Như mặt trời lên đến đỉnh điểm, đương gia quân đoàn Anh Mộc tiếng tăm lẫy lừng, thật không thể ngờ lại nở nụ cười tươi tắn với Trần Tiểu Cửu, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Trong lòng các thương gia như đang bị một cây búa khổng lồ đập vào, trực tiếp chấn động đến nổi lục phủ ngũ tạng run rẩy kịch liệt, không có chút vẻ gì là muốn ngừng lại.
Một cảm giác cực kỳ hoảng hốt, đang nảy sinh trong lòng!
Cái tên nhã nhặn lịch sự tên là Trần Tiểu Cửu này, cực kỳ có khả năng là nhân vật khủng bố còn đáng sợ hơn cả Long Đại nữa, nếu không sao lại có thể khiến Anh Mộc cúi đầu khom lưng, răm rắp nghe theo như vậy chứ?
Trần Tiểu Cửu tiến lên trước, đối diện với vẻ mặt nịnh hót của Anh Mộc, đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Hồng Mao, là ta để Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn lăn ra xa một chút, sao vậy, ngươi có ý kiến à?
Tiểu Hồng Mao?
Tất cả các thương gia trái lại đã hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ quân đoàn Anh Mộc chịu sự trêu chọc như thế này, vẫn sẽ cúi đầu khom lưng mà nhẫn nhịn sao? Từng đôi mắt chất chứa sự thấp thỏm không yên, hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vào hai người Trần Tiểu Cửu và Anh Mộc.
Anh Mộc nghe vậy, bỗng nhiên gãi đầu cười lớn tiếng nói:
- Thì ra là Cửu ca bảo bọn họ lăn ra à, lăn hay lắm! Lăn hay lắm! Nếu ta sớm biết là do Cửu ca ra lệnh, nhất định sẽ cho bọn chúng lăn nhanh hơn một chút.
Gã ưỡn ngực đi tới trước mặt Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn , lần lượt đá một cái thật mạnh vào mông của hai người, giận dữ chửi mắng nói:
- Cửu ca bảo các ngươi, còn không mau lăn nhanh ra ngoài? Làm vấy bẩn tầm nhìn của Cửu ca, các ngươi sao mà yên lòng được hả?
Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn , dưới sự quan sát của mọi người, lại một lần nữa lăn người ra ngoài.
Trong lòng các thương gia hỗn loạn sục sôi, cảm giác kinh hãi, khó mà diễn tả.
Trong đầu cuồng loạn muốn bùng nổ, toàn thân cứng đơ, tê liệt, trơ mắt nhìn thân hình chật vật đang lăn lộn khắp đất đi ra ngoài, không biết phải làm sao mới phải.
Trần Tiểu Cửu khẽ ho một tiếng, đánh thức các thương gia tỉnh lại từ trong cơn chấn động, lại nhẹ nhàng nói với Anh Mộc rằng:
- Bọn họ cũng đã cút rồi, ngươi còn ở đây làm gì?
Anh Mộc xua tay liên tục nói:
- Cửu ca, ta ta cũng phải đi, không làm phiền Cửu ca bàn luận đại sự nữa!
Quay người vừa muốn rời đi, dường như chợt nhớ ra chuyện gì, cười nói:
- Chung Việt, em trai của Tri phủ đại nhân Chung Bân, mời ta ngày mai cùng đi uống rượu, đặc biệt còn dặn ta, nếu như có thể mời được Cửu ca đến dự, thật sự là vinh hạnh vô cùng!
Nghe lời nói và giọng điệu, các thương gia nghe thấy tên của hai người Chung Bân, Chung Việt, trong mắt liền toát ra ánh sáng xanh rờn.
Trần Tiểu Cửu nhạt nhẽo nói:
- Ý tốt của Tiểu Việt ta ghi nhận rồi, các người đi uống rượu trước đi, Cửu ca ta đang bận làm chút chuyện, làm gì có tâm trí cùng tìm kiếm niềm vui vớ vẩn với các ngươi?
Anh Mộc gật gật đầu, quay người dẫn theo vài trăm huynh đệ, biến mất trong đại sảnh.
Tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng trên mặt các thương gia lại khẽ toát mồ hôi lạnh, tiếng gọi "Tiểu Việt" này, thoáng chốc đã làm thức tỉnh tâm can của mọi người.
Cách xưng hô thân thiết như vậy, cũng đủ chứng minh quan hệ giữa Trần Tiểu Cửu và Chung Việt, không phải tầm thường! Điều này cũng cho thấy hắn có người quen trong triều, nếu không sao lại nói năng tùy tiện như thế này?
Trong đại sảnh lại lần nữa chìm vào cơn tĩnh lặng ngượng ngùng, trong lòng mỗi thương gia đều có suy nghĩ riêng, tất cả đều vì quyết định thiển cận vừa rồi mà hối hận vô cùng.
Trần Tiểu Cửu lại bưng chén rượu, vẻ mặt hứng khởi nói:
- Chư vị, đám nhóc đó đã bị ta đuổi đi rồi, đến đây! Chúng ta cùng cạn chén nào, quên hết chuyện không vui vừa rồi đi!
Đám người xấu hổ cùng giơ ly lên, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào đối phương. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Các vị thương gia nói rất có lý, trong quan trường thì Tiểu Cửu ta không có chút quyền thế, dưới thế lực ngầm cũng chẳng có căn cơ, làm sao có thể bảo hộ sự an toàn cho việc vận chuyển hàng hóa, làm sao có thể đối chọi với Long Đại được chứ?
Cái "tát" trả trắng trợn, khiến trên mặt mỗi người đều cảm thấy nóng bừng lên.
Trần Tiểu Cửu lại đột nhiên biến đổi sắc mặt, chén rượu đặt lên bàn một cái thật mạnh, hừ một tiếng nói:
- Tuy nhiên, ta phải nói cho các vị biết, chuyến thủy vận này ta làm là chắc rồi, ta cũng muốn xem thử, là Long Đại y lợi hại, hay là Tiểu Cửu ta ghê gớm hơn? Chư vị hằng năm đều đi du ngoạn ở sông Tiền Đường, coi như làm nhân chứng cho ta, ha ha sẽ có một ngày ta sẽ đuổi Long Đại ra khỏi con đường thủy vận, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội hợp tác nữa đấy!
Vài câu nói đã khiến mọi người toát cả mồ hôi lạnh trong lòng.
Hiện giờ bọn họ đã thật sự đặt mình vào vị trí người khác mà cảm nhận được sự lợi hại của Trần Tiểu Cửu, bất luận hắc bạch lưỡng đạo, đều có thủ đoạn mà người thường không tài nào tưởng tượng nổi, thậm chí so với Long Đại, còn cao hơn một bậc.
Có một nỗi lo lắng khó mà nói thành lời đang âm thầm lan tỏa trong tận đáy lòng.
Điều lo lắng nhất của bọn họ hiện giờ là nếu như Trần Tiểu Cửu mở thủy vận rồi, không biết có động tay động chân với thuyền hàng của bọn họ hay không? Xem bộ dạng âm thầm nhẫn nhịn, nụ cười mang đao của hắn, chỉ e chín trên mười phần là sẽ làm được điều này.
Ôi thế này thì đang ép chúng ta biểu lộ thái độ rồi!
Vị thương gia vóc người nhỏ bé họ Tôn, lại dẫn đầu đứng ra trước, da cười thịt không cười nói:
- Trần công tử, cậu tuổi trẻ tài cao, phong lưu anh tuấn, làm việc nhất định sẽ trăm sự trăm thành, đành vậy! Người bạn như công tử ta chắc chắn phải làm qua lại rồi, để bày tỏ thành ý, hàng hóa của Tôn gia bọn ta, sẽ giao cho công tử vận chuyển, còn về phần giá tiền! Tính như Long Đại vậy là được!
Trong lòng các thương gia không khỏi dựng ngón giữa lên với ông ta.
Con mẹ nó, thứ củ cải lùn nhà ngươi, cây đinh ba tấc, vừa rồi còn ra sức chủ động từ chối con đường vận chuyển của Trần Tiểu Cửu, giờ đây lại giành thể hiện thiện ý với hắn, quả thật là thứ được lắm!
Sự chủ động niềm nở của tên tiểu tử này, cứ như là quân bài ngã đổ đầu tiên của dãy bài domino.
Tiếp ngay sau đó, các thương gia bắt đầu phất cờ biểu lộ thái độ một cách rõ rệt, mỗi người đều bày tỏ tình ý, thổ lộ tâm ý của mình, tranh nhau hứa hẹn sẽ đem hàng hóa của mình giao cho Trần Tiểu Cửu xử lý.
Trần Tiểu Cửu xua tay liên tục, giả vờ giả vịt nói:
- Các vị thương gia, thế này thì không hay đâu? Thực lực của ta không đông đảo, quả thật chỉ sợ chống đỡ không lại quỷ kế âm mưu của Long Đại đâu!
Vị thương gia vóc dáng nhỏ bé họ Tôn lại vỗ ngực, bày tỏ thái độ nói:
- Trần công tử, ta đã xem công tử như bạn, nếu ngươi vẫn còn khách sáo như vậy, thật sự làm tổn thương tình nghĩa của bọn ta đó.
Mọi người thấy lời lẽ nịnh hót mua chuộc lòng người, lại bị củ cải lùn giành trước, trong lòng thật sự nổi cơn buồn bực, trên mặt thì vẫn gật đầu tán đồng, lộ ra bộ mặt cười chân thành.
Trần Tiểu Cửu thấy mọi người bị mình dọa đến sửng sốt ngẩn người, trong lòng không khỏi đắc ý muôn phần.
Nghe thấy những lời tranh nhau thể hiện thiện ý của mọi người, biết đã đến lúc thu lưới, liền mỉm cười cao giọng nói:
- Thịnh tình của chư vị thương gia khó lòng từ chối, Tiểu Cửu xin cảm tạ trước!
Hắn bưng một chén rượu, chúc xa vời nói:
- Nếu như mọi người đã tin tưởng ta như vậy, ta sẽ bày tỏ với mọi người, chỉ cần dùng thủy vận của Tiểu Cửu ta, ta sẽ dốc toàn lực bảo đảm an toàn cho chuyến hàng, đề phòng tiểu nhân âm thầm hãm hại, nếu hàng hóa thật sự thất thoát trong tay ta, Tiểu Cửu ta, nguyện một mình gánh chịu tổn thất của chư vị!
Mọi người nghe vậy, trong lòng thoắt chốc cứ như uống được viên thuốc an thần, ngân lượng của Phan gia chất thành núi, cho dù hàng hóa bị mất, hắn cũng đền nổi mà.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Các vị là khách hàng đầu tiên sau khi con đường thủy vận giữa Tiểu Cửu ta và Phan gia hợp sức thành lập, niệm giao tình giữa chúng ta, tất cả chi phí phát sinh lúc vận chuyển sẽ được giảm một nửa dựa trên chi phí của Long Đại, các vị thương gia, thế coi như hài lòng chứ?
Mọi người vừa nghe, không khỏi đôi mắt sáng bừng!
Thương gia lấy lợi ích làm đầu, những ngân lượng mỗi năm bị Long Đại chặt chém trong tào vận, tuy rằng sẽ không ảnh hưởng đến lợi nhuận căn bản của họ, nhưng ngày tháng dài lâu, dao đục cắt thịt, cắt lâu thì lại đặc biệt đau!
Nếu trước tình hình Trần Tiểu Cửu có thể bảo hộ an toàn cho tuyến đường, còn có thể giảm nửa chi phí phát sinh tào vận, dù tính cách nào đi nữa, cũng là một đại hỷ sự!
Vị thương gia họ Tôn dẫn đầu nôn nóng, đưa mặt ra hưng phấn nói:
- Nếu như Trần công tử, Phan công tử đã chân thành như vậy, chúng ta cũng không vội uống rượu, vẫn là lấy văn thư ra ký trước đã, đại sự thương lượng xong rồi, chúng ta uống rượu chúc mừng sau, thế nào?
Các thương gia đồng loạt tán đồng!
Trần Tiểu Cửu cười hi hi nhìn Phan Tường, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui sướng sau khi thành công.
Phan Tường thật không ngờ sự việc lại thành công như thế, màn ra uy thị lợi kia, đã được Trần Tiểu Cửu vận dụng một cách triệt để, một đám lão già kinh doanh lâu năm thì lại lớn tiếng ồn ào chủ động muốn ký hợp đồng với Trần Tiểu Cửu.
Chuyện này dù thế nào đi nữa, nghe ra cũng giống như gã đang nằm mơ vậy.
Phan Tường và Phan An đưa mắt nhìn nhau một cái, càng cảm thấy đắc ý hơn đối với quyết định anh minh, chịu nhượng lại hai phần cổ phần và liên kết với Trần Tiểu Cửu.
Thân là thiếu gia Phan gia, nước cờ bạo dạn đầu tiên này, coi như đã đi đúng rồi.
Nghĩ đến chuyện sau này có thể chia sẽ chén canh ngon trên các con đường thủy vận lớn của sông Tiền Đường, mở ra vùng trời mới cho Phan gia, bỗng nhiên nảy sinh ra niềm hăng hái.
Những người phòng thu chi đang đợi sẵn ở phòng bên liền lấy bút mực giấy đi vào trong, cùng cò kè mặc cả với bọn thương gia, trải qua thời gian thương lượng cả một canh giờ.
Một phần văn thư đôi bên đều hài lòng, đã được xác định tại chỗ.
Hơn ba mươi vị thương gia, Phan Tường, Trần Tiểu Cửu đều đóng dấu vân tay, ký tên lên mặt văn thư.
Mấy chục người đưa mắt nhìn nhau một cái, không khỏi hài lòng mà lớn tiếng cười ha hả.
Phan An vỗ tay ba cái, đám tiểu yêu xinh đẹp mỹ miều, từng nàng một lắc lư cặp mông, lượn lờ yểu điệu mà đến bên các thương gia phong lưu đêm qua, lắc eo vểnh mông, toàn tâm toàn ý hầu hạ những lão đầu tử đang vui đến tận xương tủy này.
Mãi đến đêm khuya, buổi yến tiệc ăn mừng này mới coi như được hạ màn, từng người một ôm lấy kỷ nữ, lại lần nữa bước vào thời khắc tiêu hồn.
Trần Tiểu Cửu và Phan Tường lại tỉ mỉ tính toán một phen, liền chắp tay cáo biệt.
Đi ra khỏi Túy Hương lầu, gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng lướt qua, lúc này Trần Tiểu Cửu mới cảm giác ánh trăng mùa thu đã có chút gì đó man mát.
- Tiểu Cửu thối, sao lại uống đến khuya như vậy ? Chẳng lẽ quên ta rồi sao ?
Đan Nhi nhảy xuống từ một cây đại thụ, bĩu môi, có chút tức giận nói:
- Chỉ lo bản thân mình ăn uống no say, ta còn đang đói bụng đây!
Trần Tiểu Cửu thấy trái phải không người, lén kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đan Nhi, cười hi hi nói:
- Đói rồi à? Giờ ta chẳng phải vừa làm xong chuyện nghiêm túc sao, kỳ thật kỳ thật ta cũng chưa ăn.
Cảm nhận được hương thơm trên người Đan Nhi truyền đến, không khỏi nảy sinh tâm tư cồn cào không yên, kéo lấy cánh tay nàng mà ra sức ôm vào lòng, làn da ấm áp mềm mại trên cánh tay, sự ma sát trước ngực, vô cùng thoải mái.
- Ai tin ngươi chứ?
Đan Nhi thấy bốn bề không người, liền ngượng ngùng mà ngã vào trong lòng của Trần Tiểu Cửu, nơi nào bàn tay lớn lướt qua, da thịt nơi đó cứ như đang run lên vậy, đều có thể cảm nhận được một sự ấm áp lạ thường, một luồng hơi nóng lan tỏa từ trong tim ra, nàng liếc hắn một cái nói:
- Đừng sờ lung tung, nói không chừng bên cạnh có người nhìn trộm.
- Sờ một chút thì đã sao? Nàng là lão bà yêu dấu của ta trong tương lai, ta muốn sờ chỗ nào, thì sờ chỗ đó, ai dám quản ta nào?
Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo của nàng ta, vô cùng thân thiết nói:
- Mau dẫn ta đi tìm Song Nhi, ba phu thê chúng ta, đêm nay phải đoàn tụ một chút, cực kỳ tuyệt vời !