Tất cả mọi người trong đại điện đều chăm chú nhìn điệu múa của Điệp Hương phi, Chu đế chăm chăm nhìn thẳng, hai con mắt đều muốn rơi ra ngoài.
Người con gái có vẻ ngoài không quá hai mươi tuổi, dáng người uyển chuyển, toàn thân tỏa ra hương thơm ngào ngạt, trong lúc lắc lư hương thơm tỏa ra khắp cả cung điện. Nhạc sĩ gảy dây đàn mạnh hơn, theo nhịp trống cũng cũng đến cao trào, Điệp Hương phi đột nhiên cúi người tạo thành một tư thế kết thúc tuyệt đẹp.
Dưới đài có một vài tên Thái giám, trong tay cầm một chiếc hộp lớn đã chờ sẵn từ sớm, nhìn thấy thời cơ đã đến, lập tức mở nắp rương ra, trong nháy mắt có mấy chục con hồ điệp đủ màu sắc bay ra từng đoàn, mọi người ai cũng đều ngạc nhiên hô lên!
*Hồ điệp: tên Hán Việt của loài bướm: có đôi cánh mỏng với màu sắc sặc sở. Thường được sử dụng miêu tả hình ảnh dịu dàng, nữ tính của phái nữ.
Những con hồ điệp bay ra, lại bay lượn xung quanh người của Điệp Hương phi, đẹp như tiên cảnh, ai nấy cũng đều yên lặng, chỉ còn lại âm thanh của tiếng trống còn vấn vương.
Bùi Nguyên như sợ có con hồ điệp không có mắt bay đến ly rượu của mình, hắn tung vạt áo lên che miệng ly, rồi cười nhẹ vỗ tay.
Trong lòng hắn nghĩ tới, Điệp Hương thật sự thông minh nhạy bén, sao lại có thể nghĩ ra được điệu múa này? Cực kỳ đặc sắc. Cao quý phi vốn dĩ ghen tị Điệp Hương phi trẻ đẹp được sủng ái, nay lại thêm một mồi lửa, bà ta chắc chắn lại càng thêm tức giận.
Bùi Nguyên giương mắt nhìn qua, gương mặt của Cao quý phi lộ rõ vẻ tức giận, miễn cưỡng vỗ tay với mọi người, hàm răng bên trong sắp bị bà ta nghiến nát rồi, thấp giọng mắng: “Con hồ ly tinh chết tiệt!”
Bùi Tiêu không ở đây, Cao Phi Hà ngồi phía bên cạnh Cao quý phi hầu hạ, thấy vậy liền vươn tay vuốt lưng cho bà, nhưng trong lòng lại nhớ lại những lời lúc sáng mưu sĩ Tôn Hưng Nghiệp nói với nàng.
Tôn Hưng Nghiệp là người Bùi Tiêu sắp xếp ở bên cạnh nàng, Cao Phi Hà trong lòng biết rõ, cũng không tin tưởng, nhưng hương đan hắn điều chế lại dùng rất tốt, vì vậy nên mới coi trọng hắn ta một chút. Đôi khi Tôn Hưng Nghiệp nói vài câu có ích, Cao Phi Hà cũng sẽ nghe.
Sáng nay Tôn Hưng Nghiệp mới khuyên nàng đem viên thuốc này tặng cho Cao Quý phi, có người phụ nhân nào không thích sắc đẹp cùng hương thơm đâu? Cao Quý phi chắc chắn sẽ rất vui sướng, sẽ khen thưởng nàng.
Lúc đầu Cao Phi Hà còn không đồng ý, nàng cũng không có hào phóng như vậy, thứ này dù quý hiếm, nhưng trong hậu cung có một người như Điệp Hương phi thì thứ này đâu còn hiếm lạ gì nữa? Nàng muốn giữ lại cho bản thân, không cần thiết dùng vật trân quý này lấy lòng cô mẫu. Nhưng mà hiện tại… buổi chiều nàng nói sai, chọc Cao quý phi tức giận, mối quan hệ của hai người các nàng đã có vết nứt, cần phải nhanh chóng hàn gắn lại.
Cao Phi Hà vẫn còn do dự, tiểu nha hoàn bên người nàng đã mở miệng trước, muốn cướp công nói: “Nương nương còn không biết a? Một thời gian trước, điện hạ mới thu nhận một mưu sĩ họ Tôn, hắn có một phương thuốc cổ truyền bí mật, chế thành đan dược, ăn vào cơ thể sẽ tỏa hương thơm. Tôn tiên sinh từng suy đoán, Điệp Hương phi chắc là ăn loại thuốc nào trong một thời gian dài, mới có mùi hương như bây giờ. Thái tử phi nương nương của chúng ta cũng ăn thử, hiện tại đã thoang thoảng mùi thơm, không tin ngài ngửi xem.”
Cao Phi Hà sửng sốt, quay ngoắt đầu lại nhìn nha hoàn tên Ngân Linh, lập tức hiểu được, nha đầu này chắc chắn là nhận hối lộ của Tôn Hưng Nghiệp, thay hắn nói chuyện, muốn giúp hắn trèo cao, dựa hơi Cao Quý Phi.
Cao Quý phi quả nhiên có hứng thú, kéo tay Cao Phi Hà đặt dưới chóp mũi, gật gật đầu: “Đúng là có hương thơm.”
Bà oán trách nói: “Nha đầu này cũng thật là, có thứ tốt như vậy còn giấu riêng, nên nói với cô mẫu một tiếng.”
Cao Phi Hà cười nói: “Cô mẫu, thứ này con cũng mới gặp lần đầu tiên, không dám tùy tiện dâng cho người, sợ làm tổn hại thân thể của người, liền tự mình thử một chút. Hiện tại cảm thấy tốt, vốn chuẩn bị đêm nay khi trở liền đem cho người, không nghĩ tới bị nha đầu lanh mồm lanh miệng này nói ra trước.” Cao Phi Hà âm thầm trừng Ngân Linh một cái.
Cao Quý phi nói: “Con có mang theo trong người không? Đưa cho ta xem một chút.”
Cao Phi Hà luôn miệng nói: “Mang, mang.” Thuốc này sáng uống một viên, tối uống một viên, nàng sợ quên giờ nên đã đưa nó cho nha hoàn tùy hành Ngân Linh mang theo.
Ngân Linh cung kính lấy bình thuốc ra, Cao Quý phi xem xét kỹ càng, không tin hỏi: “Thật sự hữu dụng?”
Cao Phi Hà vốn không tình nguyện, nhưng bị ép buộc, chỉ có thể cười nói: “Hữu dụng.”
Ngân Linh chen miệng nói: “Tôn tiên sinh nói, thuốc này uống cùng rượu, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”
Cao Phi Hà nhíu mày trừng nàng: “Sao ta lại chưa nghe nói qua.”
Ngân Linh ầm ờ nói: “Nô tỳ cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe Tôn tiên sinh nhắc đến.” Những lời của nàng đều do Tôn Hưng Nghiệp dạy.
Tôn Hưng Nghiệp đồng ý với nàng, nếu như làm tốt, trở về sẽ xin điện hạ chuộc lại thân phận nô lệ của nàng, đưa nàng xuất phủ lấy gả phu quân. Năm nay Ngân Linh đã mười chín tuổi, nàng mong tranh thủ kết hôn càng sớm càng tốt, hơn nữa Tôn Hưng Nghiệp chỉ thể hiện bản thân trước mặt Cao quý phi, cũng không phải làm chuyện bị chém đầu, vì vậy nàng lập tức đồng ý. Dù sao, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, nàng đoán nàng sẽ phải chết già trong phủ, trở thành một lão ma ma không ai muốn.
Cao Quý phi cười nói: “Ở đây vừa đúng lúc có rượu. Phi Hà cũng đến giờ uống thuốc rồi nhỉ, hay là hiện tại thử một chút?”
Đối với viên thuốc này, nàng đã động tâm, những vẫn lo lắng như cũ, ăn vào có thể xảy ra chuyện gì hay không. Đúng lúc Cao Phi Hà ở đây, để nàng ấy uống một viên với rượu trước, nếu không xảy ra chuyện gì, bà sẽ ngay lập tức tìm Bùi Tiêu lấy đơn thuốc đó.
Cao Phi Hà đương nhiên đồng ý. Nàng từ trong tay Ngân Linh nhận lấy viên thuốc, lại bưng chén rượu lên, không biết tại sao, tim đột nhiên đập rất nhanh, giống như sắp có chuyện gì xấu xảy ra vậy, Cao Quý phi nhìn nàng chằm chằm, Cao Phi Hà lại cười lớn một chút, đem thuốc bỏ vào miệng, uống một ngụm rượu nuốt xuống.
Bùi Nguyên thấy hết cuộc trò chuyện của các nàng, híp mắt lại, một lần nữa chuyển ánh mắt về phía bục cao, lước nhác vỗ tay, uống rượu.
Điệp Hương phi rất nhanh đã múa gần xong.
Cao Phi Hà cảm thấy mình như uống say, nếu không, tại sao đầu của nàng càng ngày càng đau, hai mắt càng ngày càng nóng chứ? Nàng trừng mắt nhìn, dùng tay xoa xoa một bên mí mắt, ướt sũng, nàng đưa tay xuống nhìn thử, một tay đầy màu đỏ tươi!
“A!”
Điệp Hương phi vừa dừng lại ở dáng múa cuối cùng, bên dưới đài bỗng nhiên có tiếng kêu sợ hãi, đám người rối rít nhìn sang. Cao Phi Hà hoảng sợ đứng ngay tại chỗ ngồi của nàng, trên tay trên mặt toàn là máu, Cao Quý phi bên cạnh đã chết lặng, kịp phản ứng vội vàng hô to: “Mau truyền thái y!”
Bà ta vừa nói xong, Cao Phi Hà bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, co giật rồi ngã trên mặt đất.
Bùi Nguyên lạnh nhạt nhìn qua, một ngụm cuối cùng uống cạn đáy chén rượu.
***
Bên trong Trường Thu cung, Bảo Ninh ngồi dưới ánh trăng nhìn Hoàng hậu trồng hoa. Lấy bột lưu huỳnh Thái y viện mang tới, làm theo phương pháp Bảo Ninh nói, Hoàng hậu đào cây cúc lên để sang một bên, đổ một ít bột hưu huỳnh vào trong đất rồi trộn.
Ngay cả bên ngoài, Hoàng hậu cũng đốt một lư đàn hương đỏ, Bảo Ninh ngửi mà buồn ngủ, mí mắt đều không mở ra được.
Bảo Ninh không nhịn được hỏi: “Nương nương rất thích loại hương này sao?”
“Đúng vậy, ngửi đã vài chục năm, bỏ không được, mùi này thoải mái, ta ngửi lòng sẽ yên tĩnh.” Hoàng hậu nghiêng đầu hỏi: “Bảo Ninh không thích hả?”
Bảo Ninh cười nói: “Không phải không thích, con chỉ là cảm thấy là lạ.”
Hoàng hậu nói: “Các con tuổi còn trẻ có lẽ ngửi không quen.”
Bà dặn lão ma ma: “Đem lư hương ra xa một chút đi.”
Bao đựng bột lưu huỳnh đặt trên đất dựa vào bên cạnh lư hương, lúc ma ma đến bưng lư hương đi, Bảo Ninh giúp đỡ di chuyển bọc giấy, nhưng trong nháy mắt lại phát hiện ra một chuyện kì lạ. Nàng sợ nhìn sai, bưng bọc giấy để trước mắt nhìn, lần này xác định, bên trong bột phần màu vàng nhạt có một chút xíu hạt nhỏ màu đỏ, giống như là màu sắc của Kê Huyết Thạch chất lượng kém.
*Kê Huyết Thạch: Hay còn có tên gọi khác là Đá Chicken Bloodstone/ Bloodstone vì đỏ như máu gà: là một trong những loại đá quý ở Trung Quốc, có giá trị lớn, hiện đang nằm trong danh sách cấm khai thác và mua bán ở Trung Quốc.
Nàng nhận ra nó, vật này gọi là đan sa.
*Đan sa có tên khác là chu sa, thần sa, xích đan, cống sa. Là một khoáng vật của thủy ngân có sẵn trong tự nhiên, màu đỏ.
Nhưng tại sao bên trong bột lưu huỳnh lại có đan sa trộn lẫn? Người của Thái y viện sẽ không sơ xuất trong việc này.
Suy nghĩ cẩn thận, trái tim Bảo Ninh đập thình thịch, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Hoàng hậu nhìn thấy sắc mặt của nàng kém đi, lo lắng hỏi: “Bảo Ninh, làm sao vậy?”
Bảo Ninh nhớ lại lúc trước khi mới cùng Minh di nương học y thuật, học qua một thứ, vừa là thuốc vừa là đồ vật có độc, gọi là thủy ngân. Minh di nương nói với nàng, thứ này công dụng rất mạnh, chủ yếu dùng để giết chấy, nếu đầu người nào có chấy rận, lấy một chút cái này xoa lên đầu, qua một đêm liền chết sạch. Thai phụ có con bị chết từ trong trứng, ăn một chút thủy ngân vào, thai hư sẽ nhanh chóng bị đẩy ra.
Nhưng nếu ở trong tay kẻ xấu, đây cũng không phải là thuốc chữa bệnh, mà là độc trí mạng.
Thủy ngân không màu không vị, để cho người khác không nhận ra được, là một vị thuốc độc để lâu sẽ hành hạ người trong vô hình.
Lúc đó nàng thuận miệng hỏi một câu, nếu đã không màu không vị, làm sao có thể phân biệt được? Minh di nương nói, thủy ngân để cùng với lưu huỳnh, gặp lửa sẽ biến thành đan sa màu đỏ.
Bảo Ninh nhìn chằm chằm cái lư hương kia, sương mù lượn lờ dâng lên, theo gió thổi thành hình dạng kì quái.
Hoàng hậu cùng lão ma ma nhìn nhau mờ mịt, vừa định hỏi là thứ gì, Bảo Ninh đã nói: “Nương nương, con không thích cái mùi hương này, ngửi choáng đầu, chúng ta không dùng nó nữa có được không?”
Nàng không dám nói thẳng ra ở đây, ‘nương nương, hình như có người cho thêm thủy ngân bên trong lư hương của người, muốn hại người’. Trong Trường Thu cung quanh năm suốt tháng đều đốt hương độc này, nhất định trong cung có tai mắt của kẻ đó, tùy tiện để lộ sơ hở, chỉ sợ đánh cỏ động rắn*, thậm chí khiến các nàng lâm vào nguy hiểm.
*Hành động hấp tấp, khiến kẻ địch cảnh giác.
Lòng bàn tay của Bảo Ninh toát ra đầy mồ hôi, nàng không khỏi nghĩ đến, nên làm gì tiếp theo?
Bùi Nguyên bây giờ còn đang ở Thái Cực điện, tính thời gian, đồ ăn bên kia cũng đã đem lên, khó mà rời đi được. Thế nhưng bên trong Trường Thu cung. Bảo Ninh không biết nên tin ai, không nên tin ai, thậm chí toàn bộ người trong Hoàng cung, người tốt kẻ xấu lẫn lộn ở cùng một chỗ… Bảo Ninh nghĩ vậy, nếu không tạm thời đem nghi vấn nhịn xuống, không cho Hoàng hậu tiếp tục dùng hương này, còn lại, chờ đến mai thấy Bùi Nguyên rồi nói tiếp.
Hoàng hậu không biết trong lòng nàng rối tinh rối mù, nhìn nàng cả người mềm mại dựa vào bả vai mình, chỉ cảm thấy đáng yêu, cái gì cũng đồng ý với nàng, trả lời “Được”.
Bảo Ninh tiếp tục trồng hoa cùng Hoàng hậu.
Nàng hiện tại trong lòng đang rất loạn, lại nhớ tình huống của Bùi Nguyên, lại nghĩ đến ai là người hại Hoàng hậu, không yên lòng, mấy lần Hoàng hậu nói chuyện với nàng, nàng đều không nghe thấy.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói của cô nương trẻ tuổi: “Nương nương, Vương phi, mệt chưa ạ? Phòng bếp mới làm điểm tâm, nô tỳ bưng lên, các ngài nếm thử xem, là bánh nấm.”
Hoàng hậu bảo lão ma ma bên người nhận lấy, nói: “Đào Tiên có lòng.”
Bảo Ninh nâng mắt nhìn sang, Đào Tiên hành lễ với nàng, ngại ngùng cười, dáng vẻ tầm mười ba mười bốn tuổi, so với nàng còn nhỏ tuổi hơn.
Hoàng hậu cùng nàng giải thích: “Có một năm đi hành cung nghỉ mát, trên đường gặp được tiểu nha đầu này sắp chết đói. Ta thấy dáng vẻ lanh lợi xinh đẹp, không bỏ được nàng ở bên ngoài chịu khổ, nên mang về cung. Thoát một cái, đã bảy năm, tiểu Đào Tiên cũng đã trưởng thành.”
Bảo Ninh nói: “Nương nương thiện tâm.”
Hoàng hậu cười đem đĩa bánh nhỏ đẩy đến trước mặt nàng: “Ngươi ăn trước đi, ta chờ một lát nữa.”
Đào Tiên đi ra ngoài, nhưng nghe Hoàng hậu nói vậy thì chợt dừng bước.
Nàng ta do dự một cái, vẫn quay đầu lại, ân cần nói: “Nương nương, bây giờ bánh nấm đang còn nóng hãy ăn đi, lát nguội, ăn sẽ có mùi tanh.”
“A, là vậy à.” Hoàng hậu nghe nàng nói xong, cầm khăn lên lau tay, dùng đũa kẹp một khối bánh, đặt bên miệng thổi: “Được, vậy ta ăn bây giờ.”
Đào Tiên cười hạnh phúc, lão ma ma nói thân thể của nàng yếu không thể chịu gió, hối nàng đi về nghỉ ngơi, Đào Tiên chỉ có thể rời đi. Hiện tại trong lòng Bảo Ninh có hàng vạn nghi ngờ, bất kể nhìn ai cũng nghĩ là người xấu, nhìn chằm chằm bóng lưng Đào Tiên, cảm thấy bộ dáng cứng ngắc khẩn trương, có chút kì lạ. Không lẽ trong bánh có vấn đề?
Những nghĩ lại, làm gì có kẻ xấu nào to gan như vậy, ở trong cung của Hoàng hậu nương nương trắng trợn hạ độc giết Hoàng hậu?
Hình như không có khả năng.
Bàn tay nhanh hơn não một bước, sợi dây thần kinh trong đầu Bảo Ninh nhảy lên, duỗi tay ra ngăn cản Hoàng hậu: “Nương nương, ngài nhìn bên phải miếng bánh có phải có côn trùng không?”
Hoàng hậu quả nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn kĩ: “Có sao?”
Bảo Ninh khẳng định nói: “Có ạ.”
Nàng kẹp đũa bánh của Hoàng hậu ném lên bàn: “Cái này không thể ăn.”
