Sexsomnia

Chương 9



Trên bàn rượu người người ăn uống linh đình.

Tôi gặp thư kí Lý trên hành lang bên ngoài tiệc rượu.

“Anh Dương!”

“Yo, nhìn thư kí Lý mặt mày phơi phới quá nha.”

Cậu ấy cười ngại ngùng: “Cũng nhờ anh Dương hết đó chứ, lần này anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Tôi xua xua tay: “Ôi dào, tôi cũng có giúp được gì đâu.”

Thư kí Lý cười hỏi: “Tôi thì thuận buồm xuôi gió rồi, thế còn anh Dương và Nhậm tổng tiến triển thế nào?”

Tôi cúi đầu nhìn mặt đất, thở dài hỏi: “Cậu nói xem, làm thế nào tôi mới biết được anh ấy có ghen hay không?”

Thư kí Lý nghĩ ngợi một lát: “Có một đặc điểm rất rõ ràng, ấy là anh ta sẽ phẫn nộ.”

“Các em đang nói cái gì thế?” Trần tổng bước về phía chúng tôi.

Tôi gật đầu chào hỏi với anh ta. Trần tổng hôn má thư kí Lý một cái, còn vòng tay qua eo cậu ấy, nhìn cậu ấy nói: “Cục cưng, ra xe lấy hộ anh chai rượu vang.”

Anh ta vừa làm một loạt động tác vừa liếc mắt với tôi.

Thư kí Lý đỏ mặt nhận lấy chìa khóa xe, lúc sắp rời đi còn sáp bên tai tôi nói một câu: “Anh Dương này, quan sát kĩ vào, như bây giờ nè, đấy chính là ghen đó.”

Trần tổng nhìn chúng tôi rỉ tai thầm thì thì xoắn tít lông mày, cắn chặt răng hàm, lồng ngực hơi phập phồng.

Tôi quan sát tỉ mỉ trạng thái của anh ta.

Thư kí Lý đi rồi, tôi và Trần tổng hai mặt nhìn nhau, tôi thấy anh ta rút hai tấm thiệp từ bên trong túi ra.

“Cậu Dương, ban đầu tôi định đưa cho Nhậm tổng của các cậu, nhưng đã gặp cậu ở đây thì đưa luôn cho cậu vậy. Đây là hai tấm thiệp mời đám cưới, tôi và em nhà tôi hi vọng hai người có thể tham dự.”

Anh ta còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “em nhà tôi” cơ.

“Chúc phúc hai người nhé.”

Trần tổng tiến lên phía trước một bước lại gần tôi nói: “Tôi biết cậu đang đố kị.”

Tôi bật cười, cũng bước lên một bước lại gần anh ta: “Còn lâu đi. Nói cho anh một bí mật, tôi thích Nhậm Lung, thích theo cái kiểu muốn để anh ấy đè tôi á.”

Trần tổng sững sờ: “Thế lần trước ở Hàng Thành sao cậu lại hôn…”

“Ôi dào, giả hết đấy, chỉ là xem xem Trần tổng có biết ghen hay không thôi.”

Trần tổng ngáo đá.

“Nói cái gì đấy?”

Đúng lúc này Nhậm Lung cũng đang bước về phía chúng tôi, giọng nói anh lạnh tanh.

Anh đột nhiên xuất hiện làm hai người đang nói chuyện bí mật là tôi và Trần tổng hú hồn, hai chúng tôi vẫy tay với nhau, trăm miệng một lời: “Không nói gì cả.”

Nhậm Lung khẽ chau mày, vẫy tay gọi tôi: “Dương Dương, qua đây.”

Tôi lon ton chạy qua chỗ anh, anh vô cùng thân thiết nhéo tai tôi, mỉm cười nói với Trần tổng: “Xin lỗi nhé Trần tổng, tới tìm người của tôi có chút việc.”

Dứt lời thì niết lấy cổ tôi, kéo tôi rời đi. Một bước của anh rõ dài, nhanh như lướt gió.

Tôi chạy chầm chậm đuổi theo anh, ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, lòng hiếu kì trỗi dậy hỏi: “Chuyện gì thế?”

Nhậm Lung đột nhiên dừng lại không đi nữa, anh duỗi tay nhéo mạnh vành tai tôi, túm chặt đến mức tai tôi đau nhức, dữ như quỷ nói: “Giờ em ra xe đợi cho anh, chúng ta đi về nhà.”

“Ai da tai đau quá! Nhưng tiệc rượu đã kết thúc đâu, Trần tổng còn chưa phát biểu kìa!”

“Giờ em tới bãi đậu xe đợi anh.”

“Nhưng Trần tổng còn chưa phát biểu…”

“Cút!”

Tôi cực kì tủi thân ngồi trên xe, bĩu môi ôm cánh tay, mở nhạc trong xe lên.

Cửa xe bị mở ra một cách “bạo lực”, Nhậm Lung ngồi trên ghế lái, lúc anh vào xe còn mang theo một trận gió.

“Anh Lung! Mới vừa rồi sao đột nhiên anh hung dữ với em!”

Nhậm Lung nhấn tắt nhạc, không hề hoang mang đáp: “Ngày mai em tới chỗ Lâm tổng kí hợp đồng, bên Trần tổng anh tự đi.”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Lúc trước đã nói rõ còn gì? Để chị Hoàng tới kí hợp đồng với Lâm tổng, em và anh tới chỗ Trần tổng.”

Anh liếc tôi một cái: “Đừng hỏi nữa, thắt dây an toàn vào.”

“Nhưng mà anh Lung, bên Trần tổng nhiều việc lắm, một mình anh chắc chắn không xoay hết được.”

Anh bỗng sáp người qua, giúp tôi thắt chặt dây an toàn.

“Vậy nên anh Lung, ngày mai em bắt buộc phải đến chỗ Trần tổng.”

Nhậm Lung xoắn tít lông mày, cắn chặt răng hàm, lồng ngực hơi phập phồng.

Dáng vẻ này của anh nhìn có vẻ quen quen.

“Dương Dương, em còn nói thêm một chữ, lần sau xem phim khủng bố xong thì đừng có ngủ cùng anh.”

Giờ tôi không có tâm trạng xoắn xuýt vụ ngủ hay không ngủ.

Hạt giống trong lòng tôi đang lặng lẽ sinh trưởng, bén rễ nẩy mầm từ bùn đất, cùng lớn lên với nó còn có hoa hải đường phía ngoài cửa sổ xe.

Đây có lẽ là một cơ hội, tôi đột nhiên nghĩ vậy.

“Đúng rồi, đây là thiệp mừng hôn lễ của Trần tổng.” Tôi rút từ trong túi ra hai tấm thiệp.

Nhậm Lung hơi sững người: “Hôn lễ gì? Trần tổng với ai?”

“Với thư kí Lý đó.”

“Hai người họ là một đôi?” Đôi ngươi của anh phản chiếu vẻ kinh ngạc.

Tôi gật gật đầu, đong đưa tấm thiệp cầm trên tay.

“Thế em được coi là gì?”

“Ôi dào, hồi ở Hàng Châu là vì giúp thư kí Lý thăm dò tâm ý của Trần tổng thôi. Mới nãy cũng đang giải thích chuyện này với Trần tổng.”

Nhậm Lung nhìn kĩ tấm thiệp trong tay tôi, nửa phút sau mới gật đầu khe khẽ.

“Ừm, anh biết rồi.”

Tôi cất thiệp mừng vào trong túi, thử thăm dò hỏi: “Anh Lung nè, ngày mai một mình anh qua chỗ Trần tổng thì bận lắm, em đi giúp anh, nhé?”

Bầu không khí trong xe rơi vào an tĩnh.

Rất lâu rất lâu sau, anh mới nhàn nhạt nói: “Được.”

Tôi bật cười, tươi như một đóa hải đường đón nắng.

Buổi tối, Nhậm Lung lại tái phát Sexsomnia.

Ấy cũng là một đêm thật dịu dàng.



Ngày hôm sau tôi và Nhậm Lung bận tối tăm mặt mày bên chỗ Trần tổng, mệt rã rượi cả một ngày. Khổ nữa là tôi ra nhiều mồ hôi, lại gặp gió nên bị cảm rồi.

Buổi tối sau khi về nhà, đầu bếp Nhậm lên mạng xem lướt qua sách dạy nấu ăn, bận bịu hai tiếng trong phòng bếp, cuối cùng nấu được cho tôi một bát cháo.

Thực ra nó là một nồi cháo loãng.

“Ngon không?”

“Cực kì ngon, anh Lung, anh có tiềm năng mở tiệm bán cháo đấy. Sau này chúng ta già rồi, anh chắc chắn có thể nấu cháo kiếm tiền.”

“Em cứ chém tiếp đi.”

Tôi múc một thìa cháo bỏ vào miệng: “Ngon thật mà, ngon hơn lần trước nhiều.”

Nhậm Lung lục lọi hòm thuốc: “Ăn cháo xong thì uống thuốc.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Thôi, để anh xếp sẵn thuốc cho em, em đỡ phải uống lộn thuốc. Đấy em xem, đến thuốc em cũng uống sai. Anh thấy khó hiểu nhất là cái hồi năm ba đại học em còn nhầm cục tẩy thành đồ ăn, chả hiểu em sống kiểu gì, năm ngoái cũng…”

Anh lại bắt đầu mắng tôi rồi.

“… Đồ ở tiệm đó toàn ruồi muỗi mà em cứ đòi ăn, em nghĩ cho kĩ xem, bụng em còn có cái gì bẩn hơn không?”

Tôi chén xong bát cháo, mờ mịt ngồi nhìn anh, sau một phen suy tư, tôi kiên định gật đầu.

“Anh Lung, hồi em hai hay ba tuổi gì đấy không hiểu biết còn ăn cả bụi cơ, em đào lấy bụi từ khe hở trên mặt đất, sau đó cho vào miệng, sàn nhà em có sạch hay không là nhờ công lao của em hết đấy. Về sau bị mẹ em phát hiện, bà cấm tiệt em luôn, thế là em không còn ăn nữa.”

Nhậm Lung nhìn tôi bằng con mắt chấn kinh.

“Em con mẹ nó…”

Haizz, tại tôi, người văn minh như anh lại nói tục nữa rồi.

Nhậm Lung nhíu mày ném thuốc tới trước mặt tôi, hung dữ hét: “Uống thuốc đi!”

Đầu tôi miên man nhưng vẫn cười hi hi nhận lấy viên thuốc.

Nhậm Lung đẩy ly nước ấm tới cho tôi: “Uống thuốc xong thì đi ngủ.”

Tôi mở điện thoại, nhìn ngày tháng xong thì thở phào một hơi. Tôi thử thăm dò hỏi: “Anh Lung, tối nay em cũng muốn ngủ cùng anh.”

“Ngủ mình đi.”

“Không, em sợ.”

Anh cười nhạo tôi: “To xác như con voi còn cần người ngủ cùng em?”

“Mình em không dám ngủ, em đang ốm đây anh Lung, sao anh có thể để em một mình sợ hãi trải qua một đêm khủng bố thế kia?”

“Không được.”

Tôi bĩu môi, chỉ đành dùng tay đè cổ họng nói: “Anh ơi anh ơi ~ Xin anh đấy ~ Em không muốn…”

“Im mồm!”

“Em không im, em muốn ngủ cùng anh.”

Nhậm Lung day day mi tâm, anh thở dài một hơi: “Thực sự bái phục em.”

Cứ thế, sau khi đánh thắng trận, tôi vác theo cái đầu vất va vất vưởng, ôm chiếc gối giấu rush và ba con sói chạy tới căn phòng sạch sẽ chỉnh tề của anh, ngoan ngoãn nằm trên giường.

Anh khẽ tắt đèn bên đầu giường, giữa bóng tối vuốt ve trán tôi, nhẹ nhàng nói: “Em ngủ trước đi, lát anh ngủ.”

Mí mắt tôi dán chặt với nhau, tôi chỉ dùng giọng mũi ừm một tiếng rồi mơ màng chìm vào mộng đẹp.

Một giây trước khi ngủ, tôi nghĩ: e là tối nay Nhậm Lung phải “gian thi” rồi.

Khi mở mắt ra một lần nữa, đầu tôi đã hết đau. Mắc tè ghê gớm, tôi bèn dụi dụi mắt chầm rãi bò xuống giường. Vị trí bên cạnh đã trống không, ngoài phòng khách còn thấp thoáng ánh đèn.

Nhậm Lung vẫn ngồi trên sofa, trong tay ôm laptop.

Tôi liếc nhìn đồng hồ.

Cái đậu má, rạng sáng ba giờ rưỡi.

“Anh Lung, em ngủ được mấy giấc rồi mà sao anh còn ngồi đây?”

“Sao em tỉnh vậy?”

“Đương nhiên phải tỉnh, không tỉnh để tè dầm à.”

Anh cong khóe miệng bật cười: “Em mà tè dầm thì chết chắc, đầu còn choáng không?”

“Không choáng nữa, ngủ một giấc là đỡ nhiều rồi. Anh Lung, anh muốn hói đầu à? Đã ba rưỡi sáng rồi.”

“Có một bản kế hoạch chưa xem xong, em cứ đi ngủ trước đi.”

Tôi dụi dụi mắt: “Thế anh mau đi ngủ đi nhé.”

“Ừm.”

Tôi mơ thấy rất nhiều giấc mơ kì lạ, mơ thấy tôi tè dầm, đằng sau có một con dã thú răng nanh dài ngoẵng cứ đuổi theo tôi mãi. Tới phần kết của giấc mơ, tôi quay đầu nhìn, má! Ấy không phải là anh Lung hay sao?

Tôi bừng tỉnh, mở mắt quay đầu ngó nhìn, vị trí bên cạnh tôi trống không.

Đồng hồ trên tường đã chạy đến tám giờ sáng.

Tôi túm tóc, trực tiếp đi chân trần ra ngoài phòng khách.

Người đàn ông cao lớn co quắp nằm một chỗ, ôm lấy cánh tay, đầu mày khẽ nhíu, trên người đắp một cái áo.

Laptop trên bàn trà còn chưa tắt.

Tôi luống cuống tay chân chạy qua, di nhẹ con chuột, trên màn hình xuất hiện một đoạn video đang tạm dừng.

Là trọn bộ Hậu cung Chân Hoàn truyện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv