Qua thời gian nửa nén hương, Túc Duy liền vội vàng chạy đến.
Vừa mới gặp mặt, hắn liền tới trước mặt Bùi Nguyên quỳ xuống, khóc ròng ròng, tự trách nói: “Mạt tướng tự biết mình thất trách, nhẹ dạ tin vào lời dèm pha của tiểu nhân, làm lỡ thời cơ chiến đấu, đẩy hai tòa thành trì lâm vào trong tình thế nguy hiểm, còn khiến Vương gia bị thương, mạt tướng tội đáng muôn chết. Khẩn cầu Vương gia cho mạt tướng một cơ hội được lấy công chuộc tội, đợi khi đánh lui binh Hung Nô, mạt tướng sẽ tự sát tạ tội!”
Bùi Nguyên dựa vào một cái nệm êm sau lưng, yên tĩnh nghe hắn nói xong, thản nhiên nói: “Tội không đáng chết, đứng lên đi.”
Túc Duy lệ rơi đầy mặt, vẫn như cũ tiếp tục quỳ dưới đất không thể đứng dậy, Bùi Nguyên nói: “Ngươi là một người có lòng yêu nước trung thành với nước, ta sớm đã thấy rõ, thất trách lần này, cũng là trúng bẫy do người ngoài sắp đặt , ta cũng không trách ngươi. Hiện tại việc cấp bách là trên dưới đồng tâm hiệp lực nghĩ ra kế sách đánh lui địch, chứ không phải trách cứ những sai lầm trước đây của ngươi. Lão tướng quân xin đứng lên đi.”
Túc Duy cảm động đứng lên.
Hắn lo lắng hỏi: “Vương gia vừa tỉnh, hẳn là đã đói rồi? Trong phòng bếp vẫn luôn giữ lại người, nếu như ngài muốn ăn, lập tức liền có thể bưng lên hầu hạ.”
Bùi Nguyên lắc đầu, hỏi: “Hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào?”
Túc Duy đáp: “Mấy ngày nay tuyết liên tục rơi, cho tới tối hôm qua mới dừng lại. Chúng ta sớm đã định sẽ tập kích quân Hung Nô từ phía sau, đánh cho bọn hắn trở tay không kịp, nhưng tuyết lớn ngập núi, người của chúng ta trong thời gian ngắn khó có thể vượt qua, thời tiết như vậy cũng hoàn toàn không thích hợp tác chiến, còn chưa qua núi Tề Liên liền lui trở về. Nhưng người Hung Nô cũng không có lui binh, hai mươi vạn đại quân vây quanh ở dưới thành huyện Phong, hai bên giằng co, không ên nào dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Bùi Nguyên nhắm lại mắt: “Thuần Vu Loan chết chưa?”
“Bị trọng thương, mặt cũng bị hủy, nhưng không chết.” Sắc mặt Túc Duy trở nên sầu lo, “Ngay tại tối hôm qua, do thám của chúng ta đến báo, nói Thuần Vu Loan phái một nhóm nhỏ kỵ binh đi về hướng bắc, hình như đi về hướng Vương đình. Mạt tướng đã cùng với một số vị tướng đã chiến đấu chống lại Hung Nô nói chuyện trong một thời gian dài, trong đó có một tướng lĩnh rất thân thuộc với Thuần Vu Loan, suy đoán của bọn họ là, Thuần Vu Loan là người hành động càn rỡ lại cố chấp, không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định man kình, có lẽ hắn là không cam tâm rút lui trong sự nhục nhã như vậy, muốn mượn binh của triều đình, liều chết đánh cược một lần.”
Bùi Nguyên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn xem sắc mặt của Túc Duy.
Túc Duy thở dài, nói : “Chỉ có thể chờ đợi suy đoán này là sai, nếu như hắn thật sự đến mượn binh, chắc chắn lập tức phát động công kích, binh lực cách xa, chúng ta dường như không có phần thắng. Trừ phi… Khâu tướng quân bên kia có thể trở lại với binh lính để kịp thời cứu giúp. Nhưng à, Thạch Dương Quan là cửa ải không thể để bị thất thủ, Khâu tướng quân làm sao có thể đến được.”
Bùi Nguyên hỏi: “Thạch Dương Quan đã đánh bao nhiêu trận chiến rồi, chết bao nhiêu người?”
“Hai bên chỉ là đánh mấy trận chiến nhỏ, ước chừng thương vong vài trăm người, không có đại chiến.” Túc Duy giải thích, Thanh Dương Quan đặt tại hướng tây bắc, càng thêm khổ cực giá rét, một tháng trước tuyết vừa bắt đầu rơi, băng tuyết ngập trời, binh sĩ hai bên đều là khổ không thể tả, vì vậy không có động thái lớn. Đoán chừng phải chờ tới đầu xuân, cuộc chiến này mới có thể đánh .”
Bùi Nguyên đột nhiên hỏi: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Túc Duy nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Bùi Nguyên, suy nghĩ cẩn thận một hồi, vẫn không hiểu: “Ý của Vương gia là?”
“Người Hung Nô lúc nào trở nên giàu có như thế?” Bùi Nguyên híp híp mắt, bên Thanh Dương Quan phái hai mươi vạn binh mã, dưới thành Phong huyện cũng có hai mươi vạn, cộng lại liền là bốn mươi vạn. Này còn không chưa tính, Thuần Vu Loan có thể trở về mượn binh, rõ ràng quân triều đình nắm giữ vẫn dư dả. Nhưng toàn bộ bộ lạc Hung Nô mới có mấy trăm vạn người, trừ nữ nhân, người già cùng trẻ nhỏ, thật sự mọi người đều là binh lính.”
“Cái này. . .” Túc Duy chần chờ nói, “Có lẽ đây là Thuần Vu Loan cùng Nạp Châu Thiền Vu sớm đã chuẩn bị sẵn mưu đồ, bọn hắn hạ quyết tâm sẽ đánh Tắc Bắc, cho nên dốc hết sức lực.”
“Cũng có thể nói như vậy.” Bùi Nguyên cúi đầu nhìn ngón tay của mình, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, “Nhưng binh sĩ muốn ăn cơm, ngựa muốn ăn cỏ, quân đội của bọn hắn đều viễn chinh đường dài, một ngày ănmcần mấy vạn *thạch lương thực, cái này cũng chưa tính vận chuyển lương thảo cần có nhân lực. Chỉ cần hai tháng, Hung Nô vốn cũng không dư dả kho lửa sẽ bị móc sạch. Huống hồ, bách tính có muốn ăn cơm không? Này thật đúng là đập nồi dìm thuyền, liều chết đánh cược một lần.”
*Thạch: đơn vị đo lường của Trung Quốc thời xưa, 1 thạch = 4 quân, 1 quân = 30 cân, 1 cân = 16 lạng, 1 cân = 0,6 kg
Túc Duy như bị sét đánh, bừng tỉnh đại ngộ, sau một lúc lâu liền kích động hỏi: “Ý của Vương gia là nói, chiến sự bên Thach Dương Quan là giả, là phô trương thanh thế, mục đích là nghĩ để ngăn chặn chúng ta?”
“Dù sao chúng ta cũng không ở tiền tuyến, không biết tình hình thực tế nơi đó, không nên tự tiện đoán bừa.” Bùi Nguyên phân phó nói, “Phái tướng lĩnh đắc lực đi, đem việc này chuyển cáo cho Khâu tướng quân, do ông ta quyết định.”
Túc Duy đáp ứng. Khoé mắt và đuôi lông mày hắn đều có chút vui mừng, nghe Bùi Nguyên nói xong, càng nghĩ càng thấy có lý, ván cờ này không phải nước cờ thua, bọn hắn sẽ không hoàn toàn thua trận.
Hắn là môn hạ của tảtTướng Đổng Ngọc, từ góc độ của trận doanh mà nói, Bùi Nguyên cùng hắn là hai phe đối lập, tự nhiên trong lòng không có thiện cảm. Khi hắn vừa mới được chuyển đến làm thị vệ quận, hắn từng gặp Bùi Nguyên một lần, lúc ấy chỉ cảm thấy Tứ điện hạ này đúng là tuổi trẻ tài cao, nhưng cũng không chịu phục, nghĩ thầm chẳng qua hắn là tốt số được đầu thai tốt mà thôi, nếu như đổi thành hắn có được cơ duyên tốt này, cũng sẽ không kém cạnh. Cho tới bây giờ, hắn mới thật sự tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện xưng chính mình là “Mạt tướng.”
Bùi Nguyên nói: “Liên lạc Khâu tướng quân là chuyện không thể tiết lộ, gián điệp trong quân đội có lẽ không chỉ có mình Đới Tăng, quân đội vừa mới thay quân, người phía dưới cũng không quen thuộc, cũng không rõ là người hay quỷ, vẫn nên cẩn thận là hơn. Còn có, bên kinh thành có tin tức không?”
Nghe nửa câu đầu của Bùi Nguyên, trong lòng Túc Duy thật sự lộp bộp một tiếng, liên quan tới việc của Đới Tăng, hắn không có ý nghĩ suy nghĩ sâu xa, cũng không dám suy nghĩ sâu xa. Đới Tăng và hắn dường như cùng ăn cùng ở, hắn ta không có khả năng có liên hệ mật với người Hùng Nô, điểm đáng ngờ duy nhất là thân phận trước kia của hắn, Đới Tăng trước kia là một học trò bất đắc dĩ của Bùi Tiêu, về sau bởi vì phạm sai lầm suýt nữa bị giáng chức đuổi ra khỏi kinh, dưới cơ duyên gặp gỡ và được hắn thu nạp.
Chẳng lẽ Đới Tăng là chịu sự sai khiến của Bùi Tiêu sao?
Thông đồng với địch, nhưng thật ra người đó là Tam điện hạ Bùi Tiêu?
Túc Duy vội vàng thu hồi suy nghĩ của mình, trả lời vấn đề của Bùi Nguyên: “BẩmvVương gia, mạt tướng đã phái người đưa tin về kinh thành, mấy chục nhóm người đã đi, nhưng tính đến nay vẫn không có người trở về.”
Bùi Nguyên hơi khép mí mắt, rã rời nói: “Nhớ lại toàn bộ trong khoảng thời gian này, tất cả được an bài đến độ quá kì diệu. Đầu tiên điều Khâu tướng quân đi, sau lại đánh binh lính huyện Đại, thực tế nghĩ là sẽ nuốt huyện Phong. Nếu không phải chúng ta biết được và có phòng bị đầy đủ, đối với tính cách mỗi vị tướng đều tường tận, thì sẽ không làm được những điều này. Quỷ dị nhất chính là, kinh thành lại im hơi lặng tiếng, phía bắc xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không phát viện binh đến, làm sao có thể một câu hỏi đến cũng không có? Đến cùng là ai, lại có tay chân dài, dã tâm lớn như thế.”
Túc Duy không dám nói ra cái tên đó trong lòng, hắn trầm mặc giây lát, dò hỏi: “Vương gia, nếu không, chúng ta lại an bài mấy huynh đệ mặc thường phục hồi kinh, che dấu thân phận, tìm hiểu kinh thành có phải hay không xảy ra điều gì gây nhiễu loạn?”
Bùi Nguyên gật đầu: “Tốt, cứ làm như thế.”
Túc Duy nhìn ra cảm xúc hắn không thích hợp, tưởng rằng vết thương đau đớn, đau lòng nói: “Vương gia, vậy ngài nghỉ ngơi đi trước đi. Nếu có hồi âm, mạt tướng lập tức sẽ bẩm báo cho ngài trước tiên.”
Bùi Nguyên gật đầu, hắn nhìn xem Túc Duy lui xuống, thẳng đến khi hắn ra tới cửa, bỗng nhiên gọi lại: “Ngươi chờ chút.”
Túc Duy ngạc nhiên quay đầu: “Vương gia, còn có chuyện gì?”
Bùi Nguyên tay nắm chặt thành quyền đặt trên tấm, nhìn hắn một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Huyện Phong thế nào? Vương phi, thế nào? Có tin tức gì không?”
Đây là câu hắn đã sớm muốn hỏi, nhưng là không dám hỏi ra. Hắn sợ rằng sẽ nghe được tin tức xấu.
Bùi Nguyên chưa bao giờ đối mặt với cảm giác sợ hãi như thế này, như là hèn nhát, thế này không giống hắn, nhưng hắn không thể khắc chế. Trong khoảng thời gian trò chuyện với Túc Duy, hắn cẩn thận quan sát mỗi một biểu cảm của Túc Duy, muốn từ bên trong tìm kiếm chút manh mối. Hắn biết chuyện Bảo Ninh bị bắt đi khả năng là một âm mưu, là Thuần Vu Loan muốn dẫn dụ hắn cắn câu. Hắn cũng biết, vô luận xảy ra chuyện gì, chuyện duy nhất hắn có thể làm là ổn định tinh thần, đem hết toàn lực đánh thắng trận chiến này. Nhưng vẫn là nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Nếu như hắn có thể biến thành một con chim thì tốt rồi, có thể bay đến bên người Bảo Ninh, nhưng bây giờ, hắn nơi nào cũng không đi được.
