Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 66: Ngài còn cùng Thế tử điện hạ đấu trí?



Người dịch: Pey

Thời tiết trong lành được không quá hai ngày, ngày thứ ba đã bắt đầu kéo dài mưa phùn.

Đã nhiều ngày Khương Ấu An cũng không hết bận từ sau lễ hội mùa thu, thi thoảng đưa những mẫu quần áo đã được chỉnh sửa cải biên chi tiết hoa văn về cửa tiệm, khi thì mân mê những nguyên liệu dưỡng da.

Lúc này cô ngồi ở trong phòng, đem nguyên liệu sơ chế, mắt thì hướng ra ngoài cửa sổ nhìn trời mưa không dứt, nghe từng giọt mưa rơi tí tách trên mái hiên.

Trong tầm mắt cô chậm rãi xuất hiện bóng người màu trắng, tay cầm dù trắng ngọc, cán dù thong dài xanh ngọc như trúc, sạch sẽ mà xinh đẹp kết hợp với gương mặt đẹp trai hết nấc kia, đôi mắt thâm thúy, môi mím thành đường thẳng theo thói quen tạo cảm giác lãnh đạm với thế gian.

Phía sau còn có Từ thị vệ và Cao thị vệ tháp tùng.

Khương Ấu An ngạc nhiên ngồi bật dậy trừng mắt to nhìn, mới qua 4 5 ngày mà anh ta có thể không cần mượn ngoại lực là có thể tự đi lại? Cô nhìn gắt gao người nọ đang đi tới hướng tới cửa ra viện Tử Lâm, cô nhanh chóng đặt dụng cụ xuống, chạy đến cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa, nhòm cả nửa người ra ngoài nhìn.

Nhớ lại thì đã vài ngày cô và Mặc Phù Bạch đã không nói chuyện rồi.

Khương Ấu An thất thần nhìn hướng ngoài cửa sau đó không chú ý rằng người nọ cũng dừng bước chân.

Từ thị vệ và Cao thị đi theo cũng dừng lại, đang chờ chỉ thị của chủ tử.

Nhưng mà đợi mãi cũng không thấy chủ tử nói cái gì, thấy ngài ấy xoay người quay trở về...

Hai người họ không hiểu cũng không nghĩ nhiều cất bước theo sau Thế tử điện hạ.

Mặc Phù Bạch nện bước không nhanh không chậm, vừa đi ra ngoài không bao lâu sau, Từ thị vệ liền biết...

Khương Ấu An vẫn còn duy trì tư thế dò nửa người ra nhìn ngây ngốc, có vẻ cảm nhận được cái gì, cô chậm rãi hoàn hồn, chính diện đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm.

Người đó lại về rồi...

Khương Ấu An dời tầm mắt đi, lúc này mới vội vàng sửa người làm bộ dựa lên thành cửa sổ ngắm cảnh. Cô cũng định đóng cửa sổ lại cho đỡ xấu hổ, trong thời gian ngắn khi cửa sổ đóng lại, bóng dáng của anh cũng biến mất khỏi tầm nhìn vì bị cửa sổ đóng che khuất...

Mặc Phù Bạch cũng thu hồi tầm mắt, trở về phòng của mình.

\\ như cảnh huyền thoại Bạch Tuyết bối rối lần đầu gặp gỡ với Hoàng tử bên giếng, sau đó nữ 9 vội vàng chạy lên căn phòng mình mắt khẽ lúng liếng khép màn cửa sổ cùng với nụ cười e thẹn trên môi =))))) \\

Đằng sau cửa sổ, Khương Ấu An hít một hơi thật sâu.

Cô vực dậy tinh thần, tiếp tục công việc nghiền thảo dược.

*****

Trước cửa phòng Mặc Phù Bạch, đóng dù lại, mới vừa đẩy cửa vào, hai gã thị vệ ở ngoài cửa chờ không lâu thì thấy chủ tử nhà mình đi ra...

Cao thị vệ: ???

Ngài ấy trở về phòng làm cái gì?

Chỉ có Từ thị vệ nhạy bén nhận ra, chỉ thầm nói trong lòng là đã qua mấy ngày rồi... cũng bó tay... chủ tử nhà họ trước kia chưa từng trải qua chuyện này, hơn nữa tính cách của ngài ấy tương đối u ám hướng nội, sự việc này chỉ có thể hành động ít nói mà thôi.

Ài, Từ thị vệ trong lòng sốt ruột vì chủ tử.

Khương Ấu An nghiền thảo dược rồi trộn trộn, qua hôm sau cánh tay mỏi nhừ không nhấc lên nổi, mắt thấy mưa bên ngoài đã ngừng, trời cũng trong lành nên cô cũng chuẩn bị đi đến cửa tiệm một chuyến.

Thay bộ quần áo mới, gọi Xuân Đào lấy đôi giày hồng và áo choàng thêu hoa hải đường, chờ cô phủ lên người xong xuôi, lôi kéo Xuân Đào ra cửa.

Cô còn chưa kịp xổng chuồng, Xuân Đào bỗng nhiên nói: "Xin Thế tử phi dừng bước, nô tỳ muốn tìm cây dù mang theo, phòng trời mưa bất chợt ạ."

