Một canh giờ trước khi trời sáng là khoảng thời gian tối tăm nhất trong ngày.
Bùi Nguyên cưỡi ngựa xuyên qua rừng rậm, vạt áo choàng quét qua chạc cây bén nhọn, có chỗ đã bị móc rách, trên gương mặt hắn cũng có vài vết thương đang rỉ máu. Ngón tay thon dài trắng nhợt nắm chặt lấy dây cương của hắn hơi hơi phát run, một phần là do lo lắng cho Bảo Ninh, phần là vì thời tiết lúc này quá lạnh giá. Thật sự là quá lạnh, hô hấp phả ra nhanh chóng biến thành một làn sương trắng, gió lạnh thổi vào mặt lạnh như dao cắt, quan trọng nhất chính là, chân hắn lại đang ẩn ẩn đau đớn. Đau đớn theo kinh mạch truyền khắp toàn thân, hiện tại hắn hoàn toàn dựa vào niềm tin để chống đỡ cả cơ thể lung lay sắp đổ của mình.
Lúc nghe thấy tin Bảo Ninh bị bắt cóc, đầu tiên Bùi Nguyên hoàn toàn không tin, sau đó đáy lòng hắn bắt đầu sợ hãi, lâm vào khủng hoảng vô tận.
Hắn nhớ tới nụ cười dịu dàng của Bảo Ninh trước khi rời đi, nàng yếu ớt, nàng cần người bảo vệ, Bùi Nguyên không thể ngờ được nàng lại rơi vào tay bọn Hung Nô. Vừa nghĩ đến nàng sẽ sợ hãi, sẽ rơi nước mắt, hắn liền cảm thấy trái tim đau đớn không thể tưởng tượng. Cho nên giờ phút này, lý trí của hắn hoàn toàn tiêu tán, không kịp suy nghĩ kĩ càng mọi việc, cũng không kịp quan tâm chuyện này rốt cuộc có phải là một cái bẫy hay không, cho dù người bên cạnh hắn hết lời khuyên can, hắn vẫn không nghe lọt tai câu nào, một mình một ngựa lên đường, bất chấp hiểm nguy tứ phía, chỉ mong có thể mau chóng nhìn thấy Bảo Ninh của hắn bình an.
Cũng là vào lúc đó, Bùi Nguyên giật mình ý thức được, đời này của hắn chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không cách nào trở thành một người lạnh nhạt bình tĩnh được nữa, bởi vì hắn có một điểm yếu trí mạng.
Hắn thật sự, thật sự rất yêu Bảo Ninh, yêu nàng hơn vinh hoa phú quý, hơn bách tính non sông, thậm chí yêu hơn cả chính bản thân mình.
Hắn từng trở về từ cõi chết, thân thể bất kham xấu xí, cho nên hắn đã sớm không còn sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng, Bảo Ninh lại là ngoại lệ.
Người sống trên đời luôn luôn có tín niệm của riêng mình, nếu không có tín niệm chống đỡ vậy khác nào một cái xác không hồn. Và tín niệm của hắn, chính là nàng.
***
Bùi Nguyên bỗng nhiên cảm thấy hối hận, có phải hắn nên làm theo nguyện vọng của Bảo Ninh, chuyển đến một cái trấn nhỏ, cùng nhau sống cuộc sống an nhàn bình dị mà hạnh phúc. Không có vinh hoa phú quý như bây giờ, nhưng cũng sẽ không cần phải gánh trên vai trách nhiệm quá mức nặng nề, hơn nữa cũng không phải thời thời khắc khắc đều lo sợ bất an.
Sở dĩ hắn kiên trì cho tới bây giờ, tất cả đều bởi vì hắn quá mức cố chấp.
Hắn muốn dâng lên tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho Bảo Ninh, muốn nàng có thể bễ nghễ ngồi trên cao đưa mắt nhìn xuống mọi người. Chỉ khi đem hết tất cả những thứ quý hiếm nhất trên thế gian này đưa đến trước mặt nàng, hắn mới có cảm giác bản thân đã chăm sóc tốt cho nàng, hắn mới có thể an tâm thoải mái mà ở bên cạnh nàng. Chỉ cần Bảo Ninh cười, hắn liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bây giờ Bùi Nguyên mới hiểu được, muốn được như thế phải trả một cái giá rất lớn, hắn đứng trên vị trí này, thì hắn phải gánh vác phần trách nhiệm to lớn kia. Hắn nhất định phải chịu trách nhiệm với bách tính trăm họ, hắn phải bảo vệ bọn họ giống như đã bảo vệ Bảo Ninh. Đây là chuyện mà từ trước đến giờ hắn vẫn luôn kiên trì, cho nên dù đầu rơi máu chảy, hắn cũng chưa từng cảm thấy bản thân khổ sở hay mệt mỏi.
Nhưng bây giờ không được.
Bởi vì, hắn không có cách nào, trái tim hắn rất nhỏ, đã không còn chỗ cho người khác, càng không chứa nổi thiên hạ muôn dân.
…
Buổi sáng trước khi chia tay, hắn vẫn chưa cho nàng một cái ôm thật chặt.
…
Đáy mắt Bùi Nguyên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm con đường phía trước, hắn cắn răng nghĩ, nếu như Bảo Ninh thật sự gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc là đứa bé trong bụng nàng xảy ra bất trắc gì, vậy cho dù hắn liều cả cái mạng này, cho dù phải kháng chỉ bất tuân, hắn nhất định cũng sẽ thống lĩnh quân thẳng Bắc mà tiến, không san bằng Vương đình Hung Nô thề không bỏ qua!
***
Bình thường muốn đến Nhất Tuyến Thiên cưỡi khoái mã cũng phải mất cả canh giờ, nhưng mà Bùi Nguyên chỉ dùng hơn nửa canh giờ đã đến chân Nhất Tuyến Thiên.
Chiến mã đã rất mệt mỏi, đêm khuya vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh vó ngựa đạp vào nền tuyết, còn có hơi thở thô nặng của nó do phải chạy nhanh cả đoạn đường dài.
Quá mức yên tĩnh. Trong lòng Bùi Nguyên không khỏi nghi ngờ, trong nháy mắt khi ngựa mới tiến một bước vào sơn cốc, hắn đã nhanh chóng ghìm lại dây cương, con ngựa ngửa cổ hí dài một tiếng, chậm rãi dừng lại.
Hai mắt Bùi Nguyên chăm chú quan sát con đường trước mặt.
Hai bên Nhất Tuyến Thiên là vách đá dựng đứng cao vời vợi, khoảng cách giữa hai vách đá vô cùng chật hẹp, thậm chí hai người cùng đi vào cũng không thể được. Vào lúc mặc trời đứng bóng, từ trong sơn cốc ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trên cao chỉ nhỏ như một sợi dây màu xanh, cho nên nơi này mới được gọi là Tuyến Nhất Thiên.
Bây giờ, Tuyến Nhất Thiên cũng không phải ban ngày cảnh đẹp huyền bí, con đường phía trước chỉ toàn là bóng tối thâm trầm, giống như có một con dã thú nào đó đang há cái miệng to như bồn máu của mình ra, vừa bước vào chính là tử lộ.
Bùi Nguyên an tĩnh chờ đợi giây lát, cũng không có gì khác thường, hắn kéo dây cương, chầm chậm đi vào trong.
Tay phải lại cầm hờ cung tiễn sau lưng.
Những người tắm máu trên chiến trường mà sống như Bùi Nguyên rất nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, hơi thở lạnh lẽo rợn người phía sau lưng khiến hắn cảm thấy nơi này rất không thích hợp, trong đầu có một giọng nói luôn bảo hắn phải đề cao cảnh giác.
Đoạn đường trong hẻm núi bình yên vô sự, xem như ải đầu tiên vượt qua thuận lợi, trước mặt là một con đường rộng lớn thênh thang. Bùi Nguyên giá một tiếng, chiến mã nhanh chóng tăng tốc, khoảng cách đang được thu hẹp dần, chỉ còn khoảng mười trượng.
Bầu trời mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, trời đã sắp hừng đông.
Con ngươi Bùi Nguyên chợt co rụt lại, hắn nhìn thấy phía xa xa có một sợi dây thừng chắn ngang đường đi.
Quả thật có mai phục!
Ngựa đang lao nhanh vốn dĩ không dễ ghìm cương dừng lại, Bùi Nguyên nhanh chóng phản ứng lại, hắn buông xuống dây cùn, lưu loát rút trường đao đang vắt bên hông ra, trong nháy mắt khi Tái Phong vấp phải dây thừng, bàn tay hắn nắm lại dùng sức ghìm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, Tái Phong hiểu ý hí một tiếng, giơ cao hai chân trước, thuận lợi phóng qua mai phục đầu tiên. Bùi Nguyên cắn chặt răng vung đao bổ về phía bóng dáng mơ hồ sau vách núi, quả nhiên nghe thấy một tiếng hét đau đớn, sau đó là âm thanh của vật nặng rơi xuống.
Bùi Nguyên cũng không dừng ngựa, vẫn tiếp tục phi nước đại tiến về phía trước, sau lưng truyền đến âm thanh của mũi tên xé gió mà đến, mà phương hướng của mũi tên kia, chính là vị trí giữa lưng của Bùi Nguyên, Bùi Nguyên khom người về trước né tránh, mũi tên xẹt qua ngọc quan của hắn, mái tóc đen dày nhanh chóng rơi ra, tung bay theo gió. Ngay sau đó lại là hai mũi tên liên tiếp bay ra, Bùi Nguyên khống chế ngựa xoay nguười lại, vung đao đỡ được một cái, nhưng một mũi tên khác hắn lại không cách nào né tránh, thẳng tắp cắm phặp vào vai trái của hắn.
Đau đớn bén nhọn từ bả vai truyền đến đại não, đôi tay Bùi Nguyên lại càng nắm chặt chui đao, ngẩng đầu nhìn về cửa ải phía trước.
Thuần Vu Loan nhìn hắn cười âm hiểm, bên cạnh hắn ta có hai cung thủ đang giương cao cung tiễn trong tay, dưới đất có một tên cung thủ đã ngã xuống.
“Ngươi chạy cái gì? Lãng phí ba mũi tên của ta.” Thuần Vu Loan phất tay áo, ra hiệu để Bùi Nguyên đi đến, “Tứ hoàng tử, hay là ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo ta trở về, sau đó phu thê đoàn tụ. Ta hứa với ngươi, nếu như ngươi ngoan ngoãn làm theo lời ta nói, ta sẽ cố gắng không đối xử thô bạo với ngươi, để khi ngươi gặp phu nhân của mình có thể còn chút ít thể diện, nếu không, phu nhân của ngươi chỉ có thể nhìn thấy thi thể không trọn vẹn của ngươi mà thôi.”
Thuần Vu Loan nhìn chằm chằm vết thương trên vai Bùi Nguyên, mùi máu tươi theo gió phiêu tán trong không khí, khóe môi hắn ta hưng phấn nhếch lên, “Đừng si tâm vọng tưởng, ngươi chạy không thoát đâu. Hai cung thủ bên cạnh ta đều là cung thủ nhất đẳng, nói thiện xạ thì không dám, nhưng cho dù thân thủ ngươi có tốt đến đâu, cũng không chạy nhanh hơn tốc độ bắn tên của hai người bọn họ.”
Hắn chờ Bùi Nguyên trả lời, kết quả, hắn lại chờ được một tiếng cười nhạo vô cùng ngạo mạn.
“Đê tiện.” Bùi Nguyên dùng giọng điệu tràn ngập trào phúng hỏi hắn, “Tên ngươi là Thuần Vu Loan, vậy phụ thân ngươi chắc là Thuần Vu Tiện nhỉ, mới có thể sinh ra một tên cẩu tạp chủng vô liêm sỉ như ngươi.”
Nụ cười trên mặt Thuần Vu Loan cứng lại.
Bùi Nguyên cười như không cười, nói: “Ồ, ta quên ngươi là Man tộc, e là không được đọc qua sách vở gì rồi, ta nói với ngươi chữ tiện này, ngươi nghe có biết nó là chữ nào không? Có hiểu không? Ngươi biết chữ tiện này viết thế nào không? Nếu ngươi không biết, ta có thể đổi lại một từ dễ hiểu hơn, kinh tởm, nghe hiểu chưa? Cả người ngươi đều sặc mùi hôi thối của Man tộc, nước tiểu của con ngựa kia còn dễ ngửi hơn cái mùi vị kinh tởm phát ra từ người ngươi. Trong nhà ngươi không có giếng nước sao? Thật là đáng thương mà, chả trách ngươi thối như thế, chắc là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng không được tắm rửa sạch sẽ mấy lần nhỉ? Thảo nào da mặt ngươi lại dày như vậy, lóc da ngươi đem đi thắng mỡ chắc chắn sẽ thắng được cả ba thùng to đấy, đủ cho một nhà năm người ăn trong vòng mười năm nha…”
Thuần Vu Loan nghe hắn nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Bùi Nguyên liếm liếm khóe môi, cúi đầu nhìn mũi tên vẫn còn cắm trên bả vai một chút, không lên tiếng nữa.
Thuần Vu Loan không muốn nhiều lời với Bùi Nguyên nữa, âm thanh rét lạnh thấu xương ra lệnh: “Bắn tên! Ta muốn bắt sống!”
Hai tên cung thủ lĩnh mệnh, lập tức giương cung lắp tên, bọn họ phối hợp ăn ý, tiễn pháp cũng vô cùng tinh chuẩn, Bùi Nguyên chống đỡ mấy lần liền cảm thấy đuối sức, hắn biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Hắn có thể bị thương, nhưng ngựa thì không thể, nếu Tái Phong bị thương, hắn gần như lập tức rơi vào tay địch.
Bất tri bất giác, tuyết lại nổi lên.
Rất nhanh Bùi Nguyên đã đưa ra quyết định, hắn nheo mắt, nhìn về phía Thuần Vu Loan.
Ánh mắt Thuần Vu Loan và hắn chạm nhau, lập tức hiểu được, trên môi hắn ta nở một nụ cười nghiền ngẫm, lắc lắc trường kích trong tay: “Thế nào, muốn phản kháng sao? Ta cũng không phải là người coi trọng sự công bằng gì đó, nếu ngươi phản kháng, chính là lấy một địch ba, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Bùi Nguyên không nói một lời, hai tên cung thủ kia vì sự gián đoạn ngắn ngủi này mà dừng bắn tên, nhân cơ hội này, Bùi Nguyên hét lớn một tiếng giục ngựa tiến lên. Chiến mã Tái Phong phát ra uy lực kinh người, giống như một trận cuồng phong cấp tốc bay tới, có một cung thủ né tránh không kịp, bị ngựa hất bay ra ngoài, cả người đập vào trên vách đá rồi rơi xuống đất. Tên còn lại nhanh chóng né tránh, sau đó chợt xuất hiện sau lưng Bùi Nguyên, lần nữa kéo căng cây cung trong tay.
Bùi Nguyên nghe thấy tiếng dây cung bị kéo căng, nhanh như chớp tung ra một quyền về phía Thuần Vu Loan. Thuần Vu Loan cầm kích đánh trả, sau một hiệp đánh nhau, hai người thắng bại khó phân, nhưng vị trí của hai người đã được hoán đổi, lúc này, Thuần Vu Loan lại trở thành bia ngắm di động đứng trước mặt cung thủ, tên kia nhíu nhíu mày, đành từ bỏ lần tấn công này.
Thuần Vu Loan hất hàm nói: “Đừng làm chuyện vô nghĩa, ngươi trốn không thoát đâu.”
Bùi Nguyên hỏi lại: “Không thử một chút làm sao biết?”
