Bùi Nguyên vô thức cúi đầu nhìn.
Tối hôm qua hắn bị Bảo Ninh bắt sơn móng chân, màu vỏ quýt này khiến hắn nhức mắt. Bây giờ đeo giày, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, cái nước lá móng kia nhuộm cả tâm trí hắn, muốn coi nhẹ nhưng không thể quên được. Cho dù đang làm chính sự, trong lòng vẫn ghi nhớ dáng vẻ mười ngón chân, hắn muốn vồ một cái.
“Không sao.” Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Bị muỗi cắn, hơi ngứa thôi.”
Nói xong hắn chắp tay sau lưng bước đi, cố gắng đi lại tự nhiên nhất có thể.
Ngụy Mông nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Nhăn nhăn nhó nhó, chẳng khác gì đại cô nương dạo phố.”
Bùi Nguyên nghe vậy dừng lại, trừng mắt nhìn: “Ngươi nói gì?”
Ngụy Mông lập tức ngậm miệng, khẽ cười hỏi hắn: “Tiểu tướng quân muốn đến doanh trại hay hồi phủ thượng?”
Bùi Nguyên trừng hắn nửa ngày, trong mũi hừ ra một tiếng, phất tay áo rời đi.
***
Thường Hỉ hồi phủ Thái tử bằng cửa hông, cả đường tránh tai mắt hạ nhân, đến trước cửa thư phòng Bùi Tiêu.
Bùi Tiêu mới từ phòng Cao Phi Hà bước ra, chưa đến thư phòng xử lý chính sự, chỉ đứng ngoài cửa hóng gió, rủ mắt vuốt ve cánh hoa hồng vừa nở rộ. Thường Hỉ không dám quấy rầy, đứng cách đó không xa chờ, đánh giá sắc mặt của Bùi Tiêu, nhìn thoáng đã nhận ra cảm xúc Bùi Tiêu không tốt, âm thầm suy đoán nguyên nhân.
Phu thê Thái tử luôn luôn được biết đến là ân ái hòa thuận, hầu như chưa bao giờ cãi nhau, cho dù lần trước Thái Tử phi lập kế hoạch muốn giết Viên Tử, Bùi Tiêu giận dữ, nhưng hai người cũng không trở mặt.
So với ầm ĩ một trận, duy trì vẻ mặt hoà thuận mặc dù tâm bất hoà, nỗ lực tôn trọng nhau như khách càng khiến người ta hao tổn tâm trí hơn.
Cách ba ngày Bùi Tiêu sẽ tá túc trong viện của Cao Phi Hà một đêm, chưa từng bỏ xót, chuẩn xác như tuân theo quy luật. Thường Hỉ cảm thấy vô cùng bội phục, cũng cảm thấy Bùi Tiêu không giống người thường. Ngày hành thích ở Nhạn Đẵng Sau thất bại, Bùi Tiêu vì rửa sạch tội trạng, tự đâm một kiếm vào bụng mình, vết thương của hắn nửa tháng chưa khép lại. Cho dù như thế, hắn vẫn đến phòng Cao Phi Hà đều đặn, không làm chuyện gì khác, chỉ cùng nàng trò chuyện.
Thường Hỉ nghĩ thầm, Cao thái phó yêu thích đứa cháu rể này như thế, hết sức nâng đỡ bồi dưỡng, cũng là có nguyên do.
Bởi vì Bùi Tiêu là người ôn hòa có lễ nghĩa, có chí tiến thủ, đối xử với chân thành với mọi người, ngoài văn võ song toàn, trong đầy đủ quyết đoán và quả cảm, là hạt mầm tốt để lên ngôi.
Chỉ có Thường Hỉ mới biết, dưới vẻ ngoài ôn thuận như ngọc của Bùi Tiêu ẩn giấu tâm tư gì, độc ác hung tàn, say mê thê tử khiến người ta mắc ói…
Bùi Tiêu ngắt một cánh hoa, chậm rãi vân vê đến mức nó bầm dập, hai ngón tay phủi xuống, nghiêng đầu nhìn lướt qua Thường Hỉ, khàn giọng hỏi: “Chuyện giao phó cho ngươi, chẳng nhẽ thất bại rồi?”
Thường Hỉ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Bùi Tiêu đẩy cửa đi vào thư phòng: “Vào rồi nói.” Thường Hỉ đứng lên đuổi theo, sau khi vào phòng lại quỳ xuống, cúi đầu thuật lại chuyện phát sinh đêm đó và sáng nay đầu đuôi gốc ngọn một lần.
Bùi Tiêu an tĩnh lắng nghe, đặt chén trà sát bên môi, nhưng vẫn chưa uống.
Thường Hỉ kể xong, dập đầu nói: “Nô tài hành sự vô dụng, hỏng đại kế của điện hạ, khẩn cầu điện hạ trách phạt!”
Bùi Tiêu từ phòng Cao Phi Hà đi ra đã cảm thấy đau đầu, khi nghe Thường Hỉ nói xong, đầu càng đau hơn.
Hắn đặt chén trà xuống, dùng hai ngón tay đặt lên huyệt thái dương, nhắm mắt một hồi lâu, mới mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói, trên đời này có thể có người đối tốt với ngươi như vậy, chân thành bằng phẳng, không đề phòng chút nào?”
Thường Hỉ lúng ta lúng túng không dám nói, Bùi Tiêu mở mắt ra nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “À, ta quên, ngươi là Thái giám, Thái giám không thể cưới thê tử. Ta vừa đâm vào nỗi đâu của ngươi, ngươi có trách cứ ta không?”
Thường Hỉ vội nói: “Nô tài không dám, không dám.”
Bùi Tiêu chậm rãi nói: “Chuyện này, dù ngươi thất bại nhưng cũng không sao. Ta không đối xử hung ác với ngươi, sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi không thể ở lại phủ thượng. Ngươi không trách ta chứ?”
Thường Hỉ nói: “Không dám, không dám.”
Bùi Tiêu gật đầu, nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Tôn Hưng Nghiệp kia, lai lịch từ đâu tới, ngươi hỏi qua à.”
Thường Hỉ đáp: “Hắn là thư sinh đên từ Đông Doanh tham gia khảo thí, lúc nói chuyện phiếm trên đường mới biết được, trong nhà hắn không cha không mẹ, bán sạch đất đai mới có tiền đi đường, một thân một mình. Nô tài thấy hắn dù yếu nhưng có lòng dũng cảm, cả người toả trung nghĩa, có thể liều hết mình.
Thường Hỉ không cảm thấy Bùi Tiêu là người minh quân, nhưng Tôn Hưng Nghiệp ngưỡng mộ Bùi Tiêu, lại cứu mạng hắn, Thường Hỉ sẵn sàng giúp hắn hoàn thành nguyện vọng, tiến cử hắn lên.
Bùi Tiêu đứng dậy nói: “Ta đi gặp hắn một chút.”
“Ngươi không cần đi.” Hắn nhìn Thường Hỉ đang bò dậy, mỉm cười nói, “À, ta có một chuyện quên không nói với ngươi. Ta là người cẩn thận, chắc ngươi hiểu rõ, ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy, ta không yên lòng.”
Thường Hỉ giật mình, vừa định phản đối nói hắn trung thành, Bùi Tiêu không cho hắn nói, tiếp tục lên tiếng: “Ta không lấy mạng của ngươi, nhưng mà, ngươi nên để ta yên tâm.
Ánh mắt nhìn hắn, trong lòng Thường Hỉ đột nhiên nhảy một cái, Bùi Tiêu vẫn cười ôn hoà như cũ, đưa tay lau môi hắn: “Ta lo lắng cái miệng này của ngươi, sợ ngươi nói lung tung, ngươi bị câm ta mới yên lòng.”
Hắn cầm cổ tay Thường Hỉ lên: “Còn có đôi tay này, biết viết chữ, sợ ngươi viết linh tinh, chặt là tốt nhất.”
Thường Hỉ ngã xuống đất, run lên cầm cập, nói không ra lời, ánh mắt Bùi Tiêu rơi lên chân hắn, nghi ngờ nói: “Nghe nói có người bị gãy tay, có thể dùng chân viết chữ? Ta sợ ngươi luyện được thuật này. Vậy cũng chặt đứt nốt.”
Nói xong, gương mặt thanh tuyển kia nở nụ cười ấm áp: “Ngươi cũng không trách ta?”
***
Ngày hôm sau Bùi Nguyên nhận được rương lớn Bùi Tiêu đưa tới, sau khi mở ra, là Thường Hỉ bị biến thành nhân trư.
*Thích phu nhân (Thích Cơ): bà là mẹ của Triệu Ẩn Vương (Lưu Như Ý). Sau khi Cao Thái Tổ băng hà, Lưu Doanh (Hán Huệ đế) lên ngôi Hoàng đế, lập Lữ hậu làm Lữ Thái hậu. Mùa đông năm 194 TCN, Lữ Thái hậu sai người hạ độc Triệu Ẩn Vương, ra tay trả thù Thích Cơ. Bà ta cho người móc mắt, đốt tai, cho uống thành câm, chặt tay chân. Sau đó đặt Thích Cơ trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘 – người lợn).
Bùi Tiêu đã thu nhận Tôn Hưng Nghiệp làm môn khách, nhờ người đến chuyển lời, nói rằng hắn không biết những hành động này của Thường Hỉ, sau khi Thường Hỉ chạy thoát hồi phủ, giấu diếm việc này, thu dọn tiền bạc muốn bỏ trốn, bị Bùi Tiêu phát hiện, dùng trọng hình xử trí, trả lại Tế Bắc Vương phủ, xem như quà tạ lỗi.
Cảnh tượng đẫm máu tàn nhẫn như vậy, Ngụy Mông nhìn thấy cũng lấy làm kinh hãi, nửa ngày mới hơi bớt đau, cùng Bùi Nguyên nói: “Kẻ Bùi Tiêu này, tâm địa ngày càng độc ác đến đáng sợ!”
Bùi Nguyên cho người kết liễu Thường Hỉ.
Hắn sống thống khổ như vậy, còn không bằng chết cho rồi. Tiễn hắn một đoạn, ngược lại làm chuyện tốt.
***
Còn một tháng nửa đến tiệc Trung thu, Bùi Nguyên dần trở nên bận rộn, trước nửa tháng Bảo Ninh nhận được lễ thiếp do Lễ bộ đưa tới, mời nàng dự tiệc.
Tháng bảy âm lịch, tiết trời dần mát mẻ hơn, chọn một ngày, Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên trở về Vinh Quốc công phủ.
Thật ra Bùi Nguyên rất bận, ngôi trên xe ngựa lắc lư cũng tranh thủ xem thư.
Bảo Ninh liếc mắt, chữ ký là Cao Đại Thành.
Cao Đại Thành chính là Tôn Hưng Nghiệp, tên thật của hắn là Tôn Hưng Nghiệp, chỉ vì tránh tai mắt người ngoài, lúc viết thư mới đổi tên.
p/s: diễn viên thế hệ mới, tiềm năng đứng sau Bảo Ninh :))
Xe ngựa vừa lớn vừa rộng, bên trong được phủ thảm lông ngỗng mềm mại, Bảo Ninh ngồi quỳ sau lưng Bùi Nguyên bóp vai cho hắn, bóp mệt rồi, trực tiếp gối đầu lên hõm vai, hỏi hắn: “Viết gì vậy?”
Bùi Nguyên đáp: “Tôn Hưng Nghiệp nói hắn lấy được tín nghiệm của Bùi Tiêu, cũng dâng lên đơn thuốc tiểu hương đan. Bùi Tiêu tìm Thái y xem xét thành phần thuộc, sau khí phân biệt là thật, đối với hắn càng thêm tin tưởng, đem đơn thuốc dâng tặng Cao Phi Hà. Tôn Hưng Nghiệp hiểu sơ qua y thuật, chuyện chế dược hoàn Bùi Tiêu cũng giao cho hắn, bây giờ hắn làm tuỳ tùng của Cao Phi Hà, Bùi Tiêu cũng thuận tiện dùng hắn theo dõi nàng ta.”
Bảo Ninh hỏi: “Chàng xem xong chưa?”
“Xong rồi.” Bùi Nguyên ném thư lên chậu băng đặt dưới đất, chữ màu đen dính vào nước lập tức nhoè đi, hỗn tạp không nhìn tõ.
Bàn tay hắn kéo Bảo Ninh ngồi phía sau, tự mình thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, thuận thế ôm Bảo Ninh đặt trên đùi, nâng cằm nàng nói: “Sao vậy, nhớ ta?”
Bảo Ninh nói: “Không phải.”
Bùi Nguyên nheo mắt lại, hắn không nghĩ thêm chuyện khác, tập trung tinh thần lên người nàng, ngón tay kéo mũi nàng lên, cười nói: “Giống heo con.”
Bảo Ninh bị làm đau, không phục cũng muốn kéo mũi hắn, Bùi Nguyên nắm chặt cổ tay nàng, cúi đầu cắn xuống môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “Heo con không nhớ ta? Vậy sao lại dính nhơn nhớt, nhất định phải chui sau lưng ta.”
“Mỗi ngày chàng đi sớm về trễ, đã bao lâu không nói chuyện đàng hoàng, thật vất vả mới có thời gian ở bên chàng, chàng lại muốn đọc thư.” Bảo Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chàng như này, khi giờ mắt chắc chắn sẽ mờ, nói không chừng còn bị mù, đừng xem nữa.”
“Chỉ bận một thời gian, sau này sẽ tốt.” Bùi Nguyên lại hôn lên mắt nàng.”
Bảo Ninh cười né tránh: “Đừng đụng lung tung, lau son phân trên mắt ta rồi, còn một chút bột bạc, chàng ăn vào cẩn thận đau bụng.”
Bùi Nguyên cách xa nàng một chút, lúc này mới thấy rõ, quả nhiên nàng cố ý trang điểm đậm.
Bảo Ninh hỏi: “Nhìn đẹp không?”
“…” Hắn không thể nói không, lại không muốn trái lương tâm, liền hỏi: “Lớp trang điểm này tốn bao nhiêu bạc?”
“…” Bảo Ninh thầm nói, nàng thật sự không cần hỏi hắn, hắn không hiểu cái gì.
Sau đoạn im lặng ngắn ngủi, Bùi Nguyên cảm thấy lúng túng. Không phải chỉ một câu trái lương tâm thôi sao, nói thì nói, hắn nâng mặt Bảo Ninh, khen không ngớt: “Nàng xinh đẹp tựa Hằng Nga.”
Bảo Ninh hỏi: “Chàng từng gặp Hằng Nga sao?”
Bùi Nguyên lại im lặng.
Bảo Ninh vụng trộm bóp đùi hắn một cái, nhìn hắn nhăn đến nhíu mày lại, trong lòng mới dễ chịu.
Nàng áo mặt nên ngực Bùi Nguyên, nghe tim hắn đập từng hồi, nghĩ đến gì đó, nâng người hỏi: “Nguỵ tướng quân cũng ăn tiểu hương đan hơn nửa tháng đúng không, hiệu quả thế nào? Nói đến đây, hình như mấy ngày chưa gặp hắn.
Nhắc đến việc này, Bùi Nguyên tỏ ra tươi cười: “Cực kỳ hữu dụng. Hắn mới ăn mười viên thôi, ta cảm thấy da thịt mềm mại không ít, trên người còn có mùi hương nhè nhẹ, chỉ là hắn không ngửi thấy, huynh đệ trong doanh trại đều cười sau lưng hắn, nhưng cũng không dám nói rõ. Về sau Trần Già nói cho hắn, Ngụy Mông cực kỳ phấn chấn, lúc này quyết đoán đi đến Thanh La phường…”
Bảo Ninh vỗ tay nói: “Vậy chuyện này đã thành công, nhất định có cô nương coi trọng hắn!”
Bùi Nguyên lắc đầu: “Các cô nương chỉ cảm thấy hắn thay lòng, vây quanh châm chọc khiêu khích một trận, nói hắn đến hoa lâu khác ăn vụng, nếu không trên người sao lại nặng mùi thơm của nữ nhân như vậy? Nhất là mấy nhân tình trước kia của hắn, càng dám chắc hắn là kẻ bạc tình, khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, Ngụy Mông giải thích đủ kiểu cũng vô dụng, tức giận uống rượu quá nhiều, đạp hụt cầu thang bị lăn xuống.”
“Không ngờ lại thế này.” Bảo Ninh kinh ngạc che môi: “Ngụy tướng quân bị thương như thế nào?”
“Vết thương không đáng ngại, chỉ trầy xước da thôi.” Bùi Nguyên cười càng lớn: “Nhưng sau đấy hắn về doanh trại, vừa gặp mấy người lính trong biên chế tán gẫu chuyện của hắn, đại ý nói hắn trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngụy Mông dưới cơn nóng giận, trừng trị mấy binh sĩ kia đến nát miệng, sau khi về còn ném hương đan đi, nghĩ mọi cách trừ khử mùi hương trên người.”
Bảo Ninh hỏi: “Ngụy tướng quân nghĩ ra cách gì?”
“Lấy độc trị độc, mùi thơm quá nồng thì dùng mùi thối trị, hắn kêu thủ hạ mua đậu hũ thối nhất kinh thành, ăn liên tiếp ba ngày.” Bùi Nguyên nhìn Bảo Ninh một chút: “Ai ngờ đâu thuộc hạ mua đậu hũ quá thối, hắn bị đau bụng ba ngày, trên thì nôn mửa dưới thì tiêu chảy, chỉ có thể nằm trên giường, hôm nay mới miễn cưỡng đứng dậy được, giúp ta có một ngày rảnh rỗi, đi lại mặt với nàng.”
“Ngụy tướng quân quá đáng thương.” Bảo Ninh thở dài, lại nhìn Bùi Nguyên một chút, “Sao chàng lại vui vậy?”
“Có sao?” Bùi Nguyên nghiêm mặt, “Do bệnh của hắn khởi sắc, ta mừng thay cho hắn.”
Bảo Ninh không tin. Nhưng xe ngựa đã dừng lại, Trần Già đứng bên ngoài gõ cửa vào, Bùi Nguyên xuống xe trước, Trần Già mang ghế nhỏ đến, Bảo Ninh cũng từ từ đi xuống.
Vinh Quốc công cùng người trong nhà đã chờ lâu.
Trong đám người, Bảo Ninh thấy một gương mặt quen thuộc, nhưng vạn lần không nghĩ gặp mặt ở chỗ này.