Cái rét buổi chiều tà dường như đã lướt qua vực thẳm rồi âm thầm bao trùm cả khoảng sân.
Tiệc vui huyên náo đầy sắc đỏ như bị dội một chậu nước lạnh, trong phút chốc bỗng im lặng như tờ.
Hoàng đế nghiêm mặt nhìn Từ Gia và Bình Khang, ánh nhìn của chàng bất giác trở nên mơ hồ, chàng chẳng thể nhìn rõ, trước mắt mình chẳng phải là Công chúa chúa và Phò mã, cũng chẳng phải nữ nhi và nữ tế (*), mà là một đôi... vô liêm sỉ lòng lang dạ sói.
(*) Nữ tế: con rể
Để Phó Nhiêu làm thiếp?
Hừ... Hoàng đế cười lạnh trong lòng.
Con rể của chàng muốn lấy nữ nhân của chàng làm thiếp...
Mà nữ nhân này đang mang cốt nhục của chàng...
Mỗi một chuyện đều đâm thẳng vào tử huyệt của chàng.
Chàng luôn yêu thương và bảo bọc nàng, nàng chỉ chau mày là chàng đã phải nhún nhường, nàng không muốn nhập cung, chàng mặc cho nàng làm ầm ĩ.
Chàng đường đường là Hoàng đế có quyền sinh sát trong tay mà còn phải tốn bao công sức ngầm hứa cho nàng vị trí chính thê, vậy mà gã súc sinh Từ Gia chui ra từ xó xỉnh này lại dám mơ mộng để nàng làm thiếp?
Nàng từng qua lại với loại người này những mười năm trời... Không, mỗi lần nhớ đến chuyện này, đầu chàng như muốn nổ tung, cắn môi chảy cả máu...
Loại người này chẳng xứng sống trên đời, càng không xứng có mặt trong triều đình của chàng...
Mặt Hoàng đế sa sầm, cơ thể uy nghiêm như bị mắc kẹt trong vòng xoáy giận dữ, sự khôn ngoan và kiềm chế được hình thành từ nhiều năm sống trong nhung lụa gần như sụp đổ.
Đúng lúc này, chợt có cơn lốc xộc đến, một thiếu niên mặc áo gấm xanh ngọc lao đến trước mặt Từ Gia với tốc độ nhanh như chớp, sau đó giơ chân đá thẳng vào đầu Từ Gia. Từ Gia ngã lăn ra đất sau cú đá của cậu.
Cú đá này đánh trúng tim Hoàng đế.
Nhẹ rồi, mạnh thêm chút nữa...
Chàng không khỏi quay sang nhìn thiếu niên xanh ngọc kia.
Cậu không quá cường tráng, mà ngược lại, cậu có dáng cao gầy, song sức lực lại như gom góp bao cơn giận từ lâu, như đòn vạn cân đánh vào đầu Từ Gia.
Đáng lắm!
Từ Gia say khướt, trợn tròn mắt, nằm rạp xuống đất rồi mà vẫn lẩm bẩm trong miệng.
Phó Khôn cũng chẳng dừng lại, cậu nhào lên như con báo, liên túc đấm đá Từ Gia thừa sống thiếu chết.
Cậu nhắm vào mũi Từ Gia, một đấm, hai đấm liên tục đánh xuống.
Lát sau, máu mũi của Từ Gia trào ra, phun cao chừng ba thước.
Đánh mũi xong thì đến mắt và trán cũng bị đấm mấy phát, gân xanh dần nổi lên.
Khoan đã, còn mắt trái nữa. Hoàng đế quan sát mà nôn nóng, ước gì mình có thể ra tay thay Phó Khôn. Sau đó Phó Khôn đánh đầu xong thì chuyển sang đấm mạnh vào miệng, cuối cùng dồn hết sức đấm một quyền vào mắt trái của Từ Gia.
Từ Gia bị đấm đến độ chẳng ai nhận ra hắn...
Lửa giận trong lòng Hoàng đế cũng vơi bớt, chàng nắm chặt tay ghế, chầm chậm thở lại bình thường.
Cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn sau khung cảnh đáng sợ này.
Lý Duy Trung là người đầu tiên hoàn hồn, hắn ta trợn mắt nhìn Phó Khôn, hô hào: "Càn quấy! Ngươi là ai mà dám đánh mệnh quan triều đình trước mặt bệ hạ!"
Hắn ta vừa dứt lời thì nhận ra cả khoảng sân đều im lặng, không ai hưởng ứng trước lời nói của hắn ta.
Hắn ta xoay người, nhìn lên Hoàng đế. Chỉ thấy Hoàng đế hiếm khi lộ vẻ cứng đờ, môi mím thành một đường thẳng, gân xanh nổi giữa trán, đáy mắt sâu hun hút, chẳng còn vẻ trấn định thong dong như trước mà tràn ngập những cảm xúc mà hắn ta không hiểu, như giận lại như không. Hắn ta chỉ cảm thấy, ánh mắt kia mang đến tử khí lạnh lẽo.
Lý Duy Trung không khỏi rùng mình, vội quỳ sụp xuống đất nhận tội: "Thưa bệ hạ, Từ Gia hồ đồ, lại còn đang say rượu, mong bệ hạ tha tội..."
Tiếng gào thét đau đớn đến khàn giọng của Từ Gia vang lên phía sau, Phó Khôn nắm cổ áo Từ Gia, đánh mạnh từng đấm vào bụng Từ Gia như đâm qua cái sàng. Phó Khôn nghĩ, hôm nay cậu tẩn Phò mã trước mặt Hoàng đế, e là không thể sống được nữa, nếu đã không sống được thì cứ dứt khoát đánh chết Từ Gia đi.
Lý Duy Trung sốt ruột đến mức đổ mồ hôi hột, hắn ta lại dập đầu cầu xin: "Thưa bệ hạ, nếu còn đánh nữa thì Từ Gia sẽ bỏ mạng mất..."
Hắn ta nhìn sang Lưu Đồng và Tôn Chiêu bên cạnh Hoàng đế, sắc mặt hai người họ lạnh tanh, không hề có có định ngăn cản.
Lòng hắn ta lạnh đi hơn nửa.
Bao lời cầu xin bị nghẹn lại, không thể thốt ra chữ nào.
Công chúa Bình Khang thấy Phó Khôn muốn đánh chết Từ Gia, ả sững sờ một lát rồi vội vàng lao sang kéo Phó Khôn ra, hét lớn: "Láo xược, ngươi dám đánh Phò mã của bổn cung, muốn chết sao! Người đâu, kéo tên khốn này xuống, giết hắn đi!"
Giọng nói cao vút như đá ném vào biển rộng, chẳng có chút tác dụng gì.
Ả không thể không quay đầu, nhìn phụ hoàng uy nghiêm như núi, nước mắt ả tuôn ra, quỳ rạp xuống đất khóc lớn: "Phụ hoàng ơi phụ hoàng, người mau sai người ngăn hắn lại đi. Từ Gia và nữ nhi không cố ý đâu, bọn con chỉ muốn bù đắp sai lầm thôi... Phụ hoàng, nữ nhi không có ý đồ gì khác cả..."
Cho dù ả khóc lóc van xin cỡ nào thì bóng người trên cao vẫn chẳng lay động.
Từng ngụm máu tươi ộc ra từ miệng Từ Gia, hắn bị Phó Khôn đánh đến mức thay đổi hình dạng, dính chặt trên đất tựa như thuốc cao da chó.
Sau một hồi sửng sốt, Phó Đình Lan sợ chết người nên vội bước lên giữ chặt tay Phó Khôn, ép cậu quỳ xuống. Y chắp tay cúi người, giọng nói vang dội:
"Thưa bệ hạ, thần Phó Đình Lan có điều muốn thưa. Phó Nhiêu là dòng tông của Phó thị. Tổ phụ của muội ấy và tổ phụ của thần là huynh đệ ruột thịt, cùng cha cùng mẹ. Phó Nhiêu thật sự là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Phó gia, cớ gì lại phải làm thiếp?"
Càng nói, giọng điệu của y càng thêm mạnh mẽ, nét mặt căm giận nhưng vẫn bình tĩnh: "Không nói đến việc Phó Nhiêu có công với tổ quốc, càng vất vả công lao càng lớn, chỉ xét đến Phó gia của thần thì chẳng có lý gì để cô nương làm thiếp của người ta. Hôm nay, dù bệ hạ có xử trảm toàn bộ Phó gia thì Phó gia cũng tuyệt đối không đồng ý chiếu chỉ này."
Hoàng đế lặng im nhìn y, gương mặt cứng ngắc cuối cùng cũng được thả lỏng.
