Ngày trùng sinh thứ 31: Trở nên mạnh mẽ hơn bắt đầu bằng cách gạt trẻ con
Trans: CataHolic
Đến đúng ngày hẹn, một đám người thu dọn đồ đạc xong liền xuất phát, cả Hứa Tang Du và Tạ Trường Bình đều mang theo ba đồng đội nhỏ của mình, tổng cộng tám người, trùng trùng điệp điệp ra khỏi căn cứ.
Lần này Hứa Tang Du chủ yếu hướng đến tinh hạch của zombie, đã có Tạ Phồn nên cô cũng không lo lắng tinh hạch zombie trong nhà để không nữa, thế nên lẽ dĩ nhiên cô muốn dự trữ nhiều hơn một chút.
Nhân lúc những người khác vẫn chưa tìm được cách sử dụng tinh hạch, cô phải nâng cao thực lực của người nhà mình lên trước tiên.
Như vậy thì đến khi chuyện thực lực của người dị năng có thể thăng cấp bằng tinh hạch được dân chúng nhận ra, tạo nên làn sóng bùng nổ năng lực của người dị năng thì sức mạnh của họ đã đứng vững trong top đầu của người dị năng.
Nhóm người Tạ Trường Bình này, xàm thì có xàm thật nhưng bản lĩnh vẫn khá được. Đồng đội của anh ta vẫn luôn giật dây cho anh ta biểu hiện thật tốt trước mặt Hứa Tang Du, khi gặp được zombie gì đó thì phải ra tay một cách chủ động chút.
Hứa Tang Du cũng được nhìn thấy bản lĩnh của từng người trong nhóm bọn họ, có thể nói là thật sự khá mạnh, không chỉ năng lực cá nhân mà cả sự ăn ý cũng rất tốt.
Chỉ là ở cùng bọn họ càng lâu thì cô càng hoài nghi, nhóm người này về sau làm thế nào có thể trở thành một tiểu đội mạnh nhất trong căn cứ nhỉ, đặc biệt là Tạ Trường Bình. Trong tương lai, anh ta chính là người mạnh nhất bên phe loài người.
Sở dĩ Hứa Tang Du vẫn luôn sinh ra loại suy nghĩ này, lý do là vì lần đầu tiên sau khi bọn họ phối hợp săn giết một làn sóng zombie thì Hứa Tang Du nhận ra nhóm của Tạ Trường Bình cũng đang thu thập tinh hạch.
Cô còn chưa hỏi ra miệng thì Lý Đông Đông đã chủ động nói: “Chúng tôi cũng mới phát hiện ra trong đầu của zombie có đồ vật nho nhỏ sáng lấp lánh này cách đây không lâu. Mặc dù tạm thời vẫn chưa biết nó có tác dụng gì, nhưng thứ lấp lánh này đẹp một cách kì lạ nên thu thập lại chơi cho vui. Nếu Tang Du thích thì chúng tôi chia cho cô một ít nhé.”
Tạ Trường Bình hiếm khi chủ động lên tiếng: “Trong tương lai có thể sẽ có ích, mọi người cũng có thể thu gom một ít.”
Hứa Tang Du từ chối khéo chuyện Lý Đông Đông muốn chia một ít tinh hạch cho cô. Dù sao thì Lý Đông Đông không biết giá trị của tinh hạch nhưng cô thì biết.
Nhưng cô đang do dự có nên chia sẻ thêm nhiều thông tin hơn cho Tạ Trường Bình hay không, chẳng hạn như tác dụng của tinh hạch và chuyện nhà họ có người có khả năng làm cho tinh hạch trở thành dung dịch mà người dị năng có thể hấp thụ.
Trong nhà Hứa Tang Du, không có ai chất vấn cô cả. Cô bảo dùng dung dịch đó thì có thể thăng cấp dị năng, Giang Lam ngay cả nghi ngờ cũng chẳng nghi ngờ mà quay đầu uống luôn.
Tiếu Tiếu càng không đi nghi ngờ Hứa Tang Du, chỉ có duy nhất Tạ Phồn là hơi tò mò trong lòng không biết làm thế nào mà Hứa Tang Du biết được tin tức này.
Nhưng hình tượng mà anh thiết lập đã định trước là anh sẽ không hỏi loại câu hỏi này ra miệng.
Nhưng nếu phải nói tin tức này cho người khác thì cần phải giải thích tỉ mỉ cho đối phương một số thứ.
Quang trọng hơn là, nếu phải tiết lộ năng lực của Tạ Phồn ra ngoài có thể sẽ hơi nguy hiểm. Hứa Tang Du không muốn mạo hiểm, nếu cô đã quyết định thu nhận Tạ Phồn thì Tạ Phồn chính là người nhà, là bạn bè của cô. Cô cần phải tính toán thật toàn vẹn cho người nhà và bạn bè mình.
Tạ Trường Bình và bạn bè của anh ta bây giờ trông có vẻ rất đáng tin, nhưng biết người biết mặt không biết lòng. Thời gian bọn họ quen biết không lâu, Hứa Tang Du không muốn mạo hiểm, cô không hy vọng sự an toàn của người nhà mình phụ thuộc vào lương tri của người khác.
Vì vậy, sau khi do dự qua đi, cô vẫn không nói năng lực của Tạ Phồn ra cho Tạ Trường Bình biết.
Nói cô ích kỷ cũng được, bạc bẽo cũng chả sao nhưng cô phải bảo đảm cho sự an toàn của Tạ Phồn trước.
Lúc đó, biểu hiện của Tạ Phồn lại khá ‘ngoan ngoãn’: “Tôi sẽ không rước lấy phiền phức cho mọi người.”
“Không phải tôi sợ phiền toái…” Cái mà Hứa Tang Du sợ là sau khi năng lực của Tạ Phồn bị lộ ra ngoài sẽ bị căn cứ giam giữ, mất đi sự tự do còn phải phối hợp với căn cứ để làm thí nghiệm, trở thành công cụ hình người.
Nhưng cô không lo lắng mình sẽ nói ra ngoài, dù sao thân là chủ gia đình thì phải đảm đương nhiều thứ hơn.
Tuy nói thời điểm kiếp trước cô vẫn luôn lăn lộn ở tầng dưới thấp, nhưng cô cũng có thể đoán ra một số thứ.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng bao giờ cho rằng mọi người quá tốt bụng.
Thật ra có đôi lúc Tạ Phồn cũng rất tò mò rốt cuộc Hứa Tang Du đang suy nghĩ cái gì, nhưng càng nhìn không thấu mới càng có hứng thú, không phải sao?
Ngày thứ hai sau khi xuất phát cùng với nhóm Hứa Tang Du, những đồng đội nhỏ của Tạ Trường Bình hoàn toàn rơi vào tay giặc, vì thời gian trước những thứ mà bọn họ ăn khi ra ngoài là: Mì ăn liền thêm xúc xích giăm bông, mì ăn liền thêm trứng kho xì dầu, mì ăn liền thêm các loại thịt khô.
Loại đồ ăn như mì gói này không ăn lâu thì sẽ nhớ, thỉnh thoảng ăn một lần thì rất thơm còn ăn hoài sẽ buồn nôn.
Nhưng khi đi xa nhà, có thể ăn mì mỗi ngày đã là nhờ vật tư dự trữ của bọn họ phong phú nên bọn họ cũng không tiện nói thêm gì.
Mãi cho đến lần này khi ra ngoài cùng Hứa Tang Du.
Một nhóm người tiến vào thành phố, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm dọc theo những nơi mà lần trước chưa tìm kiếm. Đến lúc giữa trưa, tất cả mọi người ai cũng đói, nhóc Tóc Vàng bắt đầu lục lọi cốp xe.
Vừa mở cốp xe ra cậu ta liền bắt đầu muốn ngất đi, toàn bộ đều là thực phẩm ăn liền đủ kiểu đủ loại mà mì gói là chủ yếu.
Nhóc Tóc Vàng dùng một giọng điệu ngâm thơ hỏi: “Hôm nay ăn vị gì nào? Sườn om đỏ(1) hay là canh vịt hầm củ cải chua(2)?”
(1) Sườn om đỏ có nguyên liệu chính là sườn lợn và nấm đông cô, và ớt khô, hạt tiêu, hoa hồi, đinh hương, gừng, muối, nước tương đen, nước tương nhạt, rượu nấu ăn, đường phèn, v.v…
(2) Canh vịt hầm củ cải chua là một hầm truyền thống theo cách cổ điển, một món trong ẩm thực Tứ Xuyên. Nguyên liệu chính là vịt và củ cải chua, kỹ thuật nấu chính là hầm.
