Cảnh Tùy đứng trên chiến hạm, lạnh lùng nhìn xuống dòng lũ những vũ khí sắt thép trước mặt đang vô tình san bằng nơi đây thành bình địa.
Mặt đất đang sụp đổ, đám người cố gắng chạy thoát.
Bỗng nhiên... Cảnh Tùy nheo mắt lại, mắt nhìn cố định về phía trước.
Trên đống đổ nát đầy hài cốt từ từ xuất hiện một cậu thiếu niên. Cậu ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn lên bầu trời xa xa. Dù ở cách đó vài trăm mét Cảnh Tùy cũng có thể nhìn rõ từng biểu cảm của cậu không hề có trở ngại nào. Thần sắc trong mắt anh ta chợt dao động kịch liệt.
Kỷ Lăng đi lên mặt đất.
Tinh hạm khổng lồ ở trung tâm giống như một pháo đài bằng thép. Cậu nghĩ chắc hẳn Cảnh Tùy đang ở đó nên ngẩng đầu nhìn lại.
Tuy đã quyết định đi lên, nhưng lửa chiến tranh nổ lên khắp bốn phía và luồng sóng nhiệt bốc lên thổi vào mặt vẫn khiến cậu mơ hồ thấy đau. Kỷ Lăng lo mình còn chưa kịp nhìn thấy Cảnh Tùy thì đã đi đời nhà ma rồi, dù sao thì đao thương cũng không có mắt...
Nhưng đã muốn giả bộ mạnh mẽ thì thế nào cũng phải đứng lên làm bộ cho xong.
Vẻ mặt Kỷ Lăng lạnh nhạt đón gió mà đứng giữa đống đổ nát toàn xác chết, cảm giác trên dưới người mình đều ngầu hết sức, như cao thủ tuyệt thế.
Không biết Cảnh Tùy đã nhìn thấy cậu chưa. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem có nên làm cho cảm giác tồn tại của mình nhiều hơn một chút hay không thì đột nhiên… mọi thứ xung quanh cậu chợt dừng lại, như bị nhấn nút tạm dừng.
Toàn bộ đội quân và các vũ khí cơ giới của Đế quốc đều ngừng động tác. Quân phiến loạn đang liều mạng ngăn cản quay sang nhìn nhau rồi nhanh chóng rút lui.
Kỷ Lăng ngẩn ra, trái tim trùng xuống, lẳng lặng đứng bất động ở đó.
Cảnh Tùy đã phát hiện ra cậu rồi.
Lối vào của tinh hạm khổng lồ mở ra, một nhóm binh lính của Đế quốc đi xuống, người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt vàng đi đầu hàng. Anh ta mặc bộ quân phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, sải bước nhanh chóng đi về phía cậu.
Cảnh Tùy đi từng bước đến trước mặt cậu thiếu niên, nhìn khuôn mặt mình luôn mong nhớ.
Rõ ràng họ mới xa nhau không lâu mà như có cảm giác đã trôi qua mấy đời.
Kể từ ngày đó Brendon đưa cậu rời khỏi Hoàng cung anh ta chưa từng gặp lại cậu... Không phải là không muốn gặp, mà là không thể gặp. Chuyện xảy ra cho tới bây giờ anh ta không biết còn có thể nói gì hay làm gì.
Phải mất một thời gian dài anh ta mới không thể không chấp nhận sự thật rằng cậu thiếu niên này đã không còn yêu mình nữa.
Anh ta phải đối mặt với người không còn yêu mình như thế nào?
Anh ta chưa sẵn sàng.
Cho đến khi biết được chuyện cậu bị Văn Ngạn cướp đi, lưu lạc qua tay nhiều người. Sau đó thân phận của Ninh Ngọc bị bại lộ, Carlos tìm được cậu trước một bước...
Cuối cùng Cảnh Tùy đã không thể tiếp tục im lặng nữa. Anh ta nhớ lại sự tra tấn mà cậu phải chịu khi bị cướp đi lần trước, nhớ tới việc “Gabriel” lợi dụng và làm tổn thương cậu. Anh ta không dám tưởng tượng khi cậu thiếu niên đơn thuần lại một lần nữa rơi vào tay đám người ác độc kia thì sẽ phải chịu sự đối xử như thế nào. Tất cả những điều đó dày vò anh ta, khiến ban đêm anh ta không thể ngủ say.
