Vào đông nên ngày rất ngắn, dùng xong bữa tối chưa bao lâu thì sắc trời đã tối xuống.
Dương phu nhân nhà Thông chính sứ đến thăm Trịnh thị vài lần, Trịnh thị vốn muốn đáp lễ nhưng lại bị mấy trận tuyết cản trở. Cuối cùng đến tận hôm nay mới bước ra cửa được, lại phải đến Hạ gia tặng quà cùng Dương phu nhân, bà rất mệt nên đã đi nghỉ sớm.
Phó Nhiêu hàn huyên với Trịnh thị đôi ba câu, đợi bà ngủ rồi ra ngoài.
Sắp đến ngày rằm, vầng trăng tựa ngọc, làn gió lạnh buổi hoàng hôn cuốn lên, len lỏi qua cổ áo nàng, Phó Nhiêu khép chặt xiêm y, băng qua bóng tối để về phòng.
Trong phòng đang nhóm địa long (*), ấm áp dễ chịu.
(*) Một cách sưởi phòng thời xưa.
Hai nha đầu làm chung mấy ngày nên phối hợp nhịp nhàng hơn, Thu Hương múc nước rửa mặt, Đào Nhi vào phòng lấy thường phục, hai người hầu hạ Phó Nhiêu tắm rửa thay đồ.
Hôm nay, quản sự của Vinh Thiện đường đến đưa sổ sách, một vài đơn thuốc cần được điều chỉnh và một số việc lặt vặt khác.
Phó Nhiêu sai Đào Nhi di chuyển cái bàn đến trước sạp, thắp một ngọn đèn dầu rồi ngồi xuống xem sổ sách.
Thu Hương mang cho nàng một chén tổ yến, nhắc Phó Nhiêu uống nhân lúc còn nóng nhưng nàng để ngoài tai mà chăm chú kiểm kê sổ sách, đang tính toán xem nếu rời kinh hai năm thì nên sắp xếp hiệu thuốc thế nào. Bốn dược đồng miễn cưỡng có thể xem là lành nghề, hai vị quản sự cũng rất tận tâm, có điều nếu không có chủ thì lâu ngày sẽ xảy ra chuyện.
Đào Nhi và Thu Hương chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Phó Nhiêu chống cằm nhìn đăm đăm vào ngọn nến, mí mắt dần sụp xuống, nàng ngủ thiếp đi.
Hoàng đế vén rèm đi vào thì thấy cảnh này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc tỳ lên khuỷu tay, thi thoảng lại gục xuống, mí mắt cố gắng mở ra nhưng lại không đọ lại mỏi mệt, đành phải khép lại. Làn váy hồng nhạt đã sờn dài đến mũi chân, dưới chân là đôi giày thêu, tuy đế giày chắc chắn nhưng không hiểu sao nàng lại kiễng chân, lộ ra đôi vớ trắng, nhỡ bị lạnh thì phải thế nào đây.
Hoàng đế không khỏi nhíu mày.
Chàng chậm rãi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên rồi đặt xuống sạp.
Mái tóc đen mượt phủ kín gối, gương mặt thanh thoát tựa đóa hoa mới hé, toát ra chút vẻ mệt mỏi quyến rũ. Tay chàng đặt lên vòng eo mềm mại không nỡ rời đi, chàng dứt khoát tháo giày và lên giường, nằm xuống cạnh nàng.
Vòng eo vừa nhỏ vừa mềm, không vừa một vòng ôm, thế mà lại đang mang thai đứa con của chàng.
Bàn tay chuyển xuống mắt cá chân của nàng, quả nhiên là hơi lạnh.
Chàng nắm bàn chân ngọc ngà trong tay, nhẹ nhàng xoa bóp để làm ấm cho nàng.
Khuôn mặt hoàn mỹ dựa vào khuỷu tay chàng, dường như nàng ngủ rất sâu. Dưới chân hơi ngứa nên nàng cựa quậy người, nép vào lòng chàng, tìm một tư thế thoải mái.
Chàng đắp chăn lên người nàng, ngón tay thô ráp xoa bóp mạnh hơn, Phó Nhiêu thấy khó chịu nên chau mày, đạp chân, trượt từ lòng bàn tay lên cánh tay chàng. Sự đụng chạm dần trở nên kì lạ, tựa như chiếc lông vũ quét vào tim, ánh mắt chàng hiện lên chút đen tối, chàng không nhịn được mà nắm chặt hơn, dừng một lát, cuối cùng vẫn thả ra. Chàng bất lực bật cười, quyết định kéo chăn lên đắp, đặt chân nàng lên người mình để giữ ấm cho nàng.
Cuối cùng nàng cũng thấy dễ chịu, nằm yên không nhúc nhích nữa.
Hoàng đế vốn định trò chuyện với nàng, hoặc là nghe nàng nói dối trước mặt mình.
Ai ngờ lại dỗ nàng ngủ.
Giấc ngủ này của Phó Nhiêu rất khoan khoái, còn mơ một giấc mơ khiến người ta phải ngại ngùng.
