Phúc Già do dự mở miệng:
"Cái đó, nô tỳ cũng không biết, hay là để nô tỳ đi nghe ngóng một chút?"
"Aiz" - Chân Hoàn xua xua tay, " Thôi, Hoàng đế là ai chứ, ngươi đi nghe ngóng thế nào được. Dù Hoàng đế quyết định thế nào cũng không liên quan đến ai gia."
Chỉ là Thanh Anh này và Cao Hi Nguyệt lúc ở trong phủ đều là Trắc Phúc tấn. Cao thị còn là sau này mới được thăng chức, hiện tại một người trở thành Quý phi, toàn tộc còn được nâng kỳ. Người còn lại chỉ là Tần, thật sự thua kém không ít.
Nhất thời khó mà phân biệt được rốt cuộc ai mới là tình yêu đích thực của Hoằng Lịch.
Xem kĩ lại lần nữa mới thấy, Thanh Anh không chỉ được phong Tần, cung điện được phân cho cũng là Diên Hy cung, dựa theo cấu trúc hiện giờ của Tử Cấm Thành mà nói, Diên Hy cung thực sự không phải là nơi ở tốt gì.
Phúc Già cười nói:
"Có lẽ Hoàng thượng thấy Thanh Anh đã mấy lần làm cho ngài không vui, nên có lòng muốn trút giận cho ngài."
Chân Hoàn chỉ cười không nói, lúc trước Thanh Anh đề ra kiến nghị, khiến cho Hoằng Lịch ở trước mặt nàng sợ sệt. An bài như thế này khả năng cao là do Hoằng Lịch cảm thấy mất mặt đi.
Trên danh sách còn vài người nàng không biết rõ lắm, sau khi xem xong nhanh chóng để cho người ở dưới đưa lại cho Hoàng Hậu.
Chức vị trong hậu cung do Hoàng Hậu đề xuất đều rất phù hợp, cho nên lập tức chuyển thánh chỉ sách phong phi tần đưa đến cung Trọng Hoa.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như trên dưới cung Trọng Hoa đều vui vẻ, phấn chấn.
Chỉ có bầu không khí ở trong phòng Thanh Anh là nặng nề.
Tỳ nữ hồi môn của Thanh Anh là A Nhược cực kì không vui, nghĩ sao nói vậy mà oán giận nói:
"Chức vị của chủ nhân cuối cùng cũng định ra, chúng ta vốn nên vui vẻ, nhưng chủ nhân lại chỉ là Tần, bị Quý phi đè đầu. Hoàng thượng còn nâng kỳ cho Quý phi, hiện giờ nàng ta càng đắc ý rồi, hơn nữa không phải Hoàng thượng nói sẽ cho chủ nhân làm chủ cung Dực Khôn sao, sao lại thành cung Diên Hy!"
Thanh Anh cầm khăn, không biết làm sao mà lau đi lau lại một cây trâm, giọng nói trầm thấp, ngữ điệu lại tỏ ra đáng yêu như thiếu nữ:
"Có lẽ là cung Dực Khôn còn chưa thể ở được. Cung Diên Hy cũng khá tốt ~"
A Nhược lại oán giận đường đi ở Diên Hy Cung không tốt một hồi, đang nhanh chóng thu dọn quần áo thì động tác đột nhiên chậm lại, quay đầu, sốt ruột lo lắng hỏi:
"Chuyện này chắc không phải là ý của Thái hậu đó chứ? Bà ta còn trách người sao?"
Thanh Anh nở nụ cười nhạt, miệng cũng bắt đầu chu lên:
"Ta cũng không biết, bây giờ có thể rời khỏi đây là tốt rồi."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng, Thanh Anh lại tán đồng phỏng đoán của A Nhược, nhất định là Thái hậu lại dùng nàng để làm khó Hoằng Lịch ca ca, Hoằng Lịch ca ca mới không thể không để nàng thành Tần, còn ở Diên Hy cung.
Hoằng Lịch ca ca cũng không wuas thích Cao Hi Nguyệt, chỉ bởi vì thân phận Trắc Phúc tấn của nàng nên mới phong cho nàng làm Quý phi. Mà Thanh Anh nàng và anh Hoằng Lịch đã ước hẹn với nhau, lúc trước cùng nghe một khúc “Tường đầu mã thượng” đến nay vẫn không quên, sao Cao Hi Nguyệt có thể so được? Nếu không phải tại Thái hậu, dù có thế nào nàng cũng sẽ là Quý phi mới đúng.
Môi Thanh Anh vô thức chu càng tợn, lại nghĩ ra được một ý hay.
Tạm không nói tới sau khi Thanh Anh cùng đám người hầu cận mình tới cung Diên Hy hoang tàn đổ nát, A Nhược lại oán giận một hồi.