Ai có thể nghĩ tới Ninh Ngọc lại chính là Gabriel?
Cảnh Tùy tự giễu trong lòng. Kiếp trước anh ta tự cho là mình một đời anh hùng, nhưng lại không biết có một người vẫn luôn ẩn núp trong chỗ tối, thậm chí ở ngay bên cạnh anh ta mà anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Ninh Ngọc, có phải vì muốn trả thù những sự sỉ nhục và chèn ép của Kỷ Lăng với anh ta kiếp trước nên mới tra tấn cậu như vậy không?
Cảnh Tùy không biết.
Anh ta bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Khoảnh khắc này trong lòng anh ta chợt trào dâng vô số cảm xúc phức tạp, vô số lời muốn nói, muốn tới gần an ủi cậu, hỏi thăm cậu có ổn không... Nhưng khi đối diện với đôi mắt màu xanh lam lạnh nhạt của cậu, rõ ràng đã ở gần đến như thế mà dường như anh ta không thể lại gần cậu thêm một bước nào nữa.
Cảnh Tùy trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tôi đến đưa em về.”
Kỷ Lăng im lặng nhìn Cảnh Tùy, khóe miệng nhếch lên: “Được, nhưng tôi có một yêu cầu, bây giờ anh phải rút quân đi khỏi đây.”
Cuối cùng thần sắc Cảnh Tùy đã có biến đổi, trong đôi mắt màu vàng hiện lên nét kinh ngạc, thống khổ. Vậy mà Kỷ Lăng lại bảo vệ đám quân phiến loạn này sao? Lẽ nào em ấy đã quên bọn chúng đối xử với em ấy, tra tấn em ấy như thế nào rồi sao?
Những người này đều đáng chết!
Cảnh Tùy hít thở sâu một hơi, hỏi cậu: “Vì sao?”
Đương nhiên Kỷ Lăng đã sớm nghĩ ra một cái cớ. Dù biết Cảnh Tùy thích mình nhưng loại chuyện lớn như rút quân này không có đủ lý do thì cậu cũng không thể khuyên được anh ta. Cậu nhất định phải nhân lúc còn hăng hái khiến cho Cảnh Tùy không có cách nào phản bác mới được!
Kỷ Lăng nhìn Cảnh Tùy, lên tiếng nói thật bình tĩnh, rõ ràng: “Kiếp trước khi rơi vào tay quân phiến loạn, khi tôi sợ hãi nhất, tuyệt vọng nhất, bất lực nhất... Khi anh đã hoàn toàn vứt bỏ tôi, tuyên bố với bên ngoài là tôi đã chết…”
Đồng tử Cảnh Tùy đột ngột co rút mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Kỷ Lăng nói ra từng chữ: “Là anh ta đã cứu tôi.”
Đầu ngón tay Cảnh Tùy như đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đốt ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, kêu răng rắc. Đó là việc anh ta vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho bản thân. Anh ta biết Ninh Ngọc không thật lòng muốn cứu Kỷ Lăng, anh ta chỉ không muốn bị Carlos lợi dụng mà thôi. Nhưng dù là lý do gì thì... trong kiếp trước, vào khoảnh khắc cậu thiếu niên cần sự giúp đỡ nhất người duy nhất cứu cậu chính là Gabriel.
Còn anh ta thì lại từ bỏ cậu.
Đây có lẽ là lý do vì sao dù biết Ninh Ngọc làm tổn thương mình, lừa gạt mình nhưng cậu vẫn sẵn sàng đứng ra bảo vệ Ninh Ngọc.
n oán rõ ràng, yêu hận cũng rõ ràng, cậu không bao giờ muốn mắc nợ bất cứ người nào.
Lại càng không muốn làm tổn thương bất kỳ người vô tội nào.
Kỷ Lăng nói: “Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều người bình dân. Họ không hề làm tổn thương tôi, họ vô tội.”
Cảnh Tùy trầm mặc nhìn cậu, sâu trong đáy mắt là nỗi thống khổ như bị đám mây đen quét qua.
Anh ta có thể hiểu được tất cả những hành động của Kỷ Lăng, nhưng anh ta không muốn nhượng bộ, không muốn rời đi, không muốn buông tha cho bất kỳ kẻ nào đã làm tổn thương cậu. Đặc biệt càng không muốn buông tha cho... Gabriel.
Sự thô bạo và đau đớn trong nội tâm khiến anh ta gần như đứng trước bờ vực mất kiểm soát.
Cảnh Tùy chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo sự rét lạnh: “Dù em cứu họ thì họ cũng sẽ không biết ơn em đâu.”
Vì một đám dân đen hận em, có thật sự đáng giá không?
“Tôi cũng không cần bất kỳ ai biết ơn mình.” Kỷ Lăng nói thản nhiên: “Ngược lại là Bệ hạ. Vì so đo với một đám dân đen kiến hôi mà chấp nhận hai mặt có địch, để cho Carlos có thể tận dụng thời cơ, như vậy mới thật sự là được không đủ bù mất.”
Ánh mắt Cảnh Tùy đột nhiên trở nên sắc bén.
Kỷ Lăng không né tránh, cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Bệ hạ, đừng quên mục đích ban đầu của mình, đừng quên ai mới là kẻ thù thực sự của mình.”
Cảnh Tùy mím chặt môi, như muốn nhìn thấu người trước mặt, lại giống như anh ta mới lần đầu tiên thực sự hiểu rõ về cậu.
Mỗi câu nói của cậu thiếu niên đều có trật tự rõ ràng, tuy nói ra rất nhẹ nhàng nhưng chữ nào cũng đều đánh trúng vào yếu điểm của anh ta, nhắc nhở anh ta. Thân là một Hoàng đế, việc anh ta phải làm bây giờ là đánh bại Carlos, bảo vệ địa vị thống trị của mình. Bây giờ phân tán binh lực để đối phó với quân phiến loạn là sai lầm, được không đủ bù mất.
Không phải anh ta không hiểu đạo lý này, nhưng những lời này không nên được nói ra từ trong miệng cậu mới phải.
Em thật sự không hề để ý tất cả những gì bản thân phải chịu đựng sao?
Hay vì đã quá mức đau khổ nên không còn quan trọng nữa?
Giọng nói Cảnh Tùy trầm khàn, mỗi chữ thốt ra đều thật rõ ràng: “Em bảo vệ cho một đám phản quân, một kẻ thù, một kẻ đã lừa gạt, làm tổn thương em sao.”
Quả thực Kỷ Lăng có phần hơi hối hận vì lúc trước đã diễn kịch hơi lố, không có cách nào giải thích được chuyện khi đó, nhưng cậu vẫn còn có thể tránh nặng tìm nhẹ! Ánh mắt cậu hờ hững, dường như đã không còn để ý đến bất cứ chuyện gì nữa, khẽ cười ra tiếng, nói với vẻ không quan tâm: “Nếu nói là làm tổn thương thì không phải mỗi người trong đám các người đều đã từng làm tôi tổn thương rồi sao?”
Cảnh Tùy cười khổ.
Đúng vậy, nếu nói là làm tổn thương thì ai có thể bảo mình không phải chứ?
Anh ta nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Em nói đúng, tôi không nên từ chối đề nghị hợp lý của em.”
Kỷ Lăng nói: “Bệ hạ anh minh.”
Yết hầu Cảnh Tùy chợt cử động, cơn đau lạnh lẽo như băng giá chảy khắp lồng ngực anh ta. Anh ta thà rằng Kỷ Lăng hận mình, nổi giận với mình, cực kỳ phẫn nộ. Nhưng không hề… không có biết ơn, không có oán hận, thậm chí cảm xúc của cậu không hề dao động chút nào.
Anh ta bất chấp tất cả, chấp nhận hai mặt đều có địch để đến đây…
Bỏ xuống lòng thù hận vì cậu, thỏa hiệp vì cậu, thậm chí buông tha cho Ninh Ngọc vì cậu.
Cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Bệ hạ anh minh.”
Em có biết không, thật ra em mới là người tàn nhẫn nhất.
...
Đội quân rút đi.
Khi đến khí thế trời long đất lở, khi rút đi lại lặng lẽ không một tiếng động, chỉ để lại một khoảng đất đổ nát đầy hài cốt.
Kỷ Lăng đi theo Cảnh Tùy trở về tinh hạm. Mọi người cung kính hành lễ với cậu, người hầu đưa lên quần áo đẹp đẽ và đồ ăn. Họ nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ vì hầu hạ không chu đáo mà khơi dậy lửa giận của Bệ hạ.
Kỷ Lăng bình tĩnh chấp nhận tất cả những điều này. Có đôi khi cậu còn cảm thấy dường như mình đã thật sự trở thành một quý tộc, dường như cậu đã dần quen với cuộc sống như thế này. Nhưng... cậu biết đây chỉ là ảo giác. Dù cậu có ở đây bao lâu thì trong bản chất cậu vẫn là cậu thiếu niên bình thường ở Trái Đất kia mà thôi.
Vì tránh né Cảnh Tùy nên mỗi ngày Kỷ Lăng đều ngây người trong phòng không đi ra ngoài, đến cả khi ăn cơm cũng để cho người hầu đưa đồ vào.
Tuy lúc trước giả bộ rất thoải mái, nhưng nhớ tới tình cảnh mình sắp gặp phải Kỷ Lăng lại âm thầm bày tỏ sự buồn nôn với hệ thống: “Tôi phải trở về làm một người cô đơn, “dưới” một người trên vạn người rồi đây, chỉ có tiền tài quyền thế mới lấp đầy được cuộc sống trống rỗng thống khổ này.”
Dưới một người chính là kiểu “dưới” kia, Kỷ Lăng nhấn rất mạnh vào chữ này.
Hệ thống thầm nghĩ thật ra Ký chủ vẫn thấy túng quẫn lắm đây, nó hỏi với vẻ thăm dò: “Cậu sợ à?”
Kỷ Lăng lập tức bùng nổ, lớn tiếng: “Ha ha, tôi sợ á? Tôi đường đường là đàn ông con trai lại sợ chuyện này sao?”
Hệ thống: “...” Nếu cậu không kích động thì có thể tôi sẽ tin đó. Hơn nữa, nếu so sánh kích cỡ thì tôi thấy có lẽ Cảnh Tùy cũng không thua kém gì Carlos đâu...
Nhưng rốt cuộc hệ thống cũng không đành lòng nhắc nhở Ký chủ sự thật tàn nhẫn đó vào giờ phút như thế này. Sau đó nó tỏ vẻ rất biết nghe lời phải, nhận sai: “Là tôi nói sai rồi, cậu là người dũng cảm nhất đấy.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu cảm thấy hệ thống chỉ nói cho có lệ, nhưng cậu cũng không muốn tra đến cùng.
Làm người khó tránh khỏi có lúc hồ đồ mà.
...
Kỷ Lăng ở trên tinh hạm không có việc gì làm, trải qua cuộc sống mơ màng, an nhàn thoải mái. Quả nhiên cuộc sống an nhàn rất dễ khiến người ta mất đi ý chí chiến đấu. Mới vài ngày mà cậu đã cảm thấy mình sắp bị thoái hóa rồi.
Kỷ Lăng: “Hệ thống, ủy ban Quản lý thời không của mấy người thảo luận thế nào rồi? Lỗi sai lớn đến như vậy dù thế nào cũng phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục chứ? Ít nhất cũng phải cho tôi đổi một nhiệm vụ khác đi chứ!”
Hệ thống: “Đừng nóng vội, để tôi đi thúc giục họ, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.”
Kỷ Lăng đành phải tiếp tục chờ đợi. Nhưng cậu cảm thấy có lẽ lần này sẽ không phải chờ lâu. Dù sao cũng đã có kết quả điều tra rồi, bây giờ chỉ cần bàn bạc về vấn đề nhiệm vụ và bồi thường thôi.
Sau vài lần suy nghĩ, cậu quyết định trước khi có kết quả tốt nhất cứ ở bên cạnh Cảnh Tùy. Nếu nhất định phải chọn một người thì thật ra Cảnh Tùy rất thích hợp. Dù sao anh ta cũng là Hoàng đế của Đế quốc, có quyền lực lớn nhất, có đủ năng lực bảo vệ cậu, hơn nữa cũng không đến mức sẽ bị tình địch khác tiêu diệt. Đế Tinh cũng là nơi an toàn nhất.
Tuy có vẻ như cậu đang lợi dụng anh ta...
Nhưng còn không phải là vì không có cách nào khác sao? Cậu thật sự chán những ngày tháng bị giành đi cướp lại rồi. Cho nên xã hội hài hòa của Trái Đất vẫn tốt hơn, chí ít còn được yêu đương tự do? Nhưng cậu bây giờ đừng nói đến chuyện yêu đương, nói đến việc chọn người yêu mà cứ như chọn mớ rau ở chợ vậy, quá thảm.
Nhưng lại có một chuyện khiến Kỷ Lăng cảm thấy bất ngờ, đó là Cảnh Tùy rất hiếm khi xuất hiện trước mặt cậu.
Kỷ Lăng lại thấy hơi nghi ngờ. Cảnh Tùy trải qua trăm cay nghìn đắng mới tìm được cậu về, nhưng lại chẳng thấy mặt mũi đâu, mặc kệ cậu tự sinh tự diệt. Chuyện này quá không hợp lẽ thường, không phải anh ta lại nghĩ ra chiêu gì rồi đấy chứ? Cậu thật sự vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng với những người này…
Sự bất an mãnh liệt cùng trạng thái tâm thần bất định khiến Kỷ Lăng đứng ngồi không yên. Cậu cảm thấy mình cần phải đi ra ngoài dò xét tình hình, xem đang có chuyện gì đang xảy ra.
Tránh cho đến lúc đó lại bị đánh trở tay không kịp.
Đối phó với kẻ thù thì nhất định phải biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng.
Hừ hừ. Tuy lúc trước có vẻ cậu vẫn luôn thua, nhưng chuyện đó cũng không trở ngại ý chí chiến đấu của cậu. Dù sao đến bây giờ cậu cũng thành công bảo vệ được “hoa cúc” của mình, chẳng lẽ như vậy không phải là chiến thắng theo một nghĩa khác sao?
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng bước ra khỏi phòng.
Người hầu chờ ở cửa lập tức cung kính nói: “Xin hỏi ngài cần gì ạ?”
Kỷ Lăng cảm thấy không được tự nhiên, cậu chắp tay ra sau lưng, đi vài bước rồi nhíu mày dò hỏi: “Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ về đến Đế Tinh?”
Người hầu nói: “Ngày kia sẽ về đến nơi.”
Kỷ Lăng nhủ thầm nhanh như vậy à? Nói xong câu đó cậu lại không biết có thể nói gì, dừng một lúc lại hỏi: “Gần đây Bệ hạ đang làm gì vậy...”
Người hầu nói: “Bệ hạ đang bận bàn bạc chuyện chiến trận với các tướng lĩnh. Quân đội của Đại Công tước Carlos đã tấn công được hai Tinh hệ, tình hình chiến đấu trước mắt không được lạc quan cho lắm.”
Kỷ Lăng lộ vẻ kinh ngạc. Hóa ra anh ta đã đánh đến bước này rồi sao? Cuối cùng Carlos vẫn khởi binh mưu phản...
Kỷ Lăng không hỏi thêm nữa, hỏi loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ cậu lại có thể ngăn cản Carlos và Cảnh Tùy đánh nhau sao?
Dù thế nào thì trong chiến tranh người chịu nhiều tổn thương nhất vẫn là người dân thường.
Nói cậu đa sầu đa cảm, giả bộ thánh mẫu cũng được, nhưng Kỷ Lăng thực sự rất thích Trái Đất, thích quốc gia quê hương của cậu. Ít nhất ở đó cậu sẽ không phải đối mặt với tai nạn và chuyện sinh ly tử biệt như thế này.
Cậu cảm thấy cuộc sống đơn giản, bình lặng rất tốt.
Sau khi trải qua cuộc sống ở đây cậu mới phát hiện ra những thứ mình từng sở hữu đáng quý trọng biết nhường nào.