Nói xong, hắn giục ngựa tiến lên, hai người lại triền đấu thêm lần nữa. Thuần Vu Loan cũng không vì những chiến thắng lúc trước và Bùi Nguyên bị thương mà khinh địch, hắn ta đã sớm nghe được uy danh của Bùi Nguyên trong quân doanh, từ lâu hắn ta đã rất chờ mong đến ngày nào đó có thể cùng Bùi Nguyên giao thủ, cho dù thế nào cũng phải tôn trọng đối thủ, Thuần Vu Loan hiểu rất rõ chuyện này.
Hắn ta thấy thể lực của Bùi Nguyên đã cạn kiệt, gần như chống đỡ không nổi nữa, lập tức cẩn thận tìm kiếm sở hở của hắn, cuối cùng, lúc Bùi Nguyên xoay người lộ ra bả vai bị thương trước mặt hắn ta, Thuần Vu Loan biết, cơ hội đã đến rồi.
Hắn ta hét lớn một tiếng, trường kích trong tay hung hắn đâm thẳng vào vai trái bị thương của Bùi Nguyên, cung thủ phía sau cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, buông tay bắn tên.
Mắt thấy mũi tên kia đã cắm phặp vào miệng vết thương của Bùi Nguyên, Thuần Vu Loan cho rằng hắn ta đã thắng chắc rồi, nhưng nụ cười của hắn còn chưa kịp xuất hiện, chợt thấy một cái bóng trắng lấy tốc độ xét đánh không kịp bưng tai nhào về phía hắn ta, Bùi Nguyên làm một cái xoay người hoàn hảo, đồng thời trường đao trong tay không ngần ngại chém thẳng vào mặt hắn ta.
Cây đao kia xẹt qua mũi và môi của Thuần Vu Loan, sau đó thuận thế ré toạc chiếc cằm, cuối cùng dừng lại trước ngực hắn ta, đâm sâu vào.
Bùi Nguyên đã dùng vết thương trên vai của mình để đổi lấy một kích trí mạng cho Thuần Vu Loan, máu bắn tung tóe.
Tay Thuần Vu Loan vẫn còn nắm chặt cây trường kích, hét lên một tiếng ngã về phía sau.
“Đại nhân!” Tên cung thủ kia vội hô lên một tiếng muốn đến cứu viện, Bùi Nguyên nhân cơ hội này rút lui.
Hắn không tiếp tục đi vào Nhất Tuyến Thiên, cũng không trở về huyện Phong, mà một đường thúc ngựa trực tiếp đi đến núi Tề Liên.
Tuyết càng rơi càng lớn, Bùi Nguyên mất máu quá nhiều, chỉ mới đi được một khắc đồng hồ, thân thể hắn đã nhịn không được run rẩy. Chiến mã cũng đã mệt mỏi đến cực hạn, sau khi chậm chạp đi qua một cái dốc núi, chân trước của nó đột nhiên mất sức khụy xuống, ngã trên mặt đất, Bùi Nguyên cũng theo quán tính ngã khỏi lưng ngựa.
Hắn rút mũi tên trên vai ra, xé áo choàng qua loa băng bó miệng vết thương, sau đó hoàn toàn mất sức. Chỉ có thể bất động nằm ngửa trên nền tuyết lạnh, mở to mắt nhìn bầu trời đen nhánh, thở hổn hển.
Trong phút chốc, Bùi Nguyên cảm thấy có lẽ hắn thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Nhưng nếu hắn thật sự bỏ mạng ở nơi này, Bảo Ninh của hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn không thể chết, cũng không nỡ chết. Hắn còn chưa biết con của hắn là trai hay gái, hắn còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong, còn rất nhiều lời vẫn chưa nói với Bảo Ninh của hắn. Quan trọng nhất chính là, hắn còn nợ nàng một cái hôn lễ đúng nghĩa.
Nếu như hắn chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này, thi thể bị tuyết lớn vùi lắp, thì chắc chắn sau này Bảo Ninh sẽ bị người khác chê cười chế nhạo, thậm chí ức hiếp nàng.
Bùi Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn chết rồi nàng sẽ tái giá sao?
Nghĩ như vậy làm cho khí lực trên người hắn khôi phục được một chút.
Bùi Nguyên chống đao xuống đất, cắn chặt răng chậm rãi đứng lên. Hắn tuyệt đối tuyệt đối không thể chết, cho dù là sáu mươi năm sau, hắn cũng không thể chết. Hắn nhất định phải kiên trì, phải mau chóng khỏe lại để đi cứu Bảo Ninh, nhìn nàng sinh hạ hài tử cho hắn, sau đó hắn sẽ cẩn thận chăm sóc yêu thương các nàng, cả nhà hắn sẽ quây quần hạnh phúc bên nhau, không rời nửa bước.
Con người quả thật là phải có chút tín niệm để sống, dựa vào suy nghĩ kia để chống đỡ ý thức đang dần tan rã, Bùi Nguyên chịu đựng đau đớn kịch liệt truyền đến từ vết thương, cho dù đã đứng không nổi nữa, hắn vẫn nhất quyết phải bò đi, dùng hai đầu gối đầy thương tích chậm chạp bò đi trong tuyết lạnh nửa canh giờ.
Lần cuối cùng trước khi ngất đi, hắn trông thấy dưới chân núi có một thân ảnh quen thuộc mặc bạch y.
***
Sau khi bị bắt đi, Trần Già vẫn luôn bị giam giữ ở một nơi hẻo lánh nhất trong doanh trướng của bọn Hung Nô, có mấy binh lính Hung Nô thay phiên nhau canh chừng hắn.
Hắn không có việc gì để làm, cũng không có ai đánh đập tra tấn hắn, chỉ là đám người kia thích chơi mèo vờn chuột với hắn mà thôi, đồ ăn thức uống vẫn đúng giờ đưa đến.
Vào ngày thứ ba bị giam lỏng, Trần Già phát hiện chuyện không thích hợp.
Hung Nô không tiếp tục công thành.
Chuyện này hắn có thể hiểu được, hiện tại đã bắt đầu mùa đông, gió tuyết lạnh lẽo như cắt vào da thịt, đã ba ngày liên tiếp đều có bão tuyết, binh lính Hung Nô không có quần áo chống lạnh, mỗi ngày đều có vài tên bị chết cóng, đương nhiên không cách nào tiếp tục tiến công.
Kỳ lạ nhất chính là, cái tên Thuần Vu Loan kia cũng không hề đến tìm hắn.
Theo lý mà nói, bắt được phu nhân chủ soái của quân địch, mặc kệ là đến nói vài câu nhục nhã hay thị uy đe dọa, thì đối phương vẫn nên xuất hiện một lần chứ. Nhưng Trần Già đợi mãi mà đối phương vẫn không chịu lộ mặt.
Sau đó hắn mới biết được, Thuần Vu Loan bị trọng thương, mặc dù may mắn không chết, nhưng nguyên khí đại thương, không cách nào khỏe lại trong một thời gian ngắn, thậm chí còn bị hủy dung phá tướng.
Ban đầu nghe đồn là, vị Tả Hiền vương của Hung Nô này dung mạo rất anh tuấn, tính cách phong lưu phóng khoáng, được rất nhiều cô nương gia thầm thương trộm nhớ. Nhưng bây giờ, cho dù một tên nam nhân quanh năm lăn lộn trên chiến trường nhìn thấy dung mạo của hắn ta còn bị dọa cho tái mặt, có người lén lút loan tin đồn bậy, nói Thuần Vu Loan là hiện thân của lệ quỷ, còn nói hắn ta không chuyện ác nào là không làm, chọc giận thần linh, bị thần linh trừng phạt?
Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, chỉ cần Thuần Vu Loan sống không yên ổn, Trần Già liền cảm thấy vô cùng sảng khoái, ăn cơm cũng ngon miệng hơn hẳn.
Buổi tối ngày thứ năm, Thuần Vu Loan cuối cùng cũng tỉnh lại, mặc dù vẫn rất suy yếu, nhưng đầu óc cũng không còn trì trệ nặng nề nữa, hắn lập tức đưa ra mệnh lệnh.
Sai người đưa Tế Bắc Vương phi về Vương đình làm con tin, cũng phái người hồi Vương đình yêu cầu Hung vương nhanh chóng tiếp tế y phục chống lạnh và mười vạn binh mã.
