Ngày trùng sinh thứ mười: Chưa từng gặp cướp bao giờ sao?
Trans: Cataholic
Những người mà Hứa Tang Du gặp trên đường dần dần nhiều hơn. Rất nhiều người may mắn trở thành người dị năng vào giai đoạn đầu tận thế, hoặc là hoá zombie rồi bị giết. Hiện tại bọn họ đang lái xe một mình chạy về quê, hoặc là cùng người nhà đi nhờ vả người thân của mình.
Bọn họ vội vàng xuất phát ở khắp nơi chứ không thoải mái như Hứa Tang Du, thỉnh thoảng có người phát hiện ra dường như cô chỉ đi một mình. Đúng vậy, người con trai kia bởi vì quá giống kẻ ăn bám nên đã hoàn toàn bị phớt lờ. Vì thế một số kẻ tâm địa bất chính sẽ muốn lừa gạt hoặc cướp đoạt đồ từ tay Hứa Tang Du.
Thật ra Hứa Tang Du không thích giết người cho lắm, nói sao nhỉ? Cảm giác giết người và giết zombie hoàn toàn không giống nhau. Mặc dù cô biết rất rõ zombie khi còn sống cũng là con người, nhưng sau khi bọn họ mất đi lý trí, suy nghĩ và cảm xúc như một con người thì dường như họ đã biến thành một dạng sinh vật hoàn toàn khác với nhân loại.
Thế nên khi ra tay trong lòng dường như không có quá nhiều bài xích. Nhưng khi giết một người vẫn còn sống sờ sờ, cho dù người này không phải thứ gì tốt lành cũng đã làm rất nhiều chuyện ghê tởm, nhưng thời điểm tước đi mạng sống của hắn ta thì trong lòng cô vẫn sẽ có chút khó chịu.
Việc này có lẽ giống như một thứ bản năng của con người, trừ khi là loại tâm lý trời sinh đã vặn vẹo, nếu không, khi tự tay kết thúc mạng sống của đồng loại thì cũng không thể nào bình tĩnh nổi.
Thế nhưng, cô không thích làm như thế không có nghĩa là cô sẽ không làm. Dù sao thì tận thế cũng đã đến rồi, suy cho cùng thì nếu bạn không muốn giết người thì đôi khi bạn cũng phải làm vậy để tồn tại và bảo vệ bản thân.
Kiếp trước Hứa Tang Du đã từng giết người.
Khoảnh khắc hai tay nhuốm đầy máu tươi đó đến giờ trong đầu cô vẫn cảm thấy trống rỗng, cũng đã trôi qua nhiều năm. Hiện tại nhớ lại lúc đó, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khiếp đảm nhưng trái lại cô cũng đã thích nghi với việc kết thúc mạng sống của đồng loại như thế này.
Nếu như thật sự có người không muốn sống nữa mà trêu chọc đến cô thì cô sẽ không để bụng mà thành toàn cho chúng.
Chẳng qua bây giờ chỉ mới bắt đầu tận thế, hầu hết mọi người vẫn chưa phát triển đến mức độ hoàn toàn bỏ qua đạo đức và lương tâm. Bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tách ra khỏi xã hội bình thường. Vài chục năm nữa, sau khi bị cải tạo và ảnh hưởng bởi hoàn cảnh thì bọn họ mới theo bản năng mà áp chế con dã thú ở trong lòng mình xuống.
Mọi người sẽ không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng tận thế thực sự đã đến. Khi tất cả mọi quy tắc, toàn bộ pháp luật không chịu đựng nổi trước sự tấn công của tận thế thì khi đó bản chất của con người sẽ hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Người tốt bụng thì sẽ hết tốt bụng, kẻ gian ác thì càng gian ác hơn. Sau đó, con người sẽ hoàn toàn thích nghi với tận thế.
Vẻ ngoài của Hứa Tang Du còn quá trẻ, cô thậm chí vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành còn là một người xinh đẹp và non nớt, nhưng cô lại sở hữu quá nhiều vật tư. Nhiều người lái xe vội vàng trên đường, có người tính toán đi tìm người thân của mình hoặc cũng có người tìm một nơi an toàn để ở lại.
Thỉnh thoảng khi họ đi ngang qua Hứa Tang Du đều sẽ nhìn chằm chằm vào cô trong vô thức, khó tránh khỏi trong số đó có những kẻ không phải loại tốt đẹp gì. Bọn chúng không dám tiến vào trong thành phố tìm vật tư, đồ ăn tự mang theo lại không còn nhiều nên bắt đầu để ý đến đồ của người khác.
Hứa Tang Du liền biến thành mục tiêu tốt nhất. Thật ra cô cũng hơi lờ mờ đoán ra, vì thế càng trở nên cẩn thận hơn, cũng không phải sau khi thức tỉnh dị năng là có thể muốn làm gì thì làm. Người có thực lực mạnh mẽ luôn chết vì tính ngạo mạn, không xem ai ra gì.
Cô có thể ở trong tình trạng bản thân không có dị năng mà sống trong tận thế lâu như vậy chính là bởi vì cô có đủ cẩn thận. Hứa Tang Du bí mật tìm một con dao nhỏ đến cho người con trai kia để anh dùng phòng thân: “Nếu như có ai muốn làm hại anh thì không cần quan tâm đến hậu quả, cứ dùng sức đâm vào là được.”
Thực ra cho một người khiếm thị cầm dao cũng rất khó mà bảo đảm an toàn cho bản thân họ, nhưng dù sao thì so với trong tay chẳng có cái gì cũng đỡ hơn một chút, hơn nữa loại vũ khí này nhất định sẽ làm người ta cảm thấy an toàn.
Người đàn ông kia hiển nhiên cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng anh nhận lấy con dao và cũng chẳng nói thêm gì, quyết tâm muốn xem vở kịch hay tiếp theo.
Khi chuyện ngoài ý muốn đầu tiên xảy ra là vào chạng vạng tối.
Xăng dự phòng của Hứa Tang Du lại cạn, cô mở cửa xe rồi đi cùng với người con trai đến một trạm xăng gần đó. Trạm xăng này hơi nhỏ hơn một chút so với trạm xăng trước đó mà Hứa Tang Du nhặt được người con trai kia.
Khi bọn họ đến trạm xăng, vốn dĩ sắc trời đã âm u lại bởi vì hoàng hôn buông xuống càng khó nhìn hơn. Bầu trời bắt đầu đổ một cơn mưa nhỏ, tiếng mưa nhỏ lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Một cơn mưa có màu sắc vô cùng bình thường.
Khi hai người Hứa Tang Du đang dừng lại cạnh trạm xăng, cô đã có thể nhìn thấy có mấy người đang nghỉ ngơi ở trong. Dù sao thì nơi này vừa có thể che gió tránh mưa, vừa có một cái siêu thị nhỏ lại chỉ có lác đác vài con zombie đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Hứa Tang Du không cho người đàn ông xuống xe, cô cầm hai thùng dầu rỗng từ trên xe bước xuống, bên hông còn treo chiếc rìu chữa cháy.
Ánh mắt của mọi người trong trạm xăng ngay lập tức đều bị cô thu hút. Trẻ trung, xinh đẹp và sạch sẽ, thậm chí không ra nhìn chút hốc hác nào, giống hệt như một nụ hoa mềm mại.
Người con gái như vậy thì ngay cả khi ở giai đoạn đầu tận thế cũng rất hiếm thấy.
Cô có thể đầy đủ, sạch sẽ như thế đã chứng tỏ một chuyện rằng trên chiếc xe kia của cô có rất nhiều vật tư. Chuyện ăn no mặc ấm tuyệt đối không thành vấn đề.
Hứa Tang Du trước tiên đổ đầy thùng xăng, cũng không quan tâm bọn họ. Sau khi mấy tên đàn ông đang ngồi trên đất chia bánh mì cẩn thận quan sát cô, anh nhìn tôi tôi nhìn anh một hồi thì một trong những tên đàn ông tương đối gầy từ trên mặt đất đứng lên. Hắn ta giả vờ như vô tình đi ngang qua rồi lén lút nhìn vào bên trong chiếc xe nhỏ bên cạnh Hứa Tang Du.
Chiếc xe mà Hứa Tang Du tuỳ tiện dùng để lái không phải là xe hàng hiệu gì, dù sao thì cũng đã tận thế rồi, lựa xe mà cũng lựa hiệu nổi tiếng sao? Nói thật thì chiếc xe này quả thật không hẳn có thể so sánh được với một chiếc xe tốt đáng tin cậy ở tận thế.
Chiếc xe mà cô chọn là một chiếc xe nhãn hiệu có chức năng chống chịu, vấn đề duy nhất của chiếc xe này chính là kính xe là loại bình thường chứ không phải loại màu đen khiến người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong xe.
Vì thế người kia nhìn một vòng là có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ tình hình bên trong xe. Hắn ta vừa nhìn đã thấy một đống vật tư, quần áo và thuốc men ở trong. Về phần người con trai ngồi băng ghế sau kia, da dẻ trắng nõn lại gầy tong teo, ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai ra thì chẳng có tác dụng gì, rõ ràng chỉ là một kẻ ăn bám!
Hắn hoàn toàn bị sự đắc chí che phủ, sau khi lượn một vòng thì dùng tốc độ nhanh nhất trở lại bên cạnh đồng bọn của mình, nói rõ ràng tình huống với bọn chúng.
Mấy người bọn chúng là người từ nơi khác đến đây làm công trong cùng một nhà máy. Sau khi tận thế đến, bọn chúng không bị lây nhiễm, thậm chí còn có hai người thức tỉnh dị năng. Bọn chúng muốn về quê của mình sau khi đã vượt qua vài lần bị bao vây.
