Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Boss Vai Ác

Chương 30: [Boss Vai Ác] Chương 30



Ngày trùng sinh thứ 30: Tôi vì cái gia đình này mà trả giá quá nhiều

Trans: CataHolic

Chính vì vậy mà nhóm Tạ Trường Bình được may mắn nhìn thấy cảnh tượng Hứa Tang Du cầm một khối bê tông đúc sẵn đuổi theo một đám người đang bò lung tung khắp mặt đất.

Nhóc Tóc Vàng ban nãy còn đang xúi Tạ Trường Bình, kêu anh ta theo đuổi Hứa Tang Du nhất thời á khẩu không nói được.

Cậu ta đang tính thử xem Tạ Trường Bình có đánh lại Hứa Tang Du hay không, ngộ nhỡ hai người thật sự ở bên nhau, anh Tạ của cậu ta có thể sẽ bị bạo hành không nhỉ…

Suy nghĩ này trong đầu cậu ta còn chưa nghĩ xong đã thấy Hứa Tang Du vung khối bê tông nặng trịch kia lên thiếu chút nữa đã đập bể đầu của một người rồi, nhưng khối bê tông được đúc sẵn này muốn trọng lượng có trọng lượng, muốn kiên cố cũng đủ kiên cố.

Hứa Tang Du đã biểu diễn trực tiếp câu nói ‘đập bay đầu bạn’ là như thế nào.

Nếu không phải cô có lòng tốt nương tay không đánh chết người thì tình hình hiện trường có lẽ còn tồi tệ hơn.

Hứa Tang Du vẫn còn một chút chưa đã tay sau khi đánh nhau xong, đã lâu lắm rồi cô cũng chưa được đánh đã thế này. Cảm giác khi đánh nhau với con người và zombie không giống nhau, đặc biệt là đằng sau còn có người vẫn luôn hò hét cổ động cho cô nữa. Đúng vậy, người mà chúng ta đang nói đến là Tiếu tiếu.

Cô bé vung cái chày lăn bột cỡ nhỏ lên như vung que phát sáng(1).

(1) Que này dùng để tiếp ứng, cổ vũ cho idol.

Đám người kia bị tổn thất nặng nề, không ngờ một ổ già yếu bệnh tật vậy mà lại có sức chiến đấu kinh người, đành phải tạm thời rút lui nhưng vẫn bỏ lại lời độc ác.

Cả nhà Hứa Tang Du ngược lại chẳng sợ chút xíu nào, dù sao thì người trong gia đình này làm gì có ai yếu thật đâu chứ. Hứa Tang Du ném khối bê tông xuống đất, ngoái đầu lại nhiệt tình mời bọn Tạ Trường Bình đến nhà ăn cơm.

Tạ Trường Bình còn đắm chìm trong sự hung tàn của bọn họ ban nãy, đôi mắt không nhịn được mà nhìn về phía trên khối bê tông còn dính ít máu rơi trên mặt đất.

Theo bản năng gật đầu đồng ý.

Mặc dù sau khi đồng ý xong liền có chút hối hận, nhưng nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Hứa Tang Du, trong lòng bọn họ lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Sang nhà người ta ăn cơm cũng không thể ăn uống chùa được, đúng không? Đám người dọn dẹp một chút rồi mang rất nhiều đồ qua, nhóm của Lý Đông Đông không cảm thấy thiệt thòi chút nào, bởi vì mấy thứ nguyên liệu nấu ăn này ở trong tay bọn họ liền trở thành một nồi thập cẩm.

Rất khó ăn lại không thể lãng phí.

Tặng cho Hứa Tang Du thì ít nhất cũng ngon hơn.

Đến lúc ăn cơm, Tạ Trường Bình đắn đo nhiều lần xong vẫn hỏi Hứa Tang Du: “Mấy ngày nữa nhóm chúng tôi sẽ vào thành phố một chuyến, mọi người có muốn đi cùng không?”

Số lượng người nhiều có một ưu điểm là an toàn. Cái người Tạ Trường Bình này đặc biệt ghi nhớ ân tình, luôn nghĩ đến việc đưa nhóm Hứa Tang Du theo.

Hứa Tang Du suy nghĩ một lát, cũng không thể ăn không ngồi rồi mãi nên liền đồng ý. Hiện tại căn cứ sẽ không thường xuyên tổ chức cho người ta đi vơ vét vật tư như sau này, vì vậy bọn họ chỉ có thể tự mình đi. Thực lực của đội Tạ Trường Bình khá tốt, tuy hơi nhảm nhí một chút nhưng họ vẫn được xem như là đồng đội đáng tin cậy.

Việc thành lập một liên minh với họ và giúp đỡ lẫn nhau là một điều tốt.

Ít nhất sẽ có người sửa chữa cái nồi trong nhà nếu nó bị hỏng.

Đúng thế, cậu nhóc Tóc Vàng trong nhóm bọn họ kia có dị năng điều khiển kim loại, trước đây khi gặp bọn họ lần đầu tiên, những cây đao dài, lưỡi hái mà bọn họ cầm trong tay đều do cậu ta tạo ra.

Cậu ta có thể tạo hình cho kim loại, dị năng này còn khá thực dụng nữa.



Dị năng của người đàn ông lực lưỡng kia có thể biến đổi làn da của bản thân trở nên cứng rắn, rất khó có thể bị thương.

Còn Lý Đông Đông là một nhân tài trong mảng hỗ trợ, anh ta có thể nghe thấy những âm thanh cực kỳ nhỏ, nói chung là phụ trách công việc trinh sát.

Cộng thêm dị năng hệ hoả của Tạ Trường Bình thì đội này cũng coi như rất gì và này nọ, nếu đặt trong trò chơi ở trên mạng thì chính là muốn hỗ trợ có hỗ trợ, muốn tường thịt có tường thịt, còn có cả pháp sư dò đường, chỉ thiếu mỗi người chữa trị nữa thôi.

Nhưng mà dị năng hệ trị liệu vốn dĩ cực kỳ hiếm gặp, một khi được phát hiện sẽ trở thành cục vàng to bự của một căn cứ và được cả căn cứ cung phụng. Nếu trong một đội cá nhân có thể sở hữu một người dị năng hệ chữa trị thì cho dù cấp độ dị năng của đám người này cực kỳ thấp hay hiệu quả dị năng của họ thuộc dạng bình thường thì cũng sẽ bị một đống người ao ước.

Nhóm của nhóc Tóc Vàng uyển chuyển bày tỏ rằng họ muốn ăn lẩu, nhưng mà nguyên đám nhà Hứa Tang Du đã ăn lẩu đến nỗi có chút ngấy rồi. Cô đoán chừng nhóm của nhóc Tóc Vàng hơi nhung nhớ hương vị của nước cốt lẩu, sau khi do dự một chút liền làm một nồi xào cay.

Trong đó, cá viên là món được chào đón nhất, vì đây là cá viên tự làm. Cá là do nhóm Tạ Trường Bình mang qua, dù cá không được tươi lắm nhưng lúc này thì đã là đồ tốt rồi.

Cả một con cá có thể làm được khoảng một trăm viên cá viên kích cỡ khác nhau, điều này cũng là nhờ vào dị năng hệ lực lượng của Hứa Tang Du. Dù sao thì muốn làm ra cá viên rất cần đến sức mạnh để nhào cá, cả đám ăn xong khen không dứt miệng.

Nhóc Tóc Vàng ăn đến nước mắt lưng tròng, Tạ Trường Bình có lẽ cũng đã quen với đồng đội nhảm nhí của mình nên chỉ trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi thôi, nhưng Giang Lam lại rất tò mò: “Tuy là rất ngon, nhưng ăn đến độ khóc luôn thì hình như có hơi khoa trương rồi đó?”

Nhóc Tóc Vàng nghẹn ngào nói: “Cậu không hiểu đâu, chỉ là tôi đang suy nghĩ, tay nghề của A Du tốt như thế, nếu anh Tạ có thể tán được chị ấy thì ngày nào chúng tôi cũng có thể được ăn ngon rồi. Nhưng chị A Du hung dữ như vậy, nếu anh Tạ có thể tán được tới tay thì chẳng phải là cãi nhau cũng cãi không lại mà đánh nhau cũng đánh không thắng hay sao. Thê thảm quá đi, nhưng mà tôi thích ăn cơm chị A Du nấu lắm…”

Giang Lam cười ha hả, thiếu chút nữa đã chồm dậy lấy ống tuýp đập vỡ đầu cậu ta rồi.

Chỉ là không ngờ rằng Tiếu Tiếu còn phản ứng lớn hơn nữa, Tiếu Tiếu phồng má lên rồi tức giận nhìn nhóc Tóc Vàng, sau một lúc lâu thì thở phì phò lấy lại toàn bộ quà vặt mà cô bé mang ra lúc trước về hết.

Vốn dĩ bé nghĩ rằng, nhóm Tạ Trường Bình mang đến nhiều nguyên liệu nấu ăn như thế thì cô bé có thể chia sẻ quà vặt của mình cho bọn họ, nhưng không nghĩ tới đám người này không biết xấu hổ như vậy, còn muốn cướp chị A Du của bé.

Cô bé nhỏ xíu nhưng giọng nói lại rất to: “Chị A Du là của chúng tôi! Muốn đến thì cũng là anh Tạ của mấy người đến nhà chúng tôi!”

Cả bàn đều rơi vào lặng im, Lý Đông Đông đẩy mắt kính: “Tôi cảm thấy rất có lý lẽ, ở rể cũng không tệ…”

Bọn họ vẫn có thể quang minh chính đại đến ăn chực.

Kết quả cuối cùng là một đám bị đuổi ra ngoài hết.

Tạ Trường Bình rất tức giận: “Bình thường mấy người nói hươu nói vượn thì cũng thôi đi, trước mặt con gái nhà người ta sao có thể như thế được? Hứa Tang Du còn chưa trưởng thành nữa đấy, mấy người bớt bớt giùm cái đi!”

Nhìn xem, bị người ta đuổi ra ngoài mất tiêu rồi! Táo rửa xong hết rồi nhưng lại không thể ăn được!

Khi Hứa Tang Du bị bọn họ trêu chọc thậm chí còn cảm thấy ồn ào náo nhiệt thế này cũng khá vui, ít nhất còn có hơi người, có khói lửa.

Vì vậy, cô hoàn toàn không để bụng những lời nói kia, dù sao thì kiếp trước cô dẫn mỗi Giang Lam theo, dốc sức ở tận thế nhiều năm như thế không có bạn trai cũng chỉ có thể chết trong sự cô đơn lạnh lẽo mà thôi.

Đàn ông là thứ không đáng tin cậy, còn không hữu dụng bằng một bao gạo nữa.

Nếu cô có thể gặp được một người vừa ý thì cũng sẽ không ngại mà thử nghiệm cảm giác yêu đương một chút, còn nếu không gặp được thì thôi.

Ở tận thế, tiếp tục sống sót mới là quan trọng nhất, những thứ khác chẳng là gì cả.

Sau khi tiễn một đám nhà hàng xóm đi xong, Hứa Tang Du ngồi trên ghế sô pha vừa ăn quà vặt vừa hỏi đồng đội của mình: “Tạ Trường Bình hỏi mấy ngày nữa tôi có muốn cùng đi thu thập vật tư hay không, tôi đồng ý rồi, đến lúc đó đội viên phải bố trí như thế nào đây?”

Nói thật thì an ninh trật tự trong căn cứ coi như tạm được, không cần phải lo lắng khi bọn họ ra ngoài tìm vật tư thì trong nhà sẽ xảy ra loại chuyện bị trộm viếng thăm. Nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là, trong nhà có hai người không có sức chiến đấu có dẫn theo hay không là cả một vấn đề.



Nếu không dẫn theo mà để họ ở nhà thì lại không yên tâm, còn nếu dẫn theo thì quả thật hai người lại không thể chiến đấu được.

Vì vậy mới nhân lúc cơm no rượu say mà mở một cuộc họp gia đình.

Cuối cùng vẫn quyết định cả gia đình đều ra trận, chủ yếu là để một đứa bé và một người mù ở nhà thì vấn đề cơm nước không lo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là mặc cho người ta ức hiếp hay sao?

Còn không bằng mang theo bên người.

Bàn vấn đề này xong, Hứa Tang Du lại khen ngợi một chút biểu hiện của cả nhà lúc ban ngày, trong điểm là khen ngợi bạn học Tạ Phồn để anh không ngừng cố gắng hơn nữa.

Sau đó, Tạ Phồn lại tạo một ít dung dịch tinh hạch cho Hứa Tang Du để bọn họ mang đi uống, thăng cấp dị năng.

