Nhậm Lung và tôi đều thích xem phim.
Hồi học đại học, chúng tôi thường hay xì mũi coi thường mấy đứa yêu nhau hôn nhau trong rạp chiếu phim.
Mà giờ…
Chúng tôi đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chóp mũi chạm chóp mũi.
Tôi thăm dò dùng đầu lưỡi liếm cánh môi anh, anh cũng đáp trả lại tôi.
Trên màn ảnh không biết đang chiếu bộ phim gì, chúng tôi cứ thế tùy ý ôm hôn.
Đợi đến khi phim kết thúc, chúng tôi lại giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi rạp chiếu phim.
Cực kì thấy hổ thẹn với cái danh xưng “người yêu thích phim ảnh”.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, tôi tới một tiệm sách chọn sách, một đạo diễn mà tôi thích bắt đầu viết sách rồi. Nhậm Lung ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi tôi, trong tay hí hoáy cái điện thoại.
Tôi ôm sách, sáp tới gần anh nhìn màn hình, cực kì kinh ngạc hỏi: “Anh Lung, mới nãy không phải anh hôn em hay sao?”
Trên màn hình điện thoại là đánh giá về bộ phim, Nhậm Lung thế mà cho tận bốn ngôi sao.
Anh liếc tôi một cái, ghé đến bên tai tôi châm biếm: “Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến việc xem phim hả?”
Câu nói của anh làm tôi nghẹn ứ, tôi ngại hỏi anh tên bộ phim, chỉ đành quét mắt nhìn màn hình điện thoại.
Mục thể loại phim viết: tình yêu.
Tôi sững sờ, ấp a ấp úng hỏi: “Không, không phải anh không thích thể loại này sao?”
Nhậm Lung mạnh tay búng trán tôi một cái: “Im mồm, chọn sách xong chưa? Đưa đây để anh đi thanh toán.”
“Này, anh Lung, quyển sách gì trong tay anh thế kia?”
“Một tập thơ.”
Buổi tối, trong phòng bếp.
Cá đã hấp xong, hơi nóng nghi ngút, Nhậm Lung giúp tôi bưng lên bàn.
Tôi ngồi bên bàn ăn, đang định gắp một miếng thịt cá, Nhậm Lung lấy đũa gõ gõ cái đũa của tôi: “Anh phát lì xì trong nhóm chat công việc rồi.”
Tôi giật mình: “Anh Lung, sao anh không nói sớm!”
Thế là tôi vội vàng cầm điện thoại mở nhóm chat công việc ra. Nhậm Lung gửi thông báo nghỉ lễ Quốc Khánh, còn phát cả lì xì.
Tôi thuận tay trả lời một câu đã nhận được, sau đó nhanh chóng mở lì xì ra.
1.23 tệ.
Con số này làm máu trong người tôi phút chốc đông cứng lại, tôi khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười gượng hỏi anh: “Anh Lung, tổng cộng anh lì xì bao nhiêu thế?”
“Tám trăm.”
Giờ tôi không khác gì một bức tượng đá, tay siết điện thoại, cứng đờ tại chỗ.
Anh chỉ vào cá trong đĩa: “Ăn cơm, ăn xong lì xì riêng cho em.”
“Cái đó không giống! Em muốn lì xì cướp được cơ!”
Anh nhíu mày: “Sao, lì xì em cướp được không bằng lì xì anh cho em à?”
Tôi giậm chân tức giận: “Phù sa không chảy ruộng người ngoài!”
Anh dừng giây lát, bảo: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi. Lần sau anh sẽ lì xì ít hơn chút.”
Tôi xin được tạ lỗi với tất cả anh chị em trong công ty.
Hai chúng tôi thu dọn bát đũa xong thì dính trên sofa. Tôi vừa ăn nho vừa xem phim, còn anh thì gối lên đùi tôi kiểm tra email trong điện thoại.
Đột nhiên đầu anh đụng vào bụng tôi mấy cái làm tôi ngứa ngáy, tai anh hơi đỏ, mím môi dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo cánh tay tôi.
Động tác quái dị nho nhỏ ấy của anh làm tôi hú hồn.
Đây gọi là gì nhỉ? Thiết hán nhu tình?[1]
[1] Thiết hán nhu tình: sự nhẹ nhàng ôn nhu của con người sắt đá
Tôi ngây ngốc hỏi: “Anh Lung, anh, anh làm gì thế…”
Anh ho nhẹ một tiếng, nhịn không được nhoẻn miệng cười, hai mắt cong cong: “Em to gan thật đấy.”
Tôi vò đầu túm tóc: “Hả?”
“Không có gì.”
Anh cứ nhìn cái điện thoại, vừa nhìn vừa cười ngu ngơ.
Tôi mờ mịt cầm máy lên xem, lúc này mới phát hiện wechat của tôi đang bùng nổ.
Chị Hoàng và Tiểu Lý mỗi người gửi cho tôi hơn hai mươi cái tin nhắn, tin mới nhất là:
Chị Hoàng: Dương quý phi chính cung bất bại!
Tiểu Lý: Anh Dương Dương siêu cứng, đến Nhậm tổng cũng dám gánh! Chúc hai anh hạnh phúc!
Trong lòng tôi âm ỉ một dự cảm chẳng lành, lập tức nhấn mở nhóm chat công việc.
Tin nhắn cuối cùng trong nhóm là cái tin nhắn “đã nhận được” của tôi.
…
Tiểu Trương: Đã nhận được, cảm ơn sếp
Chị Hoàng: Đã nhận được, cảm ơn sếp
Tiểu Lý: Đã nhận được, cảm ơn sếp
Ông mặt trời: Đã nhận được, cảm ơn anh chồng
Trong phút chốc da mặt tôi nóng đến mức có thể luộc chín một quả trứng gà, tôi vội vàng ném điện thoại xuống, túm áo Nhậm Lung kéo anh ra khỏi đùi tôi.
Anh bật cười: “Em xấu hổ cái gì? Giờ mọi người biết cả rồi, anh là chồng của em.”
Tôi tức anh ách đẩy anh ra xa, mồm miệng lắp bắp: “Em, ờ gì nhỉ, thôi em đi tắm đây!”
Anh mỉm cười nhéo tai tôi: “Em lại xấu hổ.” Tiếp đó anh thay ngón tay bằng cánh môi của mình, ở bên tai tôi nói: “Tắm cho sạch vào, chồng em thương em.”
Tôi đỏ bừng cả mặt, chạy bay trong vòng một nốt nhạc.
Đợi tôi chân trần bước ra khỏi nhà tắm, Nhậm Lung đang ngồi bên bàn ăn, trên bàn đặt mấy viên thuốc.
“Anh Lung, đừng uống thuốc nữa, đằng nào buổi tối chẳng phải làm.”
Anh đánh giá toàn thân tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi trừng mắt: “Em đi tắm mà không đi dép vào sao? Nhỡ đâu bất cẩn ngã thì cực kì nghiêm trọng, em sẽ khiến trùng đế giày tuyệt chủng đấy. Chuyện đi dép anh đã nói với em bao lần rồi? Ngày nào cũng để chân trần chạy khắp nhà, lần nào người bị cảm cũng là em, em mà…”
Thế là tôi lập tức ngoan ngoãn đi dép lê, cười hi hi nói: “Lần sau em sẽ không tái phạm nữa. Anh Lung, thế anh uống ít thuốc thôi nhé?”
Anh nhìn chăm chú tôi một lúc, cúi đầu hơi mất tự nhiên lên tiếng: “Anh muốn tỉnh táo mà làm.”
“Em thấy anh ngủ rồi làm sẽ tốt hơn chút…”
Lúc anh tỉnh táo dạo đầu nhiều chết đi được, tối nào cũng các thể loại các kiểu, làm xong thì cả người tôi chỗ nào cũng đỏ, y chang con tôm luộc.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, hỏi: “Làm sao, không muốn làm với anh?”
Tôi lập tức lắc đầu như trống bỏi.
“Anh Lung, đương nhiên là em muốn ngủ với anh rồi! Từ hồi đại học đã muốn, ai ngờ trời không phụ lòng người, để anh mắc cái bệnh này.”
Anh thở dài một hơi.
Một lúc sau, Nhậm Lung nắm chặt tay tôi, nhào nặn đầu ngón tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dương Dương, cảm ơn em. Căn bệnh này có lẽ cũng khiến em rất khó chịu, song em lại bao dung chấp nhận nó.”
Nghe anh nói, tôi rút tay khỏi tay anh, vỗ nhẹ lên bả vai anh, lớn giọng: “Anh Lung, anh nói gì thế? Năm hai đại học anh thức thâu đêm cùng em viết luận văn, năm ba đại học anh đánh nhau vì em, năm tư đại học tiền để đóng học anh cũng cho con quỷ nghèo như em mượn, sau khi tốt nghiệp suýt nữa vì em mà giải tán công ty. Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, em từng nói cảm ơn với anh sao?”
Dứt lời tôi dùng cánh tay đẩy mạnh anh một cái.
Anh xoa xoa đầu tôi, chóp mũi chạm tới tai tôi.
“Anh sai rồi, đi thôi, về phòng ngủ.”
“Anh Lung, ngủ sớm thế á?”
“Không, làm em. Mới nãy không phải em nói muốn ngủ với anh còn gì?”
Nói xong, Nhậm Lung túm tay tôi kéo tôi tới phòng ngủ.
Phòng ngủ của anh vẫn gọn gàng sạch sẽ như thế, tôi nhìn thấy một lọ nước hoa đặt trên tủ.
Lòng hiếu kì của tôi dần dần trỗi dậy.
“Anh Lung, nước hoa này sao chưa thấy anh dùng bao giờ vậy?”
Anh cởi cúc áo, để lộ từng thớ cơ bắp mà tôi thèm chảy nước miếng.
Nhậm Lung cau mày nhìn lọ nước hoa: “Nước hoa đó chuyên dùng cho đồng hồ.”
Tôi ngớ người nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay anh, trong lòng như bị mèo con cào cho một phát, cảm giác ngưa ngứa.
Tôi mân khóe môi, hơi mất tự nhiên ném cho anh một ánh mắt quyến rũ, kèm thêm một cái hôn gió.
Nhậm Lung ghim chặt mắt trên người tôi một hồi mới dần dần bước về phía tôi, lần này ánh mắt anh cố định trên môi tôi, trong mắt là sóng cả cuộn trào mãnh liệt.
Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng toang.
Đầu tôi lúc này đều là dáng vẻ khi trêu đùa tôi trên giường của anh, mặt tôi nháy mắt đỏ bừng, tôi vươn tay chặn trên ngực anh: “Đợi đã, em có lời muốn nói!”
“Nói.”
Tôi nghĩ tới lời thoại trong phim, nghiêm túc lên tiếng: “Có những chuyện không cần phải làm hết trong một buổi tối, chúng ta cũng đâu vội.”
Đây là lời thoại của “Khói thuốc và tình yêu”.
Nhậm Lung ngó lơ lời tôi nói, duỗi tay nâng cằm tôi, tay khác ôm chặt lấy eo tôi, chuẩn bị hôn tới.
“Đợi đã, em muốn nói… Ờm, thì là, em không cần biết anh là nam hay nữ, em chỉ cần biết anh vừa ý em.”
Đây là lời thoại trong “Kim chi ngọc diệp”.
Nghe đến đây thì Nhậm Lung bật cười, đầu lưỡi chống một bên quai hàm, cực kì gợi cảm.
Anh vươn tay nhẹ nhàng ma sát vành tai tôi: “Một cơ hội cuối cùng, em còn lời thoại gì muốn nói không?”
Lúc này, hoa hải đường ngoài cửa sổ truyền tới từng đợt hương thơm ngát, ánh mắt của Nhậm Lung cũng rực rỡ đến lạ.
Tôi như hãm vào đôi mắt ấy: “Anh Lung, hết lời thoại rồi, nhưng em vẫn còn một câu muốn nói.”
“Nói đi.”
“Anh đẹp trai hơn Lương Triều Vỹ.”
Anh nâng đầu tôi, đặt một nụ hôn lên cánh môi tôi.
Chúng tôi ở trên giường triền miên như bay thẳng lên cõi mây, tôi nằm úp sấp, cùng anh hưởng thụ khoái lạc trần gian.
Bên đầu giường bày một cuốn sách còn chưa gấp lại, là tập thơ mà Nhậm Lung mới mua, của Robert Bly, vừa hay đang dừng ở bài “Seeing You Carry Plants In”
“Đêm tàn ẩm ướt
Mặt đất sũng nước
Không gian cô quạnh
Rừng thẳm lạnh tanh
Đêm nay tôi yêu em.”
————– Hoàn ————