Người dịch: Pey (Lady_Luu)
Viện Tử Lâm, bên trong phòng làm việc.
Mặc Phù Bạch chắp tay sau lưng ở phía sau, đứng ở bên cửa sổ.
Từ thị vệ gõ cửa đi vào, cảm nhận không khí đè nén, mặt nghiêm túc quỳ gối một chân xuống đất báo cáo, "Chủ nhân, chuyện ngài giao thuộc hạ đã điều tra ra được."
"Nói đi."
"Hôm nay thái giám bên người Nhị điện hạ tên là Lâm Tang, thân phận thật của cậu ta là con riêng của tướng quân họ Lâm và kỹ nữ lầu xanh sinh ra và còn..."
Từ thị vệ ngập ngừng, sau lưng đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, anh khẽ lau mồ hôi trên trán, "Lâm Tang còn là ... là ... Thế tử phi... là người bạn thuở nhỏ của ngài ấy, nghe nói quan hệ không tệ, bốn năm trước cậu ta mất tích, Thế tử phi còn..."
"Tiếp tục đi!"
Từ thị vệ suýt nữa quỳ cả hai chân, "Còn đi tới phủ tưởng quân náo loạn, suýt bị đánh chết..."
Nói xong áp suất trong phòng càng như áp thấp không khí trào tới.
"Lui xuống."
Từ thị vệ như được đại xá, vội vàng chạy đi.
Đóng cửa phòng lại, Từ thị vệ mới thở phào một hơi. Tuy rằng nhìn ra được Thế tử điện hạ không vui nhưng hẳn không có việc gì đi?
Rốt cuộc chuyện đó đã là quá khứ, huống hồ kẻ tên Lâm Tang ấy hiện tại là hoạn quan...
*****
Khương Ấu An ở trong phòng bếp không biết áp thấp không khí đang đổ bộ tới, cô ngồi chờ 1 tiếng đồng hồ canh cái nồi hầm gà này, cảm thấy hầm như thế là đủ, sau đó múc một chén canh bưng tới phòng làm việc của đại boss.
Cũng không biết tâm tình của đại boss thế nào?
Đi được nửa đường, đầu ngón tay cô bị bỏng nhẹ, Khương Ấu An cầm một tay chén canh, tay bị bỏng đưa lên gần môi thổi phát hiện nó đã nổi bọng nước. Cô nhớ tới sự phản bội của Lâm Tang là tức run cả người, nên không cẩn thận lúc múc canh vào chén đã sơ ý làm bỏng mu bàn tay.
Một lần nữa cầm chén canh bằng hai tay, Khương Ấu An dùng vai huýt nhẹ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Mặc Phù Bạch đang ngồi ở ghế dài, trên tay cầm khăn đau lau chùi thanh kiếm bạc. Khương Ấu An đã từng thấy qua thanh kiếm đó, vốn dĩ nó luôn được treo ở trên tường.
Độ sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, không biết vì sao mà cô cảm thấy nhiệt độ căn phòng có hơi thấp. Chẳng lẽ là do đóng cửa sổ chăng?
Cô nhìn cửa sổ rồi đặt chén canh xuống bàn gần đó, "Thế tử điện hạ, đây là canh gà hầm tự tay thiếp thân làm, trời chưa sáng đã rời giường hầm cho tới giờ, ngài có thể giúp thiếp nếm thử hương vị của nó được không?"
Mặc Phù Bạch vẫn tiếp tục cúi đầu làm lơ cô gái, tay không dừng việc lau chùi vũ khí.
Khương Ấu An nhạy bén phát hiện có gì đó không đúng!
Cô kéo ghế ngồi gần anh ta, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt thế của anh. Mặc Phù Bạch chợt khẽ dừng động tác, sau đó nghiêng người qua một bên tiếp tục lau chùi vũ khí.
Khương Ấu An lại đuổi theo quan sát biểu cảm người nọ, càng lúc càng nhích lại gần. Mặc Phù Bạch đem thanh kiếm dựng thẳng lên, Khương Ấu An lúc này mới vội vàng lui về phía sau một chút.
Mặc Phù Bạch vẫn làm lơ cô gái nhỏ, mắt chả thèm nhìn lấy cô nàng một chút nào.
"Làm sao vậy?" Khương Ấu An khẽ meo meo hỏi.
Không vui chuyện gì chứ? Hay là chuyện cô cứ cản trở anh ta tập đi ở vườn hoa?
Cô hiểu tâm tình của anh, chỉ là chân mất đi tri giác rất lâu khó một hai khoảng khắc mà đi lại bình thường được, nóng vội sẽ không thành công.
Mặc Phù Bạch vẫn không mở miệng.
Khương Ấu An nhíu mày lại, làm như nhớ cái gì giơ mu bàn tay bị bỏng lên, tự mình thổi thổi vài cái.
"Ui cha, tay đau quá..."
Mặc Phù Bạch khẽ nhúc nhích.
"Đã nổi bọng nước lên rồi, cũng không biết khi nào lành lại hoặc không còn sẹo, đúng là đau chết mình rồi..."
Lời tự biên tự diễn chưa có hoàn tất, Mặc Phù Bạch đã lập tức nhìn tới mu bàn tay của đối phương. Khương Ấu An khóe mắt thấy được, chợt cười ngọt ngào làm lành, mắt to chớp đáng yếu, đưa mu bàn tay đến trước mặt Mặc Phù Bạch, "Thế tử điện hạ, ngài xem nè, bọng nước to lại còn đau nữa! Chi bằng ngài giúp thiếp thổi vài cái đi? Thổi rồi thiếp sẽ không đau..."
Mặc Phù Bạch nhìn chằm chằm vào cái bọng nước đáng ghét kia một lát, sau đó đặt thanh kiếm qua một bên, tầm mắt lại liếc qua khuôn mặt của Khương Ấu An, lãnh đạm nói: "Nếu là thổi sẽ không còn đau thì trên đời này cần gì thầy thuốc xem bệnh?"
Khương – nhõng nhẽo - Ấu An: ...
Mắt đen sâu thẳm của Mặc Phù Bạch căn bản không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô buông tay chỉ có thể mắt trông mong nhìn anh và vẫn bị thờ ơ. Khương Ấu An mạnh dạn giương vuốt nhỏ túm lấy ống tay áo người nọ, nhỏ nhẹ hỏi: "Điện hạ, ngài rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì khiến ngài không vui? Hôm nay ngài có thể đứng lên là chuyện tốt mà, về sau mỗi ngày luyện tập đứng một chút, ước chừng hai tháng là ngài có thể đi lại như người bình thường, đừng không vui nữa mà..."
Mặc Phù Bạch khẽ liếc nhìn cô, đầu tiên là bình tĩnh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó ánh mắt tràn ngập tính chiếm hữu, dường như muốn nhìn thấu con người trước mắt này.
Khương Ấu An sửng sốt.
Mặc Phù Bạch lạnh lùng nói: "Cô chỉ biết nói mấy lời này à? Không có chuyện khác để nói?"
"Chuyện gì mới được? Cô trợn to mắt trong vắt ngây ngô hỏi.
Mặc Phù Bạch khẽ mím môi, anh khẽ nghiêng người về phía trước, vươn tay đẩy Khương Ấu An đang dí sát mặt mình, bỗng nhiên cô gái nhỏ càng nhích lại gần hơn, hai cái trán cụng nhau nghe cong một tiếng.
Trong chốc lát Mặc Phù Bạch như phản xạ muốn xoa chỗ bị cụng của cô, nhưng vừa vươn tay lên lại rũ xuống ngay.
Khương Ấu An khẽ rên một cái, tự xoa lấy cái trán của mình.
Vừa rồi cụng đến hoa cả mắt, cô vội xoa cái trán của mình sau đó nhìn thấy trán của Mặc Phù Bạch cũng bị đỏ ửng lên, muốn giúp anh xoa dịu chỗ cụng đã bị người nọ nghiêng người né đi.
Trong nháy mắt Khương Ấu An quê một cục.
Được rồi...
Khương Ấu An hậm hực thu hồi tay, cho hai bàn tay vào tay áo, nghiêm trang ngồi, mỉm cười lễ phép, "Vừa rồi thiếp ở phòng bếp gặp mẹ Trương, bà ấy nói qua Vương phi đang chuẩn bị quà cáp cho ngày sinh thần của Trưởng công chúa, khoảng mười ngày Vương phi sẽ dẫn thiếp cùng đi tham dự, đây là lần đầu tiên thiếp tham gia loại tiệc tùng này..."
Nói đến đây chợt dừng lại, Khương Ấu An cúi đầu nhìn tay mình.
Bầu không khí chợt yên lặng.
Đại khái là hôm nay gặp gỡ người quen cũ đã làm cho tâm tình của Khương Ấu An không vui vẻ mấy.
Thật khó khăn để không nhớ tới những chuyện đã xảy ra ở quá khứ... Chỉ là... tâm trạng của cô lúc này rất suy sút...
Khương Ấu An lên tinh thần trở lại, cao hứng nói về chuyện khác, "Điện hạ, thiếp muốn mở một cửa hàng, ngài xem nên mở tiệm sách hay tiệm phấn son mới tốt?"
