Mấy ngày nay Túc Duy không thể nào chợp mắt, hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngừng nghi ngờ rằng liệu quyết định ban đầu có phải là sai lầm hay không, nhưng hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, hối hận đã muộn rồi, chỉ có thể đâm lao mà theo lao.
Trời tuyết lạnh giá khổ không thể kể, chí khí của binh lính lại hạ xuống, giữa quân doanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng oán giận. Túc Duy biết rõ tình hình hiện giờ cũng không bằng trước, nên không nghiêm khắc mà trách phạt tướng sĩ, chỉ là tuần tra khắp nơi, an ủi thân thiết, hy vọng có thể cứu nguy cho cục diện hiện tại.
Sau một ngày làm lụng vất vả, Túc Duy ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt ngay thẳng nghe mưu sĩ Đới Tăng trước mặt khuyên can.
Tay Đới Tăng vuốt chòm râu, chầm chậm nói: “Tướng quân không cần hoảng sợ quá mức. Ông trời giúp chúng ta, tuyết đã rơi nửa ngày, những binh lính Hung nô đó sẽ không kiên trì được bao lâu. Bọn họ chinh chiến đường xa, chỉ nghĩ nhanh chóng giành chiến thắng, lương thảo mang theo và quần áo chống lạnh đều không đủ, mấy ngày nữa tuyết dày đến đầu gối, bọn họ sẽ chịu không nổi, đặc biệt là những con ngựa không chịu nổi giá lạnh. Chỉ cần cố thủ mấy ngày, không cần chúng ta động tới một đao thương nào, bọn họ sẽ tổn binh hao tướng bắt buộc phải quay trở về!”
Túc Duy đã không còn tin tất cả những điều hắn nói như trước, sau khi nghe vậy lộ ra thần sắc hoài nghi.
Đới Tăng là mưu sĩ hắn hao nhiều tiền tài mới có được, năm đó là Thám Hoa lang, rất có tài văn chương, cũng có mưu kế, từng trợ giúp hắn đánh thắng rất nhiều trận.
Nhưng lần này, hắn cảm thấy có chút cổ quái.
Túc Duy hỏi: “Quân sư, ta có một chuyện đến giờ vẫn không rõ, vì sao Thuần Vu Loan lại bày binh trùng trùng điệp điệp đi đánh huyện Đại nhỏ bé làm gì? Xác thật, bọn họ có phần thắng, nhưng kể cả đánh xong, thì như thế nào? Trong lòng ta có điểm nghi hoặc, có lẽ nào hắn ta không ở đây không?”
Đới Tăng khuyên nhủ: “Việc đã đến nước này, tướng quân không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta chỉ có thể tin tưởng, chính là không thắng nổi nếu giao chiến với mười mấy vạn binh sĩ Hung nô dưới thành kia. Việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện tại chính là vây thành chờ thời. Mặt khác, nghĩ tới nghĩ lui thì có thể làm gì được chứ?”
Túc Duy không tỏ ý kiến, nhưng lo lắng trong lòng âm thầm tăng lên.
Khi đang do dự, bỗng nhiên nghe thấy vang vọng từ nơi xa truyền đến tiếng chém giết phía chân trời, gần biên cũng rối loạn lên.
Túc Duy kinh hãi, lập tức đứng lên đẩy cửa ra ngoài, lớn tiếng hỏi: “Sao lại thế này, tiếng chém giết từ nơi nào tới!”
Không lâu sau, có người chạy tới, hớt hải bẩm báo nói: “Tướng quân, dưới thành nạn binh Hung Nô đốt lửa dưới thành từng đoàn, hình như từ phương xa có viện binh tới! Bão tuyết mấy ngày liền, thấy không rõ cờ xí, chỉ mơ hồ thấy được đầu hổ sắc vàng, hẳn là binh mã tiếp ứng của Tế Bắc Vương!”
Túc Duy mặt lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng nói: “Trời cũng giúp ta! Nhanh chóng triệu tập các vị tướng quân tới trong thư phòng của ta , cùng nhau bàn bạc việc mở cửa thành kháng địch!”
***
Tỳ nữ lại bưng tới mười mấy trản đèn, thắp sáng thư phòng Túc Duy sáng như ban ngày.
Bên ngoài có âm thanh gió gào rít giận dữ, trong phòng, vài vị tướng quân đấu võ mồm, chỉ vì một chuyện có mở cửa thành hay không tranh luận không thôi.
Đới Tăng vẫn giữ thái độ phản đối, lớn tiếng nói: “Vì sao lại muốn mở cửa thành? Chúng ta đã kiên trì ba ngày, bên ngoài những binh lính Hung Nô mắt thấy sắp chống đỡ không nổi, hiện tại ra khỏi thành, chẳng phải là thất bại trong gang tấc?”
Có người phản bác hắn nói: “Ban đầu thời cơ giao chiến bị ngươi co cụp trong thành làm lỡ mất, chẳng lẽ ngươi còn muốn bỏ qua thời cơ đánh trận lần này sao? Hiện tại phía sau Hung Nô có địch, thời điểm này luống cuống tay chân, chúng ta mở ra cửa thành quần áo nhẹ ra trận, đón đầu tập kích một trận, nhất định đại thắng mà về!”
“Cũng không phải!” Đới Tăng nổi giận mắng, “Lỗ mãng ham lợi nhỏ, ngươi cũng biết người Hung Nô có bao nhiêu binh sĩ? Mấy chục vạn, là mấy chục vạn binh sĩ được huấn luyện và có trang bị tố thiết kỵ, không phải mười vạn bắp cải trắng trong vườn rau hậu viện nhà ngươi! Tế Bắc Vương suốt đêm bôn ba có thể mang theo bao nhiêu người tới, hắn sẽ không khuynh thành mà ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể mang năm đến tám vạn quân, như vậy căn bản không có phần thắng! Tế Bắc Vương tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu địch nhân hung mãnh, mới dám lấy trứng chọi đá như vậy, theo ta thấy, hắn không phải tiếp viện, mà tới phá hư thế cục của chúng ta!”
Người nọ tức giận đến mức thở không ra hơi mắng hắn: “Nhìn sắc mặt kia của ngươi đi, sợ hãi người Hung Nô như là chuột thấy mèo, nếu ngươi tham sống sợ chết như vậy, tới biên cảnh đánh được cái trượng gì, về đầu giường đất nhà ngươi bọc chăn bông nệm ấm mà sống đi!”
Đới Tăng cả giận nói: “Ngươi sao dám nói chuyện như vậy?”
“Mắng ngươi đó, làm sao nào?” Lời này vang ra, mấy người còn lại sôi nổi tham gia.
Đới Tăng hừ một tiếng, phất tay áo màu tím nói: “Man phu võ tướng, không cùng các ngươi tranh luận!”
Mấy người kia bị châm chọc đến mức cổ đỏ bừng, không chỉ muốn mắng Đới Tăng, mà còn muốn động thủ xông lên trước, tư thế muốn ẩu đả, thư phòng lộn xộn thành một đống người.
Túc Duy nhìn bọn họ động thủ, gân xanh trên trán nhảy lên, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Thư phòng lập tức an tĩnh lại. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn nói tiếp.
Túc Duy nhắm mắt. Hắn thừa nhận hắn là người nhát gan, hắn không phải sợ bản thân mình chết, mà sợ là khiến cho toàn bộ cục diện trước đó thêm rắc rối. Đới Tăng nói cũng có một phần đúng, hắn cần phải bảo đảm huyện Đại vạn vô nhất thất, không thể để Thanh Dương Quan chiến đấu kịch liệt, ở Khâu Minh Sơn lại có nỗi lo về sau, cho nên, bất kì hành động nguy hiểm để lại rủi ro nào hắn cũng không dám thử.
Trầm mặc một lúc sau, Túc Duy trầm giọng phân phó: “Kêu người phong tỏa cửa thành, nhưng ở trên tường thành bắn tên chi viện, tiếp tục quan sát tình thế, chờ lúc sau ta quyết định.”
Ngoại trừ Đới Tăng, các tướng lĩnh còn lại đều lộ ra thần sắc thất vọng, nhưng không dám cãi lời, không tình nguyện lĩnh mệnh rời đi.
Ý kiến của Đới Tăng được chấp thuận, đang tự đắc sờ sờ râu dê cần của mình, hắn còn muốn cùng Túc Duy nói gì đó, nhưng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Túc Duy, trong nháy mắt ngẩn ra.
Tuy rằng Túc Duy ấn theo ý tưởng của Đới Tăng đưa ra quyết định, nhưng trong đáy lòng, đối với hắn đã có nhàn nhạt chán ghét và hoài nghi.
“Đêm đã khuya, quân sư cũng mệt mỏi, đi xuống nghỉ tạm đi.”
Túc Duy buông xuống những lời này, đi tới trên vách tường huyền câu gỡ xuống bội kiếm của mình, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa phòng, để lại trong phòng Đới Tăng vẻ mặt dại ra đứng im tại chỗ, hướng về phía thành lâu mà đi.
