Một mình Kỷ Lăng âm thầm trở lại dinh thự Công tước. Thủ vệ đứng ở cửa trông thấy cậu kinh ngạc miệng mở to, lắp bắp nói: “Cậu, cậu, cậu chủ, cậu đã về...”
Kỷ Lăng gật đầu.
Thủ vệ kích động vô cùng, lập tức đi vào thông báo. Rất nhanh sau đó Đại Công tước Kỷ Đình và Phu nhân Marina đã chạy vội ra ngoài. Một thời gian không gặp dường như hai người đã tiều tụy đi nhiều.
Kỷ Lăng im lặng đứng đó, được Phu nhân Marina ôm chặt trong lòng. Đôi mắt cậu cụp xuống, không biết nên nói gì.
Cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, nhưng tất cả những thứ này vốn không thuộc về cậu. Bởi vì con trai bọn họ, “Kỷ Lăng” chân chính đã chết từ lâu. Người bây giờ đang đứng trước mặt họ chỉ là một người làm nhiệm vụ đến từ thế giới khác mà thôi. Chung quy rồi cậu cũng sẽ phải rời khỏi đây.
Cậu lại không có cách nào, cũng không đành lòng nói ra chân tướng cho họ biết.
Một lúc lâu sau Kỷ Lăng mới thấp giọng nói: “Con về rồi.”
Phu nhân Marina nghẹn ngào nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Đại công tước Kỷ Đình trầm giọng nói: “Bệ hạ đưa con về à?”
Kỷ Lăng nói: “Đúng ạ.”
Hai người nhìn bộ dạng tiều tụy của Kỷ Lăng, không đành lòng hỏi nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cô đơn của đứa con trai này mà đau lòng cho cậu.
...
Kỷ Lăng trở lại nơi ở của mình. Ở cửa ra vào không có Văn Ngạn cung kính đợi cậu như thường ngày. Trước đây vẫn luôn cảm thấy tên trùm phản diện âm hiểm độc ác này thật phiền phức, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy như thiếu thứ gì đó, cảm giác không quen.
Kỷ Lăng: “Hệ thống, cậu nói xem có phải Văn Ngạn trốn rồi không?”
Hệ thống: “Không biết, lúc đó rất hỗn loạn, có thể là trốn rồi, cũng có thể là không.”
Kỷ Lăng dừng lại rồi im lặng đẩy cửa đi vào.
Tuy đã rất lâu cậu chưa về nhà nhưng trong phòng vẫn sạch sẽ như cũ, hiển nhiên là mỗi ngày đều có người đi vào quét dọn, chờ đợi chủ nhân căn phòng trở về bất cứ lúc nào. Trên bàn còn có một bình hoa tinh xảo đẹp đẽ, bên trong cắm hoa tươi.
Không biết trong căn nhà ở Trái Đất có phải bố mẹ cậu cũng chờ đợi cậu giống như thế này không?
Kỷ Lăng thở dài một hơi, mở máy truyền tin, đã lâu cậu không lên mạng xem thế nào rồi.
Vừa nhìn qua đã thấy đủ loại tin tức dồn dập đập vào mắt làm cậu muốn hoa mắt chóng mặt.
Thân phận Gabriel của Ninh Ngọc đã bị bại lộ, bị cả Đế quốc truy nã. Bất cứ ai cung cấp manh mối về Gabriel đều sẽ nhận được phần thưởng cao ngất trời. Người người đều khiếp sợ khi thần tượng hoàn hảo không tỳ vết của người bình dân, người anh hùng Đế quốc được ca ngợi là ngôi sao của tương lai lại là thủ lĩnh của đội quân phiến loạn hung tàn kia.
Cảnh Tùy tập kích vào Tinh hệ Sosa, phá hủy đám cưới của Carlos. Sau đó, Carlos công khai tuyên chiến với Cảnh Tùy. Cả Đế quốc chìm trong ngọn lửa chiến tranh. Phái bảo thủ và phái cải cách của Cảnh Tùy phá vỡ quan hệ hòa bình. Ngay cả những quý tộc từng thuộc phái trung lập cũng bắt đầu bị ép chọn phe. Tình hình chiến sự rất nóng.
Đại Công tước Kỷ Đình chọn đứng về phe Cảnh Tùy.
Cuối cùng chính là tin tức của Kỷ Lăng, trông thì có vẻ không phải quan trọng nhất nhưng bóng dáng cậu lại xuất hiện khắp mọi nơi, xen kẽ với những sự kiện lớn.
Có người nói vì Kỷ Lăng mà Ninh Ngọc mới bại lộ thân phận. Có người lại nói vì Kỷ Lăng nên Carlos mới tuyên chiến với Cảnh Tùy. Lại có người nói vì Kỷ Lăng nên Cảnh Tùy mới tập kích Tinh hệ Sosa. Tuy không có bất kỳ chứng cứ nào nhưng ý kiến của quần chúng đã bị chia rẽ. Lần này cậu thật sự đã nổi tiếng khắp cả Tinh Tế rồi... Cậu chẳng những là vợ trên danh nghĩa của Carlos nhưng lại bị Gabriel cướp đi trong đám cưới, mà Văn Ngạn cũng vì cậu mà từ bỏ vị trí Nghị trưởng và tất cả mọi thứ. Hơn nữa, Nguyên soái Brendon mặt lạnh lại phá lệ đi bảo vệ cậu. Thậm chí Bệ hạ vẫn tiếp tục muốn cưới cậu làm Hoàng hậu...
Cậu đã nghiễm nhiên trở thành một thế hệ hồng nhan họa thủy mới phiên bản nam.
Thân là một cậu ấm quần là áo lượt của Đế quốc, là kẻ bỏ đi cấp độ C, tên tuổi của Kỷ Lăng lại được đặt chung một chỗ với những người từng đứng trên đỉnh cao quyền lực của Đế quốc, hết lần này đến lần khác xuất hiện trong những tin tức nóng hổi. Mọi người ai ai cũng muốn biết tin tức của cậu, đào bới quá khứ của cậu và bất kỳ chi tiết nào liên quan đến cậu. Thậm chí còn có người bày tỏ muốn làm phim điện ảnh và tác phẩm văn học dựa trên hình tượng của Kỷ Lăng, kể về cuộc đời huyền thoại của một kẻ gây ra tai họa… Ngoài ra, còn có vô số người dân thường bị cuốn vào ngọn lửa chiến tranh không ngừng công kích, sỉ vả cậu. Họ cho rằng cậu là kẻ đã gây ra cuộc chiến này, dồn dập nguyền rủa cậu mau chết sớm, không ngần ngại suy đoán bằng những cách ác ý nhất về cậu.
Kỷ Lăng xem đến đây mặt không biểu tình tắt mạng đi, than thở với hệ thống: “Rốt cuộc tôi đã làm gì mà sao lại cảm thấy mình trở thành kẻ hại nước hại dân rồi vậy?”
Hệ thống cười khan một tiếng: “Bọn họ không hiểu chân tướng, nói năng bậy bạ, cậu đừng để trong lòng.”
Nhưng lúc này Kỷ Lăng lại không cười cho qua, chỉ thản nhiên nói: “Thời gian này trong kiếp trước cũng không xảy ra chiến tranh.”
Kiếp trước Cảnh Tùy đã có âm mưu từ lâu, anh ta liên hợp với Brendon ám sát Carlos. Tuy họ vẫn đánh nhau đến anh chết tôi sống, nhưng cho đến khi cậu chết xong đi lĩnh cơm hộp vẫn chưa từng xảy ra chiến tranh.
Kỷ Lăng cũng không tự tin cho rằng tất cả đều là do mình, cậu vẫn luôn nỗ lực làm theo cốt truyện, không muốn thay đổi... Nhưng đám người này đều trọng sinh, tự mình làm rối tung cái thế giới này lên.
Rất nhiều chuyện không xảy ra ở kiếp trước nhưng bây giờ đã xảy ra, ví dụ như Ninh Ngọc bị bại lộ, ví dụ như cuộc chiến này.
Có đôi khi để một sự kiện xảy ra có rất nhiều nguyên nhân, rất nhiều yếu tố. Cho dù cậu không muốn... nhưng có phải cậu cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy mọi việc phát triển đến mức này không?
Trong lòng Kỷ Lăng khó chịu, như có cái gì đè nặng lên tim, thậm chí cậu còn thấy rất bực bội bất an.
Năm ngoái cậu vừa tròn mười tám tuổi, đang chuẩn bị vào đại học. Cậu thậm chí còn chưa cần phải để ý tới gánh nặng sinh hoạt, vẫn còn được ba mẹ che chở. Nhưng ở thế giới này, nhất cử nhất động của cậu đều liên quan đến việc sống chết của kẻ khác. Dù hết lần này đến lần khác cậu tự nói với mình tất cả đều là giả, là giả thôi…
Chỉ là trò chơi thôi.
Nhưng tại sao giả mà lại có thể giống như thật đến vậy?
...
Kỷ Lăng vẫn luôn ở trong nhà, lặng lẽ, không bị ai quấy rầy.
Cậu cũng không tiếp tục ngụy trang nữa.
Ngụy trang thành một người hoàn toàn khác với chính mình, trái lương tâm đi làm những việc bản thân không muốn làm. Đó là một việc rất mệt mỏi. Ngay từ khi cậu vừa đến thế giới này vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, không dám phạm sai lầm, như một đứa trẻ cô độc đi đến một thế giới xa lạ, sợ mình đi sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục. Cậu bất lực, mờ mịt, nhưng lại không thể nói với bất cứ ai.
Dù thỉnh thoảng muốn giúp đỡ người khác cũng phải dùng dáng vẻ của một kẻ quần là áo lượt độc ác để ngụy trang, sợ bị người khác phát hiện.
Nhưng sau khi sống lại, theo thời gian cậu dần phát hiện ra...
Dù cậu không cố ý ngụy trang, không giả bộ độc ác, thậm chí thỉnh thoảng có phóng túng bản thân tùy ý làm bậy... thì từ trước tới nay chưa từng có ai nghi ngờ cậu, chỉ trích cậu. Thật ra cậu đã làm rất nhiều việc không phù hợp với thiết lập nhân vật. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, giống như cậu vốn nên như vậy, vẻ ngoài xấu xa hung ác kia mới là giả tạo.
Điều này khiến cho Kỷ Lăng cảm thấy rất mờ mịt. Rốt cuộc những người này yêu sự ngụy trang của cậu hay là dáng vẻ thực sự của cậu dưới lớp ngụy trang đó?
Trong mắt họ rốt cuộc cậu là người như thế nào?
...
Tuy Kỷ Lăng không ra ngoài, cũng không trả lời tin nhắn của bất kỳ ai, nhưng giấy không thể gói được lửa, tin tức cậu trở về đã lan truyền ra ngoài.
Bệ hạ ngự giá thân chinh cứu Kỷ Lăng về từ trong tay Gabriel!
Nhân vật chính, trung tâm của các tin đồn đã về Đế Tinh… Đám quý tộc của Đế Tinh đều hiếu kỳ đến ngứa tim ngứa phổi, muốn biết rốt cuộc Kỷ Lăng có thái độ gì. Tuy bên ngoài chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than, nhưng dường như đối với chốn Đế Tinh an nhàn, xa hoa lãng phí này lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Ở đây vẫn là cảnh tượng thái bình đàn múa hát ca. Không có ai lo lắng về sự an toàn của nơi này, dù bên ngoài trời có sụp xuống thì cũng có liên quan gì đến bọn họ chứ?
So với chiến sự ở bên ngoài, họ càng có hứng thú với Kỷ Lăng, người đã kích động cuộc chiến gữa Cảnh Tùy và Carlos hơn.
Vài ngày sau, Kỷ Lăng bắt đầu đón tiếp nhóm khách đầu tiên tới thăm mình.
Đặng Đông, Lodz và một vài người có quan hệ tốt với Kỷ Lăng đến thăm cậu.
Vốn dĩ Kỷ Lăng có thể từ chối, nhưng sau một lúc trầm ngâm cậu lại để cho họ đi vào, tiếp đón họ trong hoa viên của mình. Hơn nữa, cậu còn sắp xếp cho đầy tớ mang đồ ăn ngon và rượu để chiêu đãi đám bạn bè.
Hệ thống: “Tôi còn tưởng cậu không thích loại xã giao như thế này.”
Kỷ Lăng: “Cậu không biết, cái này gọi là một lần vất vả cả đời nhàn nhã.”
Hệ thống: “?”
Đám người ngồi trong hoa viên, cười cười nói nói, nói về những việc lý thú xảy ra ở Đế Tinh khi Kỷ Lăng không có ở đây. Họ cẩn thận dò xét sắc mặt Kỷ Lăng, kìm nén lòng hiếu kỳ đang ngứa ngáy trong lòng, không biết nên mở miệng hỏi thăm như thế nào.
Kỷ Lăng cũng không sốt ruột, làm bộ như không phát hiện ra tâm tư của họ, cậu ngồi một bên, dáng vẻ nhàn nhã, lười biếng.
Đặng Đông nhìn cậu thiếu niên tóc vàng ngồi trên ghế với khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, trắng trẻo. Cả người cậu đắm chìm trong ánh mặt trời, tóc và lông mi dường như được phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ, dáng vẻ lười biếng. Trông cậu vẫn giống như trước đây nhưng dường như lại có gì đó khác biệt.
Cậu vẫn luôn im lặng bất động, đám người kia là người không nhịn được trước, mở miệng hỏi với vẻ tò mò: “Cậu Kỷ, cậu thật sự đã kết hôn với Đại Công tước Carlos rồi à?”
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh, sau câu hỏi của Đặng Đông, dường như cái máy hát đã được khởi động.
Mọi người dồn dập hỏi ra những điều thắc mắc trong lòng mình.
“Cậu Kỷ, Ninh Ngọc thật sự là Gabriel à? Anh ta, anh ta bắt cậu đi có tra tấn cậu không. Nghe nói Gabriel hận nhất là quý tộc...”
“Cậu Kỷ, ngài Văn Ngạn có trở về với cậu không?”
“Cậu Kỷ, Đại Công tước Carlos khai chiến vì cậu, cậu thấy thế nào?”
“May là cậu bình yên vô sự, đám dân đen kia quá đáng ghét mà. Cậu Kỷ, cậu yên tâm, sớm muộn Bệ hạ cũng giết chết đám quân phiến loạn kia trút giận cho cậu.”
Lông mày Kỷ Lăng nhướng lên, khẽ cười ra tiếng: “Cũng được.”
Cậu quý tộc trẻ nói ra câu vừa rồi chợt sững sờ, tỏ vẻ không hiểu nhìn Kỷ Lăng, dường như trong một lúc chưa thể ý thức được rốt cuộc Kỷ Lăng đang nói cái gì, đang trả lời câu hỏi nào.
Kỷ Lăng nhàn nhạt mở miệng: “Quả thật tôi đã bị Gabriel bắt đi, nhưng anh ta không tra tấn tôi, cũng không thù hận quý tộc. Tất cả những điều anh ta làm đều vì muốn đấu tranh cho quyền lợi của người bình dân. Quân phiến loạn cũng không đến nỗi không chịu nổi như mấy người vẫn nói đâu. Tôi nghĩ nếu Bệ hạ là minh quân thì sẽ không đuổi tận giết tuyệt quân phiến loạn.”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Kỷ Lăng, như đang ở trong mộng, bọn họ đã nghe được cái gì?
Kỷ Lăng chẳng những không tức giận chửi rủa mà còn đang nói chuyện thay cho Gabriel và đám dân đen kia sao?
Đây là cậu ấm nhà quý tộc kiêu ngạo kia sao? Không phải bị bắt một lần rồi bị người ta tẩy não luôn đấy chứ! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
Cảnh tượng lại một lần nữa trở nên hết sức khó xử.
Để hóa giải lúng túng Lodz cười gượng vài tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, nghe nói là Bệ hạ tự mình đến cứu cậu ra phải không. Xem ra Bệ hạ thật sự rất quan tâm cậu đó.”
Kỷ Lăng nói: “Thật sao? Sau khi tôi về ngài ấy vẫn chưa từng đến thăm lần nào.”
Lodz sững sờ.
Bọn họ nhìn vẻ cô đơn nhàn nhạt trên mặt Kỷ Lăng, dường như đã thờ ơ với mọi thứ từ lâu...
Bệ hạ thật sự chưa từng tới đây sao? Anh ta động can qua một trận lớn như vậy để cứu Kỷ Lăng về mà lại nhẫn nhịn không đến gặp Kỷ Lăng sao?
Đặng Đông ngập ngừng nói: “Có thể là do Bệ hạ bận quá?”
Kỷ Lăng cười tự giễu: “Tôi không biết ngài ấy bận bịu thế nào, dù sao thì cũng chưa từng liên lạc.”
Mọi người lại im lặng một lần nữa, ánh mắt phức tạp và nghi ngờ nhìn Kỷ Lăng. Kỷ Lăng chẳng những không gặp mặt Bệ hạ mà thậm chí họ còn không liên lạc với nhau?
Làm sao có thể như vậy?
Không phải Bệ hạ thích nhất là Kỷ Lăng sao? Lúc trước còn vì cậu mà đánh nhau với Đại Công tước Carlos, thậm chí còn trực tiếp tuyên chiến.
Mắt Kỷ Lăng cụp xuống, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, khóe miệng cong lên: “Lòng người sao có thể mãi vẫn không thay đổi chứ.”
Cảnh tượng lại yên tĩnh thêm một lần nữa.
Một lát sau, mọi người lúng túng dồn dập đứng dậy nói: “Cậu Kỷ nói đúng, tôi, tôi nhớ tới lát nữa còn có việc, tôi đi trước đây.”
Vốn tưởng rằng sau khi Kỷ Lăng trở về có thể sẽ trở thành Hoàng hậu nên mới vội tới muốn ôm đùi. Không ngờ Bệ hạ lại không thích Kỷ Lăng nữa sao? Nhìn thái độ thờ ơ của Bệ hạ thì rõ ràng là Kỷ Lăng thất sủng rồi? Không biết sau khi cậu bị đám dân đen quân phiến loạn dơ bẩn kia bắt được đã xảy ra chuyện gì, không phải là bị tẩy não thì chính là bị đùa giỡn, nói không chừng còn bị... Nhất định là Bệ hạ đã phát hiện ra cái gì nên mới không thích cậu nữa.
Với thân phận của Bệ hạ muốn hạng người gì mà chẳng được? Cần gì phải cố chấp với Kỷ Lăng? Dù cậu có thất sủng cũng là chuyện rất bình thường.
Chậc chậc chậc, trước đây căn bản Bệ hạ cũng không thích Kỷ Lăng, sau đó đột nhiên anh ta lại thích khiến mọi người cũng rất bất ngờ. Bây giờ thì xem ra quả nhiên chỉ là cao hứng nhất thời, muốn chơi đùa một chút mà thôi...
Kỷ Lăng dửng dưng nhìn đám người kia bỏ đi từng kẻ một, nhếch miệng cười. Cậu rất chuyên nghiệp về khoản tự bôi đen mình đó!
Nhìn lại thì thấy Đặng Đông và Lodz là những người cuối cùng còn ở lại, cậu cười nói: “Hai người không đi à?”
Lodz trầm mặc một lát rồi nói: “À thì, nếu Bệ hạ thật sự không thích cậu thì cũng không quan trọng đâu...”
Đặng Đông: “Cùng lắm thì lại giống như trước đây thôi.”
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn. Trước đây cậu chưa bao giờ coi họ là bạn bè, đơn giản chỉ vì cần đi đúng nội dung cốt truyện mới có quan hệ với họ. Hơn nữa, cậu cũng chẳng nói chuyện được với đám cậu ấm không biết trời cao đất dày, chỉ giỏi làm xằng làm bậy này. Không ngờ khi gặp hoạn nạn mới thấy chân tình, bỗng dưng lại có hai người bạn thật sự, vậy cũng là một việc vui ngoài mong đợi.
Kỷ Lăng hơi ngừng lại, mắt cậu cong cong, cười nói: “Ừm.”
Sau khi tiễn hết đoàn khách đến thăm Kỷ Lăng chậm rãi trở về phòng, cười nói với hệ thống: “Cậu chờ mà xem, tôi đảm bảo sắp tới sẽ không còn ai tới quấy rầy nữa.”
Hệ thống: “...”
Những người kia để ý tới Kỷ Lăng chạm tay có thể bỏng, mà không phải người bị Bệ hạ thất sủng. Chắc hẳn những người này sẽ nhanh chóng lan truyền tin tức ra ngoài, giúp cậu bớt được không ít phiền toái. Còn về phần có phải sẽ xuất hiện những lời đồn khó nghe hay không thì Kỷ Lăng hoàn toàn không thèm để ý, đây cũng không phải là thế giới của cậu.
So với việc như bị đặt trên lửa nướng nóng cháy thì cậu càng thích được thoải mái nhẹ nhõm như thế này hơn.
Bởi vì càng được nâng lên cao thì càng dễ thu hút sự chú ý của mọi người, bị đố kỵ, ghen ghét, căm hận, từng giây từng phút đều bị người khác chú ý...
Còn một khi rơi xuống vũng bùn thì mọi người đều sẽ giẫm cho mình một đạp, sao đó có lẽ sẽ nhanh chóng quên đi cậu.
Kỷ Lăng tiếp tục sống thảnh thơi vài ngày rồi xem tin tức trên mạng. Quả nhiên có không ít người nói Kỷ Lăng đã thất sủng, châm chọc khiêu khích cậu đủ kiểu. Thậm chí đến cả cách nói bỉ ổi, nói rằng Kỷ Lăng bị dân đen đùa giỡn nên bị Bệ hạ ghét bỏ cũng không ít, trên mạng tràn ngập những lời nói bẩn thỉu.
Vốn tưởng sẽ tiếp tục như vậy một thời gian nữa, nhiệt độ câu chuyện này mới có thể hạ xuống, không ngờ Kỷ Lăng lại phát hiện ra những chuyện bàn tán này đã biến mất rất nhanh chóng.
Trên mạng dần gió yên sóng lặng, người bàn tán về Kỷ Lăng ngày càng ít. Dường như có người đang âm thầm khống chế dư luận, cố ý khiến cho mọi thứ bị diệt trừ trong im lặng. Sau đó, Kỷ Lăng như đã trở thành một điều cấm kỵ không thể nhắc đến.
Kỷ Lăng nói với hệ thống, hàm ý sâu xa: “Tôi còn tưởng có người thật sự từ bỏ đấy...”
Hệ thống: “Cái gì?”
Kỷ Lăng thở dài, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Dù ở một số khía cạnh nào đó cậu thật sự rất trì độn, cũng không có kinh nghiệm về chuyện tình cảm, nhưng không phải sẽ trì độn đến mức thật sự hoàn toàn không biết gì. Có một số việc không phải cậu không hiểu rõ, chỉ là không muốn để trong lòng, không muốn suy nghĩ về nó.
Đối với chuyện Cảnh Tùy thích mình lúc đầu cậu không dám tin, nhưng sau đó thì sao...? Đại khái là vì không muốn tin.
Đã định sẵn không có cách nào đáp lại tình cảm của người ta thì tin hay không có gì quan trọng nữa?
...
Lại vài ngày nữa trôi qua, tối hôm đó Kỷ Lăng nằm trên nóc nhà ngắm sao.