Chờ sắp xếp xong xuôi mọi việc, lại có Hải Lan, người phải chịu ấm ức ở chỗ của Tuệ Quý phi tới tìm Thanh Anh để mong được che chở, không hiểu Thanh Anh nói thế nào mà đã dẹp chuyện đi tìm Hoàng hậu giúp đỡ Hải Lan chỉ sau hai câu nói.
Chỉ nói chuyện đêm đó, khi Chân Hoàn đang dựa vào đầu giường đọc sách thì có cung nữ tiến vào báo có Nhàn Tần xin gặp.
Chân Hoàn tuy không đoán được lí do vì sao Thanh Anh lại tới tìm nàng vào buổi tối, nhưng vẫn kêu Phúc Già gọi Thanh Anh vào.
Thanh Anh tiến vào, quy quy củ củ hành lễ, dù Chân Hoàn kêu đứng lên nàng cũng không đứng dậy.
Chân Hoàn không hiểu nổi, nhìn nàng thì chỉ thấy vẻ mặt Thanh Anh thờ ơ, miệng theo thói quen mà chu lên:
"Thần thiếp có chuyện muốn cầu xin Thái hậu."
Chân Hoàn thấy Thanh Anh miệng thì nói xin, nhưng thái độ lại không có vẻ gì là cầu xin người khác, vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy. Nhưng nàng muốn biết lí do Thanh Anh tới đây lần này, nên vẫn theo đó mà hỏi nàng ta muốn xin cái gì.
Thanh Anh đáp:
"Cái tên Thanh Anh là tên mà thần thiếp được đặt từ nhỏ, thần thiếp cảm thấy nó không quá hợp thời."
Chân Hoàn: Hả? Rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi cảm thấy tên của ngươi không hay thì tìm cha mẹ ngươi mà bảo họ sửa cho ngươi, ngươi lại ở trước mặt người ngoài nói hươu nói vượn cái gì vậy? Còn nói tên mình lỗi thời, ngươi có tí lễ phép với việc cha mẹ đặt tên cho ngươi không? Cha mẹ ngươi có làm gì sai với ngươi sao?
Chân Hoàn nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nói, ngươi cảm thấy cha mẹ ngươi đặt cho ngươi cái tên lỗi thời?"
Thanh Anh lại hoàn toàn không hiểu được sự nghi hoặc của Chân Hoàn, ngược lại, sắc mặt nàng hoàn toàn là vẻ nắm chắc thắng lợi.
"Vâng. Hoa anh đào đa phần đều mang màu hồng nhạt, mà thần thiếp lại tên là Thanh Anh, cho nên lỗi thời. Thần thiếp không chỉ là con gái của tộc Ô Lạp Na Lạp thị, hơn nữa còn là con dâu của tộc Ái Tân Giác La, cho nên xin Thái hậu ban cho tên mới, để thần thiếp chặt đứt chuyện cũ, mong cầu được phúc mới."
Đúng là ngươi đã gả cho tộc Ái Tân Giác La, nhưng làm gì có chuyện mẹ chồng bắt con dâu sửa tên? Nếu chuyện này xảy ra ở gia đình bình thường, có phải cũng là có chút sỉ nhục người khác không?
Dù nàng là Thái hậu, nhưng chẳng lẽ quan hệ giữa nàng và Thanh Anh tốt đẹp lắm sao? Đột nhiên xông tới xin nàng mau sửa tên, vẫn là trong tình huống có khả năng cao nàng ta còn chưa bàn bạc với cha mẹ mình.
Trước mắt, Chân Hoàn vẫn không hiểu được Thanh Anh, vẻ tươi cười có lệ trên gương mặt cũng có chút miễn cưỡng.
"Thanh Anh, tên là cha mẹ ban tặng, bao hàm kỳ vọng của cha mẹ ngươi, nếu ngươi không thích thì có thể tự chọn tên khác và bàn bạc với cha mẹ. Để ai gia sửa tên cho ngươi là không thỏa đáng."
Thanh Anh không nghĩ rằng Thái hậu lại từ chối. Đây chính là giải pháp thiên tài mà nàng đã nghĩ ra. Xin Thái hậu ban cho nàng tên mới, còn không phải là tỏ ý thần phục Thái hậu sao? Xem như là bù đắp cho việc trong chuyện của cô mẫu trước đây nàng đã chống đối lại Thái hậu, như vậy Hoằng Lịch ca ca cũng sẽ không phải ở thế khó xử giữa nàng và Thái hậu.
Nàng là người trong lòng của Hoằng Lịch ca ca, Thái hậu không lý nào lại không chấp nhận sự quy phục của nàng.
Nhưng Chân Hoàn thật sự không để bụng chuyện quy phục gì đó. Một là vì trước mắt, Hoằng Lịch không có khả năng vì địa vị cao thấp của tình yêu đích thực mà làm khó ngạch nương mình.
