Ngày trùng sinh thứ mười ba: Chuyện này không giống với những gì đã nói!
Trans: Cataholic
Sau khi Hứa Tang Du ăn xong bữa sáng thì đã thu dọn đồ đạc xong, đêm qua người con trai bỗng nhiên có triệu chứng như bị bệnh làm cô cảm thấy hơi cấp bách. Cô phải mau chóng tiễn người đến căn cứ, sau đó lại tìm một bác sĩ để kiểm tra cơ thể giúp anh một chút. Tình hình của anh xem ra có vẻ không được tốt lắm.
Vì thế sau khi thu dọn xong đồ đạc thì bọn họ liền cấp tốc lên đường. Hứa Tang Du biết những người từng bị bỏ rơi thì sẽ sinh ra bóng ma tâm lý đối với hành vi này. Cô không thể đến nơi rồi lại nói với anh rằng ‘tôi phải để anh ở lại đây’ được.
Chính vì thế lúc ở trên đường đi cô vẫn luôn dặn dò anh: “Đợi đến khi tìm được một căn cứ phù hợp, tôi sẽ tìm bác sĩ giúp anh rồi để lại cho anh một ít thức ăn. Anh hãy sống cho thật tốt, đừng mất đi hy vọng nhé.”
Người con trai đương nhiên hiểu được những lời cô nói nhưng lại không cảm thấy rằng Hứa Tang Du thật sự sẽ bỏ qua mình. Chẳng lẽ cô là thánh mẫu gì đó sao? Nhặt được một người đàn ông xinh đẹp rồi mang theo cả đoạn đường, cho ăn cho uống lại còn bảo vệ anh. Sau đó tìm một nơi an toàn bỏ anh lại, tìm bác sĩ giúp anh rồi lại cho một ít vốn để sống tiếp xong mới bỏ đi.
Anh không tin rằng vẫn còn tồn tại thánh mẫu như vậy trên đời này, có lẽ là hy vọng anh sẽ ỷ lại cô, xin cô ở lại, sau đó…
Biểu cảm của anh lập tức âm trầm, còn mang theo một chút hung bạo.
Hứa Tang Du tập trung lái xe nên căn bản không phát hiện điều đó. Cô đi cả một buổi sáng cuối cùng cũng đến nơi. Điều làm cô kinh ngạc vui mừng là căn cứ này đã được thành lập. Tuy rằng có vẻ chỉ mới là thời kỳ đầu phát triển nhưng nơi này chính xác là căn cứ Thanh Sơn trong tương lai.
Sở dĩ gọi đây là căn cứ Thanh Sơn bởi vì tiền thân của bọn họ là thị trấn Thanh Sơn. Vị hiệu trưởng già dẫn theo một nhóm người dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ zombie trong trấn này và dở bỏ vật liệu xây dựng dư thừa ở ranh giới ra. Bao bọc toàn bộ thị trấn lại bằng hàng rào chỉ chừa lại một lối ra vào, xây dựng nên căn cứ Thanh Sơn sau này.
Khi bọn họ tới nơi đúng lúc nhìn thấy có rất nhiều người đang làm việc, khí thế ngất trời. Zombie trong trấn đã bị dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ đang gấp rút xây hàng rào.
Hứa Tang Du đến đã dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, nhưng hiệu trưởng cũ là một người tốt nên rất hoan nghênh những người sống sót khác gia nhập với bọn họ. Chính vì vậy căn cứ người sống sót Thanh Sơn là một căn cứ rất không có tính bài ngoại.
Gia nhập căn cứ chỉ cần làm kiểm tra đơn giản một lần, xác nhận gần đây bạn không bị zombie cắn, sẽ không biến thành zombie thì có thể tiến vào. Hơn nữa, khi căn cứ vẫn còn chưa được thành lập thậm chí đến cả kiểm tra cũng không có, chỉ cần bạn đồng ý đến là có thể vào.
Đi ngang qua nơi này nghỉ tạm, bọn họ cũng rất hoan nghênh chỉ có điều sẽ không cung cấp bất cứ vật tư nào cho bạn. Bạn chỉ có thể dùng đồ của mình hiện có để trao đổi với người khác. Hứa Tang Du đến để tìm người, cô cần tìm con trai của hiệu trưởng cũ, cũng chính là cái vị có chức vụ bác sĩ kia.
Đây là bác sĩ duy nhất mà cô biết.
Hứa Tang Du dừng xe ở trước cửa căn cứ Thanh Sơn, sau khi từ trên xe bước xuống, tìm được một người đàn ông cường tráng đang dẫn mọi người đi làm việc: “Tôi nghe nói chỗ này của mọi người có bác sĩ?”
Người đàn ông cường tráng rất cao, thoạt nhìn cỡ 1m9 dáng người cũng rất tráng kiện. Anh ta cúi đầu nhìn Hứa Tang Du, vừa thấy là một em gái nhỏ trẻ đẹp thì có hơi đỏ mặt.
Sau khi ‘ừ ừ’ hai tiếng thì rất chủ động nói: “Cô muốn tìm bác sĩ Tiểu Phó phải không? Tôi đi gọi giúp cô!”
Anh ta đặt hết đồ xuống rồi chạy vào bên trong, Hứa Tang Du liền cùng người đứng chờ ở cổng vào. Cô không định tiến vào căn cứ, sau khi tìm được bác sĩ, gửi gắm ít vật tư làm phí khám bệnh thì cô phải rời khỏi nơi này.
Một lát sau, một người đàn ông trẻ tuổi mang mắt kính bước ra từ sau lưng người đàn ông cường tráng kia: “Ai tìm tôi?”
“Xin chào bác sĩ.” Hứa Tang Du rất khách sáo nói: “Tôi có một người bạn cơ thể không được khoẻ lắm nên muốn tìm anh xem giúp. Tôi có thể gửi vật tư làm phí khám bệnh.”
Cô kéo người con trai qua, bác sĩ đeo kính đẩy nhẹ mắt kính, sau đó nói: “Tình hình có nghiêm trọng không? Tôi không đảm bảo có thể chữa khỏi, dù sao thì cô cũng rõ ràng tình hình hiện nay. Các loại máy móc đều không thể sử dụng nữa, chỉ có thể dựa vào sử dụng những phương pháp cổ xưa nhất, vào đây trước đi.”
“Anh vào trong trước với bác sĩ, tôi đi lái xe vào.” Hứa Tang Du cũng không định để xe lại bên ngoài, bây giờ tình hình hỗn loạn như thế này, ai biết lúc cô vừa bước ra có thể sẽ thấy kính cửa sổ xe của mình đã bị đập vỡ, đồ ăn bên trong cũng bị người ta lấy hết hay không chứ.
Đến lúc đó nói không chừng ngay cả ai làm, cô cũng tìm không được nữa.
Hứa Tang Du lái xe vào trong thị trấn Thanh Sơn, dừng trước cửa một phòng khám nhỏ ở giữa thị trấn, bác sĩ Tiểu Phó hiện đang sống tại phòng khám nhỏ này vì trong phòng khám vẫn còn giữ rất nhiều thuốc men để anh ta sử dụng.
Khi Hứa Tang Du bước vào phòng khám, bác sĩ Tiểu Phó vẫn còn nói chuyện ở bên trong với người con trai hỏi thăm tình hình sức khoẻ của anh, đợi đến khi bọn họ nói chuyện xong thì Hứa Tang Du mới gọi bác sĩ ra ngoài.
“Bác sĩ Tiểu Phó.” Hứa Tang Du lấy một cái túi rồi đưa cho bác sĩ Tiểu Phó: “Trong đây có một ít thuốc men, trước đây tôi đã lấy được từ trong bệnh viện khác đều là những thứ tôi không biết nên sử dụng như thế nào. Tôi nghĩ nếu đưa cho anh hẳn là có nhiều tác dụng hơn so với để trong tay tôi.”