Đột nhiên cậu nghe được bên tai truyền đến giọng nói kích động của hệ thống: “Có kết quả rồi!”
Kỷ Lăng nói: “Kết quả gì?”
Hệ thống nói liền một mạch: “Để cậu xuyên đến một quyển sách nát bung bét thế này là lỗi sai của cục Quản lý thời không. Dưới điều kiện chưa xác định rõ trong thế giới này có tồn tại tình huống khác thường nào không mà đã để cậu xuyên tới đây, Uỷ ban tỏ ý hết sức xin lỗi về những chuyện ngoài ý muốn cậu đã gặp phải. Để đền bù tổn thất uỷ ban đồng ý trực tiếp cho cậu hồi sinh trở về nhà!”
Gương mặt bình tĩnh của Kỷ Lăng cuối cùng cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Trực tiếp về nhà?”
Hệ thống nói rất dứt khoát: “Đúng.”
Kỷ Lăng mặt không biểu cảm, nói: “Trước đây cậu chưa từng nói với tôi đã là có thể trực tiếp về nhà, cậu chỉ nói sẽ giúp tôi yêu cầu thay đổi nhiệm vụ.”
Hệ thống ngượng ngùng nói: “Đơn đầu tiên tôi nộp đúng là muốn thay đổi nhiệm vụ, nhưng đồng thời cũng gửi thêm một đơn yêu cầu bồi thường... Tôi không chắc có thể được thông qua hay không, khả năng rất thấp, nên không muốn làm cậu thất vọng. Cho nên, lúc trước tôi mới không nói gì với cậu.”
Kỷ Lăng khẽ chớp mắt, cuối cùng cậu cũng đã có được kết quả như mình hằng mong ước. Nhưng có lẽ do phải chờ đợi quá lâu nên cậu lại không được hào hứng như trong tưởng tượng. Chỉ có điều mắt cậu lúc này dường như đã hơi chua xót.
Cậu hít sâu một hơi, nói: “Vậy tôi sẽ rời đi như thế nào?”
Hệ thống nói: “Rất đơn giản, chỉ cần cậu chết đi rồi rời khỏi đây là được. Tôi sẽ dẫn cậu quay về thế giới của cậu.”
Kỷ Lăng thì thào mở miệng: “Đơn giản như vậy sao...”
Hệ thống nói: “Đúng thế.”
Hệ thống cảm thấy vui mừng thay cho ký chủ, nó biết rõ ký chủ muốn về nhà thế nào. Nhưng lúc này lại nghe thấy Kỷ Lăng nói: “Nếu tôi chết rồi thì thế giới này sẽ như thế nào?”
Hệ thống hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Bởi vì thế giới này là một thế giới không bình thường, cho nên sẽ tạm thời đình chỉ. Đợi sau khi uỷ ban nghiên cứu ra phương án giải quyết rồi mới nói tiếp. Có khả năng sẽ được chạy lại chương trình, hoặc có thể được niêm phong lại bảo tồn, hoặc chọn một ký chủ khác làm những nhiệm vụ khác. Khả năng nào cũng có thể xảy ra... Nhưng mấy việc này cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa, cậu không cần lo lắng.”
Đúng vậy, cậu sắp đi rồi.
Những việc đó đều không còn liên quan gì đến cậu nữa…
Kỷ Lăng ngồi dậy từ trên nóc nhà, nhảy xuống trở về phòng mình, lấy ra một con dao gọt hoa quả nhỏ từ trong ngăn kéo, giơ cổ tay ra quơ qua quơ lại. Lưỡi dao sắc bén đặt trên làn da trắng nõn của cậu, mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu xanh dưới lớp da này...
Tay phải cậu nắm chặt cán dao, dùng sức đến mức các đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, không cần do dự, chỉ cần đâm một nhát là cậu sẽ được về nhà…
Lẽ ra đây là một việc rất đơn giản, cũng là việc cậu đã mong đợi từ rất lâu.
Nhưng vì sao đến giờ khắc này cậu lại chần chờ?