Ngày trùng sinh thứ mười một: Đây là một bé búp bê kim cương* đấy à?
*Búp bê kim cương / búp bê King Kong / King Kong barbie: thường để chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, dễ thương nhưng có dáng người rắn rỏi, mạnh mẽ hoặc rất vạm vỡ
Trans: Cataholic
Hứa Tang Du không định giết người nhưng thứ đồ chơi như rìu chữa cháy này mặt sau là đầu nhọn, đụng vào người một cái là ra một lỗ thủng. Dù cho cô có nương tay thì người nên xúi quẩy vẫn sẽ xúi quẩy.
Cô không định giết người nhưng cũng không có ý định bỏ qua cho mấy thằng cha này. Chính vì vậy cô xoay đầu nhọn của lưỡi rìu ra, nếu thật sự lỡ đục ra vài lỗ thủng trên người bọn chúng thì cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Suy cho cùng là do bọn chúng ra tay trước, Hứa Tang Du chỉ có thể xem như là phản kích để tự vệ.
Đám đàn ông có lẽ cũng không ngờ rằng Hứa Tang Du hung dữ như thế, sức lực của cô rất khủng khiếp. Mấy tên đàn ông này hầu như đều là loại thân thể cường tráng, chỉ có một người là hơi gầy yếu nhưng cũng được tính là một người đàn ông. So với một thiếu nữ như Hứa Tang Du mà nói thì hắn ta rõ ràng vẫn mạnh hơn một chút.
Mấy tên kia thấy Hứa Tang Du không những không có bất kỳ sự tự giác nào mà còn chuẩn bị phản kháng thì ngay lập tức liền cười rộ lên. Một đứa con gái non nớt lại muốn đánh nhau với năm thằng đàn ông trung niên như bọn chúng sao?
Đợi sau khi bọn họ thực sự ra tay rồi…
“Đ*! Con mẹ nó, đúng là đồ đầu bò!”
Trong tay tên đàn ông đầu tiên gặp Hứa Tang Du cầm một cây gậy gỗ. Mặt sau của chiếc rìu là một đầu nhọn, loại đầu nhọn bên trong rìu chữa cháy này được gọi là đầu nhọn chữa cháy*, lực sát thương của cái đầu bén nhọn kia cũng đủ làm chết người.
Hắn ta vừa giơ tay định dùng gậy gỗ đỡ mũi rìu thì giây tiếp theo Hứa Tang Du đã đạp một cước lên bụng hắn ta, kế đó hắn liền cảm thấy bụng mình như bị một con bê con húc vào. Cái mông đập mạnh về phía sau ‘bịch’ một tiếng rồi rơi vào trong đống lửa.
Hắn ta nhanh như chớp từ trong đống lửa lăn ra ngoài, vừa lăn qua lộn lại trên đất nỗ lực dập tắt chút lửa trên người vừa mắng: “Con đàn bà này có gì đó không đúng lắm!”
Lúc này Hứa Tang Du đã trở tay dùng đầu nhọn của chiếc rìu móc vào cổ của một tên đàn ông cường tráng rồi đồng thời dùng sức kéo về phía trước một cái. Đầu nhọn liền đâm vào cổ của hắn ta. Mặc dù không thể chết người nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay khi hắn ta vô thức cúi đầu xuống liền bị Hứa Tang Du túm tóc, đầu gối cô dùng sức thụi vào đũng quần hắn. Đòn trí mạng vào ‘bi’ rõ ràng là một chiêu hữu hiệu để đối phó với đàn ông, nếu may mắn thậm chí còn có thể khiến hắn ta trở thành một lão già bất lực. Người đàn ông kia lập tức hét lên một tiếng không giống tiếng người, có vẻ như thực sự rất đau.
Nói thế nào thì Hứa Tang Du cũng là người đến từ tận thế, kiếp trước cô chỉ là một thiếu nữ bình thường mười bảy tuổi mà có thể bình yên sống ở tận thế là nhờ chiến đấu như một con chó điên*, còn bình thường thì cô tương đối vô hình.