Hai là, nàng thật sự thật sự không quá thích Thanh Anh, nhưng nàng cũng sẽ không bởi vì chuyện Thanh Anh lập tức xin đổi tên để lấy lòng nàng mà cảm thấy vui vẻ, một chút cũng không.
Đúng thế, đương nhiên là nàng nhìn ra được Thanh Anh nói một hồi về chuyện xin sửa tên chính là vì muốn lấy lòng nàng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng cảm thấy Thanh Anh bị thần kinh.
Cuối cùng, Thanh Anh mới có chút nôn nóng:
"Thái hậu nương nương ban tên là chuyện vinh quang cỡ nào chứ? Nếu cha mẹ của thần thiếp biết được sẽ cực kì tự hào, xin Thái hậu ban tên cho thần thiếp để chặt đứt chuyện cũ."
Chân Hoàn miễn cưỡng cong nhẹ khóe môi, tỏ ý bảo Phúc Già đỡ Thanh Anh đứng dậy trước:
"Thanh Anh, ai gia hiểu ý của ngươi, nhưng sửa tên là chuyện lớn, ai gia cần phải suy nghĩ thêm, ngươi ngồi xuống uống ly trà trước đi đã."
Vừa dứt lời, nàng liền sai Phúc Già tiến lên, bề ngoài thì bảo nàng ta dâng trà cho Thanh Anh, trên thực tế là ngầm sai Phúc Già nhanh chóng tìm người báo tin cho Hoàng đế.
Đùa gì chứ, nàng không thể để Hoàng đế cảm thấy lòng dạ nàng hẹp hòi, đến cả chút quá khứ cũng không đối diện được, một hai đòi Thanh Anh phải sửa tên.
Phúc Già làm việc đáng tin cậy, thái giám nhỏ mà nàng ta tìm rất nhanh đã tiến vào thấp giọng báo cáo:
" Ý của Hoàng thượng là, nếu Thái hậu muốn ban tên cho Nhàn Tần nương nương thì đó cũng là chuyện tốt."
Chân Hoàn cạn lời. Hoá ra, chỉ có mình nàng cảm thấy chuyện sửa tên này không quá thỏa đáng phải không?
Vậy thì sửa đi, nếu không thì có thể làm gì nữa? Nàng thoáng nhìn Thanh Anh đang ngồi uống trà ở đối diện, nếu không sửa thì chẳng phải Thanh Anh sẽ tới làm phiền nàng mỗi ngày sao?
"Ai gia đã suy nghĩ một lúc, nếu ngươi thật sự cảm thấy cái tên Thanh Anh này lỗi thời thì ai gia cũng không phải là không thể ban tên mới cho ngươi."
Chân Hoàn ẩn ẩn ý ý hỏi Thanh Anh có ý tưởng gì cho cái tên mới không.
Thanh Anh đáp:
"Thần thiếp chỉ hi vọng tình sâu nghĩa nặng, lưỡng tâm tương hứa."
… Lấy cái tên mới cũng muốn liên quan đến chồng yêu sao? Hoằng Lịch khiến ngươi lấy tình kết thành tên sao? Thôi thì tôn trọng, chúc phúc vậy.
Nàng đương nhiên biết tên mới của Thanh Anh dựa theo nguồn gốc nào mà đặt ra. “Như Ý truyện”, “Như Ý truyện”, đương nhiên đặt tên là Như Ý.
Nhưng không may, mặc dù nàng không xem nhiều phim, nhưng cũng biết điểm đáng chê nhất của bộ phim này là cái tên Như Ý của nữ chính. Cái tên này bắt nguồn từ chữ “Ý” (懿) trong phong hào cực kỳ có ý nghĩa “Lệnh Ý Hoàng quý phi” (令懿皇贵妃), hơn nữa người hưởng phong hào này còn bị đổi từ “Lệnh phi”(令妃) thành “Lệnh phi” (炩妃),một nhân vật cực kì độc ác có kết cục rất thê thảm.
Dù cho là cố ý hay vô tình thì loạt hành vi này thật sự khiến người ta ghê tởm.
Chân Hoàn cũng có lòng đổi cho Thanh Anh cái tên mới, nhưng nàng sẽ không đặt cái tên kia. Vậy chi bằng…
"Như Ý (如意), ngươi thấy thế nào?"
"Là Như Ý (如意) trong “mọi chuyện như ý” (事事如意) sao?"
"Đúng vậy, không sai. Không phải ngươi hy vọng có tình sâu nghĩa nặng, hai bên ước hẹn, hai lòng cùng ưa với Hoàng đế sao? Ai gia hy vọng ngươi có thể như ý."
Tuy cái tên không mang tầm vóc lớn lao gì, nhưng nàng cũng có lòng chúc phúc Thanh Anh đó.