Lí do của hắn chính là, thay vì hai bên giằng co để hao binh tổn tướng, cuối cùng cũng không công mà lui, chi bằng thừa dịp phe địch chưa sẵn sàng, phái đại quân bao vây, một trận tất thắng.
Trần Già bị một đội ngũ khoảng năm mươi binh lính áp giải, vào buổi sáng ngày thứ sáu lập tức lên đường, một đường đi về hướng Bắc.
***
Bảo Ninh đã mất ngủ năm ngày liên tục, trời còn chưa sáng, nàng đã giật mình tỉnh giấc.
Bên ngoài vẫn vô cùng yên ắng, mọi người đều đang ngủ say, A Viên vùi trong lòng nàng cũng đang say giấc. Bảo Ninh nhìn chằm chằm màn trướng, đại khái qua một khắc đồng hồ, nàng nghe tiếng gà gáy sáng. Lại chờ thêm một lúc nữa, phủ đệ to lớn cũng dần dần tỉnh lại từ bóng tối thâm trầm, tiếng hạ nhân quét tuyết vang lên ngoài viện, Bảo Ninh ngồi dậy, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, hé mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bùi Nguyên vẫn chưa trở về.
Bảo Ninh hơi mất mát, đóng cửa sổ lại.
Trong lòng nàng rất rõ, đây là hành động ngớ ngẩn và vô ích. Bùi Nguyên làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng như thần tiên hạ phàm được? Ngoài thành quân đội Hung Nô vẫn trùng trùng điệp điệp, vòng vây càng siết càng chặt, ngay cả con chim cũng không lọt ra ngoài được… Nhưng mà, nàng vẫn không nhịn được, mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, đều muốn mở cửa sổ nhìn một lúc.
Lỡ như bỗng nhiên Bùi Nguyên lại xuất hiện thì sao?
Bảo Ninh luôn luôn nhớ đến ngày hắn rời đi, thần sắc mệt mỏi u ám, tâm sự nặng nề, nhưng vẫn kiên nhẫn ôn nhu trấn an nàng.
Mỗi một lần nhớ tới vẻ mặt và giọng điệu của Bùi Nguyên lúc đó, Bảo Ninh đều cảm thấy chóp mũi chua xót cực kỳ. Nàng lại không dám khóc, nàng vô cùng hối hận, thời điểm tiễn Bùi Nguyên rời đi, tại sao nàng lại khóc chứ? Đây có phải là điềm xấu hay không, báo hiệu hai người sẽ chia ly mãi mãi? Nếu như lúc ấy nàng không khóc, có phải mọi chuyện sẽ khác không? Bùi Nguyên cũng sẽ thuận thuận lợi lợi trở về?
Bảo Ninh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính bản thân mình trong gương, tưởng tượng nếu như Bùi Nguyên đột nhiên xuất hiện trước cửa, sau đó tiến vào ôm nàng từ sau lưng, nói với nàng, kẻ địch đã lui binh, thật ra tất cả đều chỉ là một trò chơi, hắn chỉ đang đùa giỡn với nàng mà thôi. Hắn căn bản không đi đâu xa, hắn chỉ đến viện bên cạnh trốn nàng, thân thể cũng rất tốt, vô cùng khỏe mạnh, hắn chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng nôn nóng của nàng, muốn nghe nàng nói mấy lời quan tâm âu yếm mà thôi.
…Từ khi Bùi Nguyên rời đi đến nay, một chút tin tức của hắn nàng cũng không nhận được.
Trời lạnh như vậy, bây giờ hắn rốt cuộc đang ở nơi nào, có đủ ăn đủ mặc hay không, vết thương cũ của hắn có tái phát nữa hay không, tất cả, nàng không biết một chút nào cả.
Mỗi ngày nàng đều mang theo lo lắng hãi hùng thiếp đi, lại tỉnh dậy trong sự lo sợ hoang mang, mỗi ngày nàng đều tự an ủi bản thân mình, không được suy nghĩ lung tung, việc nàng cần làm bây giờ là tự chăm sóc tốt cho bản thân và hài tử trong bụng, nếu không sau khi Bùi Nguyên trở về nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng mà, cho dù tự an ủi bản thân bao nhiêu, vẫn vô dụng.
Làm cho người ta sợ hãi chính là, thậm chí, ngay cả trong mộng nàng cũng không thể nào mơ thấy hắn, một lần cũng không.
Rốt cuộc hắn đang ở đâu?
…
Bảo Ninh trầm mặc lặng người trong bóng đêm, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về phía cửa sổ, nhìn khe hở nho nhỏ mà nàng nhấc lên lúc nãy. Nàng thở dài một hơi, ép buộc chính mình phải vui lên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lưu ma ma đang đẩy cửa tiến vào.
Bảo Ninh giả bộ vừa mới tỉnh ngủ, cười cười ra hiệu với bà ấy: “Viên Tử vẫn còn ngủ.”
Lúc một mình ở trong phòng, nàng có yếu đuối ra sao cũng là chuyện riêng của nàng, nhưng ở trước mặt người ngoài, cho dù đó là Lưu ma ma, nàng cũng không muốn lộ ra một chút yếu ớt nào. Bởi vì nàng là Tế Bắc Vương phi, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm nàng, nếu như nàng rối loạn trước, toàn bộ Vương phủ, thậm chí là cả huyện Phong đều có thể sẽ loạn theo.
Trước khi đi Bùi Nguyên đã nói với nàng, nàng là Vương phi, nàng phải mạnh mẽ, phải gánh vác trách nhiệm của một Tế Bắc vương phi thật tốt.
Bảo Ninh nghĩ, chờ sau khi Bùi Nguyên trở về, nàng nhất định phải kể với hắn tất cả những khổ sở ủy khuất mà nàng đã phải chịu đựng, nàng còn muốn tranh công, muốn nghe hắn khích lệ nàng, muốn hắn giao ra quỹ đen mà hắn lén giấu, mua đồ ăn ngon cho nàng.
Chắc là hắn sẽ nhanh chóng trở về đúng không?
***
Gần như là cùng lúc đó, cách huyện Đại ngoài trăm dặm, trong một phòng ngủ ở tướng quân phủ, Bùi Nguyên đột nhiên mở to mắt.
Hắn vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ Bảo Ninh đáng thương ngồi một mình trong căn phòng tối đen như mực, len lén rơi nước mắt. Hắn muốn đến trấn an nàng, nhưng mà căn bản không thể nào chạm được vào nàng, lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ có thể bất lực nhìn nàng rơi nước mắt. Trong mơ trái tim hắn siết chặt đau đớn, khó chịu tột cùng, bây giờ hắn đã tỉnh lại, nhưng mà cảm giác đau thấu tim kia cũng không dịu đi bao nhiêu.
Bây giờ Bảo Ninh đang ở đâu? Có phải nàng vẫn còn gặp nguy hiểm hay không? Hắn phải đi cứu nàng.
Nghĩ như vậy, một tay Bùi Nguyên chống xuống giường, muốn ngồi dậy, nhưng nơi ngực trái lại truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn, hai mắt Bùi Nguyên tối sầm lại, tiếng rít đau đớn thoát khỏi miệng hắn, mồ hôi lạnh trên trán lập tức nhỏ giọt.
“Tỉnh?” Lạc Từ nghe thấy động tĩnh trong phòng, vén rèm đi vào, trong tay cầm một cây nến đang cháy.
Hắn cười nói: “Tại hạ khuyên ngài nên an phận chút, mũi tên kia chỉ cách trái tim ngài khoảng nửa tấc, nếu ngài cố chấp vận động mạnh, vết thương rách ra, tại hạ cũng không có cách nào cứu ngàii thêm lần nữa.”
Bùi Nguyên hỏi: “Đây là đâu?”
Lạc Từ đáp: “Là tướng quân phủ ở huyện Đại.”
Bùi Nguyên nhẹ nhàng thở ra, hắn dần dần nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước khi hắn ngất đi, nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Gọi Túc Duy tới. “