Khương Ấu An cũng không để tâm ừ một tiếng, "Vậy chờ em ở sân nhé."

Cô vừa định bước đi, cô ngước mắt lên liền thấy trong sân có hai người đứng, Mặc Phù Bạch dáng người thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng, Từ thị vệ ở bên cạnh, nghiêng người nói chuyện gì đó và nghe được động tĩnh chỗ cô chợt ngừng lại quay đầu nhìn.

Khương Ấu An sửng sốt, còn chưa tới đôi mắt đen nhánh kia, cô đã cụp mắt xuống quay đầu vào trong thúc giục nói, "Xuân Đào, mau một chút đi."

"Vâng ạ."

Khương Ấu An kéo áo choàng cho kín, hai tay nắm chặt trong ống tay áo, nhưng không hề ngẩng đầu lên nữa mà đi về phía cửa ra viện Tử Lâm. Xuân Đào vội vàng hành lễ Mặc Phù Bạch, đôi mắt to chớp chớp với Từ thị vệ, thấy hắn ta lắc đầu.

"Xuân Đào!!"

"Nô tỳ tới ngay!"

Sau khi rời khỏi viện Tử Lâm, cơ thể Khương Ấu An hơi căng lên, sau đó mới chậm rãi thả lỏng. Trong xe ngựa, Xuân Đào nhịn không được hỏi: "Thế tử phi, ngài còn giận Thế tử gia sao?"

Khương Ấu An nhếch khóe miệng nói: "Nói thế nào nhỉ, ngài ấy là Thế tử của phủ Thần Nam vương, mà tôi chỉ là một cô gái nhỏ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đuổi khỏi vương phủ. Tôi có thể giận ngài ấy cái gì? Về sau đừng nói mấy lời như vậy nữa."

Xuân Đào gãi sau ót, "Cái đó..." Nói nôm na Thế tử phi vẫn còn giận Thế tử điện hạ!

Nhưng Xuân Đào không biết tại sao cả hai người lại đột nhiên làm lơ đối phương?

Khương Ấu An lấy từ trong ngực ra một bông hoa, chậm rãi nói: "Chờ lát nữa, em giúp tôi mua hoa khô. Về phần dược liệu tôi yêu cầu, đều được ghi ở mặt trên."

Xuân Đào đáp ứng và đặt một bông hoa vào trong vạt áo mình. Khương Ấu An vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài. Trời mưa nhiều ngày, khiến nhiều người ở trong nhà muốn bức bối, trên đường bây giờ đã có nhiều người đi bộ. Xe ngựa dừng lại trước cửa hàng quần áo, La thị đã chạy ra, giữ chặt tay của Khương Ấu An, "Bé An, con đã nhiều ngày không đến, Tam thúc con vẫn luôn lải nhải về con, còn có Tuyết Dao cũng rất nhớ con nữa."

Khương Ấu An che miệng cười khúc khích, "Chị Tuyết Dao là nhớ thương con đàn tỳ bà cho nghe đấy?"

Sau lễ hội mùa thu, cô vội vàng rời cửa tiệm, thỉnh thoảng có về nhà Tam thúc dùng cơm trưa, Khương Tuyết Dao lại giục cô dạy khúc nhạc Thập diện mai phục.

Thực ra cô định dạy lại cho Khương Tuyết Dao, nhưng sau khi chị ấy thử gảy mấy lần, chị lắc đầu nói rằng không thể truyền tải hết khí thế ở phần đầu tiên, một hai phải bắt cô đàn cho chị ấy nghe.

Khương Ấu An hỏi thăm, "Sao em không thấy anh Dương nhỉ?"

"Anh ấy đến nhà Liễu lấy hàng, chắc anh ấy cũng về sớm thôi."

Tam thúc từ phía sau đi ra cười hả ha.

La thị ra hiệu cho Khương Ấu An ngồi xuống, mắt nhìn ra bên ngoài, thần bí nói: "Bé An, hai ngày trước thẩm có nghe được tin của Lưu thẩm, Khương Diệu Diệu cùng một vị quý nhân nào đó qua lại, nghe nói người nọ địa vị rất cao, và còn rất coi trọng Khương Diệu Diệu."

Còn không đợi Khương Ấu An mở miệng, Tam thúc nói: "Nói mấy cái này ý tứ làm gì, đám người bên kia về sau muốn xưng hoàng thân quốc thích thì không có liên quan tới gia đình chúng ta, chúng ta không có dính dáng miếng hòa quang nào từ nhà đó cả."

"Hừ, tôi có cái ý đó gì, tôi lo lắng cho bé An! Xem như nhìn rõ bản chất Thất cô nương nhà đó, tâm tư một đống!"

Khương Ấu An vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, "Tam thẩm, ai cũng không biết tương lai sau này thế nào, chỉ là đừng để đám người đó ảnh hưởng tới tâm tình chúng ta."

Tam thúc dường như nhớ ra cái gì, "Bé An..."

Lời chưa nói hết, bên ngoài có người đi đến.

Bóng hình thẳng tắp, mày kiếm sắc bén, mắt phượng thâm trầm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv