Say Mộng Giang Sơn

Chương 79: Diệu thủ hồi xuân” khám xét



Vài người trong phòng nghe được liền sững sờ, nhất là Giang Mẫu, xưa nay đã đụng phải bao nhiêu chuyện lớn, cho đến tận bây giờ cũng chưa bao giờ sợ hãi, bây giờ nghe Khương thần y nói như vậy, dường như Dương Phàm mắc phải tuyệt chứng sắp chết đến nơi, cả đám sợ đến biến sắc.

Khương thần y thao thao bất tuyệt mà nói:

- Vả lại sau khi bị bỏng, hỏa độc thâm nhập vào cơ thể, kẻ nhẹ thì bị thương tổn da thịt, phía bên ngoài vết thương sưng đỏ, đau, nóng như thiêu như đốt, kẻ nặng thì da thịt cháy thành…

Dương Phàm vội vàng cắt ngang lời của y nói:

- Khương thần y, tại hạ không bị bỏng, chỉ bị lửa cháy một chút, xém mi xém tóc mà thôi.

Khương thần y trừng mắt một cái quát to:

- Con nít ngu ngốc, là người biết hay ta biết? Cái này bị cháy bỏng có chỗ thấy, có chỗ không thấy, chỗ thấy thì bị cháy tổn ở bên ngoài, nhiệt độc phát tiết ra ngoài, da thịt thối rữa, nếu bị thương bên trong, nhiệt độc xâm nhập vào bên trong, làm hại phủ tạng, kẻ bị nhẹ thì nhiệt dịch từ bên trong chảy ra, tâm thần bực bội bất an, nhiệt làm miệng khô, nước tiểu ít hoặc không đi tiểu được, kẻ bị nặng thì không còn âm cũng chả còn dương, chỉ có chết.

Giang Mẫu bị dọa cho sững sờ sửng sốt, vội vàng nói với Dương Phàm :

- Tiểu Phàm, ngươi cũng không nên bướng bỉnh. Khương thần y là một trong bảy danh y của thành Lạc Dương ta, Khương đại Y sư lời nói sẽ không sai, ngươi mau để cho Khương thần y xem thật kỹ cho ngươi đi

Nói xong bà lại nhỏ giọng nói:

- Dù sao cũng không tốn tiền của ta.

Khương thần y vén tay áo lên, lộ ra hai cánh tay, hướng về phía sau lưng Dương Phàm cao giọng nói:

- Dương Qua, chuẩn bị khám và chữa bệnh!

Tên đồ đệ kia dạ một tiếng, để hộp thuốc xuống đuổi hết người ra ngoài:

- Đi ra ngoài, đi tất ra ngoài, sư phụ của ta phải khám và chữa bệnh rồi.

Giang Húc Ninh ngạc nhiên nói:

- Chúng ta chỉ ở một bên xem thôi, cũng không nói lời nào, sao cần đi ra ngoài.

Dương Qua giống như sư phụ của hắn trừng mắt ra vẻ ông cụ non nói:

- Hồ đồ! Người bệnh là một nam nhân, trên người có tổn thương, nếu muốn khám và chữa bệnh khó tránh khỏi việc phải tháo dây lưng cởi áo, ngươi một nữ tử làm sao mà tiện ở trong phòng?

Giang Húc Ninh nghe thấy cũng có lý, liền cùng mẫu thân đi ra ngoài.

Mã Kiều nói:

- Ta là nam nhân, không cần phải đi ra ngoài?

Dương Qua càng trợn to mắt, mắng mỏ:

- Hồ đồ! Y thuật của Gia sư, luôn luôn bí mật không truyền ra ngoài, chúng là làm sao biết ngươi có hiểu y thuật hay không, có thể học trộm hay không? Chẳng lẽ không nên phòng trừ một chút sao?

Mã Kiều nghe xong bối rối mà đi ra.

Thái Vân cô nương cũng đi ra ngoài, đóng hai cửa phòng lại, trong phòng giờ chỉ còn Dương Phàm và thầy trò thầy trò Khương thần y kia, hai gia đinh mặc áo xanh mũ quả dưa, người giúp việc nhà quyền quý.

Dương Phàm lạnh nhạt, mơ hồ cảm thấy vị Khương thần y này đến đây mục đích không giống như lời y nói, trong lòng ngấm ngầm đề phòng, ngoài mặt thì vẫn ra vẻ tùy ý cho bọn họ sắp đặt, nhưng rốt cuộc cũng muốn xem bọn họ muốn làm gì.

Khương thần y đi đến bên cạnh Dương Phàm, cúi người nhìn hắn gật đầu nói:

- Ừ tóc cháy mất mấy lọn, lông mi cũng bị cháy xém rồi, tuy nhiên những cái này không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một thời gian, thì sẽ dài ra thôi, thật sự không sao. Lão phu sẽ kê vài thang thuốc, trong uống ngoài thoa, cam đoan là hình dạng sẽ lại như ban đầu.

Dương Phàm cười khan nói:

- Khương thần y, tóc cho dù có cháy hết cũng không trở thành vấn đề phải lo lắng cho tính mạng đúng không? Ngài có nên… xem trước tình trạng vết thương cho ta không?

- Ồ! Đúng, đúng! Vết thương của người ở chỗ nào?

Dương Phàm chỉ vào vai trái nói:

- Tại hạ vai trái bị trúng một đao, cũng may không phải chỗ hiểm, ta nghĩ hoạt động cũng không hề bị ảnh hưởng nhiều, không biết có bị thương gân cốt không.

Khương thần y thở phào nhẹ nhõm nói:

- Chỉ là tổn thương trên vai? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Cởi ra để xem thế nào.

Tên tiểu đồ đệ kia tiến đến giúp Dương Phàm cởi bỏ băng vải quấn trên bả vai. Dương Phàm không nói lời nào, chỉ để mặc cho bọn họ điều khiển, đợi miệng vết thương lộ ra, Khương thần y cúi người nhìn kỹ một lúc lâu, gật đầu nói:

- Ừ! Không tệ, tuy rằng miệng vết thương nghiêm trọng nhưng chưa động đến gân cốt, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi.

Y lại hít hà mùi thuốc xoa trên bờ vai Dương Phàm, vẻ mặt kinh thường nói:

- Cái này mà cũng gọi là thuốc cho vết thương đao kiếm sao? Ít nhất thiếu bốn loại dược mấu chốt, miệng vết thương khỏi hẳn sẽ rất lâu, nếu thay thuốc muộn khó tránh được còn sinh ra mủ thối, đến lúc khỏi hẳn cũng sẽ để lại một vết sẹo thật to, không đẹp, không đẹp rất là không đẹp.

Khương thần y ngẩng đầu lỗ mũi hướng lên trời mà nói:

- Đồ nhi, làm sạch vết thương của hắn, rồi rịt thuốc vào, cho hắn thấy được thuốc dành cho vết thương đao kiếm của vi sư thế nào.

Dương Qua dạ một tiếng, liền mở hộp thuốc ra, lấy một hộp thuốc mỡ làm bằng sứ trắng, mở nắp ra, một mùi hương thuốc ngào ngạt bay vào mũi. Dương Phàm mặc kệ không phản đối để cho y làm sạch, rịt thuốc vào vết thương. Tuy hắn nghi ngờ đối phương xem bệnh cho hắn có dụng ý khác, nhưng không nghi ngờ dược liệu của đối phương là giả.

Nếu như đối phương nhìn thấy ở vết thương này có chỗ sơ hở, suy diễn một chập, đi khỏi đây trong chớp mắt điều động quan binh đến vây quanh nơi này, không thể có chuyện trước đó còn động tay động chân lấy dược liệu cho hắn, quan phủ dù sao cũng là quan phủ không phải kẻ đào tường khoét vách. Hơn nữa nếu quan phủ muốn bắt hắn, trực tiếp bắt hắn tống vào tù mà tiến hành tra khảo, không bỏ sót mới là thủ đoạn có khả năng nhất.

Dược liệu tốt, chỗ đau lập tức truyền đến từng cơn mát mẻ, cảm giác đau đớn lập tức dịu đi, xem ra Khương thần y này tuy y đức không tốt, làm người thì tính tình ngông cuồng, ngạo mạn, nhưng quả thật có kinh nghiệm. Đợi thoa dược liệu ổn rồi, liền thay vải bố trắng tốt nhất cẩn thận băng bó cho xong. Khương thần y lại nói:

- Nào, cởi quần áo của hắn, lão phu một cẩn thận kiểm tra lại một chút ở những chỗ khác.

Dương Qua trả lời đồng ý một tiếng, liền giúp Dương Phàm mở rộng áo ra. Khương thần y hai mắt sáng lên quan sát hai khối cơ ngực rắn chắc của Dương Phàm, cơ bụng nổi lên từng múi, chậc chậc khen:

- Tốt! Nhìn không ra ngươi tướng mạo thanh tú, bề ngoài gầy mà thân mình rắn chắc như vậy, ừ không tệ, khá tốt!

Nhìn y như một mụ tú bà thích thú tươi cười như tự nhiên mua vào được một tuyệt đại giai nhân tự bán thân khiến Dương Phàm sởn cả gai gốc. Khương thần y cười dài lại nói:

- Đến đây, hai người bọn người cũng đến hỗ trợ cởi bỏ quần áo của hắn cho lão phu kiểm tra một chút.

Dương Phàm cực kỳ hoảng sợ nói:

- Khương thần y, thân dưới của ta không bị thương a.

Khương thần y tay vuốt chòm râu, chậm rãi mà nói:

- Đây là lão phu như vừa mới rồi đã nói vấn đề hỏa độc. Nếu là hỏa độc xâm nhập vào bên trong, không thể thoát ra bên ngoài, thì tổn thương kinh mạch, tắc kinh mạch. Nữ tử thuần âm, hỏa độc công tâm thì thể hiện ở trên mặt sưng đỏ nóng, đau hoặc nổi ban. Nam tử thuần dương, hỏa độc công tâm thì phải kiểm tra ở thân dưới.

Dương Phàm cũng không phải là chưa đọc qua sách thông thường của mọi người, khó có thể để hắn làm ra vẻ huyền bí dễ dàng hù dọa. Hắn chẳng những đọc qua sách hơn nữa bản lĩnh công phu quyền cước cũng không phải bình thường mà là võ công thượng thừa, kinh lạc, gân mạch trong võ công thượng thừa và trong kiến thức y học có chỗ giống nhau, một người võ thuật cao cường có ít nhất một nửa là lang trung.

Nhưng Dương Phàm phản đối không được, vẻ mặt nhăn nhó ngại ngùng đành phải dùng tay kéo chặt đai lưng, cố ý chậm chạp lề mề. Khương thần y không kiên nhẫn được nữa, trừng mắt tức giận nói:

- Có bệnh đừng lo, đừng kiêng dè, giấu bệnh sợ thầy mới là sai lầm lớn, người là nam tử, lão phu cũng là nam tủ, sợ cái gì! Giữ chặt hắn cha ta, hãy kiểm tra!

Hai người giúp việc đứng yên ở một bên vừa nghe những lời này đồng loạt tiến đến, giữ chặt Dương Phàm ở trên giường. Dương Qua nhào tới “Bá” một chút vén chăn lên, lại “Bá” một chút nhanh nhẹn lột quần lót của Dương Phàm xuống, “Diệu thủ hồi xuân” Khương lão gia liền hung tợn mà nhào tới…

***

Trong phòng khám, thời gian khám và chữa bệnh cũng không quá lâu, nhưng quá trình khám và chữa bệnh hình như rất phức tạp. Giang Húc Ninh và Mã Kiều đợi ở cửa, chỉ trong một lát thì nghe Khương thần y hô to:

- Có bệnh không nên e dè, ngươi còn giãy dụa cái gì?

Một lúc lại nghe thấy Dương Qua hô to:

- Ngươi không nên lộn xộn, cẩn thận toác miệng vết thương ra, vừa mới đắp thuốc đấy.

- Giữ lấy, giữ lấy, giữ lấy hắn!

- Đúng rồi, ha ha đúng rồi!

Giang Húc Ninh và Mã Kiều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu. Giang Húc Ninh không biết tình hình bên trong thế nào cũng không nghĩ ra chuyện gì khác, chỉ cho rằng thương thế của Dương Phàm không đơn giản như hắn nói, cảm thấy rất lo lắng.

Mã Kiều lại nghĩ nhiều hơn:

“Có bệnh không cần phải e dè. Bả vai của hắn bị trúng một đao, có cái gì cần phải e dè y sư. Chẳng lẽ là…, ai nha! Thiên Ái Nô kia bỏ trốn theo người ta, không phải là vì…

Mã Kiều càng nghĩ càng nghĩ xiên nghĩ xẹo, cửa phòng bỗng nhiên mở rộng ra. Khương đại Y sĩ vỗ tay từ trong phòng thản nhiên đi ra.

Giang Húc Ninh vội vàng hỏi:

- Không biết thương tích của Tiểu Phàm như thế nào?

Khương thần y ngạo nghễ tự đắc nói:

- Thương thế của hắn tất nhiên không nhẹ, tuy nhiên lão phu có “Diệu thủ hồi xuân”, thương tích nặng hơn nữa cũng không phải lo, lão phu đã để lại thuốc trị thương cho hắn, hộp trắng thoa ngoài da, thuốc trong hộp đen uống, mỗi ngày uống một lần, thoa một lần, nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày nửa tháng sẽ lên da non, khỏi.

Khương thần y tay vuốt chòm râu ngẫm nghĩ một lúc lại nói:

- Ừ! Khi trở về lão phu sẽ cho Tiểu đồ đem Thủ Ô cao trị tóc đưa đến, mỗi ngày một liều thuốc, bảo hắn ăn cho đúng hạn.

- Thủ Ô cao?

Giang Húc Ninh ngạc nhiên, thật sự nghĩ không ra vị thần y thánh thủ này đang quan tâm đến vấn đề thương tích nghiêm trọng như vậy đột nhiên lại chuyển qua chuyện tóc, lông mi. Dương Phàm là một đại nam nhân, không phải là một cô gái, phải để ý tới tóc lông mi sao…

Khương thần y cũng không đợi nàng hỏi nữa, lại nghênh ngang đi ra hướng cửa sân, đồ đệ của hắn đi theo sát phía sau, hai người gia đinh ôm tráp đi ra cuối cùng, Thái Vân cô nương đứng ở cửa hướng vào bên trong nói một câu, ngày khác lại tới thăm… sau lại vội đi theo sau lưng Khương thần y ra ngoài.

Lên xe, Thái Vân vội vàng hỏi:

- Khương thần y, như thế nào?

Khương Nghiệp Thuần rung đùi đắc ý mà nói:

- Hình dạng của nó như cái chày, màu đỏ tươi. Đầu lớn như câu nấm, thân thẳng đứng, xem xét hình dáng, màu sắc của nó như rùa nằm sấp, bừng bừng như con ếch, khí lực cường tráng, thận thủy sung mãn, quả thật là vật rất hay.

Thái Vân cô nương nghe nói nhăng nói cuội, trừng mắt hỏi:

- Cái đó rốt cuộc tốt hay không tốt?

Khương Nghiệp Thuần nói:

- Hình dáng to lớn mạnh mẽ, khả năng tràn đầy, theo như phụ nữ mà nói, đương nhiên là một món đồ vật tuyệt hảo!

Thái Vân cô nương lúc này đã nghe hiểu tồi, liền nở nụ cười mà nói:

- Như thế này mà nói, Công chúa nhất định là ưa thích!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv