Hệ thống nhìn Ký chủ cầm dao lẳng lặng đứng ở đó, nhưng rất lâu không thấy cậu ra tay, trong lòng nó không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nó vốn tưởng rằng sau khi có được kết quả này, ký chủ sẽ vô cùng vui sướng, lập tức tự sát rời đi...
Không lẽ là ký chủ… sợ rồi?
Bình thường ký chủ chỉ trầy da một chút là đã khóc thút thít, chẳng lẽ là không có dũng khí tự sát?
Hệ thống càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, cẩn thận dò hỏi: “Cậu sợ đau à?”
Kỷ Lăng im lặng một lúc lâu, sau đó mặt không cảm xúc bỏ con dao xuống, lạnh lùng nói: “Tại sao phải nói với cậu, tôi không cần mặt mũi nữa à?”
Hệ thống thầm nghĩ quả nhiên là thế: “...”
Kỷ Lăng: “Xúc động là ma quỷ! Chờ tôi tìm xem có cách chết nào an toàn không đau đớn cái đã.”
Hệ thống: “...”
Tuy hành vi của ký chủ không đàn ông cho lắm, nhưng hệ thống vô cùng thông cảm cho đứa trẻ đã trải qua gian khổ khó khăn này, rất chu đáo lên mạng tìm cách chết an toàn không đau đớn cho cậu.
Hệ thống đăng nhập vào tinh võng, nhanh chóng tìm thông tin, vừa xem vừa đề nghị với ký chủ: “Ở đây có cửa hàng trực tuyến bán cá lửa của hành tinh Lycra. Mắt của loài cá này có độc tính cao. Sau khi ăn vào chỉ mười giây là cậu sẽ bị tê liệt rồi tử vong ngay.”
Kỷ Lăng xem thử: “Tôi thích ăn cá nhất. Bây giờ cậu cho tôi ăn cá để tìm chết, có phải muốn để cho tôi từ nay về sau sinh ra bóng ma tâm lý với cá không? Cái khác.”
Hệ thống: “Còn cái này thì sao? Thuốc trị bệnh tâm thần của người tiến hóa, dùng quá liều lượng sẽ khiến cho người bệnh chết trong ảo giác, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.”
Kỷ Lăng: “Cứ như là tôi cắn thuốc rồi lên cơn phê mà chết ấy. Tôi là thanh niên tốt đầy năng lượng tích cực của một xã hội hài hòa, từ chối phương pháp chết lãng xẹt kiểu này.”
Hệ thống: “... Còn cái này? Chất độc hoá học cấp siêu độc bán trên web đen! Dù có là người tiến hóa cấp độ S cũng có thể tử vong chỉ trong tích tắc, hoàn toàn không đau!”
Kỷ Lăng: “Cách chết này thất khiếu chảy máu trông quá kinh khủng, không phù hợp với hình tượng đẹp đẽ của tôi...”
Hệ thống: “?” Sao chưa bao giờ tôi biết cậu lại quan tâm đến hình tượng đẹp đẽ của mình vậy?
Hệ thống chăm chỉ giúp ký chủ tìm cách chết, nhưng liên tiếp mười mấy kiểu đều bị cậu lấy đủ loại lý do bác bỏ. Cuối cùng nó đờ đẫn hỏi: “Cậu có thật sự muốn chết không đấy?”
Kỷ Lăng lập tức biến đổi sắc mặt, trả lời dứt khoát: “Đương nhiên! Chẳng lẽ cậu lại nghi ngờ quyết tâm muốn về nhà của tôi à?”
Hệ thống: “Không phải...”
Kỷ Lăng: “Đây coi như là lời chào từ biệt hoàn hảo với thế giới này, đương nhiên tôi cần phải chuẩn bị thật tốt để không hối tiếc rồi! Hôm nay tôi mệt rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục tìm.”
Hệ thống: “...”
...
Hệ thống lại tìm với Kỷ Lăng thêm vài ngày nữa, gần như đã tìm hết một vòng trên tinh võng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào khiến Kỷ Lăng cảm thấy thập toàn thập mỹ.
Hệ thống hết sức hoang mang, nó không hề nghi ngờ quyết tâm muốn về nhà của Ký chủ, dù sao vì được về nhà mà cậu đã làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn tàn nhẫn từ chối tất cả mọi người. Nhưng hành vi lúc này của Kỷ Lăng lại giống như cậu đang trì hoãn thời gian...
Cuối cùng, có một ngày hệ thống hỏi: “Có phải cậu không nhẫn tâm đúng không?”
Kỷ Lăng cười khan: “Sao có thể được...”
Hệ thống: “...”
Lúc này Phu nhân Marina ở bên ngoài gọi Kỷ Lăng đi ăn cơm: “Tiểu Lăng, ra ăn cơm đi con.”
Kỷ Lăng lập tức tắt mạng, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trên bàn cơm, Đại Công tước Kỷ Đình và Phu nhân Marina luôn ân cần quan sát cậu, vừa gắp thức ăn cho cậu vừa nói: “Ăn nhiều đi con, nhìn con bây giờ gầy lắm.”
Thật ra Kỷ Lăng cảm thấy mình không hề gầy, nhưng phàm là người làm cha mẹ sẽ luôn cảm thấy con mình gầy.
Khi cậu còn ở Trái Đất cũng là như vậy.
Kỷ Lăng đặt đũa xuống, cậu ngước mắt lên nói: “Con ăn no rồi. Ba mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài đi dạo, đến tối muộn con mới về, ba mẹ không cần đợi con đâu.”
Phu nhân Marina cười gật đầu: “Được.”
Đại công tước Kỷ Đình: “Để ý an toàn đấy.”
Kỷ Lăng đưa mắt đi chỗ khác, nói khẽ: “Vậy con đi đây.”
Hệ thống nhìn ký chủ hiếm có khi đi ra ngoài một chuyến, nghi ngờ hỏi: “Cậu ra ngoài làm gì?”
Kỷ Lăng: “Giải sầu cũng không được à?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng ngồi trên xe bay du lịch của Đế Tinh ngắm cảnh. Cậu ngồi ở chỗ khuất cuối xe, đội mũ che nửa mặt, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Ngay vào lúc hệ thống nghĩ là ký chủ sắp ngủ quên thì Kỷ Lăng lại đột nhiên lên tiếng: “Hôm đó là ngày thứ hai sau khi tôi thi đại học xong. Tôi đã hẹn với bạn sẽ cùng đi đến công viên nước.”
Hệ thống hơi sững sờ, sau đó lập tức ý thức được, ký chủ đang nói về chuyện của mình khi ở Trái Đất.
Kỷ Lăng: “Lúc ra cửa tôi còn nói với mẹ là sẽ về ăn cơm chiều, mẹ nói sẽ làm món cá chua ngọt tôi thích nhất.”
Hệ thống trầm mặc.
Kỷ Lăng: “Tôi đã thất hứa, nhưng chắc chắn mẹ sẽ không trách tôi, vẫn đang chờ tôi...”
Kỷ Lăng: “Cho nên dù có hơi muộn nhưng chắc chắn tôi sẽ trở về...”
Hệ thống nói: “Cậu sẽ trở về.”
Kỷ Lăng khẽ ừ một tiếng, cậu biết mình sẽ trở về. Khi biết được đáp án này cậu chợt thấy nhẹ nhõm, không còn lo lắng nữa, vì cậu biết mình nhất định sẽ trở về.
Nhưng những người trên thế giới này thì sao...
Có lẽ đây là cái gọi là việc trên đời khó mà được toàn vẹn tất cả.
Hệ thống: “Nguyên chủ đã chết từ lâu rồi, đây không phải là lỗi của cậu.”
Kỷ Lăng nói thật nhỏ: “Đúng vậy...”
Kỷ Lăng dựa vào cửa sổ thủy tinh, nhìn cảnh đẹp bên dưới. Xe dần rời khỏi trung tâm thành phố, đi đến công viên rừng trong nội thành.
Cậu xuống xe ở đây, chậm rãi đi vào trong rừng.
Kỷ Lăng hỏi: “Sau khi tôi trở về còn có thể nói chuyện với cậu không?”
Hệ thống: “Sau khi trở về cậu sẽ không còn là ký chủ của tôi nữa. Tôi sẽ dẫn ký chủ đi đến các thế giới khác làm nhiệm vụ. Nhưng... nếu cậu thật sự muốn liên lạc với tôi thì có thể gửi email cho tôi. Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu.”
Kỷ Lăng ngạc nhiên hỏi: “Cậu có thể nhận email?”
Hệ thống nói: “Là một tài khoản email ảo, chỉ cần cậu gửi thư thì nó sẽ tự động được gửi đến chỗ tôi.”
Kỷ Lăng: “... Rất nhân tính hóa nha.”
Hệ thống: “Ừm.” Nhưng có điều hệ thống chưa nói tới, là dù nó có thể nhận được email nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nó cho ký chủ nào phương thức liên lạc của mình, vì nó cảm thấy không cần thiết.
Kỷ Lăng nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ nhớ cậu.”
Hệ thống nói: “Không cần khách sáo, tôi rất vui khi được làm việc với cậu.”
Kỷ Lăng mỉm cười.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi quay trở về.
