Đã *trung tuần tháng tám, thời tiết dần mát mẻ, nhưng vừa qua buổi trưa, ngồi bên ngoài vẫn cảm thấy oi bức.
*Trung tuần: thời gian khoảng ⅓ của tháng, khoảng 10 ngày giữa tháng âm lịch( từ ngày 11-20)
Viên Tử từ trong cung Hoàng hậu sau khi ra ngoài tâm tình liền không tốt, hắn không muốn đi nghỉ trưa, nhất định phải ở dưới mái nhà cong này xem con kiến. Tiểu Thái giám đi theo hắn đã buồn ngủ, ngồi ngủ gà ngủ gật ở một bên.
Dưới mái hiên của hành lang là gạch đá, màu đỏ gạch ngói xắp xếp chặt chẽ với nhau, Viên Tử nhìn chằm chằm vào khe giữa các viên gạch, thấy cách đó không xa bò đến một đàn nhỏ kiến đỏ. Con kiến tựa như cây kim lớn vậy, nếu không cẩn thận, gần như không thấy rõ, hắn cầm que gỗ đâm đâm chọc chọc .
Đàn kiến đỏ nhỏ tính tình rất tốt, im lặng không lên tiếng, lách qua cây gậy của hắn, nối đuôi nhau trùng trùng điệp điệp về tổ.
Viên Tử nằm rạp trên mặt đất thấy bọn chúng về lại tổ trong khe gạch, giống như một ngọn nến nhỏ màu đỏ, năm ngoái, thời điểm hắn được tiến cung để thăm viếng tổ mẫu, liền chú ý tới. Lúc ấy hắn cảm thấy kỳ quái, muốn đi đào, nhưng tiểu Thái giám đi theo hắn bị dọa đến nỗi khóc lên, liều mạng lôi kéo hắn, nói rằng đây là gạch đá bệ hạ thưởng cho Quý phi nương nương, trân quý giống như vàng, không thể làm hư.
Viên Tử thổi hơi vào tổ kiến, lại nhìn tiểu Thái giám bên cạnh đã ngủ thiếp đi, nghĩ thầm, hôm nay hẳn là không có người cản hắn.
Đây là cửa chính của điện, bình thường người đến người đi qua đây, nhưng thời gian này đây nhóm cung nhân cũng đã nghỉ ngơi, khiến cho nơi đây trở nên quạnh vắng một chút. Viên Tử đưa lưng về phía tiểu Thái giám kia, móc ra cây gậy nhỏ, chậm rãi đào theo các khe nứt. Hắn vô cùng kiên nhẫn, cũng không làm ra động tĩnh lớn, từ từ dùng cây gậy mài, ước chừng một khắc đồng hồ sau, khe gạch trở nên lỏng lẻo.
Hắn lại dùng ngón tay đào, vốn nghĩ rằng sẽ không thành công, ai nghĩ đến lại là, gạch đá này cũng không có kiên cố như vậy, bị nhấc lên một cách dễ dàng giống như đã từng bị nâng lên trước đó.
Quang cảnh bên dưới lộ ra.
Lít nha lít nhít, tất cả đều là con kiến nhỏ màu đỏ, tụ tập ở cùng một chỗ, giống như mái tóc màu đỏ của nữ nhân đem vò thành một nhúm.
Bởi vì chấn động, những con kiến di chuyển cực nhanh tản ra.
Lông mi Viên Tử run rẩy, cũng không có bị điều đó làm kinh hãi, lạnh nhạt ngồi ở một bên như cũ, đầu tiên là nhìn những con kiến đỏ kia chạy như bay lung tung, sau đó lại dùng cây gậy đi chọc bùn đất phía dưới. Trước kia gia gia đã từng nói cho hắn, những con kiến đỏ nhỏ này sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập lại một chỗ, trừ phi bị vật có độc hấp dẫn. Cho nên phía dưới gạch, nhất định cất giấu đồ vật có độc.
Tiểu Thái giám kia còn đang ngủ, ngủ rất ngon, trong mũi còn ngáy khò khò.
Viên Tử đem que gỗ đâm xuống mặt đất ước chừng một thước sâu, cây gậy đụng phải thứ gì đó. Hắn dứt bỏ cây gậy, dùng tay đào đất. Sau lưng đã truyền đến thanh âm huyên náo, nhóm cung nhân đều chuẩn bị làm việc đâu vào đấy, nhưng bởi vì Cao Quý phi nhắc nhở rằng không cho tới gần chính điện, vì vậy không ai dám tới.
Tiểu Thái giám kia cũng giật mình tỉnh lại, trông thấy Viên Tử đưa lưng về phía hắn, không biết đang làm gì.
Hắn sớm đã thành thói quen với tiểu Hoàng tôn có tính tình quái gở này, nên không có đem lòng sinh nghi, chỉ thuận mồm hỏi một câu: “Có ần nô tài chơi cùng ngài không?”
Viên Tử im lặng lắc đầu. Tiểu Thái giám không nói tiếp, nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi ngủ gật.
Viên Tử đem đống đất để ở một bên, vươn tay vào trong động, sờ một chút, lôi ra một cái bình nhỏ màu đỏ .
Viên Tử nhìn qua liền hiểu được, đây là một bình độc dược, tổ mẫu chôn nó ở chỗ này, dẫn những con kiến nhỏ tới, Độc dược, bọn nó thích ăn. Viên Tử chậm rãi đem cái bình đỏ nhét vào bên trong tay áo của mình, lại đem bùn đất cùng gạch đá dời về chỗ cũ, dùng tay áo lau hết bụi đất còn sót lại, nền gạch sáng bóng sạch sẽ. Nhưng vẫn không giống như lúc đầu.
Nhưng mà… Vụng trộm lấy đồ mà tổ mẫu giấu, có cần thông báo một tiếng với người không?
Viên Tử nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên thông báo. Hắn đứng lên đẩy cửa, cửa buộc từ giữa lên, đẩy không ra, hắn liền lượn đường khác, đi đến cửa sổ nhỏ phía sau.
Vốn định đẩy cửa sổ ra nhờ tổ mẫu mở cửa chính, nhưng loáng thoáng, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện.. . Là tổ mẫu cùng thanh âm của nữ nhân xấu xa kia.
Nữ nhân xấu xa kia hỏi: “Cô mẫu, con thật sự là nghĩ mãi mà không ra, người điên kia đã điên thành như vậy, Phụ hoàng sao không phế bà ta đi?”
Viên Tử nghi hoặc nhíu mày, nghĩ thầm: “Kẻ điên đó là ai?
Giọng nói Cao Quý phi mang chút trêu chọc: “Phi Hà, con ngu thật, hay là giả ngu? Đừng nói Hoàng hậu bị điên, cho dù nàng biến thành một người đần nước mũi chảy dài, chạy loạn khắp Hoàng cung thì bệ hạ cũng sẽ không bởi vậy phế bà ta. Thẩm gia là gia tộc lừng lẫy như thế nào, con còn không rõ sao? Một môn năm hầu, thế lực cường đại, chi phối toàn dân. Huống hồ, bệ hạ cùng ca ca với của bà ta có giao tình rất tốt, hai người cùng vươn lên trong nghịch cảnh mà kết thành huynh đệ. Về sau ca ca của bà ta chết trên chiến trường, càng là một người trung thành, bệ hạ không có tình cảm với Hoàng hậu, nhưng vẫn nhất quyết kết giao, người không nỡ chém đứt tình nghĩa. Chỉ cần Thẩm Hoàng hậu không phạm phải sai lầm lớn, bệ hạ sẽ không phế bỏ bà ta.”
