"Tình hình Trương Thể Loan thế nào rồi?"
Phó Thần cùng với Lôi Kiêu đã có mặt ở bệnh viện, tầm hơn một tiếng trước, trong khi cả hai còn đang thảo luận việc của Lâm Ngọc Yên thì có điện thoại gọi tới thông báo có chuyện. Một viên cảnh sát đã thiệt mạng và tình hình của Trương Thể Loan nguy kịch. Có một người bí ẩn giả dạng y tá đột nhập phòng bệnh tiêm thuốc độc vào dịch truyền, chất độc này có tác dụng nhanh, vừa mới tiêm đươc nửa ống ngay lập tức phát huy tác dụng.
Cũng may trong lúc ấy, y tá trực ban đi kiểm tra tình hình phòng bệnh phát hiện ra, kịp thời ngăn chặn người kia tiêm hết ống thuốc độc.
Hiện tại, Trương Thể Loan được đưa vào phòng cấp cứu để xử lý chất độc.
"Cô Trương đang cấp cứu, tình hình không mấy khả quan lắm."
Cảnh sát Diệp mệt mỏi trả lời.
Mới hơn hai mươi tư giờ, liên tiếp xảy ra những chuyện không ai ngờ đến, viên cảnh sát kia chết rất oan ức, anh ta là một người trẻ tuổi, vừa mới làm nghề không bao lâu đã hi sinh, cú sốc này e là sẽ khiến cho gia đình anh ta không chấp nhận được.
"Còn cậu cảnh sát kia...?"
Lôi Kiêu ngập ngưng hỏi.
"Cậu ấy hi sinh rồi, thi thể đang được để ở nhà tang lễ của bệnh viện."
"Khi nào người nhà cậu ta đến thì nói với tôi, tôi sẽ hổ trợ một khoảng chi phí cho họ."
Lôi Kiêu đặt tay lên vai cảnh sát Diệp an ủi.
"Tôi sẽ chuyển lời!" Cảnh sát Diệp thở dài: "Người đột nhập vào đây muốn giết người diệt khẩu, nhân chứng duy nhất là một y tá, khi cô ấy phát hiện ra sự việc đã hét lên rồi bỏ chạy khi thấy người kia có ý định giết mình, phòng trực lại ở gần nên bác sĩ và y tá khác đã có mặt kịp lúc. Họ nói có hai y tá nam đuổi theo tên giết người đến cuối hành lang thì tên ấy đu qua một sợi dây thừng được cột sẵn bỏ trốn. Camera có ghi lại hình ảnh của người đó, chúng tôi đang trích xuất hình ảnh để so sánh làm rõ."
Cảnh sát Diệp tỉ mỉ tường thuật lại mọi chuyện mà hắn biết.
Theo nguyên tắc đây là thông tin bảo mật, không được nói với bên ngoài, tuy nhiên Phó Thần và Lôi Kiêu là người phép biết tiến trình điều tra theo lệnh của Cục trưởng.
"Nôn nóng giết người khi Yên Yên bị tạm giam có phải đã chứng tỏ cô ấy vô tội không?"
Phó Thần hạ giọng hỏi.
"Chỉ có năm mươi phần trăm thôi. Chúng tôi không loại trừ là do cô Lâm muốn đánh lạc hướng điều tra. Xin lỗi anh Phó nhưng vẫn là câu đó, chúng tôi cần có chứng cứ xác thực chứng minh cô Lâm vô tội."
Cảnh sát Diệp cứng rắn đáp.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ chứng minh Yên Yên vô tội sớm thôi. Đúng rồi, còn chuyện tin tức bị lộ trên mạng thì sao? Phía cảnh sát có xử lý người đăng tin không?"
"Chúng tôi đã hỏi chuyện người đăng tin rồi, anh ta được thuê để đăng tin về cô Lâm, đối phương là ai thì anh ta cũng không biết, người đó liên lạc qua mail, tiền công được chuyển khoảng, cả tài khoản mail và tài khoảng ngân hàng đều là ở nước ngoài, muốn điều tra sẽ mất nhiều thời gian."
"Thật ra không cần tra cũng biết là ai rồi đúng không? Nhưng cũng như trường hợp của Ngọc Yên không có chứng cứ định tội, chuyện này tôi sẽ giúp cảnh sát một tay, anh gửi tài khoảng mail và tài khoảng ngân hàng kia chho tôi nhé!"
Lôi Kiêu cười nhạt khi thấy hình ảnh của Trương Giác đang đi đến.
"Cảm ơn Phó thị trưởng, tôi sẽ nói cấp dưới đưa những thứ ấy cho anh."
Thế lực của nhà họ Lôi ở nước ngoài rất lớn, những nơi cảnh sát quốc tế không tiện điều tra đều nhờ người của nhà họ Lôi làm hộ, mặc dù dòng chính thứ của Lôi gia đấu tranh dữ dội, tuy nhiên khi có chuyện cần làm, cần hợp tác, người nhà họ Lôi đều dốc lòng hợp tác điều tra.
"Cảnh sát Diệp, con gái của tôi sao rồi?"
Trương Giác hớt hải, thở gấp, giọng nói đứt quãng hỏi.
"Cô Trương đang cấp cứu, tình hình không được khả quan lắm!"
"Tại sao lại như vậy? Không phải có cảnh sát canh chừng bên ngoài phòng bệnh sao? Sao con gái tôi lại bị hại lần nữa? Chắc chắn là nhà họ Lâm làm, bọn họ muốn giết người diệt khẩu!"
Trương Giác kích động.
"Ông Trương, trước khi có chứng cứ thì không thể tùy tiện định tội người khác."
Cảnh sát Diệp lạnh nhạt nhắc nhở.
"Các người lúc nào cũng đòi chứng cứ, con gái của tôi bây giờ nguy hiểm tính mạng, các người không lôi con ranh họ Lâm kia ra tra hỏi lại ở đây đòi chứng cứ. Bây giờ các anh mở cuộc thẩm vấn, dùng chút thủ đoạn cảnh sát thường dùng thì con ranh đó sẽ nhận tội thôi!"
Trương Giác điên loạn nói.
Mắt ông ta không mù, ông ta thấy rất rõ Phó Thần và Lôi Kiêu đang ở đây, tuy nhiên để đòi lại công bằng cho con gái, ông cảm thấy không có gì phải sợ hãi hai tên này, người đúng luôn là người bị hại mà.
"Trương tổng, hy vọng ông ăn nói cẩn thận, Yên Yên vô tội, cô ấy không làm gì xấu cả!"
Phó Thần lạnh lẽo nhìn Trương Giác đang mất hết lý trí.
"Vô tội? Con ranh đó vô tội thì tôi sẽ ba quỳ chín lạy đến nhà họ Lâm tạ lỗi. Phó Thần, cậu đừng để tình cảm riêng tư che mắt."
Trương Giác phản bác.
"Người đang bị tình riêng che mắt là ông, đừng đổ oan cho người khác!"
Lôi Kiêu nhấn mạnh.
"Cô ta không oan, cô ta có tội! Cô ta là hung thủ giết người!"
Trương Giác đột nhiên hét lớn.
Đây là bệnh viện luôn chú trọng sự yên tĩnh, nhất là khu vực phòng cấp cứu, tiếng quát này của ông ta đã phá đi sự yên tĩnh đó khiến cho y tá phải lên tiếng nhắc nhở.
"Ông Trương, phiền ông khống chế cảm xúc của mình, nếu ông vẫn còn la hét thì mời ông rời khỏi nơi đây!"