Cuối cùng Kỷ Lăng cũng nhìn thấy những khuôn mặt đau khổ của mấy người đàn ông đó, cậu từ từ nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng đếm ngược của hệ thống, ba, hai, một, việc truyền tống bắt đầu… ý thức hoàn toàn rơi vào một vùng u tối.
Lúc quay về gần như không có gì khác so với lúc đến đây, quá trình truyền tống không có chút cảm xúc nào.
Kỷ Lăng đếm thầm từ 10 về 0 trong lòng rồi sau đó định mở mắt ra.
Nhưng giống như bị cơn ác mộng giữ lấy, mặc dù ý thức đã vô cùng tỉnh táo nhưng cậu không thể nào khống chế được cơ thể của mình. Mí mắt nặng đến mức cậu không thể mở ra được, bên tai vang lên những âm thanh không ngừng, cảm giác xa xôi như đến từ một chiều không gian khác.
“Mau nhìn đi, thằng bé có phản ứng rồi.”
“Thật không thể tin được, không ngờ có ý thức rồi.”
“Mau đi gọi chủ nhiệm Lưu tới xem thử.”
Kỷ Lăng muốn nghe thêm một lúc nữa nhưng âm thanh mơ hồ không rõ ràng, cậu hơi sốt ruột, định gọi hệ thống trong đầu nhưng cậu gọi rất lâu mà không có bất cứ ai trả lời, giống như hệ thống chưa từng tồn tại.
Sau đó, một cảm giác mệt mỏi rã rời ập tới, cậu lại không khống chế được nữa, nặng nề rơi vào giấc ngủ sâu.
…
Giống như cậu vừa trải qua một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cậu dùng thân phận của một người đàn ông khác, sống một cuộc đời ồn ào nhưng ngắn ngủi và hiện giờ tất cả mọi thứ đều đã kết thúc.
Đến lúc ý thức được khôi phục trở lại, Kỷ Lăng cố gắng mở mắt ra, lần này cậu thuận lợi mở được mắt ra mà không gặp phải bất cứ ngăn cản nào, kết thúc rồi, hệ thống đã biến mất rồi….
Cậu, về nhà rồi.
Tầm nhìn trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, Kỷ Lăng nhìn thấy ánh mắt tha thiết, lo lắng của ba mẹ, nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ hình như đã trở nên già nua, tiều tụy đi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn, trong lòng cậu vô cùng áy náy, khóe mắt cay cay, ánh mắt hối lỗi. Cậu khẽ nói: “Ba, mẹ…”
Ba Kỷ là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã, hình như đã mấy ngày rồi ông không cạo râu, tay áo được xắn lên tùy tiện, cổ áo nhăn nhúm, giống như mấy ngày rồi ông vẫn chưa thay đồ và giọng nói thì khàn đặc: “Tiểu Lăng…”
Mẹ Kỷ là một người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ, bình thường bà rất quan trọng việc ăn mặc, trang điểm, nhưng hiện giờ khuôn mặt bà không hề trang điểm, mái tóc được buộc đơn giản ra sau đầu. Cuối cùng bà cũng đợi được đến lúc con trai tỉnh lại, bà quay mặt sang một bên lau nước mắt, cuối cùng mới quay lại, nghẹn ngào nói: “Con, đứa bé này thật là…”
Môi Kỷ Lăng khẽ mấp máy: “Con xin lỗi, con làm ba mẹ lo lắng rồi…”
Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Con hôn mê bao lâu rồi ạ?”
Mẹ Kỷ nói: “Ba ngày.”
Ba ngày này, Kỷ Lăng nằm trong phòng chăm sóc bệnh nhân nặng, bác sĩ nói với bọn họ nếu trong vòng một tuần nữa Kỷ Lăng không tỉnh lại thì có lẽ cậu sẽ không tỉnh lại được nữa.
Từng giây từng phút trong ba ngày này đối với bọn họ đều vô cùng khó khăn.
Ánh mắt của Kỷ Lăng hơi hoảng hốt, cậu sống ở thế giới kia lâu như vậy, vậy mà ở thế giới này, hóa ra mới có ba ngày trôi qua…
Nếu tất cả mọi ký ức không rõ ràng, sâu sắc như vậy, cậu còn thật sự tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Không hiểu vì sao, nghĩ lại cảnh tượng cuối cùng khi cậu rời đi, trong lòng cậu lại thấy nặng nề, khó chịu. Cậu chỉ muốn về nhà, chỉ muốn cố gắng giúp được càng nhiều người càng tốt, không muốn gánh vác quá nhiều trách nhiệm của lương tâm. Cậu cảm thấy mọi chuyện đi tới nước đó, cậu cũng có một phần nguyên nhân không thể chối bỏ được, muốn bù đắp sai trái của mình nhưng cuối cùng vẫn làm tổn thương một số người….
Lúc này, Kỷ Lăng thấy tay mình bị siết chặt lại, là mẹ nắm lấy tay cậu, nhìn cậu dịu dàng: “Con tỉnh lại là tốt rồi.”
Kỷ Lăng hơi ngỡ ngàng khi nhìn vào đôi mắt của mẹ, sau đó sự mê mang biến mất, cậu nhìn xuống, khẽ “vâng” một tiếng.
Đúng vậy, vừa rồi cậu còn nghi hoặc điều gì? Đây không phải là thứ mà cậu vẫn luôn theo đuổi sao, là thế giới thực của cậu, là người thân thật của cậu, vĩnh viễn có tất cả những thứ mà cậu không thể nào vứt bỏ…
Không phải cậu nên vui vẻ sao?
Nếu có những chuyện đã xác định chẳng thể chu toàn cả hai phía thì so với việc đứng im một chỗ, chi bằng dũng cảm tiến về phía trước xem thử, cảm thấy biết ơn về tất cả những gì mà mình đang có hiện tại.
Cậu nên biết đủ.
Kỷ Lăng nói thầm trong lòng: “Cảm ơn hệ thống.”
Mặc dù nhiệm vụ này không thể coi là thuận lợi, tôi cũng làm không đủ tốt, giữa đường còn tranh cãi không vui vẻ gì… nhưng cảm ơn cậu đã chọn tôi, cho tôi cơ hội được làm lại một lần.
…
Mấy ngày sau, Kỷ Lăng được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nằm phòng bệnh bình thường. Khoảng thời gian này ba Kỷ và mẹ Kỷ đều ở bên cạnh cậu.
Biết tin tính mạng của cậu đã không còn bị đe dọa nữa, người thân bạn bè đều tới thăm hỏi.
Cậu cả, cậu hai, cậu ba, mợ cả, mợ hai, mợ ba, bác cả, bác hai, bác gái cả, bác gái hai, anh họ, chị họ bên nội, anh họ chị họ bên ngoại, các bạn học, bạn cùng bàn, hàng xóm, đồng nghiệp của mẹ, bạn bè của ba… Tất cả mọi người đều tới thăm cậu.
Những người ở ngay khu vực đó ngày đầu tiên đã tới, những người biết tin chậm hơn ngày thứ hai tới, những người ở nơi khác mấy ngày sau mới lục tục tới thăm. Cuối tuần là thời gian mọi người đến thăm hỏi nhiều nước, trong phòng người ra người vào như nước.
Trong phòng chất đầy hoa tươi và hoa quả.
Mỗi ngày Kỷ Lăng đều bị mười mấy người lớn hỏi han, xoa đầu quan tâm cũng đủ các hình thức động viên khác nhau, rồi cậu lại mỉm cười nói cảm ơn mười mấy lần. Cũng may mọi người đều hiểu cho cậu vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn suy yếu nên không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi, chỉ ở lại khoảng mấy phút rồi lại ra ngoài, nói chuyện ở ba mẹ ở bên ngoài ít nhất thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi tỉnh lại, cơ thể của Kỷ Lăng hồi phục rất tốt, hơn nữa có một tin tốt làm cậu rất vui mừng, đó là cậu nhận được giấy thông báo nhập học từ ngôi trường mà cậu yêu thích.
Ba Kỷ đặc biệt đi hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói rằng chuyện Kỷ Lăng tỉnh lại đúng là kỳ tích, hiện giờ mọi thứ đều tốt. Với tình hình hiện tại, khoảng hơn hai tháng nữa là đã xuất viện được, có lẽ không làm lỡ thời gian nhập học của cậu. Còn mẹ Kỷ lại cho rằng có làm lỡ việc nhập học hay không không quan trọng, chỉ cần con trai tỉnh lại là tốt, bà rất vui khi thấy Kỷ Lăng hồi phục nhanh như vậy, tinh thần rõ ràng cũng tốt lên rất nhiều.
Kỷ Lăng lấy lại điện thoại của mình, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Mới có mấy ngày cậu không lên mà Wechat và tin nhắn QQ đã sắp nổ tung, cậu lập tức báo bình an trên group bạn bè, rồi lần lượt trả lời tin nhắn của từng người, nói rằng mình sống sót thành công, khỏe mạnh không có chuyện gì đáng lo, để mọi người không lo lắng nữa và đính kéo một tấm ảnh mình mặc áo bệnh nhân.
Lúc đêm khuya vắng người, cậu mới nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trong những ngày qua.
Mọi chuyện đều chân thực như vậy, cậu thật sự đã quay về rồi.
Không phải là cậu đang nằm mơ.
Thật tốt.
Mặc dù Kỷ Lăng không phải là con nhà quá giàu có nhưng điều kiện gia đình cũng không đến nỗi nào. Ba Kỷ có một phòng chụp ảnh, mẹ Kỷ làm vị trí quản lý ở một công ty lớn vậy nên Kỷ Lăng ở một mình một phòng, còn buổi tối mẹ Kỷ ngủ ở chiếc giường bên cạnh.
Buổi tối hôm nay Kỷ Lăng không ngủ được, cậu lén nhìn sang bên cạnh, xác nhận mẹ không tỉnh lại, lén lấy điện thoại ra lên mạng, lúc đang lướt điện thoại tự nhiên động tác của cậu dừng lại… Cậu nhớ lúc rời đi, hệ thống để cho cậu một hòm thư.
Hiện giờ cậu đã quay trở về, có phải cũng nên báo bình an không nhỉ? Dù sao cũng từng là bạn bè cả một quãng thời gian, nếu để sót lại một mình hệ thống, cậu cũng thấy hơi ngại.
Thế là Kỷ Lăng mở hòm thư ra, nhập tài khoản của cậu vào, gửi cho đối phương một bức thư: Tôi đã về nhà rồi, mọi thứ đều tốt đẹp, không cần nhớ đến tôi nữa.
Rồi cậu để điện thoại ở bên cạnh gối, mơ màng ngủ thiếp đi.
…..
Tên của mẹ Kỷ là Dương Vy, vì để chăm sóc con trai nên đã xin nghỉ nửa tháng. Buổi sáng mỗi ngày dậy sớm làm đồ ăn sáng cho con trai, bà nhẹ nhàng gọi Kỷ Lăng dậy, đỡ cậu ngồi dậy ăn cơm. Kỷ Lăng ngoan ngoãn ngồi dựa đầu vào gối, nhớ lại email đã gửi tối qua, không kìm được cầm điện thoại lên xem có tin nhắn trả lời hay không.
Dương Vy nhìn thấy cảnh tượng này, mỉm cười bất lực, cầm lấy điện thoại để bên cạnh đầu giường, nói: “Con vội cái gì, để một lát nữa rồi xem.”
Trẻ con hiện giờ cứ động một cái là xem điện thoại, đúng thật không ổn chút nào.
Kỷ Lăng xấu hổ, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sáng, đợi đến khi mẹ đi rồi, mới cầm lại điện thoại lên xem.
Cậu vừa cầm lên xem đã thấy thất vọng, hệ thống không hề trả lời.
Nhưng Kỷ Lăng suy nghĩ một lát, mới cảm thấy như vậy mới là bình thường… dù sao nhiệm vụ cũng đã kết thúc, cuộc đời này không có bữa tiệc nào là không tàn.
Hôm nay hiếm khi cậu mới có được một ngày rỗi rãi, Kỷ Lăng cảm thấy hơi buồn chán, tạm thời không có khách tới thăm nên quay lưng ra bên ngoài, mở trang web văn học mạng Tấn Giang, tìm kiếm một tiểu thuyết tên: “Vạn nhân mê ở Tinh Tế”…
Mặc dù cậu đã quen thuộc với thể loại văn học đam mỹ trên mạng nhưng trước khi xuyên không, cậu thật sự chưa từng đọc loại tiểu thuyết này.
Không hiểu vì sao, cậu lại cảm thấy xấu hổ vì đang làm một chuyện mờ ám.
Cậu bấm nhẹ vào điện thoại, nhìn vào màn hình màu xanh dễ chịu. Mặc dù cậu đã đọc phiên bản cuốn tiểu thuyết do hệ thống đưa, hơn nữa còn đọc cẩn thận mấy lần nhưng không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào cậu lại mở ra đọc lại…
Cảm giác bây giờ đọc khác hẳn với lúc trước cậu đọc, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp.
Nhất là đọc tới những đoạn miêu tả Ninh Ngọc, những từ ngữ dùng để miêu tả sự chính trực lương thiện của tác giả… Kỷ Lăng càng cảm khái trong lòng, cậu không kìm được bật khung bình luận, bình luận đúng tâm trạng của mình: “Nhầm to rồi, nhầm to rồi, mọi người đừng để bị lừa.”
Nhưng tác giả đã dùng một cái kết nhạt toẹt để kết thúc câu chuyện này, bên dưới chẳng có bao nhiêu người, cho dù cậu có viết thì cũng không có ai quan tâm. Kỷ Lăng cảm thấy gửi bình luận này thật lãng phí tình cảm, dù sao đối với thế giới đây cũng chỉ là một câu chuyện đam mỹ không có gì quan trọng…
Ai có thể nghĩ được bên ngoài thế giới này còn có một thế giới chân thực như vậy?
Kỷ Lăng tự nhiên không còn hứng thú đọc tiếp nữa, chán nản định bỏ điện thoại xuống. Đúng lúc đó bên cạnh vang lên một tiếng kêu, làm cậu giật mình suýt nữa quăng điện thoại ra xa: “Uầy! Kỷ Lăng, em đang đọc truyện đam mỹ!!!”
Kỷ Lăng: “…”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy liền màu hồng xám, tóc dài ngang vai, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, nói lắp ba lắp bắp, không nên lời. Mất, mặt, quá, mất mặt quá đi mất! Chị hét lớn như vậy làm gì chứ!
An Song Song vừa tan học xong đã tới thăm cậu em trai họ đáng yêu của mình, để làm cậu bất ngờ còn cố tình đi thật nhẹ, cuối cùng lại phát hiện ra đứa bé này đang lén đọc truyện đam mỹ. Cô nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Kỷ Lăng, không kìm được lên tiếng trêu chọc: “Aiya, em căng thẳng cái gì thế, không phải chỉ là đọc truyện đam mỹ thôi ư? Không lẽ em còn bí mật gì nữa sao?
Cái gì mà chỉ là đọc truyện đam mỹ thôi ư? Người bất ngờ không phải là chị sao?
Kỷ Lăng không vui, mặt xụ xuống: “Em thì có thể có bí mật gì chứ.”
An Song Song xoa đầu cậu em họ rất tự nhiên, ừm, cảm giác vẫn như trước đây. Cô tươi cười: “Lúc trước không phát hiện ra em thích đọc cái này, chị cũng rất thích đọc đấy. Hay là để chị giới thiệu cho em mấy bộ hay hay nhé?”
