Đã không có Như Ý hậu cung khó được yên tĩnh, à, nói thế cũng không quá đúng, vốn dĩ những người hay gây chuyện như Mai Tần và Cao Phi đều an phận, nhưng lại tới một kẻ an phận là Thận Thường tại.
Thận Thường tại này vậy mà dám ở trước mặt nhiều người, ở trên đường đánh Hải Quý nhân, người có địa vị cao hơn mình.
Xuất phát từ chức trách, Phú Sát Lang Hoa nói cho Hoằng Lịch chuyện này, kết quả Hoằng Lịch vậy mà ở trước mặt nàng hỏi Thận Thường tại đánh xong tay có đau hay không.
Lúc Phú Sát Lang Hoa tới nói cho Thái Hậu biết chuyện này, Chân Hoàn thấy, biểu cảm của nàng ấy giống như nuốt phải ruồi bọ.
Hoằng Lịch làm như vậy đúng thật làm người ta ghê tởm, dù là vì không muốn A Nhược bị hại chết, cũng không đến nỗi để nàng ta vô pháp vô thiên như vậy. Tình yêu đích thực của ngươi còn ở lãnh cung chịu khổ đó, đúng vậy, sau khi Chân Hoàn điều Nhị Tâm đi, cuối cùng Như Ý cũng ở lãnh cung chịu khổ mà không phải là đổi chỗ tiếp tục sống thể diện. Còn đầu sỏ gây tội hại tình yêu đích thực của ngươi lại ở hậu cung tác oai tác phúc, còn khi dễ người duy nhất trong cung còn nhớ thương tình yêu đích thực của ngươi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hải Lan này cũng có chút yếu đuối, A Nhược dám đánh ngươi, ngươi lập tức đánh trả lại đi chứ, nàng ta thấp hơn ngươi một bậc mà.
Nếu Hoằng Lịch kiên trì muốn che chở Thận Thường tại, Phú Sát Lang Hoa và Chân Hoàn cũng sẽ không vì nàng ta cùng Hoàng Thượng đối chọi, không cần thiết. Nhiều nhất cũng là xong việc, Phú Sát Lang Hoa thưởng Hải Lan không ít đồ vật an ủi đối phương.
Ngoài Thận Thường tại ra, những người khác đều đã thành thật an phận, Mai Tần, Nghi Tần, Gia Tần đều tập trung vào cái thai trong bụng. Cao Phi tập trung chiếu cố Đại a ca, lại thường thường ở trước mặt Hoàng Thượng tranh sủng. Thuần Tần cùng những người còn lại vốn đều là người thành thật.
Ngay cả hung thủ gây ra chu sa án, có lẽ vì cố kỵ Nhàn Tần mới vừa bởi vì mưu hại con vua bị đưa vào lãnh cung, nếu lại ra tay liền có vẻ không đánh đã khai, giúp Nhàn Tần ra khỏi lãnh cung.
Cũng có khả năng là vì hiện tại ba thai phụ đã được bảo vệ chặt chẽ, Phú Sát Lang Hoa còn quyết tâm quản lý hậu cung vô cùng nghiêm khắc, tóm lại, hung thủ cũng an tĩnh lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, hậu cung bình tĩnh đến mức làm Chân Hoàn có chút không thích ứng, trong khoảng thời gian bình tĩnh hiếm hoi này, Chân Hoàn lúc rảnh rỗi sẽ cùng Phú Sát Lang Hoa trò chuyện, cùng Bạch Nhuỵ Cơ và Nghi Quý nhân đi dạo.
Thoắt một cái đã vào tháng 7, vào ngày 7 tháng 7, trong cung tổ chức gia yến.
Mai Tần và Nghi Tần đều đã mang thai được tám tháng, Chân Hoàn sợ trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không cho hai nàng ấy tới.
Khi mọi người đang vừa ăn uống vừa xem ca múa, người ở Từ Ninh Cung vội vàng chạy vào.
“Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Mai Tần nương nương đột nhiên muốn sinh.”
Hòa Uyển nhanh chóng đỡ Chân Hoàn đứng lên, an ủi nói: “Ma ma đỡ đẻ đã an bài tốt, đều là người đáng tin, huống chi Phúc Già cô cô còn canh giữ ở Từ Ninh Cung, chắc chắn sẽ không có việc gì."
Tuy nói như thế, nhưng lần đầu tiên đối mặt với việc nữ nhân thời đại này sinh con, bản thân lại không ở hiện trường làm Chân Hoàn thật sự bất an, thế là nói với Hoàng Đế mình phải trở về nhìn xem.
