À, thì ra chỉ là thử nghiệm thuốc mà thôi, chuyện nhỏ, trong lòng Bùi Nguyên thả lỏng.
Nhưng trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng, hai mắt mở to, lớn tiếng hỏi: “Nàng muốn ta thử nghiệm thuốc?!”
Bảo Ninh trốn ra sau, nàng sợ nước bọt của Bùi Nguyên phun lên mặt nàng.
Bùi Nguyên siết chặt tay thành quyền, sắc mặt kìm nén tức giận nói: “Nàng nặn ra mấy cục bùn này, vừa đen vừa bốc mùi thối hoắc, chính mình còn không dám ăn, liền gọi ta đến thử! Nàng sợ người lạ nổi mẩn, nếu ta nổi mẩn thì làm sao! Nàng không sợ ta trúng độc mà chết sao!”
“Chàng đang nói gì vậy.” Bảo Ninh vỗ tay hắn an ủi, “Sao ta lại hạ độc giết chàng? Nếu chàng chết, ta biến thành quả phụ, ta còn trẻ như vậy, ta không muốn làm tiểu quả phụ! Như vậy đi, trước khi chàng ăn, chúng ta tìm mấy con cá tôm nhỏ, thấy bọn chúng có bị trúng độc lăn ra chết không, nếu chàng vẫn chưa yên tâm, chúng ta lại tìm một con chuột nhỏ. Ta đã làm theo phương thuốc cổ xưa, sử dụng dược liệu lành tính không có độc, đừng sợ, nhiều nhất là không có tác dụng gì… Không chết người được.”
Bùi Nguyên hỏi nàng: “Đã nói không có độc, sao nàng không thử đi?”
Bảo Ninh sờ lên khuôn mặt nàng, lại nhìn Bùi Nguyên một chút, cười lấy lòng.
Nụ cười kia không cần nói cũng biết.
Bảo Ninh nhéo nhéo ngón tay ra hiệu với hắn: “Một chút, chỉ một chút xíu thôi.”
Nàng sợ Bùi Nguyên tức giận, kéo cánh tay hắn cam đoan: “A Nguyên, chàng yên tâm, thứ này không phải độc dược, ta còn biết chút y thuật, chàng không tin tưởng ta sao! Chẳng qua da mặt ta trắng hồng, ngày thường ăn chút đồ cay sẽ không thoải mái, ta sợ ăn thứ này trên mặt sẽ nổi mẩn, không thể gặp người ngoài. Chàng thử trước một chút… Ta thề với chàng, nhiều nhất chỉ nổi vài mẩn nhỏ, rất nhanh sẽ tiêu tan.”
Giọng nói Bảo Ninh nhỏ dần: “Dung mạo chàng đen, mặt mày thô ráp, không nhìn ra…”
Bảo Ninh áp mặt lên cánh tay Bùi Nguyên, cọ qua cọ lại, ngoan ngoãn mà lấy lòng hắn: “Ta sẽ cho chàng ăn ngon, chàng đứng nóng giận.”
Bùi Nguyên không tức giận, chỉ cảm thấy rất bất lực.
Hắn vuốt tóc Bảo Ninh, dỗ nàng: “Nàng đẹp lắm rồi, không cần ăn những thứ lung tung kia.”
“Chàng thì hiểu cái gì!” Bảo Ninh có phần ghét bỏ nói, “Sắc đẹp sao có mức chừng mực? Cổ phương đã nói, viên thuốc này không chỉ giúp người ta trắng hơn, toàn thân còn toả ra hương thêm.”
Bùi Nguyên không hiểu nổi, nhìn nàng không nói lên lời.
Tại sao sắc đẹp không có chừng mực, hắn cảm thấy Bảo Ninh là đẹp nhất.
“Phi tần được Thánh thượng sủng ái nhất trong thời gian này tên là Điệp Hương, chàng có biết không?” Bảo Ninh ngẩng mặt nhìn hắn, có ý đồ thuyết phục, “Trên người nàng có mùi hương, hồ điệp bay qua sẽ đậu bên áo nàng một hồi, nghe người trong cung nói, cung điện của Điệp phi có hương thơm ngào ngạt, cho nên bệ hạ mới yêu thích nàng như thế, khiến cho chúng phi đố kỵ.”
Bùi Nguyên hỏi: “Nàng nghe được ở đâu, còn thu hút hồ điệp, nàng ta là yêu quái?”
Bảo Ninh nói: “Ta nghe Lý ma ma làm ở phòng bếp nói, cháu gái của bà ấy làm nô tì trong cung, ta nghe bà miêu tả, có lẽ Điệp phi đã ăn tiểu hương đan này.”
“Thật là kỳ lạ.” Bùi Nguyên không chú ý đến tiểu hương đan kia, hắn nói, “Lý ma ma đã hơn sáu muôi tuổi? Bà ta còn hứng thú với loạt chuyện này, quan tâm cung phi nào được sủng ái nhất. Nữ nhân thật có ý tứ, luôn luôn soi gương ngắm mặt mình, kẻ lông mày, tô son môi, vẽ đến mấy chục năm cũng không đủ, đây là loại nghiện gì? Nếu như người đọc sách trên thiên hạ hoặc võ tướng có thể có bản lĩnh này, từ ngày đến đêm suy nghĩ nên đọc cuốn sách nào, làm thế nào để tinh thông võ nghệ, Đại Chu này sao vẫn chưa thu phục được Hung Nô ở phương bắc?”
“Ta đang nói chuyện tiểu hương đan với chàng.” Bảo Ninh cau mày lên. “Chàng đang nói chuyện ma quỷ gì vậy.”
Bùi Nguyên hỏi: “Nàng có biết gì sao chúng ta và Hung Nô vẫn chưa kết thúc chiến tranh không?”
Bảo Ninh kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày: “Ta đang nói chuyện tiểu hương đan với chàng…”
“Nói đến đánh trận, ta lại nghĩ tới một chuyện khác.” Bùi Nguyên đứng lên, cũng kéo Bảo Ninh đứng lên, nghiêm túc nói, “Ta phải dạy cho nàng một chút công phu quyền cước, dùng để phòng thân! Hoặc tìm cho nàng một loại ám khí tốt, nếu gặp phải tặc nhân, nàng lập tức đâm mù mắt hắn! Ta làm cho nàng nhìn, nàng học. Đầu tiên, chúng ta phải đứng trung bình tấn…”
p/s: đứng kiểu vận nội công ý…
Bảo Ninh nhìn hắn nói lớn: “Ta đang nói chuyện tiểu hương đan với chàng!”
Bùi Nguyên hỏi: “Tiểu hương đan là cái gì?”
“Là cái này, là cái này!” Bảo Ninh sắp ném cái hộp này lên mặt hắn, tức giận hỏi, “Chàng cố ý à? Quay tới quay lui nói nhảm nhiều như vậy!”
…Bị nói trúng tim đen.
Bùi Nguyên đành phải cầm cái hộp, thăm dò hỏi: “Nhất định phải ăn?”
Hắn kháng cự chuyện này, không phải vì hắn sợ nổi mẩn trên mặt, hắn sợ thứ này thật sự có hiểu quả… Nếu cả người hắn có hương hơm, đường đến võ trường dài mười dặm, hàm răng Ngụy Mông sẽ cười đến tám dặm.
Bảo Ninh đặc biệt có chấp về vấn đề này: “Ta muốn xinh đẹp.”
Nàng học thói xấu, đánh một gậy vào người, vừa mắng xong, kế tiếp lại ôm cánh tay Bùi Nguyên, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ đềm bù cho chàng, ta giúp chàng cắt móng tay, cạo râu, làm bánh bí đỏ cho chàng ăn.”
Bùi Nguyên lại suy tư một hồi, bất lực đồng ý.
Bảo Ninh vui vẻ kiễng chân đút thuốc rồi hôn lên má hắn một cái.
Một nụ hôn này khiến lòng Bùi Nguyên trong nháy mắt thư thản, hắn suy nghĩ lại, nếu được đối xử như này thì mùi hương bay xa mười dặm tính là gì, dù biến thành vịt ướp ngũ vị hương hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Tiểu hương đan. Bùi Nguyên mặc niệm ba chữ này, trong ngọn đèn có tia lửa, linh cảm chợt hiện lên…
Bảo Ninh không biết Bùi Nguyên đang nghĩ gì, nàng vùi mặt dưới cổ Bùi Nguyên mà ngửi, mùi xà phòng thơm nhẹ hoà cùng mùi của riêng hắn. Nàng âm thầm ghi nhớ, muốn xem mấy ngày nửa có thay đổi gì không.
“Ăn cơm đi.” Bảo Ninh thưởng thêm cho hắn một nụ hôn trên cằm.
Bữa tối xem như thịnh soạn. Tối hôm qua Bảo Ninh còn hơi cảm lạnh, hôm nay cùng Bùi Nguyên vận động, đổ mà hôi, bệnh tình vậy mà tốt hơn khá nhiều. Nàng ăn no nê, nhìn Bùi Nguyên ăn ngon lành, thúc dục hắn đi tìm Ngụy Mông. Đã làm trễ nải rất nhiều thời gian, không nên để lỡ chính sự.
Bùi Nguyên ngồi im không nhúc nhích, cuối cùng hắn nhổ xương gà ra, bỗng nhiên nói: “Ninh Ninh, cái đan gì đó của nàng có phương thuốc không, đưa ta xem một chút.”
Bảo Ninh không hiểu rõ cho lắm, vẫn mang tới cho hắn.
Bùi Nguyên rủ mắt nhìn một lúc lâu, đầu tiên sắc mặt ngưng trọng, trong lòng không biết đang nghĩ gì, một lát sau, bỗng nhiên cười thành tiếng.
Bảo Ninh cảm thấy bộ dạng của hắn bây giờ cực kỳ doạ người, như bị tẩu hoả nhập ma.
Nàng hối hận, ý đồ cướp lại chiếc hộp, an ủi hắn: “A Nguyên, nếu chàng thật sự không muốn ăn, ta không ép buộc chàng, chàng không cần làm như vậy… Chúng ta không ăn, chàng có thể trở về dáng vẻ như lúc đầu không…”
“Nàng đã giúp ta rất nhiều!” Bùi Nguyên nói một tiếng rồi ôm chầm eo nàng, Bảo Ninh ngã vào ngực hắn, bị Bùi Nguyên giữ lại nặng nề hôn xuống, “Ta không biết nên yêu thương nàng thế nào mới đủ, hai ngày nữa ta dẫn nàng đi ăn vịt ướp ngũ vị hương, nó rất thơm, chắc chắn nàng sẽ thích!”
Hắn chưa cạo râu, ma sát khiến Bảo Ninh đau, nàng mơ màng, đến cùng Bùi Nguyên đang nói cái gì?
“Ta đi một chút sẽ quay về.” Bùi Nguyên lại hôn xuống khoé môi nàng, vội vàng rời đi.
***
Ngụy Mông ngồi trong phòng rửa chân.
Hắn nghe Lưu ma ma nói bồn tắm và nước rửa chân của Bảo Ninh luôn thả thêm cánh hoa tươi, làm vậy sẽ giúp da thịt tinh tế mềm mại hơn, hắn cũng muốn học một chút.
Tuổi tác hắn đã lớn, nên cưới nàng dâu từ lâu, chỉ là không ai để ý hắn. Ngày thường chui vào Thanh La phường, cũng có mấy nhân tình quen thuộc, bên trong có ca nữ đàn hát tiểu khúc, xuất thân trong sạch, hắn rất thích. Mặc dù không thể cưới làm chính thê, nhưng có thể tìm cô nương làm thiếp thất, ngày thường đối xử tốt, cũng giải quyết được chuyện cô đơn.
Không đến mức mỗi ngày nhìn Bùi Nguyên thầm ghen tị.
Nhưng khi hắn hỏi tú bà, không ai trong số các cô nương ấy vừa lòng hắn!
Ngụy Mông bị đả kích lớn, tra hỏi nguyên nhân, lúc đầu tú bà ngại ngùng không dám nói, sau đấy mới ám chỉ, ngày thường hắn cư xử thô lỗ, thân hình quá cường tráng, các cô nương không thích, còn chê hắn thối chân.
Người tập võ, có mấy ai thân hình không cường tráng, chẳng lẽ bị bệnh sao? Ngụy Mông tức giận bất bình, đuổi sau lưng Bùi Nguyên ngửi mấy ngày, thấy hắn không có mùi gì lạ, càng thêm buồn rầu. Cho tới chiều nay thăm hỏi Lưu ma ma mới biết được, đây là vì thi thoảng Bùi Nguyên sẽ cũng Bảo Ninh tắm rửa và ngâm chân bằng nước hoa tươi.
Cách này đơn giản như vậy… Hắn cũng muốn thử xem sao.
Nhưng mà Ngụy Mông là đại nam nhân, đi hái hoa quá mất mặt, sợ bị người làm chế nhạo. Suy đi nghĩ lại, mua mấy cân lá trà quý, dùng thay thế.
Trong phút chốc Bùi Nguyên đẩy cửa đi vào, suýt bị ngạt thở phải đi ra ngoài.
Mùi trà nồng nặc, hoà cùng mùi khó ngửi trên chân Ngụy Mông, còn khó tả hơn mùi trứng thối, Bùi Nguyên hưng phấn muốn bàn kế sách mới với hắn, một hơi này, hắn quên hết sạch.
Ngụy Mông vui mừng vì tìm được giải pháp, vui tươi hớn hở chào đón hắn: “Đến rồi? Người trẻ tuổi thật tốt. Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống!”
Bùi Nguyên nhìn chằm chằm lá trà trôi trên chậu rửa chân, hơi nóng bốc lên, như đã thông suốt.
Bùi Nguyên hỏi hắn: “Ngươi đang làm món trứng luộc nước trà trong nồi rửa chân?”
“…” Ngụy Mông lười giải thích với hắn, cũng không mời hắn ngồi nữa, thô thiển nói, “Có gì mau nói.”
Bùi Nguyên cầm cây gậy khuấy chậu nước của hắn, một bên mắng: “Ngươi bị bệnh à? Trứng gà tốt hay trứng gà xấu cũng không phân biệt được, mau lấy quả trứng thối này ra, mùi gì mà kỳ lạ, buồn nôn chết người!”
Ngụy Mông kiếm chế không muốn đạp hắn, lớn tiếng nói: “Có gì mau nói!”
Bùi Nguyên thấy hắn vẫn khăng khăng, mày nhíu lại, không muốn ngăn cản nữa. Bùi Nguyên đi ra ngoài một lúc, cởi thắt lưng buộc lên mũi, lúc đi vào cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Người tập võ khứu giác mẫn cảm, trước kia cảm thấy là chuyện tốt, bây giờ mới biết cái gì cũng có mặt lợi và mặt hại, phúc hoạ tương y.
Ngụy Mông tức giận nói: “Thường Hỉ treo trong kho củi, ngươi muốn tìm hắn thì đến đấy, ta rửa chân trước.”
Bùi Nguyên cảm thấy hắn hôm nay hơi quái dị. Nhưng có việc quan trọng muốn nói, tạm thời nhẫn lại, hắn ngồi cách xa Ngụy Mông hơn thường ngày, trầm giọng nói: “Thả Thường Hỉ ra.”
“…” Ngụy Mông trố mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Ta, ta cho ngươi ngửi đến choáng váng?”
“Chuyện đầu độc trước kia, tất cả ngón tay chỉ về phía ta và Đại Hoàng tử, sau này bọn ta bị oan không thể rửa sạch, cho tới bây giờ, cũng chưa tìm được chứng cớ chứng minh chuyện ngày đấy bọn ta bị hãm hại.” Bùi Nguyên chậm rãi nói, “Nếu không có chứng cớ, chúng ta có thể tự làm, Bùi Tiêu làm chứng giả, sao chúng ta không làm được?”
Ngụy Mông chú ý đến đồ vật trong tay hắn, hỏi: “Kia là cái gì?”
“Một cuốn cổ phương.” Bùi Nguyên đưa cho hắn, khẽ nhếch hàm dưới, “Vị Thái tử phi của Bùi Tiêu nhất định sẽ thích.”
Nhìn thoáng qua danh tự của cuốn cổ phương, Ngụy Mông vụng trọng nuốt nước miếng, lại nói: “Tối nay ta thấy tiểu phu nhân ngồi làm.”
Bùi Nguyên gật đầu, tiếp nhận lời nói của hắn, lại nói: “Bùi Tiêu dựa vào môn khách cứu nhi tử của Tả tướng, lung lạc tâm tình Tả tướng, không bằng theo nếp mà gấp, thông qua chuyện của Thường Hỉ tối qua, thầm đưa người vào cửa nhà Bùi Tiêu, cũng lung lạc tâm tình của hắn.”
