*Ý chứng: Chứng bệnh Như Ý
Đã không có chuyện Bạch Nhụy Cơ bị Cao Hi Nguyệt sai người vả mặt, sự kiện bạch hoa đan cũng không giải quyết được gì.
Nhưng có thể là vận mệnh buộc Như Ý phải đi sưởi ấm Lý Ngọc, nàng ta vẫn bắt gặp Lý Ngọc bị phạt quỳ, sau đó kêu hắn đến Diên Hi Cung, tự tay bôi thuốc cho hắn.
Nếu Chân Hoàn biết chắc chắn sẽ mắng nàng ta thần kinh, Nhị Tâm đều biết giữ khoảng cách, Như Ý thân là phi tần còn tự tay bôi thuốc cho người ta, Chân Hoàn có bao giờ tự tay bôi thuốc cho Tô Bồi Thịnh không?
Có hiểu giữ khoảng cách là gì không?
Những ngày tháng tiếp theo hậu cung cũng an tĩnh lại, mãi cho đến mùng một, mọi người đều tới bái kiến Thái Hậu, nàng mới lại nhìn thấy những người trong hậu cung này.
Cũng trông thấy các cháu trai cháu gái, aiz, trước khi xuyên qua mình còn là cô gái thanh xuân phơi phới, sau khi xuyên qua cháu trai cháu gái đều có đủ.
Mấy đứa nhỏ trừ Cảnh Sắt và Vĩnh Hoàng toàn bộ xông tới, nhưng nàng cũng không để ý có hai đứa nhỏ không tới gần nàng, con nít mà, có đứa hoạt bát cũng có đứa sợ người lạ, một năm nàng không thấy mấy đứa nhỏ được vài lần, không muốn tới gần nàng cũng là bình thường.
Nhưng nàng nhìn kỹ, phát hiện Vĩnh Hoàng so với trước kia gầy không ít, liền hỏi hắn sao gầy như vậy.
Không chờ Vĩnh Hoàng trả lời, phía dưới liền có một bà v.ú đứng ra nói.
“Hồi bẩm Thái Hậu, Đại a ca năm trước vẫn luôn không chịu ăn uống, lại ham chơi, vừa rời mắt liền nhảy đi chơi tuyết, vì vậy bị cảm lạnh hai lần.”
Chân Hoàn nghe giọng điệu này liền nhíu mày không vui, công việc của bà v.ú này là chăm sóc Đại a ca, vậy mà lại để một Hoàng tử, ở thời điểm còn chưa qua được nửa mùa đông bị cảm lạnh hai lần.
Mà bà v.ú này lại phản ứng bằng cách đẩy trách nhiệm cho đứa nhỏ, là hoàng cung chưa cho nàng ta phát tiền lương, hay là cảm thấy Hoàng đế sẽ không xử lý mình?
“ Bên người Đại a ca có biết bao nhiêu nô tài, còn có thể có lúc rời mắt, trong thời gian ngắn như thế mà làm Đại a ca cảm lạnh hai lần, các ngươi đều ăn gan trời sao?”
Bà v.ú vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, Chân Hoàn không xử lý ngay lúc ấy mà chờ sau khi mọi người rời đi, cùng Hoàng đế Hoàng hậu nhắc tới chuyện này.
“Hoàng hậu trở về phái người đi điều tra một chút bọn nô tài bên người Đại a ca, trong đám bọn họ chẳng lẽ một người cẩn thận cũng không có sao? Như thế nào mấy đứa nhỏ khác đều khỏe mạnh, Đại a ca lại sinh bệnh.”
Phú Sát Lang Hoa vội vàng đồng ý, trong lòng âm thầm may mắt trước đó nàng ra lệnh cắt giảm nhân sự ở Hiệt Phương Điện bị Thái Hậu bác bỏ, bằng không nàng sẽ từ chiếu cố không chu toàn thành đầu sỏ gây tội.
“Đặc biệt là bà v.ú đứng ra nói chuyện hôm nay, lời trong lời ngoài đều muốn trốn tránh trách nhiệm, ai gia không thích, tống cổ nàng ta đến nơi khác đi, đừng cho nàng ta tới gần các Hoàng tử Hoàng nữ.”
Nói xong Chân Hoàn lại khen vài câu Hoàng hậu vất vả hiền đức linh tinh, đưa cho Hoàng hậu một cây trâm phượng đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới để Hoàng đế và Hoàng hậu rời đi.
Chân Hoàn: Đây là đạo lý đối nhân xử thế.
Đã không có sự kiện bạch hoa đan không có Hoàng hậu nhanh chóng hỏi tội Nhàn Tần, cũng không có Thái Hậu ở trước mặt Hoàng đế trách cứ Hoàng Hậu.
Hoằng Lịch vui vẻ đồng ý lời mời của Phú Sát Lang Hoa, cùng Phú Sát Lang Hoa trở về Trường Xuân Cung.
Sau đó Phú Sát Lang Hoa phái Tố Luyện đi cẩn thận điều tra Đại a ca sự tình, qua hai ngày Tố Luyện hồi bẩm nói:
“Là bà v.ú ngày đó đi theo Đại a ca, cùng vài người thuộc hạ của nàng ta, bọn họ luôn dùng thủ đoạn gian dối. Nàng ỷ bản thân làm việc lâu năm, là nhũ mẫu hầu Đại a ca từ trước, cho nên người khác cũng không quản được nàng, nên mới hại Đại a ca sinh bệnh, nô tỳ đã dựa theo ngài phân phó, đem nàng ta đuổi đi rất xa.”
Phú Sát Lang Hoa tất nhiên không có nghi ngờ những gì Tố Luyện nói, nàng gật đầu “Nếu đã như vậy, ngươi đi Nội Vụ phủ tuyển mấy người được việc bổ sung đi, đừng để xảy ra chuyện như này nữa.”
Tố Luyện tất nhiên là nói chính mình đã xử lý tốt, trong lòng lại nghĩ, muốn phân phó những kẻ còn lại cẩn thận một chút, không thể lại làm Đại a ca sinh bệnh, chuyện như vậy sẽ làm người khác chú ý.
——
Lại qua một khoảng thời gian, Chân Hoàn đột nhiên nhớ tới, hình như Cao Hi Nguyệt sắp hết cấm túc rồi, thế là gọi người kêu Cao Hi Nguyệt đến Từ Ninh Cung.
Ngày đó Thái Hậu nói mấy câu nàng liền không có phong hào, mất đi địa vị Quý phi, còn cấm túc ba tháng, Cao Hi Nguyệt khi đối mặt Chân Hoàn trong lòng có chút sợ hãi.
Chân Hoàn cảm thấy như vậy cũng khá tốt, có người làm nàng ta sợ, về sau làm việc gì cũng sẽ biết suy nghĩ.
“Hôm nay ai gia kêu ngươi tới, chỉ muốn nói với ngươi vài câu. Nam nhân muốn bò lên trên có thể đọc sách tham gia khoa cử, nữ nhân trong hậu cung cũng chỉ có thể dựa vào tâm ý của Hoàng đế, cho nên các ngươi tranh sủng là hết sức bình thường, tranh được đến đâu là bản lĩnh của các ngươi, ai gia sẽ không nói cái gì. Nhưng chỉ có một chuyện, đừng lại dùng những thủ đoạn bỉ ổi đó, đặc biệt là hại người mất mạng, ai gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Cao Hi Nguyệt ấp úng vâng lời.
“Ngày ấy rốt cuộc là tình huống gì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, ai gia nể tình ngươi vi phạm lần đầu, tha ngươi một lần. Lần tới, nếu lại có chuyện như vậy xảy ra, ai gia không ngại cấm túc ngươi cả đời, hoặc là ngươi cảm thấy nếu ai gia ban c.h.ế.t ngươi, Hoàng đế sẽ vì ngươi từ đây phản bội ai gia?”
Cao Hi Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng hiểu rõ, đương nhiên Hoàng thượng sẽ không làm như vậy.
Chân Hoàn thấy Cao Hi Nguyệt sợ tới mức một tiếng cũng không dám nói, lắc đầu.
“Ai gia thật sự không rõ, Hoàng đế đối Nhàn Tần cũng chỉ đến thế, chỗ nàng ở không bằng ngươi, vị phân không bằng ngươi, sủng ái cũng không bằng ngươi, phụ huynh trong nhà càng không có một người đắc lực.
Hải Thường tại càng không cần phải nói, ngươi luôn kiếm chuyện với bọn họ làm cái gì, không đúng lý không nói, còn làm bản thân giảm giá trị."
Cao Hi Nguyệt muốn mở miệng nói, đương nhiên là vì đối với Hoàng thượng Nhàn Tần có ý nghĩa không bình thường, nhưng nghĩ lại lời Thái Hậu, phát hiện đúng là như vậy, Nhàn tần hình như thật là chỗ nào cũng không bằng mình.
Hoàng thượng đối với Nhàn Tần không bình thường hình như đều là các nàng luôn miệng nói, nhưng trên thực tế nàng ta cũng không có được ưu đãi đặc biệt gì.
“Được rồi, nhìn bộ dạng nhát gan của ngươi đi, ai gia nói mấy câu liền khiến ngươi sợ thành như vậy, ngươi không sợ nếu chính mình thật sự hại c.h.ế.t người, người ta biến thành lệ quỷ tới tìm ngươi đòi mạng sao? Tử Cấm Thành này vốn là âm khí nặng nề.”
Đương nhiên Chân Hoàn chỉ hù dọa Cao Hi Nguyệt, nhưng Cao Hi Nguyệt có vẻ thật sự rất sợ hãi những chuyện thần quái này.
Nàng sợ tới mức liên tục lắc đầu, vội vàng nói “Thần thiếp cũng không dám nữa.”
“Không dám thì tốt, trở về tiếp tục làm phi tần của ngươi đi, nhớ kỹ những gì ai gia nói hôm nay, tranh sủng ai gia sẽ không quản, nhưng ngươi phải hiểu được giới hạn của ai gia."
Cao Hi Nguyệt ngoan ngoãn hành lễ với Thái Hậu, nàng nói “Vâng ạ”.
Nàng vẫn là nhìn Nhàn Tần không vừa mắt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, rốt cuộc nhằm vào một người chỗ nào cũng không bằng mình, khiến bản thân mất phong hào mất địa vị, rất không đáng.
Hơn nữa, hơn nữa lỡ như thật sự có lệ quỷ lấy mạng thì làm sao bây giờ.
Cao Hi Nguyệt nghĩ mà run lập cập, cảm giác Tử Cấm Thành trở nên âm trầm rất nhiều.