Say Mộng Giang Sơn

Chương 78: Khương thần y giá lâm!



- Cậu đó, quý phủ Dương lang trung có nhiều quân sĩ và công sai như vậy, đâu đến lượt cậu thể hiện? Cậu còn cố tình xông vào cứu người, coi thương thế của cậu đó, nếu trở thành tàn phế thì tính sao?

Giang Húc Ninh ngồi bên giường, lèm bèm trách móc. Mẹ nàng và Mã Kiều đứng ở một bên, những điều muốn nói thì Giang Húc Ninh nói hết rồi, họ không xen được vào câu nào.

Bản thân là một đại cô nương chưa xuất giá, mà Dương Phàm là một tiểu tử vẫn còn độc thân, bởi vậy nên bình thường Giang Húc Ninh không dám bước vào trong nhà Dương Phàm. Lần này, vừa nghe tin hắn bị thương, nàng vội vàng kéo lão nương tới thăm.

Dương Phàm ngại ngùng đáp:

- Ninh tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu. Vết thương của ta là bị từ trước khi xông vào phòng ngủ của Dương lang trung kia, tên thích khách kia làm trong phủ đâu đâu cũng trở nên hỗn loạn, hắn liên tiếp phóng hỏa, hành hung người. Ta đang ở trong phòng ngủ, nghe được tiếng la hét ầm ĩ trong phủ, mơ mơ màng màng chạy ra thì lĩnh ngay một đao của hắn, may mà ta nhanh chân chạy thoát được. Nếu Lưu quản sự không hô hào sẽ ban một triệu tiền thưởng cho người nào cứu được Dương lão gia thì ta dại gì mà xông vào chỗ chết như thế?

Trong tình thế cấp bách, Lưu quản sự đã hô thưởng một triệu tiền, nhưng nếu không cứu được người ra thì số tiền thưởng kia tất nhiên cũng sẽ không còn nữa. Vậy là cuối cùng hắn chỉ được nhận một vạn tiền.

Giang Húc Ninh ấn nhẹ đầu hắn, giọng trách móc:

- Cậu đó, nếu cậu xông vào mà làm bỏng mất mặt thì phải làm sao? Bị lửa thiêu cho xấu xí, quái dị hơn cả quỷ, khi ấy á, cậu muốn khóc cũng khóc không nổi đâu. Trời ạ, có thấy ai cần tiền hơn cần mạng nữa như cậu không? Tức chết mất, ta chẳng thèm lo cho cậu nữa! Đây là canh gà mẫu thân ta đã dậy từ sáng sớm để nấu cho cậu đó, nhân lúc còn nóng, mau uống đi.

Nàng đỡ Dương Phàm ngồi xuống, Giang mẫu múc một bát canh gà từ trong hũ ra đưa cho Dương Phàm. Dương Phàm giơ hai tay cung kính đón lấy, vừa uống vài ngụm, chợt nhớ ra một việc, vội ngẩng đầu hỏi:

- Ninh tỷ, canh gà này ở đâu ra vậy? Tỷ...thịt con gà mái già trong nhà rồi à?

Giang Húc Ninh gật gật đầu, Dương Phàm tỏ vẻ tiếc nuối:

- Ôi, con gà mái đó vẫn còn đẻ trứng được đó, sao lại thịt đi như vậy, tiếc quá đi mất!

Giang Húc Ninh lườm hắn một cái, nói:

- Không thì cậu làm gì có canh gà mà uống? Một con gà mái còn quan trọng hơn sức khỏe của cậu chăng?

Giang mẫu đứng một bên nói:

- Đúng đó! Tiểu Phàm, cậu cũng đừng khách khí với chúng ta như thế. Tuy cậu với gia đình ta không thân không thích, nhưng cũng chẳng khác nào người một nhà rồi. Chuyện hôn sự của Ninh nhi lần đó, nếu không phải có cậu giúp đỡ thì quãng đời còn lại của nó sẽ chẳng có lấy một ngày sung sướng. Đại nương chỉ có duy nhất một đứa con gái, nếu đứng trơ mắt nhìn nó nhảy vào đống lửa thì ta chết cũng không nhắm mắt.

