Nhậm Lung tỉnh dậy trên sofa, hai mắt đo đỏ, dưới mắt thâm đen, bước chân không vững đi tới phòng tắm tắm rửa.
Anh chỉnh trang gọn gàng từ phòng tắm bước ra xong, tôi cũng bưng bát cơm rang thịt đặt lên trên bàn.
“Anh Lung, xem xong bản kế hoạch chưa?”
“Ừm.”
Anh gắp cho tôi một miếng thịt nạc, mặt mày nghiêm túc nói: “Xem hết rồi, ngày mai phải tới công ty một chuyến.”
Anh còn diễn à?
Tôi nhai miếng thịt trong miệng, cười hi hi bảo: “Ngày mai là chủ nhật, muốn đi thì anh đi mình, em không đi đâu.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, chắc là anh không ngờ lần này tôi lại không cùng anh tăng ca.
Tôi bỏ cái thìa trong tay xuống, nói: “Ngày mai em có hẹn.”
“Với ai?”
“Bạn trai đó.”
Cánh tay Nhậm Lung bỗng cứng ngắc, anh đột nhiên đứng dậy, vươn tay kéo tai tôi: “Em có bạn trai từ lúc nào? Sao không nói với anh? Là ai? Ở đâu? Làm nghề gì?”
“Ai da! Tai đau quá! Anh Lung, anh kích động như vậy làm gì.”
Anh chậm chậm buông tay ra, nói một cách thờ ơ: “Không kích động.”
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt anh nhìn vẫn rực rỡ như vậy.
Nhìn nhau một hồi lâu, tôi vân vê cái quần, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nỗi lòng như muốn ào ào xông ra ngoài.
Tôi chầm chậm mở miệng: “Anh Lung, chắc anh biết nhỉ?”
“Biết gì?”
Anh mặt không đổi sắc ngồi đó, dáng vẻ thờ ơ trả lời tôi, song đầu ngón tay lại khẽ khàng ma sát chiếc đồng hồ bên cổ tay.
Tôi liếc nhìn động tác nhỏ đó của anh, tảng đá lớn trong lòng lặng lẽ rơi xuống. Tôi bật cười, bình tĩnh nói: “Biết chúng ta làm xx ấy.”
Lông mi Nhậm Lung hơi run rẩy một chút, anh nhìn tôi, trầm ngâm không lên tiếng.
“Anh Lung, anh mắc bệnh rồi, là Sexsomnia, chứng rối loạn tình dục khi ngủ, chúng ta đã từng làm rất nhiều lần rồi. Em xin lỗi, em vẫn luôn không nói với anh chuyện này.”
Tôi ngừng giây lát rồi tiếp tục chọc anh: “Nhưng đây là chuyện chỉ người yêu với nhau mới làm, ngày mai em phải đi hẹn hò với bạn trai rồi, em không thể giấu chuyện này tiếp được nữa.”
Nhậm Lung siết chặt nắm đấm, gân xanh trên cánh tay anh nổi cả lên, ánh mắt ngập tràn phức tạp.
Khoảng tầm một phút sau, anh mới nhẹ giọng lên tiếng: “Anh biết, buổi tối hôm mặc nhầm quần, anh vẫn tỉnh, anh…”
Tôi hơi sững người, tôi không ngờ anh đã biết chuyện này từ lâu.
Nhậm Lung hít sâu một hơi, từ từ bước về phía tôi, trên người anh mang theo hơi lạnh.
Hai hàng may cau chặt lại, nom anh có vẻ giống với La Sát, anh lại một lần nữa vươn tay nhẹ nhàng mơn man tai tôi, đầu ngón tay rất lạnh, lạnh đến mức toàn thân tôi run rẩy.
“Dương Dương, thế nên em sẽ làm cùng người đàn ông kia sao?”
Giọng anh trầm thấp hơn trước đây rất nhiều làm tôi hơi sợ, tôi hối hận vì đã chọc anh.
Đột nhiên, bàn tay Nhậm Lung siết chặt lấy cánh tay tôi, anh xách tôi lên, sau một trận hoa mắt chóng mặt, tôi phát hiện anh đã vác tôi lên vai.
Bụng tôi vắt trên bả vai anh, dạ dày bị đè đến phát đau. Tôi còn chưa kịp kêu đã ngã bịch một cái, tôi bị anh ném lên giường trong phòng ngủ.
Anh thành thục lôi rush và ba con soi từ trong gối đầu của tôi ra.
“Dương Dương, không muốn thì hãy lắc đầu, anh sẽ không cưỡng bức em.”
Tình tiết ban đầu mà tôi nghĩ là: sau khi cho anh nếm trải mùi vị ghen tuông thì tôi sẽ bày tỏ một cách thâm tình, nhưng một loạt hành động lúc này của anh làm tôi sửng sốt vô cùng.
Tôi trừng lớn hai mắt, mãi vẫn chưa hoàn hồn được.
“Cho em ba giây.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
“Vừa nãy không lắc đầu, hiện tại đã hết cơ hội.”
Anh niết lấy cằm của tôi, mạnh bạo cắn lên đôi môi tôi.
“A…”
Trong phòng ngủ chỉ còn tiếng hít thở và âm thanh môi lưỡi giao kề.
…
Bỗng nhiên tôi lại thấy thẹn, dù sao trước đây lúc làm cùng anh tôi đều cho rằng anh đã ngủ rồi.
“Đỏ mặt gì đấy?”
Tôi nghiêng đầu qua: “Không, em không quen việc.”
Anh bật cười: “Không ai quen việc bằng em đâu.”
…
Anh vỗ mông tôi một cái: “Em phóng đãng thế này, thằng bạn trai kia của em có biết không?”
Tôi ngớ người, sao anh này ngốc thế không biết? Vẫn chưa ngẫm ra được à trời?
Tôi đang định mở miệng giải thích thì anh đột nhiên dùng tay chặn miệng tôi, còn lật người tôi lại nữa chứ.
…
Cứ thế lặp đi lặp lại, làm đúng đủ ba lần.
Sau khi kết thúc, anh ôm cả người tôi vào lòng, càng ôm càng chặt.
Chúng tôi duy trì tư thế ôm ấy rất lâu.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng tôi thấy cơ thể anh đang chầm chậm run lên.
Lúc này tôi mới ngộ ra, tôi còn chưa giải thích cái trò đùa kia với anh, nhưng tâm ý của tôi thì tỏ như gương rồi, chắc là anh đã hiểu.
Lại qua một hồi lâu, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Dương Dương, thực ra anh biết hai người đàn ông có thể bên nhau, nhưng anh không cho rằng chuyện này sẽ xảy ra với anh.”
“Từ lâu về trước anh đã không muốn em gần gũi với người khác, nhưng khi ấy anh không cho rằng đó là tình yêu. Gần đây anh mới phát hiện ra…”
“Mấy năm nay bên cạnh anh có rất nhiều người nhưng không ai khiến trái tim anh rung động. Song bọn họ đều có một đặc điểm riêng nào đó, khiến anh cảm thấy hấp dẫn. Đến nay anh mới phát hiện, mỗi lần yêu đương thất bại hóa ra chỉ là anh đang tập hợp những mảnh ghép, mà những mảnh ghép ấy lại liên quan đến em.”
Môi bị cắn đến trắng bệch, Nhậm Lung tiếp tục kể: “Anh biết giờ anh nói những điều này thì đã muộn, nhưng anh thực sự không muốn giao em cho người khác.”
“Dương Dương, anh thích em, em có thể đừng yêu tên đàn ông kia được không? Ngày mai, em có thể đừng đi hẹn hò với anh ta được không?”
Anh siết chặt lấy tay tôi, vùi đầu vào bả vai tôi.
Người này yêu vào sao mà ngốc thế?
Anh nói một câu là tim gan tôi lại tăng tốc đập bùm bụp, ngón tay cũng không chịu khống chế mà run rẩy.
Tôi nắm lấy tay anh, phát hiện tay cả hai chúng tôi đều ươn ướt cả.
Rất lâu sau, tôi lên tiếng: “Người trước kia em nói với anh là em thích ấy, giờ em theo đuổi được rồi.”
Anh lại ôm tôi chặt hơn.
Tôi chọt chọt gương mặt anh, mỉm cười nói: “Anh Lung anh ngốc thật đấy, giờ anh mà đồng ý làm bạn trai em thì ngày mai chúng ta có thể hẹn hò rồi.”
Cửa sổ khẽ mở, cả căn phòng bỗng ngập tràn hương hoa hải đường thơm ngát.