Kỷ Lăng: “…”
Cậu nghiêng đầu sang một bên, hừ một tiếng: “Em không có hứng.”
An Song Song sáp tới, quay mặt cậu thẳng lại, nhìn cậu sắc lẹm: “Thật sự không có hứng thú sao?”
Mặt Kỷ Lăng đỏ lên, cương quyết: “Thật!”
Cậu là một trai thẳng, vì sao cậu lại phải đọc truyện đam mỹ chứ! Không có hứng, cậu tuyệt đối không bao giờ có hứng.
Chỉ là cậu nhất thời bấm vào thôi.
An Song Song “à” một tiếng thất vọng, rồi lập tức cười ngay: “Không có hứng thì thôi, em hứng thú với loại tiểu thuyết nào? Chị giới thiệu cho em một số thể loại khác nhé? Vả mặt siêu cấp? Tranh bá thiên hạ? Hậu cung? Thu nhận mỹ nhân?”
Kỷ Lăng nghiến răng: “… Em muốn ra ngoài đi dạo.”
Bình thường An Song Song còn bắt nạt Kỷ Lăng nhưng hiện giờ cậu đang bị thương, phải nằm viện, đương nhiên sẽ thuận theo cậu, lập tức chiều theo: “Được thôi, chị đưa em ra ngoài.”
Nói rồi, cô lật đật chạy ra ngoài đẩy xe lăn tới, thực ra Kỷ Lăng đã đỡ nhiều rồi nhưng mọi người vẫn đối xử với cậu rất cẩn thận, giống như cậu là một bảo bối sẽ vỡ vụn vậy.
An Song Song cúi người, làm động tác mời, chớp mắt vui vẻ: “Cậu chủ Kỷ, xin hỏi hiện giờ cậu muốn đi đâu?”
Kỷ Lăng: …
Đừng, đủ rồi, chị đừng như vậy nữa.
An Song Song nhìn khuôn mặt cứng đờ của Kỷ Lăng, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, khóe môi cong lên, cười trộm rồi đẩy Kỷ Lăng ra vườn hoa phía sau bệnh viện, nhiệt tình hỏi: “Cậu chủ Kỷ, xin hỏi cậu muốn uống còn gì? Tôi đi mua cho cậu!”
Kỷ Lăng: …
An Song Song không đợi cậu trả lời, nắm một tay lại, đấm vào lòng bàn tay của tay kia, cười ha ha ha rồi nói: “Tôi biết rồi, hôm nay phải mua món trà sữa trân châu mà cậu chủ Kỷ thích nhất! Cậu chờ một lát, tôi sẽ đi ngay.”
Diễn kịch hay đấy! Chị đã thôi tự biên tự diễn chưa?
Kỷ Lăng không còn sức để than vãn nữa, nhìn thấy An Song Song đã chạy đi xa, chán nản dựa vào ghế, ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
Cậu chủ Kỷ…
Cậu còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ còn nghe thấy cách xưng hô này nữa.
…
Trong cùng bệnh viện đó, trong một phòng bệnh cao cấp, một người đàn ông đang nằm trên giường, từ từ mở mắt ra.
Người này có một khuôn mặt tuấn tú với những đường nét rõ ràng, tóc ngắn màu đen, mắt màu đen. Bởi vì đang bị thương nên khuôn mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt thâm sâu như vực thẳm không nhìn thấy đáy, chất chứa sự cô đơn lạnh lùng, giống như dòng nước băng sâu vạn trượng không một gợn sóng.
Người đàn ông chậm rãi nhìn xung quanh, một lát sau, đôi mắt u tối lạnh lùng, từ từ trở nên nghi hoặc.
Anh ta đang ở đâu vậy?
Anh ta vẫn còn sống sao?
Mấy giây sau, một dòng ký ức thuộc về người khác như nước lũ vỡ đê ùa vào đầu anh ta, khiến anh ta đau đớn, nhăn mày lại.
Một lát sau, Cảnh Tùy mới từ từ lấy lại được sự bình tĩnh.
Không ngờ anh ta lại sống lại được, hơn nữa còn trở lại Trái Đất thời kỳ viễn cổ, trở thành một người đàn ông tên Phó Cảnh Thâm, tất cả mọi chuyện đều khiến anh ta cảm thấy hoang đường, không thể tin được.
Anh ta nhắm mắt lại, nhớ lại cả quãng đời dài dằng dặc mà mình đã đi qua.
Anh ta nhớ rõ ràng Kỷ Lăng bị chính tay anh ta giết chết, em ấy đã chết dưới mũi kiếm của mình, dùng tính mạng của em ấy để cứu Carlos, đi cứu bất cứ ai mà em ấy có thể cứu…
Câu cuối cùng mà cậu nói với anh ta là xin anh ta không chỉ là một minh quân mà còn phải là một minh quân hiền từ.
Một đứa trẻ khoan dung và lương thiện ở giờ phút cuối cùng của cuộc đời đã đưa ra một yêu cầu vô cùng tàn nhẫn với anh ta, nhưng anh ta không thể không bằng lòng, làm anh ta vô cùng thất vọng và buồn bã.
Vậy nên anh ta tha cho Carlos.
Sau khi Carlos rời khỏi Tinh hệ Sosa, về sau không hề đặt chân lên đó thêm một lần nào nữa. Mặc dù sau đó bọn họ không nói thêm với nhau một câu nào nhưng anh ta biết rõ Carlos cũng sẽ không làm trái lại lời thỉnh cầu của cậu thiếu nhiên, đây là sự ăn ý duy nhất của bọn họ.
Mặc dù không có ai nói ra nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều không hẹn mà cùng đưa ra quyết định, cho cậu thiếu niên một thế giới mà cậu muốn.
Cho dù tất cả những điều này, cậu thiếu niên đều không nhìn thấy được.
Anh ta nghiêm túc thực hiện chức trách của mình, rất nhiều năm trôi qua, thuốc tiến hóa gen được đưa đến tất cả các tinh cầu. Tất cả mọi người ai cũng có con đường để thăng cấp, dưới sự dẫn dắt của Ninh Ngọc, quân phiến loạn không xuất đầu lộ diện nữa, không có ai truy sát bọn họ, bọn họ phân tán đến nhiều tinh cầu khác nhau, bắt đầu một cuộc sống bình thường mới… Dưới sự lãnh đạo của Carlos, phái bảo thủ dần dần chấp nhận sự thật này, mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể dần dần chấp nhận việc đến với một thế giới mới, Brendon canh giữ biên cương, không quay trở lại nữa.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt.
Thế giới này giống với tất cả những gì mà cậu kỳ vọng, giống với những gì mà Kỷ Lăng kỳ vọng…
Mọi người đều nói anh ta là một quân vương nhân từ, cảm ân đại đức của anh ta.
Chỉ có Cảnh Tùy biết rõ bản thân mình không hề nhân từ như vậy, chỉ là anh ta… nhớ tới ngày hôm đó, nhớ tới nhát kiếm mà mình đã đâm, giết chết người mà mình yêu nhất.
Anh ta không thể ngủ được, luôn dằn vặt trong đau khổ.
Nếu ngày hôm đó anh ta không ra tay, nếu ngày hôm đó anh ta có thể nhân từ một chút, nếu ngày hôm đó anh ta có thể đến chậm một chút… thì cậu thiếu niên đã không chết.
Anh ta đã vô cùng lạnh lùng, bạc bẽo, đối với kẻ địch thì truy cùng giết tận, cũng không thực sự yêu thương thường dân. Anh ta làm tất cả những điều đó cũng chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình, bảo vệ sự thống trị của mình, tạo ra một cường quốc càng lớn mạnh hơn…
Cho đến cuối cùng khi anh ta phải trả giá cho sự vô tình của mình.
Chính tay anh ta đã giết chết người mà anh ta yêu thương nhất.
Thực ra anh ta không cần sự cảm kích của ai hết.
Anh ta làm nhiều việc như vậy, nhưng chỉ không muốn làm một người thất vọng, anh ta chỉ muốn đợi đến một ngày khi mình chết đi, lúc đi gặp cậu thiếu niên, anh ta sẽ nói rằng: Tất cả những gì tôi đã hứa với em tôi đã đều làm được hết rồi.
Anh ta không hề nuốt lời.
Suốt cuộc đời anh ta đã hoàn thành xong sứ mạng của mình, thậm chí còn làm tốt hơn so với kiếp trước, vậy nên anh ta không có gì để nuối tiếc, cảm giác vô cùng an ủi khi đón chờ cái chết…
Nhưng khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, anh ta mới phát hiện ra hóa ra chuyện chết đi lại là một việc khó như vậy.
Anh ta vẫn không có cách nào để đến với thế giới của cậu thiếu niên, để nói với cậu thêm một câu nào.
Sinh mạng giống như một vòng luân hồi không có điểm kết thúc.
Lần đầu tiên Cảnh Tùy cảm thấy hận sinh mạng kéo dài lê thê của mình như vậy, hết lần này đến lần khác, anh ta cứ chết đi rồi lại được trọng sinh, không bao giờ được giải thoát.
Anh ta đã không còn chuyện gì muốn làm nữa, cũng không có ai để yêu được nữa, chỉ còn lại duy nhất một trái tim lạnh lẽo, cô đơn, thậm chí không còn cảm thấy đau đớn nữa. Vì sao… anh ta lại sống lại thêm một lần nữa?
Vì sao, không để cho anh ta được nghỉ ngơi?
“Giám đốc Phó, anh tỉnh lại rồi sao?” Ngay sau tiếng mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi, trông có vẻ thông minh đeo kính, cầm theo cặp táp bước vào, vừa đi vừa cười.
Cảnh Tùy quay đầu lại, thờ ơ nhìn anh ta, sự xuất hiện của người đàn ông trước mắt làm ký ức hiện lên trong đầu anh, đây chính là trợ lý của Phó Cảnh Thâm, Thẩm Trác Minh.
Đối diện với ánh nhìn lạnh nhạt của Cảnh Tùy, tim Thẩm Trác Minh tự nhiên run lên, một cảm giác xa lạ và căng thẳng không nói nên lời lan truyền trong người anh ta. Ông chủ trước đây rất nghiêm túc, hôm nay cảm giác hình như còn đáng sợ hơn, mặc dù không nói câu nào nhưng cũng khiến cổ họng của anh ta căng chặt, giống như một sự tồn tại kỳ lạ nào đó đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Thẩm Trác Minh dè dặt nói: “Bác sĩ nói hôm nay anh có thể xuất viện được rồi, tôi đã sắp xếp tài xế đợi ở bên ngoài, xin hỏi hiện giờ anh đã muốn đi chưa?”
Mấy giây sau, Cảnh Tùy thờ ơ thu ánh mắt lại.
Nếu đã không thể chết được, vậy thì đành như vậy… Trái Đất viễn cổ, một thân phận mới, lấy tư cách của một người khác mà sống.
Chuyện này quan trọng sao?
Đã không còn quan trọng nữa.
Thẩm Trác Minh thấy ông chủ không nhìn mình nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt bộ đồ vest đang cầm trên tay bỏ xuống ghế sofa, khom người cung kính nói: “Tôi ra bên ngoài chờ anh.”
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Cảnh Tùy không hề thay đổi, anh ta đứng dậy cầm lấy bộ quần áo mà trợ lý đưa. Bên trong là một bộ vest màu xám nhìn có vẻ rất cao cấp, anh ta cẩn thận gài từng cái cúc một, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xa lạ bên trong tấm gương rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Thẩm Trác Minh nhìn về phía ông chủ, có thể vì vụ tai nạn nên thần sắc của người đàn ông này vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng sự lạnh lùng trước đây hình như còn tăng hơn so với trước đây. Anh ta không dám sơ suất, nghĩ lại ông chủ từng là một người nghiện công việc nên vừa đi vừa báo cáo: “Nghe tin anh được ra viện, mấy vị phó tổng giám đốc trong công ty đều rất vui mừng, về chuyện mua lại công ty mới, việc đàm phán đã đến giai đoạn cuối cùng, cần anh tới quyết định.”
“Việc xây dựng cơ sở dưỡng lão ở thành phố mới bên kia chuẩn bị khởi công vào tháng sau. Không biết anh có thể đích thân tới tham dự không? Nếu anh không thể đi, anh sẽ sắp ai đi tham gia?”
“Tháng sau, hội nghị thượng đỉnh XXX sẽ diễn ra ở nước X, những tư liệu liên quan đến chuyến đi này tôi đã chuẩn bị xong hết rồi…”
Thẩm Trác Minh cứ nói liên tục, thấy ông chủ từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, anh ta nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc Phó?”
Ông chủ thật sự đang nghe anh ta nói chuyện sao?
Cảnh Tùy nhìn xuống, rồi từ từ nhìn liếc qua khuôn mặt của anh ta, đôi môi mỏng mở ra, âm thanh lạnh lùng cô độc: “Tôi nghe thấy hết rồi, về công ty rồi nói tiếp.”
Trái tim Thẩm Trác Minh tự nhiên run sợ, anh ta im miệng không dám nói tiếp nữa.
Bên tai Cảnh Tùy quay trở lại sự yên lặng, anh ta đi trên hành lang của bệnh viện, đi qua một nơi vừa cũ kỹ vừa lạc hậu, trong mũi còn ngửi được mùi thuốc sát trùng…
Cuộc đời nhàm chán, Trái Đất lạc hậu, loài người bé nhỏ.
Anh ta nhếch khóe môi lên tự chế giễu bản thân mình, đây chính là thân phận hiện giờ của anh ta, không biết nếu như chết đi lần nữa… anh ta sẽ tỉnh lại ở đâu? Không ngờ anh ta lại muốn thử một lần.
Thẩm Trác Minh đi sau nửa bước, cẩn thận đánh giá góc nghiêng khuôn mặt của ông chủ, lại một lần nữa anh ta cảm nhận được cảm giác xa lạ và xa cách đó…
Nhưng không thể nói được rốt cuộc là không đúng ở đâu.
Ông chủ hình như cũng chẳng có gì không giống như trước đây, vẫn là bộ dạng ít nói, ít cười đó nhưng hình như lại có điểm gì khác không giống.
Thẩm Trác Minh không suy nghĩ nữa, anh ta nói: “Hôm nay phía trước có hơi tắc đường nên tôi đỗ xe ở phía sau, chúng ta đi ra từ bên này.”
Cảnh Tùy gật đầu, đi vào vườn hoa.
Ánh mặt trời hôm nay hình như cũng không tệ lắm, có không ít người đi bộ, nghỉ ngơi trong vườn hoa.
Nhưng vừa mới đi qua chỗ này, anh ta đột nhiên nghe thấy một âm thanh vô cùng rõ ràng truyền tới: “Tiểu Lăng.”
Bước chân Cảnh Tùy dừng lại, theo bản năng quay đầu sang nhìn.
Một cô gái mặc váy cầm theo chiếc túi nhựa chạy từ một bên vào, bước chân rất nhanh, Cảnh Tùy thuận theo tầm mắt của cô nhìn sang. Một thiếu niên thuần khiết, dung mạo thanh tú đang ngồi trên xe lăn, cậu thiếu niên quay đầu lại, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, đôi mắt đen xinh đẹp long lanh, sáng ngời.
Tác giả có lời muốn nói:
Người đầu tiên ~