Trước đó vào mùng một đầu năm, Đại a ca bị bà vυ" của mình lơ là chậm trễ, Chân Hoàn giao chuyện này cho Hoàng Hậu xử lý, Hoàng Hậu sau đó cũng báo lại, nói mình đã xử lý việc này thỏa đáng.
Không nghĩ tới chưa được nửa năm, thái giám thân cận Hoàng Đế là Vương Khâm đột nhiên tới Từ Ninh Cung mời Thái Hậu đến Trường Xuân Cung, nói là vì chuyện của Đại a ca.
Chân Hoàn liền cùng Phúc Già tới đó, trừ Hoàng Đế và Hoàng Hậu, còn có Cao Phi Cao Hi Nguyệt ở đây.
Chân Hoàn hỏi có chuyện gì xảy ra với Đại a ca, Hoàng Đế lại khuyên nàng chờ một chút, nói người còn chưa tới đủ.
Chân Hoàn nhìn một vòng không biết còn thiếu ai nhưng cũng nghe theo Hoàng Đế, cùng đám người Hoàng Hậu nói nói cười cười.
Cho đến khi cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu tiến vào bẩm báo: “Nhàn Tần nương nương đã đến.”
… Đại a ca lại có liên quan gì tới Như Ý?
Hoằng Lịch mở miệng nói: “Hôm nay trẫm cùng Cao Phi đi kiểm tra tình hình học tập của Đại a ca, ai ngờ trẫm mới kêu nó viết vài chữ, nó liền nhìn chằm chằm vào điểm tâm trong tay Cao Phi.”
Trong phòng này, người chứng kiến sự việc là Cao Hi Nguyệt không có mở miệng nói chuyện, tổ mẫu của Đại a ca là Chân Hoàn không có mở miệng nói chuyện, mẹ cả của Đại a ca là Phú Sát Lang Hoa không có mở miệng nói chuyện.
Ngược lại, người không có mặt lúc ấy, hơn nữa cũng là người có mối quan hệ yếu nhất với Đại a ca trong căn phòng này là Như Ý lại mở miệng nói chuyện.
“Vĩnh Hoàng tuy là Đại a ca, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Không phải chứ, Như Ý sao cô cứ thích giúp người khác nhận tội có lẽ có* vậy?
(* Nhạc Phi là danh tướng thời Bắc Tống, bị Tần Cối dùng tội danh "có lẽ có" để bịa đặt hãm hại khiến ông bị Tống Cao Tông xử tử.)
Giúp Hải Lan nhận tội trộm than, giúp Đại a ca nhận tội nhìn chằm chằm điểm tâm bởi vì nó là một đứa nhỏ ham ăn.
Chân Hoàn mở miệng hỏi: “Hoàng Đế đã điều tra là chuyện như thế nào chưa? Đại a ca là Hoàng tử, có đồ ngon gì chưa từng ăn, làm gì đến nỗi nhìn chằm chằm một miếng điểm tâm.”
Hoằng Lịch cũng bị Như Ý đột nhiên chen miệng làm cho câm lặng, lúc này nghe thấy Chân Hoàn hỏi chuyện, nhanh chóng nói tiếp.
“Trẫm thấy trên cánh tay nó có vài vết thương, vậy mà người hầu kẻ hạ không ai phát hiện."
Cao Hi Nguyệt ở một bên cũng nói: “Đúng là vậy, đám bà vυ" chăm sóc Đại a ca quá bất cẩn, mỗi ngày thay quần áo cho Đại a ca lại nhìn không thấy viết thương trên tay thằng bé. Hoặc chính là quá sơ ý, hoặc là bọn họ không giúp Đại a ca thay quần áo. Thần thϊếp thấy những vết thương đó, đúng là nhìn mà đau lòng. Quần áo Vĩnh Hoàng đang mặc trên người có vẻ như là mới thay, quần áo này nhìn như ba bốn ngày chưa giặt, bên trong còn có dầu mỡ."
Chân Hoàn nghe những lời này, phản ứng đầu tiên là cảm thấy không thể tin được, Vĩnh Hoàng là Hoàng tử không sai chứ? Một Hoàng tử bị ngó lơ đến trình độ này, chẳng lẽ nô tài hầu hạ đứa nhỏ này có người quen công tác dưới địa phủ?
Ngay sau đó nàng nhìn sang Hoàng Hậu, rõ ràng lúc trước mình đã đem chuyện này giao cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng nói đã xử lý thỏa đáng.
Khi Hoàng Hậu nghe mấy lời này liền nhìn Tố Luyện, Tố Luyện cúi đầu không dám đối mặt với Hoàng Hậu.
Cảm giác được ánh mắt Thái Hậu, Phú Sát Lang Hoa nhanh chóng thỉnh tội: “Là thần thϊếp không tốt, chắc là mấy bà vυ" mới bổ nhiệm sơ sẩy lười biếng, thần thϊếp nhất định sẽ phạt nặng bọn họ."
Sơ sẩy lười biếng? Chân Hoàn lại không cảm thấy bọn họ dám to gan như vậy. Vĩnh Hoàng lại không phải Hoàng tử bị Hoàng Đế ghét bỏ, Hoàng Đế vẫn rất coi trọng con trai trưởng, Cao Hi Nguyệt cùng Hoằng Lịch đến thăm, chắc là có ý với đứa con trưởng này.
Hậu cung này trừ Hoàng Hậu ra Cao Hi Nguyệt là người có địa vị cao nhất, bị người như vậy nhìn chằm chằm, đám người hầu kia còn dám sơ sẩy như thế?
Là sợ bản thân sống quá lâu sao?
Nhưng hiện tại ở đây có nhiều người như vậy, không chỉ có Cao Hi Nguyệt, còn có Như Ý, Chân Hoàn không muốn làm Hoàng Hậu mất mặt, thế nên tạm thời không đề cập tới vấn đề này.
Hoằng Lịch lúc này mới mở miệng nói ra mục đích thật sự của việc hắn mời mọi người đến đây hôm nay, hắn muốn tìm một người dưỡng mẫu cho Vĩnh Hoàng.
Chân Hoàn nhíu mày: “Cho nên Hoàng Đế muốn chọn Nhàn tần?”
Cao Hi Nguyệt vừa nghe lập tức không nhịn được, vội vàng mở miệng kêu Hoàng Thượng.
Hoằng Lịch xấu hổ khụ một tiếng: “Trẫm không có ý này, trẫm nghĩ chọn dưỡng mẫu vẫn là ý muốn của con trẻ quan trọng nhất, phải để Vĩnh Hoàng tự mình chọn mới được.”
“Nếu muốn cho Vĩnh Hoàng tự chọn, vậy vì sao chỉ kêu mình Nhàn Tần lại đây?”
Hoằng Lịch dùng chiến thuật uống nước kéo dài thời gian suy nghĩ, sau đó giải thích: “Nhàn Tần hầu hạ trẫm đã lâu, cũng là một trong số ít phi tần có địa vị cao trong cung, nàng có tư cách nuôi nấng Hoàng tử.”
Chân Hoàn cười như không cười, không mở miệng hỏi thêm một câu còn Thuần Tần thì sao? Dù sao Hoằng Lịch luôn có thể tìm được lý do.
Nhưng Như Ý, Hoàng Đế chọn nàng ta làm dưỡng mẫu Chân Hoàn thật sự không vừa lòng, cũng không dám tưởng tượng Như Ý nuôi dạy đứa nhỏ thành cái dạng gì. Hy vọng Đại a ca không cần lựa chọn Như Ý, bằng không nàng chỉ có thể không cho tình yêu đích thực của Hoàng Đế thể diện, mặc kệ như thế nào, cháu nó còn nhỏ, không thể để tương lai của nó bị ảnh hưởng.
“Vậy kêu Vĩnh Hoàng vào đi, vừa lúc mau để cho ai gia nhìn xem vết thương của Vĩnh Hoàng.”
Vĩnh Hoàng tiến vào hành lễ, Chân Hoàn vẫy tay kêu hắn lại đây, xắn tay áo hắn lên cẩn thận kiểm tra, còn may miệng vết thương đều không quá nghiêm trọng.
Nhưng một vị Hoàng tử trên người có thể xuất hiện nhiều vết thương như thế, bản thân chuyện này đã đủ khó tin rồi.
Một bên Hoằng Lịch kêu Vĩnh Hoàng chọn ngạch nương, Vĩnh Hoàng nói chính mình có ngạch nương, chính là Triết phi, Hoằng Lịch lại khuyên, nói không có ai thay thế được Triết phi, chỉ là tìm thêm người chiếu cố hắn mà thôi.
Lúc này Vĩnh Hoàng mới quay đầu quan sát đích mẫu và hai người thứ mẫu.
Chân Hoàn thấy thằng bé đối với Cao Hi Nguyệt đang nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ làm như không thấy, ngược lại nhìn Như Ý đang mỉm cười quỷ dị, sau đó nó cũng nở nụ cười tương tự.
Chuông cảnh báo trong lòng Chân Hoàn kêu to, muốn chọn Như Ý thật à? Không được không được, còn chưa tiếp xúc nhiều đã cười giống thiểu năng như thế rồi, nếu thật sự để nàng ta nuôi nấng còn tới mức nào nữa?
Hơn nữa, Như Ý khi nào móc nối quan hệ với Vĩnh Hoàng? Theo lý mà nói, là Cao Hi Nguyệt đi thăm thằng bé, cũng là Cao Hi Nguyệt phát hiện nó bị đối xử tệ, vì sao ngược lại thằng bé càng thích Như Ý hơn?
“Vĩnh Hoàng à, không cần vội, tới đây, Hoàng tổ mẫu còn có chuyện muốn hỏi con.”
Vĩnh Hoàng cùng Như Ý đối diện bị cắt ngang, tiến lên phía trước trả lời Hoàng tổ mẫu.
Chân Hoàn bảo Vĩnh Hoàng ngồi cạnh nàng, chặn ánh mắt mọi người.
“So lần gặp trước lại gầy không ít, Vĩnh Hoàng nói cho Hoàng tổ mẫu biết, những nô tài đó vẫn luôn vô tâm như vậy sao? Hoàng tổ mẫu sẽ làm chủ cho Vĩnh Hoàng.”
Vĩnh Hoàng có chút sợ hãi nhìn Hoàng tổ mẫu, thấy trên mặt Hoàng tổ mẫu đầy vẻ quan tâm, do dự nói.
“Trước kia Lý ma ma đối xử tệ với con nhất, sau đó nàng rời đi, đổi người khác tới, nhưng cũng không tốt với con.”
“Vậy vì sao Vĩnh Hoàng trước giờ không nói cho Hoàng tổ mẫu hay Hoàng a mã biết?”
“Lý ma ma nói, nếu con nói ra sẽ gây thêm phiền toán cho Hoàng a mã, Hoàng a mã sẽ không thích con.”
Chân Hoàn oán hận mà đập bàn: “Nàng ta làm càn, con là con ruột của a mã con, sao hắn có thể chê con phiền toái được? Vĩnh Hoàng con phải biết, bị khi dễ phải nói cho Hoàng a mã, Hoàng tổ mẫu hoặc Hoàng ngạch nương. Cho dù là Cao nương nương lúc nàng ấy đến thăm, con nói cho Cao nương nương, nàng ấy cũng sẽ nói cho Hoàng a mã giúp con xử lý những người đó. Trưởng bối của Vĩnh Hoàng, mặc kệ là ai biết chuyện, đều sẽ xử lý bọn điêu nô này ngay lập tức.”
Vĩnh Hoàng có chút nghi ngờ, thật vậy sao? Đúng là mình không có nói cho những người này, nhưng Nhàn nương nương biết, mà Nhàn nương nương cũng không có đi tìm Hoàng a mã hay xử lý đám bà vυ" này.
Cao Hi Nguyệt ở cạnh bên nhanh chóng bắt được cơ hội mà nói tiếp.
“Đúng vậy Vĩnh Hoàng, lòng ta vẫn luôn muốn nuôi nấng con, nếu ta biết chuyện, chắc chắn sẽ xử trí đám nô tài to gan lớn mật này trước tiên, sẽ không để con chịu khổ trong thời gian dài như vậy, bị thương cũng không ai biết."
Hoằng Lịch cũng theo đó gật đầu: “Vĩnh Hoàng à, con là con trai trẫm, sao có thể bị một đám nô tài khi dễ được.”
Vĩnh Hoàng thấy bọn họ đều nói như thế, Hoàng ngạch nương bên cạnh cũng gật đầu, chẳng lẽ thật sự đây chỉ là một chuyện nhỏ sao? Chỉ cần mình nói ra, những người đó liền sẽ bị xử lý sao?
Vĩnh Hoàng vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Nhàn Tần, Nhàn nương nương không nói như thế, nhưng Hoàng a mã Hoàng ngạch nương và Hoàng tổ mẫu đều nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều sai rồi sao?
Chân Hoàn thấy Vĩnh Hoàng sắc mặt hoang mang, ánh mắt còn thường nhìn về hướng Như Ý, Như Ý đã không còn cười, gục mặt ngồi ở đó.
Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một ý tưởng, chẳng lẽ Như Ý đã sớm biết chuyện Đại a ca bị khi dễ?
Người bình thường biết chuyện này phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là xử lý đám nô tài khinh chủ trước, hoặc là đi tìm người có thể xử lý chuyện này, nhưng với cấu tạo não của Như Ý, ai biết nàng ta nghĩ như thế nào.
Nếu nghĩ theo hướng Như Ý thật sự đã sớm biết. Rất có khả năng trước đó Cao Hi Nguyệt đã đi thăm Vĩnh Hoàng rất nhiều lần, nhưng vừa vặn hôm nay cùng Hoàng Đế cùng đi thăm Vĩnh Hoàng, thằng bé lộ ra miệng vết thương. Hơn nữa rõ ràng là Cao Hi Nguyệt phát hiện Vĩnh Hoàng bị thương, còn cùng Hoàng Thượng lấy lại công bằng cho nó, Vĩnh Hoàng lại không cảm kích Cao Hi Nguyệt, ngược lại nhìn Như Ý cười…
Có lẽ nào…
Chuyện hôm nay vốn dĩ là một kế hoạch, Cao Hi Nguyệt chỉ là một vòng trong kế hoạch này, cho nên Vĩnh Hoàng sẽ không cảm kích nàng, mà kế hoạch này, tám chín phần mười là Như Ý chỉ cho nó!
Chân Hoàn kéo c.h.ặ.t t.a.y Vĩnh Hoàng, hỏi “Vĩnh Hoàng nói tổ mẫu biết, có phải là có người đã sớm biết Vĩnh Hoàng bị đối xử tệ, lại không giúp Vĩnh Hoàng giải quyết, càng không cho Vĩnh Hoàng đi tìm Hoàng a mã. Mà lại bảo con phải chịu đựng, nhẫn nhịn chờ đến khi xảy ra chuyện lớn như hôm nay, nói chỉ có như vậy Hoàng a mã mới có thể giúp Vĩnh Hoàng giải quyết?"
Vĩnh Hoàng nghĩ, Hoàng tổ mẫu không đoán được là Nhàn nương nương hiến kế giúp mình, cũng không có đoán ra là chính mình tự làm mình bị thương, Hoàng a mã sẽ không cảm thấy mình nói dối, chuyện Nhàn nương nương giúp mình cũng sẽ không bại lộ.
Hơn nữa đúng là Nhàn nương nương nói, chỉ có làm lớn chuyện Hoàng a mã mới có thể giúp mình tìm một người dưỡng mẫu, thế là hắn gật gật đầu.
Chân Hoàn vỗ nhẹ trán Vĩnh Hoàng: “Đứa nhỏ ngốc, con bị người ta lừa. Con là Hoàng tử, chẳng lẽ Hoàng a mã sẽ trơ mắt nhìn con mình bị nô tài khi dễ sao? Rõ ràng chỉ cần nói chuyện này cho Hoàng a mã, con có thể thoát khỏi tình cảnh này ngay lập tức. Nhưng hiện tại, khổ là con tự chịu, mà làm như vậy con đạt được chẳng qua là đãi ngộ vốn có, lại khi không thiếu người ta một ân tình."
Vĩnh Hoàng che lại cái trán, có chút sững sờ, vốn dĩ cảm thấy Nhàn nương nương sẽ không hại mình, nhưng sự thật đúng như Hoàng tổ mẫu nói.
Bởi vì Nhàn nương nương giúp mình hiến kế nên lòng đầy cảm kích, thiếu chút nữa trở thành con trai của bà ấy.
Hôm nay Cao nương nương cùng Hoàng a mã vừa biết chuyện này, liền tìm dưỡng mẫu cho mình, giúp mình có thể rời Hiệt Phương Điện. Mà những gì Nhàn nương nương làm thậm chí không nhiều bằng Cao nương nương, liền thu hoạch được một đứa con trai.
Vĩnh Hoàng vì tuổi nhỏ mất mẹ, đối với mọi việc thường dễ nghĩ nhiều, chỉ là ánh mắt bị tuổi tác hạn chế, cảm thấy bà vυ" bên cạnh mình giống như không thể chiến thắng, nhưng hôm nay mới phát hiện, hình như chỉ cần một câu là có thể xử lý bọn họ.
Vậy vì sao Nhàn nương nương không giúp hắn? Thậm chí còn dạy hắn tự đ.â.m bản thân bị thương sau đó nói dối. Nàng làm này hết thảy có phải hay không có mục đích riêng.
Vĩnh Hoàng nghĩ không ra Như Ý có mục đích gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc khi nhìn Nhàn nương nương ngày xưa hắn cảm thấy thân thiết nhưng hiện tại lại cảm thấy mỗi một hành vi của bà ấy đều giống như có mưu đồ.
Hoằng Lịch nhìn Vĩnh Hoàng nghe lời Thái Hậu nói xong sau đó vẫn luôn nhìn về phía Như Ý, trong lòng nhảy dựng, người ngạch nương nói, không phải là Như Ý chứ?
Lúc này Như Ý cũng quay đầu nhìn về phía hắn, bĩu môi tỏ ra vô tội.
Tất nhiên nàng không cảm thấy bản thân có sai, thậm chí cảm thấy Thái Hậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, Hoàng Hậu quản lý hậu cung, cố tình Đại a ca lại bị lơ là như thế, nhất định là Hoàng Hậu bày mưu đặt kế.
Nếu là Vĩnh Hoàng đi tìm Hoàng Thượng nói chuyện này, chắc chắn Hoàng Hậu sẽ ra tay che giấu, đến lúc đó chưa chắc Vĩnh Hoàng có thể có chỗ tốt. Hơn nữa Hoằng Lịch ca ca cũng sẽ khó xử khi bị kẹp giữa trưởng tử và Hoàng Hậu người xuất thân từ gia tộc rất có thế lực, nàng làm thế chẳng lẽ không phải vì muốn tốt cho Hoằng Lịch ca ca sao?
Đến nỗi Vĩnh Hoàng chịu khổ như nào, dù sao các vυ" nuôi cũng sẽ không dám để cho Vĩnh Hoàng bị thương quá nặng hoặc chết, hắn nhịn một chút là qua, lúc trước không phải Hải Lan cũng nhịn thật lâu sao, cuối cùng Hải Lan cũng như nguyện tới Diên Hi Cung, hết thảy vui mừng, đương nhiên Vĩnh Hoàng cũng có thể nhịn một chút.
Hoằng Lịch đè nghi hoặc xuống đáy lòng, thấy Chân Hoàn không tính nói nữa, mới tiếp tục hỏi Vĩnh Hoàng.
“Vĩnh Hoàng, Hoàng tổ mẫu cũng hỏi xong, hiện tại nói cho Hoàng a mã, con muốn ai làm ngạch nương con hơn?”
Bởi vì Như Ý nên hiện tại Vĩnh Hoàng cảm thấy những người này ai cũng giống như có ý xấu, thật ra hắn không muốn chọn ai cả, nhưng ngạch nương của mình đã qua đời, bản thân ở trong cung không nơi nương tựa, luôn phải có vị nương nương có thể chống lưng cho mình mới được.
Hắn do dự nhìn về phía bọn họ, Nhàn nương nương, hiện tại hắn không muốn bà ta làm ngạch nương. Hoàng ngạch nương, có con vợ cả của bản thân, hơn nữa thường ngày chưa từng thân thiết với mình, chắc là không quá thích mình.
Còn Cao nương nương, tuy rằng có lẽ tình cảm của bà ấy với mình cũng hữu hạn, nhưng bà ấy nhiều năm vẫn không có con, nói vậy sẽ không khắt khe mình, hơn nữa hiện giờ bà ấy ở hậu cung của Hoàng a mã có vị phân tối cao.
“Con chọn Cao nương nương.”