Phó Khôn không biết Phó Đình Lan, cậu vốn muốn thoát khỏi sự kìm hãm của y, nhưng giờ nghe đến đây, cậu không khỏi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên đại phòng của Phó gia thừa nhận bọn họ trước mặt người khác, có thể nói là tử tế và ngay thẳng hơn Phó Đình Ngọc ngày trước.
Nhưng như thế thì sao?
Phó Khôn hắn cần người ngoài đến giúp ư?
Phó Khôn gắng sức hất tay Phó Đình Lan ra, thiếu niên hùng dũng tiến lên trước, chắp tay, đứng thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị: "Thưa bệ hạ, Từ Gia có tội, mong bệ hạ trị tội của hắn. Hắn vong ơn phụ nghĩa, vứt bỏ hôn thê của mình, đây là tội thứ nhất, đã cưới Công chúa mà còn đứng núi này trông núi nọ, đây là tội thứ hai. Trên không thể góp sức cho triều đình, dưới không thể hiểu nỗi lo của bá tánh, chẳng có công đức gì mà mơ tưởng lấy Công chúa làm vợ, nạp Huyện chúa làm thiếp, đây là tội thứ ba. Lấy danh là Trạng nguyên mà ngồi không ăn bám, không xứng với hoàng ân, đây là tội thứ tư. Người này bất trung bất hiếu, vô tình vô nghĩa, nếu bệ hạ khoan dung và ưu ái thì giang sơn sẽ ra sao? Xã tắc sẽ thế nào?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thiếu niên cất lời với khí thế hừng hực, nói xong thì mặt đã đỏ au, lệ tràn lấp lánh.
Hôm nay, dù cậu có chết thì cũng phải chiến đấu cho tỷ tỷ.
Giọng cậu cao vút sục sôi, tựa như tiếng trống vang dội, các sĩ tử ở đây đều cảm thán.
Không hổ là hậu duệ của lão thái phó tiền triều.
Nhưng dẫu sao Từ Gia cũng là Phò mã đương triều, không nể mặt Công chúa thì cũng phải nể mặt Hoàng đế, huống chi trong mắt mọi người, hắn chỉ lỡ lời vì say rượu thôi.
Vậy nên có vài quan viên thuộc phe Lý gia tự cho mình là thông minh, nói đỡ cho Từ Gia.
Lửa giận mãi mới nguôi của Hoàng đế lại bùng lên, lúc sắp bùng nổ thì có một người vén áo bào quỳ xuống, là Thông chính sử Dương Thanh Hà: "Bệ hạ, nhớ lại trăm năm trước, Phó thái phó ở ẩn tại Đông Sơn lập đàn giảng dạy. Sau này địch Nhung xâm lược, ở tuổi tứ tuần, một mình ông vào doanh trại địch, uốn ba tấc lưỡi để giải nguy cho đất nước. Trở về lại khoác áo triều đình, làm đến chức tướng, dốc lòng dốc sức giúp đỡ thiếu đế chấn hưng đất nước."
"Bốn đời Phó gia đều làm quan lớn, ở triều trước là nhà quyền quý nhất đất nước. Dù là hiện tại, học trò vẫn trải dài khắp thiên hạ, khi nhắc đến lão thái phó, người khắp bốn bể vẫn cảm thấy kích động, ngưỡng mộ như núi cao."
"Phó Nhiêu là hậu duệ dòng chính của Phó thái phó, được bệ hạ đích thân phong lên Huyện chúa. Từ Gia có tài cán gì để xứng đáng lấy nàng làm thiếp?!"
Cuối cùng, vị Thông chính sử này chập tay áo lại, trịnh trọng xin lệnh: "Từ Gia này dám mạo phạm thiên uy, thần to gan xin bệ hạ xử lý Từ Gia!"
Chúng thần đều kinh ngạc, Dương Thanh Hà đang ép Hoàng đế phạt nặng Phò mã.
Giữa cảnh lặng im như tờ, Lý Huân bình tĩnh vén vạt áo, quỳ xuống đất nói: "Thần tán thành!"
Lý Duy Trung khó tin nhìn sang con trai.
Ngay sau đó, Trần Hành cũng quỳ xuống: "Thần cũng tán thành!"
Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền nhìn quanh một vòng, sau đó ung dung chắp tay: "Thần cũng tán thành."
Trái lại, Lại bộ Thượng thư xảo quyệt Liễu Khâm phê phán Từ Gia trước, rồi cuối cùng, lão mới chắp tay áo giảng hòa: "Bệ hạ, có lẽ là do Phò mã đã say nên nói lung tung. Phó Khôn cũng đã đánh rồi, vẫn mong bệ hạ tha tội cho hắn."
Không dễ gì Hoàng đế mới nguôi giận, Liễu Khâm vừa thốt ra câu này thì ánh mắt chàng như đao chém đến Liễu Khâm: "Từ Gia chẳng để quân phụ (*) vào mắt, ngươi còn muốn trẫm tha tội cho hắn ư?"
(*) Đồng nghĩa với thiên tử.
Liễu Khâm cho rằng Hoàng đế không nỡ phạt Phò mã của Công chúa nên cần một bậc thang để bước xuống, lão vừa nghe thấy lời này thì vội quỳ sụp xuống: "Thần lỡ lời..."
Hoàng đế đanh mặt, chầm chậm nhắm mắt lại: "Người đâu, kéo Từ Gia xuống, phạt trượng, đánh đến khi nào hắn tỉnh ngộ ra mới thôi..."
Công chúa Bình Khang hoảng hốt, vội lết gối lên nắm góc áo của Hoàng đế, mắt rưng rưng nài nỉ: "Phụ hoàng, phụ hoàng khai ân, chàng đã bị Phó Khôn đánh đến sống dở chết dở rồi, giờ người lại cho đánh gậy nữa là chàng sẽ chết đó, nếu chàng chết rồi thì nữ nhi phải sống thế nào đây..."
Lý Duy Trung nghe thế thì gân trán giật giật, bái Hoàng đế: "Thưa bệ hạ, hôm nay là tiệc vui của Tạ thế tử, không nên thấy máu..."
Lý Duy Trung cũng tức giận vì hôm nay Từ Gia nói bậy khi say, song hiện giờ Từ Gia là Trạng nguyên, giữ chức cao ở Hàn lâm viện, là người chung thuyền với Lý gia nên hắn ta không thể không cứu.
Hắn ta vừa dứt lời thì Tạ Tương trong bộ hỉ phục đỏ thẫm bước ra từ đám đông, từ tốn cười nói: "Bệ hạ, năm nay tuyết rơi mấy cơn rồi, có thể nói là điềm lành cho một năm bội thu. Chỉ tiếc là tuyết trắng chưa có mai đỏ sánh đôi, khiến cảnh bớt đẹp đi. Mai đỏ trong phủ thần chưa đủ thẫm, nếu Phò mã có thể hiến máu thì chắc chắn tương lai sẽ rạng rỡ."
"Ngươi..." Lý Duy Trung chỉ tay vào y, tức đến mức không thốt nên lời.
Tạ Tương này quá độc ác.
Tạ Tương vừa dứt lời, gương mặt tuấn tú lộ chút dữ tợn hiếm thấy.
Hoàng đế phất tay, thị vệ kéo Từ Gia ra, lúc ấy Từ Gia đã bất tỉnh nhân sự, đánh mấy trượng mà không có tiếng kêu la gì.
Công chúa Bình Khang điên cuồng túm góc áo của Hoàng đế: "Phụ hoàng, ngài tha cho chàng ấy đi... Sau này con sẽ dạy dỗ Phò mã đàng hoàng, tuyệt đối không có lần sau..."
"Lần sau..." Hoàng đế giận dữ vô cùng, cuối cùng chàng hừ một tiếng, nét mặt lạnh lùng lộ rõ sự mệt mỏi, trong bầu không khí im ắng Hoàng đế gằn từng chữ: "Cách chức Từ Gia, tước đi danh hiệu Trạng nguyên của hắn..."
Công chúa Bình Khang sững sờ, cả người như bị rút hết sức sống, ngồi bất động dưới đất.
Nếu Từ Gia không phải Trạng nguyên thì ả cần hắn làm gì?
Đường đường là một Công chúa, chẳng lẽ ả phải gả cho một kẻ vô dụng không có tương lai ư?
Ả trợn tròn mắt, sau đó nhìn sang Hoàng đế, ánh mắt lộ rõ vẻ cầu xin.
Hoàng đế nhìn trưởng nữ của mình với ánh mắt phức tạp, Hoàng đế đã nhận ra ý đồ của ả rồi.
Từ Gia là Trạng nguyên nên ả cướp hắn làm hôn phu cho mình.
Từ Gia bị cách chức, ả lập tức vứt bỏ hắn.
Đây chính là nữ nhi của chàng... Hoàng đế thất vọng khôn cùng, chàng im lặng thật lâu: "Trẫm không thể dạy dỗ con đàng hoàng, đây là thất bại của người làm phụ thân như trẫm..."
"Phụ hoàng..." Công chúa Bình Khang thở dốc, nước mắt giàn giụa.
Hoàng đế nhắm nghiền mắt, chàng vốn muốn đưa Bình Khang đến đất phong, nhưng nghĩ lại, nếu không dạy dỗ con bé nên người thì khi đến đất phong, con bé chỉ làm hại bá tánh thôi. Vì vậy Hoàng đế sửa lời: "Ngày mai trẫm sẽ đến Thái miếu, tự phạt quỳ trước mặt tổ tông hai ngày, còn con..." Hoàng đế mở mắt, sắc mặt lạnh lùng và đau buồn hơn bao giờ hết: "Kể từ hôm nay, giờ Thìn đến, hết giờ Thân về, đến Thái miếu quỳ chép kinh chín chín tám mươi mốt ngày để tự suy ngẫm, học phép tắc mà nữ quan Chưởng giáo dạy, nghiên cứu gia pháp của tổ tông..."
Đôi mắt của Công chúa Bình Khang đờ đẫn, không có phản ứng gì.
Hoàng đế tước đi tư cách Trạng nguyên của Từ Gia, lại không cho ả hòa li, đó là sự trừng phạt lớn nhất cho ả.
Bỗng dưng ả nhìn Từ Gia bị đánh chưa biết sống chết thế nào, lại nhìn sang Tạ Tương uy nghiêm đứng trên bậc thang... Ả chẳng thể tả nổi cảm xúc trong lòng.
Thấy biểu cảm lờ đờ của Công chúa Bình Khang, Lý Duy Trung âm thầm kéo góc áo của ả, chầm chậm lắc đầu.
Công chúa Bình Khang nhìn hắn ta, dần hiểu ý của vị cữu cữu này.
Ả còn đệ đệ ruột, đệ đệ là Thái tử tương lai, con đường của ả vẫn chưa bị chặn...
Ả cúi người, lặng lẽ đáp: "Nhi thần nhận lệnh."
Hoàng đế phất tay, Lý Duy Trung lập tức cho người đỡ Công chúa ra cửa, rồi lại cho người ném Từ Gia lên xe ngựa.
Sau khi hai người họ rời đi, sắc mặt của Hoàng đế mới tốt hơn đôi chút. Đầu tiên, chàng khen ngợi Dương Thanh Hà, thưởng vàng bạc của cải, sau đó chàng dời mắt sang Phó Đình Lan, híp mắt lại: "Phó Đình Lan đang giữ chức gì?"
Phó Đình Lan quỳ rạp xuống đất: "Bẩm bệ hạ, thần đang giữ chức Tự thừa ở Thái bộc tự."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Tự thừa ở Thái bộc tự là chính lục phẩm..." Hoàng đế xoa cằm ngẫm nghĩ: "Ngươi biết phải trái đúng sai hơn huynh trưởng của ngươi, xứng đáng với chức Ngự sử hơn. Từ hôm nay, ngươi sẽ chuyển sang viện Đốc sát, nhậm chức Ngự sử lục phẩm, thay trẫm duy trì trật tự của quan lại."
Phó Đình Lan nghe thế thì khựng lại, rồi trả lời một cách đúng mực: "Thần khấu đầu cảm tạ thiên ân."
Ở Đại Tấn có một quy định bất thành văn, Ngự sử, Cấp sự trung của một số ngành và viên chức ở viện Hàn Lâm không dành cho những người không phải là tiến sĩ. Quan viên hai vị trí này đều do Thượng thư các bộ trong triều và đại thần trong Nội các đề bạt lên, tuy chức nhỏ nhưng lại quyền cao.
Bởi thế, chủ sự lục phẩm của các bộ được điều đến làm Ngự sử thất phẩm thì đều được xem là lên chức.
Mà một Tự thừa ở Thái bộc tự, tuy cũng là lục phẩm nhưng quyền lực lại kém xa chủ sự các bộ, bỗng dưng được chuyển sang làm Ngự sử, đây là sự đề bạt vô cùng to lớn.
Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm vừa bị quát mắng, Lại bộ Tả thị lang Lý Duy Trung cũng bị quở trách, vì vậy Lại bộ Hữu thị lang chỉ đành bước ra khỏi đám đông, đưa ra lời phản đối.
Tiếc là Hoàng đế chẳng thèm nhìn lão.
Hôm nay, Phó Đình Lan và Dương Thanh Hà đã nhắc nhở cho mọi người một sự thật rằng: Phó Nhiêu là trưởng nữ của Phó gia bốn đời làm quan lớn, nếu một ngày chàng phong nàng làm hậu thì có ai dám phản đối?!
Nói Hoàng đế cất nhắc Phó Đình Lan là để khẳng định hành động hôm nay của y, chi bằng nói là vì trải đường cho Phó Nhiêu.
Chàng bỗng quay sang Phó Khôn, Phó Khôn vừa đánh người trong triều, là mạo phạm Thánh thượng, mọi người đều lo lắng cho cậu.
Nhóm người Tạ Tương và Lý Huân lần lượt quỳ xuống cầu xin cho cậu, nhưng Hoàng đế xua tay, ra hiệu cho hai người họ lui ra. Chàng lười biếng chắp tay áo lại, ung dung nhìn Phó Khôn: "Giữ mình liêm chính, nghiêm nghị nhưng không áp bức, có phong thái của Ngự sử. Phó Khôn, hôm nay trẫm sẽ cho ngươi một bài kiểm tra."
Phó Khôn ngạc nhiên, cậu còn cho rằng hôm nay sẽ bị đánh chết, nếu không thì cũng nên bị hỏi tội, sao Hoàng đế lại khoan dung với cậu như vậy. Cậu ngước mắt nhìn thẳng vào mắt đế vương, trong ánh nhìn lạnh lẽo vẫn chứa chút ấm áp, không, phải là ôn tồn và tán thưởng.
Tiếc là, dù Hoàng đế đã cực kỳ bao dung thì Phó Khôn cũng chẳng ưa gì, chỉ vì Công chúa Bình Khang kia là nữ nhi của Hoàng đế, Phó Khôn giận cá chém thớt, cậu lạnh giọng đáp: "Bệ hạ kiểm tra đi ạ."
Tựa như là vô cùng miễn cưỡng.
Thiếu niên mười mấy tuổi tràn trề sức sống, nhưng lại thiếu chút khôn ngoan.
Phó Đình Lan đứng bên cạnh không khỏi ho khan, nhắc Phó Khôn chú ý giọng điệu của mình.
Phó Khôn tuấn tú quay phắt mặt đi, không để ý đến y, Phó Đình Lan chỉ biết bất lực.
Hoàng đế ngại ngùng sờ mũi, vờ như không nhìn thấy rồi hắng giọng: "Thượng thư - Đại Vũ mô có câu: "Thủy, hỏa, kim, mộc, thổ, cốc duy tu", ngươi hãy giải thích cho trẫm câu này."
Phó Khôn ngạc nhiên, chẳng phải đây là bài tập hôm trước ở Quốc tử giám à? Bài tập của cậu bị tỷ tỷ lấy đi, trước kia tỷ tỷ từng bầu bạn trong lúc Từ Gia thi cử nên cũng có chút hiểu biết về Tứ thư Ngũ kinh, lúc nào cũng kiểm tra bài tập của cậu, sao Hoàng đế lại hỏi đúng câu này.
Câu này khiến cậu hơi sầu não.
Phó Khôn gãi sau gáy, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Thủy có thể tưới, hỏa có thể nấu, kim có thể cắt, mộc có thể xây dựng, thổ có thể sinh sôi, cốc có thể nuôi dưỡng, sáu điều này lập thành "lục phủ"..." Phó Khôn lắp bắp nói được một nửa, nửa sau thì cái biết cái không: "Mong bệ hạ chỉ giáo ạ."
Hoàng đế từ tốn cười: "Đức ý chỉ chính trị hay, chính trị nằm ở nuôi dân, lục phủ này, thuận theo thời thế trước mắt, không làm trái vụ mùa, không đoạt bản chất của sự vật, thà làm giàu giữa dân còn hơn là giấu riêng trong phủ, người nuôi dân, dân giàu thì nước mạnh, dân sung túc thì quy thuận..."