Trong mơ, nàng và người kia răng môi quấn quýt, nàng cật lực nhón chân đón nhận mọi áp bức từ chàng. Người mang thai không được nhón chân, nàng gấp gáp vịn lên giường, mãi mới ngồi xuống để tìm chỗ dựa cho bản thân. Mà chàng lại chẳng chịu buông tha, cuối cùng nàng không thở nổi, đạp chàng một cái...
Phó Nhiêu vô thức nhìn thoáng xuống chân, luôn cảm thấy có gì đó kì lạ.
Ánh dương chói lòa, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh, phản chiếu thành từng vệt loang lổ.
Phó Nhiêu sững sờ ngồi trên giường hồi lâu, khung cảnh trong mơ quá đỗi chân thật khiến đầu óc nàng như đóng băng.
Ánh nhìn lơ đãng dừng trên trường kỷ trước giường...
Khoan đã, sao thiếu vài món gì đó.
Phó Nhiêu hốt hoảng bật dậy, nàng kiểm tra sổ sách trên trường kỷ một lượt, không khỏi chau mày.
Không thấy bài tập của Phó Khôn đâu, đơn thuốc và danh sách nhập hàng của Vinh Thiện đường mấy năm qua cũng không thấy đâu.
Nhìn quanh một lượt, nàng ngạc nhiên thấy mười mấy hộp gấm trên chiếc kệ dưới cửa sổ, sắp xếp ngay ngắn vuông vức.
Gần như Phó Nhiêu có thể xác định được là đêm qua Hoàng đế đã đến.
Lúc này, Thu Hương vén rèm tiến vào, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phó Nhiêu, nàng ấy nhìn sang chiếc kệ rồi quỳ sụp xuống: "Cô nương, tối qua... Bệ hạ đến thăm ngài... Nhưng ngài ngủ rồi nên bệ hạ chỉ ngồi một lát rồi đi ạ..."
Nàng ấy nhìn Phó Nhiêu với đôi mắt ầng ậng nước đầy sợ hãi.
Phó Nhiêu giật mình, ngơ ngác nhìn nàng ấy, nàng đoán Thu Hương đã bị người của Hoàng đế uy hiếp rồi. Nàng nhắm mắt, hít một hơi rồi hỏi: "Ngài ấy có nói gì không?"
Thu Hương chỉ vào những hộp gấm, thuật lại từng chữ mà Hoàng đế nói: "Bệ hạ nói... Ngày mai ngài phải dự tiệc cưới nên ngài ấy đưa ít xiêm y và trang sức đến, mong rằng ngài sẽ sửa soạn xinh đẹp, vui vẻ dự tiệc ạ."
Phó Nhiêu nhớ đến giấc mơ kia, nàng vô thức xoa môi mình, chỗ nàng đá vào không hay lắm... Chỉ mong giấc mơ đó không phải là thật.
Chàng là thiên tử, nếu làm chàng bị thương thì hậu quả thật sự khó lường.
Đến nha môn, Phó Nhiêu nói gần nói xa thăm dò xem điện Phụng Thiên có cho gọi Chu Thái y không, cả ngày bồn chồn không yên.
Ngày 15 tháng 11 là ngày đại hôn của Hạ Linh và Tạ Tương, sương mù ở kinh thành hai ngày trước biến mất, trời trong mây trắng.
Vì đây là do thiên tử ban hôn nên quy cách có thể so với Quận vương, quan lại trong triều đình đều có mặt, cổng Tạ phủ rộn ràng, khách đến chúc mừng tấp nập.
Đúng lúc Phó Khôn tạm thời nghỉ học, thêm cả việc thân thích của Tạ Tương cũng không nhiều nên sai người mời Phó Khôn đến đón dâu giúp y.
Hai tỷ đệ dậy rất sớm, đây là lần đầu tiên Phó Khôn bước vào giới quyền quý trong kinh thành, Phó Nhiêu và Trịnh thị đã thay cậu sửa soạn, cậu mặc áo gấm xanh ngọc, khoác chiếc áo đen thêu chỉ bạc bên ngoài, trông vừa chính trực vừa tuấn tú, vững vàng như trúc.
Bình thường Phó Nhiêu hiếm khi chưng diện, hôm nay đi dự tiệc với thân phận là bà mối, nàng không thể không ăn mặc rạng rỡ đôi chút.
Tìm tới tìm lui vẫn không thể tìm được bộ nào hài lòng, Thu Hương mở mấy hộp gấm mà Hoàng đế đưa đêm đó, lấy một chiếc áo đỏ hải đường tươi tắn, hoa văn được thêu tinh xảo bằng chỉ vàng, gắn lông thỏ ở viền áo, bên trong có lớp bông mỏng, vừa nhẹ vừa êm, cực kỳ ấm áp, bên dưới phối với chân váy dài màu hồng phấn.
Nàng ấy lấy thêm một bộ trang sức vàng nạm đá quý từ hộp gấm gỗ tử đàn, vô cùng hợp với bộ xiêm y.
Phó Nhiêu lắc đầu: "Đẹp thì đẹp đó, nhưng mà lộng lẫy quá..."
"Cô nương xinh đẹp thế này, phải thật tỏa sáng mới đúng..."
Chẳng biết nhớ đến điều gì, vẻ mặt Phó Nhiêu hơi ngẩn ngơ, nàng khẽ cười bảo: "Là tiệc cưới của người ta mà, không cần quá xa hoa..."
Đào Nhi nhìn gương mặt xinh đẹp của Phó Nhiêu, nhớ đến lần cuối nàng trang điểm như vậy hẳn là vào ngày xuất giá... Hốc mắt Đào Nhi bỗng đỏ hoe, hiếm khi không cãi nhau với Thu Hương.
Thu Hương bèn tìm một cây trâm ngọc Dương chi có gắn hoa sen để gài tóc cho nàng, sau đó điểm thêm vài đóa hoa cài đầu bằng đá quý, không quá xa hoa nhưng lại phù hợp.
Phó Nhiên nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu.
Phó Khôn cưỡi ngựa đến Tạ gia trước, Phó Nhiêu thì ngồi xe từ từ tới, trong phủ đã đầy ắp tiếng cười nói, náo nhiệt khôn cùng.
Quản sự đã được Tạ Tương dặn dò, tiếp đãi Phó Nhiêu như một vị khách quý.
Khi vừa ngồi xuống trong phòng khách, trùng hợp ngồi đối diện với Công chúa Bình Khang.
Cha mẹ của Tạ Tương đều đã mất, trong nhà chỉ có một vị chú trong tộc lo liệu. Thánh thượng khai ân, lệnh cho Lễ bộ, Hồng Lô Tự và nội giám trong cung cùng phối hợp sắp xếp, các gia đình quan lại có uy tín trong triều đều tham dự.
Trong phòng khách sặc sỡ sắc màu, nghìn nghịt như mây, trông như hoa nở xuân về.
Phó Nhiêu ngồi xuống một lúc thì cảm thấy mấy ánh mắt nhìn mình, nàng thấy lạ bèn nhìn Thu Hương. Nương theo hướng nhìn của mọi người, ánh mắt Thu Hương dừng trên búi tóc của Phó Nhiêu, nàng ấy cười khổ.
Lúc ra cửa, hẳn là Trịnh thị thấy trang sức trên tóc của Phó Nhiêu hơi đơn giản, không hợp với xiêm y màu đỏ hải đường này, thế nên đã tiện tay rút một chiếc hoa cài đầu bướm vờn hoa bằng ngọc trong hộp ra.
Chiếc hoa cài đầu này lớn hơn bình thường, ở giữa có viên ngọc Đông Châu tím cực lớn, người đời gọi nó là "trứng bồ câu". Chiếc hoa cài đầu này được quấn bằng tơ vàng, chạm khắc cảnh bướm vờn hoa. Cánh hoa điểm thúy (*), nhị hoa khảm ngọc, xung quanh đính bảy viên ngọc quý, sang trọng và lộng lẫy, kĩ thuật tinh tế.
(*) Điểm thúy(点翠): Kĩ thuật chế tác trang sức cổ đại của Trung, khảm lông chim bói cá lên khung trang sức.
Chiếc hoa cài đầu hiếm thấy này khiến cho nữ quyến ở đây đứng ngồi không yên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Công chúa Bình Khang nhận ra đây ngự chế trong cung, sắc mặt vô cùng khó coi. Trang sức quý giá thế này, phụ hoàng không nỡ thưởng cho ả thế mà lại tặng cho Phó Nhiêu?
Bỗng nhiên có người khiêu lửa, cơn giận của Công chúa Bình Khang càng lúc càng lớn, nhưng nghĩ đến việc không rõ tình hình của mẫu phi trong cung, ả chỉ có thể nén giận.
Thẩm Dữu đi lại trong cung quanh năm, tất nhiên cũng nhận ra đây là đồ vua ban, trong khung cảnh ồn ào, nàng ta cười trấn an: "Huyện chúa Càn Ninh lập công nhiều lần, lần trước lại cứu được Đại điện hạ, bệ hạ thưởng lớn đôi chút cũng là lẽ thường tình, điện hạ đừng để bụng."
"Lời này chí phải!" Công chúa Bình Khang hất cằm, nhân cơ hội xuống đài.
Phó Nhiêu dần đoán được vấn đề, nhưng nàng cũng không để trong lòng. Nếu mấy khuê nữ kia không so sánh xiêm y thì cũng đọ về trang sức, quả thật là nhàm chán. Để trở thành một y quan, nàng càng không để mấy chuyện ganh đua của nữ nhân này trong lòng, cứ mặc người ta bàn luận.
Hai nhân vật chính đều không lên tiếng, những người khơi mào chỉ đành tan tác như chim muông.
Ngồi một lát, Tạ gia đã phái người đến Hạ gia đón dâu, khoảng xế chiều là có thể đón tân nương tử về. Trong phủ, bầu không khí khách sáo cũng giảm đi đôi chút, có người đề nghị chơi Đầu hồ (*), người ta bèn sắp xếp trò Đầu hồ ở mảnh sân trước phòng khách, hai ba cô nương lần lượt chơi.
(*) Đầu hồ: Trò chơi ném phi tiêu lọt vào trong miệng bình.
Thấy mọi người tụ tập trong sân, cuối cùng Công chúa Bình Khang cũng không kìm chế được, bèn nói bóng gió với Phó Nhiêu: "Phó Nhiêu à, xem tiệc cưới ở Tạ phủ hôm nay, ngươi cảm thấy thế nào? Cảnh tượng nở mặt nở mày thế này, cả đời này ngươi cũng đừng hòng mơ tới..."
Lời nói của Công chúa Bình Khang chạm đúng nỗi đau của Phó Nhiêu.
Đúng là cả đời này nàng cũng chẳng được mơ tới, nỗi đau man mác đã bị nàng đè lại.
Hôm nay là ngày vui lớn của Tạ Tương và Hạ Linh, nàng không thể cãi nhau với Công chúa Bình Khang được. Nàng đứng dậy tránh đi, đi dọc theo hành lang dài, đến một đoạn vắng vẻ rồi dựa vào lan can, cơn buồn nôn dâng trào, Thu Hương vội đưa cho nàng quả táo chua, nàng ăn vào mới thấy thoải mái hơn đôi chút.
Lát sau, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Phó Nhiêu ngoái đầu nhìn lại thì thấy bóng dáng dong dỏng của Từ Gia ở đầu hành lang, dịu dàng như ngọc.
Nàng sững người, chau mày hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Từ Gia không đáp, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, hắn chưa từng thấy Phó Nhiêu đẹp đến nhường này, thậm chí còn phảng phất vẻ đẹp kiểu quốc sắc thiên hương. Trong ấn tượng của hắn, nàng chỉ ăn mặc giản dị, lúc rảnh rỗi thì buôn bán đống lọ lọ chai chai kia, chưa bao giờ thấy một món trang sức nào trên người. Khi ấy hắn đã từng nghĩ, vào một ngày nào đó, hắn sẽ đặt cho nàng một bộ xiêm y sặc sỡ, để nàng thật xinh đẹp gả cho hắn.
"Nhiêu Nhi..." Hắn gọi nàng bằng giọng khản đặc, ánh mắt mơ màng.
Phó Nhiêu biến sắc.
Thu Hương thấy vậy thì lập tức tiến lên chắn ngang tầm nhìn của Từ Gia, lạnh giọng quát lớn: "Phò mã đang làm gì vậy ạ?!"
Một nha hoàn luôn gọi dạ bảo vâng, giờ đây lại như một con thú nhỏ đứng trước chân bảo vệ nàng khiến Phó Nhiêu ngạc nhiên. Song nàng bỗng nhớ đến việc cô nương nhà nông đã trải qua nhiều chông gai, từ trong xương đã có mấy phần gan dạ.
Từ Gia xem như không thấy Thu Hương, cứ nhìn thẳng vào mặt Phó Nhiêu: "Nhiêu Nhi, ta biết tấm lòng của muội, ta thật sự không nỡ nhìn muội cực khổ như thế. Muội không biết đó thôi, những nữ nhân ngoài kia mồm miệng sắc bén, lời nào cũng là chửi mắng muội, ta nghe mà trong lòng đau thắt..." Từ Gia ra vẻ quyết tâm lắm, hắn trịnh trọng nói: "Muội yên tâm, ta sẽ lấy lại công bằng cho muội."
Phó Nhiêu nghe mà như rơi vào sương mù, nàng chỉ coi hắn là một kẻ điên, kéo Thu Hương đi chỗ khác.
Tuy Tạ gia không quá giàu có nhưng nhà cửa rất rộng, Phó Nhiêu đi một vòng trong vườn, khi yến tiệc sắp bắt đầu mới quay lại phòng khách. Ai ngờ vừa đến hành lang đã nghe thấy giọng nói chua chát vang lên: "Phó Nhiêu đâu, gọi nàng ta tới đây! Sao nàng ta dám dụ dỗ Từ Gia chứ?!"
Trong sảnh hò hét ầm ĩ, người chật kín, có mấy vị phu nhân nhà quan khuyên Công chúa Bình Khang đừng làm lớn chuyện, còn Công chúa Bình Khang thì tức đỏ mắt: "Hàn phu nhân, ngài là phu nhân của Lễ bộ Thượng thư. Ngài phân xử xem, Từ Gia đã là phò mã của bổn cung rồi, sao Phó Nhiêu lại không chịu cam lòng. Dẫu sao cũng là chuyện quá khứ rồi, sao bây giờ nàng ta lại đeo bám không tha chứ?"
Một cô gái quả quyết như Phó Nhiêu, sao lại mập mờ với Từ Gia?
Hàn phu nhân không tin: "Chắc là điện hạ hiểu lầm rồi..."
"Sao mà hiểu lầm được?! Nha đầu Thẩm gia chính mắt nhìn thấy, ngài không tin ta thì thôi, chẳng lẽ cũng không tin Thẩm Dữu à?!" Công chúa Bình Khang chỉ vào người thị nữ bên cạnh Thẩm Dữu.
Người thị nữ kia trốn sau lưng Thẩm Dữu run lẩy bẩy.
Nửa tiếng trước, nàng ấy vô tình thấy Từ Gia và Phó Nhiêu lén gặp nhau, khi về phòng khách thì nàng ấy lặng lẽ nói cho Thẩm Dữu biết, ai ngờ bị Công chúa Bình Khang bắt gặp rồi giữ chặt nàng ấy, bắt nàng ấy phải nói sự thật trước mặt mọi người.
Giờ thì hay rồi, làm loạn tiệc cưới của người ta, e là khi về Thẩm phủ nàng ấy sẽ bị đánh chết.
Sắc mặt Thẩm Dữu rất khó xử, nàng ấy năn nỉ: "Điện hạ à, việc này thế nào vẫn chưa rõ, thị lực của nha đầu nhà ta vốn đã không tốt, nhiều khi là nhìn lầm. Hôm nay là tiệc cưới của Thế tử, dẫu có chuyện tày trời gì thì ngài cũng đặt sang một bên, khi nào về rồi xử lý sau được không?"
Không dễ gì mới bắt được sai lầm của Phó Nhiêu, sao Công chúa Bình Khang có thể bỏ lỡ được, hơn nữa, làm loạn hôn sự của tên ma ốm Tạ Tương kia mới tốt chứ. Thời gian gần đây Tạ Tương xử lý mấy vụ án ở viện Đốc Sát, danh tiếng đang nổi bật, người đời đều lấy hắn so sánh với Từ Gia, đương nhiên Công chúa Bình Khang cảm thấy khó chịu.
Tạ Tương là người ả không thèm, sao lại vượt trội hơn Từ Gia được?
Lúc ấy, Phó Nhiêu đứng ngoài cửa, hàng chục ánh nhìn đổ lên người nàng, đều là khinh thường và chất vấn.
Phó Nhiêu khó lòng cất lời, mà Từ Gia đã đến, cũng thề thốt phủ nhận tất cả rồi kéo Công chúa Bình Khang muốn rời khỏi buổi tiệc, Công chúa Bình Khang gạt hắn ra, chỉ vào Phó Nhiêu, nói: "Các ngươi tới đúng lúc lắm, ba mặt một lời, phải cho bản Công chúa một lời giải thích!"
Từ Gia liếc nhìn Phó Nhiêu, sầu não vô cùng, hắn cố nắm tay Công chúa Bình Khang, dịu giọng cầu xin: "Điện hạ à, nếu ta thật sự muốn nói chuyện với nàng ấy thì cần gì phải đến Tạ gia, chẳng phải là vô duyên vô cớ mang tai mang tiếng ư?!"
Các phu nhân quan lại liên tục bảo đúng, Dương phu nhân và Dương San San tìm mọi cách để khuyên can nhưng Công chúa Bình Khang đều bỏ ngoài tai, ả quyết tâm kéo Thẩm Dữu vào khiến Thẩm Dữu than vãn không thôi.
Mãi đến khi một bóng dáng anh tuấn chầm chậm bước đến trên con đường lót đá, dáng người hắn uy nghiêm, hàng mày như tranh, khẽ nói: "Nha đầu Thẩm gia nhìn nhầm rồi, người đó là ta."
Lý Huân vừa dứt lời, cả phòng khách lặng như tờ.
Vô số ánh mắt đổ dồn lên người hắn, ngạc nhiên, tiếc nuối, khó hiểu, đủ mọi loại cảm xúc.
Lý phu nhân đang cắn hạt dưa xem trò vui, không ngờ tin đồn lại chuyển lên người con trai mình, suýt nữa bà đã ngã khỏi ghế. Bà vội vàng nghiêng người về phía trước, ngăn Lý Huân lại bằng ánh nhìn sắc lẹm.
Sau khi Lý Huân hủy hôn với Mai Linh Tiêu, cổng Lý gia bị bà mối đập tan tành.
Lý gia là nhà quyền quý lâu đời ở Đại Tấn, rễ sâu lá tốt, cha Lý Duy Trung là đại thần Nội các, Lý Huân lại ưu tú hơn, là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ. Người muốn gả làm vợ hắn đông như cá diếc sang sông.
Công chúa Bình Khang há hốc miệng, giọng nhỏ hơn một chút: "Biểu ca, có phải huynh hồ đồ rồi không?"
Đôi mắt Lý Huân không chút gợn sóng nhìn thị nữ bên Thẩm Dữu: "Trên người ta có vết thương, vừa hay gặp được Phó cô nương nên xin cách chữa thương, không có ý gì khác..."
Ánh mắt lạnh nhạt của Lý Huân liếc sang Từ Gia, rồi cụp mắt nói: "Đồ của ta và hắn có màu sắc gần giống nhau, cũng dễ khiến người khác nhìn nhầm, khiến Phó cô nương bị hiểu lầm..."
Nói rồi hắn quay sang hành lễ với Phó Nhiêu: "Là do tại hạ đường đột, mong Huyện chúa thứ lỗi."
Phó Nhiêu hơi ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, giọng nàng như bị đông cứng, một hồi lâu vẫn chẳng thể cất lời.
Những người khác nhìn đồ của Lý Huân và Từ Gia, đều là áo khoác màu xanh, chẳng trách nha đầu kia nhìn nhầm.
Thị nữ kia thấy có người cứu vớt nên vội gật đầu như giã tỏi: "Hóa ra là Lý công tử ạ, là nô tỳ không có mắt nên nhìn nhầm. Vẫn mong Công chúa điện hạ và phò mã tha tội..."
Từ Gia gần nàng ấy nhất, hắn đạp vào ngực nàng ấy, tức giận nói: "Đồ chó mắt mù!"
Lòng hắn lại cảnh giác với lời tự nhận của Lý Huân.
Lý Huân làm thế là có ý đồ gì.
Công chúa Bình Khang vẫn không tin, nhìn Lý Huân từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Biểu ca, huynh bị thương chỗ nào? Sao muội chưa bao giờ nghe cữu cữu và cữu mẫu nhắc tới?"
Lý Huân thản nhiên cười, gương mặt hào hoa phong nhã, hắn chạm vào tay trái của mình: "Huynh từng bị thương ở đây, ban đầu cũng chẳng để tâm đâu, nhưng gần vết thương mãi không lành, nghe bảo y thuật của Phó cô nương rất giỏi nên huynh đến xin chỉ bảo."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý phu nhân thấy cánh tay con trai nhấc lên khó khăn thì biến sắc, vội chạy đến đỡ: "Con bị thương lúc nào vậy? Sao không nói cho mẫu thân biết?"
"Con không muốn mẫu thân lo lắng..."
Phó Nhiêu nghe vậy thì vài ký ức hiện lên trong đầu. Lần trước, trên đường về hành cung, nàng cảm ơn Lý Huân, Lý Huân cũng không nói bản thân mình có vết thương, mà giờ lại nói là vết thương cũ...
Phó Nhiêu nghi ngờ, đi đến trước mặt hắn: "Lý công tử, có thể để ta xem miệng vết thương của công tử được không?"
Lý Huân hơi ngạc nhiên, hắn bật cười: "Không cần đâu, nam nữ khác biệt mà, ta không muốn lại gây tổn hại đến danh dự của cô nương."
Phó Nhiêu cười sảng khoái, cất giọng lanh lảnh: "Lý công tử, Phó Nhiêu ta quyết chí hành y, nếu ngày nào đó phu quân của ta để bụng chuyện này thì ta thà không gả, Lý công tử không cần kiêng dè, bây giờ công tử cứ xem ta là y quan ở Thái Y viện là được." Nếu Hoàng đế để bụng, vì lý do này mà chán ghét và bỏ rơi nàng, vậy thì lại đúng ý nàng.
Lý Huân nhìn nàng với nét mặt phức tạp, thấy ánh mắt kiên định của nàng, hắn không tiện từ chối, bèn sửa lời: "Vậy làm phiền Phó Thái y rồi."
Lý phu nhân hơi do dự rồi cũng cắn răng nói: "Nếu Phó cô nương có thể chữa trị hết cho con ta thì ta sẽ gửi quà lớn."
Hàm ý là bà sợ Phó Nhiêu sẽ bám lấy Lý Huân.
Phó Nhiêu chẳng thèm nhìn bà, chỉ ra lệnh cho Thu Hương: "Ra xe ngựa lấy hòm thuốc cho ta."
Ngay sau đó, người hầu dẫn hai người sang khoảng sân nhỏ cạnh phòng khách, tất nhiên Lý phu nhân và Dương phu nhân cũng đi theo, Dương San San muốn đi nhưng bị Dương phu nhân cản lại. Vì nghĩ cho danh dự của Phó Nhiêu nên Hàn phu nhân mỉm cười nói: "Vậy ta cũng phải đi thôi, tiện thể làm chứng cho Huyện chúa." Bà ấy sợ người ta lại hiểu lầm Phó Nhiêu.
Thật ra Phó Nhiêu không để ý chuyện này, nhưng nàng vẫn cúi người cảm ơn bà ấy: "Đa tạ phu nhân."
Vị Hàn phu nhân không hổ là phu nhân của Tể phụ, có tấm lòng khoan dung rộng rãi.
Vào phòng, Lý phu nhân tự tay giúp Lý Huân cởi đồ bên cánh tay bị thương, một vết sẹo dữ tợn nổi bật lộ ra. Lý phu nhân sợ đến mức mặt trắng bệch, cánh tay run rẩy, nước mắt lã chã, bà đau lòng nói: "Con ơi, vết thương này bị khi nào..."
