Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 35



Một lát sau, nàng đi tới bên cạnh xe ngựa.

Tôn Chiêu đặt bàn đạp xuống, Thu Hương cẩn thận dìu nàng lên xe.

Vén rèm cửa bước vào, ánh sáng chiếu vào mặt.

Bốn góc treo ngọn đèn lưu ly tinh xảo, màn lụa vàng chiếu sáng thùng xe, trước ghế đặt một lò đồng, trong lò đang tí tách than vàng, ấm áp thoải mái.

Một bóng hình anh tuấn ngồi ngay ngắn trên đó.

Phó Nhiêu không dám nhìn chàng, khom lưng xuống hành lễ, cánh tay Hoàng đế vươn tới trước, cầm bàn tay mềm mại của nàng đưa tới lò than hơ ấm tay nàng.

Thấy mu bàn tay nàng lúc đỏ lúc trắng, đầu ngón tay phiếm hồng, lạnh lẽo thấu xương.

“Lạnh cóng rồi…”

Hoàng đế nhẹ nhàng xoa bóp, dòng nhiệt ấm áp theo da thịt chui vào huyết mạch.

Phó Nhiêu không được tự nhiên nghiêng người về phía trước, trong lòng cảm thấy hơi bức bách, dự định rời khỏi kinh thành, hiện tại mỗi lần tiếp xúc thân mật với chàng đều làm nàng sợ hãi.

Tâm tư chàng càng sâu thì nàng càng khó trốn thoát, chàng càng tốt thì nàng lại càng áy náy.

Sóng nhiệt ấm áp dễ chịu làm cho hai má nàng phiếm hồng, nàng hơi sững sờ, đúng là có chút buồn ngủ, mũ trùm buông xuống sau đầu, chuỗi trân châu gắn ở bông hoa trên búi tóc nhoáng lên một cái, lung linh ánh bạc, đôi mắt hạnh như nước, nét đẹp đó theo đôi mắt chảy vào lòng chàng.

Lòng bàn tay đã nóng lên nhưng cánh tay vẫn lạnh dữ dội.

Dời chiếc lò đồng bốn góc sang một bên, chàng nhịn không được đưa tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt trong ngực mình.

Quấn chiếc áo khoác bên hông về phía trước, ôm trọn Phó Nhiêu vào trong ngực, dùng lồng ngực sưởi ấm cho nàng, nâng niu như châu như ngọc.

Gần đây nàng được chăm sóc rất tốt, nước da hồng hào, đôi mắt long lanh như nước, vẻ ngoài thanh tú kết hợp với bộ y phục màu hoa hải đường, trông nàng giống như một bông hoa tươi sáng và thanh tú, lặng lẽ nở rộ trong lòng chàng.

Vòng eo Phó Nhiêu cứng đờ, nàng bị động co rúm ở trong ngực chàng, rơi vào trong mắt chàng chính là một bộ dạng mong manh, càng khiến người ta thương tiếc.

Chỉ nghe thấy chàng chậm rãi nói: “Nhiêu Nhiêu, trẫm không muốn nàng chịu thiệt thòi nữa… Trẫm muốn cho nàng danh phận.”

Phó Nhiêu thấp thỏm, nhẹ nhàng hít chút không khí, cố gắng thả lỏng thân thể, nàng đã cực kỳ mệt mỏi, cả người bủn rủn vô lực, thật sự lo lắng mình sẽ không chống đỡ nổi mà làm lộ ra nội tình.

Tránh né lời chàng, nàng nhẹ giọng nói: “Tạ ơn bệ hạ hôm nay đã tha thứ cho tội lỗ mãng của Khôn Nhi...”

Hoàng đế nhẹ nhàng cười cười, dáng vẻ thoải mái nhưng lực cánh tay cũng không giảm, vẫn ôm nàng thật chặt.

“Cậu ấy rất tốt, mỗi một quyền đều đánh vào tâm khảm trẫm, trẫm nên cảm ơn cậu ấy...” Hoàng đế giơ tay nhéo nhéo lỗ tai đang nóng lên của nàng: “Cảm ơn cậu ấy trút giận thay trẫm...”

Phó Nhiêu mặt đỏ tới mang tai, bàn tay nhỏ bé hơi đẩy chàng ra, có hơi không nói nên lời nhưng cũng lười tranh luận với chàng, chỉ dịu dàng nói: “Bệ hạ, canh giờ không còn sớm, ta nên trở về…” Thúc giục chàng cho xe chạy.

“Không vội, chắc nàng đói bụng rồi, ăn chút gì đi.” Hoàng đế cao giọng phân phó: “Truyền đồ ăn lên.”

Tôn Chiêu cung kính đưa một hộp thức ăn vào.

Hoàng đế nhận lấy, đặt ở một bên tiểu án, mở hộp thức ăn ra, bưng một chén cháo hạt sen tổ yến cẩu kỷ, múc ra một muỗng, thử nhiệt độ, nóng ấm vừa vặn, đút đến bên miệng nàng.