Mặc Phù Bạch vẫn lạnh lùng, mặt không biểu cảm. Khương Ấu An càng không hiểu vì sao, chậm rãi đứng dậy cúi chào lễ phép, "Thiếp nhớ ra khăn tay của thiếp đã để quên ở phòng bếp... Thiếp xin phép đi ra ngoài trước."
Khương Ấu An rời đi, tiện tay đóng cửa lại, Mặc Phù Bạch mới chậm rãi giương mắt lên xoa giữa hàng lông mày trông có chút mệt mỏi.
*****
Quay trở về phòng, Khương Ấu An ngồi ở cạnh bàn nhìn ra cảnh ngoài cửa sổ ngây ngốc.
Ngồi ngây ngốc mà không chớp mắt lấy lần nào, Khương Ấu An cảm giác mắt mình khô quắc, cô vươn tay không bị bỏng xoa xoa mắt mình, lỡ tay dùng sức xoa nên ra một ít nước mắt.
Cô đúng là ngu ngốc!
Khương Ấu An vỗ vài cái lên trán rồi lại suy nghĩ miên man...
Không còn liên quan nữa, đã sống lại một đời, khôi phục toàn bộ ký ức, cô sẽ không bao giờ cho Lâm Tang cơ hội để phản bội mình, cũng không để đám người họ Khương kia có cơ hội quay đầu, bản thân mình phải mạnh mẽ lên... Cuộc đời không vì bản thân là con gái mà nhẹ nhàng, càng mạnh mẽ sẽ không có người khinh nhờn mình.
Thật sự không còn liên quan nữa.
Trong lòng tự nhủ với bản thân, Khương Ấu An ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà, mở to hai mắt ra.
Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, bà ngoại yêu thương cô nhất đã từng nói, nếu cảm thấy nước mắt rơi chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn trời, cứ như thế nước mắt sẽ không rơi xuống.
Khương Ấu An cũng không biết chính mình khi nào đã ngủ.
Chỉ nhớ rõ đi đường đã tỉnh một lần, kế đó Xuân Đào hỏi cô có muốn ăn cơm chiều không thì cô liền nói không sau đó lăn ra ngủ tiếp...
Ngủ đến nửa đêm mới tỉnh dậy.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, ánh trăng bên ngoài tiến vào, kéo dài bóng ai đó trên mặt đất.
Mặc Phù Bạch chậm rãi đi đến mép giường, quần áo trắng toát lên khí chất của anh, đôi mắt đen nhánh nhìn cô gái nhỏ đang cuộn như con tôm ở trên giường.
Ngắm nhìn thật lâu...
Anh chậm rãi ngồi xuống mép giường, ngón tay thon dài khẽ chạm vào cổ tay trắng nõn của cô gái từ từ lướt lên mu bàn tay bị bỏng. Mặc Phù Bạch khẽ nheo mắt sau đó trong tay áo lấy ra kim châm nhỏ, chích vào bọng nước ấy cho vỡ nước ra, sau đó anh nhẹ nhàng lấy khăn sạch lau vết nước đi, cạo một lớp cao thuốc bôi lên mu bàn tay của cô gái.
Chờ thu dọn hết dụng cụ và thuốc bôi vào tay áo, anh bình tĩnh quan sát cô vợ nhỏ trên giường, chậm rãi vươn ngón tay khẽ vuốt tóc mai qua vành tai nhỏ nhắn ấy.
Mỗi ngày đều nói nhiều lại cố tình không nói những lời mà anh muốn nghe nhất...
*****
Tác giả có chuyện nói:
Đầu tiên, nam chính chúng ta không phải thích tự ngược, đây là mỗi người mỗi tính khác nhau, Phù Bạch có chút hướng nội, không phải dạng người chủ động mở miệng nói, không thích nói chuyện tình yêu, về sao quen dần sẽ trở nên tình cảm hơn, trong tình yêu luôn có một người cúi đầu trước, người này tuyệt đối là Tiểu Bạch Bạch! Thứ hai, nữ chính Ấu An kiếp trước sống cuộc đời khốn khổ, cho nên Lâm Tang phản bội ảnh hưởng rất lớn với cô ấy, Ấu An đề phòng, ghét ra mặt là điều bình thường. Tui xây dựng nhân vật nữ chính Ấu An không phải ngay từ đầu đã mạnh mẽ bất kham, mà là chậm rãi biến mạnh lên giống như cày nhân vật mình chọn từ Level 1 đến max cấp độ vậy.
Cuối cùng, cảm ơn các độc giả khả ái đã luôn tin tưởng, dõi theo truyện của tui và còn bonus rất nhiều điểm cho tui, Tks ~~
Người dịch có chuyện muốn nói:
Đầu tiên mỗi chương tầm 5 6 trang word, chỉ vì mụ tác giả có chuyện muốn nói mà lòi thêm 1 trang word làm cục cưng giật mình TT_TT