“Ô Lạp Na Lạp thị, mưu hại con vua, tội không thể thứ, tước phong hào, phế làm thứ dân, chung thân cư ngụ lãnh cung.”
Như Ý mở to hai mắt, miệng hơi hơi chu lên, tiếp nhận đạo khẩu dụ này.
Vào phòng, Nhị Tâm cùng Tam Bảo đều quỳ xuống nói muốn cùng Như Ý cùng nhau vào lãnh cung, Như Ý an bài Tam Bảo đến chỗ tốt hơn, cho hắn đến chỗ Hải Lan làm việc.
Tới lượt Nhị Tâm, Lý Ngọc ở bên cạnh nói, Ý chủ nhân không thể không có ai hầu hạ, mang một người vào cũng được. Lại thêm một câu nếu không sợ A Nhược sẽ làm khó Nhị Tâm.
Như Ý liền nghe lời, đáp ứng mang theo Nhị Tâm cùng nhau vào lãnh cung.
Như Ý cùng Lý Ngọc, hai người đều mặc kệ việc A Nhược chỉ là một Thường tại, chị em tốt của Như Ý là Hải Lan chính là Quý nhân, bạn tốt Thuần Tần càng là Tần vị dưới gối có Hoàng tử. Sao có thể không chiếu cố được Nhị Tâm, không phải an bài Tam Bảo đến chỗ Hải Lan sao.
Có lẽ mấu chốt nhất ở câu Ý chủ nhân không thể không có ai hầu hạ.
Đương nhiên, Lý Ngọc bảo Như Ý mang bạc theo, vào lãnh cung sẽ cần dùng đến, Như Ý cũng hoàn toàn không nhớ rõ. Rốt cuộc trong lòng nàng chỉ tâm tâm niệm niệm việc phải đi tìm chồng yêu hỏi một câu, có tin vào công bằng chi đạo hay không.
——
Từ Ninh Cung,
Chân Hoàn không xác định hỏi lại một câu: “Hoàng Đế thật sự đày Nhàn Tần vào lãnh cung?"
Hòa Uyển trả lời: “Đúng vậy, khi nô tỳ nghe thấy thế cũng hoảng sợ, chuyện mưu hại con vua không phải còn chưa điều tra ra kết quả cuối cùng sao, sao Hoàng Thượng đã định tội cho Nhàn Tần rồi?"
Để mà nói thì Chân Hoàn cảm thấy hai người này không hổ là một đôi, Như Ý giúp Hải Lan nhận tội trộm than, Hoằng Lịch giúp Như Ý nhận tội mưu hại con vua, cái này gọi là gì? Gậy ông đập lưng ông?
"Hoàng Đế làm thế coi như kết thúc chuyện này, ai gia còn tra thế nào được, điều tra ra kết quả khác, vậy chẳng phải là vả mặt Hoàng Đế sao?"
Phúc Già thử thăm dò suy đoán: “Có phải do hôm qua chúng ta chặn lại bàn đồ ăn có độc, đã làm Hoàng Thượng bị doạ hay không?"
"Vậy Như Ý vào lãnh cung không phải càng dễ dàng ra tay sao? Ở bên ngoài, tốt xấu gì cũng là Tần vị, dưới trướng một đám cung nữ thái giám hầu hạ, thức ăn đưa vào đều được kiểm tra. Vào lãnh cung còn có cái gì? Nếu thật sự thích Nhàn Tần, hắn nên đặt Nhàn Tần dưới mí mắt mà trông chừng, nhưng hiện tại lại đưa đến tận chân trời, ai không biết còn tưởng Hoàng Đế đã gấp gáp chờ không nổi, muốn Nhàn Tần mau chóng c.h.ế.t đi."
Chẳng lẽ lãnh cung là địa phương tốt đẹp gì sao? Trước kia Chân Hoàn chỉ thoáng nhìn qua lãnh cung đã bị kích thích quyết tâm tranh sủng.
Hòa Uyển cũng không rõ Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, nhưng thánh chỉ đã ban, dù có là Thái Hậu cũng không có cách nào sửa đổi.
“Vậy chúng ta còn tiếp tục tra hay không?”
“Tra, đương nhiên phải tra, ai gia khinh thường nhất chính là ra tay với hài tử, không xác định đến tột cùng là ai, ai gia khó mà ngủ ngon được.”
“Còn có một việc, Gia Quý nhân cũng có thai, nói là sợ long thai bị hại, lại sợ phi tần trong Từ Ninh Cung quá nhiều quấy rầy Thái Hậu, nên muốn trụ vào mặt sau Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Thượng đã đồng ý rồi.”
“Cũng tốt, chắc sẽ không có người duỗi tay dài đến tận đó. Ngươi xem, dù là như vậy Hoàng Đế cũng không nghĩ tới việc an bài Nhàn Tần đến đó ở.”
Phúc Già và Hòa Uyển cũng không dám hùa theo những lời này, chỉ cẩn thận cười cười.
Chân Hoàn cũng không tính làm các nàng khó xử, ngược lại kêu Hòa Uyển đi tìm Vệ Lâm lại đây, hỏi một chút tình hình của Mai Quý nhân và Nghi Quý nhân.
Vừa vặn Vệ Lâm vừa mới thỉnh mạch cho Mai Quý nhân xong, còn chưa rời đi, Mai Quý nhân nghe nói Thái Hậu triệu kiến, cũng đi theo.
“Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu."
Mấy ngày qua đi, vết bỏng ở khoé miệng của Mai Quý nhân đã hết, cả người đã khôi phục vẻ mỹ lệ lúc trước, nhưng lại không còn thái đô đắc ý như xưa, trên người luôn có vẻ u sầu không phai.
Lúc này bởi vì gặp mặt Thái Hậu, Bạch Nhụy Cơ cố gắng tưoi tỉnh, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Nếu không phải Thái Hậu tìm Vệ Lâm, hài tử của nàng không chừng liền không cứu, ngày đó ở trước mặt Hoàng Thượng, cũng là Thái Hậu khuyên Hoàng Thượng giữ lại hài tử của nàng, hiện tại Thái Hậu còn cho nàng ở Từ Ninh Cung, vẫn luôn bảo hộ hai mẹ con nàng.
Bạch Nhụy Cơ tuy là xuất thân không cao, nhưng cũng biết cái gì gọi là tri ân báo đáp.
Chân Hoàn nhìn Bạch Nhụy Cơ bụng đã không nhỏ, nhanh chóng kêu Hòa Uyển đỡ nàng ngồi xuống.
"Đã nhiều ngày thần kê phương thuốc giải độc cho Mai Quý nhân, Mai Quý nhân không có bất kì phản ứng xấu nào, từ đó xem ra, hẳn là phương thuốc đã có hiệu quả. Còn Nghi Quý nhân, tình huống càng tốt hơn chút, vốn dĩ Nghi Quý nhân ăn ít chu sa, hơn nữa phát hiện sớm, càng dễ dàng loại bỏ độc tố hơn."
“Có hiệu quả là tốt tồi.”
“Thần thiếp xác thật cảm thấy tình trạng đầu choáng váng buồn nôn mấy tháng nay đã thuyên giảm, không còn nghiêm trọng như trước, cũng nhờ Thái Hậu và Vệ Thái y, đứa nhỏ này nếu có thể bình an sinh ra, nhất định ngày sau sẽ cực kì hiếu thuận Thái Hậu.”
Chân Hoàn vỗ vào tay Bạch Nhụy Cơ: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, Vệ Lâm y thuật là nhất đẳng, ngươi cần phải làm là yên tâm, dưỡng thai thật tốt. Mấy ngày trước đây Hoàng Đế còn nói với ai gia phải cho ngươi cùng Nghi Quý nhân, Gia Quý nhân tấn phong Tần vị, đã nhiều ngày ý chỉ cũng nên ban xuống, sau này ngươi chính là Mai Tần, chờ hài tử sinh ra ngươi có thể tự mình nuôi nấng hắn."
Bạch Nhụy Cơ đáy mắt rưng rưng: “Thần thiếp có thể có hôm nay, ít nhiều Thái Hậu, ngài đối tốt với thần thiếp, thần thiếp cùng hài tử cả đời cũng trả không xong.”
Chân Hoàn an ủi vỗ vỗ Bạch Nhụy Cơ, tùy ý nàng ở trước mặt nàng nhẹ nhàng khụt khịt, nói cho cùng, Bạch Nhụy Cơ còn không đến hai mươi tuổi.
——
Sau khi Mai Tần trở về tẩm điện, Chân Hoàn liền an bài người đi lãnh cung nhìn chằm chằm Như Ý, tránh việc không cẩn thận bị người hại chết.
Như Ý chính là nhân vật mấu chốt trong vụ án chu sa này, trước khi tra ra chân tướng, nàng ta vẫn nên khoẻ mạnh tồn tại.
Thời điểm phân phó chuyện này, nàng lại nhịn không được ở trong lòng mắng Hoằng Lịch là thằng điên một vạn lần, người nàng an bài chỉ có thể ở ngoài lãnh cung, mà Như Ý lại ở bên trong lãnh cung, dù có cẩn thận chiếu cố thế nào cũng không chu toàn được.
Còn về tên thị vệ Hoàng Đế an bài, nàng chỉ có thể cười ha hả, ngươi đều có thể lén lút an bài thị vệ, sao không thuận tiện kêu hắn giúp đỡ Như Ý một chút?
Ít nhất cũng trộm cho chút bạc, hoặc cải thiện chút thức ăn, đưa chút nhu yếu phẩm đi vào chứ? Còn bắt Như Ý tự tay thêu khăn đưa ra ngoài cung kiếm tiền, thậm chí còn bị thị vệ ngươi an bài ăn mất một nửa tiền.
Trước khi đưa ra ngoài cung bán còn đưa cho Hoằng Lịch xem qua một lần, xin hỏi để làm chi vậy? Ngươi trực tiếp mua chúng không được sao? Thật sự là không thèm giả vờ thâm tình dù chỉ một chút.
Nhưng Chân Hoàn cũng không tính giúp Như Ý, rốt cuộc Như Ý lại không phải tình yêu đích thực của nàng.
Đương nhiên, khi nàng biết Như Ý còn mang theo một cung nữ đi vào, vốn dĩ nàng cũng không muốn quản, lúc Chân Hoàn đi chùa Cam Lộ không phải cũng mang theo Hoán Bích và Cẩn Tịch sao.
Nhưng người nàng an bài ở lãnh cung sau vài ngày nói với nàng, Như Ý ở trong lãnh cung còn muốn mang hộ giáp, tất cả mọi chuyện đều là cung nữ kia làm.
Điều này làm Chân Hoàn có chút không vui, ngươi đã thành thứ dân đã vào lãnh cung còn cần thể diện gì?
Nàng cực kì nghi ngờ đây chỉ là cái cớ để Như Ý trốn tránh làm việc.
Khi Chân Hoàn xuất cung tuy có mang theo Hoán Bích và Cẩn Tịch, nhưng việc nặng việc nhẹ gì người ta đều làm không ít ok, còn Như Ý vào lãnh cung vẫn tiếp tục tỏ vẻ mình là thiên kim tiểu thư, nàng cùng Hoằng Lịch hai ông bà điên yêu đương, liên lụy người khác làm gì.
Dù sao Như Ý một thứ dân có cung nữ hầu hạ vốn dĩ là không hợp quy củ, nàng liền tìm cớ điều Nhị Tâm ra khỏi lãnh cung.
Nghĩ tới Thuần Tần cùng Như Ý quan hệ không tồi, lúc trước còn giúp nàng ta cầu tình, là người hiền lành, liền nhét Nhị Tâm vào cung của Thuần Tần đi.
Kế tiếp nàng liền một bên chờ ngoài cung điều tra ra tin tức, một bên chờ các thai phụ trong cung bình an sinh sản.