Phó Nhiêu mím môi, vô cùng ngượng ngùng, rụt rè liếc chàng một cái, chậm rãi đưa tay thoát khỏi lòng bàn tay chàng, dịu dàng nói: “Bệ hạ, để ta tự làm…”

Lúc này Hoàng đế cũng không kiên trì nữa, đưa thìa cho nàng, hai tay vịn eo nàng.

Phó Nhiêu lăn qua lăn lại một ngày, quả thật bụng đói kêu vang, ăn từng miếng từng miếng cực nhanh.

Hoàng đế cực kỳ hài lòng, nàng ngủ được ăn được, liền cảm thấy vừa mắt đẹp lòng.

Bát nhỏ đã nhìn thấy đáy, Hoàng đế tự mình rót cho nàng một chén nước, biết nàng mang thai, trong xe không hề chuẩn bị trà.

Nữ nhân mang thai ăn uống cử chỉ phải chú ý cái gì, Chu Hành Xuân đều nói cho chàng biết, Hoàng đế ghi tạc trong lòng.

Phó Nhiêu ăn no, uống một ly nước ấm, khí lực tăng lên một chút, thân thể cũng ấm áp hơn rất nhiều.

Xe ngựa chậm rãi khởi động, bánh xe lăn trên nền đá xanh, phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, phát ra từng tiếng giòn vang.

“Bệ hạ đưa ta về sao?” Nàng trông mong mà hỏi.

Hoàng đế nhìn ra tâm tư nhỏ bé của nàng, nghiêng đầu nhéo nhéo gò má nàng: “Nếu không thì sao, nàng muốn hồi cung với trẫm?”

Phó Nhiêu ngại ngùng cười cười, tránh ánh mắt trêu chọc của chàng.

Hoàng đế lại không có ý định buông tha nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt tại sau lưng nàng khẽ vuốt ve, dần dần dời xuống…

Phó Nhiêu mặt mày mệt mỏi, ảo não nắm lấy cánh tay chàng, năn nỉ nói: “Bệ hạ… Ngài đừng như vậy…” Âm thanh mềm mại như bông vải.

Ngược lại, chàng nắm lấy tay nàng, vây ở phía sau và siết chặt: “Nàng còn chưa trả lời trẫm, Nhiêu Nhiêu, trẫm không muốn nàng lại bị người ta chỉ trỏ, nàng đồng ý với trẫm, vào cung làm phi được không?”

Thân thể Phó Nhiêu vừa run vừa mềm, lung lay sắp đổ, nàng mệt đến ngay cả thở cũng rất khó khăn, rất cố gắng giương mắt lên nhìn chàng, dùng ngữ điệu mềm mại hơn thường ngày thì thào khẩn cầu: “Bệ hạ... Có thể cho ta thêm chút thời gian được không, ta còn chưa chuẩn bị xong...”

Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, cúi người, chạm trán nàng, khàn khàn hỏi: “Chuẩn bị rời kinh hai năm, chuẩn bị giao tiệm thuốc cho hai gã quản sự, chuẩn bị tất cả những loại thuốc mà mẫu thân nàng có thể dùng trong hai năm, đúng không?”

Bàn tay chàng đặt sau gáy nàng, lực trên đó mặc dù không mạnh nhưng dường như muốn vây chặt nàng, khiến nàng không còn đường trốn thoát.

Phó Nhiêu tròn mắt kinh ngạc, môi trắng bệch…

Chàng đều biết…

Tâm trí rối bời.

Thùng xe rộng rãi trong khoảnh khắc trở nên chật chội, nàng hô hấp khó khăn, thở không ra hơi, nặng nề hít vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như ráng chiều.

Im lặng một lát, đầu óc mệt mỏi cuối cùng cũng nắm được một sợi dây, mặt mày ướt đẫm sương mù, đôi môi đỏ mọng run rẩy: “Bệ hạ... Ngài nói nếu ta không mang thai, thì sẽ cho ta xuất cung… Ta chỉ muốn rời kinh hai năm, tránh đầu sóng ngọn gió, ta...”

Ngón tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay, cảm thấy chột dạ đến mức không thể nói được gì…

Hoàng đế biết nàng có tật giật mình, vì vậy mặt mày hé ra ý cười, cánh tay vòng qua phía sau nàng, đem ngón tay nàng từng chút tách ra: “Cô nương ngốc, đừng tự làm tổn thương mình… Nếu nàng muốn rời kinh, chờ qua hai năm nữa, trẫm sẽ đưa nàng tới phía Nam, nàng vẫn có thể tới y sở các nơi, tìm kiếm nhân tài, thu thập các công thức thuốc…”

Phó Nhiêu tủi thân định mở miệng biện bạch thì bụng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác buồn nôn, nàng che miệng, theo bản năng nghiêng về phía trước, không khống chế được, chất bẩn cứ như vậy phun vào người Hoàng đế.

