Ngày trùng sinh thứ 32: Không được giấu bệnh sợ thầy!
Trans: CataHolic
Tạ Phồn không ngờ rằng bản thân có một ngày vậy mà lại lưu lạc đến mức phải đấu trí đấu dũng với một con nhóc tám tuổi…
Ấy thế mà Tiếu Tiếu còn rất nghiêm túc: “Em sẽ bảo vệ anh! Tuyệt đối một tấc cũng không rời!”
Tạ Phồn: …
Cuối cùng anh viện cớ muốn vào nhà vệ sinh để ‘xả’, suy cho cùng thì bọn họ nam nữ khác biệt, nhưng Tiếu Tiếu vẫn phải cầm cái chày cán bột nhỏ của cô bé để canh giữ ở cửa nhà vệ sinh.
Tạ Phồn tội nghiệp nhảy cái ‘bẹp’ từ cửa sổ ra ngoài, vốn muốn làm một chuyến lớn, cuối cùng lại bị Tiếu Tiếu canh chừng dồn ép nên chỉ thu gom được một số nhỏ tinh hạch của zombie ở gần đó.
Cứ như vậy xong anh quay về lại bằng đường cửa sổ, khi bước ra từ nhà vệ sinh Tiếu Tiếu còn thở dài một hơi, vỗ vỗ tay anh: “Buổi tối bảo chị A Du nấu cho anh thêm ít thịt để ăn vào bồi bổ một chút.”
Nán lại trong nhà vệ sinh lâu như thế, sợ là thận yếu rồi.
Tạ Phồn: ? ? ?
Tạ Phồn đương nhiên không biết bản thân trong mắt Tiếu Tiếu đã biến thành một người đàn ông rất ‘yếu’, anh còn đang tính toán kế tiếp có thể tìm thêm một ít thời gian nữa để chạy ra ngoài làm một ‘chuyến’ lớn hơn một chút nữa hay không.
Thể chất của anh vốn không giống người thường, không biết bây giờ được tính là con người hay là zombie. Anh vẫn có thể cảm nhận được mùi vị và nhiệt độ, nhưng nhịp tim và tốc độ máu lưu thông của anh thì lại thấp hơn so với người bình thường nhiều.
Trong cơ thể của anh xảy ra sự thay đổi rất kỳ lạ, zombie sợ hãi anh nhưng chúng sẽ lắng nghe những mệnh lệnh đơn giản của anh.
Anh giống như một con quái vật không phải người cũng chẳng phải quỷ, lẻ loi độc hành trong tận thế này.
Vốn dĩ anh nên thích nghi với loại cuộc sống này rồi, dù sao thì kiếp trước cũng sống như vậy mà trôi qua nhiều năm như thế. Nhưng kiếp này từ khi quen biết Hứa Tang Du, trong loại cuộc sống như thế của anh dường như nhận được một chút ấm áp mà trước đây anh chưa từng được trải qua rồi anh lại có chút không đành lòng cứ như vậy mà buông phần tình cảm ấm áp này xuống.
Chỉ là Tạ Phồn vẫn luôn hiểu rõ một điều, Hứa Tang Du thu nhận anh chỉ vì anh là một người dị năng, là một con người. Nếu Hứa Tang Du phát hiện ra thể chất của anh, biết anh thật ra là một con quái vật thì e là sẽ không dùng loại thái độ như bây giờ mà đối xử với anh nữa.
Đến lúc đó…
Tạ Phồn nghĩ, anh nhất định sẽ giết chết cô, nhỉ.
Hứa Tang Du cũng không biết người mù nhà cô lại đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, khi cô bước vào siêu thị vừa hay đi ngang qua khu đồ dùng trên giường, không nhịn được mà nhìn chằm chằm một hồi.
Giang Lam hỏi cô: “Chị cần gì sao?”
“Bỗng nhiên nhớ đến Tạ Phồn thể hàn, cái chăn ở nhà đối với anh ấy mà nói có phải là hơi mỏng không?” Hứa Tang Du đụng chạm với Tạ Phồn mấy lần đều cảm thấy trên người anh lạnh lẽo, nhiệt độ hơi thấp hơn so với người thường một chút nên cố ý tìm thêm cho anh một chiếc chăn mới.
Dù sao thì bây giờ Tạ Phồn cũng là cục vàng to bự số một của gia đình.
Hơn nữa trông dáng vẻ ốm yếu bệnh tật như chết rồi đó của anh cần phải được ‘nuôi’ cẩn thận một chút.
Hứa Tang Du càng suy nghĩ càng cảm thấy phải nhanh chóng mang thêm một ít đồ đạc nữa về cho Tạ Phồn: “Cậu đến khu đồ ăn trước đi, chị qua đó ngay.”
Hứa Tang Du quay đầu chui vào khi đồ dùng trên giường sờ sờ cái này, nhấn nhấn cái kia, chọn một cái chăn vừa đủ ấm lại mềm nhẹ. May mà loại vật dụng như chăn này xếp lại rồi đè xuống là có thể nhét vào cái thùng nhỏ hay cái túi gì đó nên có mang đi cũng không phiền phức.
Mặc dù hoa văn trên chăn có hơi xinh tươi thiếu nữ một chút xíu nhưng Tạ Phồn đâu có thấy đâu.
Cô mang theo cái chăn rồi bước vào khu đồ ăn còn cảm thấy hơi đau lòng nữa, vì rất nhiều rau cải xanh tươi không thể để quá lâu nên đã hư thối trên giá hàng, toả ra mùi rau hư thối rất khó ngửi.
Khó tránh khỏi khiến cho người nhìn cảm thấy đau lòng.
Những thứ còn lại đều là những thứ có hạn sử dụng rất dài, đặc biệt là các loại củ như khoai tây, khoai lang này nếu có thể bảo quản thoả đáng thì có thể giữ được rất lâu mà không bị hư. Ngay cả khi cuối cùng chưa ăn mà đã mọc mầm cũng có thể cắt ra thành khối rồi giữ nguyên cái chồi lại để trồng.
Dây leo của khoai lang ăn được, khoai tay cũng lớn khá nhanh. Hứa Tang Du vốn đang chuẩn bị trồng một ít hạt giống trên ban công.
Bọn họ đều mang trong người dòng máu Thần Nông của đất nước Trung Hoa, bình thường rất nhiều người đều thích trồng trọt một ít rau cải trên sân thượng.
Nhóc Tóc Vàng ấy ra một quả dưa chuột không bị hư hại, dùng tay lột vỏ bên trên rồi cắn một cái: “Tôi với anh Tạ chuẩn bị mang gạo, mì này nọ lên xe trước, cô bảo Giang Lam sang đây giúp một tay nhé.”
Cậu ta nói như vậy thực ra đang định để Giang Lam xách phụ những thứ nặng như gạo, mì này nọ, nhưng sau khi ra ngoài họ sẽ chia một nửa số đó cho đám Hứa Tang Du.
Hết cách rồi, phải lấy lòng đầu bếp đi thôi!
Trong tương lai bọn họ vẫn muốn đến nhà đám Hứa Tang Du ăn chực nữa đấy.
“Tôi cũng giúp.” Hứa Tang Du nhấc bao gạo lên bằng một tay đặt trên mặt đất xong lại nhấc bao khác chồng lên trên. Sau khi chất khoảng bốn – năm bao thì cô nhẹ nhàng như không ôm những bao gạo này lên.
Đống bao gạo cao gần như chắn hết tầm nhìn của Hứa Tang Du, trông cô không hề có cảm thấy quá sức chút nào, ước chừng nếu không phải chất thêm mấy bao nữa sẽ thực sự không nhìn thấy đường thì cô vẫn có thể khiêng nổi.
Nhóc Tóc Vàng vừa định nói loại công việc nặng nhọc mệt mỏi này cứ để cho đám đàn ông chúng tôi làm thì lập tức ngậm miệng lại, dù sao thì… một mình cậu ta cũng không thể khiêng được nhiều gạo như thế, sẽ rất bẽ mặt nếu cứ thể hiện.
Bọn họ mang một số lượng lớn gạo và mì trong siêu thị chuyển lên xe, cũng có thể để rất nhiều vào trong cốp xe và mui xe.
Thể lực của Lý Đông Đông tương đối kém, một lần xách một bao mà biểu cảm trên mặt đã rất yếu ớt, anh ta lau mồ hôi trên trán nhịn không được mà than thở: “Lần sau chúng ta lái chiếc xe bự hơn ra ngoài đi, là loại xe mà có thể để container ấy.
Trong siêu thị còn rất nhiều đồ đạc vẫn chưa được mang đi, anh ta rất đau lòng vì cảm thấy hơi lãng phí.
Tạ Trường Bình thấp giọng nói: “Dù sao cũng phải để lại một ít cho người đến sau, chúng ta đã lấy đủ nhiều rồi.”
Ngoại trừ lương thực ra, bọn họ còn đóng gói rất nhiều gia vị để cho người biết nấu ăn là Hứa Tang Du phân loại ra, hầu hết gia vị bình thường đều để lại cho Hứa Tang Du. Một số gia vị hoàn chỉnh thì giữ lại cho nhóm Tạ Trường Bình.
Chẳng hạn để lại những thứ như các loại viên cà ri hay bột cà ri thì khi những người thực sự không biết nấu ăn dùng nó để nấu đồ ăn thì mùi vị cùng sẽ không tệ lắm, vì nó vốn đã được người ta chế biến xong hết chỉ cần lúc nấu bỏ vào là được. Nếu bỏ nhiều thì hương vị sẽ hơi đậm một chút, còn nếu bỏ ít thì sẽ nhạt hơn và rất khó để nấu ra những món ăn như ‘sỉ nhục nhà bếp’.
Chung quy là cắt nhỏ khoai tây và các loại rau khác ra thành khối rồi cho vào nước nóng nấu chín, sau đó cho viên cà ri vào đun cho tan ra và chắt lấy nước cốt rồi bắc ra khỏi nồi. Tiếp theo đó là nấu một ít cơm là thành một bữa ăn.
Đơn giản thô bạo đến cả đồ ngốc cũng có thể làm được.
Loại gia vị này có thể giữ lại cho bốn con gà không biết nấu ăn nhà Tạ Trường Bình nhiều một chút để khi bọn họ không thể sang ăn chực được thì cũng có thể nấu được mấy món có mùi vị tạm được để ăn.
Sau khi Hứa Tang Du phổ cập cho bọn họ cách sử dụng các loại gia vị cà ri xong thì đám người nước mắt lưng tròng nói: “Sớm biết có thứ đồ tiện lợi như vậy thì…”
Bọn họ cũng sẽ không ăn mấy món ‘sỉ nhục nhà bếp’ lâu như thế!
Hứa Tang Du còn có chút tò mò: “Trước đây thức ăn mà mọi người ăn là do ai nấu? Thực sự dở như thế sao?”
Tạ Trường Bình lặng lẽ bẻ cổ không nói một câu, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đám đàn em của mình. Nhóc Tóc Vàng lặng yên không một tiếng động ngẩng đầu nhìn trời, Lý Đông Đông im lặng nhìn mũi giày, chỉ có To Con là thành thật quá mức nên chỉ chỉ về phía anh cả trụ cột nhà mình.
Lúc đó, Tạ Trường Bình liền nổi điên: “Chẳng phải mấy người nấu còn khó ăn hơn hay sao! Bằng không thì có thể đến phiên tôi nấu cơm chắc?”
Anh ta đã được xem như là người cao trong một đám thấp lùn rồi, được không vậy! Ít nhất thì đồ anh ta nấu ăn không chết người!
Giang Lam ở bên cạnh cười ‘ha ha’ thật to, cười đến độ hung hăng càn quấy, cười xong chợt nhớ ra mình cũng là một sát thủ nhà bếp thì lại cười không nổi nữa, nghẹn lại hai giây xong dường như lại nhớ tới bây giờ mình đã có Hứa Tang Du nên cậu lại cười càng hung hăng càn quấy hơn.
Hứa Tang Du lúc nào cũng cảm thấy nếu không nhờ cô thường xuyên trông chừng Giang Lam thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bị người ta đánh chết.
Quá là biết cách lôi kéo thù hận rồi.
Sau khi bọn họ chuyển không ít đồ liền ngừng tay lại, bởi vì nhóm Tạ Trường Bình chuẩn bị đi lấy thêm một ít thuốc men, bọn họ thường xuyên vào thành phố săn giết zombie nên trên người khó tránh khỏi bị một ít vết thương. Lần trước thuốc men mang từ trong thành phố ra đã dùng gần hết rồi nên tự nhiên bọn họ định tiện đường mang về một ít.