***
Đúng như là Bùi Nguyên dự đoán như vậy, Thuần Vu Loan để binh lực ở thành huyện Đại chỉ là mồi nhử, tuy liều mạng phản kháng, vẫn yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.
Chỉ cần không đến hai canh giờ, những binh lính Hung Nô còn sót lại cũng đã chết, hoặc bỏ trốn.
Chỉ là, cửa thành huyện Đại từ đầu đến cuối đều không mở ra, Túc Duy vẫn luôn đứng trên tường thành, như đang xem nhà người khác biểu diễn một tuồng kịch.
Không biết hắn còn do dự điều gì, khi thuộc hạ dọn dẹp ở chiến trường, hắn thấy ở trong mắt, biểu tình của tên kia đã có phần do dự, nhưng không hiểu sao vẫn không nhúc nhích.
Bùi Nguyên kéo xuống một mảnh vạt áo, chùi đi vết máu trên lưỡi đao, mắt lạnh nhìn lên trên Túc Duy đứng trên tường thành cao ngất giống như hoá đá bằng đá, cắn răng mắng: “Đồ thất phu không có đầu óc!”
Hắn có thể đoán được Túc Duy đang nghĩ cái gì, hắn đã hoàn toàn rơi vào bẫy của Thuần Vu Loan, đối với tình báo nghe được có mười ba vạn quân địch đột kích hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ. Ngay cả hiện tại dưới thành kẻ địch bị đánh tan tác không còn một mảnh, trong lòng hắn vẫn sẽ nghi kỵ, sợ Thuần Vu Loan lưu lai tay sau, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau.
Bùi Nguyên ngàn tính vạn tính lại không lường trước điều này, hắn thật sự không nghĩ tới, Túc Duy kia vậy mà cẩn thận chặt chẽ đến mức nông nỗi như thế.
Theo ý đồ ban đầu của hắn, Thuần Vu Loan khoa trương thanh thế ở thành huyện Đại hạ bố binh, vì để dụ hắn dẫn đại binh tiến đến, rồi nhân cơ hội công kích huyện Phong đang trống không. Hắn tương kế tựu kế, khiến Thuần Vu Loan nghĩ rằng hắn đã mắc mưu, khi Thuần Vu Loan dùng toàn bộ binh lực để tấn công huyện Phong, là lúc liên hợp cùng binh lực Túc Duy ở huyện Đại từ phía sau đường vòng tới, trong ngoài giáp công, có thể một kích chiến thắng.
Không nghĩ rằng Túc Duy hắn không chịu ra ngoài!
Tuyết càng lớn thêm, rơi đọng trên đầu vai, chỉ chốc lát liền thành một lớp thật dày. Lông mi Bùi Nguyên và môi đều kết một tầng vụ băng hơi mỏng, hơi động đậy một chút , vụn băng rung động vang lên kèn kẹt. Hắn giơ tay lau sạch nước tuyết trên mặt, phía sau có một tên lính liên lạc chạy tới, mang đến tin tức Thuần Vu Loan bắt đầu công thành.
Giáo úy thân cận Bùi Nguyên hỏi: “Vương gia, chúng ta phải đợi Già tướng quân cùng trở về sao?”
“Không kịp.” Bùi Nguyên lại đưa mắt nhìn theo phương hướng Túc Duy, tuyết lớn che đi tầm mắt, nhìn không còn rõ, “Ta viết phong thư cho hắn, ngươi giữ lại, đem tin tức đưa đến trên tay hắn.”
Đầu tiên giáo úy kia lập tức đáp ứng, nhưng sau khi phản ứng mới hỏi: “Nhưng mà Vương gia, hiện tại chúng ta đi đâu tìm giấy bút?”
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm trước ngực hắn, trong chốc lát, chợt ra tay một phen xé xuống một mảnh ống tay áo của hắn, giữa tiếng hô kinh hoàng của giáo úy kia, đem mảnh vải bố trải ra đặt ở trên đùi, dùng mũi đao cứa qua ngón trỏ, chấm huyết đang bay nhanh trong gió mà viết xuống hai hàng chữ, chiết hảo đệ hồi đi.
Mọi việc phát sinh quá nhanh, giáo úy còn chưa kịp có phản ứng lại, Bùi nguyên đã phân phó nói: “Nhớ kỹ, tự mình giao đến trong tay hắn.”
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Vứt bỏ toàn bộ vật nặng trên người, lập tức theo ta trở về huyện Phong, giết bọn Man di! Một đầu của người Hung Nô đổi ba lượng bạc trắng, hai đầu người đổi một thỏi vàng! Ba đầu người đổi năm mẫu đất cằn, nếu giết năm người, một đời áo cơm vô lo, chăm nom con cháu!” Nói xong, Bùi Nguyên dùng roi quất lên mông ngựa, giá một tiếng, nhanh như sấm chớp hướng về huyện Phong, “Sát!”
Tiếng giết dưới thành nổi lên bốn phía, ý chí chiến đấu của các tướng sĩ dâng cao, từng người lên ngựa hoặc đi bộ, dẫm lên đống máu tươi tuyết đọng, mênh mông cuồn cuộn mà đi về phía đông.
***
Một khắc sau, Túc Duy nhận được thư Bùi nguyên viết cho hắn.
Sau khi mở ra sau, phía trên có hai hàng chữ bằng máu chói mắt:
“Ngu sao? Túc Duy! Quân địch chỉ có hai vạn, ngươi đã bị kẻ gian lừa gạt. Chém giết Đới Tăng, tức tốc tới đón địch, vẫn có cơ hội sống!”
Túc Duy bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ tới những dấu hiệu từ trước tới giờ, tức khắc mặt đỏ tai hồng, vỗ đùi nói: “Là ta sai, là ta sai rồi!”
Hắn đứng lên, lạnh giọng phân phó người tới: “Trói bắt Đới Tăng kia cho ta, áp giải vào trong ngục, đợi sau khi ta trở về sẽ thẩm vấn lại!”
Nói xong, lại vội vàng triệu tập tướng sĩ, thanh binh điểm tướng, mở rộng cửa thành, chuẩn bị hơn bảy vạn người dẫn binh đi trước gấp rút tiếp viện.
***
Lần đầu tiên công thành không có được kết quả như mong muốn, ngược lại là bị kịch liệt chống cự, Thuần Vu Loan liền hiểu được, Bùi nguyên không hề dưới cơ hắn.
Hắn cũng không cảm thấy nhụt chí, ngược lại cảm thấy thú vị, gặp được đối thủ thực lực tương đương là chuyện hết sức thú vị, hắn hưởng thụ quá trình này.
Tình hình chiến đấu hiện tại, hắn rất khó công phá cửa thành huyện Phong trong khoảng thời gian ngắn.
Thuần Vu Loan lập tức phỏng đoán rằng Bùi Nguyên khả năng sẽ có đối sách, hẳn là hắn sẽ tập kết toàn bộ binh lực hiện có, muốn đánh lén hắn từ phía sau.
Thuần Vu Loan phân phó Tra Nhĩ Qua truyền lệnh xuống, tăng thêm phòng thủ cẩn trọng, lại phái mấy người cưỡi ngựa giả mạo thành người Hán truyền tin tức cho Bùi Nguyên.
Sau đó, hắn tự mình dẫn binh tới, mặt đầy ý cười mà xoay người lên ngựa, hướng Tra Nhĩ Qua nói: “Ta vừa cho người đi nói với hắn, Vương phi của hắn ở trong tay của ta. Sớm nghe nói phu thê Tế Bắc Vương phu thê tình thâm, ngươi đoán xem, hắn có thể bởi vì vậy mà thoát ly đại binh, một mình tiến nhanh tới đây hay không?”
Tra Nhĩ Qua tự hỏi một hồi, lắc đầu nói: “Kế sách rõ ràng như vậy, Tế Bắc Vương sao lại tin tưởng? Huống hồ hắn đa mưu túc trí hành sự cẩn trọng, không giống kẻ dễ dàng bị người khác nắm bắt.”
Thuần Vu Loan cười nói: “Ta đánh cược hắn sẽ.”
Tra Nhĩ Qua khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Trực giác.” Thuần Vu loan híp mắt, dường như vui đùa nói, “Dùng câu nói của người Hán, nói không chừng chúng ta sẽ là kẻ anh hùng sở kiến lược đồng?”
Nói xong, Thuần Vu Loan vẫy vẫy ngón tay vài lần với binh sĩ đang vây quanh ở bên người hắn: “Đi theo ta, đến Nhất Tuyến Thiên giết một người. Cũng cho các ngươi nhìn thử tài nghệ bắn cung của ta thế nào, có thể một mũi tên giết tên si tình kia hay không?”
***
Đúng như Thuần Vu Loan dự đoán, sau khi Bùi Nguyên nghe được tin tức Bảo Ninh gặp nạn, hắn quả thực không màng người khác ngăn cản, một đường cô độc thoát ly đội ngũ chạy tới, lựa chọn đi con đường nhỏ nguy hiểm trong núi, chỉ vì muốn đến sớm một khắc.
Từ huyện Đại đến huyện Phong nhanh nhất, chắc chắn phải đi qua một đường khung cảnh kì lạ sát núi, tên là Nhất Tuyến Thiên.