“Đây là một số loại đồ ăn coi như là tiền thuốc men của tôi lần này, xin ngài nhận lấy.”
“Tôi không biết anh ấy có thể chữa khỏi hay không, cô đưa cho tôi bây giờ là quá vội vàng rồi, đợi đến khi điều trị kết thúc đi.” Bác sĩ Tiểu Phó theo bản năng thức làm ra hành động từ chối.
Hứa Tang Du chỉ có thể nói: “Người đàn ông này là tôi gặp được trên đường, tôi với anh ấy thật ra không hề quen biết chỉ là có duyên gặp được thôi, cũng không thể không quan tâm. Bây giờ tôi vẫn còn chuyện khác quan trọng hơn cần phải làm, vì thế chỉ có thể phó thác người cho anh. Có lẽ anh đã nhận ra, mắt anh ấy …”
Hứa Tang Du lại lặng im một hồi, sau đó đưa cho anh ta một cái túi khác: “Những thứ này là đồ ăn mà tôi chuẩn bị cho anh ấy, hẳn là có thể ăn được vài ngày. Phần còn lại liền kính nhờ ngài.”
Khi đó bác sĩ Tiểu Phó lúc đó đã vô cùng sửng sốt, đoán chừng thật sự không ngờ rằng mối quan hệ giữa hai người họ thế mà lại chỉ là người xa lạ gặp nhau. Anh ta im lặng cả nữa ngày, sau đó nói: “Cô không lo rằng tôi sẽ giấu đồ của cô đi rồi không quan tâm đến anh ấy sao?”
“Tôi biết hiệu trưởng cũ là cha của ngài, ông ấy là một người rất tốt. Vậy thì thân là con trai ông ấy, tôi cũng tin tưởng anh.” Hứa Tang Du đã từng nghe qua danh tiếng của bọn họ, cũng biết cả cái căn cứ Thanh Sơn này trong tương lai là một căn cứ có danh tiếng bao nhiêu tốt.
Lựa chọn của cô hiện tại chỉ có thể là căn cứ Thanh Sơn. Hơn nữa, quả thật là Hứa Tang Du không muốn cứ mang theo người kia nữa, quá là phiền phức. Cô còn phải đi cứu bạn của mình nữa.
“Nếu cô đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói rằng, tôi sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi cho anh ta.” Bác sĩ Tiểu Phó đã nghe qua bệnh trạng của anh, hiện tại vẫn còn chưa xác định được trạng thái ra sao, cần phải tiến hành kiểm tra thêm bước nữa.
“Cảm ơn anh.” Những gì nên dặn dò thì Hứa Tang Du đều đã dặn đi dặn lại, đồ cần đưa thì cũng đã đưa. Ngập ngừng hết lần này đến lần khác cũng không đến chào tạm biệt anh, dù sao khi ở trên xe đã từ biệt một lần rồi.
Họ chỉ là một người khách qua đường lướt qua cuộc đời nhau, cũng không cần thiết phải can dự quá nhiều. Vì vậy, sau khi Hứa Tang Du nói chuyện với bác sĩ xong, trực tiếp lái xe rời khỏi thị trấn Thanh Sơn. Thời gian hai chị em Giang Lam và chị gái của cậu xảy ra chuyện càng lúc càng gần, cô phải vội vàng chạy tới trước để chắc chắn rằng mình không bỏ sót mới được.
Sau khi Hứa Tang Du lái xe lên đường vẫn cảm thấy có hơi không quen lắm, bởi vì trước đây sau xe luôn có thêm một người, mặc dù người đó không có quá nhiều cảm giác tồn tại nhưng ít nhất cũng có thể đáp lại một chút khi cô nói chuyện. Bây giờ cũng chỉ còn lại có một mình cô, còn cảm thấy có chút cô đơn.
Đành chịu thôi, con người là sinh vật bầy đàn mà.
Nhưng mà chẳng mấy chốc cô hẳn là có thể có thêm hai đồng đội nữa, Giang Lam và Giang Chỉ, chị gái cậu. Thật ra, Hứa Tang Du vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên đi đâu sau khi mình tìm được hai chị em này. Cô không có người thân thích, dưới tình trạng lẻ loi một mình tự nhiên là một người ăn no, cả nhà không đói.
Cô chỉ cần cân nhắc xem có căn cứ nào tương đối phù hợp để sinh sống với những người như mình. Hứa Tang Du không cần căn cứ quá ấm áp như loại căn cứ Thanh Sơn này, tuy rằng rất hòa bình và có quy củ nhưng trái ngược mà nói lại không có quá nhiều áp lực. Muốn trở nên mạnh mẽ thì chỉ có thể luôn ở trong trạng thái chiến đấu.
Cô chuẩn bị đến lúc tìm một căn cứ lớn, trong rất nhiều căn cứ lớn đều có đội bảo vệ, bọn họ sẽ định kỳ tổ chức các đội dị năng đi vào trong thành phố vơ vét vật tư, thuận tiện đưa một số người sống sót trở về. Người bình thường cũng có thể tham gia các hoạt động vận chuyển vật tư, kiếm một số vật dụng sinh hoạt. Ngoài ra, họ cũng sẽ định kỳ tổ chức các đội dị năng dọn dẹp zombie gần căn cứ. Thứ nhất là để thu hoạch một ít tinh hạch, thứ hai cũng là vì bảo đảm sự an toàn xung quanh căn cứ.
Hứa Tang Du càng phù hợp ở trong loại căn cứ cỡ lớn này hơn, cho dù sẽ làm cuộc sống về sau sẽ hơi nguy hiểm, nhưng trái ngược mà nói thì cũng được trải qua rèn luyện nhiều hơn một chút. Trong lòng cô đã có vài lựa chọn như vậy, nhưng mà hiện tại vẫn chưa tìm được Giang Lam, cô không sốt ruột. Sau khi tìm được người rồi, hoàn toàn có thể vừa cân nhắc xem nên đi đâu, vừa săn một ít zombie trên đường đi, tích lũy một số tinh hạch để sử dụng.
Cô tăng tốc xe lao thẳng tới đích đến, trên xe không còn ai, chiếc xe cô điều khiển lại càng hoang dã hơn. Thỉnh thoảng cũng sẽ gặp lác đác vài con zombie, Hứa Tang Du sẽ phán đoán một chút xem nó có phải là cấp hai hay không, nếu phải thì sẽ xuống xe dùng rìu chữa cháy để thu hoạch rồi khoét tinh hạch ra, tích trữ vào trong túi nhỏ.
Ở giai đoạn đầu, muốn thăng tiến dị năng chỉ có thể dựa vào việc không ngừng sử dụng chúng, đợi sau khi dung dịch tinh hạch được nghiên cứu ra liền có thể tăng tốc bằng việc dùng dung dịch. Cô bây giờ đều sử dụng dị năng của mình mỗi ngày, chỉ mong sẽ nhanh chóng tăng lên cấp hai.
Suy cho cùng, tốc độ tiến hoá của zombie cũng rất nhanh.
Trong lúc Hứa Tang Du đang chạy như điên suốt chặng đường, người đàn ông mù trẻ đẹp nọ vẫn chưa biết cô đã đi, anh đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Mặc dù biết bác sĩ không thể phát hiện ra bất cứ vấn đề gì trên người anh, nhưng anh vẫn rất không thích bị người khác kiểm tra cơ thể mình.
Chỉ là đang miễn cưỡng chịu đựng mà thôi.
Vì thế trong quá trình chịu đựng này, anh không nhịn được có chút nóng nảy. Vào thời điểm hoàn tất việc kiểm tra, trời cũng đã gần tối.
Anh mặc áo khoác lên, vô thức dò hỏi bác sĩ: “Người đi cùng tôi đến đây đâu rồi?”
Bác sĩ Tiểu Phó đang thu dọn dụng cụ nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Anh không biết sao? Cô ấy đã đi rồi.”
Người đàn ông: ? ? ?