"Nếu không chịu nói chuyện với tôi, chắc chắn cậu sẽ hối hận!"
Lời nói cuối cùng của Đường Liên Hoa vẫn còn văng vẳng bên tai Phó Thần, thật sự hắn không hiểu được ý nghĩa của câu nói này của cô ta là gì? Liệu có liên quan đến vụ án Lâm Ngọc Yên đang vướn vào hay không? Đường Liên Hoa có vẻ ngoài rất giống với Lâm Ngọc Yên, giả sử cô ta hợp tác với Lôi Vân và Trương Thể Loan tạo ra vở kịch này thì cũng có khả năng lắm chứ.
Mọi góc quay khi Trương Thể Loan gặp người kia đều che đi gương mặt của người đó, cả ba người bọn họ đều là những người căm ghét Lâm Ngọc Yên.
Đây sẽ là đầu mối để hắn tìm ra sự thật.
Phó Thần lái xe đảo mấy vòng thành phố, Lâm Ngọc Yên bị tạm giam nên không thể vào thăm, bằng không hắn sẽ vào gặp coi hỏi thêm vài chuyện nữa, với số chứng cứ mơ hồ và những suy đoán chưa thể đưa ra kết luận chính xác nào cả.
Thành phố Hoa nhộn nhịp, Phó Thần đậu xe vào một bãi đổ ở quãng trường thành phố, những lúc bế tắc hắn thường đi bộ, dạo phố nhìn ngắm cảnh vật xung quanh để tìm ra lơi thoát. Âm thanh ồn ào của nhịp sống vẫn cứ tiếp diễn, bầu trời hoàn toàn chuyển màu, nó đã bị che lấp bởi màu đen tĩnh mịch.
Hôm nay không có trăng, cũng chẳng có sao, chỉ có ánh đèn đường và đèn neon từ các tòa cao ốc chíu sáng, Phó Thần dừng lại ở đại phun nước, hắn rút một điếu thuốc ra để lên miệng, châm lửa rồi phả ra làn khói trắng mờ mờ ảo ảo.
"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh đang đi dạo sao?"
Lôi Kiêu ăn mặc tây trang màu trắng sữa điềm nhiên xuất hiện trước mặt Phó Thần.
Hắn vừa đi gặp những người có thẩm quyền nhờ họ dốc sức bảo vệ Lâm Ngọc Yên nếu cô phải ra tòa chờ xét xử.
"Trời mát mẻ nên tản bôh một chút, còn anh?"
Phó Thần chậm rãi đáp.
"Tôi đi gặp vài người bạn, nhờ họ giúp đỡ Ngọc Yên phòng khi có bất trắc xảy ra, bốn mươi tám tiếng này là thời điểm vàng để tìm chứng cứ, cũng là thời điểm tốt để kẻ chủ mưu tạo thêm bằng chứng vu khống định tội mà."
"Cảm ơn anh đã hết lòng giúp đỡ cô ấy. Có muốn hút một điếu thuốc không?"
Nói đoạn, Phó Thần lấy ra bao thuốc lá đưa cho Lôi Kiêu, hắn không ngần lấy một điếu thuốc, mồi vào bật lửa và rít một hơi.
"Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho cô ấy trước khi tôi kết hôn. Chắc là anh cũng biết, tôi luôn có ý với Ngọc Yên, luôn muốn theo đuổi cô ấy, chỉ đáng tiếc trên vai tôi còn gánh nặng, không thể tự quyết định số phận của bản thân."
Lôi Kiêu cười khổ nói.
Hắn nhã ra làn khói trắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nói tiếp: "Trước đây không lâu tôi gặp Ngọc Yên trên đường, khi ấy cô ấy qua đường không cẩn thânh nên xem bị xe của tôi tông trúng, sau đó tôi gặp lại cô ấy ở quán cà phê, rồi một lần ở quãng trường này khi cô ấy đuổi theo tên cướp, kế tiếp tôi đưa cô ấy về nhà... chỉ có mấy lần ngắn ngủi ấy mà cô ấy đã mọc rễ trong tim tôi, mặc dù cô ấy giữ khoảng cách với tôi nhưng tôi chưa bao giờ muốn từ bỏ. Sau đó tôi biết anh cũng đang dốc sức theo đuổi Ngọc Yên càng khiến tôi quyết tâm có được cô ấy hơn. Nhưng mà tôi và cô ấy không có duyên phận, vừa mới bắt đầu, tôi đã thua anh triệt để rồi."
"Chúng ra vẫn chưa ai thắng ai cả, Yên Yên cũng đâu có chấp nhận tôi, những gì tôi làm là cố gắng nhiều hơn để cô ấy chịu nhìn tôi một chút." Phó Thần dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Anh có thấy nục cười không, khi mà trước đó tôi không thèm nhìn mặt cô ấy một lần? Lúc ly hôn tôi cũng không lưu luyến."
"Trên đời này ai cũng nên bị vả mặt một lần mà." Lôi Kiêu cười nói: "Hôn nhân của anh và Ngọc Yên khi ấy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, bây giờ tôi cũng có khác gì anh đâu?"
"Tôi từng nghe Yên Yên đề cập đến Hoắc Viên, cô ấy nói Hoắc Viên là cô gái tốt."
"Hoắc Viên đúng là cô gái tốt, đáng tiếc là cô ấy không thể mở được lòng tôi." Lôi Kiêu mỉm cười: "Đừng nói mấy chuyện tình cảm này nữa, chúng ra nói chuyện khác đi. Chuyện của Ngọc Yên anh có chút manh mối nào chưa?"
"Manh mối tôi có còn mơ hồ lắm, tôi đang cố tìm một điểm sáng để khai phá."
"Có muốn tìm một nơi yên tĩnh để thảo luận không? Biết đâu tôi có thể giúp anh khai phá nó!"
"Cũng được, đằng nào thêm một cái đầu nghĩ ngợi vẫn tốt hơn là một mình tôi chui vào bế tắc."
"Vậy đi thôi, tôi biết có một chỗ rất hợp cho chúng ra nói chuyện!"
"Được!"
(.......................)
Hành lang bệnh viện vắng lặng, tiếng vọng của bước chân vang lên rõ rệt, cùng với đó là âm thanh bánh xe lăn trên nền gạch của xe đựng thuốc, một người y tá đeo khẩu trang che đi nửa gương mặt đang đi thẳng về phía phòng bệnh của Trương Thể Loan.
"Đến giờ thay thuốc cho bệnh nhân rồi!"
Y tá cố gắng đè giọng của mình xuống nói với viên cảnh sát đang canh gác.
Vì Trương Thể Loan là nhân chứng quan trọng nên từ lúc vào viện luôn có cảnh sát trông chừng, tám tiến thay ca một lần, người cảnh sát đang canh gác này là một viên cảnh sát vô cùng trẻ tuổi.
"Không phải hai tiếng trước mới thay thuốc sao? Sao bây giờ lại thay thuốc nữa rổi?"
Viên cảnh sát thắc mắc hỏi.
"Lúc nãy bác sĩ chỉ mới khám và thay dịch truyền thôi, vết thương trên đầu vẫn chưa thay thuốc mới, khi bác sĩ vào khám, y tá đi cùng quên mang theo băng gạc nên chưa xử lý vết thương trên đầu bệnh nhân."
Y tá giải thích cặn kẽ.
"Chờ tôi gọi điện cho bác sĩ xác nhận đã!"
Viên cảnh sát không tin lời của y tá lắm, mặc dù vào ngảnh chưa lâu nhưng hắn không phait người qua loa dễ gạt, bệnh nhân bên trong vô cùng quan trọng, cảnh sát Diệp đích thân dặn dò phải trông chừng cho kỹ không được phạm sai sót nào, bất kỳ điều gì hắn nghi ngờ đều có thể gọi điện cho bác sĩ phụ trách để kiểm tra.
"Được, anh cứ gọi điện đi."
Y tá mỉm cười nói.
Viên cảnh sát lấy điện thoại, hắn ấn vào dãy số của bác sĩ phụ trách, trong lúc chờ kết nối cuộc gọi hắn hơi lơ là một chút, chính vì vậy mà hắn đã phải trả một cái giá vô cùng đắt.
"Xin lỗi bác sĩ, tôi gọi nhầm số!"
Người y tá mới vừa nãy còn nói giọng nữ giới bây giờ đã chuyển tông sang giọng đàn ông, còn giống y hệt viên cảnh sát đang gục ngã trước phòng bệnh.
Máu từ vùng bụng của hắn chảy thành một mảnh lớn, đỏ chói, tanh hôi.
Viê cảnh sát trong phút bất cẩn đã bị người y tá kia đâm mấy nhát vào bụng không kịp kêu lên!