Cậu vừa quay đầu lại liền thấy đám đồng bọn của mình đã lần lượt ngồi xuống, căn bản không quan tâm đến cậu mà vây quanh Hứa Tang Du đến nỗi chật như nêm cối.
Ngoài ra còn có thể thoang thoảng ngửi thấy hương thơm đậm đà của đồ ăn, một mùi hương tươi ngon khác biệt hoàn toàn với mùi mì gói.
Nhóc Tóc Vàng nhìn cốp xe rồi lại nhìn đồng đội của mình, quyết đoán chui vào trong đám người. Không biết từ khi nào mà Hứa Tang Du đã bắc một cái chảo, trong chảo có hai con gà và một ít rau xanh.
Không biết gà lấy từ đâu ra, chỉ là phía trên phần xương gà có rất ít thịt, nhưng điều này không hề ảnh hưởng gì đến việc hầm ra một nồi canh gà đậm đặc.
Mỗi một đồng đội của cậu ta đều đang cầm một cái bát đợi ở bên cạnh, Hứa Tang Du cầm mì sợi trong tay và bỏ chúng vào trong chảo lớn, là loại mì sợi dẹp rất phổ biến.
Sợi mì hút no nước trong canh gà nóng hầm hập, chúng trồi lên trồi xuống chẳng mấy chốc đã chín. Cô vớt mì ra rồi gắp hai đũa rau xanh rồi rưới một ít canh gà, vậy là xong một bát mì gà thơm ngon.
Đơn giản, tiện lợi còn ngon nữa.
Mặc dù đều là mì nhưng mùi vị thực sự khác biệt hoàn toàn.
Cuối cùng xương gà kia cũng không bỏ đi, Hứa Tang Du xé thịt gà trên xương gà ra thành từng sợi nhỏ, tưới một ít giấm và sa tế sau đó cứ thế mà trộn đều lên, mùi vị cũng khá ngon, có thể dùng để ăn tiếp.
Nhóc Tóc Vàng nước mắt lưng tròng, xoay người vào trong xe lấy túi hoành thánh đông lạnh mà mình cất giấu kỹ lưỡng ‘bao năm nay’ sang đây để Hứa Tang Du bỏ hoành thánh vào trong bát mì gà của cậu ta.
Vừa ăn vừa khóc: “Hu hu hu, ngon quá đi!”
Đồng đội của cậu ta vô cùng căm phẫn: “Không ngờ cậu còn giấu một túi!”
Thức ăn nhanh trong túi như thế này là thứ mà bọn họ ăn hết nhanh nhất, bởi vì bất kể là sủi cảo hay hoành thánh đông lạnh thì cũng không thể để quá lâu dưới nhiệt độ thường, rất dễ hỏng.
Hơn nữa người ta đã nấu sẵn, mùi vị vốn không tệ nên hâm nóng một chút là có thể ăn rồi, đối với tay nghề nấu ăn vô cùng kém như bọn họ mà nói đã là món ngon rồi.
Vì thế bọn họ đã ăn hết từ lâu rồi, không ngờ thằng nhóc này vậy mà lại còn giấu một bịch, muốn ăn mảnh sao!
Khung cảnh lập tức trở nên mất trật tự.
Giang Lam rất khinh thường mà ‘ha’ lên một tiếng, sau đó vớt rất nhiều hoành thánh trong nồi ra rồi bỏ vào bát của Tiếu Tiếu: “Ăn đi, đừng chừa lại cho bọn họ.”
Tiếu Tiếu quay đầu lại bỏ hơn một nửa hoành thánh trong bát mình vào bát Hứa Tang Du: “Chị A Du ăn đi!”
Đám đàn ông trong nhà thật là không được gì hết, còn không biết ân cần một chút thì chị A Du bị người ta cướp mất thì phải làm sao bây giờ!
Hứa Tang Du lại chia một ít trong bát mình cho Tạ Phồn, đây là cục vàng to bự trong nhà à nha!
Dù sao thì kể từ sau bữa ăn này, nhóm Tạ Trường Bình đến giờ cơm liền tự giác mang nguyên liệu nấu ăn và bát đũa tới rồi vác ghế sang đây để ăn chực uống chực.