*Nguyên văn tác giả
Hứa Tang Du đánh nhau chẳng có trình tự gì mà còn hơi lưu manh nữa. Mắt, mũi, thứ giữa hai chân đàn ông, chỗ nào đau, chỗ nào có thể khiến người ta thiệt hại nặng nề thì cô đánh chỗ đó.
Hơn nữa, sức mạnh cộng thêm từ dị năng khiến lực của cô còn lớn hơn rất nhiều so với một người đàn ông trưởng thành. Trong trường hợp một mình cô đánh bốn, năm người đàn ông cầm vũ khí trong tay thì quả thật không phải vấn đề gì lớn.
Nhưng đến khi Hứa Tang Du đánh xong thì trên người cũng có rất nhiều vết thương, cô sờ sờ gò má mình. Trên má cô ấy bị dao rạch một vết không sâu, chảy ra một chút máu nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Mấy tên đàn ông kia ngược lại nằm lăn lộn trên mặt đất, một tên trong số đó còn định đánh lén đã triệt để chọc điên Hứa Tang Du. Ngay khi một nhát rìu bổ xuống đất thì cũng thuận tiện đập nát một bên chân của hắn ta.
Một đám đàn ông cao lớn hoàn toàn đã bị đánh bại nằm la liệt trên đất kêu rên thảm thiết, dáng vẻ như ‘đêm nay là đêm nào’. Hử? Bọn chúng bị một đứa con gái nhìn bề ngoài giống như còn chưa tới tuổi vị thành niên đánh thành thế này?
Chuyện này không khoa học!
“Cướp đồ của tôi?”
Sau khi Hứa Tang Du chống cán rìu xuống nghỉ ngơi một lát xong thì cũng lười quan tâm đám đồ chơi ỷ mạnh hiếp yếu này nữa mà vắt rìu chữa cháy bên hông, mỗi tay xách một thùng xăng trở lại xe.
Cô không định dừng lại ở đây quá lâu, dù trời có mưa thì cô vẫn sẽ phóng xe đi, nhưng đánh nhau một trận thế này đối với Hứa Tang Du mà nói là một chuyện vô cùng lãng phí thể lực. Trước tiên cô để xăng dự trữ vào cốp xe, sau đó cô khui cho mình một chai nước suối rồi tu ‘ừng ực’. Khi cô vừa ngồi vào xe thì người con trai kia đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Anh cũng biết được chuyện xảy ra trước đó, dù sao thì anh chỉ bị mù chứ tai cũng đâu có điếc. Điều mà lúc đó anh nghĩ là, nếu như đám đàn ông kia dám làm xằng làm bậy thì anh không ngại giết người. Nếu như Hứa Tang Du vì thấy bộ mặt khác của anh mà cảm thấy sợ hãi rồi né tránh, vậy thì anh giết Hứa Tang Du luôn cũng được.
Anh vẫn luôn chờ đợi, đợi đến khi Hứa Tang Du chịu chút thiệt thòi rồi anh mới ra tay. Sau đó một lần đợi là đợi tới khi Hứa Tang Du dọn dẹp sạch sẽ luôn. Cô giống như người đi rừng* trong đội vậy, sau khi bị năm đối thủ canh me ở trong rừng thì không kịp đợi đồng đội chi viện cho mình thì đã tự hỗ trợ rồi, lại còn làm một pha Pentakill** nữa chứ.
*Trong những trò chơi như Liên quân mobile, Liên minh huyền thoại hoặc Dota thì một nhóm có 5 người là: Jungle – rừng, Middle – đường giữa, Top – đường trên, Bottom – đường dưới và Carry / Support – Hỗ trợ, anh này đang nói chị Tang Du là người đi rừng (jungle).
**Pentakill là một lần giết cả đội đối phương = cân 5.
Đồng đội còn ngỡ ngàng cũng là điều rất bình thường mà? À mà không đúng, bề ngoài của Hứa Tang Du giống pháp sư*** của đội hơn. Anh đột nhiên cảm thấy hiểu biết của anh về Hứa Tang Du có vẻ hơi nông cạn.