Cậu biết mình không nên tiếp tục do dự nữa, có đôi khi đau dài không bằng đau ngắn, không quyết đoán cũng không thay đổi được kết quả gì.
Kỷ Lăng lấy máy truyền tin ra, định đặt xe đi về thì đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, cậu chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vệ tinh vốn luôn không nhúc nhích, lặng lẽ bay trên trời đột nhiên từ từ chuyển động, sau đó... bắn ra một chùm sáng khổng lồ rộng hàng trăm mét, bắn thẳng đến Đế Tinh. Nhiệt độ cực cao thiêu đốt không khí và tầng bảo hộ bên ngoài, làm cho toàn bộ hành tinh dường như đang rung chuyển!
Kỷ Lăng kinh ngạc đứng ở đó, nhìn cột sáng đó xé rách không gian với khí thế không thể ngăn cản nổi.
Cảnh tượng quá ngoạn mục, quá đáng sợ, làm người ta phải khiếp đảm.
Vì sao vệ tinh ngăn cản kẻ địch lại đột nhiên thay đổi phương hướng, chĩa nòng súng tấn công vào Đế Tinh? Đáng lẽ nó là tuyến phòng thủ mạnh mẽ nhất của Đế Tinh, mà bây giờ lại mang đến sự hủy diệt cho nơi này.
Sao lại có thể như vậy?
Những khách du lịch ở bốn phía hoảng hốt vô cùng, hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng này. Cho đến khi mặt đất bắt đầu nứt ra, trong rừng xuất hiện những rãnh nứt sâu hoắm, động vật kêu lên những tiếng kêu thê lương, chúng muốn chạy trốn nhưng lại rơi xuống trốn vực sâu không đáy, mọi người cũng bắt đầu chạy tán loạn tứ phía.
Cây cối đổ rạp, chim bay loạn kêu thất thanh.
Đế Tinh, nơi an toàn, vô ưu vô lo nhất, nơi mà tất cả mọi người đều cho là không có khả năng bị tấn công cuối cùng cũng bị cuốn vào khói lửa chiến tranh.
Khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Kỷ Lăng không nhúc nhích, hay có thể nói là cậu không muốn chạy trốn, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn lên bầu trời.
Một cái cây to bên cạnh vì mặt đất rung chuyển nên bị bật gốc, từ từ đổ về phía Kỷ Lăng! Hệ thống định cảnh báo ký chủ thì đột nhiên có một bóng người nhanh chóng xuất hiện, cánh tay dài nắm lấy eo Kỷ Lăng, ôm cậu tránh khỏi cái cây đại thụ. Người đàn ông nhảy lên rồi nhanh chóng đưa Kỷ Lăng rời khỏi chỗ đó.
Kỷ Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đường quai hàm rắn chắc và đôi mắt đen điềm tĩnh thâm thúy của người kia, cậu không khỏi ngẩn ra.
Vẻ mặt Ninh Ngọc lạnh lùng, anh ôm chặt Kỷ Lăng, nhanh nhẹn tránh khỏi các vết nứt gãy, tránh cây đổ và đám đông đang kinh hoảng. Cuối cùng khi đã cách xa chỗ vực sâu đất lún kia, anh mới nhẹ nhàng thả Kỷ Lăng xuống, trong mắt dường như có vẻ ảm đạm, lại quyến luyến, không nỡ rời, cuối cùng biến thành một khoảng không màu đen sâu không thấy đáy.
Kỷ Lăng nhìn anh, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh đến Đế Tinh từ khi nào?”
Ninh Ngọc nói: “Năm ngày trước.”
Kỷ Lăng nói: “Vậy nên anh vẫn luôn theo dõi tôi?”
Ninh Ngọc: “...”
Kỷ Lăng hỏi: “Tình hình bây giờ là như thế nào, anh có biết không?”
Đôi mắt đen của Ninh Ngọc hơi trầm xuống, anh trầm giọng nói: “Một bộ phận quân đồn trú của Đế Tinh đã làm phản rồi. Để Carlos có cơ hội tấn công Đế Tinh nên bọn họ đã khống chế vệ tinh tấn công Đế Tinh. Bây giờ tuyến phòng thủ bên ngoài đã bị chọc thủng, quân đội của Carlos sẽ nhanh chóng đánh tới đây. Đế Tinh... không còn an toàn nữa.”
Kỷ Lăng im lặng, cậu không ngờ Carlos lại thật sự đánh trả về đến đây.
Sau một lúc lâu.
Kỷ Lăng thở dài nhìn Ninh Ngọc, nói: “Anh không nên tới đây.”
Trong ánh mắt ôn hòa của Ninh Ngọc hiện lên vẻ cô đơn, anh nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Thật ra anh rất muốn đưa cậu thiếu niên đi, muốn nói với cậu rằng... mình cũng có thể buông bỏ mọi thứ vì cậu.
Từ kiếp trước đến kiếp này, anh vẫn luôn làm những chuyện mình phải làm, cố gắng bảo vệ tất cả những người cần bảo vệ. Vì thế anh cũng không tiếc hai tay dính đầy máu tươi. Nhưng giờ khắc này anh lại đột nhiên vô cùng muốn buông bỏ hết mọi trách nhiệm... Chỉ muốn ích kỷ sống cho riêng mình một lần, chỉ muốn che chở cho một người.
Vì sao anh không thể làm càn một lần chứ?
Nhưng đáng tiếc, những điều đó cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi...
Hơn nữa anh cũng biết rõ cậu sẽ không chấp nhận.
Nên anh không nói gì.
Ninh Ngọc giơ tay lên, quyến luyến lướt nhẹ qua gương mặt cậu, nói khẽ: “Tôi tới đây chỉ vì muốn nói với em, xin lỗi vì đã lừa em... Còn nữa, tôi yêu em.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu thiếu niên, nhìn đôi mắt ngạc nhiên của cậu, nụ cười dịu dàng dần hiện lên trong đôi mắt đen.
Dù em có sẵn lòng nói ra bí mật của mình hay không, không cần biết em đến từ đâu, không cần biết em thật sự muốn gì... Thật ra những điều đó đều không quan trọng, tôi muốn biết những điều đó chỉ đơn giản vì muốn hiểu rõ em mà thôi.
Chỉ vì tôi yêu em.
Chỉ thế mà thôi.
Đôi môi Kỷ Lăng run rẩy, cậu đột ngột quay đầu sang chỗ khác.
Anh thật sự không nên tới đây mà.
Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu thiếu niên, khóe môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói vẻ trêu đùa: “Lần sau nếu không có ý với một ai đó thì đừng đối xử tốt với người ta như vậy, càng không nên cứu anh ta...”
Anh nói đến đây thì dừng lại một chút rồi tự lẩm bẩm: “Được rồi, có lẽ em cũng không làm được.”
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, dùng giọng điệu lãnh đạm hết sức có thể nói với Ninh Ngọc: “Anh đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Tuy cậu đã yêu cầu Cảnh Tùy tạm thời từ bỏ việc đuổi giết Ninh Ngọc nhưng anh là thủ lĩnh quân phiến loạn, nếu đi tới Đế Tinh thì không thể nghi ngờ là đang tự tìm đường chết. Cảnh Tùy tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha cho kẻ thù đã dâng đến tận cửa.
Ninh Ngọc cụp mắt nhìn Kỷ Lăng, thở dài: “Lời khuyên tôi vừa nói với em, em hoàn toàn không nghe lọt.”
Kỷ Lăng căn bản không còn lòng dạ nào để nói chuyện yêu đương với Ninh Ngọc. Cậu sắp chết, sắp rời đi rồi, không có việc gì sao lại còn muốn liên lụy đến người khác? Cậu dùng sức đẩy Ninh Ngọc đi, nói với vẻ hung dữ: “Đi đi!”
Đáng tiếc đã muộn mất rồi.
Ngay khi tại Đế Tinh bị tập kích, vì lo lắng nên Cảnh Tùy đã bỏ qua mọi việc tự mình đến đây tìm Kỷ Lăng, nhưng lại ngoài ý muốn trông thấy Ninh Ngọc. Ngay lập tức thù mới hận cũ xông lên đầu, anh ta giơ tay ra trực tiếp đánh thẳng về phía Ninh Ngọc! Ý lạnh tràn trong đôi mắt màu vàng kim, anh ta quát lên một tiếng: “Cách xa em ấy ra!”
Ninh Ngọc né đòn tấn công của Cảnh Tùy, nhưng một đấm trước đó như kình phong, đánh nát vạt áo Ninh Ngọc. Anh ta nheo mắt lại, chân giẫm mạnh lên đất, không hề do dự xông vào đánh nhau với Cảnh Tùy.
Kỷ Lăng bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt phức tạp, một lời khó nói hết.
Kỷ Lăng: “Cậu nói xem, bây giờ tôi bảo họ đừng đánh nữa liệu họ có nghe không?”
Hệ thống: “... Hay là cậu thử xem?”
Kỷ Lăng: “...”
Vì sao một trai thẳng như cậu lúc ở cái thế giới này lại luôn có mấy thằng cha đánh nhau để tranh giành cậu chứ. Vậy mà cậu lại còn muốn khuyên can? Nghĩ đến lại thấy xấu hổ kinh khủng... Nhưng ngoài việc khuyên can cậu còn có thể làm gì?
Cậu vừa bước lên trước một bước thì bỗng nhiên lại có một người đàn ông khác từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ngay trước mặt chặn đường đi của cậu.
Mái tóc nâu của Carlos hơi lộn xộn, đôi đồng tử sâu thẳm của anh ta dán chặt vào Kỷ Lăng. Dấu vết của trận chiến làm cho một người xưa nay vẫn nho nhã, cẩn thận tỉ mỉ với vẻ bề ngoài như anh ta cũng có thêm vài phần chật vật. Nhưng nét mặt anh ta vẫn rất điềm tĩnh sắc bén, trong ánh mắt có những cảm xúc Kỷ Lăng không thể hiểu nổi.
Kỷ Lăng dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Carlos.
Cậu nghĩ là Carlos sẽ nói chuyện với mình, nhưng thật ra lại không. Bởi vì Brendon cũng gần như đồng thời đuổi tới nơi. Ánh mắt sắc bén của Carlos lướt qua Kỷ Lăng, rồi quay người lại xông vào đánh nhau với Brendon.
Kỷ Lăng: “... ?”
Đây là kiểu hỗn chiến thế kỷ kiểu gì vậy?
Hệ thống cân nhắc đến thể chất chỉ ở cấp độ C của ký chủ, rất có trách nhiệm cảnh báo cậu: “Tôi đề nghị bây giờ cậu lập tức rời khỏi nơi này, nếu không thì rất có thể cậu sẽ bị đánh chết đấy.”
Kỷ Lăng bình tĩnh nói: “Không phải cậu nói tôi chết là có thể rời đi à? Tôi còn sợ chết nữa sao?”
Hệ thống muốn nói không phải cậu sợ đau à? Nhưng nó chợt sửng sốt, sau đó ngậm miệng lại, không nói thêm gì. Nó cảm thấy có lẽ mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi, nhưng trước đó nó chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, chưa từng nghĩ tới... Có lẽ Kỷ Lăng không sợ đau, mà sợ cái khác.
Thực ra cậu thiếu niên này dễ mềm lòng hơn bất kỳ ai khác.
Dù cậu vẫn luôn giả bộ lạnh lùng vô tình.
Kỷ Lăng nheo mắt lại, mặc cho những cơn gió lớn thổi qua hai má. Bên cạnh cậu đá lăn cát bay, nhưng thật ra cậu vẫn an toàn, vì mấy người kia dù có đánh nhau trời long đất lở cũng đều cẩn thận tránh khỏi chỗ cậu. Không hổ là người tiến hóa cấp độ SSS, có đánh nhau đến anh chết tôi sống vẫn có thể cân nhắc không giẫm lên con kiến bé nhỏ ở bên chân... Cực kỳ có tâm.
Tuy nhiên, dù họ đều là người tiến hóa cấp độ SSS, nhưng đây chỉ là khái niệm chung đại diện cho những kẻ mạnh nhất, không đại biểu cho việc thực lực của mỗi người và phương thức chiến đấu của họ hoàn toàn tương tự nhau. Qua cách họ chiến đấu có thể thấy được Cảnh Tùy và Ninh Ngọc ngang cơ nhau, nhưng Brendon lại kém hơn Carlos một bậc, anh ấy đã bắt đầu rơi vào trạng thái phòng thủ bị động. Nhưng vì bị Ninh Ngọc ngăn cản nên tạm thời Cảnh Tùy không rảnh tay trợ giúp Brendon.
Trên gương mặt lạnh như băng, tao nhã thâm thúy của Carlos phủ một tầng khí lạnh, cây trượng trong tay anh ta là một vũ khí vô cùng lợi hại! Khi anh ta sắp đâm thủng ngực Brendon thì phía sau chợt có vô số sợi tơ màu bạc bắn tới, quấn chặt lấy cánh tay anh ta, khiến động tác của anh ta hơi chậm lại. Chỉ trong vài giây bị trì hoãn đó Brendon đã lại một lần nữa dựng người lên.
Kỷ Lăng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông có mái tóc bạch kim và đôi mắt đen từ trong bóng tối bước ra. Trên tay anh ấy cầm một thiết bị hình quả cầu màu bạc, sợi tơ quấn quanh cản trở Carlos xuất phát từ trong thiết bị kia. Anh ấy nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt dịu dàng mà cung kính.
Vốn dĩ Kỷ Lăng đang giật mình, thấy vậy cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Văn Ngạn đã trốn thoát rồi.
Không ngờ Văn Ngạn cũng mai phục ở đây.