“Vậy tối nay, bà ta sẽ phạm một sai lầm lớn.” Cao Phi Hà cũng cười nói, “Cô mẫu, kế sách của người thật sự là cao minh, chẳng những cho bệ hạ có cớ phế hậu, còn có thể lôi kéo Tứ Hoàng tử và Thẩm gia cùng bị liên luỵ. Từ khi tiền Thái tử mất tích, Thẩm gia cũng đã tĩnh lặng hơn nửa năm, giống như che giấu thực lực, chỉ là gần đây, lại chuẩn bị tiếp cận Tứ Hoàng tử.”
Cao Quý phi hừ một tiếng, cúi đầu sờ móng tay của mình: “Ta thật đúng là hối hận, lúc trước chỉ là an bài cho hắn một tội danh, nhưng lại không nhất quyết hạ độc chết hắn. Lão Tứ này, nói là Hoàng tử, lại không sống trong cung được mấy ngày, mẫu phi hắn chết sớm, không có người giáo dưỡng hắn, cả người toàn là thói xấu, trước kia ta gần như không thèm kiêng kị hắn.”
Lúc nghe bà nói một chữ “Độc” này, ánh mắt Cao Phi Hà loé lên.
Cao Quý phi tiếp tục nói: “Lão Tứ thông minh, mấy huynh đệ kia cũng không sánh bằng hắn, tính tình hắn ngỗ ngược ngang tàng, không thích bị trói buộc. Có người nói hắn giống như là đại bàng ở sa mạc Tế Bắc, nhưng đây lại không phải chuyện tốt. Thành cũng tuỳ tiện, bại cũng tuỳ tiện, ta chỉ chờ hắn tự mình hại chết chính mình vào một ngày nào đó, ai nghĩ đến sẽ có hôm nay! Một viên đá đầy gai cũng được rèn luyện trở nên nhẵn nhụi… Hết lần này đến lần khác làm hỏng chuyện tốt của ta!”
Viên Tử kiễng chân ghé vào cửa sổ, lại bị thu hút. Người nửa điên kia hình như là Hoàng hậu nương nương, vậy còn lão Tứ này là ai?
Giọng nói Cao Quý phi gần như cắn răng mà bật ra, Cao Phi Hà mắt thấy bà ta như vậy, nhưng trong lòng lại không suy nghĩ cùng một chuyện.
Ấp ủ một lát, Cao Phi Hà bỗng nhiên rơi xuống mấy giọt nước mắt: “Cô mẫu, con thật sự sợ hãi, con sợ về sau cũng sẽ phải đối mặt với kiểu đấu tranh huynh đệ này”
Cao Quý phi nhíu mày nhìn nàng: “Nói mê sảng gì vậy, con không phải độc nữ? Huynh đệ từ đâu ra?.”
“Không phải con…” Cao Phi Hà lau nước mắt, “Là cái tiểu nghiệt súc trong phủ kia! Cô mẫu, có cái tiểu nghiệt súc kia, tâm con luôn bất an, điện hạ sớm muộn cũng phải tìm người thừa kế, tiểu nghiệt súc kia là trưởng tử, về sau ai sẽ làm Thái tử? Coi như sang năm con sinh hạ hài nhi, nhưng tiểu nghiệt súc so với hài nhi của con lớn tuổi sáu tuổi, đợi hài nhi của con trưởng thành, hắn đã là cái mối loạn lớn!”
Sắc mặt Cao Quý phi càng thêm khó coi: “Vậy con muốn làm cái gì?”
“Mới vừa nói tới độc, con chợt nhớ tới, lúc trước hạ độc sử dụng Yên Chi Mục, hiện tại còn thừa không? Người cất giấu nó ở đâu?” Cao Phi Hà mong đợi nhìn bà, “Yên Chi Mục là độc dược do Hung Nô vương thất ban tặng, chưa từng truyền lại. Ba năm trước đây Tứ Hoàng tử mang binh đánh lén thiên điện thành Hung Nô vương, may mắn thành công, ngoại trừ hắn, sẽ không còn người nào có trong tay vị thuốc này. Lúc ấy Tứ Hoàng tử bị định tội, đây không phải một bằng chứng quan trọng sao?”