Kỷ Lăng nói với người hầu: “Tôi đi dạo loanh quanh thôi, không cần đi theo đâu.”
Người hầu cung kính nói: “Vâng.”
Sau đó họ không ngăn cản, cũng không đi theo Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng đi dọc theo hành lang ra tới ngoài rìa, cậu nhìn bầu trời sao bên ngoài xuyên qua tấm kính lớn trải dài xuống mặt đất. Vũ trụ hùng vĩ như vậy thật khiến cho người ta phải cảm thán không thôi, đẹp như tranh vẽ làm cho con người không khỏi say mê đắm chìm trong đó.
Nếu không có sự tàn khốc của thế giới này từng giây từng phút nhắc nhở cậu rằng cậu không hợp với nơi này thì cậu còn có thể nhất quyết muốn quay về nhà nữa không?
Kỷ Lăng không biết.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cậu nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân vững vàng, cậu xoay người lại, ngước mắt lên đã thấy Cảnh Tùy đứng ở phía trước cách đó không xa.
Người đàn ông đang đứng trước tấm kính, sau lưng anh ta là ngân hà đầy sao trải dài vô tận. Mái tóc dài màu đen của anh ta buộc sau đầu, đôi mắt màu vàng kim lạnh thấu xương, dung mạo đẹp đẽ như một vị thần. Dáng vẻ vẫn y hệt như lần đầu tiên Kỷ Lăng nhìn thấy anh ta khi đi tới thế giới này. Dáng vẻ anh ta mãi mãi luôn cao quý như vậy, mạnh mẽ vô cùng, như một vị thần không có tình cảm, cao không thể chạm tới.
Nhưng Kỷ Lăng biết có một số việc đã không còn giống như trước nữa rồi.
Cảnh Tùy vẫn yên lặng nhìn cậu như vậy, không bước tới, cũng không rời đi.
Kỷ Lăng nhìn anh ta rồi đột nhiên quay người rời đi theo hướng ngược lại. Trong khoảnh khắc quay người, dường như cậu đã nhìn thấy nét bi thương lóe lên trong ánh mắt Cảnh Tùy.
Nhưng bước chân của cậu vẫn không dừng lại.
Kỷ Lăng trở lại gian phòng của mình, đi đến nằm xuống cái ghế sô pha phía sau, hai tay gối lên sau đầu, thất thần mở to mắt nhìn nóc nhà.
Không biết qua bao lâu cậu lại đột nhiên mở miệng: “Tôi rất tàn nhẫn với anh ta sao?”
Cậu chỉ luôn nghĩ đến việc tự bảo vệ mình, chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn rời đi... Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới những người bị mình bỏ lại có phải cũng sẽ thương tâm, khổ sở hay không? Dù sao Cảnh Tùy cũng… cho rằng cậu yêu anh ta.
Hệ thống trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu cậu không có ý định chấp nhận anh ta thì tàn nhẫn như vậy còn tốt hơn là cho anh ta hy vọng.”
Kỷ Lăng dừng một lúc, rồi nhắm mắt lại khẽ cười ra tiếng: “Cậu nói rất đúng.”
Ít nhất bây giờ cậu không cần tiếp tục trái lương tâm nói yêu anh ta nữa...
...
Thời gian hai ngày thoáng cái đã trôi qua.
Sáng nay, Kỷ Lăng được người hầu giúp đỡ thay quần áo.
Ba phen bốn bận, xoay đi đổi lại, cuối cùng vẫn quay lại nơi này.
Cậu nhìn vào gương, nhìn gương mặt đẹp đẽ xa lạ trong đó, tự cổ vũ mình, cố lên! Mày có thể làm được! Mày giỏi nhất!
Kỷ Lăng quay người bước ra khỏi cửa, đi dọc theo hành lang rộng bằng kim loại ra phía trước. Ánh mặt trời vàng óng chiếu vào từ cửa sổ, phản chiếu ánh sáng trên mặt đất, khiến Kỷ Lăng khẽ nheo mắt lại.
Một lát sau, cậu dừng bước.
Người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt vàng kim đang đứng ở lối ra, bốn phía xung quanh không có ai khác, chắc hẳn đã được yêu cầu lui ra ngoài. Dáng người anh ta cao lớn, uy nghiêm... rồi lại có vẻ cô đơn, tịch mịch.
Trong lòng Kỷ Lăng thật sự không hề có chút ngạc nhiên nào, xem ra cậu lại phải về Hoàng cung rồi...
Cảnh Tùy nhìn cậu thiếu niên đi tới trước mặt mình, hơi nhếch lông mi. Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cứng rắn, sâu trong đáy mắt màu vàng dường như ẩn chứa sự đau khổ một cách cố chấp, giọng anh ta khàn khàn: “Em biết tôi sẽ không buông tay...”
“Cho tới bây giờ không ai có thể làm trái ý tôi, chỉ cần là thứ tôi muốn thì nhất định sẽ đoạt được...” Đôi môi mỏng của Cảnh Tùy khẽ cong lên, lộ ra ý lạnh: “Carlos sẽ chết, Gabriel cũng sẽ chết... Bất cứ ai mơ tưởng đến em đều phải chết. Em không còn chỗ để trốn nữa đâu, em chỉ có thể thuộc về tôi.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ người này đúng là bệnh không nhẹ, cậu lãnh đạm nhướn mày, khi cậu chuẩn bị mở miệng ...
Ý lạnh trong ánh mắt Cảnh Tùy đang nhìn cậu bỗng tan đi, khóe môi nhếch lên, cười tự giễu: “Trong mắt em tôi chính là người như vậy, phải không?”
Kỷ Lăng giật mình, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Ánh mắt người đàn ông thờ ơ lạnh lẽo, trên môi nở một nụ cười mỉa mai, nói: “Trong mắt em vì đoạt được một người không yêu mình mà tôi có thể mất hết lý trí, liều lĩnh không để ý đến mọi thứ, đến cả quốc gia dân tộc cũng không thèm quan tâm, chỉ yêu điên cuồng như một kẻ rồ dại sao…”
Lúc này quả thật Kỷ Lăng đã hơi bối rối, ngây ngẩn nhìn Cảnh Tùy.
“Em cảm thấy… có thể sao?” Cảnh Tùy cúi đầu tới gần cậu, ghé sát vào lỗ tai cậu, cười khẽ: “Tôi muốn hạng người như thế nào mà không có? Toàn bộ các cô chủ, cậu ấm của giới quý tộc trong đế quốc này đều muốn có được sự sủng ái của tôi. Vô số người vì muốn giành được sự sủng ái đó mà không tiếc bất cứ điều gì. Còn em, trừ một trái tim yêu tôi... thì còn có gì đáng giá để tôi yêu em?”
“Tôi thừa nhận quả thực em đã ảnh hưởng đến tôi, nhưng người tôi muốn... là người yêu tôi sâu đậm kia cơ.”
Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn Cảnh Tùy, như muốn phán đoán xem rốt cuộc anh ta nói thật hay giả. Nhưng những gì cậu thấy được chỉ là người đã từng là Đế vương lạnh lùng, cao quý, bễ nghễ, xem thường mọi thứ, lạnh lùng vô tình, lại lý trí đến đáng sợ.
Nếu là lúc trước có lẽ cậu sẽ rất vui mừng, vui mừng vì cuối cùng nhiệm vụ của mình cũng có hy vọng, vui mừng vì cuối cùng Cảnh Tùy cũng trở lại bình thường.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng có được kết quả như ý muốn thì lại phát hiện ra mình không vui sướng như vẫn tưởng.
Hạnh phúc được xây dựng trên nỗi đau của người khác rốt cuộc vẫn không thể khiến trong lòng thấy thoải mái.
Cảnh Tùy nhìn cậu thiếu niên trước mắt, trong lòng có quyến luyến và không muốn xa rời, nhưng chỉ một lát sau trong mắt đã chỉ còn lại sự lạnh lùng. Nếu như đây là đáp án em muốn...
“Vậy nên em đi đi.” Cảnh Tùy nói.
Nếu không có kiếp trước thì có lẽ tôi sẽ cho là em chưa bao giờ yêu tôi...
Nhưng dù em có yêu tôi hay không...
Tôi cũng đã yêu em, cho nên tôi quyết định trả lại tự do cho em.