Lý Huân cụp mắt, bình tĩnh đáp: "Mấy ngày trước con đi săn thú ở ngoại ô, bất cẩn bị thương."
Phó Nhiêu đã thấy hơi đói và mệt, nàng chống tay lên bàn, ngồi xuống rồi cẩn thận xem vết thương của Lý Huân.
Miệng vết thương bị khoét mất miếng thịt, tuy thịt đã mọc lại nhưng miệng vết thương vẫn màu xanh, rõ ràng là triệu chứng khi trúng độc... Chắc hẳn là vào hôm đi săn ở hành cung, hắn đã bị thương khi tách nàng ra khỏi Đàm Chính Lâm.
Tâm trạng của Phó Nhiêu rất phức tạp, lại thêm thân thể khó chịu, trán lấm tấm mồ hôi.
Lý Huân ở gần nàng, nhìn là thấy rõ, hắn lo lắng nói: "Phó cô nương, nếu không khỏe thì để ngày khác cũng được..."
Phó Nhiêu lắc đầu, đứng dậy rồi chậm rãi hít thở: "Sở dĩ vết thương mãi không khỏi là do nọc rắn. Hôm nay ta phải giải độc cho ngươi, còn phải cắt bỏ phần thịt xanh bên ngoài rồi bôi thuốc mới được."
Lý phu nhân nghe vậy thì lặng lẽ rơi lệ, thấy Phó Nhiêu nhắc đến việc cắt thịt với vẻ bình thản thì hơi sợ nàng.
Hàn phu nhân đỡ bà rời đi: "Hãy để Huyện chúa yên tâm chữa trị."
Thu Hương mang hòm thuốc tới, Phó Nhiêu lập tức ra tay giải độc và cắt thịt.
Suốt quá trình Lý Huân đều im lặng nhắm mắt.
Chừng nửa tiếng sau, Phó Nhiêu dừng tay, mồ hôi đổ đầm đìa. Lý Huân nghe thấy nàng thở dốc thì mở mắt, thấy sắc mặt nàng trắng bệch thì không đành lòng: "Phó cô nương, vất vả cho cô nương..."
Phó Nhiêu vịn Thu Hương chầm chậm đứng dậy, mệt mỏi lắc đầu. Nàng nhìn hắn, bình thản nói: "Ta nên cảm ơn công tử chứ, Lý công tử, tự giải quyết đàng hoàng đi."
Bị thương nặng mà không điều trị, tính tình của người này quá kỳ lạ.
Lý Huân nghe vậy thì khựng lại, ôm vết thương một hồi lâu mà chẳng nói gì.
"Sai người đến Vinh Thiện đường mua ba lọ cao sinh cơ, ba ngày sau tự mời Hạ Thái y đến khám cho ngươi. Nếu chất độc đã tan hết thì đắp thuốc hai lần một ngày, khoảng một tháng là khỏi hẳn."
Ra đến cửa, Lý phu nhân đã chỉnh trang lại bản thân, cúi đầu với Phó Nhiêu: "Huyện chúa vất vả rồi, tối nay Lý phủ sẽ đưa tiền khám bệnh đến."
Phó Nhiêu vốn định nói không cần, nhưng nếu từ chối thì thể nào Lý phu nhân cũng cho rằng nàng ôm mộng với Lý Huân, nên nàng gật đầu, rời đi cùng Dương phu nhân.
Đến hoàng hôn, Tạ Tương đón Hạ Linh vào phủ, yến hội chính thức bắt đầu, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
Có người biết chuyện Công chúa Bình Khang vốn phải gả cho Tạ Tương, hiện giờ Tạ Tương được Hoàng đế trọng dụng, là người nổi danh ăn nói của viện Đốc Sát, có tiếng là nói năng trôi chảy, miệng lưỡi sắc bén khiến ai nấy đều dè chừng.
Có người từng chịu thua trước Tạ Tương, hôm nay mượn men say muốn để Từ Gia và Tạ Tương chơi tửu lệnh (*) so cao thấp.
(*) Tửu lệnh: Trò chơi trợ hứng khi uống rượu, người chơi làm theo hiệu lệnh của người ra lệnh do mọi người cùng bầu, đúng thì được rượu thưởng, sai hoặc không làm được thì nhận rượu phạt.
Trò này khá thú vị nên được mọi người trong sảnh phụ họa.
Tạ Tương là tân lang lẽ nào lại từ chối nên bèn đồng ý.
Rượu vừa được rót thì Hoàng đế đích thân ghé thăm, khách khứa từ nam đến nữ đều quỳ xuống nghênh đón.
Hoàng đế mặc một bộ long bào vàng rực, ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa, mặt mày nghiêm nghị nhìn lướt xuống dưới.
"Lúc trẫm dừng kiệu thì nghe tiếng ồn ào, chuyện gì mà náo nhiệt vậy?"
Chúng thần ai cũng giấu giếm, không ai dám nói thật.
Có người thầm nghĩ, Từ Gia là con rể của Hoàng đế, Tạ Tương là con trai của tướng quân được Hoàng đế ưu ái, bên nào cũng quan trọng nên ai thắng ai thua chắc Hoàng đế cũng không để ý, vì vậy đã cả gan bẩm báo chuyện tỷ thí.
Hoàng đế hơi ngạc nhiên, chàng chỉnh trang quần áo, hỏi: "Đấu thế nào rồi?"
"Bẩm bệ hạ, vòng đầu tiên, Từ phò mã thua ạ."
"Còn mấy vòng nữa?"
"Còn hai vòng nữa ạ."
Hoàng đế lười biếng dựa vào ghế bành, cất lời vàng ngọc: "Đấu tiếp đi."
Bầu không khí bữa tiệc lập tức dâng trào, mấy cựu thần lần lượt kính rượu Hoàng đế, những người trẻ tuổi khác thì sôi nổi cổ vũ cho Từ Gia và Tạ Tương.
Đèn hoa lấp lánh, ánh sáng rực rỡ, không khí hừng hực.
Ai ngờ tuy nhân phẩm của Từ Gia không ra gì nhưng tài hoa thì đúng là hiếm có, cuối cùng hắn thắng Tạ Tương.
Chúng thần chỉ nói, không hổ là xuất thân Trạng nguyên.
Trước đây vì chuyện tứ hôn mà Hoàng đế rất bất mãn với Từ Gia và Công chúa Bình Khang, hiện tại Tạ Tương đã lấy được kiều thê, chuyện đó cũng nên bỏ qua rồi. Lý Duy Trung thấy thế bèn ra hiệu cho quan viên nhà mình ủng hộ: "Thưa bệ hạ, hôm nay phò mã làm bệ hạ nở mày nở mặt, bệ hạ xem có nên thưởng không ạ?"
Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm xem Tạ Tương như con cháu, hắn thắng Tạ Tương thì sao trẫm vui được, trẫm không trách hắn làm loạn tiệc mừng đã là khoan dung rồi."
Lý Duy Trung thấy giọng điệu của Hoàng đế mềm mỏng hơn bình thường, hôm nay lại là cơ hội hiếm gặp, Công chúa đã phàn nàn vài lần về việc Từ phủ chật chội, hiện giờ Thục Phi đang gặp khó trong cung, người cữu cữu hắn đây đành phải ra mặt giúp đỡ, hy vọng có thể xin Hoàng đế khai ân xây dựng phủ Công chúa, hắn ta bước ra quỳ xuống nói: "Thưa bệ hạ, vừa rồi chúng thần đã hứa tặng thưởng, bây giờ bệ hạ giá lâm, vậy món quà này nên đến từ bệ hạ ạ."
Hoàng đế nhớ vừa rồi mình đã mở miệng cho phép tỉ thí, chàng im lặng một lát rồi ngước mắt, nhìn nam tử ưu tú trong sân, hỏi: "Ngươi thử đề nghị đi, để trẫm xem xét."
Lý Duy Trung ra sức liếc mắt ra hiệu cho Từ Gia.
Từ Gia nghe thế thì đầu óc choáng váng, men say dâng trào khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng. Hắn lơ đãng nhìn qua Phó Nhiêu ở bên phía gia quyến nữ, thấy nàng mặc chiếc áo khoác màu đỏ, ngẩn người dựa vào cột, tư thế thướt tha, quyến rũ khôn cùng... Yết hầu hắn căng chặt, cả người nóng ran, hắn lảo đảo đi về phía trước, quỳ gối xuống: "Thưa bệ hạ, thần nhận được thánh ân nên cưới được Công chúa, thần thấy vô cùng mãn nguyện. Chỉ là mỗi lần thấy Phó thị bơ vơ không nơi nương tựa, thanh danh tổn hại, thần áy náy vô cùng. Thế nên, thần khẩn cầu bệ hạ ban nàng ấy cho thần làm quý thiếp ..."
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều sợ hãi.
Ngay sau đó, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra.
Công chúa Bình Khang từ tốn bước ra khỏi chỗ ngồi của nữ quyến, chầm chậm bước đến trước mặt Hoàng đế. Dưới ánh đèn đỏ hồng lập lòe, ả chắp tay áo, cúi đầu nói: "Phụ hoàng, dẫu trước đây nữ nhi và Từ Gia thành hôn là do lầm lỡ, đúng là có lỗi với Phó thị, lòng nữ nhi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, mong phụ hoàng chấp nhận lời thỉnh cầu của Phò mã, sau này nữ nhi sẽ sánh vai tỷ muội với Phó thị, tuyệt đối sẽ không dày vò nàng ấy, cũng coi như là cho nàng ấy một chỗ dung thân."
Trán Công chúa Bình Khang chạm đất, vô cùng kính cẩn.
Ả nghĩ thầm, nếu có thể đưa Phó Nhiêu đến Từ phủ thì chẳng phải để ả ta có thể mặc sức dày vò sao?
Kế hoạch này đúng là cực kì hoàn mỹ!