Trước mắt đầy hỗn độn, dọc theo cổ áo chàng rơi xuống...

Phó Nhiêu sợ tới mức nói không ra lời, cứng đờ một lát, nàng nhanh chóng hạ người xuống: “Bệ hạ, thần nữ có tội, thần nữ...” Nàng luống cuống tay chân muốn giúp chàng lau chùi, lại bị Hoàng đế bật cười ngăn cản.

“Nàng tránh ra một chút, để trẫm…”

Chàng dùng sức đỡ lấy cơ thể Phó Nhiêu tránh khỏi nơi dơ bẩn.

Phó Nhiêu quỳ xuống một bên, vẻ mặt áy náy nhìn chàng: “Xin thứ lỗi, bệ hạ, xin thứ lỗi…”

“Không trách nàng, là con của trẫm sai…”

Hoàng đế còn chưa nói hết, bỗng nhiên ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau…

Phó Nhiêu như bị sét đánh, ở đó không nhúc nhích.

Hoàng đế chậm chạp cười cười, nhướng mày, cúi đầu chùi sạch chất bẩn trên người.

Nàng nôn ra quá nhiều đến nỗi áo trong bệ hạ thấm ướt, e là phải thay mới.

Hoàng đế tự mình cởi cổ áo, lộ ra bộ ngực cường tráng…

Trong đầu Phó Nhiêu ầm ầm như sấm đánh qua.

Tận đến khi da thịt màu đồng kia đập vào mắt, Phó Nhiêu mới bừng tỉnh, vội vàng xoay người, quay mặt vào một bên vách xe, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Chàng biết tất cả, hóa ra chàng biết mọi chuyện…

Ngày đó Chu Thái y đã bắt ra hỷ mạch(*).

(*)喜脉: hỷ mạch – mạch đập của phụ nữ mang thai

Sao chàng không nói... Không, nhất định là chàng muốn nhìn xem nàng có thể vật lộn thế nào, nhất định là như vậy.

Phó Nhiêu nói không ra được cảm giác trong lòng.

Vừa tức vừa giận, và còn sợ hãi.

Theo bản năng nàng co rụt thân thể lại vào trong góc, khóe mắt nhìn thấy chàng đã cởi hết xiêm y, đường nét mờ ảo cùng những đường nét sắc bén ở trong kí ức nàng chồng lên nhau... Hai má Phó Nhiêu nóng rực, xấu hổ, vùi mặt vào thật chặt.

Giây lát, Hoàng đế thay xong xiêm y sạch sẽ, tay gác lên đầu gối, thong thả nhìn nàng: “Nàng đây là muốn trốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn chui ra khỏi vách xe này?”

Phó Nhiêu vừa thẹn vừa giận, dựa vào vách xe không buông tay, bướng bỉnh một lát, nàng chán nản quỳ gối trước chân chàng, thành khẩn khẩn nhận sai.

“Bệ hạ, thần nữ có tội, xin ngài trách phạt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đến đây...” Hoàng đế đưa tay về phía nàng.

Phó Nhiêu lặng lẽ nâng nửa người lên, nhìn vào bàn tay rộng lớn kia, năm ngón tay như ngọn núi, nắm cả trời đất trong tay.

Đây là nói cho nàng biết, nàng trốn không thoát lòng bàn tay của chàng.

Nếu đứa bé không bị phát hiện, nàng còn có thể thử một lần, bây giờ… nghĩ đến thủ đoạn và năng lực của vị đế vương này.

Phó Nhiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay qua.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, bóp một cái giống như có thể vỡ tan.

Khóe môi Hoàng đế khẽ nhếch lên một nụ cười, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, động tác cực kỳ dịu dàng, lại mang theo một loại sức mạnh không thể từ chối, cúi đầu, dán lên trán nàng một nụ hôn thật sâu, lại kiềm chế buông ra, ôm nàng vào trong lòng mình.

“Nàng nghe xem…”

Phó Nhiêu chưa bao giờ gần chàng như vậy, cách ngực có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch.

“Nàng cả gan làm loạn, định mang theo con của trẫm rời kinh, Phó Nhiêu ơi Phó Nhiêu, đây là tội nặng nhường nào?”

Ngón tay thô ráp của chàng xoa xoa gò má nàng, dùng chút lực khiến Phó Nhiêu hơi đau nhưng cũng không dám trốn.

Cũng không biết là khẩn trương, hay là bị chàng ôm không thoải mái, Phó Nhiêu hô hấp khó khăn: “Tội rất nặng, nhưng thần nữ không muốn vào cung, bệ hạ cũng biết, thần nữ không muốn đứa nhỏ theo gót Đại điện hạ.”

Hoàng đế hơi biến sắc.