Thấy vậy Hoằng Lịch cùng Phú Sát Lang Hoa cũng không tính tiếp tục yến tiệc, cũng cùng đứng dậy đi theo nàng về Từ Ninh Cung.
Chân Hoàn không có cự tuyệt bọn họ, nhưng những phi tần còn lại muốn cùng đi theo đều bị nàng ngăn lại, nhiều người phức tạp, không phải chuyện tốt gì.
Chờ đến khi nàng vội vàng chạy về Từ Ninh Cung, liền nghe được Mai Tần đang trong phòng hỏi: “Thái Hậu nương nương đã trở lại chưa?” Vừa nói vừa không ức chế được đau đớn mà kêu rên.
Hoà Uyển bên cạnh Chân Hoàn nhanh nhảu lớn tiếng trả lời: "Mai Tần nương nương, Thái Hậu đang ở bên ngoài, ngài yên tâm sinh đi."
Bạch Nhụy Cơ nghe thế, trong lòng vốn vẫn luôn thấp thỏm liền bình tĩnh lại, tuy đang ở Từ Ninh Cung, nhưng nghĩ đến tai hoạ mình từng trải qua trước đó, thiếu chút nữa hài tử bị người ta hại chết, luôn khiến nàng sợ hãi.
Trong cung này Thái Hậu tựa như Định Hải Thần Châm, có Thái Hậu ở đây, nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Kế tiếp, liền xem mẫu tử chúng ta số mệnh ra sao. Bạch Nhuỵ Cơ thầm nghĩ, sau đó dựa theo ma ma đỡ đẻ dùng sức rặn.
“Vệ Thái y đã tới chưa?”
“Tới rồi tới rồi, Mai Tần nương nương vừa đau bụng, Phúc Già cô cô liền đi Thái Y Viện thỉnh người.”
Chân Hoàn gật đầu: “Hòa Uyển, ngươi là người cẩn thận nhất, ngươi vào hầu Mai Tần đi, ai gia nơi này không thiếu người chiếu cố."
Hoà Uyển biết Thái Hậu nói lời này vì không yên lòng, thật sự muốn nàng trông chừng Mai Tần, nên cũng không nói nhiều, nhanh chóng đi vào phòng.
Phú Sát Lang Hoa khuyên nhủ: "Việc sinh hài tử này người ngoài không giúp được gì, Hoàng ngạch nương vẫn nên vào nhà ngồi chờ đi, chờ Mai Tần bình an sinh ra hài tử còn cần ngài chủ trì đại cục nữa."
Hoằng Lịch cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, ngạch nương đi vào chờ đi.”
Chân Hoàn gật đầu, nhưng ở trong phòng cũng đứng ngồi không yên, có vẻ còn nôn nóng hơn người cha ruột là Hoằng Lịch.
Đương nhiên, cũng có thể là vì Hoằng Lịch thật sự rất không nôn nóng, thứ duy nhất làm hắn bất an vẫn là câu Vệ Lâm nói lúc trước, khả năng thân hình có dị.
Trước kia Bạch Nhụy Cơ ăn chu sa lâu như vậy, không chỉ tổn thương tới hài tử, đối với cơ thể mẹ cũng nguy hại không nhỏ, mặc dù mấy tháng sau Vệ Lâm vẫn luôn tận tâm tận lực giúp nàng điều dưỡng, nhưng rốt cuộc vẫn khác biệt so với thai phụ khoẻ mạnh ngay từ đầu.
Cho nên Bạch Nhụy Cơ sinh con gian nan, trong lúc đó Vệ Lâm còn đi vào cách mành bắt mạch, giúp Bạch Nhụy Cơ kê đơn thuốc trợ sản.
Gia yến là từ giữa trưa, vẫn luôn chờ đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng đã treo cao, cuối cùng mới nghe được từ phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Có ma ma đỡ đẻ chạy vào, trên mặt tràn đầy ý mừng.
“Sinh sinh, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Thái Hậu, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, Mai Tần sinh một tiểu Hoàng tử."
Hoằng Lịch thấy thái độ của ma ma đỡ đẻ, liền đoán được mặc kệ như thế nào, đứa nhỏ này ít nhất không phải thân hình dị dạng.
Thế là cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Tốt tốt tốt, cung nhân hầu hạ Mai Tầm đều có công, đều thưởng nửa năm bổng lộc."
Chân Hoàn vội vàng hỏi: “Mai Tần sao rồi?"
Ma ma tới báo tin vui còn chưa kịp trả lời, trong phòng sinh liền vang lên tiến Hoà Uyển quát tháo: "Người đâu, người đâu mau đến đây, Mai Tần bị rong huyết!"