Mạng xã hội và truyền thông lại một lần nữa bùng nổ tin tức, tất cả mọi người đều đang mắng chửi Lâm Ngọc Yên làm chuyện ác lại không bị trừng phạt. Tạm giam bốn mươi tám giờ là chưa xứng đáng với tội lỗi mà cô đã gây ra.
Người tung tin còn tung ra rất nhiều tin tức cũ về chuyện Lâm Ngọc Yên và Trương Thể Loan xích mích, người đó còn viết ra một giả thiết dài, nội dung đại khái nói bóng gió cả hai vì tranh giành tình cảm của một người có địa vị nên mới bày kế hãm hại nhau.
Ngườ có địa vị kia là ai thì chỉ cần là người quen đều biết người đó là ai.
Xem mấy tin tức tiêu cực này, Phó Thần cực kỳ phẫ nộ, tuy nhiên hắn không thể cho người gỡ tin tức nóng, nếu như làm vậy chính là ngầm khẳng định Lâm Ngọc Yên có tội như những gì người kia đã bôi nhọ.
Chuyện trước mắt cần làm ngay bây giờ là tìm ra người xúi giục và hung thủ thật sự để trả lại trong sạch cho Lâm Ngọc Yên.
Phó Thần đóng lại máy tính. Hắn nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường phía đối diện, đã sắp đến lúc Lâm Ngọc Yên được thả, hắn phải đi đón cô, tất nhiên chuyện này được tiến hành bí mật vì trước sở cảnh sát lúc này đã chật kín phóng viên và những người tự cho là chính nghĩa cản đường. Thời gian Lâm Ngọc Yên được thả cũng được người đưa tin tiết lộ, nếu người này bị bắt sẽ tội chồng thêm tội.
Bầu trời đêm khuya vẫn luôn tĩnh lặng, vài tiếng cú kêu lẫn vào âm thanh của xe cộ lưu thông trên đường. Phó Thần đã đổi ba chiếc xe để đến được cổng sau của sở cảnh sát, nhờ vào sự hỗ trợ của nhà ngoại, Phó Thần thành công vào trong mà không có bất kỳ phóng viên nào nhận ra hắn.
Phòng tạm giam rất âm u tăm tối. Hai ngày này bị giam giữ không làm Lâm Ngọc Yên tuyệt vọng, cô luôn tin bản thân mình vô tội, chuyện cô không có làm sớm muộn gì cũng được trả lại trong sạch.
Tiếng bước chân của cảnh sát giám ngục vang lên giữa không gian tĩnh mịch, âm thanh chìa khóa được tra vào ổ và tiếng cửa mở đồng loạt vang lên.
"Cô Lâm, cô có thể đi rồi, anh Phó đang chờ cô ở bên ngoài."
Cảnh sát giám ngục từ tốn nói.
"Cảm ơn cô."
Lâm Ngọc Yên mỉm cười ra ngoài, ở trong ngục hai ngày, về nhà cô sẽ tắm rửa, ăn uống rồi ngủ một giấc thật đã.
Lâm Ngọc Yên chưa biết gì về tin tức bên ngoài, cô vẫn còn vui vẻ vừa đi vừa nghĩ ngợi.
"Yên Yên!"
Giọng nói quen thuộc của Phó Thần vang lên bên tai của Lâm Ngọc Yên khiến cô chú ý.
Để tránh đám phóng viên và đám người không phân biệt phải trái kia nên hắn đã cải trang, dáng vẻ nhếch nhác bây giờ hoàn toàn đối lập với bộ dạng ngày thường của hắn.
"Phó Thần, sao anh lại ăn mặc như vậy?"
"Ra khỏi đây tôi sẽ giải thích với em sao, em cũng mau vào nhà vệ sinh thay đổi trang phục đi."
Không đợi Lâm Ngọc Yên kịp hiểu, nữ cảnh sát đi cùng đã kéo cô vào nhà vệ sinh, giúp cô thay đổi quần áo. Bộ đồ do Phó Thần chuẩn bị là một bộ quần áo bình thường, mộc mạc.
Lâm Ngọc Yên thay đổi xong cảm thấy bản thân giống như mấy cô bé ở thôn quê thật thà chất phác.
Sau đó, cô và Phó Thần bí mật rời khỏi sở cảnh sát. Từ đầu đến cuối mặc dù có nhiều thắc mắc nhưng cô vẫn chờ đợi câu giải thích của Phó Thần về tất cả những gì đang diễn ra. Lâm Ngọc Yên cũng để ý thấy bố mẹ và anh trai chưa từng xuất hiện, theo lý mà nói, đáng ra họ nên có mặt để đón cô mới phải.
Chiếc xe Phó Thần đang lái cũng không đi về hướng của nhà họ Lâm, mà đang đi đến biệt thự riêng của hắn.
"Yên Yên, trước khi tìm ra thủ phạm em sẽ sống ở biệt thự của tôi, bố mẹ, ông nội và anh trai em đang ở đó đợi em."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Có người tung tin bôi nhọ em trên mạng, chủ mưu là bố của Trương Thể Loan, bây giờ nhà họ Lâm đang bị phóng viên vây quanh, biệt thự của tôi không ai dám đến nên tôi đã bàn bạc với người nhà họ Lâm để em đó sống tạm. Em yên tâm, tôi không thường xuyên về nhà làm phiền em đâu!"
Phó Thần cẩn thận giải thích, hắn còn nói thêm câu sau vì cho rằng Lâm Ngọc Yên không thích ở cùng một chỗ với hắn.
"Tin tức bôi nhọ tôi thế nào mà anh và mọi người lại phải để tôi trốn đám phóng viên đó vậy? Còn nữa, anh cứ về nhà đi, nếu lại phải sống một mình giống hai năm trước thì tôi không muốn đâu."
"Tôi sợ em ngại ở cùng một chỗ với tôi." Phó Thần vừa nói, vừa đưa điện thoại của hắn cho Lâm Ngọc Yên xem tin tức về cô: "Trên mạng đang kể chuyện giữa em và cô ta hấp dẫn lắm đấy, có thể viết thành một quyển tiểu thuyết hậu cung tranh đấu."
Phó Thần cười đùa.
"Chúng ta ở cùng một chỗ cũng nhiều rồi, tôi không ngại đâu." Lâm Ngọc Yên mỉm cười trả lời, cô lướt điện thoại xem tin tức, những dòng tin càng khiến cô buồn cười nhiều hơn: "Không ngờ trí tưởng tượng của họ cũng phong phú thật!"
"Chính vì vậy mới bị kẻ kia dắt mũi, đợi lát nữa về đến biệt thự, tắm rửa tẩy trần, em nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau."
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã suy nghĩ chu đáo!"
"Chuyện tôi nên làm mà. Ngồi vững một chút, tôi tăng tốc đây!"
Phó Thần nói xong liền nhấn ga khiến chiếc xe đột ngột tăng tốc, vừa nãy nhìn qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy có kẻ theo đuôi, mặc dù đã cải trang nhưng xem ra vẫn có người nhận ra hắn và Lâm Ngọc Yên.