Phó Nhiêu nhận thấy thân thể chàng cứng ngắc, cũng biết là đã chọc giận chàng, muốn thoát ra khỏi lòng chàng tìm cách tạ tội.

Chàng phát hiện rất nhanh, kịp thời ôm chặt lấy nàng, dán sát vào lưng nàng: “Còn muốn trốn?”

Sóng nhiệt nóng bỏng xâm nhập vào sống lưng, Phó Nhiêu giật mình một lát, thở dài nói: “Đã bị bệ hạ phát hiện rồi, thần nữ không có chỗ trốn, chỉ là...”

“Đừng chỉ là nữa, trẫm không thể để cho Hoàng tự lưu lạc ngoài cung.” Hoàng đế nhìn thấu tâm tư của nàng: “Huống chi, nếu là Hoàng tử, nàng có biết trẫm kỳ vọng vào nó cao thế nào…”

Hoàng đế dùng ngữ khí bình thản nhất nói ra khiến Phó Nhiêu khiếp sợ.

Là ý mà nàng nghĩ sao?

Không đợi Phó Nhiêu trả lời, chàng dùng cằm vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, thấp giọng nói: “Nàng phạm vào tội khi quân, trẫm nên phạt nàng như thế nào?”

Phó Nhiêu vứt bỏ cảm xúc hỗn loạn, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, ta không thể biện bạch, ngài muốn phạt ta như thế nào, ta đều nhận, nhưng việc này một người làm thì một người chịu trách nhiệm, ngài có thể đừng làm liên lụy người khác được không?”

Hoàng đế nhẹ nhàng cười ra tiếng, xoa đầu nàng: “Một người làm thì một người chịu trách nhiệm sao? Nàng bây giờ là song thân, trẫm phạt nàng thì chẳng phải con trẫm sẽ chịu thiệt thòi sao?”

Phó Nhiêu ngượng ngùng cụp mắt xuống. Đây là muốn buông tha nàng?

“Tuy nhiên, nàng có thể chuộc tội.”

Phó Nhiêu sửng sốt, ngoái đầu nhìn chàng: “Chuộc thế nào?”

Hoàng đế rũ mắt, thấy đôi mắt ngập nước của nàng chứa đầy thành kính cùng nghiêm túc, trong lòng chần chờ, luôn cảm thấy như mình đã bắt nạt nàng.

“Nàng nghĩ xem, nếu trẫm hài lòng, trẫm sẽ bỏ qua cho nàng...” Hàm ý chàng thâm sâu đầy mê hoặc.

Phó Nhiêu sững sờ, có ngốc cũng biết Hoàng đế muốn nàng làm gì.

Nàng thì không.

Nàng giả ngốc, nói chuyện chính với chàng: “Bệ hạ, chuyện vào cung, ngài có thể hoãn lại một chút không, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng...”

Bất luận là thể xác hay tinh thần, nàng cũng chưa chuẩn bị tốt để trở thành phi tần của chàng.

Trong lòng trống rỗng.

Hoàng đế nặng nề thở dài, đỡ hai vai nàng, trịnh trọng nói: “Đợi trẫm xử lý xong việc trong cung cũng phải mất chút ít thời gian, sau đó chọn ngày lành nghênh đón nàng vào cung, trong khoảng thời gian này nàng ở trong phủ dưỡng tốt thân thể, Thái Y viện muốn đến thì đến, không muốn đến thì nghỉ ngơi, hiểu chưa?”

Phó Nhiêu chần chờ gật đầu.

“Nhiêu Nhiêu, nàng có thể thử tin tưởng trẫm được không?”

Phó Nhiêu im lặng thật lâu.

Trở về phủ, Trịnh thị cố gắng chống đỡ buồn ngủ chờ tỷ đệ các nàng trở về.

Phó Nhiêu nói với bà chuyện hôn lễ, bỏ qua chuyện Từ Gia kia, Trịnh thị yên tâm mới chịu đi vào giấc ngủ.

Phó Khôn chậm chạp chưa về, Phó Nhiêu đợi một hồi rồi trở về phòng trước, rửa mặt xong, thay y phục rồi ngồi ở bên cạnh chậu than sưởi ấm, dặn dò Đào Nhi: “Ngươi ra cửa chờ thiếu gia, đợi cậu trở về, dẫn cậu tới gặp ta.”

Trong thời gian Phó Nhiêu ngủ gật, Phó Khôn đã trở lại, thiếu niên mang theo đầy hơi lạnh bước nhanh tới tiểu trúc Thính Hương, tới cửa, cậu cởi áo khoác đưa cho Đào Nhi, phủi bụi áo bào, đẩy cửa đi vào, thấy Phó Nhiêu tựa vào nghỉ ngơi, cậu tươi cười, đi vào hành lễ với nàng:

“Tỷ tỷ, ta đã trở về.”

Phó Nhiêu mở mắt, nhìn cậu thật lâu, không nói, mím môi, trong lòng vẫn kích động.

Tâm tình Phó Khôn cũng cực kỳ mãnh liệt, cậu nhận lấy trà nóng Thu Hương đưa tới, uống một ngụm, ngồi ở trước mặt Phó Nhiêu, nói chuyện với nàng: “Tỷ, ta hôm nay kết giao với hơn mười công tử thế gia, cuối cùng, Thế tử còn dẫn ta đi thư phòng, tặng ta ngọc bội, tỉ mỉ nói cho ta biết về các gia đình quý tộc ở kinh thành, người nào có thể kết giao, người nào thì nên tránh, dạy ta tất cả nên trở về hơi muộn, để tỷ chờ lâu.”

Thiếu niên hăng hái, cho dù mệt mỏi một ngày, hai đầu mày vẫn rất oai hùng.

Phó Nhiêu hai mắt đẫm lệ, nói với Đào Nhi: “Mau lấy thuốc trị thương ra.”

Nàng lại dịu dàng nói với Phó Khôn: “Nào, đưa tay cho ta xem.”

Phó Khôn sửng sốt, do dự một chút, chậm rãi giơ tay lên.

Nương theo ánh đèn, Phó Nhiêu nhìn thấy nắm đấm kia của Phó Khôn đầy màu xanh tím, trong đầu hiện lên hình ảnh Phó Khôn liều mạng đánh Từ Gia, đứa nhỏ ngốc này đánh cược tính mạng của mình, làm chỗ dựa trút giận cho nàng. Nước mắt dâng lên hốc mắt, đọng thành từng giọt nước, lặng lẽ chảy xuống.

“Đau không?” Nàng nghẹn ngào hỏi.

Phó Khôn cười ha ha, cao giọng nói: “Đau thì hơi đau, nhưng đánh rất sảng khoái, còn tưởng rằng bệ hạ sẽ đánh ta, không ngờ bệ hạ buông tha ta...” Mắt thiếu niên sáng ngời, tràn đầy hồn nhiên, ghé sát vào nàng, thấp giọng cười nói: “Thì ra bệ hạ cũng không tệ lắm.”

Đáy mắt Phó Nhiêu hiện ra nước mắt, trừng mắt nhìn cậu.

Đào Nhi mở hộp thuốc ra, Phó Nhiêu dùng bông gòn lấy chút thuốc mỡ, đích thân bôi thuốc cho cậu.

Ánh đèn vàng óng ánh chiếu sáng mặt nàng, trong suốt long lanh, khóe mắt bị kéo ra một vệt đỏ bừng, đuôi lông mày như có ánh chiều xuân tỏa sáng rực rỡ… Phó Khôn luôn cảm thấy tỷ tỷ có gì đó thay đổi, rồi lại không biết là khác ở chỗ nào.

Phó Nhiêu bôi một lớp dịch thuốc, giương mắt nhìn cậu: “Đệ nhìn ta làm gì?”

Phó Khôn nghiêm túc nói: “Hình như so với trước tỷ tỷ kia càng đẹp hơn...”

Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt tươi cười: “Đệ nói cái gì vậy? Dám trêu ghẹo tỷ tỷ!”

Phó Khôn cười ha ha, thu tay về: “Không phải trêu ghẹo tỷ tỷ, trước kia tỷ tỷ và Từ Gia ở cùng một chỗ, ngày ngày mệt nhọc, mà còn chưa chắc có thể lấy được niềm vui của hắn, tỷ tỷ muốn làm nghề y đổi chút tiền trợ cấp cho gia đình, hắn lại tự cho mình thanh cao không cho tỷ tỷ phá hư thanh danh của hắn, bây giờ tỷ rời khỏi hắn, làm y quan, không chỉ có khí sắc tốt, tâm tình cũng tốt, tỷ tỷ vui vẻ, đệ đệ ta liền vui vẻ.”

Phó Nhiêu nghe vậy hơi dừng lại, hốc mắt dần đỏ: “Khôn Nhi, cám ơn đệ hôm nay đã trút giận thay ta.”

Phó Khôn liếc nàng một cái: “Cảm ơn đệ làm gì, đệ là do tỷ tỷ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, chuyện của tỷ tỷ chính là chuyện của đệ, chẳng lẽ đệ không nên trút giận thay tỷ tỷ?”

Không đợi Phó Nhiêu trả lời, cậu lại vỗ ngực nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ yên tâm, đệ đệ ta nhất định không chịu thua kém, tuyệt đối sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng.”

Đôi mắt của Phó Nhiêu tràn ngập nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Ta biết rồi.”

“A, đúng rồi, chuyện hôm nay đệ tuyệt đối đừng nói cho mẹ biết, sức khỏe mẹ mới hồi phục, chớ để cho bà tức giận...”

Không đợi Phó Nhiêu nói xong, Phó Khôn lập tức gật đầu: “Đệ biết rồi, đệ tuyệt đối sẽ không nói, mẹ không chỉ tức giận mà mẹ còn có thể nghĩ mọi biện pháp ép tỷ kết hôn.”

Phó Nhiêu kinh ngạc, Khôn Nhi lại còn có thể nghĩ đến mức này... Im lặng một lát, nàng nhẹ giọng hỏi cậu: “Chẳng lẽ đệ không hy vọng tỷ tỷ lập gia đình sao?”

Phó Khôn suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: “Đệ hy vọng có một người thật sự thương tỷ, nếu không có người như vậy, đệ tình nguyện để tỷ không lấy chồng.”

Phó Nhiêu kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mặt, trong lòng cảm thấy cậu đã trưởng thành thật rồi, cậu sẽ suy nghĩ thay nàng.

Trên đời này, nếu có ai không cầu hồi báo, không kể sinh tử hay lợi ích mà đối tốt với nàng thì chỉ có Phó Khôn.

Mà nàng cũng đối với cậu như vậy...

Nàng bật cười ngăn chặn chua xót cùng rung động trong lòng: “Nếu tỷ tỷ thật sự không lấy chồng, đệ tính thế nào?”

“Đệ nuôi tỷ!” Phó Khôn thản nhiên nói: “Tỷ yên tâm, nếu tỷ thật sự không muốn gả thì cứ ở nhà, mẹ mà còn làm phiền tỷ thì đệ sẽ nói thay tỷ.”

Phó Nhiêu ôm lò sưởi tay, dịch người dựa vào, trêu chọc cậu: “Nếu tức phụ tương lai của đệ chê tỷ thì sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phó Khôn sắc mặt cứng đờ, chợt nhíu mày nói: “Tất cả của đệ đều là tỷ tỷ cho, nếu thê tử của đệ ép đệ vứt bỏ tỷ tỷ thì thê tử như vậy đệ tình nguyện không cần, tất nhiên, trước khi kết hôn đệ cũng sẽ nói rõ ràng với nàng, nàng không đồng ý thì đệ sẽ không cưới, không sao, đệ không tin trên đời này không có tức phụ thấu tình đạt lý.”

Phó Khôn càng nói càng hăng, Phó Nhiêu không nhịn được cười, xoa xoa gò má cậu: “Ai biết lúc đệ kết hôn sẽ biến thành cái dạng gì, được rồi, đệ yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không gây phiền phức cho đệ.”

“Sao tỷ tỷ có thể gây phiền phức cho đệ...” Phó Khôn không đồng ý khi nàng nói như vậy, thấy Phó Nhiêu ngáp một cái liền đứng dậy biện bạch: “Tỷ, tỷ chỉ cần làm chuyện tỷ muốn làm, tất cả đều có đệ.”

Phó Nhiêu nén cười, nghiêm túc gật đầu: “Tỷ tin đệ.”

Nàng tin Phó Khôn, nhưng còn người kia, nàng có thể tin sao?

Phó Khôn bước ra cửa, không biết nhớ ra điều gì, đột nhiên cúi người, thò đầu ra hỏi: “Tỷ, tỷ nói xem bệ hạ là người thế nào? Không ngờ bệ hạ suýt chút nữa cho đánh chết Từ Gia, cũng cực kỳ nghiêm khắc đối với vị Công chúa lưu manh kia … Nhìn cũng giống minh quân...”

Phó Khôn còn chưa nói xong, Phó Nhiêu gấp đến độ trừng mắt: “Không được nói bậy, bệ hạ đương nhiên là minh quân.”

Với đức tính của Hoàng đế, người đã phái thị vệ đến quý phủ, Phó Nhiêu lo lắng thị vệ nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo này.

Phó Khôn đứng thẳng người, chép chép miệng, hơi có chút ghét bỏ: “Bệ hạ công bằng liêm khiết nhưng mà không dạy dỗ tốt Công chúa... Ồ, tỷ, hóa ra bệ hạ trẻ tuổi như vậy.”

Phó Nhiêu không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi nóng lên, ngón tay vùi sâu vào chăn, giận dữ nói: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa.”

Phó Khôn vái chào, đóng cửa lại giúp Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu nghỉ ngơi một ngày rồi lại đến Nha môn, nhưng mà hai ngày nay, Hoàng đế phải tới Thái Miếu quỳ kinh, lại đích thân dạy dỗ Công chúa Bình Khang, không có thời gian đến gặp nàng, bù lại đã sai người đưa không ít đồ đến.