Hoàng đế chậm rãi nói đến đâu, Phó Khôn nhớ không sót chữ nào.
"Cảm ơn long ân của bệ hạ." Lúc này Phó Khôn cũng tươi tắn hơn, cậu là người hiếu học, ai có học thức hơn cậu thì cậu sẽ ngưỡng mộ.
"Phó Khôn, bản tính của ngươi lương thiện, cương trực và liêm chính, rất có thiên phú. Vị trí Ngự sử của trẫm vẫn còn trống, hy vọng ngươi ra sức học tập, thi cử đỗ đạt."
Sắc mặt Phó Khôn sáng rỡ, được động viên rất nhiều: "Thảo dân nhận mệnh."
Hoàng đế gật đầu rồi vịn vào tay ghế đứng dậy, chàng hơi ngẩng mặt nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Phó Nhiêu là dòng chính của Phó thị, ôn hòa, nhã nhặn trầm tĩnh, cần kiệm lại thục đức, có công với triều đình, là viên ngọc của đất nước... Nếu còn có người nghị luận xằng bậy, giết không tha."
Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền và Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm nghe thế thì thấy có điều không đúng, sao mấy lời này nghe quen vậy?
Đặc biệt là Hàn Huyền, lão ngoáy tai, cảm giác như từng nghe ở đâu đó rồi. Không, hình như lão từng viết một chiếu thư tương tự rồi.
Ánh trăng tựa lụa phủ xuống mặt cát bạc.
Phó Nhiêu vịn tay Thu Hương, chậm rãi bước ra từ một góc ở Tạ phủ.
Bầu trời đêm trong veo, ánh trăng thanh khiết chiếu sáng bóng dáng nàng.
Bước chân của Phó Nhiêu rất chậm, cảm xúc trong lòng vẫn còn hỗn loạn, mãi chưa thể bình tĩnh được.
Từ khi Từ Gia và Công chúa Bình Khang nhắc đến chuyện nạp thiếp, ban đầu nàng phẫn nộ, sau đó là cười lạnh, hai người này muốn chết, nàng cản được sao? Nàng ung dung nhìn Hoàng đế trừng trị họ như thế nào, ai ngờ đệ đệ Phó Khôn lại là người đầu tiên xông ra. Mỗi một đấm của cậu khiến nỗi ấm ức trong lòng Phó Nhiêu vơi đi một chút, đến cuối cùng, nàng vô thức rơi lệ, nàng thật sự mừng vui, không uổng công thương người đệ đệ này.
Sau đó, lời nói dõng dạc và hùng hồn của Phó Đình Lan đã xem nàng và Phó Khôn là người nhà Phó thị, thà chết chứ không chịu khuất phục, nàng vô cùng cảm động.
Hóa ra khí phách của Phó gia chưa hề mất đi.
Kế đó đệ đệ lại cất lời vàng ngọc, ghim cho Từ Gia những chiếc đinh nhục nhã, Phó Nhiêu thấy hả giận hơn bao giờ hết.
Đệ đệ trưởng thành rồi, biết làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.
Nàng khóc như mưa.
Sau đó Dương Thanh Hà lại dẫn đầu quần thần, lần lượt nói đỡ cho nàng... Nàng cực kỳ cảm động, đến mức không quan tâm đến việc Hoàng đế xử lý Từ Gia và Công chúa Bình Khang thế nào.
Đến cuối cùng, Hoàng đế nói rõ trước mặt mọi người rằng nàng ôn hòa, nhã nhặn trầm tĩnh, cần kiệm lại thục đức... Lúc ấy tim nàng đập mạnh, mỗi một chữ chàng nói ra là lòng nàng lại mềm đi hơn. Nàng cho rằng chàng muốn công khai nạp nàng làm phi để thu dọn tàn cuộc hôm nay, tay nàng siết chặt cột nhà, thời khắc đó căng thẳng khôn tả, may sao cuối cùng chàng khen nàng là "viên ngọc của đất nước" rồi không nói thêm gì nữa, tim nàng trĩu nặng đáp xuống đất, an tâm vô cùng.
Nàng ngước mắt lên, có cỗ xe ngựa xa hoa nhưng giản dị dừng ở góc hẻm, chiếc đèn lồng cung đình treo trên mái xe tỏa ra vầng sáng mềm mại, hòa quyện cùng ánh bạc của trăng dần lan tràn vào tim nàng.
Hoàng đế đang đợi nàng.