Hứa Tang Du rất thích cảm giác sau khi uống dung dịch, cô gần như có thể cảm nhận thấy thực lực của mình đang tăng lên từng chút một. Cô dùng một ít dung dịch như thường lệ sau đó mới tiến vào ổ chăn.

Tiếu Tiếu vẫn chưa ngủ, bé chui tới chui lui trong ổ chăn hệt như con sâu nhỏ, Hứa Tang Du vừa tiến vào chăn thì cô bé liền chui vào lòng Hứa Tang Du, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị A Du.”

“Sao còn chưa ngủ nữa?” Hứa Tang Du ôm cô gái nhỏ vào lòng, nhỏ giọng hỏi.

Mấy ngày nay Tiếu Tiếu ăn uống không tồi nên có thêm một ít thịt, cảm giác ôm vào lòng khá hơn lúc trước nhiều.

Tiếu Tiếu loi nhoi trong vòng tay cô hai cái, hình như đang do dự gì đó, một hồi sao mới ôm lấy cổ Hứa Tang Du, nhỏ giọng hỏi: “Chị A Du, chị thích kiểu người như anh Lam Lam hay là như anh Phồn Phồn vậy?”

Hứa Tang Du trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng nên vô thức trả lời: “Thích hết, đều là người một nhà mà.”

Vẻ mặt của Tiếu Tiếu tức khắc khiếp sợ, tâm hồn bé nhỏ bị đả kích to lớn. Bé rối rắm rất lâu, cuối cùng thở dài thườn thượt: “Đúng vậy, người một nhà cả!”

Dù sao thì cũng không cần Tạ Trường Bình! Tạ Trường Bình cũng không được ở rể!

Chị A Du là người của nhà bọn họ, còn lâu mới mang cho người ta! Muốn ở cạnh chị A Du thì phải gả đến nhà bọn họ!

Tiếu Tiếu cảm thấy mình phải chịu những áp lực mà số tuổi nhỏ bé của mình không cần phải chịu. Cô bé thở dài hệt như bà cụ non mà an ủi bản thân, nếu chị A Du thích thì một – hai – ba người cũng không hề gì, trong nhà vẫn nuôi nổi.

Chỉ là hình như chị A Du rất thích người xinh đẹp kiểu đau ốm bệnh tật như anh Phồn Phồn, kiểu người như vậy… có thể ‘được’ sao ta?

Hứa Tang Du không hề biết Tiếu Tiếu đang suy nghĩ đến những ‘thứ’ gì, nếu cô biết thật thì có lẽ sẽ đánh mông Tiếu Tiếu mất. Cô dém góc chăn cho Tiếu Tiếu xong thì thấp giọng nói: “Mau ngủ đi, trẻ con phải ngủ nhiều mới cao được.”

Sau khi Tiếu Tiếu xác nhận Hứa Tang Du tạm thời sẽ không bị người khác cướp mất cũng yên tâm hơn, làm ổ trong vòng tay của Hứa Tang Du, ngoan ngoãn ngọt ngào khởi động dị năng của mình: “Em ủ ấm ổ chăn cho chị A Du nha!”

Hứa Tang Du – người hoàn toàn không biết rằng trong lòng Tiếu Tiếu đã quy hoạch xong xuôi cả cái hậu cung cho mình – cảm thấy cực kỳ vui sướng, Tiếu Tiếu nhà cô thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhất trên đời này.

Ngày hôm sau, vào bữa sáng.

Tiếu Tiếu bưng bát múc một bát cháo lớn cho Tạ Phồn, còn vỗ nhẹ vào cánh tay anh: “Anh Phồn Phồn ăn nhiều một chút!”

Tạ Phồn quá gầy, thế này sao được! Nếu anh Phồn Phồn không ra sức thì lỡ chị A Du vừa ý con trai ở bên ngoài thì làm sao bây giờ đây chứ!

Để đề phòng chị A Du bị cướp mất và đề phòng tan nhà nát cửa (Không phải) thì phải ráng bồi bổ thật tốt cho Tạ Phồn mới được.

Lòng Tiếu Tiếu chua xót suy nghĩ, tôi thật sự phải trả giá quá nhiều vì cái gia đình này mà!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv