Người dịch: Pey
Có trong nháy mắt, Tam thúc suýt chút nữa không nhìn ra.
Sao gầy dữ vậy?
Khương Tu Trạch gày hốc hác, gương mặt u ám quấn quanh, khẽ mím môi, sắc mặt âm trầm, nhưng bù lại anh ta lớn lên khá đẹp trai, xương gò má bên phải có nốt ruồi không quá âm nhu.
"Tam thúc, Tam thẩm." Khương Tu Trạch hướng hai người cúi chào.
"Cậu tới tìm bé An?"
Thấy Khương Ấu An không hé răng, Tam thúc hỏi giùm con bé.
"Vừa từ cửa tiệm trà trở về, đang định về nhà thì nhìn thấy xe ngựa của vương phủ, nên ghé qua thăm con gia đình Tam thúc và em An..."
"À ừm, vậy con muốn làm gì?" Tam thúc kéo lấy tay áo của La thị nhưng bị bà hất tay ra, khuôn mặt lộ vẻ không vui: "Kéo cái gì mà kéo, tôi tự biết đường đi." Những lời Khương Tu Trạch nói với bé An nhà bà trong dịp lễ hội mùa thu vẫn còn in sâu đậm trong tâm trí bà.
Trong tiệm giờ chỉ còn lại Khương Ấu An và Khương Tu Trạch.
Khương Ấu An chỉ lạnh lùng liếc nhìn Khương Tu Trạch một cái, sau đó đi đến bàn, cầm lấy ấm trà và rót cho mình một ly. Cô nhấp một ngụm nhỏ, đặt ly xuống chầm chậm, rồi cười mỉa mai: "Đám người họ Khương các người cũng thú vị thật, những lời cần nói tôi đều đã nói hết, nhưng các người lại làm như chưa từng nghe gì cả. Hay là một ngày nào đó tôi phải treo tấm bảng ngoài cửa với dòng chữ Người Khương gia và chó không được vào, lúc đó trong lòng các người mới thoải mái hơn phải không?"
Khương Tu Trạch nhíu mày, nhưng nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình, "Anh tới chỉ để nói cho em biết một chuyện... Lâm Tang đã trở lại."
Khương Ấu An quay phắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Khương Tu Trạch, "Anh ta trở về thì sao? Có liên quan gì tới tôi?"
"Ấu An, em không thể bình tĩnh nói chuyện được sao? Anh biết em có ý kiến sâu sắc với anh, lần trước là anh hiểu lầm em. Nhưng Lâm Tang có làm gì em đâu? Sao em cứ mang bộ dạng như cả thiên hạ nợ em vậy? Anh..." Khương Tu Trạch nhận ra mình đã nói hơi quá, liền im lặng, nhíu mày để bình tâm lại, "Ấu An, em quên rồi sao? Lúc trước vì Lâm Tang, em suýt bị người của Lâm phủ đánh chết."
"Khương Tu Trạch!" Khương Ấu An đột nhiên hét lên, ánh mắt càng thêm sắc lạnh. "Anh làm sao biết Lâm Tang có hay không chọc tới tôi? Chuyện giữa tôi và Lâm Tang thì liên quan gì tới anh? Anh đến đây chỉ để nói sự trở lại của anh ta cho một người đã gả chồng như tôi, Thế tử phi của phủ Thần Nam vương phải đi nghênh đón anh ta? Sau đó mời người quen cũ đi ăn cơm chăng?"
Khương Tu Trạch sững người, mãi mới hiểu được ý tứ trong lời cuối của Khương Ấu An, "Ấu An, anh không có ý đó..."
Hiện giờ con bé là Thế tử phi, cho dù Lâm Tang là một kẻ hoàn chỉnh đi nữa thì giữa hai người cũng không thể có bất kỳ liên hệ nào.
Khương Tu Trạch hít sâu, cố gắng giải thích, "Là anh suy nghĩ không chu đáo. Nhưng Ấu An à, anh biết Lâm Tang có ý nghĩa thế nào với em. Lúc trước khi cậu ta mất tịch, người nhà họ Lâm không quan tâm, em đã quỳ trước cổng lớn Lâm phủ suốt ba ngày ba đêm..."
Lời còn chưa dứt, tiếng 'bang' vang lên khi Khương Ấu An ném mạnh chén trà trên bàn xuống đất. Nước trà bắn lên mặt Khương Tu Trạch.
Khương Ấu An nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói đầy giận dữ, "Khương Tu Trạch! Lâm Tang hay các người đi chăng nữa, những chuyện đã sớm qua thì nên quên đi. Đừng nhắc lại trước mặt tôi! Cũng đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi nữa!"
Khương Tu Trạch định nói thêm điều gì đó, nhưng ánh mắt đỏ rực của Khương Ấu An làm anh khựng lại, cô chỉ tay ra cửa, quát lớn: "Cút đi!"
Khương Tu Trạch cũng không biết chính mình rời khỏi cửa tiệm thế nào, bên tai là những âm thanh hét to, còn có mùi hương của quán hàng rong ăn vặt, chui vào chóp mũi Khương Tu Trạch khiến anh có xúc động buồn nôn.
Rất nhanh anh không nhịn được, bụm miệng đẩy người đi đường tránh ra, chạy vội vàng góc tường nôn khan.
"Nhị công tử!"
Người hầu tìm được Khương Tu Trạch đang nôn mửa và đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, gã khẩn trưởng hỏi: "Nhị công tử, ngài làm sao vậy? Để tôi tìm đại phu cho ngài?"
Khương Tu Trạch lắc đầu.
Người hầu vội lấy khăn tay sạch cho công tử, Khương Tu Trạch nhậm lấy bụm miệng, trầm giọng nói: "Về nhà thôi..."
Lên xe ngựa, Khương Tu Trạch nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài người hầu nói: "Nhị công tử, nô cho rằng công tử nên đi tìm đại phu khám xem sao, mấy ngày nay công tử ăn uống càng ít dần, hôm qua lão phu nhân còn nói công tử gầy rất nhiều... Nô cũng biết chuyện buôn bán trong nhà quan trọng, quá nhiều lo lắng nhưng công tử cũng không thể mặc kệ sức khỏe bản thân được."
Khương Tu Trạch mở mắt ra quát nhẹ: "Câm miệng."
"Vâng."
Chờ xe ngựa tới cổng nhà, Khương Tu Trạch thấy khá hơn không ít.
Người hầu khác thấy công tử trở về vội vàng dâng đồ lên, "Nhị công tử, đây là giấy tờ của tiệm cầm đồ đưa đến, nói là có chút vấn đề cần công tử xem qua."
Người khác lại nói: "Nhị công tử, đây là bên cửa tiệm trà đưa sản phẩm mới, công tử có muốn dùng nó ngay không?"
Khương Tu Trạch nhíu chặt mày, "Một lát nữa đi, để hết ở trên bàn làm việc, một chút nữa tôi xem sao."
"Vâng."
Người hầu đi theo khi nãy rất đau lòng cho công tử nhà mình, Đại công tử thì bận khoa cử năm nay muốn theo đuổi con đường làm quan, chuyện làm ăn trong nhà có thể chia ra cho các công tử khác lãnh, Tam công tử thì không quan tâm chỉ hứng thú với võ thuật đường quyền, Tứ công tử sức khỏe ốm yếu không thể lo liệu chuyện làm ăn buôn bán... Còn Ngũ công tử thì cả ngày không ở trong nhà đừng nói đến giúp đỡ cho công tử nhà mình.
Khương Tu Trạch trở về nhà, tâm trạng vẫn chưa thể bình ổn. Những lời nói của Khương Ấu An như từng nhát dao cứa sâu vào lòng anh, khiến anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì.
Hắn ngồi trong phòng làm việc, ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt đầy suy tư. Từng bản sổ sách, từng món trà mới được dâng lên đều không thể khiến anh chú tâm. Trong đầu anh chỉ còn vang cọng giọng nói quyết tuyệt của Ấu An, như một hồi chuông cảnh tỉnh khiến anh nhận ra bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.
Những người hầu thân cận lo lắng đứng ngoài cửa, không dám quấy rầu nhưng cũng không nỡ rời đi. Gã biết Nhị công tử nhà mình luôn gánh vác rất nhiều trách nhiệm, nhưng lần này dường như có điều gì đó khiến cậu ấy suy sụp hơn thường lệ.
"Nhị công tử ơi." Một người hầu khẽ gọi, phá vỡ sự yên lặng, "Công tử có cần chúng tôi chuẩn bị chút đồ ăn hay trà nóng không ạ?"
Khương Tu Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại lộ ra chút mệt mỏi, "Không cần đâu, các người lui ra đi."
Người hầu vội vàng cúi chào rồi lui ra ngoài, để lại Khương Tu Trạch một mình với những suy nghĩ ngổn ngang. Anh tự hỏi liệu mình còn cơ hội có thể sửa chữa những sai lầm đã gây ra hay không. Nhưng sâu trong lòng anh biết rằng có những thứ một khi đã mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại.
"Nhị ca ~"
Một bóng hình với chiếc váy hồng nhạt nhẹ nhàng tiến đến, nhanh chóng níu lấy cánh tay của Khương Tu Trạch. "Nhị ca, vừa rồi anh Tử Hiên mang đến rất nhiều món đồ chơi thú vị, nhưng em không biết phải làm sao với chúng. Anh có thể chơi cùng em được không?"
Trong hai mươi ngày vừa qua, vết thương của Khương Diệu Diệu đã sớm lành lại. Những dấu vết mờ nhạt do móng tay để lại trên khuôn mặt cũng chẳng còn rõ, chỉ cần một chút son phấn đã hoàn toàn che giấu. Cô trông thật ngây thơ và trong trẻo, đôi mắt long lanh lấp lánh niềm mong đợi hướng về phía Khương Tu Trạch.
"Diệu Diệu, Nhị ca còn có việc phải làm... để sau nhé." Khương Tu Trạch kiên nhẫn trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không sao đâu mà! anh Tử Hiên còn đưa kèm một cái khóa nhỏ cực kỳ khó mở. Anh ấy bảo em phải thử mở xem, rồi hai ngày nữa sẽ kiểm tra. Nhị ca thông minh như vậy, chắc chắn sẽ mở được thôi!"
Vừa mới quay lại Khương gia, quản sự đã tới tìm anh để bàn bạc nhiều việc liên quan đến công việc làm ăn của gia tộc. Trong khi đó, những lời thao thao bất tận từ Khương Diệu Diệu khiến tâm trí của anh bắt đầu trở nên căng thẳng và phiền toái. Thế nhưng, anh vẫn kìm nén cảm xúc và giữ giọng điềm tĩnh. "Nửa canh giờ nữa, nửa canh giờ thôi, nhị ca nhất định sẽ đến chơi với em."
Khương Diệu Diệu bặm môi lại, ánh nhìn không giấu được sự thất vọng. "Nhị ca, hóa ra anh chẳng thương em tẹo nào... Trước đây em vừa nhờ, dù anh bận thế nào cũng sẽ gác lại mọi việc mà chơi với em."
Khương Tu Trạch hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh. "Không phải vậy đâu. Chỉ là Nhị ca hiện giờ có một vài tài liệu cần xử lý."
"Cha đang ở nhà, anh đang bận thì để em nhờ cha giúp anh!"
Khương Diệu Diệu làm bộ hờn dỗi, nhưng trong lòng vẫn mong Nhị ca có thể giúp một tay. Thật ra chiếc khóa kia chỉ là một trò đùa tinh nghịch của anh Tử Hiên, nhưng phần thưởng anh ấy hứa tặng nếu cô làm được đã khiến cô không khỏi háo hức. Nhìn dáng vẻ nằng nặc của em gái, Khương Tu Trạch cảm thấy trái tim mình nghẹn đến khó chịu, sự nhẫn nại vừa rồi dường như chạm đến giới hạn, không kìm được nâng giọng trách mắng, "Khương Diệu Diệu, em không thể ngoan ngoãn được sao?"
Những lời nói gay gắt bất ngờ khiến Khương Diệu Diệu khựng lại, ngỡ ngàng nhìn anh trai.
"Anh đã nói nửa canh giờ sau sẽ tới chỗ em! Tuyệt đối không vượt qua một khắc nào! Vậy nên đừng làm ầm lên nữa..."
Đôi mắt Khương Diệu Diệu ánh lên sự ướt át, và ngay lập tức, vành mắt đỏ lên, "Nhị ca, anh quát em!" Dứt lời, cô ta không chờ Nhị ca đáp lại, lập tức xoay người bỏ chạy. Người hầu đi theo định lên tiếng gọi nhưng bị Khương Tu Trạch ngắt lời: "Kệ nó đi!"
Khương Tu Trạch đanh mặt lại, không nói thêm gì, anh quay người bước nhanh về phía phòng làm việc, để lại phía sau khoảng trống đầy tĩnh lặng và ngột ngạt.