“Thường Hỉ không còn tác dụng gì.” Ngụy Mông nói, “Chắc chắn Bùi Tiêu sẽ tỏ thái độ, phân rõ danh giới với hắn…”
Trong giây lát, hắn hiểu được ý Bùi Nguyên muốn nói, nhìn thẳng: “Ta hiểu tâm tư của ngươi! Ngươi muốn ta sắp xếp môn khách diễn lại tiết mục cứu người kia, để môn khách lộ mặt trước Bùi Tiêu, như vậy bất kể sau này Thường Hỉ có ở bên người Bùi Tiêu hay không, môn khách kia sẽ để lại ấn tượng cho Bùi Tiêu, lấy được tín nghiệm của hắn. Cái toa thuốc này, cần thông qua môn khách đưa cho Bùi Tiêu sao?”
“Là đưa cho Cao Phi Hà.” Ngón tay Bùi Nguyên khẽ chọc tay vịn, ánh mắt sâu xa: “Không lâu nữa sẽ đến tết Trung thu, trong cung bày yến tiếc. Nếu như Cao thái phó chứng kiến tôn nữ mình yêu mến chết ngay trước mắt, lý do là Bùi Tiêu cho nàng ta ăn dược hoàn tự điều chế…”
Ánh mắt Ngụy Mông sáng rực lên, tay đặt trên đầu gối hưng phấn siết chặt: “Kế này rất hay, nhưng vẫn còn chỗ có sơ hở, ta muốn bàn bạc kỹ hơn!”
Bùi Nguyên đứng lên nói: “Ngày mai lại nói.”
Hắn liếc nhìn Ngụy Mông nói: “Mùi của ngươi ta thực sự không chịu được. Chỉ nghe qua đậu hũ thối, chưa từng biết đến mùi trứng luộc nước trà, tốt nhất ngươi ăn ít lại.
Ngụy Mông nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, nhịn một chút, cuối cùng vẫn bước theo sau Bùi Nguyên ra ngoài, gọi hắn lại: “Tiểu tướng quân!”
Bùi Nguyên quay đầu, kinh ngạc nhìn gương mặt Ngụy Mông vậy mà ửng đỏ một vòng, trong lòng tỏ ra khó chịu.
Ngụy Mông bị thẹn đến hoảng, không dám nhìn Bùi Nguyên, nghiêng đầu thô thiển nói: “Ta có chuyện muốn nhờ. Ta biết ngươi sẽ chế nhạo ta, có lẽ sẽ từ chối, nhưng ta vẫn muốn nói ra.”
Đêm nay nhiều chuyện xảy ra, Bảo Ninh cũng nói quanh co lòng vòng với hắn như này.
Bùi Nguyên tức giận nói: “Có rắm cứ thả.”
“Cái tiểu hương đan kia, tối nay ta thấy tiểu phu nhân đã thành công.” Ngụy Mông quay đầu nhìn hắn, đáy mắt đè nén hưng phấn, “Có thể cho ta thử một chút không?”
Bùi Nguyên sửng sốt.
Phản ứng này Ngụy Mông đã sớm dự liệu, hắn có lòng do dự, nhưng muốn nhanh chóng thay đổi mùi hương trên người mình, vẫn nên nói rõ một mạch với Bùi Nguyên.
Sắc mặt Bùi Nguyên dần dần vi diệu.
Ngụy Mông nhắm mắt lại, chuẩn bị nghe mấy lời trào phúng, nhưng không nghĩ tới, Bùi Nguyên vậy mà đi tới, trịnh trọng vỗ vai hắn: “Huynh đệ tốt.”
Ngụy Mông mơ màng: “Hả?”
Bùi Nguyên chân thành an ủi hắn: “Lão Ngụy, ngươi đừng nóng vội. Chân thối không có gì đáng ngại, không phải thói xấu lớn, chúng ta uống thuốc thật tốt sẽ có chuyển biến, sẽ có nữ nhân thích nghươi, ngươi phải có lòng tin.”
Thế mà ôn nhu đến vậy? Ngụy Mông thụ sủng nhược kinh.
“Huynh đệ tốt, thuốc này ngươi muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.” Ánh mắt Bùi Nguyên quan tâm nhìn hắn, nhưng khó nén vui sướng, “Huynh đệ, cái này ta cho ngươi, ngươi lấy đi!”