Bảo Ninh nhờ Hoàng hậu cho đám hạ nhân đang hầu hạ lui xuống, sau đó nói tất cả suy đoán của mình cho bà nghe.
Sau khi nghe xong Hoàng hậu cực kì chấn kinh, nhưng mà chỉ lát sau bà ấy đã lấy lại bình tĩnh, cũng quyết định tin tưởng Bảo Ninh, dựa theo lời nàng nói mà làm.
Sau thời gian một nén nhang, từ cửa của Trường Thu cung có một bóng người vụng trộm lẻn ra ngoài, người này chính là Thu ma ma được tín nhiệm nhất bên người Hoàng hậu, bà ta đang lén lút đi về hướng Thái y viện.
Trong rừng cây sớm đã có một tiểu Thái giám âm thầm canh chừng, thấy vậy cũng vực dậy tinh thần tiếp tục theo sau Thu ma ma.
***
Thái tử phi bỗng nhiên ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, chỉ lát sau liền tắt thở, xảy ra chuyện lớn như thế, bên trong Thái Cực điện đã sớm trở nên vô cùng hỗn loạn.
*Thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Nàng được cung nữ nâng đến thiên điện, thời điểm Thái y chạy tới, thi thể đã cứng lại, đội khám nghiệm tử thi lập tức đến để nghiệm thi. Cao Quý phi được người đỡ vai ngồi ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, đầu óc choáng váng. Chu đế trầm mặc đứng ở bên ngoài, một đám Đại thần cũng có mặt đứng sau lưng Chu đế, nhỏ giọng suy đoán căn nguyên hậu quả.
Bùi Nguyên dựa vào tường, nhìn đám cung nữ bận rộn đưa nước ấm hết chậu này đến chậu khác, buồn bực chán nản nhắm mắt dưỡng thần.
Qua một khắc đồng hồ, đội khám nghiệm tử thi cho ra kết luận: Thái tử phi trúng độc mà chết, thành phần của loại độc kia có tám phần là Yên Chi Mục.
Ba chữ này vừa ra, tất cả mọi người có mặt trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía Bùi Nguyên. Bởi vì trong án mưu phản năm đó, tiền Thái tử và Tứ hoàng tử liên thủ muốn độc chết bệ hạ, và loại độc được sử dụng khi đó chính là Yên Chi Mục. Hạt giống của loài hoa độc này chỉ có ở Bắc cực chi địa, nó được xem là thần được của người Hung Nô, ngoài lần liên thủ hạ độc kia, loại độc này trước nay chưa từng hiện diện ở Đại Chu.
Ánh mắt oán độc của Cao Quý phi cũng quét qua bên này, xem dáng vẻ bà ta giống như muốn xông lên liều mạng với Bùi Nguyên.
Nhưng mà trong lòng bà ta lại âm thầm lo lắng, vừa bất an sợ hãi vừa vô cùng khẩn trương.
Bởi vì bà ta biết rõ, trong tay Bùi Nguyên cũng không có loại độc này. Lúc trước khi định tội phản tặc, Yên Chi Mục tìm được trong phủ Bùi Nguyên là do bà ta lén lút sai mật thám của mình mang vào. Đây cũng chính là vật chứng quan trọng nhất để kết tội Bùi Nguyên. Tất cả mọi người đều cho rằng, ở Đại Chu chỉ một mình Bùi Nguyên có Yên Chi Mục, thật ra, bình độc dược duy nhất đang nằm trong tay bà ta.
Cho nên chuyện này rốt cuộc là thế nào! Bà ta cũng không hạ độc, Cao Phi Hà vì sao lại chết?
Cao Quý phi nhạy bén ngửi được mùi âm mưu, nhưng bà ta không có bất kì manh mối nào, cũng không biết nên bắt đầu tra từ đâu, càng không biết nên làm thế nào để ứng phó với việc này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên tiếp tục diễn cho tròn vai. Bà ta ném tách trà trong tay về phía Bùi Nguyên, lớn tiếng chửi bới: “Tên loạn thần tặc tử này! Lúc trước ngươi muốn giết Phụ hoàng ngươi còn chưa đủ à? May mắn phụ hoàng ngươi nhân từ tha ngươi một mạng, thế nhưng ngươi còn không biết hối cải, bây giờ lại muốn độc hại Hoàng tẩu của ngươi, tâm địa này của ngươi quả là tàn độc!”
Bà ta vừa khóc vừa xông đến quỳ trước mặt Chu đế: “Bệ hạ, ngài nhất định phải xử lý tặc tử này thật thỏa đáng, cho Phi Hà đã mất một công đạo!”
Chu đế vô lực phất phất tay, sai người nâng bà ta dậy, sau đó xoay người nhìn về phía Bùi Nguyên, thấp giọng hỏi: “Nguyên nhi, là con sao?”
Bùi Nguyên hỏi ngược lại: “Bệ hạ, ngài nhìn ta giống thằng ngu lắm à?” Hắn ương ngạnh ngạo mạn không khác gì ngày thường, cũng không có chút gì gọi là lo lắng, hay nóng lòng giải thích vì bị hiềm nghi. Chu đế nhìn vẻ mặt bình tĩnh như không của hắn, trong lòng đã tin tưởng nhi tử này năm phần.
“Tốt, Lệ Khương.” Chu đế ngồi xuống, thở dài gọi khuê danh của Cao Quý phi, nhẹ giọng trấn an Bà ta: “Phi Hà xảy ra chuyện như vậy, trẫm biết trong lòng nàng khổ sở, nhưng cũng không thể vì vậy mà mất đi lý trí, suy đoán lung tung. Không có ai lại ngu ngốc đến nỗi dùng cùng một loại độc giết người tận hai lần, phía sau sự việc lần này chắc chắn không đơn giản như thế, nàng cho trẫm một chút thời gian, trẫm nhất định sẽ cho nàng một công đạo.”
“Bệ hạ, ngài sai rồi.” Bùi Nguyên nói, “Độc này ta chưa hề dùng qua, chỉ là ngài không tin mà thôi.”
Động tác lau nước mắt của Cao Quý phi dừng lại, ánh mắt oán độc lại nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên, Bùi Nguyên thản nhiên đối mắt cùng bà ta, thậm chí mỉm cười đáp lại.
Trong lòng Cao Quý phi lộp bộp một tiếng, mơ hồ nhận ra chân tướng đằng sau việc này chắc chắn có liên quan đến Bùi Nguyên, hắn đã đào sẵn một cái hố chờ bà ta nhảy vào. Nhưng mà bà ta cũng không có cách nào, chỉ có thể bị động chờ đợi, cái gì cũng không làm được.
Chu đế nghe Bùi Nguyên nói, lại thở dài, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Người gọi Hình bộ thượng thư Lâm Vân Trạch đến, sai Lâm thượng thư cẩn thận điều tra bản án lần này. Lâm Vân Trạch lĩnh mệnh, ra lệnh áp tải tất cả cung nhân theo hầu hạ Cao Phi Hà ngày hôm nay, người trong cung Cao quý phi, còn có những người trong yến hội mà các nàng đã từng tiếp xúc qua, gom lại cũng gần năm mươi người.
Lâm thượng thư là một người tỉ mỉ và sáng suốt, năng lực thẩm vấn tội phạm cũng vô cùng xuất chúng, cho nên rất nhanh đã tra ra manh mối, tìm được đồ vật hiềm nghi nhất đó là một bình đan dược nhỏ.
Ông thỉnh Chu đế viết thánh chỉ, bắt Tôn Hưng Nghiệp tiến cung. Chu đế cũng đã chấp thuận.
Bùi Nguyên nghe đến đó, tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, chân trái nhàn nhã vắt lên đùi phải, lệnh cho tiểu Thái giám pha cho mình một tách trà.
Cao Quý phi âm thầm nhìn chằm chằm hắn. Hắn càng tỏ ra tự tại, bà ta lại càng lo sợ bất an . . . Bà ta nhìn nhìn mật thám mà bản thân đã cài vào Trường Thu cung, hoảng hốt trong lòng lại càng tăng thêm vài phần.
Bà ta tìm cớ lui ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh, hỏi tiểu Thái giám kia: “Thế nào?”
“Nương nương, Thu ma ma bên người hoàng hậu nương nương đã lén lút đến Thái y viện, tìm năm sáu Thái y đến Trường Thu cung.” Tiểu Thái giám rủ mắt hồi báo, “Bên trong Trường Thu cung cũng không có gì dị thường, không có âm thanh đánh nhau, đám cung nữ ra vào cũng bình thường, chỉ là Đào Tiên cô cô lại đột nhiên không có tin tức.”
Cao Quý phi kinh hãi hỏi: “Cái gì gọi là không có tin tức? Một người sống sờ sờ, nàng ta bị người đánh gãy chân không xuất cung được, hay là đã bị người ta hạ độc thành kẻ câm không nói ra lời? Ngươi….”
Cao Quý phi bỗng nhiên dừng lại, bà ta nghĩ đến một loại khả năng khác, mưu kế bại lộ, Đào Tiên đã bị giam giữ. Nghĩ như vậy, mồ hôi lạnh từ trên trán bà ta chảy xuống, hung hăng nắm chặt cổ áo tiểu Thái giám, biểu tình Cao Quý phi đột nhiên trở nên vô cùng ngoan lệ: “Lần cuối cùng các ngươi gặp mặt, nàng ta có nói gì với ngươi không?”
Tiểu Thái giám bị dọa sợ, hắn cái gì cũng không biết, chỉ là một tiểu Thái giám phụ trách theo dõi truyền tin mà thôi, không hiểu tại sao tự nhiên Cao Quý phi lại nổi điên như thế, hắn sợ sệt bẩm báo: “Đào Tiên cô cô nói, điểm tâm đưa vào, Hoàng hậu nương nương cũng không có ăn, nhưng Tế Bắc Vương phi lại ăn một miếng, cô cô bảo nô tài phải nhanh chóng hồi báo lại cho ngài. Việc này nô tài đã phái Tiểu Tuệ Tử đến thông truyền, hắn không đến thông báo cho ngài sao?”
Đang nói, Cao Quý phi liếc thấy Tiểu Tuệ Tử ôm bụng đi tới, bà ta hét lớn hỏi: “Nô tài ngu xuẩn, ngươi đã đi đâu?”
Tiểu Tuệ tử bị dọa đến bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Nô tài ăn phải đồ hư bị đau bụng, cho nên đã đi ra ngoài tìm nhà xí, nhưng mà đám hạ nhân ở Trường Thu cung lại keo kiệt không cho, nên nô tài mới phải trở về Diên Hi cung đi vệ sinh. . .”
Cao Quý phi sắp bị cái tên nô tài ngu ngốc này làm tức chết, đầu óc ong ong rối loạn, lẩm bẩm nói: “Xong, xong rồi, khẳng định là đã bị bại lộ. . .”
Nhất định là sau khi Bảo Ninh ăn miếng điểm tâm kia đã phát hiện ra điểm tâm đó có vấn đề, Đào Tiên vẫn còn là con nít, nhất định sẽ bị kinh hoảng, nên đã để lộ sơ hở, bị phát giác.
Chuyện này chưa dứt chuyện kia đã tới, đêm nay thật sự là quá đen đủi mà, tất cả mọi chuyện xảy ra đều bất lợi cho bà ta…… Cao Quý phi hít sâu một hơi, rất nhanh bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ung dung trấn định thường ngày.
Bà ta đuổi hai Tiểu thái giám ra chỗ khác, bảo bọn họ ngậm chặt miệng không được nói lung tung, sau đó gọi ma ma tâm phúc của mình đến, thấp giọng nói: “Ta không biết Tứ hoàng tử đang bí mật mưu đồ chuyện gì, nhưng ta chắc chắn chuyện này sẽ gây bất lợi cho ta, ta tuyệt đối không thể ngồi yên chờ chết. Vương phi của hắn hiện tại đã trúng độc, sẽ không khống chế được mà sinh ra ảo giác, sự tình đã làm đến mức này, bỏ dở giữa chừng cũng quá đáng tiếc rồi, chi bằng chúng ta lại tiên hạ thủ vi cường, một đao hạ sát nàng ta!”
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ có lợi thế.
Ma ma không hiểu hỏi: “Chúng ta nên làm thế nào?”
“Không phải mẫu thân Bùi Nguyên bất hạnh mất sớm sao?” Cao Quý phi híp mắt nói, “Gạt nàng đến Tỏa Dương cung, tùy thời giết nàng, đến lúc đó, liền đổ tất cả cho oan hồn của Hiền phi chết không nhắm mắt, trở về quấy nhiễu Hoàng cung. Hiện tại nàng đã trúng loại kỳ độc kia, sau này tất sẽ cả đời ngu ngốc, trở nên điên dại, ngươi thử nói xem, một kẻ điên chết đi trong Hoàng cung này sẽ có người quan tâm đến sao?”
Ma ma kia sau khi nghe xong gật đầu không ngừng, hết lời khen đây quả thật là diệu kế, nhưng bà ta lại hơi chần chờ: “Nương nương, trước đó chúng ta cũng không lên kế sách cho việc này, trong khoảng thời gian ngắn, muốn tìm ai đến làm việc này bây giờ?”
Cao Quý phi suy nghĩ một lát, hỏi: “Đoạn thời gian trước, có phải Tiêu Nhi đã mang một tiểu Thái giám tiến cung phải không? Nghe nói người này trước kia cũng có chút quen biết với Tứ Hoàng tử phi, tên là Triệu Tiền?”
Ma ma gật đầu xác nhận.
Cao Quý phi nói: “Vậy chuyện này lập tức giao cho hắn, nói cho hắn biết, sau khi chuyện này thành, sẽ thưởng hắn năm trăm lượng vàng, ruộng tốt trăm mảnh, bản cung sẽ đảm bảo tuổi già hắn sung sướng, cơm áo không lo!”
***
Bảo Ninh nằm trên giường trong thiên điện của Trường Thu cung, Hoàng hậu cũng ngồi bên cạnh nhìn nàng, có một cung nữ đến đây, đem toàn bộ sự việc phát sinh ở Thái Cực điện bẩm báo lại một lượt.
Hoàng hậu thở dài: “Tại sao đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ.”
Bảo Ninh cầm tay bà, an ủi: “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Thái y rất nhanh đã chạy đến, vội vàng xem mạch, lại tỉ mỉ hỏi rõ triệu chứng, sau đó lại cầm đĩa điểm tâm trên bàn về nghiệm chứng, chắp tay bẩm báo với Hoàng hậu: “Đúng là trong điểm tâm này đã có độc, may mắn Tứ Vương phi cũng chỉ mới ăn một chút mà thôi, không có nguy hiểm gì, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ có thể khỏi hẳn. Nương nương, việc này hẳn là do đám cung nhân Ngự thiện phòng bất cẩn, có nên trách phạt một phen để chấn chỉnh bọn cung nhân kia?”
“Tất nhiên là phải.” Hoàng hậu gật đầu, “Sai người áp giải đầu bếp đã làm đĩa bánh ngọt này, giam cung nữ đưa cơm hôm nay vào phòng chứa củi, trông coi cho tốt, sáng mai bản cung sẽ đích thân thẩm vấn.”
Bà nói xong, lại xoay người hạ lệnh với mấy Thái y đang đứng một bên: “Vương phi trẻ tuổi nhu nhược, tuy không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn cần phải có Thái y ở bên chăm sóc, đêm nay các ngươi cứ ở lại trong cung của ta đi.”
Các Thái y chắp tay lĩnh mệnh, lập tức có một cung nữ tiến lên dẫn họ đi đến nơi ở đã được an bài tốt.
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ mu bàn tay của Bảo Ninh, nói: “Yên tâm đi, tất cả đều đã an bài xong, Đào Tiên đã sớm bị bắt giữ, ngươi nghỉ ngơi trước đi….”
Lời còn chưa dứt, Thu ma ma đã tiến lên, cau mày nói: “Nương nương, tiểu Diệp công công bên cạnh bệ hạ đến đây, nói là bệ hạ có việc muốn triệu kiến Vương phi đến Thái Cực điện một chuyến.”
Hoàng hậu sửng sốt giây lát: “Đến đó làm cái gì?”
Thu ma ma nói: “Nói là bởi vì liên quan đến việc Thái tử phi trúng độc bỏ mạng, Hình bộ Lâm đại nhân phân phó mang tất cả những người đã gặp qua Thái tử phi đến Thái Cực điện, tiến hành thẩm vấn. Sáng nay lúc đi thỉnh an, Vương phi cũng đã gặp qua Thái tử phi, cho nên phiền Vương phi đến đó một chuyến.”
Hoàng hậu bất mãn nói: “Thời điểm thỉnh an có nhiều người như vậy, Bảo Ninh làm sao có thể hạ độc giết người? Hơn nữa Bảo Ninh đã bệnh thành ra như vậy, đi đến Thái Cực điện kiểu gì?”
“Nương nương, ngài đừng làm khó xử nô tài.” Nàng vừa nói xong, tiểu Diệp công công đã từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt khổ sở, khó xử, “Đây đều là lệnh của bệ hạ, nô tài cũng không dám kháng chỉ! Nương nương, không sai không sợ, chỉ là hỏi mấy câu mà thôi, ngài vẫn nên để Vương phi qua đó một chuyến, rất nhanh sẽ trở về. Nếu ngài nhất quyết ngăn trở, ngược lại sẽ khiến cho người khác nghi ngờ vô căn cứ, đêm nay đã xảy ra chuyện lớn như thế, chúng ta vẫn nên tránh tị hiềm thì tốt hơn ạ.”
“Cái này…” Tiểu Diệp công công là đồ đệ của Khương Yển đại Thái giám ở bên cạnh Chu đế, trong cung cũng được xem là một Thái giám rất có uy phong, Chu đế cũng vô cùng tín nhiệm hắn. Hắn đã nói như vậy, Hoàng hậu hơi do dự.
Bảo Ninh đứng lên nói: “Nương nương, vậy thần đành phải đi một chuyến.”
Hoàng hậu nói: “Được, cũng không có biện pháp khác.” Bà cùng Thu ma ma đỡ Bảo Ninh ra ngoài.
Tiểu Diệp công công cười nói: “Nương nương yên tâm, chúng nô tài đã chuẩn bị kiệu, thỉnh Vương phi lên kiệu.”
Bảo Ninh theo hắn ra ngoài, kiệu dừng ở trước cửa, lập tức có cung nữ tiến đến dìu nàng lên kiệu.
Bảo Ninh hơi chóng mặt, ngồi trong kiệu nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu, cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại. Nàng nghi hoặc mở mắt ra, hỏi: “Đến rồi?”
Nhưng lọt vào tầm mắt nàng cũng không phải là Thái Cực điện nguy nga tráng lệ, mà lại là một nơi vô cùng hoang tàn vắng vẻ, trước mắt chỉ có một tòa lầu nhỏ, cỗ kiệu đã dừng ngay trước cửa tòa lầu kia.
Lại phát hiện những cung nhân khiêng kiệu vừa nãy đã biết mất không thấy đâu, tiểu Diệp công công cũng không biết đã đi nơi nào. Bảo Ninh hít vào một hơi, tranh thủ thời gian bước ra khỏi kiệu.
Giương mắt lên, nàng thấy rất rõ ràng hàng chữ trên tấm bảng treo trước cửa tiểu lầu —— Tỏa Dương cung. Trách không được nàng lại cảm thấy tòa lầu này quen thuộc đến vậy, ở Tế Bắc Vương phủ cũng có một tòa, là do Bùi Nguyên vì tưởng nhớ mẫu phi hắn mà xây nên, cơ hồ giống tòa lầu trước mắt này như đúc. Chỉ là, kiệu của nàng vì sao lại dừng ở đây? Trái tim Bảo Ninh kịch liệt nhảy lên một chút, nàng thấp thỏm hô nhỏ một câu: “Tiểu Diệp công công?”
Hoàn toàn không được đáp lại, lúc này Bảo Ninh mới kịp phản ứng lại, đây có lẽ là một cái bẫy! Nàng quay người muốn mau chóng rời đi, nhưng còn chưa đi được một bước, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen. Bóng đen kia giơ tay đẩy Bảo Ninh một cái, khiến nàng sợ hãi thét chói tai, cả người lảo đảo một chút, cửa lớn sau lưng bỗng nhiên bật mở.
Nàng bị đẩy ngã vào bên trong, trong lúc nàng vẫn đang chìm trong khiếp sợ chưa kịp định thần lại, bên tai đã vang lên tiếng cửa cung từ từ khép lại.
***
Bên trong Trường Thu cung, Hoàng hậu lo lắng chờ đợi, Bảo Ninh vẫn chưa trở về. Bà vốn cho rằng là Lâm thượng thư bên kia tra hỏi quá nhiều làm chậm trễ thời gian, nhưng trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên bà lại phát hiện ra một điểm đáng ngờ. Nếu những người đã gặp qua Cao Phi Hà đều cần thẩm tra, tại sao bà lại không bị truyền đi? Rõ ràng thời gian bà gặp Cao Phi Hà còn dài hơn cả Bảo Ninh, nhưng tại sao Hoàng thượng chỉ truyền lệnh cho gọi một mình Bảo Ninh?
Là bà quá đa nghi, hay là Tiểu Diệp công công cũng đã bị kẻ gian mua chuộc?
Hoàng hậu đứng ngồi không yên, bà kêu Thu ma ma đến, phân phó: “Việc này ta cảm thấy có chút kỳ quặc, ngươi đích thân đến Thái Cực điện một chuyến, nhìn xem Bảo Ninh có ở đó hay không. Nếu là không ở đó, hoặc là Bảo Ninh căn bản không đi qua đó, ngươi hãy trực tiếp đi tìm Tứ Hoàng tử, đem tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay báo lại.”
Thu ma ma hỏi: “Nương nương, cần báo với bệ hạ không?”
“Không cần, ngươi chỉ cần bẩm báo cho Tứ Hoàng tử là được.” Sắc mặt Hoàng hậu nặng nề, “Bệ hạ là một kẻ hồ đồ, ta không dám tin tưởng người.”