Tuy đòn tấn công của Văn Ngạn đến bất ngờ, nhưng vì anh ấy chỉ là người tiến hóa cấp độ S nên Carlos đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Anh ta nghiêng người né tránh đòn tấn công của Brendon, trực tiếp kéo sợi tơ, quăng về phía Văn Ngạn! Sau đó anh ta xoay người, muốn giết chết Văn Ngạn trước!
Tim Kỷ Lăng lại một lần nữa giật thót lên.
Ngay vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Ninh Ngọc vốn đang đánh với Cảnh Tùy lại chọn cách chịu một cú đấm của anh ta, tung người lên bắt lấy cây trượng của Carlos, dùng sức đánh bay cả người anh ta ra ngoài.
Ánh mắt Cảnh Tùy cứng lại, không chần chờ đến một giây đã lập tức rút ra cây kiếm giắt bên thắt lưng, đâm một nhát về phía cánh tay Carlos.
Carlos bị Ninh Ngọc đánh cho trở tay không kịp, lại bị Cảnh Tùy bổ cho một kiếm, chỗ cánh tay từ khuỷu tay trở xuống trực tiếp bị chặt đứt, máu tươi bắn tung tóe. Cây trượng nắm trong tay cũng rơi xuống theo cái tay bị chặt. Cùng lúc đó, Brendon lại một lần nữa xông lên, bắt lấy cánh tay còn lại của anh ta khóa ra đằng sau.
Rõ ràng vừa rồi còn là hai người hợp thành một nhóm đánh nhau, nhưng trong nháy mắt đã thành bốn đánh một.
Tuy chẳng hề nói với nhau một câu nào, thậm chí còn không trao đổi ánh mắt nhưng ngay sau khi Ninh Ngọc bứt ra họ đã ăn ý quyết định liên thủ giết chết Carlos trước!
Ninh Ngọc đưa ra quyết định này thật ra là việc rất mạo hiểm. Anh hiểu rất rõ sau khi Carlos chết có lẽ tiếp theo sẽ đến phiên mình. Cơ hội để anh có thể thoát khỏi sự liên thủ của Cảnh Tùy và Brendon là cực kỳ mong manh.
Nhưng Ninh Ngọc vẫn làm như vậy.
Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể mau chóng chấm dứt chiến tranh.
Sau khi Carlos chết sẽ là tình hình rắn mất đầu, Cảnh Tùy có thể nhanh chóng quét sạch thế lực còn sót lại của anh ta. Hơn nữa, sẽ không còn người nào có thể cản trở anh ta thực hiện cải cách. Tuy con đường này sẽ kéo theo vô số máu tươi và sự tàn sát, nhưng ít ra vào giờ này khắc này đã không còn một phương pháp nào tốt hơn nữa.
Dù con đường này có nghiệt ngã đến đâu nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích thì bọn họ đều sẽ không hối tiếc.
Kỷ Lăng nhìn được hết mọi việc xảy ra, biểu hiện của cậu trở nên tỉnh táo trước đây chưa từng có. Cậu bỗng nhiên nói với hệ thống: “Thật ra còn một biện pháp tốt hơn, ai cũng không cần phải chết.”
Hệ thống: “?”
Hệ thống cảm thấy Ninh Ngọc đã quyết định vô cùng sáng suốt và quyết đoán. Anh hi sinh chính mình để giết chết Carlos, nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến. Sau khi Carlos chết Cảnh Tùy sẽ biến thế giới này thành hình dạng anh ta muốn.
Chẳng lẽ còn có cách nào tốt hơn cách này sao?
Cảnh Tùy lạnh lùng nhìn Carlos.
Carlos mặt đầy máu tươi, ánh mắt đảo qua Ninh Ngọc, Văn Ngạn, Brendon ở một bên, còn có cậu thiếu niên anh ta yêu thương... Anh ta nhếch miệng nở nụ cười, lần này thật đúng là thua cũng không oan.
Cảnh Tùy giơ thanh kiếm trong tay lên cao, hai tay đan lại, dùng sức đâm xuống dưới…
Ngay khi mũi kiếm sắp đâm vào ngực Carlos, bỗng có một bóng người gầy gò lao tới. Động tác của cậu thiếu niên quá nhanh, mái tóc vàng óng chỉ để lại dư ảnh trên không trung. Hai tay cậu mạnh mẽ đỡ lấy kiếm của Cảnh Tùy, nhưng vì sức lực thật sự quá yếu, dù đã dùng hết sức mà cậu cũng chỉ giữ được chưa đến một tích tắc, trong nháy mắt mũi kiếm đã dễ dàng đâm xuyên qua ngực cậu…
Động tác của Cảnh Tùy lập tức dừng lại, không dám tin nhìn cậu. Anh ta đã dừng tay, nhưng quá muộn rồi.
Năng lượng của cây kiếm thiêu đốt khiến máu tươi chảy ra chỉ trong chốc lát đã lập tức bốc hơi. Ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt cậu thiếu niên, trong đôi mắt màu xanh lam đẹp đẽ là ánh sáng trong suốt sáng ngời, kiên định quyết liệt.
Kỷ Lăng cảm thấy tính mạng mình đang dần trôi đi nhanh chóng. Uầy, đúng thật là cũng hơi đau đấy, nhưng cậu còn phải kiên trì nói hết lời mới được. Chết thì nhất định phải chết, vậy chẳng bằng để cho cái chết của cậu có giá trị một chút.
Như vậy mới không lỗ.
Carlos nhìn cậu thiếu niên ngăn cản trước mặt mình, thân thể bị cây kiếm sắc bén xuyên qua. Gương mặt dù có chết cũng ung dung kia giờ phút này cuối cùng đã bị nỗi đau bao trùm, giọng anh ta run lên: “Vì sao...”
Không phải em hận tôi sao?
Vì sao lại muốn cứu tôi...
Kỷ Lăng nhìn Carlos thở dài. Thật ra trước đây tôi đã muốn nói với anh rồi. Ông chú Carlos này, nhân vật phản diện như anh thế này là không có tiền đồ đâu. Bây giờ đã là xã hội hài hòa rồi, trong tiểu thuyết cũng phải chú ý đến tam quan và năng lượng sống tích cực chứ. Anh cho là nhân vật phản diện như anh sẽ có kết cục tốt à? Không nghĩ thử xem vì sao luôn là người ta tập trung đánh anh như vậy hả? Bây giờ nhân vật phản diện cũng bắt đầu đổi nghề, tự tẩy trắng, tự cứu mình rồi. Sao anh lại cứ chấp mê bất ngộ thế chứ!
Buông bỏ đồ đao, lập địa thành Phật, đời là bể khổ, quay đầu là bờ.
Anh xem, anh cũng đã lớn tuổi rồi, sao tâm tính lại không thể bình thản một chút chứ? Còn dã tâm bừng bừng như vậy, chẳng lẽ không sợ mệt mỏi à?
Nhưng Kỷ Lăng nghĩ mình nói quá nhiều sẽ lãng phí thời gian, hơn nữa lại không đủ ngầu, không nói được trọng điểm.
Vì vậy cậu nhìn Carlos, chỉ nói ra ba chữ: “Dừng lại đi.”
Cách tốt nhất để kết thúc chiến tranh không phải là đuổi tận giết tuyệt phe đối lập. Cách đó sẽ đi kèm với một cuộc tàn sát và hỗn loạn kéo dài, chỉ là một cách hiểu khác mà thôi... Biện pháp tốt nhất thật ra là một nụ cười tiễn bao thù hận, không phải sao? Mỗi bên cùng lùi lại một bước mới có thể trời cao biển rộng, không có việc gì tự dưng cả ngày cứ đánh đánh đấm đấm mãi làm chi?
Chỉ cần Carlos sẵn sàng rút lui thì đương nhiên cuộc chiến sẽ kết thúc.
Không có tàn sát, không có hi sinh.
Carlos nhìn Kỷ Lăng đầy yêu thương. Đây là cậu thiếu niên anh ta yêu thương, sao anh ta lại nỡ lòng không đồng ý với yêu cầu cuối cùng của cậu chứ? Anh ta nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên mặt cậu ra sau tai, ánh mắt nhìn cậu vẫn dịu dàng, đầy vẻ cưng chiều như mọi ngày, anh ta nói: “Được.”
Kỷ Lăng mỉm cười, quay đầu qua nhìn Cảnh Tùy.
Trong mắt cậu hiện lên tia sáng áy náy. Tuy cậu cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, nhưng quyết định này thực sự rất tàn nhẫn với Cảnh Tùy...
Tự tay giết chết người mình yêu, lại còn phải bỏ qua cho kẻ thù đáng hận nhất của mình.
Từ trước đến giờ chưa bao giờ Kỷ Lăng đưa ra yêu cầu nào với Cảnh Tùy, không ngờ rằng lần duy nhất lại quá đáng như vậy. Lông mi cậu khẽ rung, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi...”
Cảnh Tùy thống khổ nhìn cậu.
Kỷ Lăng nói chậm rãi: “Bệ hạ có thể hứa với tôi không, không chỉ làm một minh quân, anh còn phải làm một minh quân nhân từ, được không?
Cảnh Tùy trầm mặc rất lâu, sau đó anh ta nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Tôi hứa với em.”
