Ngày trùng sinh thứ mười bốn: Đây là quà tặng kèm
Trans: Cataholic
Hứa Tang Du đi rất nhanh, ngày thứ hai sau khi rời khỏi căn cứ người sống sót Thanh Sơn, cô đã đến điểm đến là một huyện nhỏ nằm ở rìa thành phố J. Giang Lam là người của huyện này, nguyên quán cũng ở đây, cấp ba thì học ở thành phố J. Nghe nói chị gái Giang Chỉ của cậu cũng học đại học ở thành phố J, vì vậy khi tận thế đến hai chị em đã sớm đoàn tụ.
Giang Lam nói, chị gái Giang Chỉ đối với cậu rất tốt. Thời điểm tận thế đến, dị năng của cậu thức tỉnh tương đối trễ, sau khi chạy khỏi trường học mới bởi vì thức tỉnh dị năng mà sốt cao và bị bạn học đi cùng vứt vào trong một cây ATM nằm bên đường, nếu như không phải cửa kính được đóng chặt thì cậu đã bị zombie ăn rồi.
Chị gái Giang Chỉ đến trường học tìm, trong trường học không tìm gặp được cậu cũng không bỏ cuộc. Chị ấy tìm suốt dọc đường cuối cùng tìm thấy cậu đang nằm cạnh cây ATM trong tình trạng hôn mê.
Chị gái không rời không bỏ tìm đồ ăn, nước uống và luôn luôn ở bên cạnh cậu, thời điểm cả người vẫn còn hơi suy yếu lại cõng cậu đi tìm một chiếc xe. Chị gái không biết lái nên tìm một chiếc xe loại ba bánh có lán, một đường đẩy cậu về quê. Nhưng chuyện bi kịch là, sau khi bọn họ về nhà thì phát hiện cha mẹ đều đã …
Hai người tìm kiếm một ít đồ ăn trong cửa hàng gần đó rồi mang về nhà, muốn trốn mấy ngày. Kết quả vào một ngày nọ có vài người xông vào nhà rồi cướp đồ ăn của bọn họ, lúc đó Giang Lan vẫn bị thương nên muốn giao thức ăn ra. Đồ ăn vẫn còn có thể tìm lại, không phải sao? Nhưng mà chị gái muốn giữ gìn thức ăn mà khó lắm bọn họ mới tìm được, điều mà Giang Lam không ngờ là bọn chúng thực sự dám giết người …
Từ đó, Giang Lam mất đi tất cả người thân của mình.
Hứa Tang Du đã nghe qua chuyện của bọn họ rất nhiều lần, vì vậy mới muốn ngăn chặn trước khi sự việc xảy ra. Kiếp trước, Giang Lam đối xử với cô rất tốt, bọn họ thân thiết như hai chị em, ngoại trừ không có quan hệ huyết thống ra thì không khác gì hai chị em ruột. Hứa Tang Du đương nhiên hy vọng rằng Giang Lam và chị cậu đều khoẻ mạnh.
Hứa Tang Du vào đến huyện liền bắt đầu tìm nhà của Giang Lam, cô từng nghe Giang Lam kể nhưng cũng chỉ nhớ một cách mơ hồ nên vẫn phải đi thăm dò. Hứa Tang Du vừa tìm Giang Lam, vừa lục tung các cửa hàng mặt tiền khác nhau trên phố để tìm thêm một ít vật tư từ bên trong. Thức ăn trên xe cô vẫn còn một ít, nhưng lại không nhiều lắm, đến lúc ba người ăn thì chắc chắn không đủ.
Trên đường phố rất khó có thể nhìn thấy người sống, đa số là zombie lang thang, thỉnh thoảng cũng có vài người sống nhưng dáng vẻ cũng là đang vội vàng xuất phát, ước chừng họ cũng đi ra ngoài để tìm thức ăn. Nhiều cửa hàng tạp hóa trên phố đều đã bị nạy cửa, rất nhiều đồ đạc bên trong đã bị mang đi nhưng hầu hết mọi người hiện đang co rút trong nhà hoặc ở một nơi an toàn, khi nào đồ ăn bên người vẫn chưa ăn hết thì sẽ không ra ngoài.