Có thể ăn ngon một chút thì sao phải đi gặm bánh mì với mì gói chứ!
Mấy người ăn cơm xong liền đặc biệt chủ động mà xung phong thu dọn bát đũa, dù sao thì bọn họ cũng là ăn chực, ăn chực thì phải có tự giác của kẻ ăn chực!
Sau khi ăn trưa xong thì một đoàn người lại lao đầu vào thành phố ngay. Tài nguyên mà một lần bọn họ có thể mang theo thật sự không phải là rất nhiều, vì thể chủ yếu chỉ lựa những thứ cần thiết. Thỉnh thoảng cũng có thể gặp được một số người sống sót, có một số đến thành phố để vơ vét đồ đạc. Một số kể từ ngày tận thế bắt đầu vẫn luôn ẩn náu trong nhà, khi sắp hết đạn dược và lương thực thì hằng ngày họ đều nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng có thể gặp được người của đội cứu hộ tiến vào thành phố.
Nhóm Hứa Tang Du tìm được một siêu thị trông có vẻ như chưa từng bị bất kỳ người nào động vào nên chuẩn bị tiến vào vơ vét một lần. Trước khi vào trong, bọn họ xử lý sơ zombie ở bên ngoài trước, dù sao thì Tạ Phồn cũng là một người mù nên không thể giúp gì được, không bằng để anh ở trên xe chờ cho rồi.
Các thây ma gần đó gần như được dọn sạch, chỉ còn lại vài con thì không ảnh hưởng gì đến bọn họ. Lúc này Hứa Tang Du mới nói với Tiếu Tiếu: “Em ở lại trong xe cùng với anh Phồn Phồn, tụi chị rất nhanh sẽ trở lại, được không nào? Chị sẽ mang đồ ăn ngon và đồ chơi về cho Tiếu Tiếu.”
Tiếu Tiếu rất ngoan, ôm lấy Hứa Tang Du rồi hôn ‘chụt’ một cái: “Em sẽ bảo vệ cho anh Phồn Phồn!”
Tâm trạng của Tạ Phồn trở nên phức tạp, Hứa Tang Du muốn bảo vệ anh thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả Tiếu Tiếu tám tuổi cũng muốn bảo vệ anh…
“Đi thôi.” Hứa Tang Du dẫn Giang Lam đi theo nhóm Tạ Trường Bình phá cửa vào trong. Bọn họ phá cửa của siêu thị và bước vào trong cùng với vũ khí.
Ngày tận thế vừa mới bắt đầu không lâu nên bây giờ là lúc vật tư dồi dào nhất. Một thời gian nữa khi dị năng của mọi người dần dần thăng cấp, càng lúc càng nhiều người có năng lực lập đội vào giữa thành phố để tìm kiếm vật tư thì vật tư có hạn chắc chắn sẽ dần bị vơ vét sạch sẽ.
Vì vậy, bây giờ bọn họ phải thừa dịp này mà thu thập thêm một số thực phẩm sẽ không hết hạn trong thời gian ngắn, trong tận thế, thứ quan trọng nhất chính là đồ ăn.
Lần này Hứa Tang Du ra ngoài còn định mang về một ít hạt giống rồi trồng một ít rau dưa gì đó trên sân thượng, thỉnh thoảng thêm vào bữa ăn.
Khi bọn họ đang lục soát trong siêu thị, Tạ Phồn và Tiếu Tiếu đang ngồi đối diện nhau ở trong xe. Tiếu Tiếu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tạ Phồn, bé đã hứa với chị A Du là sẽ trông nom anh Phồn Phồn cho thật tốt, không thể để anh ấy xảy ra chuyện được.
Tạ Phồn lại đang suy nghĩ phải làm thể nào để bỏ qua Tiếu Tiếu mà đi ra ngoài.
Trong thành phố không thiếu zombie, mặc dù cấp bậc tương tối thấp nhưng số lượng lớn cũng có thể bù đắp cho cấp độ. Anh đi theo vào thành phố chính là để chuẩn bị làm một chuyến lớn.
Thực lực của anh tăng lên càng cao thì anh càng sẽ giống như một người bình thường, cho dù là nhiệt độ cơ thể hay là những cái khác.
Nhưng mà không ngờ rằng, bước đầu tiên để nâng cao sức mạnh lại bị chặn lại gắt gao bởi Tiếu Tiếu…