Mặc dù nhu cầu đối với số lượng thuốc men của nhóm Hứa Tang Du thấp hơn một chút nhưng đã đi cùng nhau thì đương nhiên phải hành động cùng nhau, cô cũng muốn nhân cơ hội này thu gom thêm một số tinh hạch dự trữ.
Nghe nói điểm đến tiếp theo là bệnh viện thì Tiếu Tiếu liền bắt đầu lâm vào trầm tư, hàng chân mày của cô bé nhăn nhúm lại, chống cằm giống hệt như một bà cụ non, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì rất quan trọng.
Cô bé còn thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tạ Phồn, tuy là Tạ Phồn bị mù không nhìn thấy gì cả, nhưng lúc ánh mắt của người khác rơi trên người anh thì anh có thể cảm nhận được, đặc biệt là liếc tới liếc lui anh như vậy.
Anh hơi nghiêng đầu có hơi mờ mịt, không tiếng động mà bày tỏ sự hoài nghi của mình một chút. Tiếu Tiếu vẫn đang do dự, cuối cùng cũng không nhịn được mà lặng lẽ tiến đến bên tai Tạ Phồn: “Nhóm chị A Du đến bệnh viện tìm thuốc, anh có muốn vào cùng không?”
Tạ Phồn càng mờ mịt hơn, nhóm Hứa Tang Du đi tìm thuốc thì anh vào cùng làm gì?
Chắc là Tiếu Tiếu có hơi xấu hổ, rất uyển chuyển mà nói: “Có bệnh thì phải chữa, trên TV có nói là, không được giấu… giấu cái gì thầy!”
Tạ Phồn: ? ? ?
Anh bị bệnh gì?
Tiếu Tiếu thở dài hệt như bà cụ non, nhỏ giọng nói: “Chị A Du đã trẻ đẹp lại còn rất lợi hại, rất được mọi người hoan nghênh á. Anh xem thử đám đàn ông nhà bên kia đi, lúc nào cũng xum xoe nịnh bợ chị A Du hết. Nếu chị A Du bị cướp mất thì anh muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu đó. Chính vì vậy, anh phải đối mặt với chính mình, ‘hư’ cũng đã ‘hư’ lâu như thế rồi, một lát nữa anh phải len lén đi lấy ít thuốc đi.”
Tạ Phồn: …
Trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc của anh trở nên lẫn lộn.
Anh không biết là nên kinh ngạc vì Tiếu Tiếu tuổi còn nhỏ mà có thể hiểu biết nhiều như vậy, hay là phẫn nộ vì bản thân bị hiểu lầm là quá ‘yếu’.
Và không biết nên cười Hứa Tang Du thiếu nhạy bén không bằng một Tiếu Tiếu hay là nên khóc vì không ngờ hình tượng của bản thân lại biến thành như vậy…
Anh cảm thấy trong cổ họng hơi ngọt(1) là kiểu ngọt tanh ấy. Hình tượng dịu dàng của Tạ Phồn sắp duy trì không nổi nữa rồi. Anh nghiến răng gằn từng câu từng chữ: “Em học ở đâu ra đấy.”
(1) Tức ói máu đó quý dị.
Vẻ mặt của Tiếu Tiếu ngây thơ: “Trên TV đều diễn như thế mà!”
Hứa Tang Du đang ở phía trước nên không nghe thấy hai người họ đang lặng lẽ nói gì, chỉ trông thấy hai người họ xì xào bàn tán nên không nhịn được mà cười hỏi một câu: “Đang nói gì á?”
Tạ Phồn còn chưa lên tiếng thì Tiếu Tiếu đã lắc cái đầu nhỏ của mình hệt như cái trống bỏi: “Không có gì, không có gì ạ.”
Cô bé dùng cái tay nhỏ kéo kéo Tạ Phồn, biểu cảm kiểu ‘đây là bí mật giữa hai chúng ta đó’. Sau đó cô bé hạ giọng xuống cực thấp: “Em sẽ không kể cho chị A Du nghe đâu!”
Tạ Phồn: …
Anh vẫn là nên trả thù xã hội đi thôi.