Bảo Ninh thầm mắng Bùi Nguyên là đồ vô sỉ, những lời này cũng nói được, nàng chưa từng thấy ai tự rủa mình như hắn.
Hắn vừa tắm rửa xong, cả người có mùi nhương nhẹ nhàng khoan khoái, tỏa hơi mát lạnh.
Lần này Bùi Nguyên đã có kinh nghiệm, không cần vội vã như trước kia, chỉ ôm hôn nàng, từ từ ngậm môi dưới của nàng, Bảo Ninh bất tri bất giác tan vào lồng ngực hắn. Bên ngoài trời còn sáng, Bảo Ninh không biết Lưu ma ma sẽ vào đây lúc nào, thừa dịp còn chút sức lực cuối cùng, nàng đẩy hắn đi khoá cửa.
Bùi Nguyên đành đứng dậy, lại đung đưa quay lại.
Ban ngày sáng sủa, trên cửa sổ có giấy dán màu trắng, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng tia nắng vẫn lọt qua. Bảo Ninh đỏ mặt nhìn Bùi Nguyên, cả người hắn không mặc gì nhưng không có chút e lẹ, đi chân trần giẫm trên mặt đất, để lại dấu chân lờ mờ. Vật kia cũng lúc ẩn lúc hiện, Bảo Ninh ngại muốn ngất đi.
“Nàng chỉ cần nằm.” Bùi Nguyên quỳ một gối trên giường, rủ mắt xuống ôn nhu nhìn nàng.
***
Loại kích tình này Bảo Ninh lần đầu tiên trải nghiệm. Rõ ràng trời còn sáng, trong viện người đến người đi, Bảo Ninh nghe thấy tiếng Lưu ma ma đứng trước cửa nhiều lần, muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn không quấy rầy. Ngụy Mông cũng tới mấy lần, đều bị khuyên quay về.
Bảo Ninh rất khẩn trương, nhưng Bùi Nguyên không hề bị quấy rầy, hết sức chuyên chú làm việc của mình, rảnh tay chạm lên đuôi mắt nàng, không cho nàng nhắm mắt.
Bảo Ninh nhìn thấy hình bóng mình trong con ngươi của hắn.
Nàng chỉ cần thoải mái nằm đấy hưởng thụ, ngoại trừ thời khắc cuối cùng, Bùi Nguyên đưa tay kéo nàng lên, ấn phần gáy bắt nàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta được kết nối với nhau, đúng không?”
Cảnh tượng trước mắt khiến Bảo Ninh muốn nhồi máu, nàng trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn vật kia ra ra vào vào, không nói lên lời.
Bùi Nguyên hỏi đi hỏi lại:”Chúng ta được kết nối với nhau, đúng không?”
Bảo Ninh đành phải nhanh chóng trả lời hắn: “Đúng.”
Bùi Nguyên thở phào một hơi, hắn ngồi dậy, mặt đối mặt ôm Bảo Ninh vào ngực, nhắm chuẩn chỗ đó, ấn mạnh vai nàng xuống. Tư thế này vừa xa lạ vừa khó chịu, Bảo Ninh chỉ cảm thấy sâu trong thân thể như bị va mạnh một cái, nước mắt thoáng chốc chảy ra, xâm nhập quá sau, như muốn chạm vào đáy lòng.
Bùi Nguyên kề sát tai nói cho nàng: “Ta thích tư thế này, như này được gần nàng nhất.”
Bảo Ninh “hừ” một tiếng.
Bùi Nguyên nhéo vành tai nàng, ép hỏi: “Nàng thích không?”
Bảo Ninh đành phải trả lời: “Thích.”
Bùi Nguyên đổi thành nâng mặt nàng, hứng từng giọt nước mắt đang rơi xuống: “Đừng khóc.”
Một lần cuối cùng, Bảo Ninh vẫn khóc thành tiếng, bởi vì ngón tay hắn có ý xấu ấn xuống, chạm vào chỗ không nên chạm. Bùi Nguyên ôm nàng cùng nhau ngã xuống giường, gửi tất cả mọi thứ vào cơ thể nàng. Ánh nắng ấm áp của buổi chiều rọi lên người, Bùi Nguyên chống trán lên bả vai Bảo Ninh, chờ sau khi xao động lắng xuống, hắn chống thân trên lên nhìn nàng.
Nàng mệt muốn chết rồi, chậm rãi nhắm hai mắt, miệng hơi hé mở, da thịt như căng mọng như vải thiều, tóc đen xoã một nửa xuống thành giường, mềm mại như cây thuỷ sinh.
Cho tới thời khắc này, Bảo Ninh càng thêm dám chắc, nàng thuộc về hắn, muốn cướp thì cứ cướp, nhưng không ai cướp được.
***
Qua khoảng một khắc đồng hồ Bảo Ninh mới mở mắt ra. Nàng dường như ngủ một giấc ngắn, hoặc là ngất đi, như sau khi tỉnh lại tốt hơn rất nhiều. Trên bụng phủ góc chăn, dưới cổ thô ráp, Bảo Ninh quay đầu phát hiện, nàng ngủ trong vòng tay Bùi Nguyên, đầu gối lên cánh tay hắn.
Sắc mặt Bùi Nguyên như không màng danh lợi, khuôn mặt bình thản ngủ thiếp đi.
…Bảo Ninh tức giận nghĩ, dù ngủ sao hắn còn không rời khỏi chỗ kia?
Phía dưới thật sự không thoải mái, Bảo Ninh xê dịch hạ thân muốn rời khỏi, Bùi Nguyên lập tức bừng tỉnh, kéo cổ tay nàng lại: “Nàng đi đâu?”
Bảo Ninh nói: “Ta đi tắm!”
Bùi Nguyên mơ màng ngồi dậy: “Ta tắm cùng nàng.”
Hắn ngồi kia, vật đó cũng trượt ra, lúc rời khỏi chỗ giao hợp vang lên một tiếng “ọc”, Bảo Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Bùi Nguyên nhận ra có chỗ không đúng, kéo nàng lại đặt như ý muốn, Bảo Ninh nhỏ giọng quở trách hắn: “Chàng còn muốn làm gì?”
Bùi Nguyên uỷ khuất, vô tội nói: “Ta chỉ muốn gần nàng hơn một chút, đặt bên trong mới an tâm.”
Hắn nói xong, ánh mắt rơi xuống chăn bông, chép miệng một cái, đáng tiếc nói: “Nàng nhìn đi, không chặn lấy sẽ chảy ra, rất đang tiếc.”
Bảo Ninh tức giận, đưa tay đẩy ngã hắn: “Chàng ngủ đi, không ngủ thì đi làm việc, đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ, lãng phí thời gian của ta!”
Bùi Nguyên đúng là buồn ngủ, tiếng lòng căng cứng chợt buông ta, cảm giác mệt mỏi ập đến. Bảo Ninh kéo chân tay hắn đặt lại ví trí bình thường, rồi trải chăn bông lên người hắn, vỗ mặt Bùi Nguyên nói: “Ngủ đi.”
Bảo Ninh bỗng nhớ tới lời mình từng nói với Bùi Nguyên, nói túng dục quá độ sẽ gây nội thương, nặng thì trúng gió, ngồi trên giường không thể động đậy, nàng phải theo sát bưng bồn cầu hầu hạ. Bây giờ xem ra, đúng là hợp tình hợp lý.
Bảo Ninh nín hơi thở dài vào cổ họng, vỗ mặt Bùi Nguyên hai cái cho hả giận: “Ngủ đi, ngủ đi.”
“Ta tìm Lưu ma ma bưng nước lên, tắm rửa. Phòng chính đã tu sửa xong, ta về xem.” Nàng choàng y phục xong đi ra ngoài, đến cửa mới nhớ gì đó, căn dặn Bùi Nguyên nói: “Lúc tỉnh dậy nhớ mặc quần áo, đừng ngủ đến đầu óc choáng váng, không quan tâm gì mà chạy ra ngoài.”
Bùi Nguyên hỏi: “Nàng không trở lại giúp ta sao.”
Bảo Ninh có chút chê hắn phiền, sao lại luyên thuyên rồi, lời này cũng nói đươc. Nàng cau mày nói: “Một canh giờ năm mươi lượng bạc, chàng mang ra đây, ta lập tức ở lại bồi chàng.”
Bùi Nguyên nói: “Tiền của ta nàng lấy hết rồi, ta tìm bạc ở đâu.”
“Vậy thì không bồi.” Bảo Ninh đi ra ngoài, lúc đẩy cửa ra lại nhớ tới gì đó, lùi lại một bước hỏi, “Chàng giấu vốn riêng đúng không?”
Ánh mắt Bùi Nguyên trốn tránh: “Đương nhiên không.”
“Tốt nhất là không.” Bảo Ninh hừ mũi, “Đừng để ta tìm thấy, phạt chàng ngủ ở thư phòng.”
Nàng rời đi mà không quay đầu lại.
Nghe tiếng đóng cửa, sắc mặt Bùi Nguyên có chút ngu nhơ như cũ. Hắn không dám tin tưởng hỏi mình, chuyện này cứ thế cho qua? Trên đường hắn trở về, hối hận đến muốn chết, hận không thể xé miệng tên Thường Hỉ kia ngàn vạn lần, càng nghĩ đến vô số biện pháp lấy lòng Bảo Ninh… Kết quả, cứ nhẹ nhàng cho qua như vậy.
Người ta nói, phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà, quả thật đạo lý này có phần đúng.
Bùi Nguyên không khỏi lại nghĩ tới, sao Bảo Ninh lại tốt như vậy chứ, hắn thậm chí cảm thấy mỗi ngày như sống trong hũ mật, ngọt ngào đến độ không muốn làm người. Làm người phải gánh vá quá nhiều, nếu cùng Bảo Ninh biến thành hai con chó hoang đầu đường, không buồn không lo, có phải sẽ rất tự tại không? Nhưng chắc chắn Bảo Ninh không nguyện ý, nếu nàng biết được suy nghĩ này, nói không chừng còn muốn đánh hắn.
Làm chó hoang không tốt, không có nhà cao cửa rộng, sao có thể để Bảo Ninh sống trong nhà cỏ rách lát đươc? Hắn hận không thể dùng vàng ngọc làm gạch ngói, khảm thêm đá quý ngọc trai, đưa nàng đứng lên nơi cao nhất.
Tựa như hôm nay hắn suy nghĩ quá nhiều, cũng rất kỳ quái.
Bùi Nguyên ép buộc mình khôi phục sắc mặt bình thường, đè nén vui dướng dâng lên từ đáy lòng. Phải nghiêm túc đoan chính.
Hắn lại tiếp tục nằm xuống, ôm cái gối hôm qua Bảo Ninh gối đầu vào ngực, ngửi mùi hương bên trên. Hắn thật sư quá yêu nàng.
***
Dù sao không phải lân đầu tiên làm chuyện này, mặc dù có chút đau lưng, cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường.
Bảo Ninh tắm rửa thay y phục, tiếp tục nghiên cứu đơn thuốc hương đan của nàng, cầm chày gỗ nhỏ giã đến giã đi.
Rất nhanh đến bữa rối, Lưu ma ma chuyển lời, nói Ngụy Mông lại tới, Bảo Ninh cho hắn đi vào.
Sắc mặt Ngụy Mông khẩn trương, hắn cứ dò thần sắc nàng, Bảo Ninh vừa liếc cái đã nhận ra, suy nghĩ trong lòng hắn cũng giống Bùi Nguyên khi đó.
Bảo Ninh hỏi: “Ngụy tướng quân ăn cơm chưa?”
Nàng cười nhẹ, Ngụy Mông lập tức thả lỏng xuống, ngồi đối diên nàng: “Chưa ăn, phu nhân ăn chưa?”
Bảo Ninh nói: “Mới ăn trưa, bữa tối phòng bếp chưa làm xong, ước chừng hai khắc đồng hồ nữa, Tướng quân ở lại ăn chút gì đi?”
Ngụy Mông suy nghĩ theo lời của nàng, thuận miệng hỏi: “Món gì?”
Bảo Ninh bật cười, Bùi Nguyên và Ngụy Mông ở lâu với nhau, tuy không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng hơn cả ruột thịt, có nhiều chỗ thấy rất giống nhau. Hai người đều tỏ ra khó gần, tính tình cũng không tốt, nhưng cũng có phần thẳng thắn và đơn thuần.
Ngụy Mông lúng túng sờ mũi: “Không liên quan đến món gì, cái gì thần cũng thấy ngon.
Bảo Ninh nói: “Vương gia còn ngủ, để chàng ấy ngủ thêm một lát, chờ lúc ăn cơm ta gọi chàng dậy sau.”
Nàng lại hỏi: “Bên Thường Hỉ thế nào rồi, có tiến triển gì không?”
Ngụy Mông cau mày nói: “Thường Hỉ nói một đống chuyện không giải thích được, nửa câu cũng không nhắc đến Thái tử, chỉ nói mình có thù riêng với tiểu Tướng quân, muốn trả thì.”
Động tác trên tay Bảo Ninh dừng lại: “Trả thù gì?”
Ngụy Mông nói: “Hắn nói có một lần Thái tử cho người đến trang viên ở Lật Hồ tặng lễ vật, hắn làm Sứ giả, lúc đó tiểu Tướng quân tức giận, đem hắn nhét vào rương cá đưa về kinh thành.”
Bảo Ninh nhớ lại.
“Lý do này cũng chính đáng.” Nàng hỏi: “Coi Thái tử là thạch thùng gãy đuôi sao, hắn khó giữ được Thường Hỉ, vậy ta phải làm sao?”
“Dù sao Thường Hỉ là người của Bùi Tiêu, dù hắn không khai quan hệ này vẫn dính líu, Bùi Tiêu cũng bị liên lụt.” Ngụy Mông nhìn cối thuốc trong tay nàng, “Chờ tiểu Tướng quân tỉnh lại, có lẽ sẽ áp giải Thường Hỉ đến Hình bộ, dù không tốt cũng có thể kết tội hắn tự ý xong vào nhà dân. Hoặc tấu lên Thánh thượng, mời Thánh thượng quyết định.”
Lời vừa ra khỏi miệng Ngụy Mông mới phản ứng được, hắn lại nói chuyện với Bảo Ninh tự nhiên như hai nam nhân nói với nhau. Thực ra hắn chỉ đến cầu tình, sợ Bảo Ninh chơi cứng với Bùi Nguyên, ra tay đánh nhau, chuẩn bị can ngăn.
Hắn cảm thấy mình nói nhiều, không nhắc những chuyện kia nữa, chỉ vào đồ trong tay Bảo Ninh, hỏi nàng: “Tiểu phu nhân đang làm gì vậy?”
Bàn đặt ở nhà chính rất lớn, hai người ngồi đối diện, Ngụy Mông nhìn không rõ lắm.
Bảo Ninh nói: “Gọi là tiểu hương đan, đã sắp làm xong.”
Ngụy Mông “à” một tiếng, còn muốn hỏi gì đó, Bùi Nguyên đã tỉnh, bước vào cửa đã nhìn thấy hắn, mang theo mười phần không vui nói: “Ngươi ngồi ở đây làm gì, đây là chỗ ngươi có thể đợi à? Không có chút hiểu biết về bản thân, đi nhanh lên!”
Miệng Ngụy Mông còn hé mở, hắn có lòng đến đây như thế, nóng lòng muốn giải thích, nhưng Bùi Nguyên không nghe hắn nói, lại còn túm cổ áo kéo hắn ra ngoài.
Bảo Ninh im lặng đứng ngoài quan sát.
Tiểu hương đan của nàng đã làm xong, giã thành bánh lớn màu đen, chỉ cần nặn thành viên tròn là xong. Bảo Ninh nhìn cái thứ đen sì này, thầm nghĩ, sao lại xấu như vậy, thứ này ăn vào có thể giúp người ta trắng sáng toả hương sao? Nhưng nó làm theo đơn thuốc, cũng không thể sai?
Thừa dịp Bùi Nguyên đi ra ngoài, Bảo Ninh nặn sáu viên thuốc, đặt sẵn vào cái hộp đã chuẩn bị.
Sau khi Bùi Nguyên quay lại, nhìn hấy ánh mắt loé sáng của Bảo Ninh.
Dáng vẻ của nàng như có tâm sự, muốn nói lại thôi, cau mày lại, biểu hiện của nàng rơi vào mắt Bùi Nguyên, lại dâng thêm mấy phần sầu khổ. Chính lúc trong lòng nồng đậm tình ý, hắn thấy Bảo Ninh thế mà sầu khổ, ngồi bên cạnh nàng, hai tay nắm chặt tay nàng, lo lắng hỏi: “Ninh Ninh sao vậy?”
Bảo Ninh chậm rãi nói: “Ta biết lời kế tiếp có thể gây khó dễ cho chàng. Chàng có thể từ chối ta, nhưng ta muốn thử một chút.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn mắt Bùi Nguyên.
Mấy câu nói kia khiến lòng Bùi Nguyên lạnh xuống, mặt hắn trầm lại, lực nắm bàn tay Bảo Ninh cũng thay đổi lớn.
Bảo Ninh hỏi: “Chàng có đồng ý với ta không?”
“Nàng nói xem.” Bùi Nguyên thả nhẹ ngữ điệu, không có chút rung động nào trả lời.
Bảo Ninh mò tay lấy cái hộp trên bàn, đẩy đến trước mặt Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên không biết bên trong là cái gì, hắn suy đoán, có thể đây là sách hoà ly? Bảo Ninh vậy mà vẫn ôn nhu, chẳng lẽ tất cả là nguỵ trang, nàng muốn buông lỏng cảnh giác của hắn, nhưng sau cùng mục đích vẫn là rời đi?
Với suy nghĩ như vậy, hô hấp của hắn lại trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm ánh mắt Bảo Ninh tràn nhập uy hiếp.
Bùi Nguyên suy nghĩ, hắn có nên rèn bộ khoá vàng thật chắc chắn, khoá nàng nhốt trong phòng? Nếu như nhất định phải đi đến bước này, vậy hắn chỉ có thể làm như vậy.
Bảo Ninh không dám nhìn hắn, nàng cảm thấy ngại ngùng, thấy có lỗi với Bùi Nguyên, nhưng vẫn dứt khoát mở hộp ra, đặt viên thuốc trong lòng bàn tay Bùi Nguyên.
“Chàng có thể giúp ta thử thuốc này không? Thuốc trắng da ấy mà.”
Bảo Ninh lo lắng hỏi: “Ta sợ ta ăn vào sẽ bị nổi mẩn trên mặt, làm sao bây giờ, A Nguyên, chàng thử một viên trước được không?”