Bà xoa đầu Dương Phàm, dịu dàng nói:

- Đại nương không có con trai, sớm đã coi cậu như con đẻ của mình rồi. Còn cả Mã Kiều nữa...

Giang mẫu ngẩng đầu lướt mắt qua Mã Kiều đang đứng một bên. Từ lúc bước vào tới giờ, Mã Kiều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm Dương Phàm. Biểu hiện này của gã có gì đó rất khác thường, vừa bước vào đã nhìn Dương Phàm bằng một ánh mắt rất kì lạ. Chỉ là vì vị cô nương ngồi đối diện cứ thao thao bất tuyệt nãy giờ nên hắn mới không có phút nào rảnh rỗi mà chú ý tới biểu hiện kì lạ của Mã Kiều.

Giang mẫu nói:

- Ta chứng kiến Mã Kiều khôn lớn từng ngày, nó với Ninh nhi lại là chỗ bạn bè thân thiết. Đại nương cũng có tuổi rồi, mấy đứa các ngươi là hàng xóm láng giềng với nhau, sau này phải hết lòng giúp đỡ lẫn nhau nghe chưa?

Dương Phàm nói:

- Đại nương yên tâm, con và Ninh tỷ, còn cả Kiều ca nữa, tuy rằng không phải là huynh đệ tỷ muội cùng một mẹ sinh ra nhưng tình nghĩa này là thực sự chân thành. Chúng con sẽ đùm bọc che chở lẫn nhau, cả sau này cũng vậy, mặc kệ là ai phú quý ai nghèo hèn, tình nghĩa này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Ninh tỷ, Kiều ca, hai người nói xem có đúng hay không?

Mã Kiều nghe những lời này của Dương Phàm, sự nghi ngờ trong gã bỗng chốc tan biến như làn sương sớm. Gã gật đầu, nói:

- Đúng! Mặc kệ chúng ta sau này trở thành như thế nào thì vẫn mãi mãi là bạn tốt, huynh đệ tốt.

Nói rồi gã nuốt nước miếng, quay sang nói với Giang mẫu:

- Tiểu Phàm uống canh, vậy để con ăn thịt nhé. Dù sao thịt này cũng nấu lên rồi, bỏ đi thì phí!

Giang mẫu không khỏi bật cười, nói:

- Ngươi ấy, chỉ có biết ăn thôi! Vâng, gắp thịt mà ăn đi. Kìa, coi căn phòng này bừa bộn chưa kìa, đại nương và Ninh nhi giúp hai người dọn dẹp một chút. Đám con trai này, đúng là không có bàn tay phụ nữa có khác...

Nói đến đây, Giang mẫu đột nhiên nhớ tới chuyện tân nương của Dương Phàm vừa mới rước về đã bỏ trốn mất, thầm tự trách mình lỡ lời, khẩn trương thu dọn mọi thứ mà không nói thêm một câu nào nữa. Lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nữ:

- Đây là nhà của Dương Phàm ư?

Còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã bị mở ra. Một cô nương bước vào.

Mã Kiều ngẩng đầu lên, tro vẻ không vui nói:

- Ài, vị đại nương này thật chẳng biết phép tắc gì cả, chủ nhân còn chưa cho phép đã tự ý xông vào rồi.

Cô nương kia vừa nghe thấy vậy thì mặt dài như cái bơm, liếc gã một cái, nói:

- Cái gì mà đại nương, ai là đại nương cơ? Lão nương hay là cô nương?

Vị “cô nương” này chỉ tầm mười ba bốn mươi tuổi, dáng người có chút đẫy đà, dung mạo cũng thuộc loại ưa nhìn, da thịt căng đầy nhẵn mịn, đáng tiếc, nàng có đôi môi mỏng và đôi mắt hạnh, nhìn thế nào cũng thấy rất đanh đá, ngang ngạnh. Nàng vận một bộ y phục màu xanh, từ kiểu chải đầu của nàng có thể thấy rằng nàng vẫn còn chưa lấy chồng.

Vị “cô nương” áo xanh này trông thấy Giang mẫu và Giang Húc Ninh đang đứng một bên, trợn mắt ngạc nhiên, nói:

- Chẳng phải Dương Phàm chỉ có một thân một mình thôi sao, sao người nhà hắn lại đều ở đây cả vậy? Các người là ai?

Giang mẫu không biết vị “cô nương” này có lai lịch như thế nào, bèn lên tiếng giải thích:

- Ồ, chúng ta là hàng xóm của, Tiểu Phàm bị thương, chúng ta tới chăm sóc cậu ấy một chút. Còn vị cô nương này là?

Lúc này Dương Phàm cũng đặt bát canh sang một bên, nhìn vị đại thẩm tự xưng là cô nương này, có chút nghi hoặc, hỏi:

- Ta chính là Dương Phàm, xin hỏi cô nương đây là vị nào?

Vị “cô nương” áo xanh kia thấy Dương Phàm ngồi trên giường, bĩu môi một cái, nàng ta lập tức trở nên vui vẻ, giọng cũng ngọt như mía lùi:

- Vị này chính là Dương gia Nhị Lang đúng không? A, vẫn ổn, vẫn ổn, tuy tóc tai đã bị cháy xém nhưng da vẫn chưa bị tổn hại gì. Ôi, ngươi bị thương ở đâu, không nghiêm trọng chứ..?

“Cô nương” không chỉ hỏi mà còn trực tiếp động vào người đòi kiểm tra vết thương cho hắn. Dương Phàm không hiểu điều gì đang diễn ra, vội vàng né tránh, hỏi:

- Cô nương là ai?

Cô nương áo xanh cười nói:

- Tên ta là Thái Vân, chủ nhân ta nghe nói Nhị Lang bị thương, cố ý sai ta dẫn theo đại phu tới đây khám cho Nhị Lang đó.

Thời Đường, bác sĩ được gọi là đại phu, y sư, rồi tới cuối thời Ngũ Đại (giai đoạn cát cứ cuối thời Đường đầu thời Tống), phương Bắc gọi là đại phu, phương Nam thì bắt đầu gọi là lang trung, tới thời Tống thì đã gọi là thầy thuốc rồi. Thời này, đại phu, y sư thì chẳng có gì đáng nói, nhưng những người có thể xưng là y sĩ thì nhất định phải là người cực kì tinh thông y đạo, chẳng phải danh y nổi tiếng cả nước thì cũng phải nức tiếng một vùng. Đối phương đã mời hẳn một y sĩ tới, đủ thấy họ đã coi trọng hắn như thế nào...

Dương Phàm sửng sốt, nói:

- Chẳng hay chủ nhân của cô nương đây là vị nào, có quen biết gì với tại hạ hay không, vì sao lại mời hẳn một vị danh y tới trị thương cho ta?

Thái Vân nheo mắt, cười tươi như hoa, nói:

- Chủ nhân nhà ta là một vị trưởng bối có họ hàng xa với Dương lang trung. Nhị lang đã không quản hiểm nguy xông vào cứu người, mặc dù không cứu được lang trung ra nhưng hành động đó của cậu vẫn khiến Dương gia vô cùng cảm kích. Lưu quản sự kia chỉ lấy mười ngàn tiền để báo đáp cậu, chủ nhân ta nghe nói vậy thì rất là không hài lòng.

Dương lang trung đã tạ thế nhưng Dương gia thì vẫn còn, hành động bạc tình phụ nghĩa như vậy đâu thể chấp nhận được? Bởi vậy chủ nhân nhà ta mới quyết định mời một vị danh y tới điều trị cho Nhị Lang. Hiện giờ gia chủ đang bận lo hậu sự cho lang trung, sau khi mọi việc đã chu tất sẽ đích thân tới cảm tạ cậu.

Thái Vân vừa dứt lời, liền bước ra ngoài, đứng ngoài cửa vui vẻ hô:

- Khương thần y, mời vào trong.

Dương Phàm và Mã Kiều ngơ ngác nhìn nhau, Giang Húc Ninh đứng một bên vui mừng nói:

- Đúng là hiếm có. Vị trưởng bối Dương gia kia đúng là người có tình có nghĩa. Nếu họ chẳng đoái hoài gì đến Tiểu Phàm thì sau này làm sao dám nhìn mặt ai ở phường Tu Văn này nữa!

Dương Phàm âm thầm nhăn nhó, hắn có linh cảm rằng lời vị cô nương có tên Thái Vân kia không thật. Một vị trưởng bối có họ hàng xa với Dương lang trung, lại coi trọng thanh danh nhà họ Dương như thế, vì sợ người đời đàm tiếu là Dương gia phụ tình bạc nghĩa nên đã chủ động mời hẳn một vị y sĩ tới trị thương cho hắn ư? Y làm như vậy không sợ mất lòng người nhà họ Dương hay sao?

“Lẽ nào y đã nghi ngờ ta nên muốn mượn cớ này để điều tra vết thương của ta?”

Dương Phàm âm thầm đề phòng.

Ngoài cửa viện có một cỗ xe ngựa đang đậu, theo tiếng hô của Thái Vân cô nương, một lão già mặc áo bào xanh, cổ tròn ống tay rộng, đầu đội khăn hồ tơ từ trên xe bước xuống. Lão có một bộ râu dài, dáng vẻ rất phong độ, khí chất bất phàm. Tiếp đó là một tên hầu nam trẻ tuổi cũng bước xuống, tay bê một hộp đồ nghề. Hai thầy trò được của hai gia đinh áo xanh dẫn vào trong.

Lão y sĩ chính là vị thầy thuốc nổi danh khắp thành Lạc Dương. Lão họ Khương tên Nghiệp Thuần, rất có tiếng tăm ở Hạnh Lâm, lấy tên hiệu là “Diệu Thủ Hồi Xuân”. Nhưng vị lang trung này cũng rất hám lợi, nếu ngươi không có tiền, cho dù ngươi có dọa chết ngay trước cửa nhà gã thì gã cũng quyết không chịu ra tay cứu giúp. Vì có “y đức” như thế nên gã không chỉ nổi tiếng về tài năng mà còn nổi tiếng cả về sự vô tình.

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì y thuật của gã quả thực là vô cùng cao minh, xưa nay gã chỉ ra vào những nhà quyền quý, giờ bước vào một căn nhà thấp bé như vậy, Khương đại y sĩ rất không cam tâm. Lão tỏ cau mày vẻ chán ngán, lấy khăn tay che miệng, nhìn mọi người trong phòng bằng ánh mắt ngạo nghễ.

Dương Phàm tự nhắc mình phải hết sức thận trọng, lên tiếng:

- Làm phiền tiên sinh rồi, tại hạ chỉ bị trúng một đao, chỉ là một vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Ta đã đắp thuốc rồi, không cần phiền tiên sinh khám lại và chữa trị gì đâu. Thái Vân cô nương, xin nàng khi quay về báo với chủ nhân một tiếng, ý tốt của ngài trong lòng Dương mỗ đã nhận rồi.

Dương Phàm vừa dứt lời, Khương đại y sĩ liền chỉ vào mặt hắn, cao giọng quát lớn:

- Tiểu tử vô tri, là ngươi hay ta biết biết y thuật đây? Một vết thương bên ngoài không đáng ngại ư? Ngu xuẩn! Quá sức ngu xuẩn! Bất kể là vết thương gì, bị ngã, bị bỏng, bị thương do lạnh hay thậm chí bị kiến cắn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, sao có thể coi là “không đáng ngại” được?

Dương Phàm bị mắng té tát thì sững người, lúc sau mới lên tiếng:

- Khương thần y, tại hạ chỉ bị trúng đao, không phải bị ngã trật khớp, cũng không phải bị kiến cắn bị thương, cũng chẳng phải là bị bỏng hay tổn thương do giá rét gì hết.

Khương thần y trừng mắt dựng râu, quát:

- Tiểu tử vô tri, là ngươi hay ta hiểu y thuật đây? Lão phu nói như vậy là muốn cho ngươi biết, chỉ cần sơ sẩy một cái thì bệnh nhẹ cũng sẽ để hậu quả khôn lường, nhẹ thì ứ sưng tấy đau, gân cốt tổn thương, xuất huyết mưng mủ, nặng thì tổn thương nội tạng, hôn mê co giật, nếu bệnh kéo dài thì còn bị nhiễm trung uốn ván, lúc ấy thì vô phương cứu chữa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv