Ngày trùng sinh thứ mười hai: Không, mày không muốn
Trans: Cataholic
Ngày nào cũng giày vò.
Giày vò một người muốn làm người tốt như cô, còn phải đối mặt với một …
Gào, sao anh ta lại không mặc quần áo vậy chứ!
Hứa Tang Du lựa chọn xem nhẹ việc bản thân trước đó khi đi tìm vật tư không lấy đồ ngủ. Sau đó âm thầm đánh giá sắp xếp của trong căn phòng, suy nghĩ xem có đồ vật nào có thể ngăn ở giữa hai người họ hay không, bảo đảm cho cô một chút.
Hứa Tang Du không cảm thấy bản thân sẽ bộc phát thú tính. Dù sao cô là một kẻ độc thân chưa từng yêu đương bao giờ, còn hơi có hội chứng sợ đàn ông nữa. Nhưng … có thể nhìn được cũng là một loại tra tấn.
Cô không nghĩ tới một chuyện, trong một đêm mưa còn hơi lạnh lẽo thế này mà thằng cha kia có thể ngủ mà hoàn toàn không mặc quần áo. Mặc quần áo ngược lại còn ấm áp được một tí, nếu như anh thật sự muốn cởi quần áo … thì đó chính là một sự cám dỗ trần trụi.
Vừa khéo là, người nào đó đúng là thật sự nghĩ như vậy. Nhìn anh chẳng giống người mù một chút nào, anh có thể tìm được chiếc giường ngủ đêm nay của mình một cách chính xác, sau đó ngồi trên ván giường.
Anh hơi nghiêng đầu, giữ tư thế tựa như đang lắng tai nghe rồi sau đó từ từ đưa tay ra. Ngón tay của anh trắng nõn rất đẹp, vừa thon dài lại mảnh khảnh. Thời điểm móng tay được cắt tỉa gọn gàng rơi trên cúc áo rất dễ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Một gói hàng kín đáo chỉ lộ ra một khe hở nhỏ luôn luôn hấp dẫn sự chú ý của người ta hơn là một gói hàng mở toang đến mức mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng có thứ gì ở bên trong.
Con người cũng vậy.
Gợi cảm nhất, không phải là lộ hết tất cả ra ngoài mà là phong cách nửa kín nửa hở.
Quả thật là một kẻ độc thân hai kiếp như Hứa Tang Du khó có thể tự kiềm chế mà theo dõi từng động tác của anh. Anh để ngón tay mình phủ trên cúc áo, cúc áo màu đen còn ngón tay màu trắng tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng và từ tốn, khi cúc áo chầm chậm mở ra thì từ cổ trở xuống liền lộ ra xương quai xanh, vì lý do thân thể gầy yếu nên chúng cũng đặc biệt rõ ràng.
Làn da tái nhợt của anh khiến người ta cảm thấy vô cùng yếu đuối, xương quai xanh trũng sâu lại thấy một cách gợi cảm kỳ lạ. Đương nhiên, càng làm người ta không thể dời mắt là phần da nhỏ lộ ra giữa cúc thứ hai và cúc đầu tiên kia.
Hứa Tang Du: . . .
Cô đã nhận ra sự thay đổi trong hô hấp của mình, hơi thở của cô hơi dồn dập như thể đang che giấu trái tim đang đập nhanh của mình. Vì vậy cô cưỡng ép buộc chính mình dời tầm mắt đi.
Lưu manh! Mi nhìn chằm chằm người ta làm gì đấy hả!
Mặc dù nói như thế nhưng một lúc sau cô vẫn không kìm được mà nhìn lén một chút.
A a a a anh ta cởi áo ra rồi!
Nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh, tầm mắt dán lên thân thể của người đàn ông. Một hồi lâu, cô không nhịn được nữa mà đứng dậy, thậm chí bởi vì động tác quá lớn mà cái sàn nhà bị liên luỵ phát ra một âm thanh nặng nề. Người đàn ông cong khoé miệng, có hơi mỉa mai mà nghĩ rằng: Quả nhiên không có trường hợp ngoại lệ.
Ngay lúc này, động tác của Hứa Tang Du nhanh chóng khiêng cái bàn bên cạnh qua rồi ghép hai cái lại thành một cái bàn dài, sau đó những chiếc sofa dài được xếp chồng lên mặt bàn.
Cô thở ra một hơi thật dài, sofa và bàn đã tạo thành một thứ giống bức bình phong, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của cô. Lúc này cô mới yên tâm nằm lên giường, rúc vào trong chăn mềm.
Người đàn ông trẻ tuổi: ? ? ?
Anh lùi về trên giường nhỏ, cả người cảm thấy vô cùng khó hiểu vì sự phát triển thần kỳ này.
Phản ứng thế này không đúng lắm?
Nếu như thấy đổi thân phận một chút: anh là nữ, người đối diện là nam thì anh sẽ nắm cổ áo hắn rồi hỏi: Có phải anh* bị bất lực không hả?
*Hứa Tang Du nam
Trong đêm khuya, tiếng giọt mưa rì rào rơi trên mái ngói đặc biệt rõ ràng. Hứa Tang Du cũng đã khá mệt, sau khi nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Người dị năng hệ lực lượng đều là như vậy, sau khi sử dụng dị năng rất dễ mệt mỏi và đói bụng. Cần phải nạp vào thật nhiều thức ăn và nghỉ ngơi thật tốt để phục hồi sức khỏe.
Tuy nhiên theo sự tiến hoá từng chút một của dị năng thì thể chất cũng sẽ xuất hiện thay đổi, nhưng ‘người anh’ cơ bắp bên ngoài sẽ không thật sự thay đổi. Cô tưởng rằng bản thân sẽ không thể ngủ ngay được, kết quả không ngờ rằng cô chỉ vừa ngã xuống giường một giây đã chìm vào trong giấc mộng đen ngọt ngào*.
*Giấc mộng đen ngọt ngào là một giấc mơ sâu / giấc ngủ sâu.
Cô mơ một giấc mơ, mơ thấy người đầu tiên mà mình giết chết.
Đó là một người đàn ông sở hữu dị năng, ông ta ỷ vào thân phận người dị năng của mình mà thường xuyên ức hiếp người bình thường. Ông ta cướp đoạt toàn bộ lương thực từ người bình thường, khi ông ta gặp được Hứa Tang Du thì bị khuôn mặt non nớt, trẻ trung của cô hấp dẫn nên muốn làm ra một số chuyện.
Khi ấy, Hứa Tang Du vẫn chưa có dị năng, nhưng cô có đủ tàn nhẫn. Cô đã cắm một dao vào tim của ông ta. Vì đề phòng ông ta chưa chết, Hứa Tang Du lại dùng một dao cắt phăng đầu ông ta đi, cô sử dụng phương pháp đối phó với zombie để kết liễu mạng sống của lão.
Trong giấc mơ toàn là máu nhưng cô lại không hoảng sợ.
Hứa Tang Du bị một âm thanh rên rỉ yếu ớt đánh thức, cô đã ngủ đến nửa đêm cũng có thể là rạng sáng. Âm thanh yếu ớt xen lẫn trong tiếng mưa rơi trái lại không lớn lắm nhưng cô vẫn dễ dàng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Khi Hứa Tang Du vừa mới tỉnh dậy thì vẫn còn hơi mơ màng, cô vừa dụi mắt vừa men theo âm thanh yếu ớt kia, sau đó cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ. Cái giường đó được chuẩn bị cho đứa bé dùng, chiều dài của cả cái giường có lẽ chỉ khoảng một mét rưỡi, một người đàn ông trưởng thành nằm trên đó quả thật rất khó chịu.
Anh chỉ có thể co tay co chân mình lại nằm trên giường giống tư thế của đứa trẻ sơ sinh đang ở trong bụng mẹ. Song, đây không phải là nguyên nhân làm anh đau đớn, khi Hứa Tang Du phát hiện ra thì anh đã tiến vào tình trạng co giật toàn thân, làn da tái nhợt, các mạch máu dường như nhô ra ngoài giống một bức tranh làm khắp người anh trông khá đáng sợ.
Hứa Tang Du vội vàng kiểm tra giúp anh thì không phát hiện bất kì vấn đề gì. Thế thì chỉ có một loại khả năng, đó chính là cơn đau của anh đến từ bên trong cơ thể.
Hứa Tang Du có hơi luống cuống tay chân, tuy đã sống trong trong tận thế nhiều năm, nhưng cô chưa từng gặp tình cảnh như vậy nên trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm gì, lúc này muốn đi tìm bác sĩ cũng không tìm được.
Dường như anh rất đau đớn, thậm chí còn rịn ra rất nhiều mồ hôi hột đọng lại trên trán. Hứa Tang Du có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh chói tai của hàm răng phát ra do bị anh dùng sức nghiến mạnh, điều đó làm Hứa Tang Du cảm thấy anh sắp tự nghiền nát răng của bản thân tới nơi.
Hứa Tang Du buộc phải ôm nửa người trên của anh vào lòng mình, lấy băng gạc từ trong túi ra cắt một miếng, sau khi gấp lại vài lần rồi cưỡng ép nhét vào trong miệng để anh cắn. Tránh cho anh không cẩn thận cắn phải lưỡi, hoặc là nghiến gãy răng của chính mình.
Cơ thể anh lạnh băng, Hứa Tang Du có cảm giác như mình đang ôm một khối băng. Cô dường như có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương từ làn da của anh, thậm chí khi đưa tay lau trán cho anh thì mồ hôi cũng lạnh toát.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì với cơ thể anh thì Hứa Tang Du cũng không rõ lắm. Sau khi cô do dự hai lần thì dùng chăn mền quấn người kia lại thành cái kén rồi ôm chặt lấy người đó trong vòng tay.
Một lần, giữa lúc ý thức của anh tỉnh táo lại thì đôi mắt đột nhiên mở to. Đôi mắt trống rỗng rõ ràng hoàn toàn không nhìn thấy gì, nhưng khi Hứa Tang Du nhìn vào bên trong thì cảm thấy có vài phần đau đớn.
Người đàn ông dường như có chút không biết mình đang ở đâu, cũng không biết bây giờ là khi nào. Ý thức của anh có hơi hỗn loạn, khi nghiến răng thì phát ra âm thanh không rõ.
Hứa Tang Du cẩn thận lắng nghe nhưng thật sự không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, cố gắng đánh thức anh thoát khỏi trạng thái như một cơn ác mộng này.
Quá trình này đã diễn ra trong một thời gian dài, cô nhìn người đàn ông đang không ngừng co giật trong đau đớn. Anh dùng sức quá mạnh, thậm chí còn xé toạc phía trong chăn bông, ruột bông tuôn ra từ kẽ hở khiến khắp nơi trở nên lộn xộn.
Đôi khi tỉnh táo được một chút, anh lại không ngoan ngoãn như khi bất tỉnh.
Anh sẽ cố sức giãy giụa, vừa giãy vừa mắng: “Buông tôi ra! Cút ngay!”
Khi bất tỉnh thì lại chủ động lăn vào vòng tay của Hứa Tang Du, cuộn mình lại thành một đống, ghé đầu vào bụng của Hứa Tang Du rồi phát ra âm thanh rất đáng thương.
Hứa Tang Du không nhịn được mà thở dài, đàn ông đúng là hay thay đổi.
Cô trải qua một đêm trong hoàn cảnh như vậy, mãi cho đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng, trời cũng tạnh mưa thì anh mới dần dần ổn định lại. Hứa Tang Du đưa tay ra lau thì phát hiện trên trán lẫn gò má của anh phủ một tầng mồ hôi lạnh mỏng. Cô đặt người nằm lên giường, tìm một cái khăn lông lau mặt sạch sẽ cho anh, còn về những nơi khác …
Hiện giờ Hứa Tang Du không muốn làm, rõ ràng chỉ là tốt bụng giúp đỡ nhưng cô luôn có loại cảm giác rằng bản thân đang lợi dụng người khác. Chẳng lẽ đây là cắn rứt lương tâm sao.
Sau khi anh hoàn toàn tỉnh lại đã là một tiếng sau. Khi vừa mới tỉnh lại cả người còn hơi mờ mịt, sau đó dường như đã nhớ ra đêm qua rốt cuộc đã xảy ra những gì thì vẻ mặt bắt đầu từ từ thay đổi.
Hứa Tang Du đang ở bên cạnh luộc rau, nhìn anh nằm trên giường, biểu cảm thay đổi liên tục giống như thay đổi khuôn mặt trong kịch Xuyên* thì rất bình tĩnh mà đi qua đó rồi đưa tay lên sờ trán anh. Phát hiện không còn lạnh lẽo như đêm hôm qua thì mới thoáng yên tâm một chút.
*Kịch Tứ Xuyên, một dạng nhạc kịch opera của Trung Quốc.
“Tôi sẽ không tức giận vì anh đã mắng tôi.”
Hứa Tang Du vỗ bả vai anh rồi an ủi nói: “Tôi biết đêm qua chỉ là do anh quá đau đớn.”
Cô khó hiểu nhớ lại một câu: Lời nói của đàn ông khi ở trên giường đều không thể tin được.
Đợi đã, đặt vào trường hợp này hình như có gì đó không đúng?
“Đêm qua chắc đã tiêu hao rất nhiều thể lực rồi? Dậy ăn chút gì đó đi, tôi dùng thịt khô và rau nấu canh đấy.”
Đợi đã, sao nghe cứ càng kì lạ hơn thế nào ấy!
Hứa Tang Du ngậm miệng lại, biểu cảm của người đàn ông thay đổi một hồi cuối cùng vẫn yên lặng ngồi dậy. Hứa Tang Du lúc này đã múc một bát canh rồi bẻ bánh bao ra thành từng miếng nhỏ, bỏ toàn bộ vào trong canh cho anh.
“Không cần lo lắng, đợi ăn sáng xong chúng ta sẽ lên đường, sắp đến nơi rồi. Đến đó tôi sẽ tìm bác sĩ khám cho anh thật kĩ.”
Hứa Tang Du an ủi anh: “Khám bác sĩ xong là ổn rồi.”
Cô an ủi anh như một đứa trẻ, nhưng người đàn ông vẫn còn đắm chìm trong hành vi ngu xuẩn của bản thân đêm qua, không thể tự giải thoát cho chính mình. Hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Hứa Tang Du.
Toàn bộ tâm trí anh đều là cảnh tượng bản thân đêm qua chủ động rúc vào vòng tay của người nào đó.
Anh hơi muốn giết người diệt khẩu.