Bởi vì cha mẹ, vợ con của bọn chúng đều không ở trong thành phố này, vấn đề lớn nhất chính là trong tay bọn chúng không có đủ lương thực.
Mặc dù khi rời khỏi nhà máy bọn chúng đã cướp sạch sẽ những hàng quán lân cận nên cũng mang được khá nhiều đồ ăn nhưng cả đám năm, sáu người tất cả đều là những người đàn ông đang trong độ tuổi trung niên. Bọn chúng vốn dĩ ăn nhiều nên rất nhanh đã tiêu hao hết một mớ.
Mấy người kia cũng thử đi tìm vài chỗ có hàng quán các thứ để cướp tiếp nhưng sau đó bọn chúng liền phát hiện ra những con zombie lúc trước có thể dễ dàng giết chết kia đã thay đổi, trở nên linh hoạt hơn và càng trở nên uy hiếp hơn.
Trong đám bọn chúng có một người anh em bị zombie cắn, tối hôm đó liền hoá zombie. Cả đám bị doạ vỡ mật, sau khi giết chết người bị biến thành zombie kia thì không dám đến những nơi dân cư đông đúc nữa. Bởi vì trước tận thế, những nơi nào càng tập trung đông dân cư thì số lượng zombie ở đó chắc chắn càng nhiều.
Bọn chúng chỉ đành dựa vào tiếp tế từ một số cửa hàng nhỏ bên đường để miễn cưỡng kiếm sống qua ngày. Thế nhưng, hiển nhiên rất nhiều người cũng có cùng suy nghĩ với bọn chúng, cứ đến cửa hàng nhỏ nào thì hầu hết đồ đạc bên trong đều đã bị người ta lấy sạch.
Ví dụ như siêu thị nhỏ bên trong trạm xăng này thì gần như đã không còn con zombie nào ở đây, đồ ăn trong siêu thị cũng bị người ta lấy sạch nên đây mới là nguyên do chính cả đám sau khi nhìn thấy Hứa Tang Du thì ngay lập tức liền nảy sinh ý đồ xấu.
Nói trắng ra chính là loại bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Không dám đối mặt với số lượng zombie ngày càng mạnh mẽ và khổng lồ, chỉ có thể bắt nạt những người có vẻ còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại còn là một cô gái nhỏ mềm yếu như Hứa Tang Du.
Hứa Tang Du dùng tốc độ nhanh nhất đổ đầy hai thùng xăng sau đó thì chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Cô đã nhìn thấy một đám đàn ông đang ngồi đằng kia từ lâu, vô cùng lo lắng rằng bọn họ là người xấu nên cô muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Cô vừa xách thùng xăng đi được một nửa, thậm chí còn chưa kịp đến trước xe thì đã có hai tên đàn ông cao lớn, một trái một phải chặn cô lại.
Một trong số đó cười đùa cợt nhả rồi nói: “Chúng ta gặp ở đây xem như là có duyên phận, không bằng ngồi xuống tán gẫu một chút? Em gái nhỏ, em từ đâu đến đây vậy nè? Nói không chừng tụi anh tiện đường với em.”
Đầu tiên Hứa Tang Du để hai thùng xăng trong tay xuống đấy, chủ yếu bởi vì hiện giờ hai tay cô đều đang xách thùng xăng nên quả thật là không tiện đánh nhau. Ít nhất thì cũng phải để trống một tay để cầm vũ khí chứ.
“Mấy người muốn gì?” Cô hỏi bằng giọng cảnh giác rồi vô thức sờ đến chiếc rìu chữa cháy ở bên hông.
Tất cả mọi người đều thấy động tác sờ vũ khí của cô, nhưng dường như không ai cảm thấy bị đe dọa, bọn chúng đông người hơn nữa cũng có dao trong tay. Đám đàn ông kia đã âm thầm bao vây Hứa Tang Du sau đó nhanh chóng lộ nguyên hình.
Bọn chúng thấp giọng uy hiếp Hứa Tang Du: “Tụi tao thấy trên xe mày có rất nhiều vât tư, hai người bọn mày căn bản không ăn nhiều đến thế, không bằng chia cho tụi tao một ít?”
“Tụi tao không muốn làm hại mày đâu, chỉ cần mày ngoan ngoãn giao một phần vật tư ra thì tụi tao sẽ thả mày đi. Nếu như mày không nghe lời thì…” Bọn chúng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Mày có biết một đứa con gái nhỏ bé trước mặt một đám đàn ông sẽ bị làm hại như thế nào không?”
Tên đàn ông hung tợn nhất đám dùng giọng ồ ồ hù doạ cô: “Bây giờ sẽ không có ai đến cứu mày đâu!”
Hứa Tang Du có hơi kinh ngạc.
Quanh đây không có ai?
Thế thì tốt quá.