Bảo Ninh trông thấy, khi quay về sắc mặt Bùi Nguyên có vẻ phấn chấn hơn lúc đi một chút.
Mặc dù không hiện lên mặt, nhưng lông mày không thả lỏng, gác chân ngồi cạnh bàn uống trà, thi thoàng còn rung chân mấy cái.
Bảo Ninh hỏi: “Chàng gặp chuyện gì vui à?”
“Không có gì.” Bùi Nguyên đặt chân xuống đất, đổi thành dáng vẻ nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nhìn nàng nói, “Chỉ cần nhìn thấy nàng ta đã vui vẻ.”
Bảo Ninh vừa rửa mặt xong, đạp rơi giày rồi bò lên giường, tựa vào một góc khuất “hừ” mũi một tiếng: “Thật đáng ghét, ta không tin.”
“Sao vậy?” Bùi Nguyên nhận thấy nàng có gì đó không ổn, sắc mặt mệt mỏi, khác hẳn lúc vắn vừa đi.
Hắn đi đến ngồi bên cạnh Bảo Ninh, cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng: “Thân thể không thoải mái sao?”
Bảo Ninh nhỏ giọng nói: “Ta tới kỳ kinh nguyệt.”
Bùi Nguyên lập tức hiểu được. Ái ngại xoa nắn gương mặt nàng, vô thức nhìn ra ngoài: “Nấu nước đường đỏ chưa? Ta đi xem một chút, mang tới cho nàng.”
“Ta rất khoẻ, không khó chịu.” Bảo Ninh giữ chặt tay áo hắn, mi tâm nhíu lên, dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi.”
“Có chuyện gì vậy?” Bùi Nguyên nghĩ mãi không rõ nguyên nhân, hắn ôm Bảo Ninh vào lồng ngực, tay mò xuống bụng nhỏ của nàng, cười hỏi, “Muốn nghe ta hát không? Tuỳ ý chọn một bài, ta hát cho nàng.”
Hôm nay hắn vô cùng ôn nhu, bờ môi dán lên trán Bảo Ninh, ôm nàng lay động như dỗ dành đứa trẻ: “Sao không cười, trước khi ta đi không phải nàng còn cười thành tiếng sao, giống như chó con đấy. Hay là ai chọc nàng tức giận? À, hay là nàng chưa ăn no, đói bụng tồi? Để ta lại đoán tiếp, hay nàng nhớ ta?”
Bảo Ninh cắn cổ hắn, tức giận hỏi: “Ai là chó con?”
Bùi Nguyên cười lên, ngửa mặt để nàng cắn.
Bảo Ninh vẫn cười không nổi, thân thể nàng lui lên trước, kéo xa khoảng cách với Bùi Nguyên, buồn rầu nói: “Chàng vẫn không hiểu ý của ta. Tới kỳ kinh nguyệt, đã qua một tháng mà ta chưa mang thai.”
Bùi Nguyên sững sờ trong chớp mắt, kịp phản ứng: “Là việc này?”
“Cái này không quan trọng sao?” Bảo Ninh đứa tay sờ phía sau lưng, lấy ra một cái trống lúc lắc nhỏ, “Ta hy vọng có một đứa con, ta nhớ chàng từng nói cũng muốn một đứa.” Giọng nàng nhỏ dần.
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm cái trống của nàng, bỗng nhiên nói: “Lông lừa trên da trống chưa được đốt sạch.”
Chú ý của Bảo Ninh bị di chuyển, không tin nói: “Sẽ không!”
Nàng xích trống lại gần mặt, cẩn thận tìm kiếm: “Lông ở chỗ nào?”
Bùi Nguyên tuỳ tiện chỉ một chỗ, lừa nàng nói: “Nơi này, nơi này.”
Bảo Ninh nhìn kỹ đến căng cả mắt, nhưng vẫn không thấy sai sót mà Bùi Nguyên nói, cho đến khi nghe được tiếng cười đè nén mới bất giác kịp phản ứng, hắn đang gạt nàng!
Bảo Ninh tức giận muốn gõ trống lên đầu Bùi Nguyên: “Chàng thật ngây thơ, đang nói chính sự với chàng, tự dưng kéo sang chuyện khác!”