“Vậy thì không ăn bây giờ.” Hoàng hậu đi đến bụi hoa: “Vốn cũng không đói, làm xong việc trước rồi nói.”
Bảo Ninh cười nói: “Vậy để con nếm thử trước?”
Hoàng hậu gật đầu, Bảo Ninh nói lời cảm tạ, che ống tay áo cắn một miếng nhỏ. Đầu bếp trong cung tay nghề thật tốt, vỏ bánh xốp giòn, nấm thịt bên trong rất ngon, trơn mềm, ngậm trên đầu lưỡi đều ngọt nước. Bảo Ninh nuốt xuống, trong lòng âm thầm nhận xét, xác định không có độc.
Nàng thoáng thả lỏng, xuất phát từ lễ nghĩa, nàng ăn hết miếng bánh kia mới đặt đũa xuống.
Hoàng hậu trầm mê trồng cây hoa cúc thu của bà, sớm đem chuyện bánh ngọt quên ở sau gáy. Bảo Ninh ngồi ở một bên nhìn, ban đầu không có chuyện gì, nhưng nhìn một chút, liền cảm giác thân thể của nàng không đúng. Nàng giống như xuất hiện ảo giác? Ánh mắt chỉ cần chuyển di một chút, liền sẽ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, trời, đất, hoa cỏ trước mắt đều biến thành màu xanh tím chói mắt.
Nhìn kỹ, khắp nơi đều là những người tí hon đang nhảy múa, ở trên mặt cánh hoa nhảy, trên mặt đất chạy, ở trên đầu gối xoay mông, còn có bay đến, chui vào trong tai nàng…
Trái tim Bảo Ninh không khống chế được đập nhanh, không phải nàng khẩn trương, là trái tim của nàng giống như tự có sinh mệnh, bịch bịch, nhảy dồn dập. Sắc mặt nàng cũng dần đỏ lên, trong thoáng chốc, bàn chân như đạp lên bông mềm, lại như đang bay lên.
Bị trúng độc! Mấy chữ chợt hiện ra, xuất hiện ở trong đầu nàng.
Bảo Ninh hiểu được, bên trong cái bánh kia đúng là không có độc, độc là bên trong cây nấm, là một loại độc nấm mọc ở trong núi sâu phía Tây Nam, sẽ không giết chết người, chỉ là để cho người ta sinh ra ảo giác mà thôi.
Nếu người bình thường ăn, khó chịu ba bốn ngày sẽ giảm.
Như nếu Hoàng hậu ăn… Bà đã từng nổi điên, lại thêm tác dụng phụ của thuốc, sẽ sinh bệnh, có khả năng làm ra một vài hành động cực đoan.
Trong ánh sáng chói lóa, Bảo Ninh nghiêng mắt nhìn bóng dáng của Đào Tiên.
Nàng ta đứng nấp phía sau cửa, hai tay đan vào nhau, dáng vẻ cực kì lo lắng. Bảo Ninh giật mình hiểu được mục đích của người kia, là muốn mượn tay Hoàng hậu, hành hung nàng! Nàng không thể tiếp tục ở lại Trường Thu cung. Nhưng mà, nàng còn có thể đi nơi nào?
Càng nghĩ, Bảo Ninh nghĩ đến biện pháp đơn giản nhất —— tìm Thái y.
Nói bị bệnh gọi thêm Thái y đến, người kia coi như tay có dài, cũng không thể có người bên trong Thái y viện, lại không dám ngang nhiên hành hung. Chỉ cần nhiều người, người kia sẽ phải kiêng kỵ, các nàng liền là an toàn.
Đầu Bảo Ninh càng choáng, người tí hon trước mắt ngày càng nhiều, giống như là một đám hồ điệp bay lượn, nàng hít sâu một hơi, bắt lấy tay của Hoàng hậu, mỉm cười nói: “Nương nương, chúng ta đi vào trong một lúc được không? Con muốn cùng người tâm sự.”