Một vị quản sự hơn ba mươi tuổi dẫn một đám sai vặt vào cửa, khép tay áo khom người bẩm báo trước mặt Trịnh thị: “Tứ gia nhà chúng ta từng đặt mua một căn nhà ở kinh thành, hai ngày trước bán căn nhà đi, chủ nhân mới mua cho nhi tử thành hôn nên đồ dùng trong nhà đều không cần, cũng không muốn bỏ đi lãng phí, vật nặng như vậy lại không dễ mang theo, Tứ gia làm ăn toàn bộ đều dựa vào Huyện chúa chúng ta, nên muốn đưa những đồ dùng này tới phủ, coi như có chỗ đặt chân, phu nhân xin đừng ghét bỏ.”

Cho tới bây giờ Trịnh thị đều là người tính toán tỉ mỉ: “Nói gì vậy, chỉ là, như thế thì ngại quá, như này đi, các ngươi xem chiết khấu bao nhiêu tiền, chúng ta trả một chút bạc mới tốt.”

Quản sự dở khóc dở cười, giọng điệu càng cung kính: “Lời này của ngài, đừng làm nhục Tứ gia chúng ta, Tứ gia vào Nam ra Bắc luôn luôn hào sảng, phu nhân coi trọng chịu nhận những đồ dùng này thì Tứ gia sẽ rất vui, làm sao có thể thu tiền của ngài, nếu bị truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh của Tứ gia chúng ta.”

Nói đến nước này, Trịnh thị cũng không tiện từ chối, nhìn thấy ngoại viện chật ních người, đồ đạc cũng đã đưa tới.

“Đưa vào trước đi.”

Quản sự vung tay áo lên, gã sai vặt nối đuôi nhau vào.

Nhiều vô số kể, trong viện bày đầy các loại đồ dùng trong nhà.

Hai cái bàn Hoàng Hoa Lê Bá Vương, một cái bàn Hoàng Hoa Lê có hai sừng cuộn, một cái bàn Hoàng Hoa Lê kẹp đầu mộng vểnh đầu, lan can chữ Hoàng Hoa Lê, ngày thường có thể đặt chút sách vở ấm trà các loại, còn có một giá áo Phượng Văn cao tám thước, sáu cái ghế bành nhỏ bằng gỗ mun, chừng mười cái ghế vuông bằng gỗ tử đàn với mặt tráng men, một bình phong bằng ngọc sơn mài có khung chạm khắc bằng gỗ gụ, một chiếc ngai màu đỏ có hoa văn chín con rồng, cuối cùng là một tấm gỗ tử đàn trúc chạm trổ hoa văn đa bảo các.

Nhìn đúng là đồ cổ, nhưng cái nào cũng là đồ dùng tốt nhất, ngày thường đi mua thì tốn bao nhiêu bạc.

Trịnh thị đứng dưới hành lang mà loạng choạng, nếu bảo người đưa về, lời của bà đã nói ra rồi, như vậy chẳng phải là giày vò người ta phí công phí sức sao? Nhưng nếu nhận, chuyện này sẽ tốn bao nhiêu bạc? Cho dù là đồ cũ thì đó cũng không phải là thứ mà hiện tại bọn họ có thể tiêu thụ nổi.

Tiền bạc trong nhà là do Phó Nhiêu nắm giữ, bất đắc dĩ Trịnh thị đành phải sai người mời Phó Nhiêu về.

Phó Nhiêu vội vàng trở về nhà, nhìn thấy cảnh tượng này đã đoán được đại khái, đêm đó Hoàng đế giá lâm tiểu trúc Thính Hương, nhất định là thấy trong phòng nàng bài trí đơn giản liền nghĩ cách này đưa chút đồ dùng trong nhà đến, cũng khó cho chàng phải tìm nhiều cớ như vậy.

Trịnh thị cố ý không nhận, quản sự mồ hôi đầm đìa đứng ở dưới hành lang, vẻ mặt năn nỉ nhìn Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu bật cười, dìu mẹ, mềm giọng khuyên nhủ: “Mẹ, là thế này, Tứ gia kia có một đứa con, trước đó không lâu bị bệnh cấp tính, là do con chữa khỏi. Còn Tứ gia, một nửa là bán nhà nên những đồ dùng này không có chỗ để, một nửa là trả lại ân tình cho con.”

Trịnh thị nhíu mày lắc đầu: “Vậy cũng không được, nếu là một kiện hai kiện thì thôi, con đi xem xem, chỉ tính riêng tử đàn đa bảo các sợ là đã phải hơn một ngàn lượng bạc.”

Phó Nhiêu gật đầu: “Cũng đúng, như này, con chiết chút bạc trả Tứ gia...”

Trịnh thị vừa nghe trong lòng đau xót, bà đẩy nàng đến cây cột bên cạnh, đưa lưng về phía quản sự thấp giọng nói: “Hay là, tạm thời cứ để ở đây, sau đó chúng ta giúp chàng bán đi, lại trả chàng tiền bạc...”

Phó Nhiêu liếc mắt nhìn lướt qua trong sân, chỉ vào những đồ dùng trong nhà kia nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, từng cái từng cái con đều cần đến, nếu đi mua ở bên ngoài, sợ là mua không được đồ tốt như vậy...”