Người bình thường hầu hết vẫn là nhát gan, trừ khi không còn đồ ăn nữa bằng không thì bọn họ sẽ không ra ngoài. Chính vì vậy, trong các cửa hàng vẫn còn rất nhiều đồ ăn được chưa bị người ta mang đi. Điều làm Hứa Tang Du vui sướng nhất là, cô tìm thấy một hộp lẩu tự đun và một thùng gói thực phẩm ăn liền trong một cửa hàng đổ nát với cửa và cửa sổ bị đập nát bươm.
Cả một thùng thực phẩm ăn liền!
Hơn nữa hương vị đa dạng, thậm chí còn có vị khâu nhục cải muối* và thịt gà xào đậu phộng**!
*Khâu nhục là một món ăn nổi tiếng có nguồn gốc từ Trung Quốc của người Khách Gia (Hakka), đặc sản Quảng Đông. Có hai bản nổi tiếng nhất của Khâu Nhục là Khâu nhục với cải muối và Khâu nhục với khoai môn. Cre: https://mykitchies.com/
**Một món ăn của Tứ Xuyên
Chỉ cần mở bao bì ra và hâm nóng là có thể ăn được, loại thực phẩm ăn liền này có vị hơi kém hơn một chút, nhưng ở tận thế thì quả thật đã là món ăn ngon rồi. Hứa Tang Du chuyển tất cả lên xe mình, chuẩn bị mang đi. Bây giờ vẫn còn cả một ngày trước khi Giang Lam về đến nhà. Cô vẫn có thể từ từ tìm kiếm nhà của Giang Lam ở đâu.
Hứa Tang Du ôm tất cả đồ đạc lên xe, đang định rời đi thì đột nhiên phát hiện có rất nhiều zombie tập trung ở trước cửa tiệm thuốc nhỏ không xa, thoạt nhìn rất lộn xộn. Cô gác rìu chữa cháy bên hông, vô cùng tự tin chuẩn bị qua đó nhìn một cái. Hứa Tang Du giẫm chân ga lái xe qua đó, còn chưa đến cửa hiệu thuốc nhỏ đã nhìn thấy năm, ba người cầm mấy túi đồ leo lên một chiếc xe tải sau đó rời đi.
Hứa Tang Du còn chưa bước từ trên xe xuống, cô vừa vươn đầu đã thấy trong tiệm thuốc vẫn còn người. Một bà cụ tuổi tác ít nhất đã sáu, bảy mươi tuổi vung cái xẻng sắt trong tay nhưng lại không gây được quá nhiều thương tổn cho những zombie gần đó. Trên khuôn mặt nhăn nheo của bà dính đầy máu tươi đang cố gắng chen ra ngoài.
Trong giọng nói đều là lo lắng: “Các người ăn gì thì cứ lấy nhưng thuốc thì không được! Cầu xin các người đừng lấy hết, để lại một ít, một chút thôi là được rồi!”
Hứa Tang Du không được tính là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu. Cô chỉ là một người bình thường trong số bình thường nhất ở tận thế, thấy thế thì im lặng một lúc rồi cầm rìu chữa cháy nhảy từ trên xe xuống.
Cô giết zombie với tốc độ cực kỳ nhanh, giống như một người nông dân già dày dặn kinh nghiệm đang cắt lúa mì. Một rìu của cô giết một con zombie cấp một. Zombie cấp hai càng linh hoạt hơn một chút, miễn là không có gì ngoài ý muốn thì cô vẫn chém một rìu một con.
“Người chạy rồi.” Hứa Tang Du có thể nhìn thấy cô bé đang được bà cõng trên lưng, mang theo chút không đành lòng nói: “Lên xe con trước đã, con có rất nhiều thuốc, có thể chia cho hai người một ít.”
Mắt bà cụ ngấn lệ, nếu không phải ở xung quanh có rất nhiều zombie thì bà ước chừng đã quỳ xuống rồi.
“Cảm ơn! Cảm ơn con! Cháu gái của bà được cứu … được cứu rồi!”
Hứa Tang Du vừa dọn dẹp zombie vừa mở đường đón bà cụ và cháu gái bà lên xe. Bà cụ vừa lên xe liền vội vã bế cháu gái từ trên lưng mình xuống.
“Tiếu Tiếu vẫn luôn bị sốt! Từ ngày mưa hôm đó trở đi đã rất nhiều ngày rồi, làm thế nào cũng vẫn không đỡ. Con cho bà ít thuốc hạ sốt là được! Bà có thể đi tìm thức ăn để đổi với con.”
“Không cần.” Hứa Tang Du giơ tay ra sờ lên trán cô bé, rất nóng, thậm chí là như nước sôi vậy, sờ lâu thì ngón tay đều có loại cảm giác không thoải mái.
Nhưng mà bà cụ vẫn luôn cõng cô bé …
Chiếu theo lẽ thường mà nói, nếu thức tỉnh dị năng sẽ chỉ bị sốt nhất thời, dài nhất cũng sẽ không vượt quá một ngày một đêm. Nhưng đã cách bao lâu kể từ ngày trời đổ cơn mưa đỏ kia?
Chuyện này không bình thường, rất bất thường.
Gò má của cô bé đã nóng đến đỏ bừng, cả người hoàn toàn rơi vào hôn mê không còn chút ý thức nào. Hứa Tang Du lục lọi túi, lấy ra một ít thuốc rồi xem hướng dẫn từng loại một, một số loại thuốc không thể uống chung. Cô chỉ có thể lấy loại thuốc hạ sốt thông dụng nhất ra, sau đó lấy một chai nước khoáng thử đút cho cô bé.
Miệng cô bé không mở ra được nên Hứa Tang Du phải bóp cằm rồi cạy miệng ra mới có thể đút thuốc vào. Mặc dù biết rằng uống thuốc cũng chưa chắc sẽ đỡ, nhưng bà cụ vẫn thở phào một hơi, cả người xụi lơ trên ghế giống như bị tê liệt, ôm lấy cô bé lặng lẽ rơi nước mắt.
“Cảm ơn con, thật sự cảm ơn con.”
“Bà thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ …”
Một bà cụ già mang theo đứa bé, không phải đến bước đường cùng cũng sẽ không rời khỏi nhà đến hiệu thuốc bên này tìm đồ vật.
Bà cụ thì thào tựa như tự nói với mình: “Con trai bà không phải thứ gì tốt, đi lao động ở nước ngoài kiếm được ít tiền đến khi quay về liền nuôi vợ bé. Con dâu bà chịu không nổi nên đã ly hôn.”
“Con trai lại tái hôn và sinh con với người phụ nữ khác nên cũng không quan tâm đến Tiếu Tiếu. Ngoài bà ra thì còn ai có thể quan tâm con bé nữa đây.”
“Tiếu Tiếu là một đứa bé ngoan, ngoan vô cùng, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng. Nếu không có chuyện kỳ quặc này, ít nhất bà cũng có thể nuôi con bé đến khi mười tám tuổi, để lại một ít tiền cho nó rồi nhắm mắt xuôi tay cũng thấy nhẹ lòng …”
“Làm sao bây giờ đây … Tiếu Tiếu của bà sau này phải làm sao bây giờ …”
Lưng bà còng xuống, vô cùng kiềm nén mà khóc, Hứa Tang Du cũng cũng không biết làm sao để an ủi bà, suy cho cùng trong tận thế không thiếu nhất chính là những câu chuyện đau buồn. Cô đã gặp quá nhiều, có khả năng giúp đỡ một phen thì cũng sẽ giúp, nhưng cô sẽ không giúp mãi được.
Sẵn sàng giúp đỡ bọn họ một phen chẳng qua là bởi vì nhớ đến bản thân mình, cô cũng là lớn lên cùng bà nội, sống nương tựa lẫn nhau. Bà nội rất thương cô, nhặt ve chai cũng muốn tạo điều kiện cho cô đi học.
Bà lão nhỏ giọng khóc thật lâu, cuối cùng lau nước mắt, bắt đầu moi túi. Trên người bà mang theo rất nhiều đồ đạc, một chiếc nhẫn vàng đã rất cũ rồi thậm chí còn trông hơi bẩn, một túi thức ăn nhỏ và nửa chai nước.
Bà gói hết tất cả những thứ này lại kín đáo đưa cho Hứa Tang Du, sau đó nói: “Con dừng lại một lát được không?”
Hứa Tang Du không rõ ra sao, nhưng vẫn dừng xe lại.
Bà cụ đặt cô bé nằm ở băng ghế sau rồi tự mình xuống xe, hô hấp bà vừa nặng nề vừa dồn dập. Lúc xuống sẽ vẫn không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi … thật sự xin lỗi …”
“Cầu xin con giúp bà chăm sóc cho Tiếu Tiếu một lát, được không? Con bé rất ngoan ngoãn và nghe lời, có thể làm việc cho con, biết nấu cơm và dọn dẹp vệ sinh. Nếu như … nếu như thật sự có một ngày, con không muốn mang theo Tiếu Tiếu nữa thì lại vứt nó đi cũng được …”
“Cầu xin con …”
Bà cụ vừa áy náy vừa hèn mọn, thoạt nhìn trạng thái cả người bà không đúng lắm, sau khi đóng mạnh cửa xe lại ghé vào cửa kính nhìn vào bên trong. Nước mắt trộn lẫn với thứ chất lỏng màu đục không tên từ khóe mắt bà theo khe rãnh của nếp nhăn chảy xuôi xuống. Hơi thở của bà càng lúc càng nặng nhọc, sắc mặt càng ngày càng trắng xanh.
Trong lòng Hứa Tang Du rõ ràng, chỉ sợ rằng bà ấy đã bị lây nhiễm.
Bà cụ không phải người dị năng, tuổi tác đã lớn thể trạng lại kém. Sau khi bị zombie cào chẳng mấy chốc liền bị nhiễm bệnh, có lẽ bà cũng mơ hồ cảm thấy rằng chính mình đã không còn cách nào trông nom cho cháu gái nữa, cảm giác được bản thân có thể sắp biến thành quái vật.
Lúc này mới không thể không đem cháu gái phó thác cho Hứa Tang Du.
Nếu có thể … bà cũng muốn nhìn thấy cháu gái trưởng thành, suy cho cùng ngoài bà ra không ai sẽ bằng lòng chăm sóc miễn phí cho một cô bé chẳng có ích lợi gì.
Bà lão ghé vào cửa kính há miệng thở dốc, dường như đang gọi tên cháu gái lại tựa như là lời lảm nhảm không có ý nghĩa gì. Thần thái trong đôi mắt bà dần dần tan biến, chẳng mấy chốc cả người đã trở nên trống rỗng và trắng xám. Sự thương yêu và không đành lòng trong đôi mắt từng chút một bị sự thèm ăn thay thế. Trong cổ họng của bà phát ra tiếng ừng ực kỳ quái rồi bắt đầu điên cuồng cào lên mặt kính.
Cô gái nhỏ vẫn luôn trong cơn mê ở trên băng ghế sau bất thình lình mơ mơ hồ hồ gào lên một tiếng: “Bà nội ơi …”
Hứa Tang Du từng gặp qua rất nhiều chuyện sinh ly tử biệt, cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Cô không thể nhìn thêm nữa, nhả côn và đạp ga phi như bay rời khỏi nơi này. Bất luận cô chuẩn bị làm gì với cô bé tên Tiếu Tiếu kia, ít nhất là bây giờ cô phải mang theo cô bé rời khỏi nơi này trước.
Không ngờ rằng còn chưa tìm được Giang Lam, cô đã bị ép phải nhận nuôi một bé con ‘chồng trước’.
Nhưng chẳng thể nào tức giận, bởi vì cô nhớ đến trước khi bà nội mình mất cũng đã nắm lấy tay cô và nói câu này: ‘A Du à, bà nội không sợ chết, nhưng để lại một mình con thì phải làm sao bây giờ …’
Ủng hộ mình nhé