Chuyện Như Ý được sửa tên kì thực cũng không làm cho hậu cung gợn lên tí sóng gió nào.
Thật ra Chân Hoàn cũng cảm thấy khó mà hiểu được chuyện này. Mặc dù nàng gặp các phi tần này chỉ vài lần, nhưng cũng có thể nhận ra nhất định cũng có người thấy Thanh Anh không vừa mắt.
Không nói ai khác, Tuệ Quý phi - người vốn muốn có thể dẫm một chân lên đầu Thanh Anh - cũng không hề che giấu mong muốn này.
Mặc dù như vậy, chuyện Thanh Anh đột nhiên đi cầu hòa với Thái hậu, lại xin được lập tức ban tên cũng không phải chuyện nhỏ. Ấy vậy mà cả hậu cung vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, nửa chữ bàn tán cũng không có.
Thật là không hiểu nổi suy nghĩ của những người phụ nữ ở vũ trụ cung đấu “Như Ý truyện”.
________________
Hôm nay, Phúc Già bẩm báo với Chân Hoàn rằng Hoàng đế triệu Lang Thế Ninh tới vẽ cho Thái Hậu một bức họa chân dung.
Đây là lần đầu tiên Chân Hoàn trải nghiệm cảm giác vẽ chân dung này, cảm thấy rất mới lạ. Nhưng cũng bởi vì Lang Thế Ninh không có gan bắt Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu ngồi một chỗ mấy canh giờ.
Đại khái là, phác họa sơ bộ tổng thể trước, sau đó sẽ đem tranh phác họa sơ bộ về Như Ý quán, sau đó sẽ có người ăn mặc trang phục của các qúy nhân để làm “người mẫu” cho Lang Thế Ninh.
Chân Hoàn còn khá tò mò họa sư được hoàng gia ngự dụng có thể vẽ được tranh đẹp cỡ nào, nên hai ngày sau đã phái Phúc Gia đi xem tiến độ. Không ngờ Phúc Gia đến đó một lúc lâu, khi về sắc mặt lại không được tốt.
Chân Hoàn trêu ghẹo một câu:
"Ôi chao, ai dám chọc cho Phúc Già cô cô không vui vậy?"
Một câu của Chân Hoàn đã chặn đứng sự bất mãn của Phúc Già. Bà ta vội vàng đáp:
"Ngài đừng trêu nô tỳ."
Dứt lời, bà lại nhìn một lượt khắp phòng, bởi vì Chân Hoàn không thích mình làm gì khi nào cũng có người đứng nhìn ở một bên, nên trong phòng chỉ có một tiểu cung nữ. Sau khi Phúc Già trở về, cung nữ đó cũng lui xuống.
Phúc Già thấy trong phòng không còn người ngoài mới dám ở trước mặt Thái hậu mà oán giận về Lang đại nhân Lang Thế Ninh hai câu:
"Ngài cử nô tỳ thay ngài đi xem Lang đại nhân vẽ tranh như thế nào, nhưng nô tỳ chưa vào cửa quán Như Ý đã nghe được một hồi… một hồi trò chuyện không hợp quy củ."
Chân Hoàn lập tức lấy lại tinh thần:
"Ồ? Không đúng quy củ, Lang Thế Ninh này cũng đã ở trong hoàng cung không ít thời gian phải không? Hắn đã nói gì không hợp quy củ?"
Vẻ mặt Phúc Già không vui:
"Nô tỳ ở ngoài cửa đã nghe Lang đại nhân đó nói với người ta cái gì mà ở trong cung chỉ từng gặp Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy. Ngài đoán lúc đó hắn đang nói với ai?"
"Lang Thế Ninh nói so với Hoàng hậu, nữ nhân này càng xinh đẹp hơn, nhưng những người trong hậu cung của Hoàng đế, mỗi người một vẻ, ai gia cũng chưa từng thấy người nào hoàn toàn đẹp hơn Hoàng hậu nha?"
"Ngài nói đúng. Những người khác thì thôi không nhắc tới, nhưng người mà Lang đại nhân nói tới là Nhàn Tần."
Chân Hoàn không kìm được mà cười ra tiếng. Không phải nàng miệt thị diện mạo của người khác, nhưng Lang Thế Ninh lại nhất quyết cho rằng Nhàn Tần có thể vượt qua Hoàng hậu thì cũng là thổi phồng quá mức rồi đó.
Không tính ngoại hình, chỉ nói cách ăn mặc, khí chất, cử chỉ, có điểm nào mà Phú Sát Lang Hoa kém xa Như Ý chứ?
"Ngài cũng cảm thấy Lang đại nhân nói chuyện kì lạ."
Phúc Già rốt cuộc không nói trắng ra rằng có phải mắt thẩm mỹ của Lang đại nhân có vấn đề không.
"Nhưng đây vẫn chưa phải điều quá đáng nhất. Sau đó, Lang đại nhân còn nói với Nhàn tần cái gì mà ở Tây Dương, một trượng phu chỉ có một thê tử. Còn có, Nhàn Tần nói ở chỗ chúng ta, phi tần không thể ly hôn, Lang đại nhân kia còn hỏi vì sao phi tần không thể chủ động ly hôn. Nhàn Tần vậy mà vẫn còn tán gẫu tiếp với hắn, mặc cho cung nữ đứng kế bên nàng đã ra hiệu bằng ánh mắt, khuyên nàng rời đi rồi. Nô tỳ còn lén đi theo, thấy Nhàn Tần dù không nỡ nhưng vẫn về, mặt cười tươi như hoa. Chuyện trái quy củ như vậy, Nhàn Tần còn vui vẻ nghe."
Một vợ một chồng đương nhiên là chuyện đúng. Nhưng trong thời đại này, Như Ý thân là phi tần của Hoàng đế lại ở bên ngoài mà đàm luận chút chuyện này với người ngoài, nói thẳng ra là ngu. Nếu thực sự có người muốn bắt lỗi Như Ý, những lời này đã có thể cho nàng lãnh đủ.
Huống chi, Chân Hoàn nói:
"Lang Thế Ninh này mở miệng không có mấy câu là thật. Nói gì mà giữa Tây Dương và Đại Thanh có khác biệt, thật ra là như nhau. Tất cả đều theo chế độ một chồng một vợ, chẳng qua chỗ chúng ta có thiếp, chỗ bọn họ có tình nhân, không khác nhau là mấy. Hơn nữa chỉ cần là ở trong hoàng thất, đừng nói là ở Đại Thanh hay là ở Tây Dương, phụ nữ đều khó có thể rời đi. Lang Thế Ninh khi không lại nói chuyện này, hơn nữa còn đều là lời dối trá, thật không biết hắn làm thế nào mà có thể sống sót trong cung nhiều năm như vậy."
Phúc Già như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu:
"Ra là như thế. Vẫn là ngài kiến thức rộng, hôm nay Lang đại nhân càng không nên đàm luận chuyện này với Nhàn Tần."
Chân Hoàn cười cười:
"Nếu sau khi nghe những lời của Lang Thế Ninh, Nhàn tần nghĩ rằng phụ nữ trên đời này sống không dễ dàng, muốn vì thiên hạ mà làm người tiên phong ly hôn với Hoàng đế, ai gia còn kính nể nàng dũng cảm. Nhưng chỉ sợ sau khi nghe những lời này, trong lòng nàng ta lại hy vọng Hoàng đế bỏ rơi tất cả những nữ nhân khác bên cạnh hắn, chỉ cùng nàng ta răng long đầu bạc."
Hơn nữa theo lời của Phúc Già, sau khi nghe Lang Thế Ninh nói xong, Như Ý cười tươi như hoa, còn tiếc rằng không thể nghe Lang Thế Ninh nói nhiều hơn về chuyện này. Hẳn là trong lòng Như Ý thiên về vế thứ hai, chỉ nghĩ đến chuyện một đời một kiếp một đôi kia thôi.
Phúc Già kinh ngạc hỏi:
"Chắc là không đâu? Sao Nhàn Tần dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy? Nếu thật sự có một ngày Hoàng thượng chỉ có thể có một người phụ nữ, thì cũng là thê tử của ngài ấy, là Hoàng hậu chứ. Người bị bỏ rơi cũng là Nhàn Tần. Sao nàng ta dám coi Hoàng hậu như không tồn tại được?"
"Nhàn Tần nghĩ gì, ai mà biết được."
Chân Hoàn nói, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì:
"Chi bằng trong hai ngày nay, ngươi theo dõi kĩ Nhàn Tần bên kia, Nhàn Tần nếu thật sự nghĩ như thế, còn nói cho Hoàng đế nghe, bọn họ chắc chắn sẽ cãi nhau to."
Phúc Già nghe xong càng kinh ngạc:
"Ý ngài là, Nhàn Tần không chỉ nghĩ đi nghĩ lại những lời mà Lang đại nhân nói, còn dám cho Hoàng thượng nghe những lời đó? Hoàng thượng sao có thể đồng ý chuyện này, nếu truyền tới tai Hoàng hậu, thì chẳng phải là chính Nhàn Tần đang chê những ngày qua sống quá yên ổn sao?"
Đầu óc của Nhàn Tần nào nghĩ được nhiều như thế. Khi nàng cùng Lang Thế Ninh đàm luận chuyện này, tỳ nữ hầu cận của nàng còn biết lên tiếng ngăn cản, nhưng Nhàn Tần vẫn tiếp tục nói.
Nói không chừng, nàng ta còn cảm thấy Hoằng Lịch chắc chắn cũng muốn cả đời cùng nàng một đời một kiếp một đôi, chỉ là luôn có người xấu ngăn cản nàng và Hoằng Lịch đấy chứ.
Hoằng Lịch cho nàng ta Tần vị, cho nàng ta ở cung Diên Hi, nhưng vẫn không làm nàng ta tỉnh táo tí nào.
Chẳng qua là Nhàn Tần thật sự không muốn tin rằng, có khả năng Hoằng Lịch vốn dĩ không yêu nàng đến thế mà thôi.