- Nàng và Song Nhi đã trốn đi đâu mấy hôm nay? Trên người các nàng không có ngân lượng, cuộc sống chắc hẳn rất là kham khổ.
Trần Tiểu Cửu giả vờ làm ra vẻ không biết khinh công, thừa cơ hội đem bả vai tựa cả vào bờ vai ngọc ngà của Đan Nhi, cảm nhận được từng hồi hương thơm truyền đến từ da thịt mịn màng đó, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo quào.
- Tiểu Cửu thối, ngươi nặng quá!
Đan Nhi chau mày, biết rõ tên tiểu tử này đang cố ý lợi dụng mình, tuy có chút ý oán trách, nhưng ngửi thấy hơi thở nhẹ nhàng thanh thản đó, trong lòng lại rất yên tâm, trái lại cũng đồng ý để hắn tựa sát hơn nữa! Bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt cánh tay của Trần Tiểu Cửu một cái, bĩu môi nói:
- Cũng coi như ngươi có lương tâm, những ngày này cứ ru rú trong nhà, đương nhiên là kham khổ rồi, hứ…ngươi đoán xem, ta và Song Nhi ẩn náu ở đâu?
- Nàng nghĩ ta là thần tiên sao ? Không cho ta một chút gợi ý nào, ta làm sao có thể đoán ra được ? Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Tiểu Cửu thối, ngươi chẳng quan tâm ta chút nào cả!
Trong lòng Đan Nhi buồn bã, cánh tay nhỏ ra sức vặn một cái, quăng hắn một cái té nhào, chạy lên phía trước, bướng bỉnh mà đấm vào ngực hắn, giận dữ nói:
- Ngay cả chuyện này cũng đoán không ra, còn nói đối xử tốt với ta, rõ ràng là lừa gạt ta, chẳng lẽ ngươi quên mất ngươi đã làm chuyện xấu xa gì với ta sao?
- Đan Nhi tốt, đừng đánh nữa! Ta biết nàng và Song Nhi ẩn nấu ở đâu rồi…
Trần Tiểu Cửu nheo mắt nói.
- Thế thì ngươi nói mau đi…
Đan Nhi múa may cánh tay, bồi thêm vào nói:
- Đoán không đúng, ta vẫn sẽ đánh ngươi.
Trần Tiểu Cửu thổi một hơi bên tai nàng ta, dịu dàng như nước nói:
- Chẳng phải là ẩn nấp trong ngôi nhà nhỏ mà ta đã trị thương cho nàng sao? Ta …ta còn nhân cơ hội sờ vào ngực nàng nữa…
- Tiểu Cửu thối, không được nói nữa!
Đan Nhi không kìm lòng nổi quyền cước cùng ra, gương mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ như hoa hồng, dưới sự bao phủ của ánh trăng, nở rộ nét đẹp kiều diễm.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt khổ sở:
- Nữ tử nàng thật lạ, có thể nói chút lý lẽ được không? Ta đoán sai, nàng đòi đánh ta; Ta đoán đúng rồi, nàng cũng đánh ta ư? Bất luận thế nào, nàng cũng vẫn đánh ta…
Đan Nhi đắc ý mà thè lưỡi ra, làm mặt xấu nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Vừa rồi trên giường Hồng Hạnh ngươi đã nói với ta, đánh là thương mắng là yêu, ta đánh ngươi, chứng tỏ ta thương ngươi mới đúng, sau này thiếu điều ngày ngày cũng phải đánh một trận.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, một khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc méo xệch.
Trên đường đi hai người không ngừng đấu khẩu, mãi đến khi đi đến ngôi nhà đen tối kia, Đan Nhi mới im lặng không nói nữa, đồng thời căn dặn Tiểu Cửu nói:
- Chuyện của chúng ta, khoan…khoan hãy nói với Song Nhi, Song Nhi muội ấy mẫn cảm lắm.
- Hiểu rồi, chỉ là khó cho nàng quá!
Trần Tiểu Cửu dịu dàng hôn lên trán của Đan Nhi, trong ánh mắt toát lên tình cảm nồng nàng.
- Ngươi biết thì tốt…
Đan Nhi khẽ cắn môi một cái, lắc lư cái eo nhỏ đi đến trước cửa, nhẹ giọng gọi:
Song Nhi, ta đem người đàn ông mà muội ngày nhớ đêm mong về rồi đây…
Vừa nói vừa liếc Tiểu Cửu một cái, trong lòng thầm oán trách: Song Nhi ngày nhớ đêm mong hắn, bản thân ta chẳng phải cũng vậy ư? Chẳng qua giấu kín trong lòng, lại không dám dũng cảm thổ lộ ra thôi.
Nhớ đến chuyện Trần Tiểu Cửu đã trị thương cho mình trong ngôi nhà này, trong lòng tràn đầy tình cảm ngọt ngào mà nồng nàng.
Hứ…gã khốn kiếp này còn thừa cơ sờ cả ngực của ta! Đúng là một tên vô lại….
Trần Tiểu Cửu đứng trước cửa, nghển cổ lên nhìn.
- Tạch tạch tạch…
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp rút truyền đến từ trong nhà, cửa phòng cũ nát kít két một tiếng liền mở toang ra, một cô bé mỏng manh xinh xắn, xuất hiện trước mặt của Trần Tiểu Cửu.
Nàng ngẩn ngơ đứng ở trước cửa, trên gương mặt non nớt, hai chuỗi nước mắt như chân châu bị đứt dây, xuôi theo gò má mà lăn dài xuống, làm ướt cả một phần xiêm y trước ngực.
Bờ vai gầy yếu cũng không kìm nổi mà run rẩy, những cay đắng mặn nồng tích tụ trong khoảng thời gian qua, trong phút giây này rốt cuộc cũng bộc phát ra nước vỡ đê.
- Song Nhi…
Mắt Trần Tiểu Cửu cũng không tự chủ mà ướt lệ, giang hai tay ra, đi đến bên nàng Song Nhi kiều diễm như nắng lung linh trong mưa, mỉm cười nói:
- Song Nhi ngoan, khóc cái gì? Cửu ca nhớ muội lắm.
- Tiểu Cửu ca!
Song Nhi nghe thấy tiếng gọi này, khóc tới bù lu bù lê, càng dữ dội hơn, cầm lấy tay áo lau lau nước mắt, bỗng nhiên như một đứa con nít, vùi đầu vào lòng của Tiểu Cửu, ôm chặt lấy bờ eo tráng kiện của Trần Tiểu Cửu, nghẹn ngào nói:
- Tiểu Cửu ca, muội tưởng…muội tưởng không gặp được huynh nữa…hu hu …sao huynh lại nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc muội không màng mà đi mất nhiều ngày như thế?
Nước mắt Song Nhi chảy thành sông, chỉ trong thoáng chốc, nước mắt liền thấm ướt cả áo của hắn.
Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy Song Nhi, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, như đang kể lể nỗi khổ tương tư thảm thiết, những giọt nước mắt kia, tuy rằng rớt trên ngực hắn, nhưng tưởng chừng như thấm vào trong da thịt, rớt vào tận xương tủy của hắn.
- Song Nhi ngoan, Cửu ca chỉ là làm chút đại sự, biến mất một thời gian ngắn, sao lại có thể bỏ mặc muội được chứ? Ngàn vạn lần không được không được suy nghĩ lung tung…
Song Nhi lắc lư chiếc eo nhỏ, vẫn ôm chặt lấy bờ eo tráng kiện của Trần Tiểu Cửu, đầu vùi sát lên trước ngực, lắng nghe nhịp tim của hắn.
Nếu là ngày thường, nàng tuyệt đối sẽ không dám biểu lộ tình cảm của mình trước mặt người khác! Nhưng tình cảm ức chế lâu ngày quá, vào giây phút này đột nhiên bùng phát, cũng không để ý được nhiều như vậy.
Sự ngượng ngùng, căn bản là không ngăn được nỗi niềm khát khao và thương nhớ tình lang tận đáy lòng.
Đan Nhi đứng bên cạnh, vừa đố kỵ, vừa ngưỡng mộ, khẽ ho lên một tiếng, có chút ghen tuông nói:
- Muội muội, thật không biết xấu hổ, muội đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ không thể ý tứ một chút hay sao? Gã đàn ông thối này, đáng để muội khóc lóc nỉ non như vậy sao? Chẳng ra hồn chút nào.
Lúc này Song Nhi mới thấy, Đan Nhi đang đứng bên cạnh xem màn kịch hay của nàng.
Nhưng cứ cho là vậy, nàng ta vẫn ôm chặt lấy Trần Tiểu Cửu, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục cãi lại một cách đứt quãng nói:
Muội …muội biết là khóc chẳng ra sao, vậy thì thế nào chứ? Nếu không phải tỷ lỗ mãng đi giết người, Tiểu Cửu ca mới không biến mất lâu như vậy, tỷ…tưởng muội cái gì cũng không biết sao?
- Con nhóc này, không có lớn nhỏ, học cách xét nét tỷ tỷ nữa phải không? Có phải nghĩ rằng có người chống lưng cho muội không?
Đan Nhi tức giận tiến lên trước, đá Trần Tiểu Cửu một cái, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, giận dữ nói:
- Tên phóng đãng nhà ngươi, cũng thật không biết điều, ôm ôm ấp ấp ngay trước mặt chị vợ như thế này, còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau buông ra cho ta?
Trần Tiểu Cửu hiển nhiên cảm nhận được sự ghen tỵ trong mắt của Đan Nhi, nếu như bản thân mình không buông tay ra, cô nàng này nói không chừng sẽ giết người!
Hắn cưỡng ép kéo Song Nhi ra khỏi người mình, lau những giọt nước mắt trên gương mặt đầy lệ, yêu trìu nói:
- Đi, Song Nhi ngoan, đi theo Cửu ca, chúng ta trở về nhà mình đi.
Trên mặt Song Nhi lộ ra vẻ vui mừng, chớp mắt đôi mắt đẫm lệ, vỗ bàn tay nhỏ bé nói:
- Chúng ta có nhà của mình rồi ư? Hu hu ….thế thì tốt quá rồi, Tiểu Cửu ca, muội rất muốn có một căn nhà thuộc về chúng ta, chúng ta sẽ trồng hoa, trồng cỏ, nuôi vài con gà con vịt con…
Tiểu Song Nhi đáng yêu quá đi!
Trần Tiểu Cửu tận thưởng gió đêm nhè nhẹ, một bên ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Song Nhi, một bên nghe Song Nhi tự thuật những ngày tháng hạnh phúc trong lòng nàng, đồng thời chịu đựng cả cơn đau đớn do móng vuốt của Đan Nhi đưa ra, không ngừng tập kích vào sau lưng hắn, quay trở lại ngôi nhà mới vừa mua được của mình.
Tất cả những gì trong ngôi nhà, đều lộ rõ một sự ấm áp.
Song Nhi sờ cái này một chút, lại sờ cái kia một chút, bàn tay nhỏ đặt trước ngực, than thở nói:
- Tiểu Cửu ca, đây thật sự là nhà của chúng ta ư? Muội muốn sắp xếp thế nào, cũng được phải không?
- Nha đầu chết tiệt…
Đan Nhi tựa người vào cửa, đả kích nói:
- Ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, còn muốn thế nào nữa?
Trần Tiểu Cửu bất lực nằm lên giường, nhắm tịt mắt lại nói:
- Song Nhi nói hay lắm, tất cả những gì trong nhà, đương nhiên sẽ do Song Nhi sắp xếp, rời xa Song Nhi, ngôi nhà này cũng chẳng còn là nhà nữa…
- Ây da da….răng cũng muốn rụng rời rồi!
Đan Nhi hung hăng liếc Trần Tiểu Cửu một cái, mặt mày tràn đầy sự ghen tuông, nàng chính là nghĩ không thông, gã dâm đãng này lấy đâu ra những lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng con gái như vậy?
Song Nhi nghe vậy, rất là vui sướng, tâm trạng lúc này đã chuyển từ kích động sang hạnh phúc.
Trên gương mặt nhỏ nhắn toát lên nụ cười thẹn thùng, và thè thè lưỡi với Đan Nhi đang phát ra ánh nhìn bất cần. kéo tay áo lên đi vào phòng bếp, cứ như một bà vợ nhỏ ngoan ngoãn khéo léo, bắt đầu làm bữa tối cho Trần Tiểu Cửu.
Đan Nhi đã sớm kiên nhẫn không nổi nữa, vừa thấy Song Nhi đi ra khỏi nhà, liền như con hổ nhỏ vồ lên người của Trần Tiểu Cửu.
Một tay véo lấy tai của hắn, một tay bóp cổ của hắn, không ngừng lắc lư, nén giọng xuống, vô cùng tức giận nói:
- Tên dâm đãng, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt, những lời nói đó của ngươi sao lại chưa nói với ta bao giờ? Có phải thấy ta dễ ức hiếp không? Ta cũng phải xem thử là võ công của ta lợi hại, hay là nước mắt của Song Nhi lợi hại đây!
Trần Tiểu Cửu tuy rằng bị Đan Nhi tra tấn đến rất đau khổ, nhưng lại sợ bị Song Nhi nghe thấy, nhẫn nhịn không dám lên tiếng.
Đột nhiên lộ ra kẻ hở, trở mình một cái, đè Đan Nhi dưới người mình, hôn lấy hôn để vào bờ cổ non nớt của nàng, len lén cười:
- Võ công của nàng và nước mắt của Song Nhi đều vô cùng lợi hại, bất phân cao thấp, tuy nhiên, tài nghệ nấu nướng của Song Nhi lại lợi hại hơn nàng rất nhiều.
- Xí …tên dâm đãng, ngươi tưởng ta không biết sao?
Đan Nhi vùng vẫy ngồi dậy, cau mày đi vào nhà bếp, oán trách nói:
- Giờ ta sẽ làm cho ngươi xem.
Cô nàng này thật sự biết nấu ăn sao?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vẽ ra một dấu hỏi to tướng…
- Bing ….
- Bang ….
- Xoảng….
Một hồi tiếng loạn xạ bát nháo truyền đến tai của hắn.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Song Nhi trách móc nói:
- Tỷ à, tỷ chỉ biết thêm phiền phức, xưa nay chưa từng nấu nướng, chỉ biết múa đao luyện kiếm, lần này cứ nằng nặc chạy vào đây thêm phiền phức gì hả? Còn không mau đi ra ngoài đi!
Đan Nhi mặt mày xám xịt đi ra khỏi nhà bếp.
Bĩu bĩu môi, chán nản ngồi lên ghế, tức giận mà đấm vào mặt bàn, sầu não nói:
- Sao ta lại không biết chứ? Sao ta lại không biết…
Trần Tiểu Cửu nằm trên giường, ngẩng đầu lên thấy bộ dạng xấu hổ kia của nàng, nhịn không được cười ra tiếng.
- Ta cho ngươi cười, ta để ngươi cười, ta…ta vô dụng như vậy sao ?
Đan Nhi chạy qua, giơ móng vuốt ra, lại bắt đầu ngược đãi hắn.
Trần Tiểu Cửu múa may cánh tay, cùng chiến đấu tranh phong với nàng.
Đang lúc vui đùa, bỗng nghe thấy Song Nhi hớn hở nói:
- Tiểu Cửu ca, muội làm xong rồi, mau đến đây nếm thử đi!
Nói rồi, di chuyển bước chân, đi vào trong phòng.
Đan Nhi nhanh chóng chạy vọt từ trên giường xuống ghế, loạn xạ chỉnh chu lại xiêm y nhăn nhúm, cúi đầu che dấu trái tim đang đập một cách kịch liệt, lén ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Cửu một cái.
Cảm giác hạnh phúc của tình chàng ý thiếp, tràn ngập khắp căn nhà nhỏ.