Hơn ba mươi vị thương nhân đều là những lão nhân trong thương trường vài chục năm, tuy rằng chỉ có một khối điều thủy vận, nhưng lợi ích liên quan trong đó cũng không thể bỏ qua.
Cùng Phan gia hợp tác không phải không tốt, nhưng mấy năm nay Long Đại độc chiếm hai đường thủy vận Giang Chiết, xây dựng thế lực, cho dù Long Đại ào ào năm lần bảy lượt tăng giá, các thương gia vẫn lựa chọn nén giận, dù sao so với việc tiền cước phí vận chuyển bị Long Đại cướp đoạt trắng trợn, với việc hàng hóa lưu thông lưu loát, bọn họ vẫn chọn cái thứ hai.
Nếu đổi lại là Trần Tiểu Cửu và Phan gia hợp tác làm thủy vận, chỉ e sẽ bị đám thế lực Long Đại trả thù, đến lúc đó có thể tiền mất tật mang, mất nhiều hơn được.
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, đám thương gia người tới ta theo, đẩy chén qua lại, bắt đầu tự giao lưu.
Đây là việc Trần Tiểu Cửu và Phan Tường sớm đã dự đoán, hai người cũng không ra mặt ngăn cản, nhìn nhau cười, lấy cớ ra ngoài, để cho các vị thương gia có khoảng không gian thảo luận cùng nhau.
Phan Tường cười hì hì, đứng dưới mái hiên trầm ngâm nói;
- Tiểu Cửu, nếu kế sách này thành công, lúc đó huynh xứng đáng nhận được hậu lễ của chúng ta đó!
- Nếu kế sách này thành, không cần nghĩ ngợi nhiều, đám thương nhân này, gãi trúng chỗ ngứa sẽ liền nương theo! Trần Tiểu Cửu xa xa nhìn ra ngoài cứa, đã thấy squaan đoàn Anh Mộc dẫn hơn ba trăm người, dàn hàng chạy vào sân, mỗi người trong tay đều cầm côn bang, thái độ hung dữ, một dáng vẻ cực kỳ hung hăng.
- Cửu ca, ta dựa theo sự dặn dò của huynh chuẩn bị tốt lắm rồi…
Anh Mộc cười hư hỏng nói.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Phan huynh, hiện giờ là lúc chúng ta nên biểu diễn rồi…
Phan Tường kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu đi vào trong phòng, gió xuân thổi tới nói:
- Chư vị thương gia, các vị thảo luận thế nào rồi? Đây chính là việc tốt hai bên cùng có lợi, hy vọng chư vị cân nhắc kỹ càng!
Mọi người trầm mặc không nói!
- Tôn đại gia, ngài suy nghĩ sâu xa, xin ngài cho một ý kiến để mọi người cùng suy ngẫm! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Phan Tường nhìn một người thân áo lụa trắng nõn truy hỏi.
Người có vóc dáng nhỏ bé này khẽ hắng giọng, cau mày khó xử nói:
- Phan đại thiếu gia, ta ăn của ngươi, uống của ngươi, hưởng thụ ân huệ mỹ nữ của ngươi, vấn đề thủy vận của Phan gia, giá cả nếu so với Long Đại rẻ hơn, là một việc mua bán tốt cho cả hai bên, nhưng, song ta trái lo phải nghĩ, vẫn là không dám nhận đề nghị này.
Phan Tường cười nói:
- Bởi vì sao không muốn? Cứ nói xin đừng ngại!
- Việc này…
Người vóc dáng nhỏ bé khó xử nói:
- Đã vậy, ta liền thực lòng bày tỏ.
Ông ta đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Long Đại kỳ thực đang làm gì, nói vậy Phan gia so với a còn biết tỉ mỉ hơn một chút. Y chính là ác bá ở Hàng Châu, trên bến tàu tụ tập vài trăm người, thế lực cực lớn, chiếm lấy vị trí quan trọng của con đường, hơn nữa lại có giao hảo với phủ doãn đại nhân, có người trong quan trường, hắc bạch lưỡng đạo câu kết, ngươi nói ta không dám để cho y chút mặt mũi sao?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì gật đầu nói:
- Vị Tôn đại gia này nói rất đúng, quả thật là như vậy!
Tôn đại gia kia đắc ý gật đầu, lại tiếp tục phân tích:
- Cho dù ta và Phan gia hợp tác, hàng hóa giao cho Phan gia vận chuyển, nhưng các ngươi có cam đoan với ta hàng hóa sẽ được an toàn không? Có thể cam đoan Long Đại không gây chuyện thị phi không? Nếu chẳng may y đứng giữa ngăn cản, âm thầm làm chuyện xấu, phá hỏng thuyền của chúng ta. Đến lúc đó mất cả chì lẫn chai, chịu thiệt thòi không phải là chúng ta sao?
Từng lượt nói ra, đều được mọi người tán thưởng gật đầu!
Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh đại ngộ:
- Tôn đại gia phân tích có lý! Rất có lý! Đến, chúng ta không đề cập tới việc này, không đề cập tới việc này! Tới đây… Chúng ta uống rượu! Uống rượu! Thực lực của ta vẫn là quá yếu ớt, quá yếu ớt chưa thể giương buồm rồi…
Mọi người cạn chén rượu, mới thở dài một hơi!
Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có bước chân dồn dập truyền đến, tiếng một người hầu nhỏ cầu xin:
- Vương đại gia, Lý đại gia, hôm nay Túy Hương lầu đã được người khác bao trọn, không tiếp khách, không thể tiếp khách…
- Ai da… Hai vị đại gia, các người cũng đừng tát ta như vậy!
Tiếng người hầu trẻ tuổi kêu lên.
- Cút sang cho ông, ông đánh ngươi là thuận lợi cho ngươi lắm rồi, kỹ viện mở cửa lấy việc buôn bán, chơi gái kinh doanh. Ông có tiền chẳng nhẽ không chơi được sao? Ông lại muốn nhìn xem ai là kẻ đã bao trọn nơi này, khiến cho ông đây mất hứng, ông liền đá nát trứng của hắn.
Đám thương gia nghe được giọng nói sang sảng lộ ra vẻ sợ hãi từ xương cốt, ai vậy? Giọng nói thật uy phong!
Bịch…
Một tiếng nổ, cửa Phỉ Thúy ngoài đại sảnh lên tiếng trả lời mà mở ra, một đám năm sáu mươi người, tay cầm quyền cước bộ dạng lưu manh đi đến, gương mặt dữ tợn vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
Hai người cầm đầu thân hình cao lớn, vẻ mặt vuông vắn, một người lắc lắc cổ, cười tà ác nói:
- Ta lại muốn nhìn, ai dám không cho Vương Đại Đầu thành đông và Lý Lão Côn thành tây chút thể diện đây?
Đám thương gia vừa nghe xong, không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Bọn họ tuy không phải người bản địa Hàng Châu, nhưng đối với tục danh của đám du côn đã có chút quen thuộc, Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn là du côn Hàng Châu có tiếng đã lâu, các khu vực chúng khống chế khác lớn, so với thế lực của Long Đại tuy kém hơn nhiều, nhưng xem như một phương hào kiệt. Dưới tay đều có không ít huynh đệ, đả kích ẩu đả, tạo nên một phen tiếng xấu.
Hôm nay hai đám nhân mã cùng đồng thời xuất hiện, hơn nữa sau mươi người chiếm lĩnh trong không gian đất trống, đại sảnh chịu không nổi sự chật chội, bầu không khí tràn ngập mùi sát khi .
Phan An hừ lạnh một tiếng:
- Hai vị khách nhân, Túy Hương lầu là nơi các ngươi giương oai, còn không khẩn trương cút đi cho ta?
- Xấc láo…
Vương Đại Đầu nghiêng đầu khinh thường nói:
- Đây không phải thiếu công tử của Phan gia sao? Ngươi cũng thật lớn mật, mở ra việc buôn, chẳng lẽ đối với việc lão nhân chơi giá, liền không cho chúng ta được ôm được hôn, đây là đạo ly nơi nào? Ông có bạc, đem đám người say trong Túy Hương ra hỏi đây đi, ông phải chơi một trận xả láng!
Phan Tường nghiêm giọng nói:
- Vương đương gia, đừng vội diễu võ giưỡng oai, ngươi có biết nơi này là địa bàn của Phan gia, người khác sợ ngươi, cửa Phan gia ta không sợ ngươi, các bằng hữu khác đang nhìn đó.
- Không sợ ta sao? Ha ha… không sợ ta!
Vương Đại Đầu vừa vặn đi qua bên cạnh vị thương nhân họ Tôn nhỏ bé nọ, giơ tay đoạt lấy chén rượu trong tay ông, kiêu ngạo tạt lên mặt của ông, chính y ngửa đầu cười lớn:
- Ta chính là náo loạn, ngươi có thể làm gì?
Vị thương nhân họ Tôn này đâu nghĩ Vương Đại Đầu dã man như vậy, rượu ngon tính nóng, mãnh liệt xâm nhập vào đôi mắt, dường như không thể mở ra, ông chật vật thối lui hai bước về sau hổn hển nói:
- Một bang phái hỗn tạp…
- Đập vỡ sao?
Vương Đại Đầu lại nói:
- Ngươi muốn ta đập vỡ Túy Hương lầu này sao? Ha ha… Thật sự hay lắm! Đến, dùng sức đập cho ta !
Đám huynh đệ lôi thôi lếch thếch dâng lên, liền dang tay mà đập.
- Chậm chút đã!
Trần Tiểu Cửu một tiếng thét lớn, từ trong đám người bình tĩnh bước ra.
- Ai vừa quát? Ta liền xé nát cái miệng của nó!
Vương Đại Đầu kiêu ngạo quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đợi khi thấy rõ người đang tới là Trần Tiểu Cửu, không khỏi sợ tới mức mặt biến sắc, hai chân run rẩy, lắp bắp nói:
- Cửu…Cửu ca ở trong này sao? Ta…Ta không biết
Đám thương gia làm sao nghĩ tới Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn kiêu ngạo vô hạn lại bị Trần Tiểu Cửu dọa thành bộ dạng này, chẳng lẽ vị công tử tuấn tú nhã nhặn này, không ngờ có bản lĩnh người thường không thể tưởng tượng nổi sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt trầm ngâm nhìn Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn run rẩy, từng chữ từng chữ nói:
- Túy Hương lầu này là ta bao, ngươi không phải muốn đập vỡ sao? Cứ đến đập đi! Như thế nào còn không mau đập đi? Mau tới đập …
Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn bị dọa cho si ngốc, sao còn dám đập?
Bọn chúng cúi đầu khom lưng nói:
- Cửu ca, là đệ sai rồi, đệ không biết Cửu ca ở trong này, huynh đệ… Huynh đệ bồi tội với ngài, ngài đại nhân… Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!
Lại quay đầu cao giọng hô:
- Các huynh đệ, đều ngây ngốc vậy sao, khẩn trương thi lễ với Cửu ca.
Năm sáu mươi tên tiểu huynh đệ cũng bị dọa cho si ngốc, một đám hoang mang rối loạn hướng về Tiểu Cửu mà lành lễ, vẻ mặt còn muốn có muôn phần thành kính!
Trần Tiểu Cửu khoát tay, nhẹ giọng hừ một câu:
- Còn không mau lăn đi…
- Cửu ca bảo chúng ta lăn, chúng ta nhất định sẽ lăn!
Vương Đại Đầu trơn tru nói:
- Các huynh đệ nghe rõ chưa? Cửu ca muốn chúng ta lăn ra, còn không khẩn trương lăn ra đi ?
Lũ du côn nghe vậy, một đám ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, như thằng hề làm xiếc trước mặt bao người, lăn ra ngoài. Đợi khi lăn tới ngoài cửa rồi, cả đám liền chạy trối chết.
Các vị thương gia đứng xem đều choáng váng, đám du côn đó thế nào lại nghe theo lời của Trần Tiểu Cửu, giống như đám chó quê cứ cun cút "lăn" ra ngoài như thế? Vương Đại Đầu và Lý Lão Côn đó, như thế nào cũng là đại ca một phương, sao trước mặt Trần Tiểu Cửu đến thở mạnh một cái cũng không dám như vậy?
Trần Tiểu Cửu này rốt cuộc là ai?
Phòng lớn thoáng chốc chìm trong im lặng, tràn ngập mùi vị sợ hãi.
Hơn ba mươi đôi mắt cùng nhau hướng tới nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi một lần nữa cân nhắc lời đề nghị vừa rồi.
Trần Tiểu Cửu biết ánh mắt mọi người nhất định đang xoáy vào hắn, trong lòng cười thầm, đợi khi sự tức giận khiến cho đám người kia sùng bái kinh ngạc lắng đọng xuống, lại lần nữa đi về chỗ đám thương gia, vẻ mặt xuân quang nói:
- Chư vị thương gia, khiến cho mọi người sợ hãi, giờ chúng ta tiếp tục uống rượu…
Hắn kêu gọi mọi người nâng chén nói;
- Chúng ta vừa rồi nói tới đâu nhỉ? À…đúng rồi, ta Tiểu Cửu và Phan công tử, thế đơn lực mỏng, bối cảnh cũng không quá thâm hậu, thủ đoạn không đủ cao minh, du côn lưu manh cũng muốn làm không chừng, đương nhiên không thể đảm bảo thuyền hàng của các vị được an toàn…
Mọi người nghe xong liền xấu hổ: Mạnh đến độ này, một lão đại ở Hàng Châu vâng dạ, mấy người có được? Ngoại trừ Long Đại, phỏng chừng không có người khác nữa?
Mọi người đang trong lúc ngổn ngang trăm mối đan xen, Trần Tiểu Cửu lấy lui làm tiến, chợt nghe từng đợt âm thanh gào rít bên ngoài, từ xa nơi cửa lớn truyền tới.
- Ta bà mày, ta muốn nhìn xem ai dám bắt nạt huynh đệ quân đoàn Anh Mộc chúng ta? Quân đoàn Anh Mộc chúng ta ngay cả Long Đại còn không sợ, sao có thể sợ tiểu tử thối này chứ?
Anh Mộc năm người dẫn theo hơn hai trăm huynh đệ, ào ào vào tới đại sảnh, Anh Mộc thái độ hung dữ, một cái đầu tóc đỏ dựng thẳng đứng, phía sau là Cao Cung, Dương Bình bốn vị đại tướng, vừa nhìn đã biết đó là những nhân vật lợi hại.
Ôi má ơi! Như thế nào lại trêu chọc bọn họ tới đây vậy?
Quân đoàn Anh Mộc danh như sấm bên tai, đang là bang phái có tiềm lực mới nhất gần đây, cũng không ai biết quân đoàn này làm sao quật khởi, nhưng bọn họ liên tiếp thu nạp hết thực lực của Long Nhị vừa chết đi, thu phục được bang phái Vương Đại Đầu thành đông và Lý Lão Côn thành bắc, những việc đó mọi người ai cũng biết.
Gió lớn nổi lên, thời điểm có một không hai!
Mọi người thấy Anh Mộc đang tới trên đầu một mái tóc dài, trong lòng sinh ra một kiểu sợ hãi: khí độ của thằng nhãi này, thật sự rất no đủ, ngay cả Long Đại, cũng không có được khí độ oai hùng như thế.
Anh Mộc nhìn quét một vòng, cười hì hì nói;
- Vương Đại Đầu, Lý Lão Côn, hai kẻ vô dụng các người, hiện giờ nói thật cho ta nghe xem, ai dám bảo các người "lăn" ra ngoài? Ta muốn nhìn lại xem, đến Long Đại cũng phải sợ quân đoàn Anh Mộc ta muốn chết, ở Hàng Châu còn có người nào để ta phải sợ chứ?
Vương Đại Đầu run lập cập nói:
- Là Trần….Trần…
Anh Mộc đi tới đá cho y một cước, nổi giận nói:
- Đồ rác rưởi ngươi lải nhải gì, khẩn trương nói!
Trần Tiểu Cửu từ trong đám người kế tiếp bước ra, cao giọng nói:
- Là ta bảo bọn chúng lăn đi…
Anh Mộc nghe vậy, tức sùi bọt mép, rất nhanh nắm tay ngoái đầu quay lại. Vừa nhìn thấy Trần Tiểu Cửu, thái độ hung đữ trên mặt tan biến thay vào bằng bộ dạng nịnh nọt tươi cười, cúi đầu khom lưng tiến lên nói:
- Cửu ca, hóa ra là Cửu ca ạ…
Mọi người không khỏi cả kinh ngẩn ngơ, tựa như chùy gõ vào tai một trận nổ vang!