Cao Phi Hà càng nói càng hưng phấn: “Cô mẫu, không bằng chúng ta lập lại chiêu cũ, dùng vị thuốc độc này hại chết tiểu nghiệt súc kia, đẩy lên đầu Tứ Hoàng tử đi…”
Nàng còn chưa nói hết, khuôn mặt Cao Quý phi chợt ngoan lệ, giơ tay cho nàng một bạt tay: “Xuẩn phụ! Mấy tháng trước muốn giết tôn nhi của ta, ta cho là con đã hối cải, không nghĩ tới vẫn đầu ác độc như vậy!”
Cao Phi Hà ngã nhào trên đất, tay che má trái, bị đánh cho cả người hồ đồ.
Cao Quý phi tức giận đến bộ ngực phập phùng, tay chỉ vào nàng mắng, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm vội vàng của tiểu Thái giám: “Tiểu Hoàng tôn, tiểu Joàng tôn, sao ngài vụng trộm chạy tới chỗ này vậy? Nhanh đi cùng nô tài!”
Nghe lời này, Cao Quý phi chớp mắt luống cuống, Cao Phi Hà cũng vội vàng đứng lên, đẩy cửa sổ ra, đối diện với mắt của Viên Tử.
Nàng kéo tay Viên Tử, túm hắn từ cửa sổ lên, lại quát lớn cho tiểu Thái giám rời đi, khẩn trương hỏi Viên Tử: “Những lời nói mới rồi, ngươi nghe thấy được bao nhiêu?”
Viên Tử buông thõng mắt, nghĩ thầm, mặc dù không hiểu, nhưng đều nghe thấy hết.
Nhưng thời điểm đối mặt với ánh mắt của Cao Phi Hà, Viên Tử lắc đầu: “Con vừa mới tới, không nghe thấy gì cả.”
Cao Quý phi và Cao Phi Hà đều thở dài một hơi. Trẻ con hẳn là không gạt người.
Cao Quý phi kéo Viên Tử đến ngồi trên đùi mình, vẫn không yên lòng, vuốt ve gương mặt của hắn nói: “Viên Tử, tổ mẫu yêu con đúng không? Cho dù vừa rồi con nghe thấy cái gì, cũng không sao, chỉ cần con nhớ kỹ, không thể nói ra ngoài, giữ kín trong bụng, một câu cũng không thể nói với người ngoài. Nếu không…”
Cao Quý phi lộ ra dáng vẻ thống khổ: “Tổ mẫu sẽ bị tổn thương.”
Viên Tử gật nhẹ đầu.
Cao Quý phi cười nói: “Tốt, ta biết Viên Tử ngoan nhất, đi ngủ đi.”
Cao Phi Hà hành lễ: “Cô mẫu, để con mang Viên Tử xuống dưới.”
Cao Quý phi đáp một tiếng, giống như vừa rồi chưa từng đánh nàng, vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như cũ.
Viên Tử xiết chặt cái bình đỏ trong tay áo, theo Cao Phi Hà đi ra ngoài, đi về hướng thiên điện.
Trên đường, Cao Phi Hà hung hăng nắm chặt tay hắn, như muốn cắt đứt cánh tay của hắn, thấp giọng đe dọa: “Sau khi trở về lập tức đi ngủ, tỉnh ngủ cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh. Ta mặc kệ ngươi nghe thấy được cái gì, tóm lại, dám ra nói ra bên ngoài một chữ, ta rút đầu lưỡi của ngươi!”
Viên Tử ngoan ngoãn nghe theo. Hắn nằm dài trên giường, Cao Phi Hà lại lườm nguýt hắn một cái, đi ra cửa, lúc đi còn an bài cung nữ phải trông coi hắn.
Viên Tử nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cảm thấy thèm, lại đứng lên, mở ra bình nhỏ màu đỏ, đổ một hạt hoàn dược vào trong miệng.
Chép miệng một cái, rất đắng, cũng không ngon.
Cái này là Yên Chi Mục tổ mẫu giấu đi sao? Viên Tử ngáp một cái, xoa xoa con mắt, phát hiện mắt trở nên đau.
Hắn xuống giường đi đến trước gương, trong gương, mắt của hắn từ từ chảy ra tơ máu, rất nhanh liền huyên đỏ một mảnh, tựa như lệ quỷ vậy, rất đáng sợ.
Viên Tử nghĩ thầm, trách không được gọi là Yên Chi Mục .
***
Còn chưa tới chạng vạng tối, đèn đuốc trong Thái Cực điện đã đã treo lên, xa xa nhìn lại, cả tòa cung điện đều bao phủ ánh sáng màu vàng, hoà cùng sắc trời lúc hoàng hôn.
Giờ Dậu một khắc, Chu đế vào điện, sau đó quần thần bái kiến, cung yến bắt đầu, tấu khúc cổ nhạc Thái Bình.
Bảo Ninh và Bùi Nguyên ngồi bàn thứ ba
Đầu tiên là Thái tử Bùi Tiêu, bệnh hắn chưa lành, sau khi yến hội bắt đầu, chưa đến một khắc đồng hồ, liền bị Chu đế khuyên ngăn nên tạm nghỉ. Thứ hai là Nhị hoàng tử Bùi Thư, Bùi Thư tiên thiên không đủ, có chút ngu dại, chỉ lo ngơ ngác nhìn vũ nữ trước mặt khiêu vũ.
Vị trí của Bùi Nguyên, cách Chu đế không xa không gần, cách các vũ nữ bên dưới cũng không xa không gần, là nơi tốt để ăn uống .
Cái gọi là cung yến, chính là mọi người tập hợp lại xã giao dưới mắt của Chu đế, nhìn khiêu vũ, múa hát, ăn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
Bùi Nguyên bóc hạt dưa, Bảo Ninh bóc lạc, gạt sang một bên, gom nhân thành một đống, chứa ở bên trong khăn.
Bùi Nguyên đem khăn thắt chặt, lắc một cái, đều đặn trộn lẫn, đưa tới trước mặt Bảo Ninh: “Nàng ăn trước.”
Bảo Ninh hài lòng phân ra một nửa bỏ vào lòng bàn tay mình, đang định ăn, trông thấy mấy thuộc hạ nhốn nháo phía dưới, chợt thấy ngại ngùng.
Bùi Nguyên nhìn ra vẻ khó chịu của nàng, vung tay áo một cái che tại trước mặt nàng: “Ta che cho nàng, ăn đi.”
Bảo Ninh nhanh chóng cho đồ ăn vào miệng, nhai nhai, nheo mắt lại: “Ngon lắm.”
Bùi Nguyên im lặng cười, vừa định nói ‘cho nàng hết’, liền thấy sau vai nàng lộ ra cái đầu nhỏ: “Viên Tử tới?”
Bảo Ninh kinh ngạc quay đầu, quả thật là Viên Tử.
Nàng vui vẻ sờ sờ mặt hắn, nói với Bùi Nguyên: “Chàng nhìn xem, mấy tháng không gặp, tiểu Viên Tử của chúng ta cao lớn lên.”
Bùi Nguyên không nói chuyện, hai ngón tay vân vê ly rượu, khẽ gật đầu.
Bảo Ninh đem hạt dưa cùng lạc còn lại nhét vào trong tay Viên Tử, cười nói: “Đã bóc hết, con lấy về ăn đi.”
Nàng quả thật rất muốn lập tức mang Viên Tử đi, nhưng đây không phải ngày bình thường, không được gấp. Tạm thời, vẫn nên giống như thường ngày, chậm rãi đợi thời cơ tốt.
Viên Tử nhận vào trong tay, mím môi cười, lập tức lại có chút ủy khuất: “A di, con tưởng người không thích con, lúc ở Trường Thu cung, người không để ý tới con.”
Bảo Ninh véo mũi hắn, hướng hắn nói: “Sao lại thế, chẳng qua là lúc đó có mẫu thân con, ta tiếp xúc thân cận với con sẽ không tốt.”
Viên Tử sửng sốt, một chút mới phản ứng được, Cao Phi Hà là mẫu thân trên danh nghĩa của hắn.
Hắn vụng trộm chạy ra ngoài, tiểu cung nữ bên cạnh Cao Phi Hà canh hắn rất nghiêm ngặt, chẳng mấy chốc sẽ tìm tới. Trước đó, hắn phải hỏi rõ ràng một vấn đề.
Viên Tử nhìn về phía Bùi Nguyên, khẩn trương hỏi: “Người là Tứ Hoàng tử sao?”
“.. .” Bùi Nguyên cũng run lên giây lát, biểu tình biến hóa khó lường, sau đó buông ly rượu trong tay xuống, “Tiểu nhóc con, có chuyện gì sao?”
Viên Tử tiếp tục nói: “Người chính là lão Tứ.”
Bùi Nguyên híp mắt, muốn níu lấy cổ áo răn dạy hắn dừng lại, nhưng bị Bảo Ninh ngăn lại: “Đừng, đừng so đo với tiểu hài tử.”
Đang lúc nói chuyện, người cung nữ kia đã bối rối tìm đến, hành lễ qua lao, túm tay áo Viên Tử muốn kéo đi: “Tiểu hoàng tôn, ngài chạy loạn cái gì? Cung điện lớn như thế, cẩn thận chạy lạc, bị sói ăn thịt đấy! Nhanh trở về cùng nô tỳ!”
Viên Tử thuận theo nàng ta trở về, đi được một nửa, quay đầu nhìn Bảo Ninh một chút, Bảo Ninh phất phất tay cười với hắn.
Bùi Nguyên tức giận khó chịu, hướng Bảo Ninh nói: “Tiểu nhóc con kia thiếu giáo huấn, lại dám gọi thẳng tục danh của trưởng bối, đợi được cơ hội ta muốn đánh hắn.”
Bảo Ninh cười trấn an hắn, nói đùa, chợt bắt gặp một mùi hương hoa.
Hai người ngẩng đầu nhìn, có một nữ tu thướt tha nhẹ nhàng lên đài, lấy lụa trắng che mặt, chuẩn bị tư thế để múa. Không cần nhìn mặt, chỉ ngửi tới mùi hương, lại nhìn một chút thần sắc Chu đế say mê liền biết, đây chính là Điệp Hương phi tử được Chu đế sủng ái nhất trong Lục cung.
“Đi thôi.” Bùi Nguyên nghiêm mặt nói, “Bây giờ nàng cáo lui với bệ hạ, trở về cung của mẫu hậu.”
Bảo Ninh thấp giọng đáp ứng.
Nhịp tim nàng đập nhanh, vừa đúng lên, trong lòng bàn tay bỗng nhiên có thêm một đồ vật, Bùi Nguyên che giấu thứ này, thầm nhét vào tay áo nàng.
“Đây là phong hoả, được sử dụng để liên lạc trong quân Bôn Lang, cùng loại với pháo hoa, nhưng sẽ có diễm hỏa màu cam, ánh lửa không lập tức tan biến. Nếu nàng gặp sự tình nguy cấp, chỉ cần châm lửa đốt nó, ta lập tức tìm đến.”
Bảo Ninh trịnh trọng gật đầu: “Ta nhớ rồi .”
Bùi Nguyên không nhìn nàng nữa, chỉ là tiếp tục cúi đầu uống rượu. Có người tới bắt chuyện với hắn, thần sắc hắn bình thường giống thường ngày.
Bảo Ninh lấy thân thể không thoải mái làm lý do cáo lui, thuận lợi đạt được sự cho phép, cùng cung nữ đồng hành rời khỏi đại điện, hướng tới Trường Thu cung.
Cao Quý phi trông thấy nàng đi, tươi cười trong mắt hồ ly lộ ra, nói với Cao Phi Hà: “Trò hay chuẩn bị diễn ra.”