Trịnh thị sửng sốt, đếm cẩn thận, thật đúng là một bộ đồ dùng trong nhà, sau khi Phó Nhiêu dọn đến tiểu trúc Thính Hương, trong nhà cũng không có tủ đựng đồ dư thừa cho nàng, rất nhiều quần áo đều chất đống ở nhĩ phòng, quả thật chẳng ra sao.

Bà liền cắn răng nói: “Vậy thì mua lại.”

Phó Nhiêu cùng quản sự mặc cả một hồi, cuối cùng quản sự miễn cưỡng nhận ngân phiếu hai ngàn.

Chỉ trong thoáng chốc, một nửa gia sản đã bị lấy đi, Trịnh thị cực kỳ đau lòng, nhưng những thứ này đều là Phó Nhiêu kiếm được, cho nàng tiêu cũng đáng giá.

“Chuyển hết vào trong phòng cô nương.”

Sau giờ ngọ ngày hôm sau, vị quản sự kia lại tới nữa, lần này tặng hơn mười mảnh Thục Cẩm Tô Tú Hương Vân Sa, đều là chất liệu mới, cũng có chút trân châu Nam Hải, kim châu và hắc châu mỗi thứ một hộp, kích thước không lớn nhưng chất lượng tuyệt vời, còn có mấy thùng trái cây các loại, tổng cộng hai xe đầy.

Trịnh thị có hơi ngại, liền gọi quản sự tới: “Tứ gia rộng rãi như vậy, trong lòng ta thật sự bất an, nếu Tứ gia bán nhà về quê, chúng ta sẽ tổ chức yến tiệc cho chàng, nhờ quản sự trở về chuyển lời, mời Tứ gia ngày mai qua phủ uống một chén rượu tạ ơn.”

Quản sự nhận lời.

Buổi tối Phó Nhiêu trở về, Trịnh thị và nàng bàn về việc này, Phó Nhiêu nghẹn một ngụm cơm, dở khóc dở cười: “Mẹ, Tứ gia sẽ không tới, chàng bận rộn, ân tình này con sẽ đi trả, mẹ cũng đừng bận tâm.”

Trịnh thị vẫn lo lắng: “Thật sự sẽ không đến? Ta còn dặn Thu Hương đi chợ mua chút đồ ăn ngon.”

“Không cần, con chắc chắn với mẹ rằng chàng tuyệt đối sẽ không đến.” Phó Nhiêu cười uống một chén canh.

Từ khi bị lộ trước mặt Hoàng đế, Phó Nhiêu không cần phải che giấu gì trước mặt chàng nên liền âm thầm xin nghỉ với Hạ Du, lên Nha môn hai ngày, nghỉ một ngày, Chu Hành Xuân cũng ở một bên nói giúp, Hạ Du đương nhiên đáp ứng.

Ngày hôm sau Phó Nhiêu nghỉ ngơi, sáng sớm miễn cưỡng nghiêng người đọc sách y học, vô thức lại ngủ thiếp đi.

Trịnh thị tới thăm nàng, ở cửa vén rèm nhìn thoáng qua, lại buông rèm xuống, hỏi Thu Hương: “Gần đây cô nương luôn thích ngủ như vậy sao?”

Thu Hương căng thẳng trong lòng, cười đáp: “Gần đây cô nương đang biên soạn dược điển, rất mệt mỏi nên có cơ hội là lập tức ngủ bù.”

Trịnh thị không nghi ngờ gì.

Sắp trưa, Trịnh thị như thường lệ kêu phòng bếp làm cơm trưa, Phó Nhiêu cũng thu dọn đồ đạc và tới chính viện thỉnh an bà.

Giây lát sau, bà vú già gác cổng vội vã chạy tới chính viện, đứng ở hành lang hô: “Phu nhân, cô nương, ngoài cửa có khách tới.”

Đào Nhi nhanh nhẹn vén rèm vải lên, cười tươi hỏi: “Khách nào?”

Bà tử gác cổng vẻ mặt chần chờ: “Chính là… Tứ gia, chàng nói phu nhân mở tiệc chiêu đãi nên chàng tới.”

Chén trà trong tay Phó Nhiêu chợt rơi xuống.

Trịnh thị ngây người một chút, gấp đến độ đỡ án đứng lên, vội vàng muốn đi ra ngoài, không quên thuận tay gõ trán Phó Nhiêu vài cái: “Con đã nói gì, nói người ta chắc chắn không đến khiến mẹ không chuẩn bị bữa ăn, bây giờ làm thế nào mới được đây!”

Đến cửa, nhìn thấy Phó Nhiêu còn sững sờ ngồi bất động liền mắng nhẹ một câu: “Sao còn ngây ra đấy, không mau ra ngoài đón khách!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv