Say Mộng Giang Sơn

Chương 80: Trước tiên tìm Miêu Thần Khách



Sau khi đoàn người Khương Y sĩ đi khỏi, mẹ con Lưu đại nương và Mã Kiều trở lại phòng, không kìm được vội vàng hỏi thăm một chập. Dương Phàm ứng phó qua loa, mấy người giúp đỡ hắn quét sạch phòng, lại còn làm sẵn thức ăn buổi sáng ngày mai cho hắn, lúc này mới ra về.

Theo như trước kia, lúc này, người khác có thể đi, cứ như tính cách của Mã Kiều, dựa vào mối quan hệ của hai người hắn sẽ ở lại tán ngẫu một trận, nhưng mà hôm nay không ngờ Mã Kiều lại dứt khoát đi về, nói là về nhà giúp đỡ lão nương nghiên cứu đồ chơi nhỏ kiếm tiền.

Dương Phàm có chuyện trong lòng, không phát hiện ra trong ánh mắt Mã Kiều chốc chốc lộ ra một vẻ quái dị. Đợi cho mấy người đi rồi. Dương Phàm yên tĩnh suy nghĩ phỏng đoán ý đồ đến đây của đám người Thái Vân và Khương Y sĩ. Theo như lý do của bọn họ, Dương Phàm không tin được, quá trình bọn họ xem bệnh, càng làm người ta khó bề tưởng tượng..

Vị kia điều động Khương thần y đến không phải vì quá để ý đến thương thế của hắn, tất nhiên y thuật của ông ta cũng cao siêu, những thương thế này quả quả thật không là gì đối với hắn, nhưng ông ta lại đi để ý lông mi, hay tóc có mau chóng dài ra không, nhất là lấy lý do hoang đường hỏa độc, cưỡng ép kiểm tra xuống phía dưới thân thể của hắn..

Dương Phàm ngay từ đầu nghi ngờ những vị khách không mời này là do Thiên Ái Nô phái tới, vị nữ tử kia huyền bí để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, hình ảnh của nàng không gì là không thể xâm nhập vào tâm trí của Dương Phàm, nhưng hành vi của Khương thần ý quái dị, cho nên hắn không nghĩ đến ý tưởng này. Thiên Ái Nô một vị nữ tử trẻ tuổi như vậy làm sao có thể bày mưu tính kế để Khương thần y làm ra những chuyện hoang đường đến như thế này?

Căn nguyên của chuyện này không có một đầu mối nào hết. Dương Phàm hiển nhiên suy đi nghĩ lại đến trăm lần vẫn không thể giải thích được rõ ràng, liền để việc này sang một bên, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần xác định đối phương đối với hắn không có ác ý, sự việc sẽ có một ngày được vạch trần, không cần thiết phải nghiên cứu điều tra, vấn đề hắn bây giờ phải suy tính vẫn là hung thủ của huyết án tàn sát thôn trang.

Dương Minh Sanh trước khi chết nói ra hai cái tên:

- Khâu Thần Tích và Miêu Thần Khách.

Hắn ở Lạc Dương tha phương gần một năm trời, bây giờ chân tướng của chuyện này cuối cùng đã lộ ra một phần rồi, hắn tin rằng Khâu Thần Tích và Miêu Thần Khách cho dù có không phải thủ phạm thật sự thì hung thủ phía sau bức màn cũng không còn xa.

Cái tên Khâu Thần Tích này hắn đã nghe qua, trên phố phường truyền thuyết về cha con Khâu gia đích thực rất nhiều.

Khâu Thần Tích là con trai của Khâu Hành Cung, công thần khai quốc Đại Đường. Khâu Thần Cung tại thời Tùy mạt, thiên hạ đại loạn đã dấy binh khởi nghĩa, sau lại dựa vào Lý Thế Dân, nhiều lần lập chiến công. Khi đang đánh một trận với Vương Thế Sung, con ngựa “Táp lộ tử” do Lý Thế Dân cưỡi bị trúng tên, Khâu Hành Cung đem ngựa chiến của mình đưa cho Lý Thế Dân, tay cầm đại đao, trước ngựa mở đường, giết giặc phá vòng vây, từ đó về sau trở thành một đại tướng được Lý Thế Dân một lòng tin tưởng.

Thời điểm Trinh Quán năm thứ mười bảy. Đô đốc Đại Châu Lưu Lan Thành bị cáo buộc mưu phản, bị phán quyết chém ngang lưng, Khâu Hành Cung chịu trách nhiệm thi hành, không ngờ trong một lúc hứng khởi, trước mặt mọi người khoét một miếng của thịt Lưu Lan, nấu lên làm món nhắm rượu, làm cho người đời kinh hãi, vì thế đã bị Lý Thế Dân trách cứ, từ đó về sau không còn thân thiết nữa.

Khâu Hành Cung sinh ra bốn người con trai, Khâu Thần Trí, Khâu Thần Tích, Khâu Thần Phúc, Khâu Thần Đỉnh. Trong đó con trai thứ hai Khâu Thần Tích là phong cách giống cha nhất, trong bốn con trai của Khâu Hành Cung cũng chỉ có hắn kế thừa võ công của cha, hiện giờ giống cha mình đảm nhiệm chức quan võ, giữ chức Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân.

Khâu Thần Tích này so với cha còn dũng mãnh hơn, cũng tàn nhẫn hơn, hắn giữ chức Tả Kim Ngô Vệ đại tướng quân, từng phụng lệnh giám thị việc giải phế Thái tử Lý Hiền đi đến Ba Châu. Khi Khâu Thần Tích đi đến Ba Châu liền lập tức bức bách Phế Thái tử Lý Hiền tự sát, sau khi về kinh thì nói là hiểu lầm ý chỉ của Thái Hậu.

Tất cả các quan lại xôn xao kết tội, Võ Hậu thấy nhiều người không thể đụng đến đều tức giận, liền đem hắn cách chức làm Thứ sử Điệp Châu, chẳng bao lâu sau lại cho hắn phục chức cũ, lúc đó mọi người mới biết cái gọi là Khâu Thần Tích bức tử thái tử thật ra là ý chỉ của Thái Hậu. Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con. Võ hậu ngay cả việc giam lỏng con ruột vẫn không cam lòng được mà giết chết, thật là từ xưa đến nay ít có.

Năm ngoái Vương gia Việt Vương Lý Trinh, Lang Gia Vương Lý Xung, hoàng tộc Lý Đường làm phản Võ Hậu, Khâu Thần Tích phụng chiếu dẹp loạn. Khi hắn dẫn binh đi đến thì Lý Xung đã chết, không phản cũng có thể bình loạn. Quan lại Bác Châu mặc quần áo tang ra nghêng đón, đầu hàng triều đình. Khâu Thần Tích liền hạ lệnh đem toàn bộ quan viên xin hàng giết sạch, lại còn diệt gia đình của họ bị hại chết hơn ngàn nhà, chuyện khốc liệt như vậy có thể tưởng tượng được.

Cho nên Khâu Thần Tích tuy là võ tướng nhưng lại bị đặt cùng một giuộc với đám người Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Tác Nguyên Lễ, đứng đầu tứ đại ác quan, tiếng ác lan khắp kinh thành. Một người như vậy, nói là hắn tàn sát cả một thôn thật sự là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng mà Dương Phàm không thể xác minh được Dương Minh Sang lúc lâm chung lời nói là thật hay giả

Còn cái người tên Miêu Thần Khách rốt cuộc là ai?

Lúc Dương Minh Sanh tuyệt vọng nói ra tên hai người kia, Miêu Thần Khách là nói trước Khâu Thần Tích, vào thời điểm sống chết như thế, lửa cháy bừng bừng, một người không còn có thời gian nhiều để suy xét, hắn sẽ nói ra sự thật. Mà lúc đó tên người đượclão ta nói ra đầu tiên tất nhiên là xem ra trong lòng lão đây là nhân vật quan trọng nhất so với nhân vật kế tiếp.

Nhân vật trọng yếu hơn so với Khâu Thần Tích, bản thân mình chưa từng nghe nói qua, người này có thể là ai?

Dương Phàm khẽ vuốt ve vết thương nơi bả vai, âm thầm suy nghĩ nói:

“Xem ra phải điều tra một chút về thân phận của người này. Đợi tất cả vết thương tốt hơn, sẽ giải quyết.”

Dương Phàm đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa vang lên, có người hỏi:

- Dương nhị có trong phòng không?

Dương Phàm nghe thấy giọng nói kia giống như là giọng của Tô Phường Chính, bất ngờ có chút kinh ngạc, đã muộn thế này, hắn tới làm gì?

Dương Phàm ngồi dậy cất giọng hỏi:

- Là Tô Phường Chính sao? Mời vào.

Cửa nhỏ kẹt một tiếng Tô Phường Chính đi vào, đi tới buồng trong thấy Dương Phàm đang muốn ngồi dậy , liền vội vàng tiến đến nói:

- Ôi, trên người của ngươi có thương tích, không nên cử động, nằm nằm xuống, lão phu chỉ là muốn thăm ngươi một chút.

Tô Phường Chính ngồi ở bên giường hỏi thăm thương tích một hồi, lại lấy từ trong ngực ra mấy xâu tiền, nói với Dương Phàm:

- Dương nhị, ngươi là vì làm việc công cho phường ta mà bị thương, trong phường đương nhiên không thể không quan tâm, ngộ nhỡ có người lén ở sau lưng nói họ Tô ta là không đúng.

Số tiền này là hàng xóm láng giềng gom góp mỗi người một tí, lão phu cũng góp một ít, ngươi cũng cần phải an tâm dưỡng thương, mua một chút đồ ăn bồi bổ sức khỏe. Chuyện trong phường ngươi không cần phải lo lắng, lão phu đã tìm được người để làm việc thay ngươi.

Dương Phàm nói:

- Đa tạ Phường Chính, thương tích của ta đã dưỡng thương một tháng là tốt rồi, đến lúc đó lại làm việc cho phường, những việc đã qua, quả thật không nên làm phiền, chỉ là phiền phức cho Phường Chính phải bố trí người khác.

Tô Phường Chính cười ha hả nói:

- Không, không, không, chờ thương tích của ngươi khỏi rồi, cũng không cần ngươi làm việc cho phường. Chỗ chúng ta chỉ là miếu nhỏ thôi, ha ha ha…

Dương Phàm hơi hơi biến sắc nói:

- Phường Chính đây là muốn mỗ đi sao?

Tô Phường Chính vội vàng khoát tay một cái nói:

- Ai, ngươi chớ có hiểu lầm như vậy, lão phu là cái loại người này sao? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tình nguyện làm phường đinh ở đây, ngươi tất nhiên có thể trở về bất cứ lúc nào, lão phu hoan nghênh ngươi đến. Chẳng qua…

Tô Phường Chính giống như có thâm ý, nhìn hắn một cái, cười híp mắt nói:

- Ngươi nha, khổ tận cam lai, lại lên được bậc quý nhân, như vậy sai phái ngươi, ta sợ là ngươi không bao giờ muốn tốn sức nữa

Dương Phàm trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lúc chiều đột nhiên xuất hiện Thái Vân cô nương và Khương Y sĩ kia, vội vội vàng vàng hỏi:

- Tô Phường Chính, lời ông nói là có ý gì, tại hạ khi nào thì là người quý nhân, ta không biết là làm sao?

Tô Phường Chính cười ha hả nói:

- Có một số việc, sau này ngươi sẽ tự hiểu, lão phu bây giờ khó có thể nói nhiều. Tóm lại, ngươi đến phường Tu Văn ta thời gian mặc dù không lâu, nhưng hàng xóm láng giềng ở đây tất cả đều hòa thuận giống như người một nhà, mặc kệ ngươi sau này phát đạt như thế nào, đừng có quên chúng ta…!!! Ha, ha, ha!

Tô Phường Chính nói xong liền đứng dậy nói:

- Được rồi, ta không ngồi lâu, ngươi nghỉ ngơi đi, có cái gì không thuận lợi, hãy nói với ta bất cứ lúc nào, lão phu sẽ giúp ngươi bố trí, xắp xếp.

Tô Phường Chính nói xong híp mắt đi ra, bỏ lại Dương Phàm một người đang ngạc nhiên:

- Quý nhân? Ta khi nào thì gặp qua quý nhân, Tô Phường Chính vì cái gì mà đối với ta quan tâm như thế?

Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui, bất ngờ nghĩ đến Thiên Ái Nô.

Ban đầu hành động quái dị của Khương Y sĩ đã làm hắn gạt bỏ ý nghĩ này, hắn cùng lúc cũng xuất hiện ý nghĩ, có năng lực mời được Khương Y sĩ thấy tiền sáng mắt đến nhà, chỉ có thể là vị nữ tử có vẻ huyền bí, thần thông quảng đại này. Về chuyện Khương Y sĩ kiểm tra thân thể hắn…

Dương Phàm đột nhiên nhớ lại, nữ tử Tây Vực bình thường khi kén rể, sẽ theo tình hình đặc biệt lúc ấy mà thử hôn, mà nhà quyền quý trong trường hợp đặc biệt như lúc ấy sẽ phái nữ nô lệ tiền trạm đến ở cùng phòng với ý trung nhân, để xác định xem người này có bệnh không thể nói ra không, sau mới ký kết lương duyên, chẳng lẽ Thiên Ái Nô là muốn…

Vừa nghĩ đến đây, Dương Phàm trong lòng động thình thịch, không ngờ nảy sinh một chút lòng hươu dạ vượn. Ở cùng một chỗ với Thiên Ái Nô một thời gian, tuy hắn vẫn giả vờ ngây ngô đấy, nhưng lúc đó không thể nghi ngờ đúng là một khoảng thời gian thú vị, rất đáng được quay trở lại. Cái thân phận kia là một câu đố, tiểu nha đầu không gì không làm được đã nhẹ nhàng ở trong lòng hắn.

Dương Phàm lúc này tất nhiên không nghĩ đến chuyện cưới vợ xây dựng cơ nghiệp, việc khẩn cấp trước mắt là tìm đến kẻ thù báo thù rửa hận, tìm em gái Nữu Nữu và những việc khác, hắn còn trẻ có thể từng bước thực hiện. Hắn bây giờ dù có điều kiện cũng không để chuyện vợ con ràng buộc mình.

Nhưng đột nhiên nghĩ có một cô nương rất tốt, rất đáng yêu muốn trao thân cho hắn, loại cảm giác này không thể nói ra được… Khoan khoái, Dương Phàm chính là đang khoan khoái. Cửa phòng lại có tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh nhỏ nhẹ nói:

- Nhị lang có ở nhà không, ta vào phóng nhé.

- Tiểu Đông cô nương?

Dương Phàm giật nẩy người chui vội lại vào trong chăn, mắt nhắm lại, làm ra bộ dạng hấp hối, hôn mê bất tỉnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv