoàng đế cười: “Sao ngài lại mang theo nhiều lễ đến như vậy, chúng ta thật sự có chút hổ thẹn.”
Ngữ khí Hoàng đế ôn hòa: “Phu nhân khách khí, chúng ta buôn bán dược liệu, đều ngóng trông được đăng ký vào Điển Dược cục, cũng nhờ có Phó cô nương giúp đỡ chúng ta giải quyết phiền toái, sau khi đã vượt qua cái này thì sau này tài nguyên cuồn cuộn, coi như đây là chút quà nhỏ.”
Trịnh thị không hiểu những quanh co trong giới quan trường nên bà thực sự nghĩ Phó Nhiêu đã giúp đỡ người ta rất nhiều, thế này mới giải thích được người ta năm lần bảy lượt tặng lễ.
“Đúng rồi, phu nhân của ngài đâu, tại sao lại không dẫn đến? Để ta nhìn phong thái phu nhân một chút...”
Tay Hoàng đế đặt trên bàn hơi khẽ động, lông mày sắc bén liếc Phó Nhiêu một cái, Phó Nhiêu cũng luống cuống theo, lộ ra vài phần không được tự nhiên.
Nàng không ngờ Trịnh thị sẽ mời Trần Tứ gia qua phủ dự yến tiệc, do ngày trước Trịnh thị hỏi về Trần Tứ gia, nàng đã nói cho bà biết sự thật.
Trước khi đến Hoàng đế cũng nghĩ tới, chàng đã ở độ tuổi này, cũng không thể đi lừa Trịnh thị.
Hôm nay đến, thuần túy là nghe Trịnh thị mời, vừa vặn từ phủ Đô đốc Nam quân trở về nên thuận đường đến thăm, mượn cơ hội đưa chút lễ mừng năm mới cho Phó Nhiêu, đỡ cho nàng mang thai vất vả, cũng không định làm cái gì, dù sao thời cơ vẫn còn chưa tới.
Nhưng thật sự đã tới rồi, nghe được lời này của Trịnh thị, trong lòng ít nhiều dâng lên một chút buồn bực.
Chàng không còn trẻ, ở trong mắt Trịnh thị, nhất định là không xứng với nữ nhi của bà.
Một chút hưng phấn đã hoàn toàn bị đánh tan không còn gì.
Đầu lưỡi Hoàng đế đẩy hàm phải, cúi đầu cười buồn một tiếng: “Phu nhân thân thể không tốt, ở quê nhà dưỡng bệnh, không đi theo...”
Trịnh thị ngẩn người: “Thì ra là thế, ta nghe nói tiên sinh phải về Thục Trung nên muốn bày rượu nhạt tiễn tiên sinh.”
Về Thục Trung?
Ai tìm cho chàng cái cớ tệ như vậy?
Lần sau không cần tới nữa sao?
Ánh mắt lạnh thấu xương hướng về phía Lưu Đồng và Tôn Chiêu.
Tôn Chiêu âm thầm xoa trán, để đưa đồ dùng tới thành công, bất đắc dĩ phải tìm cớ bán nhà. Tay hắn buông xuống bên người nắm chặt ống tay áo, tỏ vẻ thỉnh tội.
Hoàng đế thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút đáp: “Vốn định quay về Thục Trung, nhưng trước mắt là vào danh sách Điển Dược cục nên còn phải ở lại kinh thành thêm một thời gian.”
Trịnh thị lơ đễnh: “A, ra là như vậy, không biết ngoại trừ dược liệu ra, tiên sinh còn kinh doanh gì không?”
Ngón tay Hoàng đế nhẹ nhàng vịn vào chuôi trà, tỉ mỉ nói vài điều.
Trịnh thị nghe không hiểu lắm, thuận miệng đáp ứng vài câu, ánh mắt liếc tới trên người Lưu Đồng và Tôn Chiêu, cảm thấy tướng mạo khí chất của hai người này đều không tầm thường, chợt sinh ra một vài suy nghĩ.
“Nhiêu Nhiêu, Tứ gia hiếm khi tới, con đi làm vài món cho Tứ gia đi.”
Trong lòng Phó Nhiêu sinh ra vài phần cảnh giác, mẫu thân muốn tách nàng ra.
Chẳng lẽ là nhìn ra manh mối?
Nàng và Hoàng đế âm thầm liếc mắt nhìn nhau, Hoàng đế cho nàng một ánh mắt trấn an, Phó Nhiêu cũng thật sự muốn làm món sở trường cho chàng nên liền rời khỏi Đông sảnh.
Đợi nàng vừa đi, Trịnh thị chỉ vào Lưu Đồng và Tôn Chiêu, cười tủm tỉm hỏi Hoàng đế: “Trần tiên sinh, hai thuộc hạ này khí độ bất phàm, nhìn không giống nhân vật tầm thường?”
Hoàng đế nhẹ nhàng gõ bàn, mỉm cười trả lời: “Phu nhân có mắt nhìn không tệ, bọn họ theo ta vào Nam ra Bắc, cũng có chút thanh danh...”
Vẻ mặt Trịnh thị sáng ngời, ánh mắt lựa chọn giữa Lưu Đồng và Tôn Chiêu, chỉ cảm thấy Lưu Đồng cao lớn hơn, bèn hỏi: “Vị nghĩa sĩ này là người ở đâu?”
Hoàng đế hơi kinh ngạc, liếc nhìn vẻ mặt hứng thú của Trịnh thị, ý thức được điều gì, trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Lưu Đồng với vẻ mặt không thể phân biệt được.
Lưu Đồng mồ hôi đầm đìa, nói: “Tại hạ là người Từ Châu...”
“Ồ, Từ Châu và Thanh Châu của chúng ta tiếp giáp, ngoại tổ ta chính là người Từ Châu, chúng ta cũng coi như nửa cái đồng hương” Trịnh thị mỉm cười, lại hỏi: “Nhà có mấy người?”
“...” Lưu Đồng hít sâu một hơi: “Mười mấy người...”
“Có từng trúng cử không?”
Mọi chức vụ quân sự thời Tấn đều là cha truyền con nối, Lưu gia đã kế thừa chức vụ Cẩm Y vệ từ đời này sang đời khác nên không cần khoa khảo.
Đứng trước ánh mắt giết người của Hoàng đế, Lưu Đồng suýt nữa quỳ xuống, nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Chưa từng.”
Trịnh thị nhất thời không còn hứng thú, đồng thời trong lòng cũng sinh vài phần chán nản, gần đây Trần Hành không thấy đến quý phủ, Trịnh thị liền đoán hôn sự của hai người sợ là không đi tới đâu, trong lòng buồn bực hồi lâu, ngày hôm trước Trần Tứ gia đưa nhiều đồ dùng trong nhà đến như vậy, hàng xóm láng giềng cho là có người tới mang sính lễ, bà đành phải giải thích là họ hàng xa, hiện tại hàng xóm đều biết nữ nhi nhà bà đã lớn tuổi, bị người ta hủy hôn, các loại chủ ý đều có. Trong lòng bà lo lắng, đương nhiên vì vậy mà hạ tiêu chuẩn chọn con rể xuống, hôm nay gặp Lưu Đồng và Tôn Chiêu liền nổi lên một vài suy nghĩ.
Nhưng cho dù vội vã gả con gái đi thì ít nhất cũng phải là cử nhân hạng nhất.
Lưu Đồng không được, vậy còn một người nữa.
Trịnh thị lập tức đánh chủ ý lên người Tôn Chiêu: “Quê của vị nghĩa sĩ này ở đâu?”
Tôn Chiêu trước sau như một lạnh nhạt vô tình nhịn không được kinh ngạc. Hắn là một hoạn quan(*), cổ họng hắn cay xè, lưu loát nói: “Xuất thân từ hạ ngũ, là người sẽ bị chảy máu trên mũi dao, không đáng để phu nhân lưu tâm.” Sợ Trịnh thị chưa từ bỏ ý định, vội vàng bổ sung một câu: “Chưa từng trúng cử.”
(*) hoạn quan: người đã bị triệt sản
Nội triều Đại Tấn đã thiết lập nội thư phòng, đây là nơi những người được chọn từ Hàn Lâm viện tới để dạy nội giám viết chữ và đọc sách, bồi dưỡng nhân tài cho Tư lễ giám.
Tôn Chiêu ba tuổi vào cung, từ nhỏ đã ở nội đình đọc sách, năm đó khảo hạch nội thư phòng cũng coi như trạng nguyên trong nội giám.
Nụ cười của Trịnh thị cứng lại trên mặt.
Loại người này cũng không thể được.
Trong lòng như bị giội một chậu nước lạnh, nhất thời thiếu hứng thú.
Không khí rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Trịnh thị ngồi một lát, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào trên người Hoàng đế, dừng một chút, nhẹ nhàng cười: “Trần tiên sinh, người dưới tay ngài xuất sắc như thế, người mà thường ngày ngài kết giao e là càng xuất chúng...”
Nghe huyền ca mà biết nhã ý, Trịnh thị là muốn Hoàng đế lưu ý chọn con rể cho bà.
Lưu Đồng và Tôn Chiêu không dám nhìn sắc mặt Hoàng đế.
Tôn Chiêu to gan, kiên trì cự tuyệt thay Hoàng đế: “Phu nhân, Huyện chúa thông minh quả cảm, bệ hạ rất coi trọng nàng, từng nói muốn chỉ hôn cho Huyện chúa, hôn sự của Huyện chúa, ngài đừng quan tâm.”
Tôn Chiêu muốn cược hết vào miệng của Trịnh thị nhưng đáng tiếc hắn không hiểu thị tỉnh phu nhân.(*)
(*) 市井妇人 – thị tỉnh phu nhân: dùng để chỉ những người phụ nữ sinh sống bằng nghề buôn bán, kinh doanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trịnh thị nghe xong, hàng ngàn suy nghĩ liền hiện lên trong lòng, bà thật chẳng dễ dàng gì khi bị người ta đoán được chủ ý, lập tức tuôn ra nỗi đắng cay trong lòng.
“Làm sao mà có thể không quan tâm chứ, Hoàng đế bệ hạ một ngày nhiều việc như vậy sao có thể thật sự để tâm, chẳng qua là thuận miệng nói thôi. Thêm nữa, nếu bệ hạ thật sự chỉ hôn(*) thì ta cũng không yên tâm đâu, lời nói của vua ta không được trái, nhưng sẽ tốt hơn nếu trước khi bệ hạ chỉ hôn mà tìm được cho Nhiêu Nhi một lang quân phù hợp. Ta yêu cầu cũng không cao, trước hết phải là người có nhân cách tốt, tiếp theo là tuổi xấp xỉ, tướng mạo cũng không thể quá xấu, không được nạp thiếp, nhà chúng ta mặc dù là tiểu môn tiểu hộ, nhưng tổ tiên lại có xuất thân tốt, tuyệt không thể làm ô nhục thanh danh của tổ tiên...”
(*) Chỉ hôn: đám cưới được ấn định, cô dâu chú rể không có quyền chọn lựa
Trịnh thị nói hết ra được nỗi lòng, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Trần tiên sinh, ngài phải lưu ý giúp ta.”
Ban đầu Hoàng đế còn có thể đỡ chén trà, một mình buồn bực uống trà, nhưng hiện tại thì ngay cả nuốt trà cũng không trôi.
Theo các điều kiện của Trịnh thị, chàng không phù hợp chút nào với yêu cầu con rể người ta, cảm giác trong lòng như muốn nôn ra máu.
Hoàng đế im lặng hồi lâu, chỉ từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Chuyện hôn nhân tự có trời định, phu nhân cứ yên tâm.”
Trịnh thị nản lòng.
Phó Nhiêu vội vàng làm xong một món ăn, lo lắng cho bên này nên lập tức chạy tới phòng khách.
Trịnh thị không thể chịu được nữa, thấy nàng tới như trút được gánh nặng mà đứng dậy: “Nhiêu Nhiêu, các con nói chuyện làm ăn đi, mẹ vào phòng bếp xem một chút.” Lại chào hỏi Hoàng đế: “Trần tiên sinh ngồi trước, ta sắp xếp đồ ăn xong liền mời tiên sinh tới.”
Phó Nhiêu lập tức đồng ý.
Hoàng đế cố nén uất ức đứng dậy gật đầu.
Đợi Trịnh thị rời đi, Lưu Đồng và Tôn Chiêu quỳ rạp xuống đất: “Bệ hạ thứ tội, xin bệ hạ bớt giận.”
Phó Nhiêu hoảng sợ, ngước mắt nhìn Hoàng đế: “Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì? Có phải mẫu thân ta làm gì chọc giận ngài không? Kính xin ngài nể tình bà ấy, tha thứ cho bà ấy.”
Dứt lời, nàng chống tiểu án quỳ xuống.
Hoàng đế đưa tay đỡ lấy nàng, nháy mắt với hai người Lưu Đồng, hai người lập tức lặng lẽ rời khỏi, Đông sảnh chỉ còn lại chàng và Phó Nhiêu.
Hoàng đế không nhịn được mà tức giận, lập tức ôm eo Phó Nhiêu, ép nàng sát vào mình, dịu dàng và kiềm chế cạy mở hàm răng của nàng.
Phó Nhiêu không có đường phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Đây là nhà nàng, nàng không dám gây ra động tĩnh, chỉ đành yên lặng mặc kệ chàng.
Nàng đã vô thức ngồi ở trong lòng chàng, bị ép ngửa mặt lên, hai tay nàng không nhẹ không nặng đẩy ngực chàng, kiềm chế không được phát ra một chút tiếng động.
Hoàng đế cũng biết làm như vậy không thích hợp lắm nhưng thật sự là khống chế không được.
Dường như chỉ có thông qua phương thức này mới có thể trút bỏ nỗi chán nản, mặc cảm cùng với một chút mất mát khó tả trong lòng.
Sau một lúc lâu, Hoàng đế cuối cùng cũng kiềm chế buông nàng ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tựa vào búi tóc nàng lẩm bẩm: “Mẫu thân nàng đã tra hỏi Lưu Đồng và Tôn Chiêu...”
Phó Nhiêu từ một câu này liền đoán được tất cả, nàng cười khổ một tiếng, khó trách Hoàng đế tức giận như vậy.
Nghẹn thở, không thể lên tiếng, thật sự là làm khó chàng.
Đôi môi đỏ mọng của Phó Nhiêu bị chàng hôn đến bóng nước, đáy mắt cũng hơi phiếm hồng, lần đầu tiên nàng nhẹ nhàng nâng người lên, chủ động đè ép lên môi chàng, đôi mắt ướt sũng hiện lên một tia sáng như tuyết, khẽ cười nói: “Để bệ hạ chịu thiệt rồi.”
Hoàng đế cứng đờ, hai tay ôm eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, không nhúc nhích.
Phó Nhiêu chủ động một chút, lại như là mặt trời mùa xuân xuyên qua lớp băng, có hiệu quả như tuyết mùa đông mới tan.
Trong lòng hết giận, sắc mặt lại căng thẳng: “Trẫm không dễ đuổi đi như vậy.”
“Đêm nay Trẫm tới tìm nàng.”
“Tìm nàng đòi nợ!”
Một bữa trưa ăn đến binh hoang mã loạn.
Sau khi nhóm Hoàng đế rời đi, Trịnh thị nhìn bàn đầy những món ăn không quá cầu kỳ, cùng với hơn mười cái rương lớn nhỏ trong phòng khách, vẻ mặt xấu hổ, tất nhiên lại quở trách Phó Nhiêu một trận rồi mới thôi.
Đêm đến, trong lòng Phó Nhiêu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, đi qua đi lại trong phòng.
Sợ chàng thật sự sẽ tới, nếu tới thì phải làm sao cho phải?
Thu Hương đã biết chuyện của Hoàng đế, còn có thể yên tâm giữ lại bên người, nhưng Đào Nhi lại không giữ được, lần trước Hoàng đế đến khiến tiểu nha đầu phải ngủ ở góc nhĩ phòng làm Phó Nhiêu đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui liền lấy cớ Phó Khôn hai ngày nữa trở về, sai Đào Nhi đi thu dọn phòng Phó Khôn, buổi tối sẽ nghỉ ở bên kia, tách Đào Nhi ra.
Sau đó lại không yên tâm nên nàng đi đến chính viện, dứt khoát thêm một vị rong biển vào nhang ngủ của Trịnh thị, để cho bà ngủ sâu thêm một chút, mà Chung ma ma thường ngày cũng nghỉ ở trong phòng Trịnh thị, ngửi mùi thơm này, ước chừng ban đêm sẽ không tỉnh.
Phó Nhiêu chột dạ dàn xếp một phen, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi người trong nhà mới có thể ngồi ở trong phòng chờ Hoàng đế tới.
Cùng lúc đó, ở Trần phủ bên cạnh, Công chúa Bình Khang mới từ thái miếu trong cung trở về, mệt mỏi đến mí mắt nhướng lên cũng không mở ra được, mấy ngày nay ả có bao nhiêu vất vả thì nội tâm liền có bấy nhiêu căm hận Phó Nhiêu, ả quy tất cả xui xẻo này về trên người Phó Nhiêu.
Đáng tiếc là dù ngoài sáng hay trong tối ả cũng không thể làm gì Phó Nhiêu, mỗi ngày đều cảm thấy trong lòng khó chịu.
Trùng hợp ngày hôm trước, có người đưa hơn mười xe đồ dùng đến Phó gia, hàng xóm đều cho rằng có người tới Phó gia cầu hôn, Công chúa Bình Khang nghe tin mà vô cùng nghi hoặc, Phó Nhiêu muốn lập gia đình?
Lấy ai?
Ả phải nghe ngóng tin tức này cho rõ ràng.
Bên cạnh Công chúa Bình Khang có một nữ quan, do Thục Phi phái tới, rất nhạy bén và khôn ngoan, ngày đó công khai xin lệnh phong Phó Nhiêu làm thiếp, đây cũng là mưu đồ của nữ quan này. Nữ quan này đi tới Trần phủ, không đuổi những hạ nhân trước kia đi, mà ngược lại mua chuộc toàn bộ bọn họ, dùng tin tức mà ngày ngày họ đưa tới để dò xét Phó phủ.
Quả nhiên, thả mồi câu lâu như vậy, rốt cuộc cũng có manh mối.
Công chúa Bình Khang nằm nghỉ ngơi trên sạp thì có một vú già tới bẩm báo.
“Công chúa điện hạ, lão nô đã hỏi thăm rõ ràng, vị năm lần bảy lượt tặng lễ cho Phó phủ kia không phải là bà con xa thân thích, mà là người cung cấp dược cho tiệm thuốc của bọn họ, gọi là Trần Tứ gia, vị Trần Tứ gia này, trong nhà có thê có thiếp, lại chỉ đối tốt như vậy với một mình Phó cô nương, lão nô e rằng trong đó có mờ ám.”
Công chúa nghe vậy liền ngồi thẳng người, mệt mỏi mấy ngày liền biến mất, con mắt sáng ngời.
“Ta biết ngay, nữ nhân này không phải là thứ gì tốt, nhất định là ở bên ngoài có gian phu, theo dõi cho ta, ta muốn bắt nàng tại trận, làm cho nàng thân bại danh liệt.”