Kỷ Lăng thực sự cảm thấy rất biết ơn, cậu nói: “Cảm ơn.”
Tôi thật sự rất quá đáng, lừa gạt tình cảm của anh, luôn từ chối anh, làm anh thương tâm khổ sở, bây giờ lại còn làm như vậy... Nhưng anh vẫn bằng lòng nhân nhượng tôi một lần này nữa.
Sau đó Kỷ Lăng lại nhìn về phía Brendon.
Người đàn ông có đôi mắt xám buồn bã nhìn cậu, trên khuôn mặt lạnh lùng đầy máu tươi, dường như đang tự trách mình vì không bảo vệ được cậu.
Kỷ Lăng nói: “Cho tới bây giờ anh chưa từng nợ tôi cái gì, vì vậy không cần tự trách mình.”
Brendon là một chiến sĩ đáng kính, là một người tốt chính trực, nhưng bây giờ thời gian eo hẹp tôi không kịp cấp thẻ người tốt cho anh rồi...
Hệ thống nhắc nhở ký chủ: “Các chức năng cơ thể của cậu đang suy giảm nhanh chóng, cậu sắp rời khỏi thế giới này. Có lời nào muốn nói thì nhanh lên, tôi còn tiễn cậu trở về.”
Kỷ Lăng: “...”
Kỷ Lăng lại nhìn Văn Ngạn, trông anh ấy bi thương và tuyệt vọng vô cùng.
Trong lòng Kỷ Lăng thầm nhủ đây là một kẻ đầu óc không tỉnh táo cho lắm. Dù cậu luôn muốn nói với Văn Ngạn phải làm một người bình thường có lòng tự trọng, biết yêu bản thân. Bất kỳ ai trên thế giới này đều đáng được tôn trọng, từng sinh mệnh đều đáng giá được bảo vệ, mà không phải chỉ có một mình tôi mới là người! Nếu anh cứ cố chấp như vậy... lỡ tôi chết rồi, thì anh sẽ không thể chịu đựng được.
Nhưng đoán chừng là có nói đạo lý đó với anh anh cũng nghĩ không thông, hơn nữa thời gian cũng không đủ. Kỷ Lăng chỉ nhìn chăm chú vào ánh mắt anh, nói: “Hứa với tôi, anh phải sống thật tốt.”
Tôi biết, anh sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu gì của tôi.
Hệ thống: “Đếm ngược thời gian rời đi: Mười, chín, tám, bảy...”
Cuối cùng, Kỷ Lăng nhìn về phía Ninh Ngọc. Cậu nhớ tới rất nhiều chuyện mình làm kiếp này trong mắt Ninh Ngọc chắc hẳn là hài hước lắm. Lúc trước cậu cảm thấy xấu hổ khủng khiếp, nhưng bây giờ lại không biết rốt cuộc mình có tâm trạng gì. Có lẽ là sắp phải đi rồi, có mất mặt cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa chăng? Cậu nở một nụ cười.
Huống chi bọn họ đã hòa nhau từ lâu rồi.
Kỷ Lăng chớp mắt, nói nhẹ nhàng: “Đừng buồn, tôi chỉ về nhà thôi.”
Lần này là nói thật, không có nửa chữ là giả.
Đây là câu trả lời tôi dành cho anh.
Hệ thống: “Sáu, năm, bốn, ba...”
Hơi thở của Kỷ Lăng dần chậm lại. Cuối cùng cậu nhìn thoáng thế giới này, đám mây u ám đỏ rực cuồn cuộn trên bầu trời, khuôn mặt đau đớn và buồn bã của mấy người đàn ông.
Hệ thống: “Hai, một.”
Hệ thống: “Nhiệm vụ chấm dứt, bắt đầu truyền tống.”
Kỷ Lăng nhắm mắt lại, môi khẽ mấp máy, nhưng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Xin lỗi.
Tạm biệt.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tùy: Tuy em không thật sự yêu tôi... nhưng tôi đã yêu em rồi.
Carlos: Nhóc đáng yêu, hóa ra đây mới là dáng vẻ chân chính của em.
Brendon: Làm quen lại lần nữa nào, tôi tên là Brendon.
Văn Ngạn: Xin hãy cho phép tôi tiếp tục làm bạn bên cạnh ngài, được không?
Ninh Ngọc: Xin chào, chúng ta lại gặp lại rồi.
Chương thế giới hiện đại có lẽ cũng không dài lắm, sẽ có cảnh tình cảm của Tiểu Lăng. Kết thúc sẽ ngọt ngào và HE. Các bạn muốn xem không CP hoặc BE thì có thể dừng ở đây.