***Pháp sư là một loại tướng trong một số game MMORPG (nhập vai) đã kể trên
Bởi vì hai mắt anh bị mù nên chỉ có thể nghe thấy tiếng thét thảm thiết giống hệt như giết heo vang lên không ngừng của đám đàn ông kia, còn đối với tình huống cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không rõ lắm. Vì thế sau khi im lặng một hồi liền nhỏ giọng hỏi: “Cô bị thương sao?”
“Vẫn ổn.” Hứa Tang Du lau vết máu trên gò má, vô cùng bình tĩnh nói: “Bọn họ rất thân thiện, cảm thấy một mình tôi đi trên đường không an toàn nên muốn đi cùng chúng ta. Sau khi bị tôi từ chối thì kéo tôi lại tán gẫu một chút xong thả tôi đi, không có đánh nhau.”
Có lẽ cảm thấy những lời này của mình không thuyết phục lắm nên Hứa Tang Du lại dùng giọng điệu đọc bài văn mà nói: “À, cho dù tận thế đến cũng còn rất nhiều người tốt đấy nhỉ.”
Người đàn ông: . . .
Tôi có điên mới tin cô.
Cô khi dễ tôi mù đấy à?
Thực ra Hứa Tang Du chỉ không muốn làm anh lo lắng mà thôi, dù sao thì chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi còn để anh lo lắng làm gì? Chẳng lẽ bảo là mình đánh thắng rồi lại tốn công giải thích bản thân một chọi năm thế nào, quá phiền phức.
Cô tiếp tục nói: “Mặc dù bọn họ rất nhiệt tình nhưng chúng ta vẫn nên tự mình lên đường thì sẽ tốt hơn. Nếu như vẫn tiếp tục mưa thì cứ tiến về phía trước thử xem có thể tìm nơi nào trú mưa hay không. Cơn mưa này hình như càng lúc càng lớn.”
Hứa Tang Du lặng lẽ đổi chủ đề, cô lấy một miếng băng cá nhân dán lên vết thương trên mặt mình rồi sau đó cũng không quan tâm tới nữa, giẫm chân ga và phóng xe vọt ra ngoài.
Người đàn ông lặng im thật lâu cũng không nói gì.
Có lẽ là chưa bao giờ gặp cô gái nào giống Hứa Tang Du nên trong lúc nhất thời có hơi không kịp phản ứng. Anh đã từng gặp qua đủ thể loại phụ nữ: loại xinh đẹp quyến rũ, loại chủ động dính người khác, loại giả vờ đơn thuần nhưng thực chất bên trong toàn là mưu tính, cũng có loại thực chất bên trong âm u và ngoan độc nhưng trên mặt lại cười híp mắt.
Còn về người con gái thật sự đơn thuần … Đừng nói đến những cô gái, ngay cả những người đàn ông quá ngây thơ cũng sẽ không tồn tại được trong tận thế. Loại con gái đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy ngu xuẩn thỉnh thoảng có thể gặp, nhưng tương đối hiếm.
Về phần Hứa Tang Du, anh quả thật anh vẫn chưa biết nên phân loại như thế nào, chỉ có thể phân cô vào loại phụ nữ toàn làm những chuyện kì lạ.
Quá trình dị biến của cơ thể anh vẫn chưa kết thúc, đầu óc lúc nào cũng hỗn loạn có khi sưng tấy cả lên, đau nhức đến mức khiến người ta cáu kỉnh. Vì thế càng có nhiều thời gian thì anh càng vui lòng yên tĩnh nằm đó và cảm nhận những thay đổi nhỏ trong cơ thể. Thỉnh thoảng cũng sẽ có ý muốn giết người nhưng sau khi ý nghĩ này qua đi thì lại cảm thấy hơi mất hứng.
Màu sắc của máu tươi chẳng có gì đẹp đẽ, đặc biệt là sau khi đã gặp được quá nhiều.
Hứa Tang Du không nói chuyện nhiều lắm nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ chủ động nói vài câu với anh. Anh còn nghĩ rằng bản thân sẽ cảm thấy rất khó chịu nhưng không. Anh không thể nói rõ được vì sao lại như vậy, nhưng thỉnh thoảng khi nghe Hứa Tang Du thấp giọng hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của mình khiến anh yên tâm hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Có lẽ là vì … Hứa Tang Du mang lại cho anh loại cảm giác rằng bản thân vẫn đang tồn tại.
Hai người lái xe rất lâu trong đêm mưa, cuối cùng cũng tìm được một nơi có thể trú mưa. Hứa Tang Du dọn dẹp sạch sẽ zombie trong nhà, cơn mưa đêm vẫn hơi lạnh. Cô nhìn kiểu gì cũng thấy sắc mặt của người đàn ông kia có hơi kém.
Cô lấy rìu chữa cháy bổ cửa phòng ngủ ra thành từng khúc rồi đốt một đống lửa, còn có thể thuận tiện nấu chút đồ ăn. Lúc hai người ăn tối đều không nói chuyện, Hứa Tang Du vừa ăn nước canh nóng hôi hổi vừa xem bản đồ, ngày mai là có thể đến căn cứ rồi.
Trong ấn tượng của cô, căn cứ này tuy không lớn lắm nhưng người phụ trách căn cứ là một hiệu trưởng trường học rất danh tiếng ở vùng phụ cận. Mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng người ta nói gừng càng già càng cay. Sau khi tận thế đến thì mang theo một số người sống sót ở gần đó thành lập một căn cứ nho nhỏ.
Sau đó bởi vì vị trí của căn cứ này không tệ, danh tiếng lại tốt nên dần có rất nhiều người đổ xô đến đây, cuối cùng hình thành một quy mô nhất định.
Sở dĩ Hứa Tang Du chọn trúng căn cứ này quan trọng nhất là bởi vì quy tắc của căn cứ này rõ ràng. Người phụ trách căn cứ có quyền lực khống chế rất mạnh, đây là một căn cứ có quy mô nhỏ hiếm hoi được quản lý tốt và hoàn toàn không hề hỗn loạn.
Kể cả những người già yếu bệnh tật hay tàn tật, chỉ cần mỗi ngày làm một chút việc là có thể kiếm được khẩu phần ăn, không bao giờ lo chết đói. Rất phù hợp với người đàn ông mà cô đang cưu mang.
Ai bảo anh vừa gầy vừa mù loà. Hơn nữa người phụ trách căn cứ đó là một hiệu trưởng cũ, con trai thứ hai của ông ấy là bác sĩ, con trai lớn lại là cảnh sát. Hai người con trai của ông đã đóng góp rất nhiều vào quá trình thành lập căn cứ này.
Hứa Tang Du định sáng sớm mai tiễn anh tới căn cứ này, tìm một bác sĩ để khám bệnh và để lại một ít thức ăn cho anh, ít nhất cũng đủ để ăn vài ngày. Sau đó thì … cô không nhúng tay vào nữa. Hứa Tang Du cảm thấy bản thân đã tận tình tận nghĩa rồi, sau khi sắp xếp thật tốt cho người đàn ông này thì cô cũng có thể yên tâm đi tìm bạn của mình.
Sau khi ăn xong bát canh rau, cô liền cảm thấy mỹ mãn.
Mặc dù canh rau này chỉ dùng rau sấy khô thêm gia vị của mì ăn liền vào, nhưng vào một đêm mưa lạnh lẽo thế này vừa được ăn một bát canh nóng hổi, vừa có thể lấp đầy bụng quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.
“Ngủ sớm chút đi.” Sau khi cô trải giường và dặn dò người đàn ông kia xong thì bỗng nhiên nhận ra một chuyện, trong căn phòng này có hai giường, rõ ràng từng có một gia đình ba người ở. Đứa bé vừa đủ tuổi đã ngủ riêng một giường nên trong phòng kê một chiếc giường nhỏ riêng biệt.
Cô không lo lắng người mù nhìn trộm, nhưng mà … khi cô xoay người lại liền nhìn thấy người đàn ông trên giường bên cạnh.
Xinh đẹp, yếu đuối, không mặc quần áo. (Không phải)*
*Trong ( ) ở đây là tác giả nói á quý dị (~ ̄▽ ̄)~