Trông thấy Túc Duy có vẻ do dự không nói, mắt Bùi Nguyên vậy mà đỏ lên.
Túc Duy nhớ kỹ, rạng sáng năm ngày trước Bùi Nguyên được đại phu mặc bạch y xưng Lạc Từ đưa vào trong thành, khi đó Bùi Nguyên vẫn còn có chút thần trí, trơ mắt nhìn Lạc Từ kéo y phục dính chặt vết thương xuống, vết thương quá sâu, lộ ra mơ hồ xương trắng. Khi đó Bùi Nguyên giống như là người gỗ, không hô đau, không rơi lệ, thậm chí còn có thể cùng hắn trò chuyện, hỏi Đới Tăng có phải đã bị chế trụ, hỏi bên ngoài tuyết không ngừng rơi.
Vậy mà bây giờ hắn lại khóc.
Túc Duy nghĩ nghĩ, vẫn là đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, thấp giọng nói: “Bên huyện Phong có lẽ không tốt lắm, hôm đó có một trận đại hỏa công thành, nghe đồn nói, là có một đội Hung Nô binh sớm đã mai phục tại nội thành, thừa dịp loạn lạc cướp đi Vương phi, nó được phóng trong lúc đang đào tẩu. Nhìn phương vị, có lẽ trời xui đất khiến đốt cháy tới kho lúa góc tây bắc…”
Bùi Nguyên nín thở.
Túc Duy tiếp tục nói: “NhưngvVương gia không cần quá mức lo lắng, theo mạt tướng nhìn, người bị cướp đi có lẽ không phảivVương phi. Thuần Vu Loan đồng thời phái người đi mượn binh, sẽ mang người bị cướp kia đi cùng nhau, trạm gác ngầm trông thấy, người kia cao cao, rất gầy, mặc dù tóc mai mang trâm hoa, nhưng dấu chân rất lớn, không giống với thân hình củavVương phi. Còn có, vừa mới quên nói với ngài, gần đây mỗi ngày huyện Phong đều thả một chùm khói lửa, khi do thám đó đến tìm hiểu tin tức không để ý, về sau cảm thấy kỳ quái, liền lưu ý thời gian châm ngòi khói lửa, rất khéo, mỗi ngày đều là giờ Mão hai khắc.”
Mi mắt Bùi Nguyên vặn chặt bỗng nhiên buông lỏng ra, vui sướng hướng về phía hắn, nhịn một lát, vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Túc Duy kinh ngạc nhìn chuyển biến Bùi Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, có chỗ nào không đúng sao?”
“Giờ Mão hai khắc là canh giờ Vương phi ra đời.” Mặt mày Bùi Nguyên mỉm cười, “Nàng dùng loại phương thức này báo tin cho ta, nói nàng không có việc gì. Thật sự cực kỳ thông minh.”
Bùi Nguyên hỏi Túc Duy: “Nếu là ngươi, có thể nghĩ đến biện pháp thông minh này không?”
Túc Duy lúng túng lắc đầu: “Hẳn là, không thể nào.”
Bùi Nguyên “ừ” một tiếng: “Ngươi không làm được nhưvVương phi là có nguyên nhân.”
Túc Duy càng thêm lúng túng, hắn đánh giá sắc mặt Bùi Nguyên, nghĩ thầm Vương gia có phải hay không còn chưa hết sốt, hiện tại bị hồ đồ? Hắn là một đại nam nhân, làm như Vương phi… Vương gia nào có thể cưới hắn a?
Được Bùi Nguyên cho phép, Túc Duy lơ ngơ lui xuống đi.
Bùi Nguyên cự tuyệt người đến hầu hạ hắn, chỉ ra lệnh cho người bưng đồ ăn lên, hắn ăn xong để ở một bên, lại chậm rãi nằm xuống.
Thân thể vẫn là mỏi mệt như cũ, nhưng đầu óc thanh tỉnh, Bùi Nguyên mở mắt nhìn đỉnh đầu màn, không ngủ được. Sau một lát, hắn nhịn không được đưa tay hướng xuống hai chân của mình, nhéo nhéo, quả nhiên vẫn không có cảm giác.
Lạc Từ nói, đây là bởi vì hắn đi trong tuyết quá lâu, dẫn tới vết thương cũ tái phát. Lạc Từ nhìn ra hắn trước kia từng trúng độc, nửa thật nửa giả nói, coi như giải độc, cho dù chữa khỏi độc cũng chưa chắc sẽ chữa khỏi chân.
Bùi Nguyên không biết vì hắn nói sự thật, hay vì ghi hận hắn, cho nên mở miệng hù dọa.
Nhưng Bùi Nguyên lại không hề sợhãui, coi như đôi chân này thật sự bị phế đi cũng không sao. Hắn có may mắn được sống như người bình thường trong thời gian một năm, có được Bảo Ninh, đã rất thỏa mãn.
Nếu như từ nơi sâu xa có thần tích, hắn nguyện ý khẩn cầu, dùng đôi chân này đổi lấy thắng lợi cho cuộc chiến tranh, đổi lấy bình an cho Bảo Ninh.
***
Đảo mắt lại qua hai mươi ngày, tuyết ngừng rơi, ngoài cửa thành huyện Phong chỗ tuyết đọng dày nhất, đã sâu ba thước.
Mắt thấy sắp đến tết mồng tám tháng Chạp, cũng sắp hết năm.
Bảo Ninh vẫn dậy sớm như cũ sớm, Viên Tử cũng thành công bồi dưỡng được cái thói quen này, bồi nàng dậy. Trước khi Lưu ma ma đến, Viên tử đã tìm y phục, giúp đỡ Bảo Ninh mặc vào.
Bụng của nàng dần dần lớn lên, nở ra rất rõ ràng, Bảo Ninh rủ mắt sờ lên bụng, cảm thấy tiếc nuối. Làm phụ thân, Bùi Nguyên lại không được nhìn thấy sự biến hoá thần kỳ như vậy.
Hắn vẫn là không có tin tức, toàn bộ bên trong Phong huyện đều được phong bế, có lẽ có tin tức, nhưng không truyền vào được.
Nhưng Bảo Ninh cũng đã quen. Tín niệm duy nhất hiện tại của nàng là bảo vệ thật tốt cho hài tử trong bụng của nàng, bảo vệ tốt tòa thành này.
Điểm tâm là bánh bao cùng bát cháo đơn giản, ăn xong điểm tâm, Bảo Ninh mang theo Viên Tử ra ngoài đi dạo.
Huyện Phong của hiện tại và một tháng trước như cách biệt một trời, một mảnh tiêu điều, lòng người bàng hoàng, trên phố dường như không có người đi đường. Bảo Ninh đi ngang qua một nhà điếm nhỏ trước kia bán tào phớ, cửa chỉ mở ra một nửa, bên trong đen như mực, tiểu nhị về nhà, còn lại một người chưởng quỹ đang ngồi bên cạnh quầy sổ sách, bưng nửa bát tào phớuống.
Bảo Ninh đi vào, cười hỏi: “Có bán tào phớ không, cho ba bát, thêm một lồng bánh bao.”
Chưởng quỹ buông chén đang cầm xuống: “Không có bánh bao thịt, bánh bao chay được không?”
Bảo Ninh nói được. Dáng vẻ hưởng quỹ rất cao hứng, liên tục đáp ứng, rất mau bưng đồ lên.
Bảo Ninh mời hắn ngồi vào đối diện cùng nhau ăn, cùng hắn nói chuyện phiếm, hỏi: “Hiện tại kinh doanh được không, một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền?”
“Không phải đang chiến tranh sao, không có gì kinh doanh, tất cả mọi người đều sợ chết, ngồi trong nhà đợi, không có người nào ra đường.” Chưởng quỹ thở dài, “Trước kia một ngày có thể kiếm hai xâu tiền, hiện tại muốn kiếm số lẻ cũng khó khăn, tiền lương tháng của tiểu nhị cũng không phát đủ được, cộng thêm ca ca hắn tử trận vào tháng trước trong trận chiến công thành, về nhà an ủi chăm sóc mẹ hắn. Thời gian hiện tại thật sự là gian nan, đáng hận chính là một số người vậy mà nhân lúc tổ quốc gặp nạn lại muốn phát tài, những cái y quán kia, ngày bình thường luôn miệng nói chăm sóc người bị thương, hiện tại một bộ thuốc phong hàn lại muốn bán một lượng bạc. Đáng thương tiểu nữ nhi của ta… bệnh mà chết sống.”
Hắn nói nói, không nhịn được rơi lệ.
Bảo Ninh chưa từng gặp trường hợp như vậy, quay đầu lại, tìm Lưu ma ma cầm chiếc khăn đưa tới: “Mau lau nước mắt đi.”
Chưởng quỹ bình tĩnh lại, ưu sầu nói: “Không biết trận chiến này lúc nào mới có thể đánh xong, trong nhà lương thực sắp cạn sạch, cũng mua không nổi lương thực bên ngoài.”
Bảo Ninh hỏi: “Không mua nổi là sao? Không phải Quan phủ đã hạ lệnh, không cho phép những cửa hàng lương thực mượn cơ hội tăng giá, ghim lấy giá tiền ban đầu, một cân khoai lang ba văn tiền, không mua nổi hủ tiếu, dựa vào việc ăn khoai lang cũng có thể qua.”
“Quan phủ hạ lệnh, những cửa hàng lương thực kia không dám tăng giá, bọn hắn dứt khoát không mở cửa.” Chưởng quỹ tố khổ, “Nhìn ngươi giống như là cô nương nhà giàu sang, nên không trải nghiệm qua khổ cực của lão bách tính nhỏ nhoi như chúng ta. Những chưởng quầy của các cửa hàng lương thực kia cấu kết cùng nhau, cùng với đầu lĩnh địa phương hợp tác, vụng trộm dựa vào lương thực mà đầu cơ trục lợi, còn uy hiếp nói không cho báo quan, bằng không liền để giá cao, chúng ta lương thực cũng mua không được, chết đói hoàn toàn.”
Bảo Ninh khiếp sợ nhìn hắn nói.
Chưởng quầy lắc đầu nói: “Không có cách nào khác, chỉ có thể mong ngóng chiến tranh mau mau kết thúc đi.”
Bảo Ninh không biết nên làm sao an ủi hắn. Chiến tranh trong thời gian ngắn khó mà kết thúc, ngoài thành quân địch chậm chạp không chịu rút lui, lo bên ngoài tình hình nan giải, không nghĩ tới bên trong cũng kịch liệt như thế.
Nguồn lương thực cho người dân , Bảo Ninh đã sớm lo lắng dân chúng trong thành làm ăn khó khăn, sẽ không có cơm ăn, phân phó quan phủ chặt chẽ trông giữ các cửa hàng lương thực, lo rằng sẽ có hành vi tăng giá, một khi phát hiện, nghiêm khắc trừng phạt. Nàng một mực đắc chí, tưởng là đã phòng ngừa chu đáo, cơ bản đã ổn định được tâm tư của mọi người , bây giờ mới biết, là nàng đã nghĩ sự tình quá đơn giản.
Bảo Ninh ăn không vô nữa, vội vã mang theo Lưu ma ma cùng Viên tử rời đi.
Lần này đi trên đường, Bảo Ninh cảm thấy cực kì bất lực. Nàng lại bắt đầu nhớ đến Bùi Nguyên, nếu như có hắn ở đây , sự tình chắc chắn sẽ không hỏng bét như thế này. Nhưng là hắn không trở lại.
Bảo Ninh muốn trách cứ hắn, nhưng lại không nỡ.
Bảo Ninh đi trên đường chẳng có mục đích , khi đi ngang qua một chỗ chỗ rẽ, nhìn thấy một cái thân ảnh đang cuộn mình. Nàng nhíu nhíu mày, xem ra người kia là cực kì mệt mỏi nên ngủ ngay tại kia , muốn tiến lên gọi hắn thức dậy. Còn chưa đi gần, bị Lưu ma ma giữ chặt: “Vương phi chớ đi, người kia đã chết, người nhìn, chân hắn lộ ở bên ngoài đều đã cứng.”
Bảo Ninh dừng chân, hốc mắt dần dần trở nên ướt át.
Nàng rất nhanh chỉnh lý tốt cảm xúc, xoay người nói: “Hồi phủ đi, gọi Tiền Phong tướng quân cùng quan lương thảo đến một chuyến, ta có việc muốn nói.”
Quan Lương thảo tên là Lương Quyền, cùng với Tiền Phong, dường như cùng Bảo Ninh đồng thời bước vào cửa phủ.
Bảo Ninh dẫn bọn hắn đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống, liền nghe Lương Quyền nói: “Vương phi, lương thảo của chúng ta không đủ. Nội thành còn mười mấy vạn quân coi giữ, nhưng chỉ còn lại một kho lương thực, nhiều nhất chỉ đủ ăn năm ngày, Tắc Bắc vốn cũng không phải là một địa phương đất đai phì nhiêu, cho tới nay, quân lương đều dựa vào kinh thành tiếp tế, khai chiến hai mấy ngày trước là thời điểm tốt để lương thực được đưa đến, nhưng không có người mang đến. Về sau đánh trận, thành bị phong bế, càng thêm không vào được. Hiện tại chúng ta là miệng ăn núi lở. Thực ra không đến mức gấp gáp như thế, nhưng công thành hôm đó, một kho lúa của chúng ta ngoài ý muốn bị thiêu hủy…”
Tiền Phong nói tiếp: “Không chỉ là binh sĩ, trong thành còn có chín quận là bách tính phổ thông, trong nhà vốn không có nhiều lương thực dự phòng, tiếp tục chịu giày vò như thế, chỉ sợ cũng không chống chịu được bao lâu.”
Lương Quyền vặn mi nói: “Nếu như mọi người cơm đều không đủ để ăn, lòng dân bất ổn, cuộc chiến này liền cho dù không dập được, huyện Phong cũng tự sụp đổ.”
“Đừng ủ rũ như thế.” Nhìn bọn hắn ưu sầu, Bảo Ninh ngược lại cười, trấn an nói, “Biện pháp dù sao cũng có nhiều hơn khó khăn, đều sẽ khá hơn. Chúng ta không có lương thực, luôn có người có lương thực, chúng ta đi mượn, đi mua, mọi người ăn ít đi một chút, kiên trì đến khi viện binh đến liền tốt thôi.”
Lương Quyền hỏi: “Tìm ai mượn?”
Tiền Phong hỏi: “Viện binh ở đâu?”
Bảo Ninh nói: “Tìm những hộ gia đình lớn, gia thế quý tộc, tìm bách tính có thừa lương thực để vay .Vay với giá cao hơn so với giá thị trường hai giá, đem tất cả lương thực đang sở hữu góp lại với nhau, để quan phủ ra mặt, bán ra với giá thấp hơn 2 lần giá thị trường, làm cho tất cả mọi người đều có khả năng để đến mua.”
Lương Quyền hỏi: “Nếu có người mang ý xấu, cố ý mua lương thực của chúng ta với giá thấp sau đó lại lấy nó bán lại cho chúng ta với giá cao, vậy phải làm thế nào?”
Bảo Ninh nhìn về phía Tiền Phong, khí phách mạnh mẽ hữu thanh nói: “Vậy sẽ phải làm phiền Tiền tướng quân ra mặt, đem dạng người này chém đầu răn đe quần chúng, đem đầu treo ở bên trên cán dài, thị uy dân chúng.”
Tiền Phong không nghĩ tới người vương phi ngay cả nói chuyện cũng không nói lớn tiếng lại cho ra câu nói này, sửng sốt trong chớp mắt, nghiêm nghị lĩnh mệnh.
Lương Quyền dừng lại ở dưới, lại hỏi: “Chúng ta lấy giá cả này mua vào, bách tính có thể sẽ bán, nhưng những thế gia đại tộc kia, sợ là sẽ không động tâm.”
Bảo Ninh nói: “Ta sẽ tự mình đi mượn.”
Nàng đứng người lên, hướng Tiền Phong nói: “Tiền tướng quân, ngươi vừa mới hỏi viện binh ở đâu, ta không có cách nào trả lời ngay cho ngươi, bởi vì ta cũng không biết. Nhưng ta nghĩ, viện binh khẳng định sẽ xuất hiện, Vương gia sẽ nghĩ biện pháp giải cứu chúng ta. Nếu như bây giờ Vương gia cũng cùng chúng ta bị vây ở Nội thành, chúng ta mới là người sợ hãi, nhưng chàng không ở đây, chỉ cần chàng còn sống, chúng ta sẽ có hi vọng.”
Bảo Ninh cười: “Ngươi tin tưởng chàng không ?”
Tiền Phong trịnh trọng nói: “Mạt tướng tin tưởng.”
Bảo Ninh nói: “Ta cũng tin.”
Thanh âm nàng nhẹ nhàng: “Chàng chưa từng khiến ta thất vọng, lần này nhất định cũng sẽ không.”