Bùi Nguyên cười lớn nắm cổ tay nàng đưa lên miệng, hôn một cái: “Đương nhiên ta hy vọng có con, nhưng đứa nhỏ đến lúc nào, là nam hay nữ, ta cũng không thèm để ý. Hoặc là, đứa nhỏ đến hay không cứ tuân theo tự nhiên là được. Thời gian này chúng ta sống an ổn, nàng lại muốn tìm phiền toái cho mình, ngày ngày suy nghĩ muốn có con, chẳng phải đang yên đang lành đi gậy sự, lo sợ không đâu?”
Hắn nói như vậy, Bảo Ninh á khẩu không trả lời được. Suy nghĩ kỹ một chút, xem ra thực sự là như vậy.
Bảo Ninh hỏi: “Vậy chúng ta trông chờ duyên phận?”
Bùi Nguyên lấy trống lúc lắc trong tay Bảo Ninh ném xuống đất, lại giơ tay của nàng lên nhìn: “Móng tay dài quá.”
Hắn không muốn Bảo Ninh luôn quan tâm chuyện có con, cố ý dẫn suy nghĩ sang chỗ khác: “Nàng ngồi ở đây, chờ ta múc nước về cắt cho nàng.”
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên, thấy hắn đứng lên đi ra ngoài, dáng vẻ không giống đang nói đùa, không khỏi nắm chặt bàn tay.
Nội tâm nàng vừa phấn chấn vừa lo lắng, một bên cảm thấy Bùi Nguyên trở nên ôn nhu cẩn thận rất nhiều, thương người hơn, đương nhiên nàng rất hoan nghênh. Nhưng ở một bên khác, hai tay của Bùi Nguyên… Lúc cầm đũa Bảo Ninh sợ hắn bẽ gãy đũa, đợi chút nữa chắc muốn bẻ gãy ngón tay nàng.
Ngàn vạn lần nhất định phải nhẹ tay, xương cốt của nàng vô cùng giòn, răng rắc một tiếng, nói không chừng đã gãy.
Dù nghĩ như vậy, Bùi Nguyên đặt chậu nước ấm cùng hoa khô lên bàn, Bảo Ninh vẫn ngoan ngoan đưa tay vào.
Bùi Nguyên chợt nghĩ đến chậu lá trà của Ngụy Mông, bây giờ nhìn tay Bảo Ninh, không biết vì sao lại nói câu: “Tựa như đồ ăn, ớt ngâm móng tay của mỹ nhân.”
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, hiểu đây là ý gì, nồng tình mật ý trong lòng tiêu biến, rút tay ra: “Ta thấy chàng như là đầu heo kho!”
“Được đươc, là ta sai.” Bùi Nguyên kéo tay nàng thả vào chậu, xoa nhẹ nói, “Nàng an phận hưởng thụ, ta hầu hạ nàng.”
Bảo Ninh mắng hắn: “Làm tốt một chút, đừng dài miệng.”
“Không dài miệng chẳng phải muốn chết đói?” Bùi Nguyên đứng dậy cầm cây kéo đến, thuận miệng nói: “Nếu không dài miệng, yết hầu cũng không cần dài, dạ dày cũng không cần dài, trong bụng trống không, vậy vẫn là người sao? Nhét một chút vào, dần dần thành cái bao cỏ, đứng cạnh ruộng lúa làm người rơm.
Bảo Ninh không thể nói lại hắn, vỗ mặt nước cho hả giận, nước bắn tung toé khắp nơi, sau đó ra lệnh hắn: “Vãi rồi, mau đi lau bàn.”
Bùi Nguyên quay đầu, cổ họng cứng lại, nhận lệnh đi thu dọn sạch sẽ.
Móng tay ngâm trong nước cho mềm một chút, Bùi Nguyên đem chậu xuống, ngồi xếp bằng bên cạnh Bảo Ninh, kéo tay nàng đặt lên gối, nghiêm túc cắt lần thứ nhất.
Bảo Ninh liếc qua, cười nói: “Hoàn thành.”
Bùi Nguyên nhào nặn đầu ngón tay, nghiêng mắt nhìn nàng, có chút đắc ý: “Đấy là đương nhiên.”
Bảo Ninh di chuyển mông, cách hắn gần thêm một đoán, mặt dán lên cánh tay hắn, dặn dò: “Có thể nhẹ hơn một chút, cẩn thận một chút không, ta muốn đường cắt tròn trịa hơn.”
Bùi Nguyên hỏi: “Không tròn trịa thì sao?”
Bảo Ninh mềm mại nói: “Không biết, ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn chàng sẽ không tốt hơn.”
Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ, Bùi Nguyên nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy dáng vẻ lười biếng của nàng vô cùng đáng yêu, ngoan ngoãn dựa sát vào ngực hắn, dần dần trở nên ngọt ngào ôn nhu.
Làn gió đêm ấm áp từ cửa sổ thổi vào, Bùi Nguyên chẫm rãi cắt móng tay, trong miệng ngâm nga tiếng hát nhỏ, Bảo Ninh cầm cây trống chọt vào eo hắn.
Cắt xong năm ngón tay, Bảo Ninh giơ trước mắt nhìn, coi như hài lòng, giao bàn tay khác cho hắn.
“A Nguyên, thực ra vừa rồi ta muốn nói, vì sao Thánh thượng chưa truyền chỉ gặp ta.” Bảo Ninh thổi đầu ngón tay, giọng nói lo lắng: “Từ lần cáo biệt ở Lật Hồ, đã qua một tháng, mùa hè sắp qua đi, sao vẫn chưa có ý chỉ tiến cung? Hay bệ hạ không hài lòng với ta?”
“Không liên quan đến nàng.” Bảo Ninh dừng tiếng hát lại, ngừng một lát rồi nói. “Do hắn có cảnh giác với ta.”
Bảo Ninh nhíu mày.
Bùi Nguyên đột nhiên bật cười: “Nhưng tiệc Trung thu sắp đến rồi.”
Bảo Ninh hỏi: “Cung yến hội thì sao?”
Bùi Nguyên ra vẻ thần bí, không trả lời nàng ngay lập tức, ánh mắt chỉ trở lên tĩnh mịch. Bảo Ninh nhìn sắc mặt hắn, tâm ý tương thông, lập tức hiểu được, hắn nhất định sẽ làm gì đó trong bữa tiệc này, có lẽ liên quan đến Bảo Ninh, cũng liên quan đến án hạ độc ngày đó.
Nhịp tim của nàng nhanh hơn mấy lần, đang muốn mở miệng hỏi rõ, chợt nghe răng rắc một tiếng.
Hai người cúi đầu nhìn, chỉ thấy cổ tay Bùi Nguyên cầm cây kéo bị lệnh, móng tay Bảo Ninh bị hắn cắt xấu, móng tay dài xinh đẹp lúc đầu bị cắt nghiêng một đoạn, xấu khiến người ta sôi máu.
Nàng nuôi móng tay lâu như vậy bây giờ bị huỷ sạch, đầu Bảo Ninh lập tức quay cuồng.
Bùi Nguyên hít sâu một hơi, vội vàng che mắt nàng: “Nhìn nhầm, không phải như thế, trước tiên nàng đừng nhìn…”
Bảo Ninh kéo tay hắn xuống, phẫn nộ nói: “Ta sẽ không bỏ qua!”
Bùi Nguyên nhảy xuống giường, Bùi Nguyên nhanh chóng kéo cổ tay nàng, Bảo Ninh như cá trạch, căn bản kéo không được.
Không lâu sau, nàng quay lại, trên tay cầm một cối thuốc, bên trong là nước lá móng.
Ánh mắt nàng nặng nền nhìn chằm chằm ngón tay Bùi Nguyên, thấy thế tâm Bùi Nguyên đột nhiên nhảy một cái, dần dần hiểu ý của nàng, muốn ra dáng nam nhân uy hiếp chấn chỉnh nàng: “Quý Bảo Ninh, nàng phải nhớ kỹ, ta là trượng phu của nàng, đừng thấy ta dễ tính mà náo loạn, nàng không được làm ẩu! Chỉ là móng tay thôi, nàng nuôi dưỡng sẽ mọc lại, bây giờ muốn làm gì!”
Bảo Ninh không nói, chỉ mím chặt môi, nhìn hắn thật sâu.
Bùi Nguyên dần dần thua trận.
***
Ngày hôm sau, sắc mặt Bùi Nguyên vô cùng kém, lúc rút kiếm bước ra cửa, hơi lạnh trên người nặng hơn ngày thường mấy phần.
Ngoài ra, tư thế đi đường quái dị, nhìn cứng nhắc, luôn luôn cúi đầu nhìn. Lưu ma ma thấy hắn bước ra khỏi ngưỡng cửa, chân trái và chân phải do dự hồi lâu, giống như đây không phải chân mình. Sắc mặt cực kỳ căm ghét.
Bà hỏi Bảo Ninh có chuyện gì xảy ra, Bảo Ninh cười nhẹ nói: “Bị muỗi cắn, không có gì đáng ngại, ma ma không cần lo lắng.”
Bùi Nguyên cho hai thị hệ áp giải Thường Hỉ đến Hình bộ.
Thường Hỉ bị trói vào cọc gỗ, chân cũng buộc dây thừng, căn bản không đi được, nhảy xuống nhảy nên, thị vệ áp giải chế nhạo hắn.
Thường Hỉ hận không thể đập đầu chết ngay tức khắc! Hắn vốn cho rằng kế hoạch này nhất định thành công, không nghĩ đến chẳng những thất bại, còn bị làm mất mặt như này, giờ chẳng khác gì tù nhân chịu nhục.
Nhưng sau khi hắn chết, danh tiếng của Thái tử sẽ bị ảnh hưởng, Thường Hỉ nghĩ đến Bùi Tiêu từ trước đến nay rat ay tàn nhẫn, không khỏi hối hận, lo lắng Bùi Tiêu vì tức giận, hận chó đánh mèo lên người nhà hắn.
Thường Hỉ nản lòng, nhảy quá mệt, cộng thêm trước khi ra cửa bị đánh mấy cái, chỗ nào trên người cũng đau, không lâu sau đầu gối cũng mỏi, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thị vệ không cho phép, Thường Hỉ lập tức cãi lộn, thị vệ cũng gấp, giơ tay muốn đánh hắn, ngay lúc này, có một thư sinh từ ven đường đi tới, lớn tiếng ngăn lại: “Ban ngày ban mặt, ngươi dám động tay động chân với người khác, còn trói chặt như thế, lạm dụng tư hình, quả thực mất hết tính người! Dưới mắt thiên tử, luật pháp của Đại Chu cứ thế bị các ngươi coi như bùn đất sao? Thời xưa có cáo mượn oai hùm, bây giờ các ngươi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hôm nay ta gặp được, nếu không xuất thủ ngăn cản, phí công ta đọc sách Thánh hiền bao năm nay!”
Thường Hỉ kinh ngạc nhìn người trước mặt, thư sinh gầy yếu này chỉ đi ngang qua, nhưng coi trọng trượng nghĩa dám nói thẳng, Thường Hỉ không khỏi sinh lòng cảm động.
“Tú tài nghèo này từ đâu tới!” Thị vệ vung giáo hai lần, chỉ vào mũi hắn mắng, “Biết đây là phạm nhân của phủ thượng nào không, là Tế Bắc Vương phủ, đến lượt ngươi nói này nói kia?”
“Ta không phải tú tài nghèo, ta là thư sinh đến từ Đông Doanh, tên Tôn Hưng Nghiệp!” Thư sinh không chút nào sợ hãi nhìn lại, “Bất kể là phạm nhân của phủ thượng nào, phạm vào tội gì, các ngươi lạm dụng tư hình, đứng bên đường đánh người là không đúng. Nếu có tội, giao đến Kinh đô phủ cho Hình bộ, không tới phiên các người quản! Thứ dân đắc tối Vương tử, nếu ngươi muốn đưa người này đến Hình bộ, Vương gia của các người cũng phải đi theo!”
Nói rồi, hắn kéo tay áo Thường Hỉ, vết thương bên trong lộ ra, nhìn người qua đường nói: “Các ngươi nhìn xem, đây là Vương gia của Tế Bắc Vương phủ đánh người!”
Người vây xung quanh ngày càng nhiều, đều chỉ trỏ, Thường Hỉ vui đến phát khóc, không nghĩ tình hình có chuyển biến tích cực.
Từ khi Ngụy Mông trói hắn lại, chỉ treo hắn lên, không có đánh qua, ai nghĩ đến sáng nay chợt có đám người xông vào, mỗi người cho hắn một gậy, Thường Hỉ bị đánh cho đầu váng mắt hoa, tức giận bất bình. Bây giờ nhìn thư sinh cùng những bách tính này, chỉ cảm thấy đánh rất hay!
Hắn cũng hô lớn theo: “Là Vương gia thì sao, Vương gia có thể tuỳ tiện đánh người sao! Hôm nay người bị đánh là ta, ngày mai chính là các ngươi!”
Vừa dứt lời, bách tính càng thêm oán hận bất bình, thậm chí có người tiến lên xô đẩy thị vệ kia, yêu cầu thả ngươi.
Thư sinh lớn tiếng nói: “Không có thiên lý, không có vương pháp! Mau thả người! Nếu không gọi Vương gia của các ngươi ra, cùng nhau trị tội!”
Thị vệ trợn tròn mắt, bọn hắn chỉ có hai người, mặc dù cầm binh khí, nhưng đối mặt với mười bách tính phẫn nộ vẫn không có phần thắng.
Bọn hắn lạnh mặt, muốn rút giáo hù doạ, đuổi mấy người này đi, không ngờ càng chọc giận bọn họ. Đám người bừng bừng khí thế, thậm chí có người đã cởi giày, đập tới tấp vào hai thị vệ kia, còn to gan cướp giáo. Cục diện tức thời hỗn loạn, một trận đánh hội đồng ngay trước mắt.
Chính lúc này, Thường Hỉ cảm thấy cổ tay mình bị nắm, vừa nâng mặt, là thư sinh tên Tôn Hưng Nghiệp kia.
“Đại nhân, ta nhận ra ngài!” Ánh mắt Tôn Hưng Nghiệp có phần phấn khởi, cầm tiểu đao cắt dây thừng ở cổ tay vào cổ chân hắn, kéo hắn chạy ra ngoài, “Thừa dịp nổi loạn chúng ta chạy trốn!”
Thường Hỉ nhìn sau lưng một chút, đúng là đánh nhau, hai thị vệ bị ấn nằm xuống đất.
Chuyện gì xảy ra? Thường Hỉ vẫn không hiểu, nhưng giữ tính mạng quan trọng hơn, vội vàng chạy theo sát Tôn Hưng Nghiệp.
Đến nơi an toàn, Thường Hỉ còn thở mạnh, Tôn Hưng Nghiệp nước mắt lưng tròng quỳ gối trước mặt hắn. dập đầu nói: “Đại nhân, thảo dân có một chuyện muốn nhờ, xin đại nhân cho phép!”
Thường Hỉ do dự: “Nói đi.”
Tôn Hưng Nghiệp ngẩng mặt lên nói: “Từ ngày lên kinh đến nay, thảo dân nghe danh tiếng Thái tử hiền từ, một mực ngưỡng mộ, muốn trở thành môn hạ của Thái tử, nhưng Thái tử có nhiều thủ hạ, thảo dân không được tiếp nạp. Ngày hôm nay gặp ngài, thảo dân ngưỡng mộ Thái tử, cũng tôn kính ngài như tôn kính Thái tử, lập tức quyết định, dù đánh cược tính mệnh cũng cứu ngài ra!”
Thường Hỉ cảm động nói: “Không nghĩ ngươi nói như thế, vẫn may ngươi có lòng dạ trong sạch!”
Tôn Hưng Nghiệp rưng rưng nói: “Thảo dân ngu dốt, mưu trí không bằng người, chỉ có lòng dạ son sắc, nhật nguyệt chứng dám.”
“Ta đã là tên phế nhân.” Thường Hỉ thở dài nói: “Điện hạ sẽ không giữ ta bên người, ngươi không cần bái ta như thế.”
Tôn Hưng Nghiệp lộ vẻ bi thống, Thường Hỉ lại nói: “Nhưng ta vẫn tiến cử ngươi được. Ngươi liều mình cứu ta, muộn một chút ta gặp mặt điện hạ, đương nhiên sẽ nói giúp ngươi.”
Tôn Hưng Nghiệp nhận được đại hỉ, vội vàng dập đầu tạ ơn.
***
Cách đó không xa, Bùi Nguyên tựa vào góc tường, gật đầu, nhìn Ngụy Mông nói: “Không sai, diễn kịch không tệ, ngươi tìm người rất tốt. Nhất là người cởi giày cướp giáo kia, diễn cảnh tức giận rất chân thật.”
Ngụy Mông nói: “Bùi Tiêu quá gian xảo, nhân thủ sắp xếp bên cạnh hắn, nếu quá thông mình hắn chắc chắn sẽ bị hoài nghi, Tôn Hưng Nghiệp vẫn tốt nhất, dễ dàng lấy được tín nghiệm.”
Hắn nói rồi, cúi đầu hỏi Bùi Nguyên: “Tiểu tướng quân, chân ngươi làm sao vậy, ta thấy không tự nhiên lắm, không dám chạm đất?”